“Ngươi… Ngươi nói cái gì? Lạc Lam cái gì, ta không biết.” Tư Tư sắc mặt tái nhợt.
“Công chúa nếu không tin nô tài, nô tài cũng không còn cách nào khác. Đây là y phục cung nữ, nếu công chúa còn muốn chạy, thỉnh ngài hãy thay trang phục. Nô tài ở ngoài cửa đợi ngài.”
Tiểu La nói xong, đưa ra trước mặt Tư Tư một kiện y phục của cung nữ, sau đó mặt không chút thay đổi đóng cửa phòng lại. Tư Tư ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nhận ra “Công chúa… Hắn gọi ta là ‘công chúa’? Chẳng lẽ hắn là người của Lạc Lam? Trời ạ… Nhưng đây lại là âm mưu gì nữa? Chẳng lẽ lại có người muốn mưu hại ta?”
Tư Tư nhớ lại lần trước Bích Vân giả làm Lạc Lam lừa nàng khiến nàng suýt nữa mất mạng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng vuốt ngực, cau mày suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cắn răng một cái “Thôi thôi, hiện tại ta là phi tần thất sủng, ai sẽ thương ta? Nhiều nhất thì là mất một cái mạng thôi! Dù sao so với việc bị nhốt mà nói, ta thà chết còn hơn…”
Tư Tư nghĩ, cắn răng mặc bộ y phục cung nữ vào người. Nàng nhặt chút trang sức vàng bạc, cuối cùng liếc mắt nhìn Nguyệt Thần cung một cái, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, đi sau lưng Tiểu La, rón rén hướng ra phía cửa cung.
Vóc dáng Tiểu La rất cao, đi cũng rất nhanh, làm cho Tư Tư suýt nữa không theo kịp, nàng thở hổn hển đi bên cạnh Tiểu La, nhịn không được vươn tay kéo quần áo hắn “Chậm chút đi. Ngươi đi nhanh như vậy làm sao ta theo kịp?”
Tư Tư vừa nói xong, Tiểu La giật mình quay người lại. Thân thể hắn run nhẹ, quay đầu nhìn Tư Tư, ngạc nhiên không nói lên lời. Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt vẫn hiện ra tinh quang bốn phía, giống như cất giấu rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết.
“Người nói…cái gì?” Thanh âm Tiểu La có chút run rẩy.
“Nói ngươi chờ ta… Tiểu La, ngươi làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Không có gì.” Trong nháy mắt hắn liền khôi phục vẻ ngoài lãnh đạm “Phu nhân, đi qua rừng cây này chính là Tuyên Võ môn. Thủ vệ cùng nô tài là chỗ quen biết, chắc cũng dễ dàng rời khỏi hoàng cung. Lạc Lam công tử đang ở bên ngoài cung chờ cùng ngài đoàn tụ.”
“Đúng vậy, sẽ ra khỏi cung… Lần này, không biết Lạc Lam muốn đưa ta cho ai?” Tư Tư cười thảm.
“Phu nhân…”
“Không có gì, ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Lạc Lam có thể sắp xếp để ngươi ở bên cạnh ta, hắn cũng là người có năng lực. Người như vậy, hẳn là nhận trọng trách phục quốc. Mà ta, chỉ là quân cờ của hắn mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn phải phụ thuộc vào hắn!”
“Phu nhân, không phải như vậy. Lạc Lam công tử là thật tâm yêu thích ngài, hy vọng ngài hạnh phúc.”
“Nếu là Nguyệt Lạc trước kia, nhất định sẽ tin, nhưng ta không tin.” Tư Tư cười lạnh “Thế giới này là thế giới của nam nhân, nữ tử từ đầu đến cuối chỉ là vật tranh đoạt của nam nhân mà thôi. Mà điều ta muốn, ai cũng không cho được…”
“Không phải như thế.” Tiểu La kiên quyết nhìn nàng “Lạc Lam công tử biết ngài vì hắn phải chịu khổ nhiều như vậy, sớm đã hối không kịp. So với giang sơn, có lẽ ngài còn trọng yếu hơn…”
“Ngươi không phải hắn, ngươi làm sao biết hắn nghĩ như thế nào?” Tư Tư ảm đạm cười “Đây là việc không có khả năng, ta hiểu hắn.”
“Nhưng…”
“Ai ở trong này?” Trong rừng cây đột nhiên truyền đến một thanh âm nghiêm khắc.
