Ta cảm tạ ngươi, vì đã giúpta có cơ hội ở riêng vớihoàng thượng. . . .
Những lời này tựa như ma chú, bóp chặt lấy tâm Hoa Đề Lộ, từng chữ đều như mũi nhọn, đâm sâu vào lòng nàng.
Hoa Đề Lộ tỉnh lại, người đầu tiên thấy không phảiHoàng Phủ Phong Vân mà là Mã Lâm.
“Ngươi cuối cùng tỉnh.”Mã Lâm mặc một bộ váy rực rỡ, vẻ mặt vẫn thân thiết như trước, cười mànhư không nhìn nàng.
“Ngươi. . . . . .” Hoa Đề Lộcố gắng ngồi dậy, vẻ mặtxanh xao nhìn Mã Lâm.
“Ngươi nhất định đang nghingờ, vì sao ta xuất hiện trước mặt ngươi, mà khôngphải hoàng thượng củangươi đi?” Mã Lâm cườilạnh lùng, hờ hững nhìn nàng.
“Ngươi không phải là bạn tốt của ta sao?” Hoa Đề Lộcắn môi, cuối cùng cũng hiểu ra Mã Lâm chỉ lợidụng nàng. “Ngươi lợi dụngta để tiếp xúc với hoàng thượng. . . . .”
“Bằng không ngươi nghĩ ai có thể chịu được sự tùy hứng của ngươi?” Mã Lâm cười khẽ. “Không nghĩ rằngngươi tùy hứng, tâm tư vẫn đơn thuần như vậy, maymà nhờ ngươi, hoàng thượng mới chú ý đến ta.”
Nghe vậy, tim Hoa Đề Lộlại đau đớn. Có lẽ đúng như lời Mã Lâm, tâm tư của nàng quá đơn thuần, chorằng mình có thể tìm được một người bạn tri kỷ.
Mã Lâm cởi mở chânthành, lại hung hăng đâm nàng một đao, chẳng nhữngphản bội tình bạn của nàng,còn chủ động quyến rũ Hoàng Phủ Phong Vân. . . ..
Cho dù nàng có thể khôngtrách móc việc Mã Lâm quyến rũ Hoàng Phủ PhongVân, dù sao đó là sứ mệnh của công chúa Khương quốc, nhưng Mã Lâm lại lợi dụng tình cảm của nàng để đạt mục đích, không khỏikhiến nàng tâm nguội ý lạnh.
Chẳng lẽ nàng phải sốngdưới bóng ma như vậy cả đời, mỗi ngày đều lục đục, tranh giành nam nhân mìnhyêu với toàn bộ nữ nhânhậu cung?
Không! Nàng không muốn cứ nơm nớp lo sợ, đau đớn như vậy nàng không chịunổi.
“Cút khỏi tẩm cung của ta —— cút!” Hoa Đề Lộ cau mày, sắc mặt tái nhợt kêuto.
Mã Lâm hừ lạnh, đi đếncạnh giường nhìn nàng nói: “Đuổi người nhanh vậy? Ta còn định nói tin tốt chongươi!”
Hoa Đề Lộ quật cườngmím môi, hai mắt trốngrỗng vô hồn.
Mã Lâm thấy bộ dáng chịu đựng của nàng, nhịn khôngđược mỉm cười.
“Nể tình chúng ta từng làbạn tốt, ta liền chia sẻ niềmvui này với ngươi!” Nàng cười, đắc ý nói, “Hoàngthượng quyết định phong ta làm quý phi, mặc dù cách vị trí hoàng hậu mộtkhoảng, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày ta lên hậu vị.”
“Ngươi. . . . . .” Hoa Đề Lộcắn chặt răng. “Ta sẽ lên hậu vị sớm hơn ngươi.”
Nàng không chịu được khiêu khích của Mã Lâm, tức giận đến mức cả người run rẩy, hai chân trần đứng ở sàn nhà lạnh băng.
Mã Lâm biến sắc, độtnhiên nhớ tới nữ tữ trướcmắt là một trong nhântuyển làm hoàng hậu. Chỉ do ả nhất thời đắc ý vênh váo, liền quên mất Hoa ĐềLộ là mối họa lớn của mình!
Ả bỗng rút ra một thanhthủy chủ, âm ngoan nhìn Hoa Đề Lộ, từng bước tớigần. “Ta đây trước hết giảiquyết ngươi.”
Thế nhưng Hoa Đề Lộcũng không bị dọa. “Dù ngươi giết ta thì sao? Ngươivẫn không thể đi khỏi cung Đề Oanh, cũng đừng mơđến mộng hoàng hậu của ngươi!”
“Vậy thì đánh cuộc xem.”Mã Lâm đâm về phía nàng.
Hoa Đề Lộ tuy rằng chưa khôi phục, nhưng vẫn kịpnghiêng người, chủy thủ chỉ xẹt qua ống tay áo, khôngtổn thương da thịt củanàng.
Nhưng nàng không cam lòng nén giận như vậy, vìthế tiến lên cướp thủy chủtrong tay Mã Lâm, hai người vật lộn một hồi.
“Buông tay!” Trong hỗn chiến, Mã Lâm vươn tay tát nàng một cái.
Hoa Đề Lộ ngã về sau,đụng vào bàn trang điểm, một cây kéo theo đó rơixuống đất, nàng không hề nghĩ ngợi nhặt lên, làm vũ khí tự bảo vệ mình.
Mã Lâm thấy tình huốngkhông có lợi, quyết định lợidụng ưu thế có võ của mình, muốn mau chóng giảiquyết Hoa Đề Lộ.
