Giống như khi điều khiển máy bay, cả quá trình đều do Thịnh Viễn Thời nắm quyền dẫn dắt. Anh phóng túng, rồi lại kiềm chế nỗi kích động và nôn nóng, từng giây từng phút không lúc nào quên để tâm đến cảm nhận của Nam Đình, hoàn toàn phù hợp với hình tượng cưng chiều cô thường ngày.
Cho tới khi Nam Đình không chịu nổi nữa, Thịnh Viễn Thời mới buông tha cho cô, nhưng vẫn chưa có ý định ngủ. Anh nằm nghiêng, kéo Nam Đình vào lòng, quyến luyến hôn lên tóc, xuống gáy cô.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở vững vàng của người đàn ông ở phía sau. Bên ngoài, không biết trời đổ mưa từ lúc nào, từng giọt mưa táp lách tách lên khung cửa sổ, nghe như tiếng nhạc rộn ràng. Nam Đình gối đầu lên cánh tay anh, chẳng muốn động đậy nữa.
Thịnh Viễn Thời dùng cằm cọ lên đỉnh đầu cô, “Muốn cho em cả đời không quên được, nên hơi ra sức một chút.”, thật ra anh hơi áy náy vì mình quá phóng túng, sợ cô chưa trải qua chuyện này bao giờ nên sẽ không chịu nổi sự nhiệt tình của anh.
Nhưng lời này nói ra nghe thế nào cũng thấy lưu manh, lệch hẳn đi so với hình tượng chính nhân quân tử anh tạo dựng nhiều năm qua, Nam Đình tựa vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng có nói anh là tài xế già đâu, giải thích làm gì.”
Tài xế già? Năm ấy nghi ngờ đó không phải là nụ hôn đầu của anh, hiện giờ, hình như lại đang nghi ngờ đây không phải là lần đầu tiên của anh thì phải? Bàn tay ôm eo cô lẳng lặng siết lại, “Anh nên hiểu là, Man Man đang khen kỹ thuật của anh tốt, hay là đang nghi ngờ lòng trung thành của anh với tình yêu?”
Nam Đình nhanh miệng đáp: “Khen anh, khen anh, Man Man đang khen anh.”
Thịnh Viễn Thời cũng chẳng muốn tính toán, vì thế anh thu tay lại, “Quen tay hay việc, kỹ thuật của anh Bảy còn có thể tốt hơn nữa.”, cảm giác Nam Đình rụt người tránh né, anh bật cười đắc ý, “Đêm nay tạm tha cho em đấy.”
Nam Đình xoay người lại, giữa vầng sáng nhạt, cô nhìn vào mắt anh, “Anh Bảy, anh còn giỏi hơn so với tưởng tượng của em.”
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, thật sự không giống với một người từng nghĩ đến điều đó, Thịnh Viễn Thời miễn cưỡng hỏi: “Tưởng tượng thế nào, hửm?”
Nam Đình hôn anh một cái, rồi thoải mái rúc vào lòng anh như một đứa trẻ, “Hồi đấy, em thường nghĩ, có phải nếu có được anh rồi, thì sẽ giữ được anh lại hay không, nhưng em lại lo, nếu dễ dàng cho anh tất cả, anh sẽ không quý trọng. Thế nên mỗi lần anh về, thật ra em vẫn luôn rối rắm không biết có nên quyến rũ anh hay không. Giờ nghĩ lại thấy khổ quá mà.”
Chẳng trách cô thường trêu chọc anh, nhưng không khi nào thân mật quá giới hạn, ngay cả Thịnh Viễn Thời cũng không dám chắc, rốt cuộc cô có ý gì nữa. Thì ra, hành động tưởng như lạt mềm buộc chặt, lại là nỗi khát vọng và áp lực ẩn sâu trong tim cô. Thịnh Viễn Thời động lòng, anh hôn khẽ lên trán cô: “Anh cũng vẫn luôn hối hận, vì không muốn em từ sớm.”, anh tin là, một khi đã phát sinh sự thân mật này, cô sẽ ỷ lại vào anh nhiều hơn, sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy.
Giờ phút này, anh ở rất gần cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, từng hồi từng hồi, mang theo nguồn năng lượng nóng rực như lửa. Nam Đình vươn cánh tay, ôm lên cổ anh, “Có phải bất kể sau này xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ không xa nhau không?”
“Man Man, anh Bảy già rồi, không còn sức để đấu lại với thời gian, cũng không chịu được thêm năm năm như thế nữa đâu.”, anh ôm cô chặt thêm, giọng nói bỗng trầm xuống một cách đáng sợ, “Còn dám có suy nghĩ bỏ đi, xem anh xử lý em thế nào.”
Ngoài cửa sổ, mưa gió mịt mùng, họ nằm cạnh bên nhau, Nam Đình tựa vào bến cảng tránh gió của riêng mình, “Anh là người đàn ông độc thân có giá trị nhất thành phố G, em có ngốc cũng không buông tay đâu, cái em lo là… Lâm Như Ngọc.”
Một đêm như thế này thật không thích hợp để nhắc đến người đó, rất mất hứng, nhưng để cô yên tâm, Thịnh Viễn Thời vẫn nói: “Cô ta không gây ra được bao nhiêu sóng gió cả, càng không thể làm ảnh hưởng đến chúng mình, nhưng em phải đồng ý với anh, lần này, bất kể anh làm gì, em cũng không được xin cho cô ta.”
Sự việc liên quan đến danh tiếng của Nam Trình và tiền đồ của anh, đương nhiên Nam Đình sẽ không ngang ngược can thiệp, thậm chí cô còn cảm thấy hối hận vì lần trước đã khuyên anh nương tay, lại để cho Lâm Như Ngọc có cơ hội gây thêm sóng gió, “Anh làm thế nào cũng được, em nghe lời anh.”
Thịnh Viễn Thời hài lòng “ừ” một tiếng, “Giao hết cho anh Bảy.”
Nam Đình xoa má anh, “Em biết anh mệt, mau ngủ đi.”
Đây là đêm đầu tiên của hai người, Thịnh Viễn Thời không nỡ để cô phải một mình đối mặt với đêm dài, nên định sẽ nói chuyện phiếm với cô suốt đêm, có điều, cơ thể đã quá mệt mỏi, trước khi ngủ, anh bảo: “Nằm với anh Bảy một lát.”
Nam Đình ghé vào tai anh nói: “Em không nỡ dậy đâu.”
Thịnh Viễn Thời khẽ cười, “Đợi anh tỉnh dậy, anh sẽ lại thương em.”
Nam Đình véo anh một cái, “Đợi anh ngủ, em sẽ quấy phá anh.”
Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Nếu muốn, lúc nào cũng có thể thỏa mãn em, ai bảo anh Bảy cưng em chứ.”
“Ngủ đi.”, Nam Đình hôn lên cằm anh, “Mình còn nhiều thời gian mà.”
Đúng, từ từ từng chút một, mới có thể bên nhau đến bạc đầu.
