Sáng sớm, vừa dùng xong tảo thiện (điểm tâm), Mai Tuyết Tình lòng tràn đầy tự tin đi tới cửa hàng.
Trải qua nghiên cứu, khảo sát, nàng quyết định trùng tu lại diện mạo cửa hàng, trang hoàng bày trí lại nội thất. Y thực trụ hành (ăn, mặc, ở, đi lại)vốn là việc hệ trọng của bách tính (dân chúng), cho nên, nàng lựa chọn cách này.
Trước hết, phải dọn dẹp, sửa sang lại. Tiếp theo, phải là mua trữ hàng loại tốt. Kế đó, phải tạo thanh thế, ra sức tuyên truyền. Tục ngữ nói, rượu ngon cũng sợ ngõ nhỏ thâm sâu (nguyên văn: hảo tửu dã phạ hạng tử thâm) cần phải nổ lực tăng thêm nữa công việc tuyên truyền, làm cho càng nhiều người biết, ở nơi này có cửa hàng của nàng tồn tại.
Mai Tuyết Tình mua lại căn nhà này có sân rộng, có tám gian phòng, nàng dành ra bốn gian để bày bán vải, bốn gian còn lại dùng làm nơi thiết kế và may y phục.
Hậu viện, còn có tám gian phòng chính, phía đông và phía tây đều có bốn gian sương phòng. Một bên sương phòng sẽ dùng để chứa hàng hóa, nơi sương phòng còn lại sẽ dùng để ở. Tám gian phòng chính, Mai Tuyết Tình sớm đã trù tính trong lòng, nàng sẽ cùng với Ngạo Mai mỗi người một gian, còn lại tạm thời để trống đó không dùng. Còn Liên nhi cùng bốn cung nữ khác, nàng dự định để cho bọn họ ở sương phòng.
Mọi thứ đều đã trù liệu xong, Mai Tuyết Tình thỉnh người viết hai bản hoành phi, một bản ghi là vô ưu bố trang, cái còn lại ghi là vô ưu chế y các. (ý là: không phải lo lắng về chất liệu may, không phải lo lắng về việc chế kiểu y phục)
Gọi là “Vô ưu” một là vì tẩm cung của bản thân chính là “Vô tâm cung”, một nguyên nhân khác là hy vọng người trong thiên hạ cũng có thể đủ áo cơm không lo. Điều này cũng là nguyện vọng tốt đẹp của chính nàng.
Dù sao, hoàng huynh của nàng vốn là đương kim thiên tử, thiên hạ thái bình thịnh thế, không phải người cao hứng nhất là hoàng đế sao.
Lúc ban đầu, nàng muốn thỉnh Hạng Ngạo Thiên trợ giúp nàng viết bản hoành phi, về phương diện nào đó chữ viết của hắn mạnh mẽ, tiêu sái phiêu dật, về phương diện khác, muốn mượn danh tiếng hoàng đế đem lại cho nàng nhiều hiệu quả và lợi ích.
Nhưng sau nhiều lần tự hỏi cuối cùng nàng quyết định từ bỏ ý định này.
Hắn và nàng cần phải cố gắng hết mức càng ít tiếp xúc thì càng tốt hơn, để tránh cho trái tim vừa mới bình tĩnh trở lại, lại lần nữa gợn sóng, về phương diện khác, nàng cũng không muốn khiến cho người khác nghĩ rằng, nàng vốn là dựa vào danh tiếng của hoàng đế mà có được thành tựu, nàng muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân, chứng minh cho người ta xem nữ tử không có chỗ nào thua kém nam nhân.
Mướn vài sư phụ may có tay nghề cao siêu, phụ trách công việc chế y, đó là một mắc xích then chốt trong phân đoạn, cần nhất phải có kỹ năng. Lập trang phục đồng nhất, mọi người làm việc trong cửa tiệm đều phải ăn vận trang phục giống nhau, lấy điều này làm cho người ta có một loại cảm giác chỉnh tề, ngăn nắp.
