Lại nói Viên Trường Khanh và Lâm Như Đình đang mạnh ai nấy thu thập thỏa đáng trong viện Hầu Thụy. Sau khi mời đại phu xem mạch xong, thấy đại phu muốn đến xem cho Hầu Quyết, ba người quyết định cùng đi thăm ông trời con kia. Không ngờ mới đi ra khỏi cửa viện, bọn họ đụng phải Ngũ lão gia trải qua sự nhắc nhở của San Nương mới nhớ mình là chủ gia đình.
Ngũ lão gia nghe ý ba người, cũng theo họ đến viện của Hầu Quyết. Chờ đại phu chẩn mạch xong, sau khi biết rõ bọn họ không có gì đáng ngại, lúc này mọi người mới ngồi xuống tán gẫu. Nhưng chưa nói được hai câu đã thấy San Nương và Ngũ phu nhân đến.
Bây giờ Ngũ lão gia mới nhận ra Viên Trường Khanh, không khỏi cười nói: “Ngày đó còn nói có duyên gặp lại, không ngờ chúng ta lại có duyên vậy.” Nói tiếp, “Hóa ra ngươi đến từ kinh thành, khó trách ngươi có con ưng kia. Con ưng này hình như sinh trưởng ở quan ngoại đúng không?”
San Nương tự nhận nhìn thấu mánh lới của Viên Trường Khanh, nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn Viên Trường Khanh, rồi im lặng cười lạnh.
Con Hải Đông Thanh kia của hắn, nàng biết rõ nó. Năm đó lúc mới gả cho hắn, vì tân hôn nên hai người đều thu liễm một ít bản tính. Viên Trường Khanh hiếm khi chịu phối hợp với nàng, nên khiến nàng hiểu lầm, cho rằng giữa bọn họ quả nhiên tồn tại chút tình cảm khác biệt. Mà sau đó lý do Viên Trường Khanh từ từ vắng vẻ nàng, có thể nói là từ khi nàng dùng đủ loại thủ đoạn công khai ám chỉ bày tỏ, nàng muốn phóng ưng với hắn…
Đương nhiên, mục đích của San Nương không phải phóng ưng, nàng chỉ muốn càng hiểu rõ trượng phu của mình thôi. Cho đến rất lâu về sau, San Nương mới dần dần hiểu, Viên Trường Khanh không có bất kỳ giải thích nào im lặng cự tuyệt hàm nghĩa ẩn giấu đằng sau —— Thật ra hết thảy đều không liên quan đến chuyện con ưng kia. Viên Trường Khanh không quan tâm nàng hoặc con ưng đó, cái hắn quan tâm chỉ là nàng muốn nhúng chàm hắn, mà hắn thì không muốn mở lòng với nàng.
Vả lại còn là đủ loại ám hiệu bày tỏ hơi mạnh mẽ!
San Nương cười lạnh kiếp trước của mình, sau đó ngước mắt nhìn Viên Trường Khanh, không ngờ vừa vặn đối mắt với Viên Trường Khanh.
Nàng chớp mắt một cái, vội vàng cúi đầu, tiếp tục giả vờ làm thiếu nữ ngoan ngoãn, nhưng trong bụng càng hoài nghi hơn. Câu nói kia của Viên Trường Khanh rõ ràng muốn Ngũ lão gia mắc câu, hắn làm vậy có ý đồ gì?
Trong nháy mắt nàng hiểu ngay —— Xuân Thưởng Yến còn vài ngày nữa!
Quả nhiên đúng như nàng đoán, Viên Trường Khanh đã đến trấn này sớm một bước, còn thăm dò hết tình huống Hầu gia. Hiển nhiên giống như kiếp trước, nàng là mục tiêu của hắn! Nên hắn mới thả mồi câu Ngũ lão gia.
Đây là tính trước một bước liên lạc tình cảm cha vợ sao? San Nương cúi đầu lại cười lạnh một hồi.
Nói thật, nàng đúng là oan uổng cho Viên Trường Khanh —— ít nhất oan uổng cho Viên Trường Khanh kiếp này. Hiện tại, Hầu Thập tam nương nàng không phải mục tiêu lựa chọn hàng đầu của Viên Trường Khanh, người ta nhìn trúng Thập nhất cô nương cơ!