Thịnh Viễn Thời nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Nam Đình cũng mệt mỏi rã rời, thân dưới lại hơi đau buốt, vốn tưởng sau chuyện này thì sẽ ngủ được, kết quả là cô nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn không thấy buồn ngủ. Cô khẽ trở mình, vậy mà Thịnh Viễn Thời lại có cảm giác, anh thu cánh tay lại theo bản năng, như đang xác nhận cô vẫn nằm trong lòng mình. Để tránh quấy rầy anh, Nam Đình không dám cựa quậy nữa, để mặc cho anh ôm mình, nắm tay mình, đè lên chân mình. Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy anh lẩm bẩm, “Man Man, rốt cuộc em cũng trở lại rồi.”
Trái tim em chưa bao giờ rời xa anh, cho dù thân xác em chẳng ở cạnh anh. Tấm rèm cửa sổ được hạ xuống, trong phòng u tối tĩnh lặng, Nam Đình nhắm mắt, giữa những tiếng thở đều đều của Thịnh Viễn Thời, để cơ thể và tâm trí mình bình tĩnh lại.
***
Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã tỏa chiếu rực rỡ, Thịnh Viễn Thời cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, đã gần trưa rồi. Trên giường chỉ còn mỗi anh, không thấy bóng dáng Nam Đình đâu, chỉ có tiếng đàn bên tai là chứng minh cô đang ở nhà. Anh rời giường, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngoài phòng khách gọi to một tiếng: “Man Man?”
Tiếng đàn vẫn thế, chỉ không thấy tiếng đáp của cô. Thịnh Viễn Thời lên tầng, đứng trước cửa phòng chứa đàn, nhìn người con gái mặc chiếc áo sơ mi của anh, dưới ánh mặt trời, dùng những ngón tay thanh mảnh tấu lên khúc nhạc trong câu chuyện xưa cũ của họ.
Như được trở lại cái đêm sinh nhật sáu năm trước, cô ước thay anh, “Giờ này năm sau, đồng ý làm bạn trai của em.”
Sau sáu năm, rốt cuộc điều ước của cô cũng đã trở thành sự thật.
Suýt chút nữa Thịnh Viễn Thời quên mất, hôm nay là sinh nhật mình, mà cô lại đem chính mình làm một món quà, tặng cho anh.
Cho tới khi khúc đàn dừng lại, Thịnh Viễn Thời mới dịu dàng nói: “Em làm phiền giấc ngủ của anh Bảy rồi.”
Nam Đình không quay đầu lại, cũng chẳng để ý đến anh, dáng vẻ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khiến người ta không đoán được cô đang nghĩ gì. Một lát sau, anh mới nghe thấy cô đáp như đang giận dỗi: “Em cố tình đấy, ai bảo anh không nói cho em biết.”
Cô đang nói về chuyện mua đàn cho cô ư? Thịnh Viễn Thời đi tới, đặt tay lên vai cô, “Nói cho em thì còn gì bất ngờ nữa nhỉ?”
Nam Đình xoay người lại ôm lấy thắt lưng anh, cô nghẹn ngào, “Anh lúc nào cũng thế, thích người ta không nói, đi tìm người ta cũng không nói, anh không nói, làm sao em biết được, lại còn suốt ngày chê người ta ngốc, có mấy ai thông minh được như anh chứ. Thịnh Viễn Thời, anh đáng ghét cực, em hối hận vì đã thích anh rồi đấy.”, sau đó lại bổ sung như thể vẫn chưa hết giận, “Em thấy anh nên đi tìm một người thông minh như anh mà yêu.”
Tìm người khác yêu? Nói cái gì vậy! Thịnh Viễn Thời bật cười, “Còn dám gọi thẳng tên anh cơ đấy.”
Nam Đình khịt mũi, bồn chồn nói: “Thì làm sao, anh bỏ em đi.”
“Anh bỏ làm sao được.”, Thịnh Viễn Thời vuốt tóc cô, “Em hạ gục anh Bảy rồi, anh Bảy phải bám lấy em, bắt em chịu trách nhiệm.”
Nam Đình nín khóc, nhoẻn miệng cười, ngửa mặt lên hỏi anh: “Nếu em quỵt thì sao?”
“Quỵt á?”, Thịnh Viễn Thời véo cằm cô, “Anh đành phải cho em nhớ lại kí ức đêm qua chứ sao.”
Nam Đình giơ tay đấm anh một cái, lại một cái nữa, rồi sẵng giọng: “Chỉ giỏi bắt nạt em.”
Cô tùy hứng lại có chút phóng khoáng như vậy, mới là điều anh muốn. Thịnh Viễn Thời khẽ chạm lên phím đàn, trong tiếng nhạc lảnh lót như tiếng suối róc rách, anh nói: “Mỗi lần nhìn thấy cây đàn này, anh lại nhớ đến dáng vẻ em cười với anh, như thế anh mới có thể tiếp tục quyết tâm đi tìm em.”. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Anh muốn cho em hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời này, kể cả là một cây đàn, cũng phải là loại đàn chỉ định dùng cho những cuộc thi dương cầm quốc tế. Nhưng đến khi em quay trở lại bên cạnh anh, anh mới phát hiện ra, anh có được thứ tốt nhất trên đời rồi, những thứ anh từng cho là tốt nhất, so với em, chẳng đáng để nhắc tới.”, anh nói xong, đôi mắt thoáng ẩm ướt, “Thịnh Viễn Thời trước kia cứng đầu không chịu nói, là vì không hiểu tình yêu, sau này không nói, là vì cảm thấy mình quá ngu ngốc, rõ ràng em ở gần trong gang tấc, thế mà anh còn chạy tới tận chân trời. Man Man, anh Bảy thích em, yêu em nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em, chuyện này, ngoài em ra, cả thế giới đều biết.”
Nam Đình cúi người, ngả đầu vào vai anh, “Như thế có phải là, sau này em có thể ỷ vào tình yêu của anh, muốn làm gì thì làm không?”
Thịnh Viễn Thời ôm cô, “Đương nhiên.”
Nếu vậy thì… Nam Đình buông tay, ra lệnh cho anh: “Thế thì anh đi nấu cơm đi, em đói quá rồi mà anh vẫn ngủ say sưa được.”
Thịnh Viễn Thời véo má cô, “Tuân lệnh nữ vương.”
Thật ra Nam Đình đã làm xong phần sandwich trứng rán với thịt hun khói rồi, ngay cả cốc sữa cũng mới được hâm nóng xong. Thịnh Viễn Thời nhìn suất ăn sáng trên bàn, trong lòng chợt ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Nam Đình lại tinh nghịch bảo: “Không cần phải cảm động đâu, tại em thấy đêm qua anh bỏ sức nhiều quá nên tẩm bổ cho anh đấy.”
Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười đầy cưng chiều, “Cái gì cũng dám nói.”
