Chu Uyển hiếm thấy dậy sớm như thế, cùng dì giúp việc làm bữa trưa. Uông Vĩ Quốc cầm báo lên xem, thỉnh thoảng cứ nhìn ra ngoài cổng lớn, nhìn mãi không thấy bèn vào bếp gây sự.
“Bà gặp rồi cũng không nói là người thế nào, cứ để tôi lo lắng suông!”
“Tí gặp rồi biết thôi, tôi nói không rõ ràng lắm.” Chu Uyển đẩy Uông Vĩ Quốc ra ngoài, cùng ông ngồi chờ ở phòng khách, “Hôm trước gặp chỉ nói được hai câu, cũng không nhìn ra là người thế nào.”
Hai người đang lải nhải, bên ngoài có tiếng xe đến, Uông Vĩ Quốc liền đứng dậy đi lên lầu, muốn ra vẻ phụ huynh ngạo kiều, làm như không để tâm. Chu Uyển mặc kệ, sửa tóc lại một chút rồi yên ổn ngồi chờ.
Giản Tân và Uông Hạo Diên một trước một sau vào cửa, sau đó sánh vai đi vào phòng khách, ngực cậu đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
“Dì, con là Giản Tân. Lần trước vội vàng quá chưa kịp trò chuyện, đây là quà biếu dì, hi vọng dì thích.”
Chu Uyển cười vui vẻ: “Thích chứ thích chứ, dì thích nhất là nhận quà. Mau ngồi đi, dì gọi ba nó xuống.” Chu Uyển nói xong hướng lên lầu gọi Uông Vĩ Quốc, gọi đến mức tim Giản Tân như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
Uông Vĩ Quốc chậm rì rì xuống, lại chậm rì rì nói một câu “Tới rồi à.”
Giản Tân đứng lên xoay người, vừa cung kính vừa có chút thận trọng nói: “Chào chú, con là Giản Tân.”
Uông Vĩ Quốc nhìn thấy cậu liền sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, sau đó xoay người vào nhà bếp. Giản Tân vô thố nhìn về Uông Hạo Diên, chớp mắt đáng thương, Uông Hạo Diên cũng khó hiểu, đứng dậy đi theo.
“Ba sao thế? Dọa người của con.”
Uông Vĩ Quốc giọng nói mang chút khó tin hỏi: “Sao nó không cao bằng con?”
Uông Hạo Diên nói: “Không cao bằng con cũng là cái tật à? Cũng đâu có lùn.”
Uông Vĩ Quốc nhíu mày: “Sao không đô bằng con?”
“Ba này…” Uông Hạo Diên hoảng hồn, cũng nhíu mày: “Đừng nói ba tưởng tượng một người cao to như con nha? Ông trời của tôi ơi đừng nha, mau mau chỉnh đốn tư tưởng.”
Uông Vĩ Quốc quả thật đã tưởng tượng ra một ông chồng thô thiển vừa cao vừa đô, cho nên ông mới không yên lòng sợ hai người phát sinh mâu thuẫn xung đột gì, con trai có thể bị đánh hay không.
Lúc ăn cơm Giản Tân còn chưa dám nhìn thẳng Uông Vĩ Quốc, Uông Hạo Diên nhỏ giọng giải thích với cậu, lại vỗ vỗ đùi cậu bảo đừng lo lắng. Lúc cậu rót rượu cho Uông Vĩ Quốc, nói: “Chú, con có thể không giống như tưởng tượng của chú, bất quá dù là cái dạng gì, con đều sẽ chiếu cố Hạo Diên.”
Uông Vĩ Quốc tự nhiên náo loạn cũng có chút ngượng ngùng: “Được được, mấy đứa đều tốt.”
Chu Uyển vui muốn chết, hỏi: “Tiểu Giản là bác sĩ sao, y học rất khó, bình thường đi làm cũng rất vất vả nhỉ?”
“Cũng tạm, con thích công việc này.” Khuôn mặt Giản Tân chưa hết đỏ ửng, nhìn qua Uông Hạo Diên buồn bực cúi đầu ăn cơm, nói: “Tụi con gặp lại nhau, chính là lúc anh ấy bị cảm đi bệnh viện khám, cho nên con cảm thấy rất may mắn vì đã làm bác sĩ.”
Uông Hạo Diên nghe vậy cười nhẹ với cái bát, cảm giác ngọt muốn chết luôn.
Hai ngưởi ở tới tối mới đi, Giản Tân dần dần bình tĩnh lại, hàn huyên thật nhiều cùng Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển. Trước khi đi, Uông Vĩ Quốc hướng Chu Uyển ho khan một tiếng, nói: “Nhớ đưa cho đứa nhỏ.”