Ả xông lên trước, nhanhchóng bắt được cổ tay Hoa Đề Lộ, dùng sức xoay kéo sắc trong tay nàng, khi ả muốn đâm vào tim Hoa ĐềLộ, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.
Nghe kỹ lại, thì ra là hoàng thượng đến.
Mã Lâm nhíu mày, linhquang chợt lóe, đột nhiên buông tay để thủy chủ rơixuống, Hoa Đề Lộ không biết quỷ kế của ả, vì bảo vệmình nên nhặt lên thủy chủ.
Mã Lâm nắm bắt thời cơ, nắm hai tay Hoa Đề Lộ,liếc nhìn Hoàng Phủ Phong Vân đang tiến vào tẩmcung, lập tức kéo tay Hoa Đề Lộ đâm vào bụng mình.
Hoa Đề Lộ không hề nghĩ rằng Mã Lâm sẽ làm như vậy, nàng sững sờ tại chỗ, hai tay dính đầy máu tươi,sắc mặt tái nhợt.
“A. . . . .” Mã Lâm ngãngồi trên đất, hai tay ôm miệng vết thương. “Hoa ĐềLộ, là ta có lỗi, ta không nên đi trêu chọc hoàngthượng. . . . . Nhưng vì ta làphi tử của ngài, ta hi vọng chúng ta có thể sống tốt với nhau. . . . . .”
Nghe Mã Lâm nói, Hoa Đề Lộ không hiểu nhíu mày,nhưng khi ngẩng đầu liền thấy Hoàng Phủ Phong Vânđứng ở cửa ——
Nàng lại trúng kế rồi!
“Ta không làm nàng bịthương.” Nàng ưu thươngnhìn Hoàng Phủ PhongVân, thì thào biện giải.
Hoàng Phủ Phong Vân tiếnlên ôm lấy Mã Lâm, khôngquan tâm Hoa Đề Lộ giải thích.
“Hoa Đề Lộ, ta luôn dungtúng nàng, cho rằng nàng tâm địa thiện lương, sẽkhông làm thương tổnngười khác, nhưng hômnay nàng đã khiến ta quá thất vọng!”
Hoa Đề Lộ vô lực ngã ngồi xuống đất, nhìn hắn ôm nữnhân khác, đau lòng không thể kiềm chế. “Huynh ngaycả lí do cũng không hỏi đãđịnh tội ta?”
“Nàng làm Mã Lâm bị thương.” Hoàng Phủ Phong Vân nhíu chặt mày, dù saoMã Lâm là công chúaKhương quốc, tình thếnghiêm trọng như vậy, có thể gây chiến tranh giữa hainước.
“Là nàng. . . . .” Hoa Đề Lộ thì thào nói, lại phát hiện dù mình đúng nhưng không nói rõ được.
“Nàng quá tùy hứng rồi.” Hoàng Phủ Phong Vân ánh mắt trách cứ. “Là ta đã làmhư nàng.”
Ánh mắt Hoa Đề Lộ khôngrời khỏi hắn, lời nói củahắn như gai sắc vô tình, đâm vỡ nát lòng nàng.
“Hoàng thượng. . . . . .” Mã Lâm được Hoàng PhủPhong Vân ôm vào lòng rốt cuộc mở miệng. “Ngài ngàn vạn lần đừng tráchHoa Đề Lộ, là nô tì không đúng, đoạt ái của Hoa ĐềLộ, nô tì không nên tiếp cận hoàng thượng. . . . .”
“Ta thân là vua của mộtnước, sao có thể để cho một nữ nhân làm càn?” Hoàng Phủ Phong Vân đang tức giận, vì duy trì tôn nghiêm đế vương, cũng vì an toàn của dân chúng, hắn không thể không che giấucảm xúc chân chính của mình.
Dù sao, nhìn thấy Hoa Đề Lộ sắc mặt tái nhợt, hắn đau lòng nhiều hơn tráchcứ. Nhưng sự đơn thuần thẳng thắn của nàng sẽ gây loạn, huống chi có một sốviệc không đơn giản như tưởng tượng của nàng.
Hoa Đề Lộ mím môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc khó cóthể tiến gần của hắn, lòngcủa nàng tan nát.
“Hoàng thượng, ngài đừngnóng giận, Hoa Đề Lộ sắp thành hoàng hậu của ngài. . . . .” Lúc này Mã Lâm sắmvai gây chuyện rồi hòa giải, không ngừng nói tốt cho Hoa Đề Lộ.
“Ta muốn suy xét lạichuyện này.” Hoàng PhủPhong Vân nhíu mày quay mặt đi, không muốn nhìnkhuôn mặt tái nhợt kia của nàng nữa, bởi vì càng để ý, hắn càng không thể rờikhỏi nàng.
Nghe vậy, Hoa Đề Lộ một hơi nuốt không trôi, tứcgiận phát run, đè nén không được gầm nhẹ: “Huynh nghĩ rằng ta thật sự muốnlàm hoàng hậu của huynh? Cho dù huynh là hoàng thượng, ta cũng khônghiếm lạ!”
Hắn đứng núi này trông núi nọ, không quan tâm đếncảm nhận của nàng, lại không biết rõ nguyên nhânhậu quả, liền tự định tộicủa nàng, hắn căn bản không hề hiểu nàng!
“Vậy thì như mong muốn của nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân để lại những lời này, ôm Mã Lâm ra ngoài,lưu lại Hoa Đề Lộ nhìn bóng lưng tuyệt tình củahắn.