Nam Đình cũng cười tươi rói, đợi anh cầm miếng sandwich thứ hai lên cắn một miếng, cô bỗng thốt lên như mới sực nghĩ ra điều gì đó, “Miếng đấy là cho Mất Ngủ mà, sao anh lại ăn luôn rồi?”
Lại là Mất Ngủ! Thịnh Viễn Thời thoáng ngớ người, bắt gặp ý cười ranh ma trong mắt cô mới hiểu là cô cố tình, anh chậm rãi ăn nốt miếng sandwich với hương vị không tồi, sau đó tiến lại gần, bế bổng cô lên trong tiếng thét kinh hãi của cô, rồi quay về phòng ngủ.
Ừm, loài sinh vật phụ nữ này, phải cho cô ấy biết sự lợi hại của mình, nếu không, cô ấy sẽ quen cái thói khiêu chiến với khả năng kiềm chế của mình. Nghĩ vậy, Thịnh Viễn Thời lại phải giày vò cô một trận, cho tới khi cô xin tha mới thôi.
***
Tới tận chiều hai người mới ra khỏi nhà. Theo lời đề nghị của Thịnh Viễn Thời, họ đi dạo phố trước. Nam Đình đã quen với lối sống đơn giản, thật ra không còn cảm thấy hứng thú với việc được anh chọn quần áo cho như trước nữa, đồng thời, nghĩ đến tiền lương của mình, cô cảm thấy như vậy quá xa xỉ. Thế nhưng, khi bước ra khỏi phòng thử đồ, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Viễn Thời, cô lại vì có thể lấy lòng anh mà cảm thấy vui vẻ.
Thịnh Viễn Thời ôm cô từ phía sau, cùng nhìn vào trong gương, “Anh không thích những gã đàn ông khác nhìn em, nhưng rõ ràng là Man Man của anh có thể đẹp hơn nữa, anh cũng không thể tước quyền thưởng thức cái đẹp của người khác.”
Nam Đình hiểu là anh cũng biết tâm ý của mình, cô nhìn vào hình ảnh hoàn toàn khác của mình ở trong gương và nói với anh: “Không cản anh mua nữa, dù sao em cố gắng làm việc cũng chẳng phải vì muốn vượt qua anh, để anh nuôi vậy.”
Trong nháy mắt, cô bỗng nghĩ thông suốt: Dù có khả năng sống bằng sức mình, nhưng nếu sống cùng Thịnh Viễn Thời, thì không cần phải so sánh thu nhập hơn thua, mà quan trọng là dựa vào sự thấu hiểu lẫn nhau. Nếu trở thành cô bé lọ lem là số mệnh không thay đổi được, vậy thì cần gì phải làm khó mình, làm khó anh ấy? Chỉ có điều, “Em vẫn muốn đi làm, anh không có ý kiến gì chứ?”
Thịnh Viễn Thời đáp với vẻ mặt như cười như không: “Nếu em không đi làm, chẳng phải anh cũng không nỡ ra khỏi nhà đấy ư?”
Nam Đình nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Vốn định sau đó sẽ đi xem phim, vậy mà lại quá trùng hợp, gặp phải Lâm Như Ngọc ở trung tâm thương mại. Cô ta chẳng có vẻ buồn sầu gì vì mất ông ngoại, vẫn trang điểm lộng lẫy như mọi khi, ngay cả màu sắc của bộ đồ cũng diêm dúa y như thường lệ.
Thịnh Viễn Thời chẳng buồn để tâm đến cô ta, Nam Đình cũng không định chào hỏi, nhưng khi họ đi lướt qua, Lâm Như Ngọc lại cười lạnh rồi nói: “Hành khách chết trên máy bay mà các người vẫn có tâm trạng đi hẹn hò. Thịnh Viễn Thời, trách nhiệm cơ trưởng của anh rốt cuộc là cái gì cơ chứ? Tư Đồ Nam, cậu cũng không nhắc nhở bạn trai à?”
Nam Đình nhìn cô ta, lên tiếng trước khi Thịnh Viễn Thời mở miệng: “Người mất cũng đã mất rồi, còn người sống phải sống làm sao, chúng tôi không có quyền, cũng không định can thiệp vào việc cậu dùng cách gì để tưởng nhớ ông Lâm, cậu cũng đừng tự cho là đúng mà nói chuyện trách nhiệm cơ trưởng hay cái gì khác với chúng tôi.”
Lâm Như Ngọc vẫn tưởng Nam Đình sẽ giống như hôm ở nhà ga sân bay, không dám phân cao thấp với mình, bởi trong mắt cô ta, Tư Đồ Nam của gia đình bị phá sản kia, sẽ chẳng còn sự ngang tàng như ngày trước, sẽ sống dè dặt, khép mình. Nghe Nam Đình nói vậy, cô ta châm chọc, “Quả nhiên có chỗ dựa một cái là khác hẳn, nhưng mà Tư Đồ Nam này, cái số cậu không phải đen bình thường đâu, đầu tiên là bố bị phá sản, sắp tới đây, không cẩn thận bạn trai cũng bị ngã ngựa. Cậu nói xem, đến lúc đấy cậu phải làm thế nào đây?”
Trù anh Bảy của cô bị ngã ngựa ư? Lần đầu tiên trong đời Nam Đình dùng giọng điệu khinh bỉ để nói với người khác: “Chỉ bằng cậu ư, không xứng!”
“Anh ta có thể dùng thân phận Thịnh tổng để đưa tôi vào danh sách đen, còn có thể dựa vào quan hệ với nhà họ Kiều để khiến tôi lao đao trong đài phát thanh, chẳng lẽ tôi không nên tận dụng cơ hội này để đáp lễ anh ta một lần à?”, Lâm Như Ngọc nói xong liền lạnh lùng nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, “Anh có thể xem thường tôi, nhưng mà Thịnh Viễn Thời, anh đừng có xem thường áp lực từ dư luận, tôi không tin, khi cả thành phố G, thậm chí cả nước biết trưởng đội bay của Nam Trình là một kẻ không đoái hoài gì đến mạng sống của hành khách, ai còn muốn lên máy bay của Nam Trình nữa! Đúng, muốn lật đổ của Nam Trình không dễ gì, nhưng ít nhất vào đợt 1/10 này, vì Nam Trình không bán nổi vé nào, anh sẽ tổn thất mấy trăm triệu đấy.”. Cô ta cười cợt vẻ đắc ý, “Mấy trăm triệu đấy, Thịnh tổng không để ý à?”
Thịnh Viễn Thời hờ hững cười, “Khoản này, tôi vẫn trả được.”
Chờ Lâm Như Ngọc đi rồi, nhìn Nam Đình vẫn đang nhíu mày, anh còn tâm trạng trêu đùa cô, “Tiếc mấy trăm triệu kia à?”
Nam Đình ngước mắt nhìn anh, “Có phải con số nhỏ đâu, với lại nếu chuyện này tiếp tục ồn ào thêm thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nam Trình, nhiều tiền cũng không mua lại được, kể cả có thể thì cũng cần một thời gian nhất định, phần tổn thất đấy không tính nổi đâu.”