“Nhớ mà.” Chu Uyên nghiêng đầu liếc ông một cái, sau đó xòe ra hai bao lì xì, nói: “Đây là dì và ba nó chuẩn bị, về sau chúng ta là người một nhà.”
Giản Tân tiếp nhận, trong lòng nóng lên.
Hai ngày trước khi kì nghỉ kết thúc, Kinh Tinh mang theo túi trang điểm đến, theo thường lệ vào cửa trước tiên là bày đồ ăn sáng. Cô đem dụng cụ trải ra hỏi: “Thiếu gia, cậu xem kịch bản chưa? Lát nữa đừng lúng túng nha.”
Uông Hạo Diên thong thả ăn: “Giống phỏng vấn thôi chứ gì? Em mù rồi.”
Kinh Tinh cầm kịch bản đứng bên cạnh anh giáo huấn: “Chính là livestream, nhưng mà cũng có nội dung cơ bản, phim cũng đã chiếu rồi, chỉ cần nói những thứ liên quan, sau đó nói chút chuyện sinh hoạt, cùng fan giao lưu.”
Uông Hạo Diên lau miệng: “Nói đại thôi chứ gì?” ¹
“Chị sẽ đưa ra câu hỏi, mong đợi cậu nói đại không phải quá to gan rồi sao.” Kinh Tinh ném kịch bản sang một bên, xắn tay áo: “Được rồi, trang điểm thôi, lát nữa dùng điện thoại livestream.”
Giản Tân thấy mới mẻ, ngồi bên cạnh xem, Uông Hạo Diên hỏi: “Ngày mai còn cả một ngày nghỉ, có muốn làm gì không?”
“Không biết.” Giản Tân lắc đầu, nói: “Anh trang điểm rồi thay quần áo đi.”
Uông Hạo Diên lười động: “Không thay, cũng không phải hoạt động quan trọng gì.”
Giản Tân túm cổ áo anh: “Không được, mặc cái này lộ xương quai xanh.”
Kinh Tinh cảm thấy tâm bị ngược, ráng nhịn trang điểm cho xong. Trước khi livestream lên weibo thông báo một cái, sau đó số người xem livestream lập tức tăng vọt.
Giản Tân ban đầu ở bên cạnh nhìn, sau lại quay qua nghịch điện thoại, Uông Hạo Diên thỉnh thoảng liếc mắt một cái, sau đó thu mắt về dựa theo kịch bản nói cho xong. Sau khi kết thúc Kinh Tinh nói: “Đúng rồi, nhà bên Thanh Viên lộ đã trang trí xong rồi, có thể qua nhìn xem còn vấn đề gì không.”
Giản Tân đi tới giúp thu dọn, Uông Hạo Diên vừa định hỏi sao không nhìn anh làm việc, Giản Tân liền đặc biệt vui vẻ nói với anh: “Lúc nãy em tặng anh nhiều hoa lắm đó, còn khen nữa.”
Uông Hạo Diên nuốt câu hỏi trở về, đổi giọng nói: “Ngày mai mời em xem phim, có đi không?”
Giản Tân gật đầu, hỏi xem phim gì, Uông Hạo Diên còn rất hăng hái nói: “Đương nhiên là phim anh đóng, em còn muốn xem ai chứ.”
Ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiều hai người đi xem phim, cả một phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, vừa yên tĩnh vừa trống vắng. Giản Tân cảm thấy là lạ, nói: “Nên mua bỏng ngô ăn đi.”
Uông Hạo Diên nắm lấy tay cậu: “Cầm bỏng ngô dầu mỡ thế, làm sao nắm tay.”
Màn ảnh bắt đầu chiếu phim, đây là phim điện ảnh đầu tiên của Uông Hạo Diên, là trải nghiệm đầu tiên mở đầu một con đường mới. Giản Tân chăm chú dán mắt vào màn ảnh, sợ bỏ lỡ mất một giây.
Cảnh đuổi theo xe rất kích thích, Uông Hạo Diên cảm giác tay bị siết chặt hơn. Tới cảnh đánh nhau, móng tay Giản Tân như muốn ghim vào tay anh luôn. Xem cảnh bắt cướp mà như xem phim kinh dị.
Danh sách đoàn phim ở cuối phim chạy lên từ từ, còn có một số cảnh hậu trường, Giản Tân đột nhiên quay đầu hôn Uông Hạo Diên một cái, nói: “Anh thật lợi hại.”