“A. . . . .” Khí huyết công tâm, Hoa Đề Lộ ho ra máu,nhưng ánh mắt lại cố chấpkhông chịu rời khỏi bóng lưng ấy.
Nàng không quan tâm mìnhcó thành hoàng hậu hay không, nàng chỉ để ý hắnlúc rời đi không hề nhìn lại. . . . . .
Nàng sẽ khiến hắn hối hận vì thời khắc này.
Edit: Sulli
Chương 6-2
Kỳ thực, chưa đến nửacanh giờ Hoàng Phủ Phong Vân đã hối hận rồi.
Hắn hối hận vì nói nặng lời với Hoa Đề Lộ như vậy, dù sao năm năm này hắn chưa từng lớn tiếng với nàng,càng không nỡ nặng lời, nhưng vì xử lý chuyện củaMã Lâm. . . . .
Haiz, may mà dao kia đâm không sâu, không có gì đáng ngại.
Hắn không để bất cứ ai biếtchuyện này, ba ngày qua ở bên Mã Lâm vì hi vọng nàng không nói cho sứ giảKhương quốc.
Cho nên, ba ngày qua hắn không gặp Hoa Đề Lộ, dù sao nàng làm người khác bị thương là không đúng. . . . .
Nhưng trong lòng hắn vẫngiãy dụa, không thể tin rằngnàng đả thương người.
Bởi vì trong năm năm này,nàng ương ngạnh thì ương ngạnh, chưa bao giờ ra tay làm người khác bị thương,ngày trước có cung nữkhông hiểu chuyện, làm vỡ chén lưu ly mà nàng thíchnhất, tuy rằng nàng tức giận, nhưng không hề giáohuấn tiểu cung nữ, thậm chí không để tổng quản xử phạt.
Nàng chỉ thở dài bất đắc dĩnói: “Cái cũ không đi, cáimới không tới.”
Cho dù đó là chén lưu ly độc nhất vô nhị, là quà hắntặng cho nàng.
Như vậy tại sao lần nàynàng lại ra tay làm Mã Lâm bị thương? Huống chi Mã Lâm vẫn là bạn tốt củanàng.
Hắn từng bí mật gọi Hoa Nhi và Đóa Nhi tới, thếnhưng hỏi gì các nàng cũng không biết, chỉ nói hôm đóMã Lâm muốn hai nàng chờ ở ngoài, bởi vì Hoa Đề Lộ khi đó còn hôn mê, cácnàng không biết việc lớn xảy ra sau đó.
Hắn càng nghĩ không thông, vì sao mấy hôm trước hắn tỉnh thấy MãLâm ở trên giường?
Ngay cả hộ vệ bên ngườihắn cũng không rõ nội tình,bởi vì chính miệng hắn nói muốn đưa Mã Lâm về.
Mọi chuyện quá kỳ quái.
Nhớ tới sáng hôm đó, Hoa Đề Lộ phát hiện hắn cùngMã Lâm ở một chỗ liền ngất xỉu, hắn không khỏiđau lòng vạn phần.
Đã lâu bệnh tim của nàngchưa phát tác, bởi vì chuyện này lại tái phát, hắn có nên đi thăm nàng không?
Hoàng Phủ Phong Vân đầuóc hỗn loạn, biết rõ mình không nên xem nặng một nữ tử như vậy, thậm chícòn nhớ thương, không bỏ xuống được, đối với Hoa Đề Lộ, mọi nguyên tắc củahắn đều vô dụng.
Hai ngày không gặp nàng,hắn vô cùng nhớ. . . . .
Thôi, tôn nghiêm của nam nhân có là gì? Sau khi gặpnàng, mọi nguyên tắc của hắn đều chịu khuất phục.
Kìm nén không được nhớmong trong lòng, HoàngPhủ Phong Vân quyết định đến cung Đề Oanh gặp Hoa Đề Lộ.
Không ngờ còn chưa đếntẩm cung của nàng, Hoa Nhi và Đóa Nhi đã vộivàng chạy tới, vừa thấy hắnliền quỳ xuống đất.
“Hoàng thượng, ngài nhấtđịnh phải ngăn cản tiểu thư!” Hoa Nhi nói xong, nước mắt liền rơi xuống.“Tiểu thư quyết tâm muốnrời khỏi cung, không bao giờ trở lại nữa.”
“Ai cho phép nàng làm vậy?” Hoàng Phủ Phong Vân giận dữ, ánh mắt giống như phun ra lửa.
“Tiểu thư mấy ngày nay lạiphát bệnh, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước, bangày qua ho ra máu khôngngừng, cho nên tiểu thư quyết định rời khỏi cung,trở lại chỗ ở trước kia tĩnh dưỡng.” Đóa Nhi cũng khóc theo, tuy rằng tiểu thưtùy hứng lại ương ngạnh nhưng đối với các nàng rất tốt.
“Vì sao không có ngườiđến nói cho ta?” Hoàng Phủ Phong Vân càng nghecàng phẫn nộ. “Các ngươi đứng hết lên, đưa ta tới gặp Lộ Nhi!”
“Tiểu thư không cho chúngta bẩm báo hoàng thượng.”Hoa Nhi và Đóa Nhi vội vàng đứng lên, đi theo phíasau hắn nói.
Hoàng Phủ Phong Vân lầnđầu tức giận như vậy, hắnkhông rõ, vì sao Hoa Đề Lộphát bệnh còn ho ra máu mà không để người khác nói cho hắn?!