Thịnh Viễn Thời đoán ngay được, vừa rồi khi đối mặt với Lâm Như Ngọc, dù bên ngoài cô không tỏ vẻ yếu thế, nhưng trong lòng thì lại rất lo lắng, anh cầm tay cô, “Trung Nam phát triển đến ngày hôm nay, cũng không phải là chưa gặp chuyện khó giải quyết hơn thế này, nhưng vẫn trở thành anh cả của ngành này đấy thôi. Chẳng lẽ em cho rằng, anh Bảy không bằng Cố Nam Đình, không giải quyết được chuyện này?”
Đương nhiên Nam Đình không có ý đó, thấy anh thoải mái như đã có suy tính cả rồi, cô nói: “Thôi, dù sao em quan tâm cũng chẳng giúp được gì, anh muốn làm thế nào thì cứ làm đi.”
Thịnh Viễn Thời vỗ vỗ lên tay cô, “Yên tâm làm việc của em, rồi chuẩn bị tâm lý bị đình chỉ một thời gian nhé.”
Vốn tưởng Nam Đình sẽ kinh ngạc vì có thể sẽ bị đình chỉ, kết quả là cô lại nói: “Em đang định mai xin nghỉ phép, đỡ cho Lâm Như Ngọc lấy em ra để công kích đài quan sát, công kích cả anh nữa.”
Thịnh Viễn Thời có chút bất ngờ, anh cười bảo: “Man Man của anh thông minh như thế này từ bao giờ vậy?”
Nam Đình nghe xong liền bật lại anh, “Chỉ số thông minh của em vẫn thế, chẳng qua là ít khi mang ra đối phó với anh thôi.”
Được rồi, cái đồ mồm mép lanh lợi Tư Đồ Nam kia đã thức tỉnh rồi.
Thịnh Viễn Thời chỉ cười mà không nói gì.
Nam Đình không muốn đi xem phim nữa, cô nhắc anh: “Anh về sớm ăn cơm với cô đi, ngày sinh con trai, là ngày vất vả của mẹ mà.”
Thịnh Viễn Thời nắm tay cô, “Mình cùng về ăn cơm với mẹ nào.”
Nửa tiếng sau, Nam Đình được Thịnh Viễn Thời dẫn về khu đại viện không quân. Trước khi vào cửa, anh dùng sức ôm cô, “Em không phải cô con dâu xấu, mẹ anh cũng không phải bà mẹ chồng ác, không nói trước với em là để em khỏi phải căng thẳng cả ngày. Vì anh Bảy, dũng cảm lên một chút, được không?”
Rõ ràng trong lòng đang cực kỳ căng thẳng, nhưng Nam Đình vẫn kiên định nói: “Em chờ ngày này những sáu năm rồi, chẳng lẽ lại chùn bước?”
Thực tế đã chứng minh, sự lo lắng của Thịnh Viễn Thời là dư thừa, vì Tề Tử Kiều đã nghĩ thay cho Nam Đình hết rồi. Lúc anh dẫn bạn gái về, mẹ anh đã nói chuyện thân thiết như quen thuộc lắm rồi, “Hai đứa về đúng lúc đấy, Nam Đình, vào đây bưng đồ ăn lên giúp cô nào.”
Nam Đình còn không kịp căng thẳng, vội vàng vào bếp phụ giúp, hoàn toàn không phải ngồi đợi ngoài phòng khách trong sự hồi hộp và ngại ngùng. Hơn nữa, lúc Tề Tử Kiều vừa bưng đồ ăn ra vừa nói: “Viễn Thời giống chú, cái miệng khó tính lắm, đàn ông đàn ang mà còn kén chọn, cháu thấy có ghét không? Nam Đình, sau này cháu đừng vào bếp, thích ăn gì cứ bảo nó làm, đỡ phải giống cô, mệt đến bạc cả đầu mà chẳng nghe được câu khen nào.”, cô bất chợt có cảm giác, chủ tịch Tề lúc ở nhà là người đáng yêu nhất, nói đúng ra, là bà mẹ chồng đáng yêu nhất trên đời.
Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí rất hòa hợp. Trút bỏ bộ quân trang, trước mặt vợ, Thịnh Tự Lương là một người chồng vô cùng chu đáo, dù là ở nhà nhưng cũng gắp thức ăn cho Tề Tử Kiều, sau đó còn nhỏ nhẹ nói: “Đồ ăn hôm nay nấu vừa phải này, em nếm thử đi.”
Nhưng với Thịnh Viễn Thời, ông lại là một người cha uy nghiêm, lạnh mặt dặn dò con trai, “Gắp thức ăn cho Nam Đình đi, lần đầu tiên con bé đến nhà ăn cơm, nếu không no là tại anh đấy.”, sau đó lại hỏi Nam Đình, “Dạo gần đây thằng nhóc này có xằng bậy gì không? Nếu nó dám diễu võ dương oai, bảo chú, chú đá chết nó.”
Thịnh Viễn Thời cười khổ, “Bố, bố nói thế, làm như con hay xằng bậy lắm không bằng, ảnh hưởng đến hình tượng của con trong lòng Nam Đình đấy.”
Thịnh Tự Lương nghiêm mặt, “Trước mặt vợ mà còn muốn hình tượng gì nữa? Làm chồng, ai mà chưa từng quỳ ván giặt chứ.”
Tề Tử Kiều tỏ vẻ khó hiểu, “Xin hỏi thủ trưởng, thủ trưởng quỳ ván giặt lúc nào thế, sao em không biết vậy?”
Thịnh Tự Lương tự biết mình nói sai, vội vỗ gáy, “Ơ hơ, anh quỳ ở đâu ấy nhỉ, để anh nghĩ lại xem nào.”
Đối với hai vị phụ huynh ân ái mà lại hài hước như vậy, Thịnh Viễn Thời và Nam Đình chỉ biết nhìn nhau cười.
Đúng lúc này, Tề Diệu gọi điện đến, nghe nói Thịnh Viễn Thời đang ở nhà, cô nàng bực bội nói: “Mày còn tâm trạng mừng sinh nhật cơ!”
Thịnh Viễn Thời nhận ra là có chuyện, bèn hỏi thẳng luôn: “Làm sao thế?”
Tề Diệu cũng không vòng vo, “Hôm nay Lâm Như Ngọc đến văn phòng luật, mời luật sư Nam thay mặt cô ta kiện Nam Trình ra tòa!”
Thịnh Viễn Thời thoáng trầm mặc rồi mới hỏi, “Luật sư Nam nhận vụ này à?”
Hiển nhiên là Tề Diệu bị chọc tức điên rồi, cô nàng không trả lời câu hỏi này ngay mà chỉ mắng vị sếp của mình: “Mày nói xem, có phải chị ta muốn mày với Nam Đình chia tay thì mới chịu thôi không?”
Vậy nên, ý của Tề Diệu là: Nam Gia Dư nhận vụ án này, đồng ý đại diện cho Lâm Như Ngọc ra tòa kiện Thịnh Viễn Thời.