Bất quá cũng không oan uổng hắn lắm… Lúc ở bờ sông phát hiện Ngũ lão gia là phụ thân của Thập tam nương, Viên Trường Khanh đột nhiên nói nhiều như vậy là vì —— Tuy nói hắn nhìn trúng Thập nhất nương nhưng hắn luôn biết thế sự vô thường, thà rằng chuẩn bị nhiều thêm. Thập tam nương cho hắn cảm giác không thể khống chế nên chẳng phải ứng cử viên thích hợp nhất. Xuất phát từ suy xét bằng lý tính, hắn cũng cần thiết lập tốt quan hệ với Ngũ lão gia.
Sau khi thả mồi, Viên Trường Khanh giả vờ vô tình ngước mắt nhìn San Nương. Lại không ngờ vừa vặn đối mắt với nàng. Hắn trưng vẻ mặt bình tĩnh, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào đã thấy tiểu nha đầu khẽ híp mắt một cái, rồi cúi đầu xuống.
Mặc dù chỉ thoáng chớp mắt, song Viên Trường Khanh có thể vô cùng chắc chắn, thần sắc lúc nãy trong mắt nha đầu kia là: Trào phúng!
Bỗng, Viên Trường Khanh cảm thấy ấn đường ngứa ngáy một trận —— Cảm giác này hắn không thể quen thuộc hơn. Khi còn bé cữu cữu thường nói hắn có một loại trực giác như dã thú, mỗi lần hắn cảm thấy bị uy hiếp hoặc gặp nguy hiểm, ấn đường của hắn sẽ ngứa như thế.
Thấy tiểu nha đầu kia nghiêm trang cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn, Viên Trường Khanh yên lặng dằn cơn ngứa chỗ ấn đường, thi lễ đáp lời với Ngũ lão gia: “Tiên sinh nói đúng lắm, Hải Đông Thanh này sinh trưởng tại quan ngoại. Nói đến cũng do học trò tốt số. Năm ấy học trò đi quan ngoại thăm hỏi ngoại tổ, theo mấy cữu cữu lên núi đi săn. Vô tình nhặt được một con chim non trong núi, mang về cho người ta xem mới biết đúng là Hải Đông Thanh.”
Lúc Viên Trường Khanh nói vậy, Lâm Như Đình nhịn không được nhìn hắn ta. Mặc dù hắn học ở thư viện Mai Sơn, nhưng hàng năm được nghỉ hai mùa xuân thu, hắn sẽ về kinh thành thăm phụ mẫu, nên hắn cũng đủ hiểu biết về vị sư đệ trầm mặc nội liễm này. Hắn đâu ngờ Viên Trường Khanh vốn không thích nói nhiều lại chủ động nói với Ngũ lão gia về lai lịch của Hải Đông Thanh —— việc này rất không khoa học! Nếu hắn là người đời sau, lúc này chắc chắn đã kêu to như thế.
Ngũ lão gia không biết tính Viên Trường Khanh, nghe xong cười ha ha nói: “Quả nhiên ngươi may mắn.”
San Nương ở một bên nhịn không được cười lạnh, lại nhìn Viên Trường Khanh. Không ngờ cái nhìn này bị tên oan gia kia bắt gặp lần nữa.
Nếu nói lần đầu tiên là ngoài ý muốn, thì lần thứ hai không thể nào là ngoài ý muốn được. Do đó, San Nương nhìn Viên Trường Khanh lần thứ ba, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích.
Ấn đường Viên Trường Khanh lập tức ngứa ngáy —— lần này cuối cùng hắn có thể khẳng định, tiểu nha đầu này ôm một loại địch ý khó hiểu với hắn…
Rốt cục Viên Trường Khanh vẫn kiềm không nổi, đưa tay day day ấn đường, cười nói với Ngũ lão gia: “Kỳ thật ngày đó ở bờ sông, học trò đã đoán ra tiên sinh có thể là Sơ Nghi tiên sinh, lại không dám mạo muội hỏi…”
“Hử?” Hắn còn dứt lời, Ngũ lão gia đã ngạc nhiên một trận: “Ngươi biết ta?”
Hầu Ngũ lão gia họ Hầu tên Phong, tự Tử Hiền, biệt hiệu Sơ Nghi tán nhân (ý chỉ người không bị ràng buộc, hời hợt với lễ nghi). Vừa nãy Viên Trường Khanh gọi chính là biệt hiệu của ông, mà biệt hiệu này chỉ truyền trong giới hội họa, người bên ngoài không biết nhiều.