Theo hai nô tì đi đến cửa cung, chỉ thấy Hoa Đề Lộđang chuẩn bị lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn củanàng mất đi sức sống vốncó, tái nhợt như một tờ giấy.
“Không được đi.” Hoàng Phủ Phong Vân vừa thấynàng liền gầm nhẹ.
Hoa Đề Lộ thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó nâng váybước vào xe ngựa.
Hoàng Phủ Phong Vân bấtchấp tất cả, kéo lấy tay nàng.
“Ai cho nàng đi?” Hắn trợnmắt nhìn nàng, mất đi phong phạm của vua một nước.
“Ta vốn không thuộc vềhoàng cung.” Hoa Đề Lộrốt cuộc mở miệng, giọng điệu rất xa lạ.
“Nàng thuộc về ta.” Hắnnghiến răng, gần như mất đi lý trí.
“Bất kỳ kẻ nào trong thiênhạ cũng thuộc về huynh.” Nàng cười khổ, rõ ràng không dám yêu thươnghắn, nhưng cứ nghĩ sau này sẽ không được gặp hắnnữa, khóe mắt đã ươn ướt.“Nhưng ta không nằmtrong số đó.”
Tình yêu của nàng quá mức độc tài, quá mức tùy hứng, nhưng hắn sẽ không chỉthuộc về nàng.
Cho dù được hắn sủng ái, được hắn bao dung, nhưng gần vua như gần cọp, mộtngày nào đó hắn chán nàng, sẽ ném nàng ra một bên không thèm quan tâm.
Trong vài ngài ngắn ngủi,nàng đã chứng kiến lòng tin của hắn, cùng với việc hắn đứng núi này trông núi nọ,thì ra yêu tới cũng nhanh, trôi đi cũng mau.
Một khi đã như vậy, nàngcần gì phải lưu luyến?
Hoàng Phủ Phong Vân, là nam nhân nàng cần rời xa, cho dù tim đã trao cho hắn thì sao? Lựa chọn của hắn, thúc đẩy lựa chọn củanàng.
“Ta không cho nàng đi!”Lông mày hắn bế tắc nhíulại, không ngờ rằng nàng có ảnh hưởng lớn với mìnhđến thế. “Chỉ cần ta ra lệnh, không ai có thể rờikhỏi ta.”
“Cho dù gắng gượng giữ ta lại, ta cũng không ở đượclâu.” Đôi môi nàng xám ngắt, vẻ mặt mệt mỏi. “Hay huynh cho rằng ta trốn tội?Ta bây giờ chứng minhmình trong sạch cho huynh xem. . . . .” Nàng vạch ra vết dao ngày đó Mã Lâm để lại trên cổ mình.
“Đừng. . . . .” Hoàng PhủPhong Vân hoảng hốt, lúc này mới hiểu rõ cái gọi là tuyệt vọng.
“Huynh có biết ta không hềsợ chết hay không?” Vết đao đâm vào cổ nàng, có chút máu chảy ra. “Ở trongcung sống không bằng chết, mới là trừng phạt lớn nhất đối với ta.”
Hắn vô lực buông tay, người cương liệt như nàng,một khi đã quyết định, dù có nói thế nào cũng khôngthể thay đổi.
Nếu không để nàng rời khỏi cung, có lẽ nàng sẽ buồnrầu cho đến chết. . . . .
“Rời đi cũng được.” Nếu tựdo sẽ làm nàng vui vẻ, như vậy hắn liền thành toàn.“Còn nhớ rõ lần trước nàng chơi cờ thắng ta một ván,muốn ta tặng thị vệ bên người cho nàng không?Nàng dẫn hắn đi đi!” Hắn ra hiệu cho Lệ Chiến Thiết đứng bên cạnh.
Lệ Chiến Thiết không nóigì, gật đầu nhận mệnh.
Hoa Nhi và Đóa Nhi thấyvậy, cũng vội vàng chắn trước xe ngựa.
“Hu hu. . . . . Tiểu thưkhông cho Hoa Nhi đicùng, vậy thì Hoa Nhi sẽ chết dưới vó ngựa.”
“Đóa Nhi cũng vậy. Tiểu thư bỏ Đóa Nhi, vậy thì Đóa Nhi sẽ kéo dây cương,cho dù bị ngựa kéo cũng phải xuất cung theo tiểuthư.”
Hai cung nữ khóc đến mứcbình minh vạn dặm, dù thế nào cũng muốn đi theo HoaĐề Lộ.
“Các ngươi. . . . .” Hoa Đề Lộ chán nản, thấy sắc trời càng lúc càng muộn, nếukéo dài nữa chỉ sợ không ra được cung, nàng đành bấtđắc dĩ mở miệng, “Lên xecả đi!”
Sau khi ba người lên xe ngựa, ánh mắt Hoàng PhủPhong Vân vẫn không rời khỏi nàng.
“Nàng có thể trở về chứ?”Hắn nghiêm túc nhìn nàng, muốn có được đáp án.
Hoa Đề Lộ nhìn hắn thật lâu sau đó mới nói: “Chờđến khi nào huynh tin tưởng ta, có lẽ ta sẽ trởvề.”
Sau khi nói xong câu đó,nàng liền buông màn xe, ngăn cách ánh mắt hai người nhìn nhau, cũng cáchtrở tâm hai người yêu nhau.. . . . .
Hí một tiếng, xe ngựa dần
dần chạy khỏi tầm mắt hắn.
Thật lâu sau, Hoàng Phủ Phong Vân mới hồi thần.
Thì ra, để một người rời đi, lại đau đớn như vậy. . . . .
