Dù rằng Thịnh Viễn Thời không rõ thể chất Nam Đình đặc biệt đến mức nào, nhưng anh tin Tang Chất sẽ không lấy chuyện này ra để nói đùa, lại càng không hù dọa mình, vì thế, anh cầm di động đi vào phòng cấp cứu.
Nhưng vẫn chậm một bước. Nhìn bên ngoài, trông Nam Đình vẫn chỉ như đang rơi vào trạng thái hôn mê thông thường, nhưng thông qua thiết bị kiểm tra, cả huyết áp và độ bão hòa oxy trong máu đều giảm rõ rệt, đó là biểu hiện của suy hô hấp. Nhưng cô vẫn còn trẻ như vậy, lại không va chạm gì mạnh, tổ chức phổi không thể xuất hiện tổn thương, tại sao lại ảnh hưởng đến trao đổi khí trong cơ thể?
Để tăng huyết áp cho Nam Đình, đảm bảo cho các cơ quan quan trọng, ví dụ như cung ứng máu cho đại não, chủ nhiệm Lý chịu trách nhiệm trong ca cấp cứu, quyết định tiêm cho cô một mũi adrenalin. Thực chất đây là một cách cấp cứu thông thường, các bệnh viện đều dùng cách này để cứu vô số bệnh nhân qua trạng thái sốc, nhưng Nam Đình lại nằm trong số cực ít những người có phản ứng bài xích adrenalin, nói một cách chính xác, việc đưa adrenalin vào cơ thể cô cần tuân theo yêu cầu cực kỳ khắt khe về liều lượng.
Thế nên, lúc Thịnh Viễn Thời đi vào, nhìn lên máy theo dõi, thấy độ bão hòa oxy giảm đột ngột, cả đường biểu đồ thể hiện nhịp tim cũng yếu ớt đến mức gần như kéo thành một đường thẳng tắp, như vậy nói lên điều gì, anh căn bản là không dám nghĩ nữa. Cổ họng nghẹn cứng như thể giây tiếp theo thôi là sẽ đứt đoạn, chỉ có thể hít sâu liên tục mới giữ cho giọng nói được vững vàng, anh báo tin Nam Đình bị phản ứng với một số loại thuốc cho chủ nhiệm Lý, nhưng cụ thể là những thuốc gì, đừng nói là anh không biết, cho dù anh biết, thì cũng chẳng thể học thuộc lòng mà đọc cho bác sĩ nghe trong khoảnh khắc sống còn này.
Chủ nhiệm Lý là cấp dưới của bố Thịnh, biết Thịnh Viễn Thời từ khi anh còn bé, vì thế, được Thịnh Viễn Thời ra hiệu, ông nhận lấy điện thoại, lắng nghe đầu bên kia nói: “Trừ khi tim đột ngột ngừng đập, bằng không, kể cả khi oxy máu giảm, lượng adrenalin tiêm vào người tuyệt đối không được quá…”. Đúng lúc Tang Chất nói ra con số 10%, ít hơn rất nhiều so với người bình thường, thì biểu đồ thể hiện nhịp tim trên thiết bị theo dõi đột nhiên biến thành một đường thẳng tắp.
Nhịp tim đột ngột dừng lại! Chủ nhiệm Lý buông di động, kiểm tra đồng tử của Nam Đình, cùng lúc đó vội vàng bảo y tá lập tức tiêm thuốc vào tâm thất trái cho Nam Đình, rồi chuẩn bị khử rung tim. Thịnh Viễn Thời không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa, tầm mắt cũng thoáng mờ mịt, giây phút bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai tai anh ù đi, đầu đau buốt như bị bổ đôi.
Năm đó Nam Đình đột ngột bỏ đi, khi bay đi khắp thế giới tìm cô, anh cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc này, sợ sẽ mất cô mãi mãi. Thịnh Viễn Thời không đứng vững nổi, anh dựa lưng vào tường, trượt dần xuống, hai tay ôm đầu, hổn hển tự hỏi như đang vô cùng khó thở: “Sao lại như thế được?”
Tề Diệu bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi, cô ngồi xổm xuống cạnh Thịnh Viễn Thời, giang cánh tay ôm cậu em trai bao năm qua vẫn luôn bảo vệ và chăm sóc mình, cứ cho là đang lo lắng, nhưng vẫn buộc mình phải khẳng định, “Không sao đâu, nhất định Nam Đình không sao đâu, lão Thất, mày phải tin chị.”
Mới tối hôm qua, mẹ Tề Chính Dương cũng đi qua ranh giới sinh tử, kiên cường suốt cả chặng đường nhưng cuối cùng Tề Chính Dương vẫn khóc, cậu tóm lấy tay Thịnh Viễn Thời, vừa khóc vừa hỏi: “Mẹ cháu không sao, đúng không chú út? Có phải không ạ?…”. Thịnh Viễn Thời ôm lấy cậu, áp đầu cậu vào ngực mình, cực kỳ kiên định nói: “Đúng, nhất định mẹ cháu có thể vượt qua.”. Thời điểm đó, anh vô cùng mạnh mẽ, vô cùng ra dáng một người bề trên, cho cháu trai sự an ủi vững vàng nhất. Thế nhưng, đổi lại là mình, đối tượng là Nam Đình, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra, dường như anh còn chẳng bằng một đứa trẻ vị thành niên.