Năm tên nha đầu phụ trách bán vải, sau khi nghiêm khắc chỉ dẫn các nàng hết thảy mọi thứ, không chút nào để các nàng ấy buông lơi việc học thêm cách thức chào bán, bán vải việc nhỏ này đối với các nàng ấy mà nói quả thực vốn chỉ là chuyện cỏn con. Mai Tuyết Tình chính là đại chưởng quỹ, Ngạo Mai thì là nhị chưởng quỹ. Năm nha đầu mỗi người đều lấy hai chữ “tiểu nhị” kèm sau tên gọi để dễ phân phân biệt, xưng hô là Liên tiểu nhị, Thanh tiểu nhị, lấy cách xưng hô này mà suy rộng ra, có như thế mới miễn đi sự hoài nghi của người khác đối với thân phận các nàng là nữ cải giả nam trang.
Cửa hàng khai trương. Mai Tuyết Tình đưa ra một chính sách ưu đãi, trong vòng nữa tháng khai trương, hễ người nào đến mua sắm vải ở cửa hiệu của nàng, đều được miễn phí may thành y phục, không thu tiền công, qua nữa tháng trong thời gian khai trương, nhất loạt thu tiền công may.
Giai đoạn trước dốc hết sức tuyên truyền, tiếp theo giai đoạn sau đưa ra chính sách ưu đãi, khiến cho trước cửa hiệu “Vô Ưu” có chút náo nhiệt.
Làm ăn phát đạt, mọi người ai cũng vì vậy mà bận rộn hẳn lên.
Mọi người thường xuyên là bận bịu đến nửa đêm, mệt mỏi liền thuận tiện ra mé hậu viện ở lại nghỉ ngơi. Những lần hồi cung kể ra đúng là càng ngày càng ít đi. Thế nhưng, tiền trong hầu bao lại càng ngày càng nhiều.
Lần đầu tiên phát tiền lương cho mọi người, ai cũng cao hứng đến nhảy dựng lên. Chẳng những trong cung được một phần tiền, mà ngay ở cửa hiệu lại được phát thêm một phần tiền nữa.
Sư phụ may được thuê ở bên ngoài cũng hết sức cao hứng.
Chưa từng gặp qua một chưởng quỹ nào tốt như vậy, cũng chưa bao giờ nhận được một phần tiền lương nhiều đến như vậy. Mọi người lại càng thêm nhiệt tình, phấn khởi.
Thật đúng là mọi người ai cũng hảo khí ngất trời.
Tất cả mọi người trong lòng đều khoan khoái, tâm tình rất thư thái.
Nhưng mà, tâm tình thư thái không duy trì được bao lâu đã bị tan tành thành mây khói.
“Cái gì hả? Các ngươi may y phục kiểu gì vậy hả?“
Một nam nhân thái độ hung dữ mang theo một bộ y phục đến.
“Các ngươi trêu chọc, đùa cợt lão tử đây sao?“
Nam nhân đem y phục ném lên trên quầy, hùng hùng hổ hổ nói, “Y phục này lão tử mặc không thích hợp, lão tử trả lại không lấy, trả tiền lại cho ta!“
Liên nhi vội vàng đi tới.
“Vị đại gia này, y phục ngài chỗ nào không thích hợp, chúng ta có thể tu sửa lại cho ngài… Bây giờ ngài mặc vào thử xem sao, để cho chúng ta cùng sư phụ may ở đây xem qua một chút!“
“Mặc cái gì mà mặc? Lão tử nhất định không lấy, các ngươi trả tiền lại cho ta ngay!“
“Ngài không phải nói y phục không thích hợp sao? Chúng ta có thể dựa theo yêu cầu của ngài mà tu sửa lại cho ngài, như thế nào chưa gì đã không lấy y phục đòi bồi hoàn lại tiền rồi?“
Liên nhi cố gắng đè nén cơn tức giận của mình xuống.
Vừa nhìn thấy là biết ngay người này đúng là tìm đến gây chuyện, hắn cũng không phải thật sự đến tu sửa y phục.