Những lời này tựa như ma chú, bóp chặt lấy tâm Hoa Đề Lộ, từng chữ đều như mũi nhọn, đâm sâu vào lòng nàng.
Hoa Đề Lộ tỉnh lại, người đầu tiên thấy không phảiHoàng Phủ Phong Vân mà là Mã Lâm.
“Ngươi cuối cùng tỉnh.”Mã Lâm mặc một bộ váy rực rỡ, vẻ mặt vẫn thân thiết như trước, cười mànhư không nhìn nàng.
“Ngươi. . . . . .” Hoa Đề Lộcố gắng ngồi dậy, vẻ mặtxanh xao nhìn Mã Lâm.
“Ngươi nhất định đang nghingờ, vì sao ta xuất hiện trước mặt ngươi, mà khôngphải hoàng thượng củangươi đi?” Mã Lâm cườilạnh lùng, hờ hững nhìn nàng.
“Ngươi không phải là bạn tốt của ta sao?” Hoa Đề Lộcắn môi, cuối cùng cũng hiểu ra Mã Lâm chỉ lợidụng nàng. “Ngươi lợi dụngta để tiếp xúc với hoàng thượng. . . . .”
“Bằng không ngươi nghĩ ai có thể chịu được sự tùy hứng của ngươi?” Mã Lâm cười khẽ. “Không nghĩ rằngngươi tùy hứng, tâm tư vẫn đơn thuần như vậy, maymà nhờ ngươi, hoàng thượng mới chú ý đến ta.”
Nghe vậy, tim Hoa Đề Lộlại đau đớn. Có lẽ đúng như lời Mã Lâm, tâm tư của nàng quá đơn thuần, chorằng mình có thể tìm được một người bạn tri kỷ.
Mã Lâm cởi mở chânthành, lại hung hăng đâm nàng một đao, chẳng nhữngphản bội tình bạn của nàng,còn chủ động quyến rũ Hoàng Phủ Phong Vân. . . ..
Cho dù nàng có thể khôngtrách móc việc Mã Lâm quyến rũ Hoàng Phủ PhongVân, dù sao đó là sứ mệnh của công chúa Khương quốc, nhưng Mã Lâm lại lợi dụng tình cảm của nàng để đạt mục đích, không khỏikhiến nàng tâm nguội ý lạnh.
Chẳng lẽ nàng phải sốngdưới bóng ma như vậy cả đời, mỗi ngày đều lục đục, tranh giành nam nhân mìnhyêu với toàn bộ nữ nhânhậu cung?
Không! Nàng không muốn cứ nơm nớp lo sợ, đau đớn như vậy nàng không chịunổi.
“Cút khỏi tẩm cung của ta —— cút!” Hoa Đề Lộ cau mày, sắc mặt tái nhợt kêuto.
Mã Lâm hừ lạnh, đi đếncạnh giường nhìn nàng nói: “Đuổi người nhanh vậy? Ta còn định nói tin tốt chongươi!”
Hoa Đề Lộ quật cườngmím môi, hai mắt trốngrỗng vô hồn.
Mã Lâm thấy bộ dáng chịu đựng của nàng, nhịn khôngđược mỉm cười.
“Nể tình chúng ta từng làbạn tốt, ta liền chia sẻ niềmvui này với ngươi!” Nàng cười, đắc ý nói, “Hoàngthượng quyết định phong ta làm quý phi, mặc dù cách vị trí hoàng hậu mộtkhoảng, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày ta lên hậu vị.”
“Ngươi. . . . . .” Hoa Đề Lộcắn chặt răng. “Ta sẽ lên hậu vị sớm hơn ngươi.”
Nàng không chịu được khiêu khích của Mã Lâm, tức giận đến mức cả người run rẩy, hai chân trần đứng ở sàn nhà lạnh băng.
Mã Lâm biến sắc, độtnhiên nhớ tới nữ tữ trướcmắt là một trong nhântuyển làm hoàng hậu. Chỉ do ả nhất thời đắc ý vênh váo, liền quên mất Hoa ĐềLộ là mối họa lớn của mình!
Ả bỗng rút ra một thanhthủy chủ, âm ngoan nhìn Hoa Đề Lộ, từng bước tớigần. “Ta đây trước hết giảiquyết ngươi.”
Thế nhưng Hoa Đề Lộcũng không bị dọa. “Dù ngươi giết ta thì sao? Ngươivẫn không thể đi khỏi cung Đề Oanh, cũng đừng mơđến mộng hoàng hậu của ngươi!”
“Vậy thì đánh cuộc xem.”Mã Lâm đâm về phía nàng.
Hoa Đề Lộ tuy rằng chưa khôi phục, nhưng vẫn kịpnghiêng người, chủy thủ chỉ xẹt qua ống tay áo, khôngtổn thương da thịt củanàng.
Nhưng nàng không cam lòng nén giận như vậy, vìthế tiến lên cướp thủy chủtrong tay Mã Lâm, hai người vật lộn một hồi.
“Buông tay!” Trong hỗn chiến, Mã Lâm vươn tay tát nàng một cái.
Hoa Đề Lộ ngã về sau,đụng vào bàn trang điểm, một cây kéo theo đó rơixuống đất, nàng không hề nghĩ ngợi nhặt lên, làm vũ khí tự bảo vệ mình.
Mã Lâm thấy tình huốngkhông có lợi, quyết định lợidụng ưu thế có võ của mình, muốn mau chóng giảiquyết Hoa Đề Lộ.