Thịnh Viễn Thời cúi đầu, tự trách mình: “Đáng ra em phải kiên quyết hỏi cô ấy năm năm qua đã xảy ra những chuyện gì, nếu em hỏi, kể cả cô ấy không muốn kể, cũng sẽ nhất định nói hai năm rõ mười cho em nghe, cho đến giờ, cô ấy chưa từng nói dối em, ngoài để em chú ý nhiều hơn đến cô ấy, thương cô ấy, cô ấy mới tìm cớ để làm nũng với em thôi.”
“Em tự nói với mình, em không hỏi, là vì không nỡ để cô ấy nhớ lại quá khứ tồi tệ, là vì đau lòng xót cô ấy. Nhưng thật ra không phải.”, Thịnh Viễn Thời từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ au, anh nói: “Em sợ cô ấy nhớ đến năm năm không có em, nhớ lại mình đã chật vật thế nào, sau đấy lại phát hiện ra, không có em, cô ấy vẫn có thể vượt qua được. Em sợ cô ấy trách em, trách em không ở bên cô ấy vào lúc cô ấy cần em nhất, trách em ngu ngốc đến mức tin luôn lời chia tay của cô ấy, trách em bắt cô ấy theo đuổi lâu như thế, vậy mà một câu xác nhận rõ ràng cũng không có, em thậm chí còn chẳng đủ dũng cảm để nói với cô ấy, rằng em vẫn luôn đi tìm cô ấy, sợ cô ấy trách em là: Chẳng phải anh lợi hại lắm ư, sao không tìm được em sớm hơn một chút? Xem ra, em giấu anh chuyện nhà em phá sản, là chính xác rồi.”. Thịnh Viễn Thời tóm lấy tay Tề Diệu, như kẻ sắp chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, anh nghẹn giọng nói: “Em sợ nhất là cô ấy không còn cần em, không còn yêu em như năm năm trước nữa.”
Người đàn ông trước giờ luôn rạng ngời ánh hào quang, thì lúc này lại phô bày hết mọi nỗi sợ hãi và yếu đuối tận sâu trong nội tâm ra, không bỏ sót chút nào.
Tề Diệu chưa từng thấy Thịnh Viễn Thời mất tự tin và bất lực như vậy, nước mắt cô không kiềm chế được mà cứ thế tuôn rơi, “Nam Đình sẽ không đâu, con bé sẽ không hận em, cũng không trách em đâu, con bé yêu em, yêu em nhiều lắm, ngay cả chị còn nhìn ra được, con bé vì em mà có thể buông bỏ tất cả, sao em lại nghi ngờ tình yêu của con bé được? Lão Thất, năm năm trôi qua đã bỏ lỡ nhiều thứ, cũng đánh mất nhiều thứ, nhưng năm năm vỏn vẹn không đại diện cho hiện tại, lại càng không đại diện cho tương lai, hai đứa còn có cả hơn năm mươi năm nữa, nếu em cảm thấy thiệt thòi cho con bé, thì đồng ý với chị, phải kiên cường lên, dùng quãng đời còn lại để yêu con bé, chăm sóc con bé.”
Hối hận là chuyện vô nghĩa nhất trên đời này.
Nhưng mà… Thịnh Viễn Thời đưa tay ôm mặt, biết vậy đã chẳng làm.
Tang Chất và Nam Gia Dư gần như là đến cùng lúc, mà Tang Chất thì hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước, trên tay anh cầm theo một tập bệnh án. Thịnh Viễn Thời không cần xem cũng biết đó là bệnh án của Nam Đình, mà anh cũng không có thời gian hỏi Tang Chất, là anh ta vòng về nhà lấy, hay vẫn luôn mang thứ này bên mình.
Sắc mặt Tang Chất tối sầm, anh đưa bệnh án cho Nam Gia Dư, nhìn thì như là một hành động tiện tay, nhưng Thịnh Viễn Thời hiểu ra trong nháy mắt, họ không muốn để anh biết, ít nhất là trước kia, họ từng không muốn nói cho anh biết. Rốt cuộc Nam Đình bị làm sao vậy? Thịnh Viễn Thời hoàn toàn không tìm ra đáp án, mà rõ ràng bây giờ không phải lúc để tra hỏi.
Không còn sự căng thẳng như trong cuộc điện thoại ngày hôm qua, thấy Tang Chất vội vàng chạy tới, Thịnh Viễn Thời đứng bật dậy như nhìn thấy vị cứu tinh, vừa đẩy cửa phòng cấp cứu cho anh đi vào, vừa nói với anh, “Vừa rồi cả huyết áp và độ bão hòa oxy trong máu đều giảm, nhịp tim đột ngột dừng lại.”
Như đoán ra Thịnh Viễn Thời quen người của bệnh viện, Tang Chất ra yêu cầu: “Bảo bọn họ, tôi từng là bác sĩ chủ trị của Nam Đình, nghe theo tôi.”
Nhịp tim của Nam Đình đã khôi phục trở lại, nhưng rất yếu, như thể sẽ lại ngừng đập bất cứ lúc nào. Y tá vừa mang ra một liều thuốc, Tang Chất liếc nhìn một cái rồi nói với chủ nhiệm Lý: “Cái này sẽ làm cô ấy khó thở, đổi thành liều 5ml…”
Thịnh Viễn Thời liền bảo chủ nhiệm Lý: “Chú Lý, nghe anh ta.”
Lúc này, chủ nhiệm Lý mới gật đầu.