Viên Trường Khanh khoanh tay cười nói: “Học trò từng nghe lão sư đề cập qua hiền danh của tiên sinh…”
Lão sư ngươi? Lại một lần nữa, Hầu Ngũ lão gia gấp gáp ngắt lời hắn.
Lâm Như Đình nhanh chóng đứng ra cười nói: “Tiên sinh có điều không biết, hắn là học trò của gia phụ.” Lại trêu Viên Trường Khanh, “Hiện tại xem ra, không chừng là đệ tử cuối cùng.”
Tuy nói học sinh trong thư viện đều có thể tự xưng là học trò của tiên sinh, nhưng chỉ có những người trải qua lễ bái sư chính thức mới có thể xem là môn sinh chân chính của lão sư. Lâm Trọng Hải, Lâm phụ và huynh trưởng ông được xưng là ‘Tam Lâm’, là bậc thầy đạo nho vô cùng nổi tiếng tại Đại Chu, học sinh muốn bái bọn họ làm sư nhiều vô số kể. Nhưng quy tắc thu đồ đệ của ông lại khác với quy tắc ‘hữu giáo vô loại[1]’ của cha huynh, ông ‘thà thiếu chứ không tràn lan’, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tư chất của đồ đệ. Dù thái hậu đích thân ra mặt muốn ông nhận Ngũ hoàng tử Chu Sùng, cũng bị ông không khách sáo cự tuyệt. Cho nên từ khi Viên Trường Khanh mười lăm tuổi bái ông làm thầy, hiện tại đã hơn sáu năm, mà Lâm tiên sinh lại không vừa ý người nào nữa, do đó Lâm Như Đình mới trêu hắn có khả năng là đệ tử cuối cùng.
[1]Hữu giáo vô loại: tức giáo dục không phân biệt cao thấp sang hèn. Đây là một trong những tư tưởng giáo dục của Khổng Tử. Hồi ấy, văn hóa giáo dục là độc tôn của các bậc quyền quý, còn bình dân không có cơ hội được học hành. Khổng Tử đã phá vỡ sự lũng đoạn giáo dục của giai cấp quý tộc lúc bấy giờ bằng việc mở trường tư dạy học, cho tất cả các con em bình dân vào học. Đây được xem là một bước ngoặt, một bước tiến quan trọng trong lịch sử giáo dục của Trung Quốc.
Người khác không biết, chứ Lâm Như Đình biết rõ quan hệ giữa Ngũ lão gia và phụ thân hắn rất thân thiết, vì vậy hắn cười nói: “Thật ra phụ thân mới về đến liền gửi thiếp mời tiên sinh. Đáng tiếc tiên sinh ra ngoài rồi, không biết khi nào mới trở về. Vốn phụ thân còn tiếc nuối, nói là lần này sợ không gặp được. Không ngờ con gặp được tiên sinh trước cả phụ thân. Nếu phụ thân biết, chắc phải thở dài.”
Ngũ lão gia nghe xong cười ha ha, thấy sắc trời còn sớm định kéo hai người kia ra cửa thăm đáp lễ bạn cũ.
Lâm Như Đình vội cười nói: “Hôm nay không khéo rồi, trong thành có tổ chức một hội văn gì đó, nhất định mời phụ thân, người không từ chối được đành phải đi, e rằng đến tối mới về. Không bằng bây giờ con thay mặt phụ thân hẹn tiên sinh, sáng mai phụ thân ắt đến thăm hỏi.”
Nghe câu này, bỗng dưng San Nương ngẩng đầu trừng Viên Trường Khanh, khiến hắn không thể hiểu nỗi.
Hóa ra lúc nghe Lâm Như Đình nói thế, theo bản năng San Nương nghĩ, dù việc này không phải chính Viên Trường Khanh mở miệng, nhưng chắc chắn hắn ở phía sau lặng lẽ bày kế, vì ngày mai có thể mượn gió đông của lão sư hắn tới cửa lần nữa!
—— Được rồi, Viên Trường Khanh nằm cũng trúng đạn. Ít ra lúc này hắn chưa nghĩ đến chỗ đó.
Tóm lại sau một phen khách và chủ khoái trá trò chuyện, hai người Lâm, Viên bèn từ biệt.