Ả xông lên trước, nhanhchóng bắt được cổ tay Hoa Đề Lộ, dùng sức xoay kéo sắc trong tay nàng, khi ả muốn đâm vào tim Hoa ĐềLộ, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.
Nghe kỹ lại, thì ra là hoàng thượng đến.
Mã Lâm nhíu mày, linhquang chợt lóe, đột nhiên buông tay để thủy chủ rơixuống, Hoa Đề Lộ không biết quỷ kế của ả, vì bảo vệmình nên nhặt lên thủy chủ.
Mã Lâm nắm bắt thời cơ, nắm hai tay Hoa Đề Lộ,liếc nhìn Hoàng Phủ Phong Vân đang tiến vào tẩmcung, lập tức kéo tay Hoa Đề Lộ đâm vào bụng mình.
Hoa Đề Lộ không hề nghĩ rằng Mã Lâm sẽ làm như vậy, nàng sững sờ tại chỗ, hai tay dính đầy máu tươi,sắc mặt tái nhợt.
“A. . . . .” Mã Lâm ngãngồi trên đất, hai tay ôm miệng vết thương. “Hoa ĐềLộ, là ta có lỗi, ta không nên đi trêu chọc hoàngthượng. . . . . Nhưng vì ta làphi tử của ngài, ta hi vọng chúng ta có thể sống tốt với nhau. . . . . .”
Nghe Mã Lâm nói, Hoa Đề Lộ không hiểu nhíu mày,nhưng khi ngẩng đầu liền thấy Hoàng Phủ Phong Vânđứng ở cửa ——
Nàng lại trúng kế rồi!
“Ta không làm nàng bịthương.” Nàng ưu thươngnhìn Hoàng Phủ PhongVân, thì thào biện giải.
Hoàng Phủ Phong Vân tiếnlên ôm lấy Mã Lâm, khôngquan tâm Hoa Đề Lộ giải thích.
“Hoa Đề Lộ, ta luôn dungtúng nàng, cho rằng nàng tâm địa thiện lương, sẽkhông làm thương tổnngười khác, nhưng hômnay nàng đã khiến ta quá thất vọng!”
Hoa Đề Lộ vô lực ngã ngồi xuống đất, nhìn hắn ôm nữnhân khác, đau lòng không thể kiềm chế. “Huynh ngaycả lí do cũng không hỏi đãđịnh tội ta?”
“Nàng làm Mã Lâm bị thương.” Hoàng Phủ Phong Vân nhíu chặt mày, dù saoMã Lâm là công chúaKhương quốc, tình thếnghiêm trọng như vậy, có thể gây chiến tranh giữa hainước.
“Là nàng. . . . .” Hoa Đề Lộ thì thào nói, lại phát hiện dù mình đúng nhưng không nói rõ được.
“Nàng quá tùy hứng rồi.” Hoàng Phủ Phong Vân ánh mắt trách cứ. “Là ta đã làmhư nàng.”
Ánh mắt Hoa Đề Lộ khôngrời khỏi hắn, lời nói củahắn như gai sắc vô tình, đâm vỡ nát lòng nàng.
“Hoàng thượng. . . . . .” Mã Lâm được Hoàng PhủPhong Vân ôm vào lòng rốt cuộc mở miệng. “Ngài ngàn vạn lần đừng tráchHoa Đề Lộ, là nô tì không đúng, đoạt ái của Hoa ĐềLộ, nô tì không nên tiếp cận hoàng thượng. . . . .”
“Ta thân là vua của mộtnước, sao có thể để cho một nữ nhân làm càn?” Hoàng Phủ Phong Vân đang tức giận, vì duy trì tôn nghiêm đế vương, cũng vì an toàn của dân chúng, hắn không thể không che giấucảm xúc chân chính của mình.
Dù sao, nhìn thấy Hoa Đề Lộ sắc mặt tái nhợt, hắn đau lòng nhiều hơn tráchcứ. Nhưng sự đơn thuần thẳng thắn của nàng sẽ gây loạn, huống chi có một sốviệc không đơn giản như tưởng tượng của nàng.
Hoa Đề Lộ mím môi, nhìn bộ dáng nghiêm túc khó cóthể tiến gần của hắn, lòngcủa nàng tan nát.
“Hoàng thượng, ngài đừngnóng giận, Hoa Đề Lộ sắp thành hoàng hậu của ngài. . . . .” Lúc này Mã Lâm sắmvai gây chuyện rồi hòa giải, không ngừng nói tốt cho Hoa Đề Lộ.
“Ta muốn suy xét lạichuyện này.” Hoàng PhủPhong Vân nhíu mày quay mặt đi, không muốn nhìnkhuôn mặt tái nhợt kia của nàng nữa, bởi vì càng để ý, hắn càng không thể rờikhỏi nàng.
Nghe vậy, Hoa Đề Lộ một hơi nuốt không trôi, tứcgiận phát run, đè nén không được gầm nhẹ: “Huynh nghĩ rằng ta thật sự muốnlàm hoàng hậu của huynh? Cho dù huynh là hoàng thượng, ta cũng khônghiếm lạ!”
Hắn đứng núi này trông núi nọ, không quan tâm đếncảm nhận của nàng, lại không biết rõ nguyên nhânhậu quả, liền tự định tộicủa nàng, hắn căn bản không hề hiểu nàng!
“Vậy thì như mong muốn của nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân để lại những lời này, ôm Mã Lâm ra ngoài,lưu lại Hoa Đề Lộ nhìn bóng lưng tuyệt tình củahắn.