Uông Hạo Diên vẫn chưa lên tiếng, trên màn ảnh lại có giọng nói của Uông Hạo Diên. Giản Tân ngạc nhiên quay đầu xem, chỉ thấy một Uông Hạo Diên mặc thường phục hiện lên.
“Giản Tân thân ái, chúng ta nhiều năm rồi chưa đi xem phim nhỉ. Trước kia chúng ta đi xem phim kinh dị, xem xem lá gan ai to hơn, kỳ thực lúc đó anh không phải không sợ, mà bởi vì luôn nhìn trộm em, không có chú ý phim chiếu cái gì cả.”
“Năm ngoái điều hạnh phúc nhất chính là một lần nữa được gặp lại em, năm nay điều hạnh phúc nhất là cùng em ở một chỗ, anh nghĩ, cứ thế hằng năm về sau anh đều rất hạnh phúc. Em thì sao?”
“Em từng hỏi anh chọn làm diễn viên có hối hận không, anh trong chương trình nói không hề, thật ra làm gì không hề hối hận chứ, lúc anh đến từng trường từng trường trung học tìm em, lúc em uống say bảo anh đừng quấy rầy em nữa, còn có lúc biết hết tất cả mọi chuyện, anh đều vô cùng hối hận.”
“Cho nên anh cảm thấy thật sự rất may mắn, bởi vì khi anh nói bắt đầu lại từ đầu, em lại một lần nữa nói với anh: Xin chào, em là Giản Tân.”
“Sau này có lẽ anh sẽ tự mở phòng làm việc, có lẽ anh sẽ làm nhà sản xuất. Con đường diễn xuất này anh không biết có thể đi bao xa, nhưng con đường của chúng ta sẽ mãi mãi luôn hướng về phía trước.”
“Điều tiếc nuối nhất của anh chính là không thể truyền tin này ra, thậm chí còn phải né tránh, em mau mau cầu cho anh hết thời đi, biết đâu ngày nào đó, chúng ta còn có thể nắm tay đi dạo phố.”
Uông Hạo Diên đứng giữa màn ảnh khóe mắt ửng đỏ, mũi Giản Tân ê ẩm, nhỏ giọng nói: “Ai muốn anh hết thời chứ, đừng đổ cho em.”
Phim chiếu hết, Uông Hạo Diên kéo tay cậu hôn lên, hỏi có muốn qua xem nhà ở Thanh Viên lộ không. Không có đèn nên anh không nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Giản Tân, chỉ nghe Giản Tân dừng lại một chút rồi nói được.
Lần trước đến vẫn trống trơn, bây giờ đã được lắp đặt đầy đủ, đồ dùng trong nhà rất đẹp mắt, tổng thể gọn gạng lại ấm áp. Mở hết đèn lên, căn phòng sáng sủa.
“Uông Hạo Diên!”
Uông Hạo Diên từ trên lầu đi xuống đứng ở giữa căn phòng hình tròn, Giản Tân đứng ở huyền quan gọi anh, nét mặt nhìn qua có chút khẩn trương. Anh hỏi: “Em cứ đứng ở chỗ đấy sao? Sao không đi xem?”
Giản Tân hé môi: “Em cũng có chuyện muốn nói.”
Cậu nói xong, sau đó tiến đến, khi chỉ cách Uông Hạo Diên vài bước chân, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp. Đầu óc Uông Hạo Diên trống rỗng, nhìn cậu hỏi: “Nhẫn hả? Bảo bối em muốn làm gì?”
Ngày đó đi mua vòng cổ cho Chu Uyển, Giản Tân nhịn không được nhìn qua mấy cái nhẫn, nhẫn cưới toàn cho đôi nam nữ, vì vậy bèn mua hai cái cho nam. Chỉ là cậu chưa nghĩ ra lúc nào nên lấy ra, cho nên mỗi ngày đều mang theo.
“Lúc ở rạp chiếu phim cảm động muốn khóc, tính lấy ra rồi, nhưng mà anh lại nói chuyện đi xem nhà.” Ngữ khí Giản Tân có hơi trách móc, nhưng lại thẹn thùng nhiều hơn, “Bây giờ ngẫm lại nơi đây rất tốt, nơi này là nhà của chúng ta.”
Cậu lấy nhẫn ra, nói: “Tụi mình giản lược bớt đi, không cần giấy chứng nhận, cũng không cần mời rượu, em nghĩ chỉ có nhẫn là không thiếu được.”
“Em đeo cho anh.” Uông Hạo Diên nhìn cậu đến gần từng bước một, sau đó nâng tay mình lên, chiếc nhẫn bạc lồng vào ngón áp út.