Chờ tiễn khách xong, chủ mẫu Diêu thị quay đầu định về viện của mình, Ngũ lão gia nhịn không được ‘Này’ một tiếng với bà.
Ngũ phu nhân dừng bước, xoay người đứng vững, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngũ lão gia, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.
Ngũ lão gia nhìn mái đầu đang cúi trước mặt, nhất thời kinh ngạc không biết nói gì cho phải. Ông chỉ muốn thử bắt chước cách nói chuyện của Lâm Như Đình, song nửa ngày cũng không thể mở miệng nổi —— Đó không phải phong cách của ông…
Hai gia chủ này, một người cúi đầu, một người trừng mắt, rốt cuộc tạo thành tình cảnh giằng co không nói gì, làm ba đứa nhỏ như ‘như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc’, từng người như diễn kịch câm, một hồi nhìn cha, một hồi nhìn nương, một hồi nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, ai cũng không rõ tình cảnh giằng co không nói một lời này rốt cuộc là sao.
Ngũ lão gia nhìn chằm chằm Ngũ phu nhân không nói một lời, ít nhiều gì San Nương còn có thể hiểu một hai, mà nàng không hiểu chính là phản ứng của Ngũ phu nhân. Vốn nàng cho rằng Ngũ phu nhân sợ Ngũ lão gia muốn chết muốn sống, lúc này rõ ràng Ngũ phu nhân chỉ cần xoay người lại là có thể thoát khỏi Ngũ lão gia, nhưng bà vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt Ngũ lão gia —— Mấu chốt là, ống tay áo vẫn như thường, không có đường vân gợn nước!
San Nương còn đang nghi hoặc, Ngũ phu nhân đang cúi đầu giằng co với Ngũ lão gia đột nhiên phục hồi tinh thần, nhanh chóng giương mắt nhìn Ngũ lão gia, thấy ông không có ý mở miệng, bèn nhún gối thi lễ với Ngũ lão gia rồi xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Thấy Ngũ phu nhân sắp xoay người, Ngũ lão gia yên lặng thở dài, cũng xoay người về phía ngược lại.
Thấy hai vị định giải tán, kiếp trước San Nương đã quen làm gia trưởng không nhịn được tiến lên mỗi tay kéo một người, hỏi: “Lão gia, phu nhân cứ đi như vậy sao?”
Phu nhân chớp mắt —— không đi, chẳng lẽ còn muốn thực hiện nghi thức từ biệt gì?
Lão gia lại nghĩ, quả nhiên mọi người đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ bên người, San Nương này rất hiểu lòng ông! Mặc dù trong lòng mừng thầm, song ngoài miệng lại nghiêm trang hỏi: “Còn có chuyện gì ư?”
San Nương bĩu môi, hất cằm về phía hai huynh đệ Hầu Thụy, Hầu Quyết, “Hôm nay là hai tên này… hai người họ may mắn mới không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng lão gia phu nhân không cảm thấy bọn họ nên bị dạy dỗ một chút à?”
Hầu Thụy vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, “Liên quan gì đến ta? Ta là người đầu tiên nhảy xuống cứu nó…”
Hầu Quyết cũng bất mãn nói: “Cũng đâu phải tự đệ muốn rơi xuống sông…”
San Nương nghe xong, lập tức giận không có chỗ phát tiết, buông lão gia và phu nhân ra, đi qua cốc đầu ca ca nàng một cái, “Huynh còn lý luận! Nếu không phải cả ngày huynh gây chuyện thị phi, thì có thể bị người ta chặn đánh ở bờ đê không?! Tiểu ngu ngốc này có thể vì cứu huynh mà bị người ta hất xuống sông không?”
Lại trở tay búng trán Tiểu Bàn Tử, “Đệ còn tự cho rằng mình dũng cảm hả? Ta thấy đệ ngu xuẩn đấy! Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, hiểu không? Mấy đứa kia đánh nhau, không lo trốn cho xa, đệ lại sáp tới! Đệ hỗ trợ? Đệ thêm phiền thì có! Muốn giúp phải động động cái đầu heo của đệ nghĩ cách hữu dụng đã, chạy về gọi người cũng tốt hơn đệ tự mình xông lên, còn bị người ta hất xuống sông nữa, bẽ mặt chưa?”
