- Đi mòn gót giày tìm chẳng thấyy, vô tình tìm được chẳng phí công. Tuyết Mộng thiên nữ, ngươi để ta tìm thật vất vả!
Tay Quỷ Cổ Thiên có một lực hút cực mạnh hút Mộng Hàm Yên đến trước người.
Trong tay hắn ta xuất hiện một lá cờ gọi hồn màu đen vung về phía sau, xé ra một không gian đen kịt.
- Bổn tôn không chơi cùng các ngươi nữa!
Hắn ta thu lại yêu kính, đồng thời trực tiếp kéo Mộng Hàm Yên vào trong đó, biến mất trước mặt mọi người.
- Không hay rồi! Tiểu Yên gặp nguy hiểm!
Thanh Ý Dao nhìn thấy nơi phía sau cánh cửa ấy, đó là một tế đàn cổ xưa.
Nơi đó, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không quên.
- Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao Quỷ Cổ Thiên muốn bắt nàng đi? Cậu biết gì, nói hết cho bổn vương!
Tuyết Trần Phong kéo lại Thanh Ý Dao, cảm giác như chỉ có hắn là không biết gì hết, cảm giác này thật khó chịu.
- Tiểu Yên chính là Tuyết Mộng thiên nữ, nơi Quỷ Cổ Thiên mang nàng đi chính là chỗ năm xưa phong ấn ma long. Chỉ sợ họ muốn dùng linh hồn thiên nữ hiến tế để ma long sắp tan biến một lần nữa quay về, có được sinh mạng mới.
Thanh Ý Dao từng thấy ma long tàn phá thiên địa, sinh linh đồ thán, xương chất khắp nơi.
Thời gian qua lâu như vậy, ma long đã sắp tiêu tan, nhưng có người vẫn cứ không từ bỏ.
- Bổn vương muốn đi cứu nàng!
Tuyết Trần Phong nắm tay thành nắm đấm, cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.
Hắn biết hắn thật sự thích tiểu nha đầu ấy, vì nàng, dù bỏ cả thiên hạ, hắn cũng cam lòng.
- Bổn đế cũng đi!
Mặc Cẩn Tà cảm ứng được động tĩnh nên chạy tới, biết được chuyện này. Cứu tiểu nha đầu kia, sao có thể thiếu hắn?
- Thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, sào huyệt của Đọa Thiên Ma Cung, một mình huynh đi chỉ sợ không cứu được nàng ấy.
Tuyết Trần Phong không thể nào phản bác lời hắn, bây giờ cứu Mộng Hàm Yên mới là chuyện quan trọng nhất.
- Được, vậy chúng ta lập tức xuất phát!
Họ không dám trễ nải giây phút nào, nếu muộn, chỉ sợ sẽ không thể cứu vãn.
Lúc này trên tế đàn bạch cốt cao cao, Mộng Hàm Yên bị trói buộc trong kết giới giam thần thánh. Bọn chúng vì để trùng sinh ma long mà đã chuẩn bị rất lâu.
- Xem ra các ngươi đã chuẩn bị xong lâu rồi.
Mộng Hàm Yên thấy trên tế đàn, ngoại trừ ba thần khí trên người nàng, các thần khí còn lại sớm đã được thu gom đủ cả.
Trong thần khí ngưng tụ linh hồn của nữ nhi thiên địa sáng thế thuở hồng hoang ban sơ, chỉ có thiêu rụi thứ này hiến tế mới có thể thả ra ma long bị phong ấn.
- Đúng vậy! Bọn ta đợi ngày nay đã rất lâu rồi!
Quỷ Cổ Thiên nhìn Mộng Hàm Yên, nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu nàng không phải Tuyết Mộng thiên nữ, hắn đâu nỡ không thương hương tiếc ngọc.
Mộng Hàm Yên thấy những tín đồ Đọa Thiên của ma long đã bắt đầu tế tự, màu máu nổi bật nhuốm đỏ tế đàn bạch cốt.
Tiếng ngâm nga cổ xưa được phát ra từ miệng vu sư Đọa Thiên dẫn đầu.
Máu tươi trên tế đàn bạch cốt trong tiếng thần chú ngâm nga bắt đầu hóa thành ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, xông vút tận trời.
Mộng Hàm Yên bị vây trong kết giới không thể nào thoát khỏi, món thần khí Thái Hư thứ ba quay về khiến linh hồn nàng mạnh hơn rất nhiều nhưng chưa đủ để phá tan kết giới có thể giam giữ cả thần thánh này.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn giải toàn bộ phong ấn trong sách thần “Biên niên sử thiên địa”.
Vô Nhai xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt lộ vẻ đau thương khôn xiết.
Vào khoảnh khắc phong ấn hoàn toàn được giải, cậu đã rõ ràng hết thảy.
Cậu nhớ hóa ra cậu cũng có hồi ức, phong ấn trong sách là ký ức thuộc về cậu.
Bên ngoài kết giới, ngọn lửa tế tự đã bùng lên, nàng phải chạy thoát như thế nào đây?
