Dù sao vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nghe cảnh sát nói những lời này xong, ánh mắt Trần Cẩm Lộ theo bản năng nhìn về phía Úy Lam.
Ở trong căn phòng này, chỉ có Úy Lam mới cho cô cảm giác yên tâm.
Vì vậy, sau khi Úy Lam cho cô ấy một ánh mắt trấn an, cô quay qua nhìn về phía cảnh sát: Các anh có thẻ cảnh sát không?
Hai người cảnh sát nhìn nhau, sau đó lập tức đưa thẻ cảnh sát của mình ra.
Thẻ cảnh sát cũng là thật.
Úy Lam lại hỏi: Nếu yêu cầu em ấy hợp tác điều tra, các anh không phải còn có giấy phép điều tra sao?
Không phải cô không muốn hợp tác với cảnh sát, chẳng qua là khi còn ở Mỹ, cô xem như cũng là người hướng dẫn sinh viên, hầu hết mọi người đều có giấy xác chứng minh thân phận, ghi lại thông tin cá nhân. Cô không biết rõ lắm về trình tự phá án trong nước.
Cảnh sát nghe cô nói như vậy, liền nghiêm túc nói: Vị tiểu thư này, hiện tại Trần Cẩm Lộ là đối tượng nghi can lớn nhất của vụ án hình sự, chúng tôi có quyền mang cô ấy về điều tra.
Trần Cẩm Lộ mở to mắt, không dám tin .
Úy Lam quay đầu nhìn về phía cô ấy, thấy sắc mặt của cô ấy, hơi nhíu mày, dễ thấy rằng hành động của cô ấy đã nói với Úy Lam, cô ấy cũng không phải là hoàn toàn vô tội.
Cho đến lần thứ hai Trần Cẩm Lộ như xin giúp đỡ, gọi một tiếng: Bác sĩ Úy
Ánh mắt cô ấy mang theo vẻ hoảng hốt, vừa run vừa nói: Chị không thể mặc kệ tôi
Có lẽ trong quán rượu hôm đó, hành động bảo vệ của Úy Lam cùng với nhiều ngày quan tâm điều trị, cô ấy đã nghiểm nhiên xem Úy Lam như người hoàn toàn có thể tin cậy.
Cảm xúc giao động mãnh liệt với người cố vấn không phải là giả, loại tín nhiệm này vô cùng khó có được.
Thoáng chốc, Úy Lam nhìn cảnh sát: Tôi đi cùng em ấy, các anh cũng thấy em ấy đang tiếp nhận điều trị tâm lý, tôi đi theo có thể đảm bảo cảm xúc của em ấy được ổn định
Hai người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, sau cùng cũng đồng ý lời giải thích ủa Úy Lam.
Sau khi hai người các cô bị dẫn đến phân cục Cảnh Sơn, Trần Cẩm Lộ liền trực tiếp bị mang vào phòng thẩm vấn, Úy Lam được khách sáo an bài ngồi vào một chỗ trống trong phòng họp.
Sau đó, cũng không có ai để ý đến cô nữa.
Trong lúc đó, cô liên lạc với người của Trần gia, lúc Trần Vũ nhận điện thoại, anh ta vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta nói: Úy tiểu thư, hiện tại tôi không có cách nào đến đó, cho nên nhờ cô ở lại cục cảnh sát cùng em ấy, tôi sợ em ấy một mình sẽ sợ hãi. Tôi sẽ lập tức phái luật sư đến đó.
Sau nửa tiếng, luật sư cũng đã đến.
Úy Lam đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, nhưng mà lần này đến luật sư cũng bị cản lại, bọn họ thậm chí cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Luật sư không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài gọi điện thoại, muốn biết một chút tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát trong cục đều bận rộn công việc, nên khi Úy Lam từ ngoài cửa sổ nhìn thấy một cái khuôn ảnh được đặt trên bàn, cô đi vào cầm lên xem, cũng không có ai chú ý đến.
Cô cầm khuôn ảnh lên, ánh mặt trời ngoài cửa vừa lúc chiếu lên mặt ngoài của tấm thủy tinh.