San Nương ồn ào xong, đột nhiên ngừng một lát, không khỏi lấy tay vỗ trán, từ dưới cổ tay áo len lén nhìn trộm Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân đang bị sự hung hãn của nàng dọa giật mình —— lộ tẩy rồi!
Ngũ lão gia nghe ý ba người, cũng theo họ đến viện của Hầu Quyết. Chờ đại phu chẩn mạch xong, sau khi biết rõ bọn họ không có gì đáng ngại, lúc này mọi người mới ngồi xuống tán gẫu. Nhưng chưa nói được hai câu đã thấy San Nương và Ngũ phu nhân đến.
Bây giờ Ngũ lão gia mới nhận ra Viên Trường Khanh, không khỏi cười nói: “Ngày đó còn nói có duyên gặp lại, không ngờ chúng ta lại có duyên vậy.” Nói tiếp, “Hóa ra ngươi đến từ kinh thành, khó trách ngươi có con ưng kia. Con ưng này hình như sinh trưởng ở quan ngoại đúng không?”
San Nương tự nhận nhìn thấu mánh lới của Viên Trường Khanh, nhịn không được lại nghiêng đầu nhìn Viên Trường Khanh, rồi im lặng cười lạnh.
Con Hải Đông Thanh kia của hắn, nàng biết rõ nó. Năm đó lúc mới gả cho hắn, vì tân hôn nên hai người đều thu liễm một ít bản tính. Viên Trường Khanh hiếm khi chịu phối hợp với nàng, nên khiến nàng hiểu lầm, cho rằng giữa bọn họ quả nhiên tồn tại chút tình cảm khác biệt. Mà sau đó lý do Viên Trường Khanh từ từ vắng vẻ nàng, có thể nói là từ khi nàng dùng đủ loại thủ đoạn công khai ám chỉ bày tỏ, nàng muốn phóng ưng với hắn…
Đương nhiên, mục đích của San Nương không phải phóng ưng, nàng chỉ muốn càng hiểu rõ trượng phu của mình thôi. Cho đến rất lâu về sau, San Nương mới dần dần hiểu, Viên Trường Khanh không có bất kỳ giải thích nào im lặng cự tuyệt hàm nghĩa ẩn giấu đằng sau —— Thật ra hết thảy đều không liên quan đến chuyện con ưng kia. Viên Trường Khanh không quan tâm nàng hoặc con ưng đó, cái hắn quan tâm chỉ là nàng muốn nhúng chàm hắn, mà hắn thì không muốn mở lòng với nàng.
Vả lại còn là đủ loại ám hiệu bày tỏ hơi mạnh mẽ!
San Nương cười lạnh kiếp trước của mình, sau đó ngước mắt nhìn Viên Trường Khanh, không ngờ vừa vặn đối mắt với Viên Trường Khanh.
Nàng chớp mắt một cái, vội vàng cúi đầu, tiếp tục giả vờ làm thiếu nữ ngoan ngoãn, nhưng trong bụng càng hoài nghi hơn. Câu nói kia của Viên Trường Khanh rõ ràng muốn Ngũ lão gia mắc câu, hắn làm vậy có ý đồ gì?
Trong nháy mắt nàng hiểu ngay —— Xuân Thưởng Yến còn vài ngày nữa!
Quả nhiên đúng như nàng đoán, Viên Trường Khanh đã đến trấn này sớm một bước, còn thăm dò hết tình huống Hầu gia. Hiển nhiên giống như kiếp trước, nàng là mục tiêu của hắn! Nên hắn mới thả mồi câu Ngũ lão gia.
Đây là tính trước một bước liên lạc tình cảm cha vợ sao? San Nương cúi đầu lại cười lạnh một hồi.
Nói thật, nàng đúng là oan uổng cho Viên Trường Khanh —— ít nhất oan uổng cho Viên Trường Khanh kiếp này. Hiện tại, Hầu Thập tam nương nàng không phải mục tiêu lựa chọn hàng đầu của Viên Trường Khanh, người ta nhìn trúng Thập nhất cô nương cơ!
Bất quá cũng không oan uổng hắn lắm… Lúc ở bờ sông phát hiện Ngũ lão gia là phụ thân của Thập tam nương, Viên Trường Khanh đột nhiên nói nhiều như vậy là vì —— Tuy nói hắn nhìn trúng Thập nhất nương nhưng hắn luôn biết thế sự vô thường, thà rằng chuẩn bị nhiều thêm. Thập tam nương cho hắn cảm giác không thể khống chế nên chẳng phải ứng cử viên thích hợp nhất. Xuất phát từ suy xét bằng lý tính, hắn cũng cần thiết lập tốt quan hệ với Ngũ lão gia.