Giản Tân ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh, thật ra là xấu hổ, hỏi: “Anh không có gì muốn nói sao?”
Hầu kết Uông Hạo Diên nhấp nhô: “Nói cái gì, em nên hôn anh rồi.”
“Được.” Giản Tân ngốc nghếch, bám lấy vai anh ngửa đầu hôn lên môi anh. Uông Hạo Diên bắt lấy thắt lưng Giản Tân, đem người gắt gao giữ trong ngực.
“Nhiều năm như vậy, hình như anh còn chưa nói qua ba chữ kia.”
Thanh âm Giản Tân run rẩy: “Anh nói đi, em chuẩn bị tinh thần rồi.”
Uông Hạo Diên ho nhẹ, môi cọ xát vành tai cậu, vô cùng dịu dàng cất tiếng: “Giản Tân, anh yêu em.”
“Chào cậu, tôi là Uông Hạo Diên.”
“Xin chào, tôi gọi là Giản Tân.”
“Cậu lớn lên trông đẹp thế, sao chữ viết lại thế này?”
“Tôi mà cong á? Vậy thì không cong vì bệnh tật gì đâu nhé, tôi là vì mặt nhỏ nhỏ này mà cong.”
“Buổi trưa không ăn cơm, để dành tiền đi gọt mặt đó.”
“Thanh niên ấy mà, không cần làm mấy chuyện mờ ám, người ta vẫy đuôi muốn đứt luôn rồi, cậu sờ sờ đuôi người ta một cái đi.”
“Đuôi đứt rồi tôi gắn lại giúp cậu.”
“Thầy Uông thầy thật là đẹp trai.”
“Đừng trêu tôi.”
“Cùng tôi ở một chỗ.”
“Được.”
“Cậu nhanh hết giận đi, đem cả trái tim yêu tôi đi, nhanh lên nhanh lên.”
“Được, nghe lời cậu.”
“Đừng đổ lỗi bậy bạ, tôi có bị tụt hạng đâu.”
“Bởi vì cậu thích tôi không nhiều bằng tôi thích cậu.”
“Những lời cậu nói đều chắc chắn sao?”
“Giản Tân, ngày mai tôi phải quay phim, có thể đến ngày thi mới gặp lại.”
“Hóa ra lời mọi người nói đều là sự thật, chỉ có tôi ngu ngốc.”
“Giản Tân, là em sao?”
“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, chỉ cần em vẫn còn thích anh.”
“Giản Tân, anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
“Nhớ em thì lập tức uống hai viên thuốc, đừng để bụng đói mà nhớ, sau khi ăn xong hẵng nhớ.”
“Anh không cần cố tình ra ngoài, em không đến mức ngại như vậy đâu.”
“Ước gì mỗi ngày em đều ngại ngùng với anh mười đồng tiền.”
“Anh là tên lừa đảo, anh đã muốn cùng em ngủ một giấc, anh gạt em.”
“Giản Tân, anh chưa từng vẽ trái tim cho ai khác.”
“Chúng ta bắt đầu lại nhé, anh một lần nữa theo đuổi em, được không?”
“Trước đây anh đặc biệt đui mù, trước đây em đặc biệt ngốc, hiện tại anh không mù nữa, nhưng em vẫn cứ ngốc như vậy.”
“Đến đây, hôn em cái nữa.”
“Giản Tân thân ái, bằng lòng sống chung với anh cả đời không?”
“Em bằng lòng.”
“Em đang chờ đến ngày anh hết thời à?”
“Dù sao anh cũng sẽ cùng em đến hết đời, trước sau gì cũng phải hết thời thôi.”
“Lo cho anh hả? Sợ anh có chuyện gì sao?”
“Anh nói xem.”
“Đối với những chuyện khổ sở thẳng thắn nói tạm biệt đi thôi, con đường về sau hai chúng ta cùng đi, sẽ là hạnh phúc.”
Chuyện cũ còn rõ ràng, hai người ôm lấy nhau đứng dưới đèn, chín năm thiếu vắng nhau có thể là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong sinh mệnh này, may mắn thay bọn họ đã kết thúc nỗi tiếc nuối ấy, viết lên một cái kết viên mãn.
Hốc mắt Giản Tân ẩm ướt, nở nụ cười sáng rực mà ấm áp, cậu nói: “Em hạnh phúc muốn nở hoa luôn.”
Uông Hạo Diên nhìn cậu: “Sau đó thì sao?”
Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, Giản Tân cười đáp: “Sau đó tặng cho anh.”