Đây là ảnh chụp của cảnh đội khi thi đấu bóng rổ, tóc những người đàn ông mặc bộ đồ bóng rổ giống nhau đều ướt sủng, mồ hôi trên trán rõ ràng có thể thấy được, hàng người ngồi dưới đất có vài người đang cầm một chiếc cúp bạc.
Nhưng thu hút nhất chính là người đàn ông đứng ở hàng phía sau, anh đứng phía sau chiếc cúp, trên mặt treo một nụ cười thoải mái, lộ ra gương mặt anh tuấn, mặc dù người đầy mồ hôi, nhưng vẫn đẹp như cũ, làm người ta không thể dời mắt được.
Tần Lục Trác.
Tiểu thư? Phía sau có một giọng nói kinh ngạc vang lên, sau đó Úy Lam quay đầu lại.
Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo hằng ngày, cầm một tập tài liệu màu xanh trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Úy Lam biết cô không được sự cho phép đã vào phòng làm việc của đối phương là không thỏa đáng, cho nên khi cô đặt khuôn ảnh xuống, thấp giọng nói: Xin lỗi
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quần áo hằng ngày, suy nghĩ một lát, gọi một tiếng: Tiếu đội trưởng
Tiếu Hàn sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: Cô biết tôi?
Anh là cảnh sát, hơn nữa còn ở tổ hình sự, đối với những người đã gặp qua, không nói nhớ được trăm phần trăm, nhiều ít cũng có chút ấn tượng. Thế nhưng cô gái trước mặt này, anh lại không có chút ký ức nào. Nếu là người có tướng mạo phổ thông anh có thể không ấn tượng, nhưng người cô gái xinh đẹp như vậy nếu đã gặp qua, không đến mức không nhớ rõ.
Úy Lam lắc đầu: Tôi là bác sĩ tâm lí của Trần Cẩm Lộ
Trần Cẩm Lộ, Tiếu Hàn liền hiểu ra, cái này thì anh có chút ấn tượng.
Anh ta nói: Vụ án này còn đang ở giai đoạn điều tra phá án. Nói xong, anh ta lại tự mình thấy kì quái, người có tiền dính đến vụ án, không những thuê luật sư, thế nào đến bác sĩ tâm lí cũng thuê đến đây.
Thế nhưng người đối diện như đọc được suy nghĩ của anh ta.
Hôm nay Trần tiểu thư đang tiếp nhận cố vấn tâm lí thì bị cảnh sát các anh mang đi, là người cố vấn tâm lí của em ấy, tôi cần ổn định cảm xúc của em ấy.
Tiếu Hàn ngạc nhiên nhìn cô, tâm tư của cô gái này quá mức tinh tế, chính xác là chỉ nhìn qua biểu cảm của anh cô đã đọc được suy nghĩ trong lòng anh.
Khi cảnh sát hình sự thẩm vấn tội phạm, thông thường cũng sẽ vận dụng đến tâm lý học, từ biểu hiện của nghi phạm, có thể phán đoán được người đó đang nói thật hay là nói dối.
Bác sĩ tâm lý này, làm anh có chút kinh ngạc.
Anh vỗ vỗ vào tập tài liệu màu xanh, thấp giọng nói: Vị tiểu thư này, chúng tôi vẫn còn trong giai đoạn điều tra phá án.
Là cảnh sát hình sự nhiều năm nên có khinh nghiệm phong phú, đương nhiên Tiếu Hàn sẽ không dễ dàng tiết lộ tình tiết vụ án cho người không liên quan.
Úy Lam đọc vẻ mặt của anh ta, cười nhạt, rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Cô vừa mới ra tới hành lang, trợ lí Trương Tiêu vừa lúc gọi điện đến.
Vừa kết nối, giọng nói Trương Tiêu khẩn trương: Bác sĩ Úy, chị xem tin tức trên mạng chưa?
Úy Lam có chút bất đắc dĩ, chuẩn bị nhắc nhở cô ấy tin tức mỗi ngày trên mạng đều rất nhiều thì Trương Tiêu lại nói: Có người trên mạng đăng tin nóng, nói là biệt thự ở ngoại thành xảy ra án mạng, một tiểu tam sống trong biệt thự đã bị giết, nghe nói là do chính con gái vợ cả giết.
Mưu sát, nhân tình, nhà giàu, con gái vợ cả.