Sau khi thả mồi, Viên Trường Khanh giả vờ vô tình ngước mắt nhìn San Nương. Lại không ngờ vừa vặn đối mắt với nàng. Hắn trưng vẻ mặt bình tĩnh, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào đã thấy tiểu nha đầu khẽ híp mắt một cái, rồi cúi đầu xuống.
Mặc dù chỉ thoáng chớp mắt, song Viên Trường Khanh có thể vô cùng chắc chắn, thần sắc lúc nãy trong mắt nha đầu kia là: Trào phúng!
Bỗng, Viên Trường Khanh cảm thấy ấn đường ngứa ngáy một trận —— Cảm giác này hắn không thể quen thuộc hơn. Khi còn bé cữu cữu thường nói hắn có một loại trực giác như dã thú, mỗi lần hắn cảm thấy bị uy hiếp hoặc gặp nguy hiểm, ấn đường của hắn sẽ ngứa như thế.
Thấy tiểu nha đầu kia nghiêm trang cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn, Viên Trường Khanh yên lặng dằn cơn ngứa chỗ ấn đường, thi lễ đáp lời với Ngũ lão gia: “Tiên sinh nói đúng lắm, Hải Đông Thanh này sinh trưởng tại quan ngoại. Nói đến cũng do học trò tốt số. Năm ấy học trò đi quan ngoại thăm hỏi ngoại tổ, theo mấy cữu cữu lên núi đi săn. Vô tình nhặt được một con chim non trong núi, mang về cho người ta xem mới biết đúng là Hải Đông Thanh.”
Lúc Viên Trường Khanh nói vậy, Lâm Như Đình nhịn không được nhìn hắn ta. Mặc dù hắn học ở thư viện Mai Sơn, nhưng hàng năm được nghỉ hai mùa xuân thu, hắn sẽ về kinh thành thăm phụ mẫu, nên hắn cũng đủ hiểu biết về vị sư đệ trầm mặc nội liễm này. Hắn đâu ngờ Viên Trường Khanh vốn không thích nói nhiều lại chủ động nói với Ngũ lão gia về lai lịch của Hải Đông Thanh —— việc này rất không khoa học! Nếu hắn là người đời sau, lúc này chắc chắn đã kêu to như thế.
Ngũ lão gia không biết tính Viên Trường Khanh, nghe xong cười ha ha nói: “Quả nhiên ngươi may mắn.”
San Nương ở một bên nhịn không được cười lạnh, lại nhìn Viên Trường Khanh. Không ngờ cái nhìn này bị tên oan gia kia bắt gặp lần nữa.
Nếu nói lần đầu tiên là ngoài ý muốn, thì lần thứ hai không thể nào là ngoài ý muốn được. Do đó, San Nương nhìn Viên Trường Khanh lần thứ ba, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích.
Ấn đường Viên Trường Khanh lập tức ngứa ngáy —— lần này cuối cùng hắn có thể khẳng định, tiểu nha đầu này ôm một loại địch ý khó hiểu với hắn…
Rốt cục Viên Trường Khanh vẫn kiềm không nổi, đưa tay day day ấn đường, cười nói với Ngũ lão gia: “Kỳ thật ngày đó ở bờ sông, học trò đã đoán ra tiên sinh có thể là Sơ Nghi tiên sinh, lại không dám mạo muội hỏi…”
“Hử?” Hắn còn dứt lời, Ngũ lão gia đã ngạc nhiên một trận: “Ngươi biết ta?”
Hầu Ngũ lão gia họ Hầu tên Phong, tự Tử Hiền, biệt hiệu Sơ Nghi tán nhân (ý chỉ người không bị ràng buộc, hời hợt với lễ nghi). Vừa nãy Viên Trường Khanh gọi chính là biệt hiệu của ông, mà biệt hiệu này chỉ truyền trong giới hội họa, người bên ngoài không biết nhiều.
Viên Trường Khanh khoanh tay cười nói: “Học trò từng nghe lão sư đề cập qua hiền danh của tiên sinh…”
Lão sư ngươi? Lại một lần nữa, Hầu Ngũ lão gia gấp gáp ngắt lời hắn.