(1) 干说: bạn nào biết giúp mình với T.T
“Bà gặp rồi cũng không nói là người thế nào, cứ để tôi lo lắng suông!”
“Tí gặp rồi biết thôi, tôi nói không rõ ràng lắm.” Chu Uyển đẩy Uông Vĩ Quốc ra ngoài, cùng ông ngồi chờ ở phòng khách, “Hôm trước gặp chỉ nói được hai câu, cũng không nhìn ra là người thế nào.”
Hai người đang lải nhải, bên ngoài có tiếng xe đến, Uông Vĩ Quốc liền đứng dậy đi lên lầu, muốn ra vẻ phụ huynh ngạo kiều, làm như không để tâm. Chu Uyển mặc kệ, sửa tóc lại một chút rồi yên ổn ngồi chờ.
Giản Tân và Uông Hạo Diên một trước một sau vào cửa, sau đó sánh vai đi vào phòng khách, ngực cậu đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
“Dì, con là Giản Tân. Lần trước vội vàng quá chưa kịp trò chuyện, đây là quà biếu dì, hi vọng dì thích.”
Chu Uyển cười vui vẻ: “Thích chứ thích chứ, dì thích nhất là nhận quà. Mau ngồi đi, dì gọi ba nó xuống.” Chu Uyển nói xong hướng lên lầu gọi Uông Vĩ Quốc, gọi đến mức tim Giản Tân như muốn nhảy ra ngoài cổ họng.
Uông Vĩ Quốc chậm rì rì xuống, lại chậm rì rì nói một câu “Tới rồi à.”
Giản Tân đứng lên xoay người, vừa cung kính vừa có chút thận trọng nói: “Chào chú, con là Giản Tân.”
Uông Vĩ Quốc nhìn thấy cậu liền sửng sốt, nhất thời không biết nói gì, sau đó xoay người vào nhà bếp. Giản Tân vô thố nhìn về Uông Hạo Diên, chớp mắt đáng thương, Uông Hạo Diên cũng khó hiểu, đứng dậy đi theo.
“Ba sao thế? Dọa người của con.”
Uông Vĩ Quốc giọng nói mang chút khó tin hỏi: “Sao nó không cao bằng con?”
Uông Hạo Diên nói: “Không cao bằng con cũng là cái tật à? Cũng đâu có lùn.”
Uông Vĩ Quốc nhíu mày: “Sao không đô bằng con?”
“Ba này…” Uông Hạo Diên hoảng hồn, cũng nhíu mày: “Đừng nói ba tưởng tượng một người cao to như con nha? Ông trời của tôi ơi đừng nha, mau mau chỉnh đốn tư tưởng.”
Uông Vĩ Quốc quả thật đã tưởng tượng ra một ông chồng thô thiển vừa cao vừa đô, cho nên ông mới không yên lòng sợ hai người phát sinh mâu thuẫn xung đột gì, con trai có thể bị đánh hay không.
Lúc ăn cơm Giản Tân còn chưa dám nhìn thẳng Uông Vĩ Quốc, Uông Hạo Diên nhỏ giọng giải thích với cậu, lại vỗ vỗ đùi cậu bảo đừng lo lắng. Lúc cậu rót rượu cho Uông Vĩ Quốc, nói: “Chú, con có thể không giống như tưởng tượng của chú, bất quá dù là cái dạng gì, con đều sẽ chiếu cố Hạo Diên.”
Uông Vĩ Quốc tự nhiên náo loạn cũng có chút ngượng ngùng: “Được được, mấy đứa đều tốt.”
Chu Uyển vui muốn chết, hỏi: “Tiểu Giản là bác sĩ sao, y học rất khó, bình thường đi làm cũng rất vất vả nhỉ?”
“Cũng tạm, con thích công việc này.” Khuôn mặt Giản Tân chưa hết đỏ ửng, nhìn qua Uông Hạo Diên buồn bực cúi đầu ăn cơm, nói: “Tụi con gặp lại nhau, chính là lúc anh ấy bị cảm đi bệnh viện khám, cho nên con cảm thấy rất may mắn vì đã làm bác sĩ.”
Uông Hạo Diên nghe vậy cười nhẹ với cái bát, cảm giác ngọt muốn chết luôn.
Hai ngưởi ở tới tối mới đi, Giản Tân dần dần bình tĩnh lại, hàn huyên thật nhiều cùng Uông Vĩ Quốc và Chu Uyển. Trước khi đi, Uông Vĩ Quốc hướng Chu Uyển ho khan một tiếng, nói: “Nhớ đưa cho đứa nhỏ.”