“A. . . . .” Khí huyết công tâm, Hoa Đề Lộ ho ra máu,nhưng ánh mắt lại cố chấpkhông chịu rời khỏi bóng lưng ấy.
Nàng không quan tâm mìnhcó thành hoàng hậu hay không, nàng chỉ để ý hắnlúc rời đi không hề nhìn lại. . . . . .
Nàng sẽ khiến hắn hối hận vì thời khắc này.
Edit: Sulli
Chương 6-2
Kỳ thực, chưa đến nửacanh giờ Hoàng Phủ Phong Vân đã hối hận rồi.
Hắn hối hận vì nói nặng lời với Hoa Đề Lộ như vậy, dù sao năm năm này hắn chưa từng lớn tiếng với nàng,càng không nỡ nặng lời, nhưng vì xử lý chuyện củaMã Lâm. . . . .
Haiz, may mà dao kia đâm không sâu, không có gì đáng ngại.
Hắn không để bất cứ ai biếtchuyện này, ba ngày qua ở bên Mã Lâm vì hi vọng nàng không nói cho sứ giảKhương quốc.
Cho nên, ba ngày qua hắn không gặp Hoa Đề Lộ, dù sao nàng làm người khác bị thương là không đúng. . . . .
Nhưng trong lòng hắn vẫngiãy dụa, không thể tin rằngnàng đả thương người.
Bởi vì trong năm năm này,nàng ương ngạnh thì ương ngạnh, chưa bao giờ ra tay làm người khác bị thương,ngày trước có cung nữkhông hiểu chuyện, làm vỡ chén lưu ly mà nàng thíchnhất, tuy rằng nàng tức giận, nhưng không hề giáohuấn tiểu cung nữ, thậm chí không để tổng quản xử phạt.
Nàng chỉ thở dài bất đắc dĩnói: “Cái cũ không đi, cáimới không tới.”
Cho dù đó là chén lưu ly độc nhất vô nhị, là quà hắntặng cho nàng.
Như vậy tại sao lần nàynàng lại ra tay làm Mã Lâm bị thương? Huống chi Mã Lâm vẫn là bạn tốt củanàng.
Hắn từng bí mật gọi Hoa Nhi và Đóa Nhi tới, thếnhưng hỏi gì các nàng cũng không biết, chỉ nói hôm đóMã Lâm muốn hai nàng chờ ở ngoài, bởi vì Hoa Đề Lộ khi đó còn hôn mê, cácnàng không biết việc lớn xảy ra sau đó.
Hắn càng nghĩ không thông, vì sao mấy hôm trước hắn tỉnh thấy MãLâm ở trên giường?
Ngay cả hộ vệ bên ngườihắn cũng không rõ nội tình,bởi vì chính miệng hắn nói muốn đưa Mã Lâm về.
Mọi chuyện quá kỳ quái.
Nhớ tới sáng hôm đó, Hoa Đề Lộ phát hiện hắn cùngMã Lâm ở một chỗ liền ngất xỉu, hắn không khỏiđau lòng vạn phần.
Đã lâu bệnh tim của nàngchưa phát tác, bởi vì chuyện này lại tái phát, hắn có nên đi thăm nàng không?
Hoàng Phủ Phong Vân đầuóc hỗn loạn, biết rõ mình không nên xem nặng một nữ tử như vậy, thậm chícòn nhớ thương, không bỏ xuống được, đối với Hoa Đề Lộ, mọi nguyên tắc củahắn đều vô dụng.
Hai ngày không gặp nàng,hắn vô cùng nhớ. . . . .
Thôi, tôn nghiêm của nam nhân có là gì? Sau khi gặpnàng, mọi nguyên tắc của hắn đều chịu khuất phục.
Kìm nén không được nhớmong trong lòng, HoàngPhủ Phong Vân quyết định đến cung Đề Oanh gặp Hoa Đề Lộ.
Không ngờ còn chưa đếntẩm cung của nàng, Hoa Nhi và Đóa Nhi đã vộivàng chạy tới, vừa thấy hắnliền quỳ xuống đất.
“Hoàng thượng, ngài nhấtđịnh phải ngăn cản tiểu thư!” Hoa Nhi nói xong, nước mắt liền rơi xuống.“Tiểu thư quyết tâm muốnrời khỏi cung, không bao giờ trở lại nữa.”
“Ai cho phép nàng làm vậy?” Hoàng Phủ Phong Vân giận dữ, ánh mắt giống như phun ra lửa.
“Tiểu thư mấy ngày nay lạiphát bệnh, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn trước, bangày qua ho ra máu khôngngừng, cho nên tiểu thư quyết định rời khỏi cung,trở lại chỗ ở trước kia tĩnh dưỡng.” Đóa Nhi cũng khóc theo, tuy rằng tiểu thưtùy hứng lại ương ngạnh nhưng đối với các nàng rất tốt.
“Vì sao không có ngườiđến nói cho ta?” Hoàng Phủ Phong Vân càng nghecàng phẫn nộ. “Các ngươi đứng hết lên, đưa ta tới gặp Lộ Nhi!”
“Tiểu thư không cho chúngta bẩm báo hoàng thượng.”Hoa Nhi và Đóa Nhi vội vàng đứng lên, đi theo phíasau hắn nói.
Hoàng Phủ Phong Vân lầnđầu tức giận như vậy, hắnkhông rõ, vì sao Hoa Đề Lộphát bệnh còn ho ra máu mà không để người khác nói cho hắn?!