Lâm Như Đình nhanh chóng đứng ra cười nói: “Tiên sinh có điều không biết, hắn là học trò của gia phụ.” Lại trêu Viên Trường Khanh, “Hiện tại xem ra, không chừng là đệ tử cuối cùng.”
Tuy nói học sinh trong thư viện đều có thể tự xưng là học trò của tiên sinh, nhưng chỉ có những người trải qua lễ bái sư chính thức mới có thể xem là môn sinh chân chính của lão sư. Lâm Trọng Hải, Lâm phụ và huynh trưởng ông được xưng là ‘Tam Lâm’, là bậc thầy đạo nho vô cùng nổi tiếng tại Đại Chu, học sinh muốn bái bọn họ làm sư nhiều vô số kể. Nhưng quy tắc thu đồ đệ của ông lại khác với quy tắc ‘hữu giáo vô loại[1]’ của cha huynh, ông ‘thà thiếu chứ không tràn lan’, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với tư chất của đồ đệ. Dù thái hậu đích thân ra mặt muốn ông nhận Ngũ hoàng tử Chu Sùng, cũng bị ông không khách sáo cự tuyệt. Cho nên từ khi Viên Trường Khanh mười lăm tuổi bái ông làm thầy, hiện tại đã hơn sáu năm, mà Lâm tiên sinh lại không vừa ý người nào nữa, do đó Lâm Như Đình mới trêu hắn có khả năng là đệ tử cuối cùng.
[1]Hữu giáo vô loại: tức giáo dục không phân biệt cao thấp sang hèn. Đây là một trong những tư tưởng giáo dục của Khổng Tử. Hồi ấy, văn hóa giáo dục là độc tôn của các bậc quyền quý, còn bình dân không có cơ hội được học hành. Khổng Tử đã phá vỡ sự lũng đoạn giáo dục của giai cấp quý tộc lúc bấy giờ bằng việc mở trường tư dạy học, cho tất cả các con em bình dân vào học. Đây được xem là một bước ngoặt, một bước tiến quan trọng trong lịch sử giáo dục của Trung Quốc.
Người khác không biết, chứ Lâm Như Đình biết rõ quan hệ giữa Ngũ lão gia và phụ thân hắn rất thân thiết, vì vậy hắn cười nói: “Thật ra phụ thân mới về đến liền gửi thiếp mời tiên sinh. Đáng tiếc tiên sinh ra ngoài rồi, không biết khi nào mới trở về. Vốn phụ thân còn tiếc nuối, nói là lần này sợ không gặp được. Không ngờ con gặp được tiên sinh trước cả phụ thân. Nếu phụ thân biết, chắc phải thở dài.”
Ngũ lão gia nghe xong cười ha ha, thấy sắc trời còn sớm định kéo hai người kia ra cửa thăm đáp lễ bạn cũ.
Lâm Như Đình vội cười nói: “Hôm nay không khéo rồi, trong thành có tổ chức một hội văn gì đó, nhất định mời phụ thân, người không từ chối được đành phải đi, e rằng đến tối mới về. Không bằng bây giờ con thay mặt phụ thân hẹn tiên sinh, sáng mai phụ thân ắt đến thăm hỏi.”
Nghe câu này, bỗng dưng San Nương ngẩng đầu trừng Viên Trường Khanh, khiến hắn không thể hiểu nỗi.
Hóa ra lúc nghe Lâm Như Đình nói thế, theo bản năng San Nương nghĩ, dù việc này không phải chính Viên Trường Khanh mở miệng, nhưng chắc chắn hắn ở phía sau lặng lẽ bày kế, vì ngày mai có thể mượn gió đông của lão sư hắn tới cửa lần nữa!
—— Được rồi, Viên Trường Khanh nằm cũng trúng đạn. Ít ra lúc này hắn chưa nghĩ đến chỗ đó.
Tóm lại sau một phen khách và chủ khoái trá trò chuyện, hai người Lâm, Viên bèn từ biệt.
Chờ tiễn khách xong, chủ mẫu Diêu thị quay đầu định về viện của mình, Ngũ lão gia nhịn không được ‘Này’ một tiếng với bà.
Ngũ phu nhân dừng bước, xoay người đứng vững, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngũ lão gia, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.