“Nhớ mà.” Chu Uyên nghiêng đầu liếc ông một cái, sau đó xòe ra hai bao lì xì, nói: “Đây là dì và ba nó chuẩn bị, về sau chúng ta là người một nhà.”
Giản Tân tiếp nhận, trong lòng nóng lên.
Hai ngày trước khi kì nghỉ kết thúc, Kinh Tinh mang theo túi trang điểm đến, theo thường lệ vào cửa trước tiên là bày đồ ăn sáng. Cô đem dụng cụ trải ra hỏi: “Thiếu gia, cậu xem kịch bản chưa? Lát nữa đừng lúng túng nha.”
Uông Hạo Diên thong thả ăn: “Giống phỏng vấn thôi chứ gì? Em mù rồi.”
Kinh Tinh cầm kịch bản đứng bên cạnh anh giáo huấn: “Chính là livestream, nhưng mà cũng có nội dung cơ bản, phim cũng đã chiếu rồi, chỉ cần nói những thứ liên quan, sau đó nói chút chuyện sinh hoạt, cùng fan giao lưu.”
Uông Hạo Diên lau miệng: “Nói đại thôi chứ gì?” ¹
“Chị sẽ đưa ra câu hỏi, mong đợi cậu nói đại không phải quá to gan rồi sao.” Kinh Tinh ném kịch bản sang một bên, xắn tay áo: “Được rồi, trang điểm thôi, lát nữa dùng điện thoại livestream.”
Giản Tân thấy mới mẻ, ngồi bên cạnh xem, Uông Hạo Diên hỏi: “Ngày mai còn cả một ngày nghỉ, có muốn làm gì không?”
“Không biết.” Giản Tân lắc đầu, nói: “Anh trang điểm rồi thay quần áo đi.”
Uông Hạo Diên lười động: “Không thay, cũng không phải hoạt động quan trọng gì.”
Giản Tân túm cổ áo anh: “Không được, mặc cái này lộ xương quai xanh.”
Kinh Tinh cảm thấy tâm bị ngược, ráng nhịn trang điểm cho xong. Trước khi livestream lên weibo thông báo một cái, sau đó số người xem livestream lập tức tăng vọt.
Giản Tân ban đầu ở bên cạnh nhìn, sau lại quay qua nghịch điện thoại, Uông Hạo Diên thỉnh thoảng liếc mắt một cái, sau đó thu mắt về dựa theo kịch bản nói cho xong. Sau khi kết thúc Kinh Tinh nói: “Đúng rồi, nhà bên Thanh Viên lộ đã trang trí xong rồi, có thể qua nhìn xem còn vấn đề gì không.”
Giản Tân đi tới giúp thu dọn, Uông Hạo Diên vừa định hỏi sao không nhìn anh làm việc, Giản Tân liền đặc biệt vui vẻ nói với anh: “Lúc nãy em tặng anh nhiều hoa lắm đó, còn khen nữa.”
Uông Hạo Diên nuốt câu hỏi trở về, đổi giọng nói: “Ngày mai mời em xem phim, có đi không?”
Giản Tân gật đầu, hỏi xem phim gì, Uông Hạo Diên còn rất hăng hái nói: “Đương nhiên là phim anh đóng, em còn muốn xem ai chứ.”
Ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiều hai người đi xem phim, cả một phòng chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, vừa yên tĩnh vừa trống vắng. Giản Tân cảm thấy là lạ, nói: “Nên mua bỏng ngô ăn đi.”
Uông Hạo Diên nắm lấy tay cậu: “Cầm bỏng ngô dầu mỡ thế, làm sao nắm tay.”
Màn ảnh bắt đầu chiếu phim, đây là phim điện ảnh đầu tiên của Uông Hạo Diên, là trải nghiệm đầu tiên mở đầu một con đường mới. Giản Tân chăm chú dán mắt vào màn ảnh, sợ bỏ lỡ mất một giây.
Cảnh đuổi theo xe rất kích thích, Uông Hạo Diên cảm giác tay bị siết chặt hơn. Tới cảnh đánh nhau, móng tay Giản Tân như muốn ghim vào tay anh luôn. Xem cảnh bắt cướp mà như xem phim kinh dị.
Danh sách đoàn phim ở cuối phim chạy lên từ từ, còn có một số cảnh hậu trường, Giản Tân đột nhiên quay đầu hôn Uông Hạo Diên một cái, nói: “Anh thật lợi hại.”