Tiếp sau đó là một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng. Thịnh Viễn Thời chẳng làm được gì, anh lùi sang một góc không làm ảnh hưởng đến ai, nhìn họ làm các mục kiểm tra cho Nam Đình, rồi tiêm cho cô, mà trong lúc đó, gần một nửa số thuốc được chỉ định đều bị Tang Chất gạt đi. Chủ nhiệm Lý có chút do dự, nhưng Thịnh Viễn Thời lại tin tưởng Tang Chất tuyệt đối, thế nên ông đành dựa theo yêu cầu của Tang Chất, bảo y tá đổi sang loại thuốc có hiệu quả trị liệu tương đương.
Đây là một tình huống không đúng theo quy định, trước không nói đến việc Tang Chất không phải là bác sĩ của bệnh viện Không quân, ngay cả anh có giấy phép bác sĩ hay không cũng không biết. Nhưng căn cứ vào các thao tác của họ trước đó, căn bản là không thể chẩn đoán ra rốt cuộc Nam Đình bị làm sao, một người không có vết thương bên ngoài, cũng không bị va chạm gì dẫn đến tổn thương bên trong, vậy mà các chỉ số sức khỏe lại liên tục giảm, giống hệt với một bệnh nhân suy kiệt chức năng của rất nhiều cơ quan, đây là lần đầu tiên họ gặp phải trường hợp như vậy. Cho tới khi Tang Chất đến, dựa theo các biện pháp anh đề nghị, số liệu trên thiết bị theo dõi bắt đầu tăng lên.
Cứu người là ưu tiên số một.
Nam Đình tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch. Nhưng tình huống của cô quá đặc biệt, nên sau đó được chuyển vào phòng hồi sức tích cực.
Tang Chất đứng bên ngoài phòng hồi sức rất lâu, nhưng vẫn không đi vào, cho tới khi Nam Gia Dư đi ra với gương mặt tái nhợt, anh mới nói: “Là lỗi của cháu.”
Nam Gia Dư nhìn anh chăm chú, “Sau lần đấy, đây là lần đầu tiên con bé đổ bệnh.”
Tang Chất nhắm chặt hai mắt, “Ngày hôm qua, sau khi ra khỏi nhà dì, bọn cháu…”, anh gần như không cất được thành lời, nhưng cuối cùng, anh vẫn gượng nói: “Cháu xem nhẹ tình trạng sức khỏe của cô ấy, hại cô ấy dính mưa, còn chịu ấm ức, hoảng sợ.”
Ánh mắt Nam Gia Dư trở nên sắc bén ngay tức khắc, dì hùng hổ hỏi: “Ấm ức cái gì, hoảng sợ cái gì?”
Tang Chất trầm mặc một hồi lâu, Nam Gia Dư cũng không thúc giục anh, chỉ đứng yên tại chỗ, chờ anh đáp lời.
Rốt cuộc, Tang Chất cũng nói: “Cháu chất vấn cô ấy tại sao lại cứ phải là Thịnh Viễn Thời, cháu còn… cưỡng hôn cô ấy.”
Nam Gia Dư không chút do dự, giơ tay lên, nặng nề giáng một phát tát vào mặt Tang Chất. Dì đau lòng nói: “Cậu là người hiểu con bé nhất, hiểu quá khứ của nó nhất, cậu từng nhận lời tôi, là sẽ chăm sóc con bé thật tốt, thế nên tôi mới yên tâm để con bé đến thành phố G đi học, đi làm, mà năm năm qua, tôi không chê trách cậu ở một điểm nào cả. Tôi biết con bé yêu Thịnh Viễn Thời, nhưng vẫn hy vọng người ở bên cạnh con bé là cậu, bởi vì mẹ cậu nói với tôi, năm đó, để cản bố cậu giở trò với nhà Tư Đồ, để tránh cho Tư Đồ Thắng Kỷ phải lao vào cảnh tù tội, cậu hứa hẹn sau ba mươi lăm tuổi sẽ về nhà tiếp quản công ty.”
Điều này đối với người thừa kế của một gia tộc mà nói, có lẽ là trách nhiệm, là nghĩa vụ, nhưng mỗi người là một cá thể mang sinh mệnh, sẽ có thứ mình yêu thích, theo đuổi, bị bắt phải chấp nhận và cam tâm tình nguyện chấp nhận, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng, giữa đam mê và tình yêu, Tang Chất vì Nam Đình nên đã chọn vế sau. Tuy nhiên, sự lựa chọn này chưa chắc có thể đổi lấy được tình yêu của Nam Đình, có lẽ, chỉ là chuyện của một mình anh mà thôi. Sự hy sinh như vậy, Nam Gia Dư không thể làm như không thấy.
“Để tiếp tục nghiên cứu tâm lý, cậu không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình, đồng ý với bố cậu kết thân với nhà họ Hà, cưới Hà Tử Nghiên, nhưng cậu lại vì Nam Đình mà từ bỏ hôn ước.”, Nam Gia Dư hơi ngửa đầu, ngăn cho nước mắt không chảy xuống rồi mới tiếp tục, “Tang Chất, dì út biết tình yêu cậu dành cho Nam Đình, dì út biết hết, nhưng sao cậu có thể hồ đồ như thế, chẳng phải cậu vẫn giỏi kiên nhẫn, suy tính mọi chuyện chu toàn lắm ư?”