Tuy rằng trên mạng luôn hóng những tin tức mới lạ, thế nhưng ân oán tình cừu của giới nhà giàu, dường như luôn đặc biệt có thể thu hút đông đảo quần chúng vây xem, vì thế bài post trên diễn đàn đã nhanh chóng nóng lên, thậm chí còn lên top đầu Weibo.
Là phương tiện truyền thông lớn nhất nước hiện nay, sức ảnh hưởng của các tin tức trên Weibo không hề thua kém so với các bản tin thời sự lúc 7 giờ.
Vì khẩn trương nên lúc Trương Tiêu nói chuyện có chút chậm chạp.
Tin tức trên mạng rất nhiều, tuy rằng không nói ra tên của đại gia, nhưng có người nói biệt thự ở vùng ngoại ô chính là do công ty của vị đại gia kia xây dựng. Vì vậy những người trên mạng đã tra ra tên của chủ tịch công ty này, họ Trần.
Trương Tiêu xem đến đây, vừa nhớ đến Trần Cẩm Lộ hôm nay bị mang đi, nhất thời bị dọa một trận.
Liền nhanh chóng gọi điện cho Úy Lam.
Úy Lam nhíu mày, chuyện này đã vượt quá tưởng tượng của cô.
Dựa theo hành vi của Trần Cẩm Lộ hôm nay, Úy Lam vốn nghĩ rằng em ấy chỉ gặp chút rắc rối, như đánh nhau ẩu đả, lái xe chạy trốn, cô không nghĩ đến, em ấy lại liên quan đến một vụ án mạng.
Về phần tin tức trên Weibo, cô theo bản năng nhớ lại một màn kia đã thấy ở nhà hàng tối đó.
Người phụ nữ bị Trần Cẩm Lộ nhục nhã trước mặt mọi người.
Tần Lục Trác vừa kết thúc cuộc họp, công ty bọn họ không tính là lớn, thế nhưng công việc cũng không thể nói là ít. Anh theo thói quen dưỡng được khi còn ở cục cảnh sát, lời ít mà ý nhiều.
Cho nên mắng người, đều mắng người ta đến ũ rũ.
Tan họp, cửa phòng bị đẩy ra, tất cả mọi người kể cả Thẩm Phóng đều không không dám ở lại mà lục tục đi ra ngoài.
Anh ngồi trên ghế, duỗi tay sờ túi quần, điện thoại vừa lúc vang lên. Anh cầm điện thoại lên, tay kia như cũ từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc.
Đặt bao thuốc lá lên bàn họp, ngón tay chuẩn bị mở nắp bao, nhìn lên cái tên hiện trên màn hình, thì ngẩn ra một chút.
Dãy số này là mấy hôm trước lúc ăn cơm mới có.
Úy Lam.
Anh một bên lấy điếu thuốc ngậm bên miệng, một bên nghe điện thoại.
Bây giờ anh có rảnh không? Có chuyện cần anh giúp đỡ.
Người bên kia liền đi thẳng vào vấn đề.
Tần Lục Trác a một tiếng rồi nở nụ cười, hình như kể từ khi bọn họ biết nhau, cô không ít lần làm phiền đến anh.
Anh thấp giọng đáp một tiếng, ý bảo cô nói thẳng.
Chỉ là khi nghe xong, biểu tình có chút ngưng trọng.
Qua mấy phút, Thẩm Phóng đang ở bên ngoài kiểm tra mấy đơn hàng thì nhìn thấy Tần Lục Trác đi ra ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác đen. Anh ta gọi một tiếng, Lão đại, anh đi đâu vậy a?
Phân cục Cảnh Sơn
Thẩm Phóng: A
Chờ lúc anh ta lấy lại tinh thần, ý thức được Tần Lục Trác chính là muốn đi đến phân cục Cảnh Sơn thì người đã đi khỏi cửa.
Anh ta ngẩn ra, nhìn bên ngoài một chút, suy nghĩ một lúc lâu, cái kia, sáng nay mặt trời mọc ở hướng nào vậy?