Tay Quỷ Cổ Thiên có một lực hút cực mạnh hút Mộng Hàm Yên đến trước người.
Trong tay hắn ta xuất hiện một lá cờ gọi hồn màu đen vung về phía sau, xé ra một không gian đen kịt.
- Bổn tôn không chơi cùng các ngươi nữa!
Hắn ta thu lại yêu kính, đồng thời trực tiếp kéo Mộng Hàm Yên vào trong đó, biến mất trước mặt mọi người.
- Không hay rồi! Tiểu Yên gặp nguy hiểm!
Thanh Ý Dao nhìn thấy nơi phía sau cánh cửa ấy, đó là một tế đàn cổ xưa.
Nơi đó, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không quên.
- Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao Quỷ Cổ Thiên muốn bắt nàng đi? Cậu biết gì, nói hết cho bổn vương!
Tuyết Trần Phong kéo lại Thanh Ý Dao, cảm giác như chỉ có hắn là không biết gì hết, cảm giác này thật khó chịu.
- Tiểu Yên chính là Tuyết Mộng thiên nữ, nơi Quỷ Cổ Thiên mang nàng đi chính là chỗ năm xưa phong ấn ma long. Chỉ sợ họ muốn dùng linh hồn thiên nữ hiến tế để ma long sắp tan biến một lần nữa quay về, có được sinh mạng mới.
Thanh Ý Dao từng thấy ma long tàn phá thiên địa, sinh linh đồ thán, xương chất khắp nơi.
Thời gian qua lâu như vậy, ma long đã sắp tiêu tan, nhưng có người vẫn cứ không từ bỏ.
- Bổn vương muốn đi cứu nàng!
Tuyết Trần Phong nắm tay thành nắm đấm, cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.
Hắn biết hắn thật sự thích tiểu nha đầu ấy, vì nàng, dù bỏ cả thiên hạ, hắn cũng cam lòng.
- Bổn đế cũng đi!
Mặc Cẩn Tà cảm ứng được động tĩnh nên chạy tới, biết được chuyện này. Cứu tiểu nha đầu kia, sao có thể thiếu hắn?
- Thêm một người thì thêm một phần sức mạnh, sào huyệt của Đọa Thiên Ma Cung, một mình huynh đi chỉ sợ không cứu được nàng ấy.
Tuyết Trần Phong không thể nào phản bác lời hắn, bây giờ cứu Mộng Hàm Yên mới là chuyện quan trọng nhất.
- Được, vậy chúng ta lập tức xuất phát!
Họ không dám trễ nải giây phút nào, nếu muộn, chỉ sợ sẽ không thể cứu vãn.
Lúc này trên tế đàn bạch cốt cao cao, Mộng Hàm Yên bị trói buộc trong kết giới giam thần thánh. Bọn chúng vì để trùng sinh ma long mà đã chuẩn bị rất lâu.
- Xem ra các ngươi đã chuẩn bị xong lâu rồi.
Mộng Hàm Yên thấy trên tế đàn, ngoại trừ ba thần khí trên người nàng, các thần khí còn lại sớm đã được thu gom đủ cả.
Trong thần khí ngưng tụ linh hồn của nữ nhi thiên địa sáng thế thuở hồng hoang ban sơ, chỉ có thiêu rụi thứ này hiến tế mới có thể thả ra ma long bị phong ấn.
- Đúng vậy! Bọn ta đợi ngày nay đã rất lâu rồi!
Quỷ Cổ Thiên nhìn Mộng Hàm Yên, nhìn dung mạo khuynh quốc khuynh thành ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Nếu nàng không phải Tuyết Mộng thiên nữ, hắn đâu nỡ không thương hương tiếc ngọc.
Mộng Hàm Yên thấy những tín đồ Đọa Thiên của ma long đã bắt đầu tế tự, màu máu nổi bật nhuốm đỏ tế đàn bạch cốt.
Tiếng ngâm nga cổ xưa được phát ra từ miệng vu sư Đọa Thiên dẫn đầu.
Máu tươi trên tế đàn bạch cốt trong tiếng thần chú ngâm nga bắt đầu hóa thành ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, xông vút tận trời.
Mộng Hàm Yên bị vây trong kết giới không thể nào thoát khỏi, món thần khí Thái Hư thứ ba quay về khiến linh hồn nàng mạnh hơn rất nhiều nhưng chưa đủ để phá tan kết giới có thể giam giữ cả thần thánh này.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn giải toàn bộ phong ấn trong sách thần “Biên niên sử thiên địa”.
Vô Nhai xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt lộ vẻ đau thương khôn xiết.
Vào khoảnh khắc phong ấn hoàn toàn được giải, cậu đã rõ ràng hết thảy.
Cậu nhớ hóa ra cậu cũng có hồi ức, phong ấn trong sách là ký ức thuộc về cậu.
Bên ngoài kết giới, ngọn lửa tế tự đã bùng lên, nàng phải chạy thoát như thế nào đây?
/97
|