Đúng vậy, anh luôn luôn chu toàn, vì để Nam Đình không có gánh nặng, anh chưa bao giờ nhắc đến nguyên nhân mình từ hôn, cô có hỏi, nhưng anh cũng chỉ giải thích bâng quơ rằng: Sống cả đời với người mình không yêu, đúng là quá khinh thường tình yêu rồi. Sau đó, sợ Nam Đình đoán ra tâm tư của mình, anh còn lừa cô rằng anh đang đi xem mặt, đang chờ người tâm đầu ý hợp với anh xuất hiện. Để Nam Đình tin tưởng, anh còn tự biên tự diễn ra rất nhiều buổi xem mặt, lấy đó làm minh chứng, anh với cô, không có tình yêu nam nữ.
Yêu đến như vậy, Tang Chất cảm thấy mình quá nhát gan, quá hèn mọn. Nhưng làm sao đây, ai bảo anh nhìn ra được, Nam Đình với anh, không có tình yêu. Tang Chất cũng từng mấy lần nghĩ tới, hay là tranh thủ thử xem? Nhưng anh lại sợ, sợ hai người còn chẳng thể tiếp tục làm bạn. Vậy thì chờ thôi, nếu đến khi anh ba mươi lăm tuổi, cô vẫn không muốn ở bên anh, anh sẽ trở về tiếp quản công ty, rồi vâng lời bố mà kết hôn với con gái của một công ty có tác dụng trợ lực cho mình, hoàn thành trách nhiệm với nhà họ Tang.
Sự xuất hiện của Thịnh Viễn Thời là một điều bất ngờ. Tuy cũng đã từng nghe Tư Đồ Thắng Kỷ nhắc qua, rằng Nam Đình thích một người, nhưng người đó là ai, ở đâu, hình như không ai biết. Thế nên, Tang Chất gần như coi người này không tổn tại, anh duy trì khoảng cách với Nam Đình, khoảng cách đủ để khiến cô thấy an tâm, mà trong lòng anh cũng chờ mong, hai năm nữa, Nam Đình sẽ nghe lời Nam Gia Dư khuyên bảo, đồng ý lấy anh. Cũng chính là suy nghĩ này đã chống đỡ cho anh, làm anh có thể bình tĩnh khi lần đầu gặp Thịnh Viễn Thời, thậm chí còn chất vấn đối phương bằng giọng điệu tự tin tuyệt đối.
Điều duy nhất không ngờ đến là: Nam Đình và Thịnh Viễn Thời lại có tình cảm sâu đậm như vậy.
Nhưng Tang Chất không hối hận, chỉ trừ việc Nam Đình đổ bệnh đột ngột là khiến anh áy náy, anh nói: “Dì út, cháu xin lỗi.”
Nam Gia Dư thở dài một hơi, sau đó xua tay với anh, “Cậu không cần nói xin lỗi với tôi, chỉ cần Nam Đình tha thứ cho cậu, tôi cũng không trách cậu làm gì.”. Nói xong, dì ngồi phịch xuống băng ghế dài ngoài hành lang như bị hút cạn sinh lực, “Muốn trách, thì phải trách Tư Đồ Thắng Kỷ, nếu không tại ông ta, Nam Đình cũng không thay đổi thành ra như hôm nay, tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ông ta.”
Chung quy Tang Chất chỉ là người ngoài, anh tự biết mình không có quyền phán xét Tư Đồ Thắng Kỷ, nhưng nghĩ đến Nam Đình, anh khổ sở nói: “Sau này, cháu không thể chăm sóc cho cô ấy như trước đây nữa, muốn nói cho Thịnh Viễn Thời biết cô ấy đã trải qua chuyện gì hay không, tùy dì quyết định.”
Nam Đình bướng bỉnh đến đâu, trong lòng Nam Gia Dư tự biết, sự việc phát triển tới bước này rồi, sợ là cô và Tang Chất đến làm bạn còn khó. Đây không phải là kết quả Nam Gia Dư muốn thấy, cho tới giờ, dì vẫn nghĩ rằng, Tang Chất là chốn nương tựa cuối cùng cho Nam Đình. Vì yêu, cũng vì trong chuyện nhà Tư Đồ phá sản, nhà họ Tang chịu thua thiệt, anh sẽ đối xử tốt với Nam Đình cả đời. Nhưng mà hiện giờ…
Thịnh Viễn Thời đi từ phòng hồi sức ra, thấy Nam Gia Dư ngồi đó, Tang Chất đứng trước mặt dì, anh ngẫm nghĩ chốc lát rồi đi tới. Nhưng anh chưa kịp mở miệng, Tang Chất lại đột nhiên gây sự, giơ tay đấm anh một cú. Thịnh Viễn Thời phản xạ rất nhanh, nghiêng đầu tránh được cú đấm vào điểm chí mạng, sau đó, theo bản năng, anh cũng giơ tay đánh trả quyết liệt. Cứ như vậy, hai người đàn ông lòng đều mang lửa giận, chẳng quan tâm là đang ở bệnh viện, cứ thế gây chiến với nhau.
Tề Diệu gọi điện với Kiều Kính Tắc xong, vừa về đã thấy họ đánh nhau, cô vội hét lên: “Lão Thất, mày có biết đây là đâu không hả? Mày thích bị chú đánh cho hả? Mày buông tay ra cho chị!”, vừa nói, cô nàng vừa xông tới.