Theo hai nô tì đi đến cửa cung, chỉ thấy Hoa Đề Lộđang chuẩn bị lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn củanàng mất đi sức sống vốncó, tái nhợt như một tờ giấy.
“Không được đi.” Hoàng Phủ Phong Vân vừa thấynàng liền gầm nhẹ.
Hoa Đề Lộ thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó nâng váybước vào xe ngựa.
Hoàng Phủ Phong Vân bấtchấp tất cả, kéo lấy tay nàng.
“Ai cho nàng đi?” Hắn trợnmắt nhìn nàng, mất đi phong phạm của vua một nước.
“Ta vốn không thuộc vềhoàng cung.” Hoa Đề Lộrốt cuộc mở miệng, giọng điệu rất xa lạ.
“Nàng thuộc về ta.” Hắnnghiến răng, gần như mất đi lý trí.
“Bất kỳ kẻ nào trong thiênhạ cũng thuộc về huynh.” Nàng cười khổ, rõ ràng không dám yêu thươnghắn, nhưng cứ nghĩ sau này sẽ không được gặp hắnnữa, khóe mắt đã ươn ướt.“Nhưng ta không nằmtrong số đó.”
Tình yêu của nàng quá mức độc tài, quá mức tùy hứng, nhưng hắn sẽ không chỉthuộc về nàng.
Cho dù được hắn sủng ái, được hắn bao dung, nhưng gần vua như gần cọp, mộtngày nào đó hắn chán nàng, sẽ ném nàng ra một bên không thèm quan tâm.
Trong vài ngài ngắn ngủi,nàng đã chứng kiến lòng tin của hắn, cùng với việc hắn đứng núi này trông núi nọ,thì ra yêu tới cũng nhanh, trôi đi cũng mau.
Một khi đã như vậy, nàngcần gì phải lưu luyến?
Hoàng Phủ Phong Vân, là nam nhân nàng cần rời xa, cho dù tim đã trao cho hắn thì sao? Lựa chọn của hắn, thúc đẩy lựa chọn củanàng.
“Ta không cho nàng đi!”Lông mày hắn bế tắc nhíulại, không ngờ rằng nàng có ảnh hưởng lớn với mìnhđến thế. “Chỉ cần ta ra lệnh, không ai có thể rờikhỏi ta.”
“Cho dù gắng gượng giữ ta lại, ta cũng không ở đượclâu.” Đôi môi nàng xám ngắt, vẻ mặt mệt mỏi. “Hay huynh cho rằng ta trốn tội?Ta bây giờ chứng minhmình trong sạch cho huynh xem. . . . .” Nàng vạch ra vết dao ngày đó Mã Lâm để lại trên cổ mình.
“Đừng. . . . .” Hoàng PhủPhong Vân hoảng hốt, lúc này mới hiểu rõ cái gọi là tuyệt vọng.
“Huynh có biết ta không hềsợ chết hay không?” Vết đao đâm vào cổ nàng, có chút máu chảy ra. “Ở trongcung sống không bằng chết, mới là trừng phạt lớn nhất đối với ta.”
Hắn vô lực buông tay, người cương liệt như nàng,một khi đã quyết định, dù có nói thế nào cũng khôngthể thay đổi.
Nếu không để nàng rời khỏi cung, có lẽ nàng sẽ buồnrầu cho đến chết. . . . .
“Rời đi cũng được.” Nếu tựdo sẽ làm nàng vui vẻ, như vậy hắn liền thành toàn.“Còn nhớ rõ lần trước nàng chơi cờ thắng ta một ván,muốn ta tặng thị vệ bên người cho nàng không?Nàng dẫn hắn đi đi!” Hắn ra hiệu cho Lệ Chiến Thiết đứng bên cạnh.
Lệ Chiến Thiết không nóigì, gật đầu nhận mệnh.
Hoa Nhi và Đóa Nhi thấyvậy, cũng vội vàng chắn trước xe ngựa.
“Hu hu. . . . . Tiểu thưkhông cho Hoa Nhi đicùng, vậy thì Hoa Nhi sẽ chết dưới vó ngựa.”
“Đóa Nhi cũng vậy. Tiểu thư bỏ Đóa Nhi, vậy thì Đóa Nhi sẽ kéo dây cương,cho dù bị ngựa kéo cũng phải xuất cung theo tiểuthư.”
Hai cung nữ khóc đến mứcbình minh vạn dặm, dù thế nào cũng muốn đi theo HoaĐề Lộ.
“Các ngươi. . . . .” Hoa Đề Lộ chán nản, thấy sắc trời càng lúc càng muộn, nếukéo dài nữa chỉ sợ không ra được cung, nàng đành bấtđắc dĩ mở miệng, “Lên xecả đi!”
Sau khi ba người lên xe ngựa, ánh mắt Hoàng PhủPhong Vân vẫn không rời khỏi nàng.
“Nàng có thể trở về chứ?”Hắn nghiêm túc nhìn nàng, muốn có được đáp án.
Hoa Đề Lộ nhìn hắn thật lâu sau đó mới nói: “Chờđến khi nào huynh tin tưởng ta, có lẽ ta sẽ trởvề.”
Sau khi nói xong câu đó,nàng liền buông màn xe, ngăn cách ánh mắt hai người nhìn nhau, cũng cáchtrở tâm hai người yêu nhau.. . . . .
Hí một tiếng, xe ngựa dần
dần chạy khỏi tầm mắt hắn.
Thật lâu sau, Hoàng Phủ Phong Vân mới hồi thần.
Thì ra, để một người rời đi, lại đau đớn như vậy. . . . .
/10
|