Vô ưu bố trang cùng chế y các buôn bán đắt, các thương gia phụ cận đều trơ mắt nhìn, khó tránh khỏi có người tâm lý bất bình ganh ghét, có khối người nhân cơ hội cố ý bới lông tìm vết gây tổn hại cho bổn tiệm.
Tục ngữ nói, cánh rừng lớn có đủ loại chim muông (nguyên văn: lâm tử đại liễu thập yêu điểu đô hữu), có một số người bản thân không cố gắng, lại còn không muốn nhìn thấy người khác làm ăn phát đạt, đây rõ ràng là một loại tâm lý đố kỵ có chút biến thái, tâm lý ganh ghét sự sung túc của người khác mà đến quấy phá.
“Lão tử nói không lấy là không lấy, trả lại ta tiền…“
Nam nhân còn đang cố tình phá bỉnh.
Gây nên tiếng động lớn, ồn ào huyên náo, làm cho một số người gần đó nghe ầm ĩ mà hiếu kỳ đều tụ tập đứng ở ngoài cửa nghe ngóng, vẻ mặt tò mò, thú vị như đang được xem một vở kịch vui.
Trong tiệm khách hàng đang lựa chọn vải và y phục cũng đều ngừng lại động tác, nhìn xem chưởng quỹ xử lý cục diện phức tạp này như thế nào.
Ngạo Mai từ sân sau đã đi tới.
“Liên tiểu nhị, có chuyện gì phát sinh rồi?“
Thái độ nhẹ nhàng ôn nhu, thế nhưng lại lộ ra vẻ chân thật đáng tin đầy quyền uy.
Rõ ràng vừa liếc mắt một cái có thể nhìn ra vị này khẳng định chính là chưởng quỹ của cửa tiệm này.
Liên nhi liền đem đầu đuôi câu chuyện nói qua một lần.
Nam nhân thấy chưởng quỹ trước mắt bộ dáng yếu đuối, càng thêm hung hăn, ngang ngược hẳn lên.
“Lão tử chính là muốn trả lại y phục, các ngươi phải trả lại tiền cho ta!“
“Vị đại gia này, ngài rốt cuộc là muốn tu sửa y phục hay là muốn trả lại y phục?“
Ngạo Mai ý thức được người này tới đây gây hấn.
Vì không muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán bình thường của cửa tiệm, nàng nghĩ muốn nhân nhượng, dàn xếp ổn thỏa cho xong, trả lại y phục, các nàng cũng không thua lỗ bao nhiêu, huống chi, y phục trả lại còn có thể coi như hàng mẫu treo trưng bày ở trong tiệm, để cho khách hàng tham khảo kiểu dáng.
“Lão tử chính là muốn trả lại! Các ngươi trả lại tiền cho lão tử ngay, lập tức lão tử rời đi, nếu không trả, cửa tiệm các ngươi cũng đừng hòng mở cửa buôn bán nữa!“
Nam nhân lên tiếng uy hiếp.
“Kẻ nào dám ở đây làm càn giương oai? Ngươi là lão tử của ai? Mở to miệng, cho mọi người ở đây xem xem hàm răng ngươi có còn đủ hay không?“
Liền theo đó một thanh âm thanh thúy dõng dạc vang lên, từ ngoài tiệm đi vào một vị công tử tay cầm chiết phiến, thân trường sam màu xanh nhạt. Trên vai vị công tử còn có một con bạch điêu to lớn, lông trắng tinh như tuyết không một chút tỳ vết.
Bạch điêu nọ nhìn thấy nam nhân kia miệng đầy thô tục, thái độ hung hăn, toàn thân lông trắng noãn dựng đứng hẳn lên, phảng phất muốn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng sẵn sàng tập trung tinh thần chiến đấu.
Vừa nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú sáng sủa xuất hiện, Liên nhi cùng Ngạo Mai đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đại chưởng quỹ tới!
/117
|