Nam Gia Dư lại như chẳng thấy gì, chỉ cầm chặt tập bệnh án trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang ngẫm nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Tang Chất.
Nhưng vẫn chậm một bước. Nhìn bên ngoài, trông Nam Đình vẫn chỉ như đang rơi vào trạng thái hôn mê thông thường, nhưng thông qua thiết bị kiểm tra, cả huyết áp và độ bão hòa oxy trong máu đều giảm rõ rệt, đó là biểu hiện của suy hô hấp. Nhưng cô vẫn còn trẻ như vậy, lại không va chạm gì mạnh, tổ chức phổi không thể xuất hiện tổn thương, tại sao lại ảnh hưởng đến trao đổi khí trong cơ thể?
Để tăng huyết áp cho Nam Đình, đảm bảo cho các cơ quan quan trọng, ví dụ như cung ứng máu cho đại não, chủ nhiệm Lý chịu trách nhiệm trong ca cấp cứu, quyết định tiêm cho cô một mũi adrenalin. Thực chất đây là một cách cấp cứu thông thường, các bệnh viện đều dùng cách này để cứu vô số bệnh nhân qua trạng thái sốc, nhưng Nam Đình lại nằm trong số cực ít những người có phản ứng bài xích adrenalin, nói một cách chính xác, việc đưa adrenalin vào cơ thể cô cần tuân theo yêu cầu cực kỳ khắt khe về liều lượng.
Thế nên, lúc Thịnh Viễn Thời đi vào, nhìn lên máy theo dõi, thấy độ bão hòa oxy giảm đột ngột, cả đường biểu đồ thể hiện nhịp tim cũng yếu ớt đến mức gần như kéo thành một đường thẳng tắp, như vậy nói lên điều gì, anh căn bản là không dám nghĩ nữa. Cổ họng nghẹn cứng như thể giây tiếp theo thôi là sẽ đứt đoạn, chỉ có thể hít sâu liên tục mới giữ cho giọng nói được vững vàng, anh báo tin Nam Đình bị phản ứng với một số loại thuốc cho chủ nhiệm Lý, nhưng cụ thể là những thuốc gì, đừng nói là anh không biết, cho dù anh biết, thì cũng chẳng thể học thuộc lòng mà đọc cho bác sĩ nghe trong khoảnh khắc sống còn này.
Chủ nhiệm Lý là cấp dưới của bố Thịnh, biết Thịnh Viễn Thời từ khi anh còn bé, vì thế, được Thịnh Viễn Thời ra hiệu, ông nhận lấy điện thoại, lắng nghe đầu bên kia nói: “Trừ khi tim đột ngột ngừng đập, bằng không, kể cả khi oxy máu giảm, lượng adrenalin tiêm vào người tuyệt đối không được quá…”. Đúng lúc Tang Chất nói ra con số 10%, ít hơn rất nhiều so với người bình thường, thì biểu đồ thể hiện nhịp tim trên thiết bị theo dõi đột nhiên biến thành một đường thẳng tắp.
Nhịp tim đột ngột dừng lại! Chủ nhiệm Lý buông di động, kiểm tra đồng tử của Nam Đình, cùng lúc đó vội vàng bảo y tá lập tức tiêm thuốc vào tâm thất trái cho Nam Đình, rồi chuẩn bị khử rung tim. Thịnh Viễn Thời không còn nghe rõ những âm thanh xung quanh nữa, tầm mắt cũng thoáng mờ mịt, giây phút bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, hai tai anh ù đi, đầu đau buốt như bị bổ đôi.
Năm đó Nam Đình đột ngột bỏ đi, khi bay đi khắp thế giới tìm cô, anh cũng không có cảm giác sợ hãi như lúc này, sợ sẽ mất cô mãi mãi. Thịnh Viễn Thời không đứng vững nổi, anh dựa lưng vào tường, trượt dần xuống, hai tay ôm đầu, hổn hển tự hỏi như đang vô cùng khó thở: “Sao lại như thế được?”
Tề Diệu bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi, cô ngồi xổm xuống cạnh Thịnh Viễn Thời, giang cánh tay ôm cậu em trai bao năm qua vẫn luôn bảo vệ và chăm sóc mình, cứ cho là đang lo lắng, nhưng vẫn buộc mình phải khẳng định, “Không sao đâu, nhất định Nam Đình không sao đâu, lão Thất, mày phải tin chị.”
Mới tối hôm qua, mẹ Tề Chính Dương cũng đi qua ranh giới sinh tử, kiên cường suốt cả chặng đường nhưng cuối cùng Tề Chính Dương vẫn khóc, cậu tóm lấy tay Thịnh Viễn Thời, vừa khóc vừa hỏi: “Mẹ cháu không sao, đúng không chú út? Có phải không ạ?…”. Thịnh Viễn Thời ôm lấy cậu, áp đầu cậu vào ngực mình, cực kỳ kiên định nói: “Đúng, nhất định mẹ cháu có thể vượt qua.”. Thời điểm đó, anh vô cùng mạnh mẽ, vô cùng ra dáng một người bề trên, cho cháu trai sự an ủi vững vàng nhất. Thế nhưng, đổi lại là mình, đối tượng là Nam Đình, Thịnh Viễn Thời phát hiện ra, dường như anh còn chẳng bằng một đứa trẻ vị thành niên.