Phân cục Cảnh Sơn lúc này cũng bận rộn không ngớt, tối qua vừa mới xảy ra án mạng, ai ngờ hôm nay dư luận trên diễn đàn đều xôn xao. Bởi vì tiểu tam và đại gia đều là loại tìm kiếm mới lạ, lượng xem của bài post vẫn tiếp tục tăng lên.
Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, bài post trên diễn đàn đã bị gỡ xuống.
Loại hành vi giấu đầu hở đuôi này, càng làm càng khiến người khác chú ý. Vì vậy chuyện này không chỉ không bị đè xuống, trái lại càng nháo càng lớn.
Úy Lam đứng trên hành lang ở phân cục, ở đây dán không ít hình ảnh những cá nhân tiên tiến.
Sau đó, chợt nghe một thanh âm đặc biệt ngạc nhiên, gọi lớn: Đội trưởng Tần
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở cửa cục cảnh sát, một thân áo khoác đen thẳng tắp, hai tay đút trong túi áo, cúi đầu nói chuyện với một nữ cảnh sát trước mặt.
Vẻ mặt của cô gái nhỏ kích động, một bộ biểu tình không biết phải làm thế nào cho phải.
Anh lẳng lặng nghe cô gái đó nói chuyện, bất quá đôi mắt lại nhìn về phía Úy Lam bên này.
Không bao lâu sau, bên trong tựa hồ cũng nhận được tin tức, cho đến khi Tiếu Hàn đi ra.
Anh ta có chút kích động: Đội trưởng Tần
Tần Lục Trác lắc đầu: Gọi sai rồi, hiện tại cậu mới là đội trưởng
Tiếu Hàn đứng trước mặt anh đâu còn hình dáng đội trưởng đội cảnh sát hình sự giỏi giang, anh ta cười đến vẻ mặt đầy ngại ngùng.
Hai người lại nói vài câu, khi Tiếu Hàn hỏi: Anh làm sao lại đột nhiên đến đây, cũng không gọi điện thoại trước nữa
Tần Lục Trác rốt cuộc cũng lấy tay từ trong áo khoác ra, anh nhìn về phía Úy Lam đang đứng, dựng thẳng hai ngón tay, ngoắc... một cái.
Rốt cuộc trầm giọng nói: Còn không qua đây.
Ở trong căn phòng này, chỉ có Úy Lam mới cho cô cảm giác yên tâm.
Vì vậy, sau khi Úy Lam cho cô ấy một ánh mắt trấn an, cô quay qua nhìn về phía cảnh sát: Các anh có thẻ cảnh sát không?
Hai người cảnh sát nhìn nhau, sau đó lập tức đưa thẻ cảnh sát của mình ra.
Thẻ cảnh sát cũng là thật.
Úy Lam lại hỏi: Nếu yêu cầu em ấy hợp tác điều tra, các anh không phải còn có giấy phép điều tra sao?
Không phải cô không muốn hợp tác với cảnh sát, chẳng qua là khi còn ở Mỹ, cô xem như cũng là người hướng dẫn sinh viên, hầu hết mọi người đều có giấy xác chứng minh thân phận, ghi lại thông tin cá nhân. Cô không biết rõ lắm về trình tự phá án trong nước.
Cảnh sát nghe cô nói như vậy, liền nghiêm túc nói: Vị tiểu thư này, hiện tại Trần Cẩm Lộ là đối tượng nghi can lớn nhất của vụ án hình sự, chúng tôi có quyền mang cô ấy về điều tra.
Trần Cẩm Lộ mở to mắt, không dám tin .
Úy Lam quay đầu nhìn về phía cô ấy, thấy sắc mặt của cô ấy, hơi nhíu mày, dễ thấy rằng hành động của cô ấy đã nói với Úy Lam, cô ấy cũng không phải là hoàn toàn vô tội.
Cho đến lần thứ hai Trần Cẩm Lộ như xin giúp đỡ, gọi một tiếng: Bác sĩ Úy
Ánh mắt cô ấy mang theo vẻ hoảng hốt, vừa run vừa nói: Chị không thể mặc kệ tôi
Có lẽ trong quán rượu hôm đó, hành động bảo vệ của Úy Lam cùng với nhiều ngày quan tâm điều trị, cô ấy đã nghiểm nhiên xem Úy Lam như người hoàn toàn có thể tin cậy.