Ngũ lão gia nhìn mái đầu đang cúi trước mặt, nhất thời kinh ngạc không biết nói gì cho phải. Ông chỉ muốn thử bắt chước cách nói chuyện của Lâm Như Đình, song nửa ngày cũng không thể mở miệng nổi —— Đó không phải phong cách của ông…
Hai gia chủ này, một người cúi đầu, một người trừng mắt, rốt cuộc tạo thành tình cảnh giằng co không nói gì, làm ba đứa nhỏ như ‘như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc’, từng người như diễn kịch câm, một hồi nhìn cha, một hồi nhìn nương, một hồi nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, ai cũng không rõ tình cảnh giằng co không nói một lời này rốt cuộc là sao.
Ngũ lão gia nhìn chằm chằm Ngũ phu nhân không nói một lời, ít nhiều gì San Nương còn có thể hiểu một hai, mà nàng không hiểu chính là phản ứng của Ngũ phu nhân. Vốn nàng cho rằng Ngũ phu nhân sợ Ngũ lão gia muốn chết muốn sống, lúc này rõ ràng Ngũ phu nhân chỉ cần xoay người lại là có thể thoát khỏi Ngũ lão gia, nhưng bà vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt Ngũ lão gia —— Mấu chốt là, ống tay áo vẫn như thường, không có đường vân gợn nước!
San Nương còn đang nghi hoặc, Ngũ phu nhân đang cúi đầu giằng co với Ngũ lão gia đột nhiên phục hồi tinh thần, nhanh chóng giương mắt nhìn Ngũ lão gia, thấy ông không có ý mở miệng, bèn nhún gối thi lễ với Ngũ lão gia rồi xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Thấy Ngũ phu nhân sắp xoay người, Ngũ lão gia yên lặng thở dài, cũng xoay người về phía ngược lại.
Thấy hai vị định giải tán, kiếp trước San Nương đã quen làm gia trưởng không nhịn được tiến lên mỗi tay kéo một người, hỏi: “Lão gia, phu nhân cứ đi như vậy sao?”
Phu nhân chớp mắt —— không đi, chẳng lẽ còn muốn thực hiện nghi thức từ biệt gì?
Lão gia lại nghĩ, quả nhiên mọi người đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ bên người, San Nương này rất hiểu lòng ông! Mặc dù trong lòng mừng thầm, song ngoài miệng lại nghiêm trang hỏi: “Còn có chuyện gì ư?”
San Nương bĩu môi, hất cằm về phía hai huynh đệ Hầu Thụy, Hầu Quyết, “Hôm nay là hai tên này… hai người họ may mắn mới không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng lão gia phu nhân không cảm thấy bọn họ nên bị dạy dỗ một chút à?”
Hầu Thụy vừa nghe lập tức nhảy dựng lên, “Liên quan gì đến ta? Ta là người đầu tiên nhảy xuống cứu nó…”
Hầu Quyết cũng bất mãn nói: “Cũng đâu phải tự đệ muốn rơi xuống sông…”
San Nương nghe xong, lập tức giận không có chỗ phát tiết, buông lão gia và phu nhân ra, đi qua cốc đầu ca ca nàng một cái, “Huynh còn lý luận! Nếu không phải cả ngày huynh gây chuyện thị phi, thì có thể bị người ta chặn đánh ở bờ đê không?! Tiểu ngu ngốc này có thể vì cứu huynh mà bị người ta hất xuống sông không?”
Lại trở tay búng trán Tiểu Bàn Tử, “Đệ còn tự cho rằng mình dũng cảm hả? Ta thấy đệ ngu xuẩn đấy! Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, hiểu không? Mấy đứa kia đánh nhau, không lo trốn cho xa, đệ lại sáp tới! Đệ hỗ trợ? Đệ thêm phiền thì có! Muốn giúp phải động động cái đầu heo của đệ nghĩ cách hữu dụng đã, chạy về gọi người cũng tốt hơn đệ tự mình xông lên, còn bị người ta hất xuống sông nữa, bẽ mặt chưa?”
San Nương ồn ào xong, đột nhiên ngừng một lát, không khỏi lấy tay vỗ trán, từ dưới cổ tay áo len lén nhìn trộm Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân đang bị sự hung hãn của nàng dọa giật mình —— lộ tẩy rồi!
/113
|