Thịnh Viễn Thời cúi đầu, tự trách mình: “Đáng ra em phải kiên quyết hỏi cô ấy năm năm qua đã xảy ra những chuyện gì, nếu em hỏi, kể cả cô ấy không muốn kể, cũng sẽ nhất định nói hai năm rõ mười cho em nghe, cho đến giờ, cô ấy chưa từng nói dối em, ngoài để em chú ý nhiều hơn đến cô ấy, thương cô ấy, cô ấy mới tìm cớ để làm nũng với em thôi.”
“Em tự nói với mình, em không hỏi, là vì không nỡ để cô ấy nhớ lại quá khứ tồi tệ, là vì đau lòng xót cô ấy. Nhưng thật ra không phải.”, Thịnh Viễn Thời từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ au, anh nói: “Em sợ cô ấy nhớ đến năm năm không có em, nhớ lại mình đã chật vật thế nào, sau đấy lại phát hiện ra, không có em, cô ấy vẫn có thể vượt qua được. Em sợ cô ấy trách em, trách em không ở bên cô ấy vào lúc cô ấy cần em nhất, trách em ngu ngốc đến mức tin luôn lời chia tay của cô ấy, trách em bắt cô ấy theo đuổi lâu như thế, vậy mà một câu xác nhận rõ ràng cũng không có, em thậm chí còn chẳng đủ dũng cảm để nói với cô ấy, rằng em vẫn luôn đi tìm cô ấy, sợ cô ấy trách em là: Chẳng phải anh lợi hại lắm ư, sao không tìm được em sớm hơn một chút? Xem ra, em giấu anh chuyện nhà em phá sản, là chính xác rồi.”. Thịnh Viễn Thời tóm lấy tay Tề Diệu, như kẻ sắp chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, anh nghẹn giọng nói: “Em sợ nhất là cô ấy không còn cần em, không còn yêu em như năm năm trước nữa.”
Người đàn ông trước giờ luôn rạng ngời ánh hào quang, thì lúc này lại phô bày hết mọi nỗi sợ hãi và yếu đuối tận sâu trong nội tâm ra, không bỏ sót chút nào.
Tề Diệu chưa từng thấy Thịnh Viễn Thời mất tự tin và bất lực như vậy, nước mắt cô không kiềm chế được mà cứ thế tuôn rơi, “Nam Đình sẽ không đâu, con bé sẽ không hận em, cũng không trách em đâu, con bé yêu em, yêu em nhiều lắm, ngay cả chị còn nhìn ra được, con bé vì em mà có thể buông bỏ tất cả, sao em lại nghi ngờ tình yêu của con bé được? Lão Thất, năm năm trôi qua đã bỏ lỡ nhiều thứ, cũng đánh mất nhiều thứ, nhưng năm năm vỏn vẹn không đại diện cho hiện tại, lại càng không đại diện cho tương lai, hai đứa còn có cả hơn năm mươi năm nữa, nếu em cảm thấy thiệt thòi cho con bé, thì đồng ý với chị, phải kiên cường lên, dùng quãng đời còn lại để yêu con bé, chăm sóc con bé.”
Hối hận là chuyện vô nghĩa nhất trên đời này.
Nhưng mà… Thịnh Viễn Thời đưa tay ôm mặt, biết vậy đã chẳng làm.
Tang Chất và Nam Gia Dư gần như là đến cùng lúc, mà Tang Chất thì hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước, trên tay anh cầm theo một tập bệnh án. Thịnh Viễn Thời không cần xem cũng biết đó là bệnh án của Nam Đình, mà anh cũng không có thời gian hỏi Tang Chất, là anh ta vòng về nhà lấy, hay vẫn luôn mang thứ này bên mình.
Sắc mặt Tang Chất tối sầm, anh đưa bệnh án cho Nam Gia Dư, nhìn thì như là một hành động tiện tay, nhưng Thịnh Viễn Thời hiểu ra trong nháy mắt, họ không muốn để anh biết, ít nhất là trước kia, họ từng không muốn nói cho anh biết. Rốt cuộc Nam Đình bị làm sao vậy? Thịnh Viễn Thời hoàn toàn không tìm ra đáp án, mà rõ ràng bây giờ không phải lúc để tra hỏi.
Không còn sự căng thẳng như trong cuộc điện thoại ngày hôm qua, thấy Tang Chất vội vàng chạy tới, Thịnh Viễn Thời đứng bật dậy như nhìn thấy vị cứu tinh, vừa đẩy cửa phòng cấp cứu cho anh đi vào, vừa nói với anh, “Vừa rồi cả huyết áp và độ bão hòa oxy trong máu đều giảm, nhịp tim đột ngột dừng lại.”
Như đoán ra Thịnh Viễn Thời quen người của bệnh viện, Tang Chất ra yêu cầu: “Bảo bọn họ, tôi từng là bác sĩ chủ trị của Nam Đình, nghe theo tôi.”
Nhịp tim của Nam Đình đã khôi phục trở lại, nhưng rất yếu, như thể sẽ lại ngừng đập bất cứ lúc nào. Y tá vừa mang ra một liều thuốc, Tang Chất liếc nhìn một cái rồi nói với chủ nhiệm Lý: “Cái này sẽ làm cô ấy khó thở, đổi thành liều 5ml…”
Thịnh Viễn Thời liền bảo chủ nhiệm Lý: “Chú Lý, nghe anh ta.”
Lúc này, chủ nhiệm Lý mới gật đầu.