Cảm xúc giao động mãnh liệt với người cố vấn không phải là giả, loại tín nhiệm này vô cùng khó có được.
Thoáng chốc, Úy Lam nhìn cảnh sát: Tôi đi cùng em ấy, các anh cũng thấy em ấy đang tiếp nhận điều trị tâm lý, tôi đi theo có thể đảm bảo cảm xúc của em ấy được ổn định
Hai người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, sau cùng cũng đồng ý lời giải thích ủa Úy Lam.
Sau khi hai người các cô bị dẫn đến phân cục Cảnh Sơn, Trần Cẩm Lộ liền trực tiếp bị mang vào phòng thẩm vấn, Úy Lam được khách sáo an bài ngồi vào một chỗ trống trong phòng họp.
Sau đó, cũng không có ai để ý đến cô nữa.
Trong lúc đó, cô liên lạc với người của Trần gia, lúc Trần Vũ nhận điện thoại, anh ta vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta nói: Úy tiểu thư, hiện tại tôi không có cách nào đến đó, cho nên nhờ cô ở lại cục cảnh sát cùng em ấy, tôi sợ em ấy một mình sẽ sợ hãi. Tôi sẽ lập tức phái luật sư đến đó.
Sau nửa tiếng, luật sư cũng đã đến.
Úy Lam đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, nhưng mà lần này đến luật sư cũng bị cản lại, bọn họ thậm chí cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Luật sư không có cách nào khác, chỉ có thể đi ra ngoài gọi điện thoại, muốn biết một chút tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát trong cục đều bận rộn công việc, nên khi Úy Lam từ ngoài cửa sổ nhìn thấy một cái khuôn ảnh được đặt trên bàn, cô đi vào cầm lên xem, cũng không có ai chú ý đến.
Cô cầm khuôn ảnh lên, ánh mặt trời ngoài cửa vừa lúc chiếu lên mặt ngoài của tấm thủy tinh.
Đây là ảnh chụp của cảnh đội khi thi đấu bóng rổ, tóc những người đàn ông mặc bộ đồ bóng rổ giống nhau đều ướt sủng, mồ hôi trên trán rõ ràng có thể thấy được, hàng người ngồi dưới đất có vài người đang cầm một chiếc cúp bạc.
Nhưng thu hút nhất chính là người đàn ông đứng ở hàng phía sau, anh đứng phía sau chiếc cúp, trên mặt treo một nụ cười thoải mái, lộ ra gương mặt anh tuấn, mặc dù người đầy mồ hôi, nhưng vẫn đẹp như cũ, làm người ta không thể dời mắt được.
Tần Lục Trác.
Tiểu thư? Phía sau có một giọng nói kinh ngạc vang lên, sau đó Úy Lam quay đầu lại.
Cô nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo hằng ngày, cầm một tập tài liệu màu xanh trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Úy Lam biết cô không được sự cho phép đã vào phòng làm việc của đối phương là không thỏa đáng, cho nên khi cô đặt khuôn ảnh xuống, thấp giọng nói: Xin lỗi
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quần áo hằng ngày, suy nghĩ một lát, gọi một tiếng: Tiếu đội trưởng
Tiếu Hàn sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: Cô biết tôi?
Anh là cảnh sát, hơn nữa còn ở tổ hình sự, đối với những người đã gặp qua, không nói nhớ được trăm phần trăm, nhiều ít cũng có chút ấn tượng. Thế nhưng cô gái trước mặt này, anh lại không có chút ký ức nào. Nếu là người có tướng mạo phổ thông anh có thể không ấn tượng, nhưng người cô gái xinh đẹp như vậy nếu đã gặp qua, không đến mức không nhớ rõ.
Úy Lam lắc đầu: Tôi là bác sĩ tâm lí của Trần Cẩm Lộ
Trần Cẩm Lộ, Tiếu Hàn liền hiểu ra, cái này thì anh có chút ấn tượng.
Anh ta nói: Vụ án này còn đang ở giai đoạn điều tra phá án. Nói xong, anh ta lại tự mình thấy kì quái, người có tiền dính đến vụ án, không những thuê luật sư, thế nào đến bác sĩ tâm lí cũng thuê đến đây.
Thế nhưng người đối diện như đọc được suy nghĩ của anh ta.