Uông Hạo Diên vẫn chưa lên tiếng, trên màn ảnh lại có giọng nói của Uông Hạo Diên. Giản Tân ngạc nhiên quay đầu xem, chỉ thấy một Uông Hạo Diên mặc thường phục hiện lên.
“Giản Tân thân ái, chúng ta nhiều năm rồi chưa đi xem phim nhỉ. Trước kia chúng ta đi xem phim kinh dị, xem xem lá gan ai to hơn, kỳ thực lúc đó anh không phải không sợ, mà bởi vì luôn nhìn trộm em, không có chú ý phim chiếu cái gì cả.”
“Năm ngoái điều hạnh phúc nhất chính là một lần nữa được gặp lại em, năm nay điều hạnh phúc nhất là cùng em ở một chỗ, anh nghĩ, cứ thế hằng năm về sau anh đều rất hạnh phúc. Em thì sao?”
“Em từng hỏi anh chọn làm diễn viên có hối hận không, anh trong chương trình nói không hề, thật ra làm gì không hề hối hận chứ, lúc anh đến từng trường từng trường trung học tìm em, lúc em uống say bảo anh đừng quấy rầy em nữa, còn có lúc biết hết tất cả mọi chuyện, anh đều vô cùng hối hận.”
“Cho nên anh cảm thấy thật sự rất may mắn, bởi vì khi anh nói bắt đầu lại từ đầu, em lại một lần nữa nói với anh: Xin chào, em là Giản Tân.”
“Sau này có lẽ anh sẽ tự mở phòng làm việc, có lẽ anh sẽ làm nhà sản xuất. Con đường diễn xuất này anh không biết có thể đi bao xa, nhưng con đường của chúng ta sẽ mãi mãi luôn hướng về phía trước.”
“Điều tiếc nuối nhất của anh chính là không thể truyền tin này ra, thậm chí còn phải né tránh, em mau mau cầu cho anh hết thời đi, biết đâu ngày nào đó, chúng ta còn có thể nắm tay đi dạo phố.”
Uông Hạo Diên đứng giữa màn ảnh khóe mắt ửng đỏ, mũi Giản Tân ê ẩm, nhỏ giọng nói: “Ai muốn anh hết thời chứ, đừng đổ cho em.”
Phim chiếu hết, Uông Hạo Diên kéo tay cậu hôn lên, hỏi có muốn qua xem nhà ở Thanh Viên lộ không. Không có đèn nên anh không nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Giản Tân, chỉ nghe Giản Tân dừng lại một chút rồi nói được.
Lần trước đến vẫn trống trơn, bây giờ đã được lắp đặt đầy đủ, đồ dùng trong nhà rất đẹp mắt, tổng thể gọn gạng lại ấm áp. Mở hết đèn lên, căn phòng sáng sủa.
“Uông Hạo Diên!”
Uông Hạo Diên từ trên lầu đi xuống đứng ở giữa căn phòng hình tròn, Giản Tân đứng ở huyền quan gọi anh, nét mặt nhìn qua có chút khẩn trương. Anh hỏi: “Em cứ đứng ở chỗ đấy sao? Sao không đi xem?”
Giản Tân hé môi: “Em cũng có chuyện muốn nói.”
Cậu nói xong, sau đó tiến đến, khi chỉ cách Uông Hạo Diên vài bước chân, từ trong túi áo lấy ra một cái hộp. Đầu óc Uông Hạo Diên trống rỗng, nhìn cậu hỏi: “Nhẫn hả? Bảo bối em muốn làm gì?”
Ngày đó đi mua vòng cổ cho Chu Uyển, Giản Tân nhịn không được nhìn qua mấy cái nhẫn, nhẫn cưới toàn cho đôi nam nữ, vì vậy bèn mua hai cái cho nam. Chỉ là cậu chưa nghĩ ra lúc nào nên lấy ra, cho nên mỗi ngày đều mang theo.
“Lúc ở rạp chiếu phim cảm động muốn khóc, tính lấy ra rồi, nhưng mà anh lại nói chuyện đi xem nhà.” Ngữ khí Giản Tân có hơi trách móc, nhưng lại thẹn thùng nhiều hơn, “Bây giờ ngẫm lại nơi đây rất tốt, nơi này là nhà của chúng ta.”
Cậu lấy nhẫn ra, nói: “Tụi mình giản lược bớt đi, không cần giấy chứng nhận, cũng không cần mời rượu, em nghĩ chỉ có nhẫn là không thiếu được.”
“Em đeo cho anh.” Uông Hạo Diên nhìn cậu đến gần từng bước một, sau đó nâng tay mình lên, chiếc nhẫn bạc lồng vào ngón áp út.