Tiếp sau đó là một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng. Thịnh Viễn Thời chẳng làm được gì, anh lùi sang một góc không làm ảnh hưởng đến ai, nhìn họ làm các mục kiểm tra cho Nam Đình, rồi tiêm cho cô, mà trong lúc đó, gần một nửa số thuốc được chỉ định đều bị Tang Chất gạt đi. Chủ nhiệm Lý có chút do dự, nhưng Thịnh Viễn Thời lại tin tưởng Tang Chất tuyệt đối, thế nên ông đành dựa theo yêu cầu của Tang Chất, bảo y tá đổi sang loại thuốc có hiệu quả trị liệu tương đương.
Đây là một tình huống không đúng theo quy định, trước không nói đến việc Tang Chất không phải là bác sĩ của bệnh viện Không quân, ngay cả anh có giấy phép bác sĩ hay không cũng không biết. Nhưng căn cứ vào các thao tác của họ trước đó, căn bản là không thể chẩn đoán ra rốt cuộc Nam Đình bị làm sao, một người không có vết thương bên ngoài, cũng không bị va chạm gì dẫn đến tổn thương bên trong, vậy mà các chỉ số sức khỏe lại liên tục giảm, giống hệt với một bệnh nhân suy kiệt chức năng của rất nhiều cơ quan, đây là lần đầu tiên họ gặp phải trường hợp như vậy. Cho tới khi Tang Chất đến, dựa theo các biện pháp anh đề nghị, số liệu trên thiết bị theo dõi bắt đầu tăng lên.
Cứu người là ưu tiên số một.
Nam Đình tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch. Nhưng tình huống của cô quá đặc biệt, nên sau đó được chuyển vào phòng hồi sức tích cực.
Tang Chất đứng bên ngoài phòng hồi sức rất lâu, nhưng vẫn không đi vào, cho tới khi Nam Gia Dư đi ra với gương mặt tái nhợt, anh mới nói: “Là lỗi của cháu.”
Nam Gia Dư nhìn anh chăm chú, “Sau lần đấy, đây là lần đầu tiên con bé đổ bệnh.”
Tang Chất nhắm chặt hai mắt, “Ngày hôm qua, sau khi ra khỏi nhà dì, bọn cháu…”, anh gần như không cất được thành lời, nhưng cuối cùng, anh vẫn gượng nói: “Cháu xem nhẹ tình trạng sức khỏe của cô ấy, hại cô ấy dính mưa, còn chịu ấm ức, hoảng sợ.”
Ánh mắt Nam Gia Dư trở nên sắc bén ngay tức khắc, dì hùng hổ hỏi: “Ấm ức cái gì, hoảng sợ cái gì?”
Tang Chất trầm mặc một hồi lâu, Nam Gia Dư cũng không thúc giục anh, chỉ đứng yên tại chỗ, chờ anh đáp lời.
Rốt cuộc, Tang Chất cũng nói: “Cháu chất vấn cô ấy tại sao lại cứ phải là Thịnh Viễn Thời, cháu còn… cưỡng hôn cô ấy.”
Nam Gia Dư không chút do dự, giơ tay lên, nặng nề giáng một phát tát vào mặt Tang Chất. Dì đau lòng nói: “Cậu là người hiểu con bé nhất, hiểu quá khứ của nó nhất, cậu từng nhận lời tôi, là sẽ chăm sóc con bé thật tốt, thế nên tôi mới yên tâm để con bé đến thành phố G đi học, đi làm, mà năm năm qua, tôi không chê trách cậu ở một điểm nào cả. Tôi biết con bé yêu Thịnh Viễn Thời, nhưng vẫn hy vọng người ở bên cạnh con bé là cậu, bởi vì mẹ cậu nói với tôi, năm đó, để cản bố cậu giở trò với nhà Tư Đồ, để tránh cho Tư Đồ Thắng Kỷ phải lao vào cảnh tù tội, cậu hứa hẹn sau ba mươi lăm tuổi sẽ về nhà tiếp quản công ty.”
Điều này đối với người thừa kế của một gia tộc mà nói, có lẽ là trách nhiệm, là nghĩa vụ, nhưng mỗi người là một cá thể mang sinh mệnh, sẽ có thứ mình yêu thích, theo đuổi, bị bắt phải chấp nhận và cam tâm tình nguyện chấp nhận, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng, giữa đam mê và tình yêu, Tang Chất vì Nam Đình nên đã chọn vế sau. Tuy nhiên, sự lựa chọn này chưa chắc có thể đổi lấy được tình yêu của Nam Đình, có lẽ, chỉ là chuyện của một mình anh mà thôi. Sự hy sinh như vậy, Nam Gia Dư không thể làm như không thấy.
“Để tiếp tục nghiên cứu tâm lý, cậu không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình, đồng ý với bố cậu kết thân với nhà họ Hà, cưới Hà Tử Nghiên, nhưng cậu lại vì Nam Đình mà từ bỏ hôn ước.”, Nam Gia Dư hơi ngửa đầu, ngăn cho nước mắt không chảy xuống rồi mới tiếp tục, “Tang Chất, dì út biết tình yêu cậu dành cho Nam Đình, dì út biết hết, nhưng sao cậu có thể hồ đồ như thế, chẳng phải cậu vẫn giỏi kiên nhẫn, suy tính mọi chuyện chu toàn lắm ư?”