“Công chúa nếu không tin nô tài, nô tài cũng không còn cách nào khác. Đây là y phục cung nữ, nếu công chúa còn muốn chạy, thỉnh ngài hãy thay trang phục. Nô tài ở ngoài cửa đợi ngài.”
Tiểu La nói xong, đưa ra trước mặt Tư Tư một kiện y phục của cung nữ, sau đó mặt không chút thay đổi đóng cửa phòng lại. Tư Tư ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nhận ra “Công chúa… Hắn gọi ta là ‘công chúa’? Chẳng lẽ hắn là người của Lạc Lam? Trời ạ… Nhưng đây lại là âm mưu gì nữa? Chẳng lẽ lại có người muốn mưu hại ta?”
Tư Tư nhớ lại lần trước Bích Vân giả làm Lạc Lam lừa nàng khiến nàng suýt nữa mất mạng, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng vuốt ngực, cau mày suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cắn răng một cái “Thôi thôi, hiện tại ta là phi tần thất sủng, ai sẽ thương ta? Nhiều nhất thì là mất một cái mạng thôi! Dù sao so với việc bị nhốt mà nói, ta thà chết còn hơn…”
Tư Tư nghĩ, cắn răng mặc bộ y phục cung nữ vào người. Nàng nhặt chút trang sức vàng bạc, cuối cùng liếc mắt nhìn Nguyệt Thần cung một cái, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, đi sau lưng Tiểu La, rón rén hướng ra phía cửa cung.
Vóc dáng Tiểu La rất cao, đi cũng rất nhanh, làm cho Tư Tư suýt nữa không theo kịp, nàng thở hổn hển đi bên cạnh Tiểu La, nhịn không được vươn tay kéo quần áo hắn “Chậm chút đi. Ngươi đi nhanh như vậy làm sao ta theo kịp?”
Tư Tư vừa nói xong, Tiểu La giật mình quay người lại. Thân thể hắn run nhẹ, quay đầu nhìn Tư Tư, ngạc nhiên không nói lên lời. Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt vẫn hiện ra tinh quang bốn phía, giống như cất giấu rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết.
“Người nói…cái gì?” Thanh âm Tiểu La có chút run rẩy.
“Nói ngươi chờ ta… Tiểu La, ngươi làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Không có gì.” Trong nháy mắt hắn liền khôi phục vẻ ngoài lãnh đạm “Phu nhân, đi qua rừng cây này chính là Tuyên Võ môn. Thủ vệ cùng nô tài là chỗ quen biết, chắc cũng dễ dàng rời khỏi hoàng cung. Lạc Lam công tử đang ở bên ngoài cung chờ cùng ngài đoàn tụ.”
“Đúng vậy, sẽ ra khỏi cung… Lần này, không biết Lạc Lam muốn đưa ta cho ai?” Tư Tư cười thảm.
“Phu nhân…”
“Không có gì, ta chỉ là thuận miệng nói thôi. Lạc Lam có thể sắp xếp để ngươi ở bên cạnh ta, hắn cũng là người có năng lực. Người như vậy, hẳn là nhận trọng trách phục quốc. Mà ta, chỉ là quân cờ của hắn mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn phải phụ thuộc vào hắn!”
“Phu nhân, không phải như vậy. Lạc Lam công tử là thật tâm yêu thích ngài, hy vọng ngài hạnh phúc.”
“Nếu là Nguyệt Lạc trước kia, nhất định sẽ tin, nhưng ta không tin.” Tư Tư cười lạnh “Thế giới này là thế giới của nam nhân, nữ tử từ đầu đến cuối chỉ là vật tranh đoạt của nam nhân mà thôi. Mà điều ta muốn, ai cũng không cho được…”
“Không phải như thế.” Tiểu La kiên quyết nhìn nàng “Lạc Lam công tử biết ngài vì hắn phải chịu khổ nhiều như vậy, sớm đã hối không kịp. So với giang sơn, có lẽ ngài còn trọng yếu hơn…”
“Ngươi không phải hắn, ngươi làm sao biết hắn nghĩ như thế nào?” Tư Tư ảm đạm cười “Đây là việc không có khả năng, ta hiểu hắn.”
“Nhưng…”
“Ai ở trong này?” Trong rừng cây đột nhiên truyền đến một thanh âm nghiêm khắc.
/47
|