Cho tới khi Nam Đình không chịu nổi nữa, Thịnh Viễn Thời mới buông tha cho cô, nhưng vẫn chưa có ý định ngủ. Anh nằm nghiêng, kéo Nam Đình vào lòng, quyến luyến hôn lên tóc, xuống gáy cô.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở vững vàng của người đàn ông ở phía sau. Bên ngoài, không biết trời đổ mưa từ lúc nào, từng giọt mưa táp lách tách lên khung cửa sổ, nghe như tiếng nhạc rộn ràng. Nam Đình gối đầu lên cánh tay anh, chẳng muốn động đậy nữa.
Thịnh Viễn Thời dùng cằm cọ lên đỉnh đầu cô, “Muốn cho em cả đời không quên được, nên hơi ra sức một chút.”, thật ra anh hơi áy náy vì mình quá phóng túng, sợ cô chưa trải qua chuyện này bao giờ nên sẽ không chịu nổi sự nhiệt tình của anh.
Nhưng lời này nói ra nghe thế nào cũng thấy lưu manh, lệch hẳn đi so với hình tượng chính nhân quân tử anh tạo dựng nhiều năm qua, Nam Đình tựa vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng có nói anh là tài xế già đâu, giải thích làm gì.”
Tài xế già? Năm ấy nghi ngờ đó không phải là nụ hôn đầu của anh, hiện giờ, hình như lại đang nghi ngờ đây không phải là lần đầu tiên của anh thì phải? Bàn tay ôm eo cô lẳng lặng siết lại, “Anh nên hiểu là, Man Man đang khen kỹ thuật của anh tốt, hay là đang nghi ngờ lòng trung thành của anh với tình yêu?”
Nam Đình nhanh miệng đáp: “Khen anh, khen anh, Man Man đang khen anh.”
Thịnh Viễn Thời cũng chẳng muốn tính toán, vì thế anh thu tay lại, “Quen tay hay việc, kỹ thuật của anh Bảy còn có thể tốt hơn nữa.”, cảm giác Nam Đình rụt người tránh né, anh bật cười đắc ý, “Đêm nay tạm tha cho em đấy.”
Nam Đình xoay người lại, giữa vầng sáng nhạt, cô nhìn vào mắt anh, “Anh Bảy, anh còn giỏi hơn so với tưởng tượng của em.”
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, thật sự không giống với một người từng nghĩ đến điều đó, Thịnh Viễn Thời miễn cưỡng hỏi: “Tưởng tượng thế nào, hửm?”
Nam Đình hôn anh một cái, rồi thoải mái rúc vào lòng anh như một đứa trẻ, “Hồi đấy, em thường nghĩ, có phải nếu có được anh rồi, thì sẽ giữ được anh lại hay không, nhưng em lại lo, nếu dễ dàng cho anh tất cả, anh sẽ không quý trọng. Thế nên mỗi lần anh về, thật ra em vẫn luôn rối rắm không biết có nên quyến rũ anh hay không. Giờ nghĩ lại thấy khổ quá mà.”
Chẳng trách cô thường trêu chọc anh, nhưng không khi nào thân mật quá giới hạn, ngay cả Thịnh Viễn Thời cũng không dám chắc, rốt cuộc cô có ý gì nữa. Thì ra, hành động tưởng như lạt mềm buộc chặt, lại là nỗi khát vọng và áp lực ẩn sâu trong tim cô. Thịnh Viễn Thời động lòng, anh hôn khẽ lên trán cô: “Anh cũng vẫn luôn hối hận, vì không muốn em từ sớm.”, anh tin là, một khi đã phát sinh sự thân mật này, cô sẽ ỷ lại vào anh nhiều hơn, sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy.
Giờ phút này, anh ở rất gần cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, từng hồi từng hồi, mang theo nguồn năng lượng nóng rực như lửa. Nam Đình vươn cánh tay, ôm lên cổ anh, “Có phải bất kể sau này xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ không xa nhau không?”
“Man Man, anh Bảy già rồi, không còn sức để đấu lại với thời gian, cũng không chịu được thêm năm năm như thế nữa đâu.”, anh ôm cô chặt thêm, giọng nói bỗng trầm xuống một cách đáng sợ, “Còn dám có suy nghĩ bỏ đi, xem anh xử lý em thế nào.”
Ngoài cửa sổ, mưa gió mịt mùng, họ nằm cạnh bên nhau, Nam Đình tựa vào bến cảng tránh gió của riêng mình, “Anh là người đàn ông độc thân có giá trị nhất thành phố G, em có ngốc cũng không buông tay đâu, cái em lo là… Lâm Như Ngọc.”
Một đêm như thế này thật không thích hợp để nhắc đến người đó, rất mất hứng, nhưng để cô yên tâm, Thịnh Viễn Thời vẫn nói: “Cô ta không gây ra được bao nhiêu sóng gió cả, càng không thể làm ảnh hưởng đến chúng mình, nhưng em phải đồng ý với anh, lần này, bất kể anh làm gì, em cũng không được xin cho cô ta.”
Sự việc liên quan đến danh tiếng của Nam Trình và tiền đồ của anh, đương nhiên Nam Đình sẽ không ngang ngược can thiệp, thậm chí cô còn cảm thấy hối hận vì lần trước đã khuyên anh nương tay, lại để cho Lâm Như Ngọc có cơ hội gây thêm sóng gió, “Anh làm thế nào cũng được, em nghe lời anh.”
Thịnh Viễn Thời hài lòng “ừ” một tiếng, “Giao hết cho anh Bảy.”
Nam Đình xoa má anh, “Em biết anh mệt, mau ngủ đi.”
Đây là đêm đầu tiên của hai người, Thịnh Viễn Thời không nỡ để cô phải một mình đối mặt với đêm dài, nên định sẽ nói chuyện phiếm với cô suốt đêm, có điều, cơ thể đã quá mệt mỏi, trước khi ngủ, anh bảo: “Nằm với anh Bảy một lát.”
Nam Đình ghé vào tai anh nói: “Em không nỡ dậy đâu.”
Thịnh Viễn Thời khẽ cười, “Đợi anh tỉnh dậy, anh sẽ lại thương em.”
Nam Đình véo anh một cái, “Đợi anh ngủ, em sẽ quấy phá anh.”
Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Nếu muốn, lúc nào cũng có thể thỏa mãn em, ai bảo anh Bảy cưng em chứ.”
“Ngủ đi.”, Nam Đình hôn lên cằm anh, “Mình còn nhiều thời gian mà.”
Đúng, từ từ từng chút một, mới có thể bên nhau đến bạc đầu.