Đúng vậy, anh luôn luôn chu toàn, vì để Nam Đình không có gánh nặng, anh chưa bao giờ nhắc đến nguyên nhân mình từ hôn, cô có hỏi, nhưng anh cũng chỉ giải thích bâng quơ rằng: Sống cả đời với người mình không yêu, đúng là quá khinh thường tình yêu rồi. Sau đó, sợ Nam Đình đoán ra tâm tư của mình, anh còn lừa cô rằng anh đang đi xem mặt, đang chờ người tâm đầu ý hợp với anh xuất hiện. Để Nam Đình tin tưởng, anh còn tự biên tự diễn ra rất nhiều buổi xem mặt, lấy đó làm minh chứng, anh với cô, không có tình yêu nam nữ.
Yêu đến như vậy, Tang Chất cảm thấy mình quá nhát gan, quá hèn mọn. Nhưng làm sao đây, ai bảo anh nhìn ra được, Nam Đình với anh, không có tình yêu. Tang Chất cũng từng mấy lần nghĩ tới, hay là tranh thủ thử xem? Nhưng anh lại sợ, sợ hai người còn chẳng thể tiếp tục làm bạn. Vậy thì chờ thôi, nếu đến khi anh ba mươi lăm tuổi, cô vẫn không muốn ở bên anh, anh sẽ trở về tiếp quản công ty, rồi vâng lời bố mà kết hôn với con gái của một công ty có tác dụng trợ lực cho mình, hoàn thành trách nhiệm với nhà họ Tang.
Sự xuất hiện của Thịnh Viễn Thời là một điều bất ngờ. Tuy cũng đã từng nghe Tư Đồ Thắng Kỷ nhắc qua, rằng Nam Đình thích một người, nhưng người đó là ai, ở đâu, hình như không ai biết. Thế nên, Tang Chất gần như coi người này không tổn tại, anh duy trì khoảng cách với Nam Đình, khoảng cách đủ để khiến cô thấy an tâm, mà trong lòng anh cũng chờ mong, hai năm nữa, Nam Đình sẽ nghe lời Nam Gia Dư khuyên bảo, đồng ý lấy anh. Cũng chính là suy nghĩ này đã chống đỡ cho anh, làm anh có thể bình tĩnh khi lần đầu gặp Thịnh Viễn Thời, thậm chí còn chất vấn đối phương bằng giọng điệu tự tin tuyệt đối.
Điều duy nhất không ngờ đến là: Nam Đình và Thịnh Viễn Thời lại có tình cảm sâu đậm như vậy.
Nhưng Tang Chất không hối hận, chỉ trừ việc Nam Đình đổ bệnh đột ngột là khiến anh áy náy, anh nói: “Dì út, cháu xin lỗi.”
Nam Gia Dư thở dài một hơi, sau đó xua tay với anh, “Cậu không cần nói xin lỗi với tôi, chỉ cần Nam Đình tha thứ cho cậu, tôi cũng không trách cậu làm gì.”. Nói xong, dì ngồi phịch xuống băng ghế dài ngoài hành lang như bị hút cạn sinh lực, “Muốn trách, thì phải trách Tư Đồ Thắng Kỷ, nếu không tại ông ta, Nam Đình cũng không thay đổi thành ra như hôm nay, tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ông ta.”
Chung quy Tang Chất chỉ là người ngoài, anh tự biết mình không có quyền phán xét Tư Đồ Thắng Kỷ, nhưng nghĩ đến Nam Đình, anh khổ sở nói: “Sau này, cháu không thể chăm sóc cho cô ấy như trước đây nữa, muốn nói cho Thịnh Viễn Thời biết cô ấy đã trải qua chuyện gì hay không, tùy dì quyết định.”
Nam Đình bướng bỉnh đến đâu, trong lòng Nam Gia Dư tự biết, sự việc phát triển tới bước này rồi, sợ là cô và Tang Chất đến làm bạn còn khó. Đây không phải là kết quả Nam Gia Dư muốn thấy, cho tới giờ, dì vẫn nghĩ rằng, Tang Chất là chốn nương tựa cuối cùng cho Nam Đình. Vì yêu, cũng vì trong chuyện nhà Tư Đồ phá sản, nhà họ Tang chịu thua thiệt, anh sẽ đối xử tốt với Nam Đình cả đời. Nhưng mà hiện giờ…
Thịnh Viễn Thời đi từ phòng hồi sức ra, thấy Nam Gia Dư ngồi đó, Tang Chất đứng trước mặt dì, anh ngẫm nghĩ chốc lát rồi đi tới. Nhưng anh chưa kịp mở miệng, Tang Chất lại đột nhiên gây sự, giơ tay đấm anh một cú. Thịnh Viễn Thời phản xạ rất nhanh, nghiêng đầu tránh được cú đấm vào điểm chí mạng, sau đó, theo bản năng, anh cũng giơ tay đánh trả quyết liệt. Cứ như vậy, hai người đàn ông lòng đều mang lửa giận, chẳng quan tâm là đang ở bệnh viện, cứ thế gây chiến với nhau.
Tề Diệu gọi điện với Kiều Kính Tắc xong, vừa về đã thấy họ đánh nhau, cô vội hét lên: “Lão Thất, mày có biết đây là đâu không hả? Mày thích bị chú đánh cho hả? Mày buông tay ra cho chị!”, vừa nói, cô nàng vừa xông tới.
Nam Gia Dư lại như chẳng thấy gì, chỉ cầm chặt tập bệnh án trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang ngẫm nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Tang Chất.
/80
|