Hôm nay Trần tiểu thư đang tiếp nhận cố vấn tâm lí thì bị cảnh sát các anh mang đi, là người cố vấn tâm lí của em ấy, tôi cần ổn định cảm xúc của em ấy.
Tiếu Hàn ngạc nhiên nhìn cô, tâm tư của cô gái này quá mức tinh tế, chính xác là chỉ nhìn qua biểu cảm của anh cô đã đọc được suy nghĩ trong lòng anh.
Khi cảnh sát hình sự thẩm vấn tội phạm, thông thường cũng sẽ vận dụng đến tâm lý học, từ biểu hiện của nghi phạm, có thể phán đoán được người đó đang nói thật hay là nói dối.
Bác sĩ tâm lý này, làm anh có chút kinh ngạc.
Anh vỗ vỗ vào tập tài liệu màu xanh, thấp giọng nói: Vị tiểu thư này, chúng tôi vẫn còn trong giai đoạn điều tra phá án.
Là cảnh sát hình sự nhiều năm nên có khinh nghiệm phong phú, đương nhiên Tiếu Hàn sẽ không dễ dàng tiết lộ tình tiết vụ án cho người không liên quan.
Úy Lam đọc vẻ mặt của anh ta, cười nhạt, rời khỏi phòng làm việc của anh ta.
Cô vừa mới ra tới hành lang, trợ lí Trương Tiêu vừa lúc gọi điện đến.
Vừa kết nối, giọng nói Trương Tiêu khẩn trương: Bác sĩ Úy, chị xem tin tức trên mạng chưa?
Úy Lam có chút bất đắc dĩ, chuẩn bị nhắc nhở cô ấy tin tức mỗi ngày trên mạng đều rất nhiều thì Trương Tiêu lại nói: Có người trên mạng đăng tin nóng, nói là biệt thự ở ngoại thành xảy ra án mạng, một tiểu tam sống trong biệt thự đã bị giết, nghe nói là do chính con gái vợ cả giết.
Mưu sát, nhân tình, nhà giàu, con gái vợ cả.
Tuy rằng trên mạng luôn hóng những tin tức mới lạ, thế nhưng ân oán tình cừu của giới nhà giàu, dường như luôn đặc biệt có thể thu hút đông đảo quần chúng vây xem, vì thế bài post trên diễn đàn đã nhanh chóng nóng lên, thậm chí còn lên top đầu Weibo.
Là phương tiện truyền thông lớn nhất nước hiện nay, sức ảnh hưởng của các tin tức trên Weibo không hề thua kém so với các bản tin thời sự lúc 7 giờ.
Vì khẩn trương nên lúc Trương Tiêu nói chuyện có chút chậm chạp.
Tin tức trên mạng rất nhiều, tuy rằng không nói ra tên của đại gia, nhưng có người nói biệt thự ở vùng ngoại ô chính là do công ty của vị đại gia kia xây dựng. Vì vậy những người trên mạng đã tra ra tên của chủ tịch công ty này, họ Trần.
Trương Tiêu xem đến đây, vừa nhớ đến Trần Cẩm Lộ hôm nay bị mang đi, nhất thời bị dọa một trận.
Liền nhanh chóng gọi điện cho Úy Lam.
Úy Lam nhíu mày, chuyện này đã vượt quá tưởng tượng của cô.
Dựa theo hành vi của Trần Cẩm Lộ hôm nay, Úy Lam vốn nghĩ rằng em ấy chỉ gặp chút rắc rối, như đánh nhau ẩu đả, lái xe chạy trốn, cô không nghĩ đến, em ấy lại liên quan đến một vụ án mạng.
Về phần tin tức trên Weibo, cô theo bản năng nhớ lại một màn kia đã thấy ở nhà hàng tối đó.
Người phụ nữ bị Trần Cẩm Lộ nhục nhã trước mặt mọi người.
Tần Lục Trác vừa kết thúc cuộc họp, công ty bọn họ không tính là lớn, thế nhưng công việc cũng không thể nói là ít. Anh theo thói quen dưỡng được khi còn ở cục cảnh sát, lời ít mà ý nhiều.
Cho nên mắng người, đều mắng người ta đến ũ rũ.