Thịnh Viễn Thời nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Nam Đình cũng mệt mỏi rã rời, thân dưới lại hơi đau buốt, vốn tưởng sau chuyện này thì sẽ ngủ được, kết quả là cô nhắm mắt một lúc lâu mà vẫn không thấy buồn ngủ. Cô khẽ trở mình, vậy mà Thịnh Viễn Thời lại có cảm giác, anh thu cánh tay lại theo bản năng, như đang xác nhận cô vẫn nằm trong lòng mình. Để tránh quấy rầy anh, Nam Đình không dám cựa quậy nữa, để mặc cho anh ôm mình, nắm tay mình, đè lên chân mình. Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy anh lẩm bẩm, “Man Man, rốt cuộc em cũng trở lại rồi.”
Trái tim em chưa bao giờ rời xa anh, cho dù thân xác em chẳng ở cạnh anh. Tấm rèm cửa sổ được hạ xuống, trong phòng u tối tĩnh lặng, Nam Đình nhắm mắt, giữa những tiếng thở đều đều của Thịnh Viễn Thời, để cơ thể và tâm trí mình bình tĩnh lại.
***
Lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã tỏa chiếu rực rỡ, Thịnh Viễn Thời cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, đã gần trưa rồi. Trên giường chỉ còn mỗi anh, không thấy bóng dáng Nam Đình đâu, chỉ có tiếng đàn bên tai là chứng minh cô đang ở nhà. Anh rời giường, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngoài phòng khách gọi to một tiếng: “Man Man?”
Tiếng đàn vẫn thế, chỉ không thấy tiếng đáp của cô. Thịnh Viễn Thời lên tầng, đứng trước cửa phòng chứa đàn, nhìn người con gái mặc chiếc áo sơ mi của anh, dưới ánh mặt trời, dùng những ngón tay thanh mảnh tấu lên khúc nhạc trong câu chuyện xưa cũ của họ.
Như được trở lại cái đêm sinh nhật sáu năm trước, cô ước thay anh, “Giờ này năm sau, đồng ý làm bạn trai của em.”
Sau sáu năm, rốt cuộc điều ước của cô cũng đã trở thành sự thật.
Suýt chút nữa Thịnh Viễn Thời quên mất, hôm nay là sinh nhật mình, mà cô lại đem chính mình làm một món quà, tặng cho anh.
Cho tới khi khúc đàn dừng lại, Thịnh Viễn Thời mới dịu dàng nói: “Em làm phiền giấc ngủ của anh Bảy rồi.”
Nam Đình không quay đầu lại, cũng chẳng để ý đến anh, dáng vẻ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khiến người ta không đoán được cô đang nghĩ gì. Một lát sau, anh mới nghe thấy cô đáp như đang giận dỗi: “Em cố tình đấy, ai bảo anh không nói cho em biết.”
Cô đang nói về chuyện mua đàn cho cô ư? Thịnh Viễn Thời đi tới, đặt tay lên vai cô, “Nói cho em thì còn gì bất ngờ nữa nhỉ?”
Nam Đình xoay người lại ôm lấy thắt lưng anh, cô nghẹn ngào, “Anh lúc nào cũng thế, thích người ta không nói, đi tìm người ta cũng không nói, anh không nói, làm sao em biết được, lại còn suốt ngày chê người ta ngốc, có mấy ai thông minh được như anh chứ. Thịnh Viễn Thời, anh đáng ghét cực, em hối hận vì đã thích anh rồi đấy.”, sau đó lại bổ sung như thể vẫn chưa hết giận, “Em thấy anh nên đi tìm một người thông minh như anh mà yêu.”
Tìm người khác yêu? Nói cái gì vậy! Thịnh Viễn Thời bật cười, “Còn dám gọi thẳng tên anh cơ đấy.”
Nam Đình khịt mũi, bồn chồn nói: “Thì làm sao, anh bỏ em đi.”
“Anh bỏ làm sao được.”, Thịnh Viễn Thời vuốt tóc cô, “Em hạ gục anh Bảy rồi, anh Bảy phải bám lấy em, bắt em chịu trách nhiệm.”
Nam Đình nín khóc, nhoẻn miệng cười, ngửa mặt lên hỏi anh: “Nếu em quỵt thì sao?”
“Quỵt á?”, Thịnh Viễn Thời véo cằm cô, “Anh đành phải cho em nhớ lại kí ức đêm qua chứ sao.”
Nam Đình giơ tay đấm anh một cái, lại một cái nữa, rồi sẵng giọng: “Chỉ giỏi bắt nạt em.”
Cô tùy hứng lại có chút phóng khoáng như vậy, mới là điều anh muốn. Thịnh Viễn Thời khẽ chạm lên phím đàn, trong tiếng nhạc lảnh lót như tiếng suối róc rách, anh nói: “Mỗi lần nhìn thấy cây đàn này, anh lại nhớ đến dáng vẻ em cười với anh, như thế anh mới có thể tiếp tục quyết tâm đi tìm em.”. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Anh muốn cho em hết tất cả những thứ tốt nhất trên đời này, kể cả là một cây đàn, cũng phải là loại đàn chỉ định dùng cho những cuộc thi dương cầm quốc tế. Nhưng đến khi em quay trở lại bên cạnh anh, anh mới phát hiện ra, anh có được thứ tốt nhất trên đời rồi, những thứ anh từng cho là tốt nhất, so với em, chẳng đáng để nhắc tới.”, anh nói xong, đôi mắt thoáng ẩm ướt, “Thịnh Viễn Thời trước kia cứng đầu không chịu nói, là vì không hiểu tình yêu, sau này không nói, là vì cảm thấy mình quá ngu ngốc, rõ ràng em ở gần trong gang tấc, thế mà anh còn chạy tới tận chân trời. Man Man, anh Bảy thích em, yêu em nhiều hơn cả trong tưởng tượng của em, chuyện này, ngoài em ra, cả thế giới đều biết.”
Nam Đình cúi người, ngả đầu vào vai anh, “Như thế có phải là, sau này em có thể ỷ vào tình yêu của anh, muốn làm gì thì làm không?”
Thịnh Viễn Thời ôm cô, “Đương nhiên.”
Nếu vậy thì… Nam Đình buông tay, ra lệnh cho anh: “Thế thì anh đi nấu cơm đi, em đói quá rồi mà anh vẫn ngủ say sưa được.”
Thịnh Viễn Thời véo má cô, “Tuân lệnh nữ vương.”
Thật ra Nam Đình đã làm xong phần sandwich trứng rán với thịt hun khói rồi, ngay cả cốc sữa cũng mới được hâm nóng xong. Thịnh Viễn Thời nhìn suất ăn sáng trên bàn, trong lòng chợt ngổn ngang đủ thứ cảm xúc.
Nam Đình lại tinh nghịch bảo: “Không cần phải cảm động đâu, tại em thấy đêm qua anh bỏ sức nhiều quá nên tẩm bổ cho anh đấy.”
Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười đầy cưng chiều, “Cái gì cũng dám nói.”
Nam Đình cũng cười tươi rói, đợi anh cầm miếng sandwich thứ hai lên cắn một miếng, cô bỗng thốt lên như mới sực nghĩ ra điều gì đó, “Miếng đấy là cho Mất Ngủ mà, sao anh lại ăn luôn rồi?”