Giản Tân ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh, thật ra là xấu hổ, hỏi: “Anh không có gì muốn nói sao?”
Hầu kết Uông Hạo Diên nhấp nhô: “Nói cái gì, em nên hôn anh rồi.”
“Được.” Giản Tân ngốc nghếch, bám lấy vai anh ngửa đầu hôn lên môi anh. Uông Hạo Diên bắt lấy thắt lưng Giản Tân, đem người gắt gao giữ trong ngực.
“Nhiều năm như vậy, hình như anh còn chưa nói qua ba chữ kia.”
Thanh âm Giản Tân run rẩy: “Anh nói đi, em chuẩn bị tinh thần rồi.”
Uông Hạo Diên ho nhẹ, môi cọ xát vành tai cậu, vô cùng dịu dàng cất tiếng: “Giản Tân, anh yêu em.”
“Chào cậu, tôi là Uông Hạo Diên.”
“Xin chào, tôi gọi là Giản Tân.”
“Cậu lớn lên trông đẹp thế, sao chữ viết lại thế này?”
“Tôi mà cong á? Vậy thì không cong vì bệnh tật gì đâu nhé, tôi là vì mặt nhỏ nhỏ này mà cong.”
“Buổi trưa không ăn cơm, để dành tiền đi gọt mặt đó.”
“Thanh niên ấy mà, không cần làm mấy chuyện mờ ám, người ta vẫy đuôi muốn đứt luôn rồi, cậu sờ sờ đuôi người ta một cái đi.”
“Đuôi đứt rồi tôi gắn lại giúp cậu.”
“Thầy Uông thầy thật là đẹp trai.”
“Đừng trêu tôi.”
“Cùng tôi ở một chỗ.”
“Được.”
“Cậu nhanh hết giận đi, đem cả trái tim yêu tôi đi, nhanh lên nhanh lên.”
“Được, nghe lời cậu.”
“Đừng đổ lỗi bậy bạ, tôi có bị tụt hạng đâu.”
“Bởi vì cậu thích tôi không nhiều bằng tôi thích cậu.”
“Những lời cậu nói đều chắc chắn sao?”
“Giản Tân, ngày mai tôi phải quay phim, có thể đến ngày thi mới gặp lại.”
“Hóa ra lời mọi người nói đều là sự thật, chỉ có tôi ngu ngốc.”
“Giản Tân, là em sao?”
“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, chỉ cần em vẫn còn thích anh.”
“Giản Tân, anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”
“Nhớ em thì lập tức uống hai viên thuốc, đừng để bụng đói mà nhớ, sau khi ăn xong hẵng nhớ.”
“Anh không cần cố tình ra ngoài, em không đến mức ngại như vậy đâu.”
“Ước gì mỗi ngày em đều ngại ngùng với anh mười đồng tiền.”
“Anh là tên lừa đảo, anh đã muốn cùng em ngủ một giấc, anh gạt em.”
“Giản Tân, anh chưa từng vẽ trái tim cho ai khác.”
“Chúng ta bắt đầu lại nhé, anh một lần nữa theo đuổi em, được không?”
“Trước đây anh đặc biệt đui mù, trước đây em đặc biệt ngốc, hiện tại anh không mù nữa, nhưng em vẫn cứ ngốc như vậy.”
“Đến đây, hôn em cái nữa.”
“Giản Tân thân ái, bằng lòng sống chung với anh cả đời không?”
“Em bằng lòng.”
“Em đang chờ đến ngày anh hết thời à?”
“Dù sao anh cũng sẽ cùng em đến hết đời, trước sau gì cũng phải hết thời thôi.”
“Lo cho anh hả? Sợ anh có chuyện gì sao?”
“Anh nói xem.”
“Đối với những chuyện khổ sở thẳng thắn nói tạm biệt đi thôi, con đường về sau hai chúng ta cùng đi, sẽ là hạnh phúc.”
Chuyện cũ còn rõ ràng, hai người ôm lấy nhau đứng dưới đèn, chín năm thiếu vắng nhau có thể là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong sinh mệnh này, may mắn thay bọn họ đã kết thúc nỗi tiếc nuối ấy, viết lên một cái kết viên mãn.
Hốc mắt Giản Tân ẩm ướt, nở nụ cười sáng rực mà ấm áp, cậu nói: “Em hạnh phúc muốn nở hoa luôn.”
Uông Hạo Diên nhìn cậu: “Sau đó thì sao?”
Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, Giản Tân cười đáp: “Sau đó tặng cho anh.”
(1) 干说: bạn nào biết giúp mình với T.T
/46
|