Tan họp, cửa phòng bị đẩy ra, tất cả mọi người kể cả Thẩm Phóng đều không không dám ở lại mà lục tục đi ra ngoài.
Anh ngồi trên ghế, duỗi tay sờ túi quần, điện thoại vừa lúc vang lên. Anh cầm điện thoại lên, tay kia như cũ từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc.
Đặt bao thuốc lá lên bàn họp, ngón tay chuẩn bị mở nắp bao, nhìn lên cái tên hiện trên màn hình, thì ngẩn ra một chút.
Dãy số này là mấy hôm trước lúc ăn cơm mới có.
Úy Lam.
Anh một bên lấy điếu thuốc ngậm bên miệng, một bên nghe điện thoại.
Bây giờ anh có rảnh không? Có chuyện cần anh giúp đỡ.
Người bên kia liền đi thẳng vào vấn đề.
Tần Lục Trác a một tiếng rồi nở nụ cười, hình như kể từ khi bọn họ biết nhau, cô không ít lần làm phiền đến anh.
Anh thấp giọng đáp một tiếng, ý bảo cô nói thẳng.
Chỉ là khi nghe xong, biểu tình có chút ngưng trọng.
Qua mấy phút, Thẩm Phóng đang ở bên ngoài kiểm tra mấy đơn hàng thì nhìn thấy Tần Lục Trác đi ra ngoài, trên người mặc một chiếc áo khoác đen. Anh ta gọi một tiếng, Lão đại, anh đi đâu vậy a?
Phân cục Cảnh Sơn
Thẩm Phóng: A
Chờ lúc anh ta lấy lại tinh thần, ý thức được Tần Lục Trác chính là muốn đi đến phân cục Cảnh Sơn thì người đã đi khỏi cửa.
Anh ta ngẩn ra, nhìn bên ngoài một chút, suy nghĩ một lúc lâu, cái kia, sáng nay mặt trời mọc ở hướng nào vậy?
Phân cục Cảnh Sơn lúc này cũng bận rộn không ngớt, tối qua vừa mới xảy ra án mạng, ai ngờ hôm nay dư luận trên diễn đàn đều xôn xao. Bởi vì tiểu tam và đại gia đều là loại tìm kiếm mới lạ, lượng xem của bài post vẫn tiếp tục tăng lên.
Sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, bài post trên diễn đàn đã bị gỡ xuống.
Loại hành vi giấu đầu hở đuôi này, càng làm càng khiến người khác chú ý. Vì vậy chuyện này không chỉ không bị đè xuống, trái lại càng nháo càng lớn.
Úy Lam đứng trên hành lang ở phân cục, ở đây dán không ít hình ảnh những cá nhân tiên tiến.
Sau đó, chợt nghe một thanh âm đặc biệt ngạc nhiên, gọi lớn: Đội trưởng Tần
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở cửa cục cảnh sát, một thân áo khoác đen thẳng tắp, hai tay đút trong túi áo, cúi đầu nói chuyện với một nữ cảnh sát trước mặt.
Vẻ mặt của cô gái nhỏ kích động, một bộ biểu tình không biết phải làm thế nào cho phải.
Anh lẳng lặng nghe cô gái đó nói chuyện, bất quá đôi mắt lại nhìn về phía Úy Lam bên này.
Không bao lâu sau, bên trong tựa hồ cũng nhận được tin tức, cho đến khi Tiếu Hàn đi ra.
Anh ta có chút kích động: Đội trưởng Tần
Tần Lục Trác lắc đầu: Gọi sai rồi, hiện tại cậu mới là đội trưởng
Tiếu Hàn đứng trước mặt anh đâu còn hình dáng đội trưởng đội cảnh sát hình sự giỏi giang, anh ta cười đến vẻ mặt đầy ngại ngùng.
Hai người lại nói vài câu, khi Tiếu Hàn hỏi: Anh làm sao lại đột nhiên đến đây, cũng không gọi điện thoại trước nữa
Tần Lục Trác rốt cuộc cũng lấy tay từ trong áo khoác ra, anh nhìn về phía Úy Lam đang đứng, dựng thẳng hai ngón tay, ngoắc... một cái.
Rốt cuộc trầm giọng nói: Còn không qua đây.
/27
|