Lại là Mất Ngủ! Thịnh Viễn Thời thoáng ngớ người, bắt gặp ý cười ranh ma trong mắt cô mới hiểu là cô cố tình, anh chậm rãi ăn nốt miếng sandwich với hương vị không tồi, sau đó tiến lại gần, bế bổng cô lên trong tiếng thét kinh hãi của cô, rồi quay về phòng ngủ.
Ừm, loài sinh vật phụ nữ này, phải cho cô ấy biết sự lợi hại của mình, nếu không, cô ấy sẽ quen cái thói khiêu chiến với khả năng kiềm chế của mình. Nghĩ vậy, Thịnh Viễn Thời lại phải giày vò cô một trận, cho tới khi cô xin tha mới thôi.
***
Tới tận chiều hai người mới ra khỏi nhà. Theo lời đề nghị của Thịnh Viễn Thời, họ đi dạo phố trước. Nam Đình đã quen với lối sống đơn giản, thật ra không còn cảm thấy hứng thú với việc được anh chọn quần áo cho như trước nữa, đồng thời, nghĩ đến tiền lương của mình, cô cảm thấy như vậy quá xa xỉ. Thế nhưng, khi bước ra khỏi phòng thử đồ, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Viễn Thời, cô lại vì có thể lấy lòng anh mà cảm thấy vui vẻ.
Thịnh Viễn Thời ôm cô từ phía sau, cùng nhìn vào trong gương, “Anh không thích những gã đàn ông khác nhìn em, nhưng rõ ràng là Man Man của anh có thể đẹp hơn nữa, anh cũng không thể tước quyền thưởng thức cái đẹp của người khác.”
Nam Đình hiểu là anh cũng biết tâm ý của mình, cô nhìn vào hình ảnh hoàn toàn khác của mình ở trong gương và nói với anh: “Không cản anh mua nữa, dù sao em cố gắng làm việc cũng chẳng phải vì muốn vượt qua anh, để anh nuôi vậy.”
Trong nháy mắt, cô bỗng nghĩ thông suốt: Dù có khả năng sống bằng sức mình, nhưng nếu sống cùng Thịnh Viễn Thời, thì không cần phải so sánh thu nhập hơn thua, mà quan trọng là dựa vào sự thấu hiểu lẫn nhau. Nếu trở thành cô bé lọ lem là số mệnh không thay đổi được, vậy thì cần gì phải làm khó mình, làm khó anh ấy? Chỉ có điều, “Em vẫn muốn đi làm, anh không có ý kiến gì chứ?”
Thịnh Viễn Thời đáp với vẻ mặt như cười như không: “Nếu em không đi làm, chẳng phải anh cũng không nỡ ra khỏi nhà đấy ư?”
Nam Đình nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Vốn định sau đó sẽ đi xem phim, vậy mà lại quá trùng hợp, gặp phải Lâm Như Ngọc ở trung tâm thương mại. Cô ta chẳng có vẻ buồn sầu gì vì mất ông ngoại, vẫn trang điểm lộng lẫy như mọi khi, ngay cả màu sắc của bộ đồ cũng diêm dúa y như thường lệ.
Thịnh Viễn Thời chẳng buồn để tâm đến cô ta, Nam Đình cũng không định chào hỏi, nhưng khi họ đi lướt qua, Lâm Như Ngọc lại cười lạnh rồi nói: “Hành khách chết trên máy bay mà các người vẫn có tâm trạng đi hẹn hò. Thịnh Viễn Thời, trách nhiệm cơ trưởng của anh rốt cuộc là cái gì cơ chứ? Tư Đồ Nam, cậu cũng không nhắc nhở bạn trai à?”
Nam Đình nhìn cô ta, lên tiếng trước khi Thịnh Viễn Thời mở miệng: “Người mất cũng đã mất rồi, còn người sống phải sống làm sao, chúng tôi không có quyền, cũng không định can thiệp vào việc cậu dùng cách gì để tưởng nhớ ông Lâm, cậu cũng đừng tự cho là đúng mà nói chuyện trách nhiệm cơ trưởng hay cái gì khác với chúng tôi.”
Lâm Như Ngọc vẫn tưởng Nam Đình sẽ giống như hôm ở nhà ga sân bay, không dám phân cao thấp với mình, bởi trong mắt cô ta, Tư Đồ Nam của gia đình bị phá sản kia, sẽ chẳng còn sự ngang tàng như ngày trước, sẽ sống dè dặt, khép mình. Nghe Nam Đình nói vậy, cô ta châm chọc, “Quả nhiên có chỗ dựa một cái là khác hẳn, nhưng mà Tư Đồ Nam này, cái số cậu không phải đen bình thường đâu, đầu tiên là bố bị phá sản, sắp tới đây, không cẩn thận bạn trai cũng bị ngã ngựa. Cậu nói xem, đến lúc đấy cậu phải làm thế nào đây?”
Trù anh Bảy của cô bị ngã ngựa ư? Lần đầu tiên trong đời Nam Đình dùng giọng điệu khinh bỉ để nói với người khác: “Chỉ bằng cậu ư, không xứng!”
“Anh ta có thể dùng thân phận Thịnh tổng để đưa tôi vào danh sách đen, còn có thể dựa vào quan hệ với nhà họ Kiều để khiến tôi lao đao trong đài phát thanh, chẳng lẽ tôi không nên tận dụng cơ hội này để đáp lễ anh ta một lần à?”, Lâm Như Ngọc nói xong liền lạnh lùng nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, “Anh có thể xem thường tôi, nhưng mà Thịnh Viễn Thời, anh đừng có xem thường áp lực từ dư luận, tôi không tin, khi cả thành phố G, thậm chí cả nước biết trưởng đội bay của Nam Trình là một kẻ không đoái hoài gì đến mạng sống của hành khách, ai còn muốn lên máy bay của Nam Trình nữa! Đúng, muốn lật đổ của Nam Trình không dễ gì, nhưng ít nhất vào đợt 1/10 này, vì Nam Trình không bán nổi vé nào, anh sẽ tổn thất mấy trăm triệu đấy.”. Cô ta cười cợt vẻ đắc ý, “Mấy trăm triệu đấy, Thịnh tổng không để ý à?”
Thịnh Viễn Thời hờ hững cười, “Khoản này, tôi vẫn trả được.”
Chờ Lâm Như Ngọc đi rồi, nhìn Nam Đình vẫn đang nhíu mày, anh còn tâm trạng trêu đùa cô, “Tiếc mấy trăm triệu kia à?”
Nam Đình ngước mắt nhìn anh, “Có phải con số nhỏ đâu, với lại nếu chuyện này tiếp tục ồn ào thêm thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nam Trình, nhiều tiền cũng không mua lại được, kể cả có thể thì cũng cần một thời gian nhất định, phần tổn thất đấy không tính nổi đâu.”
Thịnh Viễn Thời đoán ngay được, vừa rồi khi đối mặt với Lâm Như Ngọc, dù bên ngoài cô không tỏ vẻ yếu thế, nhưng trong lòng thì lại rất lo lắng, anh cầm tay cô, “Trung Nam phát triển đến ngày hôm nay, cũng không phải là chưa gặp chuyện khó giải quyết hơn thế này, nhưng vẫn trở thành anh cả của ngành này đấy thôi. Chẳng lẽ em cho rằng, anh Bảy không bằng Cố Nam Đình, không giải quyết được chuyện này?”
Đương nhiên Nam Đình không có ý đó, thấy anh thoải mái như đã có suy tính cả rồi, cô nói: “Thôi, dù sao em quan tâm cũng chẳng giúp được gì, anh muốn làm thế nào thì cứ làm đi.”
Thịnh Viễn Thời vỗ vỗ lên tay cô, “Yên tâm làm việc của em, rồi chuẩn bị tâm lý bị đình chỉ một thời gian nhé.”
Vốn tưởng Nam Đình sẽ kinh ngạc vì có thể sẽ bị đình chỉ, kết quả là cô lại nói: “Em đang định mai xin nghỉ phép, đỡ cho Lâm Như Ngọc lấy em ra để công kích đài quan sát, công kích cả anh nữa.”
Thịnh Viễn Thời có chút bất ngờ, anh cười bảo: “Man Man của anh thông minh như thế này từ bao giờ vậy?”
Nam Đình nghe xong liền bật lại anh, “Chỉ số thông minh của em vẫn thế, chẳng qua là ít khi mang ra đối phó với anh thôi.”
Được rồi, cái đồ mồm mép lanh lợi Tư Đồ Nam kia đã thức tỉnh rồi.
Thịnh Viễn Thời chỉ cười mà không nói gì.
Nam Đình không muốn đi xem phim nữa, cô nhắc anh: “Anh về sớm ăn cơm với cô đi, ngày sinh con trai, là ngày vất vả của mẹ mà.”
Thịnh Viễn Thời nắm tay cô, “Mình cùng về ăn cơm với mẹ nào.”
Nửa tiếng sau, Nam Đình được Thịnh Viễn Thời dẫn về khu đại viện không quân. Trước khi vào cửa, anh dùng sức ôm cô, “Em không phải cô con dâu xấu, mẹ anh cũng không phải bà mẹ chồng ác, không nói trước với em là để em khỏi phải căng thẳng cả ngày. Vì anh Bảy, dũng cảm lên một chút, được không?”
Rõ ràng trong lòng đang cực kỳ căng thẳng, nhưng Nam Đình vẫn kiên định nói: “Em chờ ngày này những sáu năm rồi, chẳng lẽ lại chùn bước?”
Thực tế đã chứng minh, sự lo lắng của Thịnh Viễn Thời là dư thừa, vì Tề Tử Kiều đã nghĩ thay cho Nam Đình hết rồi. Lúc anh dẫn bạn gái về, mẹ anh đã nói chuyện thân thiết như quen thuộc lắm rồi, “Hai đứa về đúng lúc đấy, Nam Đình, vào đây bưng đồ ăn lên giúp cô nào.”
Nam Đình còn không kịp căng thẳng, vội vàng vào bếp phụ giúp, hoàn toàn không phải ngồi đợi ngoài phòng khách trong sự hồi hộp và ngại ngùng. Hơn nữa, lúc Tề Tử Kiều vừa bưng đồ ăn ra vừa nói: “Viễn Thời giống chú, cái miệng khó tính lắm, đàn ông đàn ang mà còn kén chọn, cháu thấy có ghét không? Nam Đình, sau này cháu đừng vào bếp, thích ăn gì cứ bảo nó làm, đỡ phải giống cô, mệt đến bạc cả đầu mà chẳng nghe được câu khen nào.”, cô bất chợt có cảm giác, chủ tịch Tề lúc ở nhà là người đáng yêu nhất, nói đúng ra, là bà mẹ chồng đáng yêu nhất trên đời.
Bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí rất hòa hợp. Trút bỏ bộ quân trang, trước mặt vợ, Thịnh Tự Lương là một người chồng vô cùng chu đáo, dù là ở nhà nhưng cũng gắp thức ăn cho Tề Tử Kiều, sau đó còn nhỏ nhẹ nói: “Đồ ăn hôm nay nấu vừa phải này, em nếm thử đi.”
Nhưng với Thịnh Viễn Thời, ông lại là một người cha uy nghiêm, lạnh mặt dặn dò con trai, “Gắp thức ăn cho Nam Đình đi, lần đầu tiên con bé đến nhà ăn cơm, nếu không no là tại anh đấy.”, sau đó lại hỏi Nam Đình, “Dạo gần đây thằng nhóc này có xằng bậy gì không? Nếu nó dám diễu võ dương oai, bảo chú, chú đá chết nó.”
Thịnh Viễn Thời cười khổ, “Bố, bố nói thế, làm như con hay xằng bậy lắm không bằng, ảnh hưởng đến hình tượng của con trong lòng Nam Đình đấy.”
Thịnh Tự Lương nghiêm mặt, “Trước mặt vợ mà còn muốn hình tượng gì nữa? Làm chồng, ai mà chưa từng quỳ ván giặt chứ.”
Tề Tử Kiều tỏ vẻ khó hiểu, “Xin hỏi thủ trưởng, thủ trưởng quỳ ván giặt lúc nào thế, sao em không biết vậy?”
Thịnh Tự Lương tự biết mình nói sai, vội vỗ gáy, “Ơ hơ, anh quỳ ở đâu ấy nhỉ, để anh nghĩ lại xem nào.”
Đối với hai vị phụ huynh ân ái mà lại hài hước như vậy, Thịnh Viễn Thời và Nam Đình chỉ biết nhìn nhau cười.
Đúng lúc này, Tề Diệu gọi điện đến, nghe nói Thịnh Viễn Thời đang ở nhà, cô nàng bực bội nói: “Mày còn tâm trạng mừng sinh nhật cơ!”
Thịnh Viễn Thời nhận ra là có chuyện, bèn hỏi thẳng luôn: “Làm sao thế?”
Tề Diệu cũng không vòng vo, “Hôm nay Lâm Như Ngọc đến văn phòng luật, mời luật sư Nam thay mặt cô ta kiện Nam Trình ra tòa!”
Thịnh Viễn Thời thoáng trầm mặc rồi mới hỏi, “Luật sư Nam nhận vụ này à?”
Hiển nhiên là Tề Diệu bị chọc tức điên rồi, cô nàng không trả lời câu hỏi này ngay mà chỉ mắng vị sếp của mình: “Mày nói xem, có phải chị ta muốn mày với Nam Đình chia tay thì mới chịu thôi không?”
Vậy nên, ý của Tề Diệu là: Nam Gia Dư nhận vụ án này, đồng ý đại diện cho Lâm Như Ngọc ra tòa kiện Thịnh Viễn Thời.
/80
|