«Chuông cổ dưới lầu» đã quay được năm ngày, bởi vì đạo diễn và diễn viên chính đều là trình độ chuyên môn cao, cho nên bất kì phương diện nào cũng yêu cầu rất cao, cho dù là diễn viên khách mời. Uông Hạo Diên áp lực cũng không nhỏ, thời gian nhàn rỗi cơ bản đều thỉnh giáo các bậc tiền bối.
Khi mới đến Phí Nguyên chỉ dẫn theo vài người trợ lý, nhưng không đợi quay về, phía công ty đã phái sang một đoàn mới, chuyên môn phụ trách lộ trình gần đây của Uông Hạo Diên.
“Gần đây có vài thứ cần cậu làm đại diện cậu xem đi, đều là sang năm mới quay, có mấy thương hiệu quảng cáo hi vọng cùng An Mân làm đại diện.”
Uông Hạo Diên nhìn một chút, hỏi: “Do diễn tốt hay do nổi tiếng?”
Sau khi anh nhận vai diễn khách mời này về sau không còn quan tâm lắm xu hướng trong giới nữa, lúc trước Phí Nguyên nói «Không thấy Trường An» rất có khả năng sẽ tạo bất ngờ, anh cũng không rất để tâm, hiện tại hiệu quả đón xem từ nhà đầu tư đến thương hiệu quảng cáo, tất cả đều là mong muốn của công ty.
Diễn viên này được, đều là đánh giá qua số liệu thực tế, mà những con số này, đều do các tác phẩm và vị trí trong giới đại diện cho trình độ nghiệp vụ, còn tiền thu được từ các thương hiệu quảng cáo và nhà đầu tư đại diện cho giá trị thương mại.
Phí Nguyên đáp: “Diễn cũng khá, đã nằm trong dự liệu cả rồi, Ninh Châu quả thật là một con hắc mã ¹, thời gian đó không phải cậu gầy đi không ít sao, mấy diễn viên khác khuôn mặt tương tự cậu trông còn to hơn.”
Uông Hạo Diên xuỵt hắn: “Anh nói ít thôi, đó là do kế sách và kĩ xảo tốt, đương nhiên em cũng soái bức người rất chuyên nghiệp.” (Mọi người thông cảm nhưng mình dịch bậy lắm vì chưa dịch thể loại giới giải trí bao giờ T.T)
Quay xong việc bên này liền vội vã bay trở về, phải theo công ty đại diện bàn chuyện đi ăn một bữa cơm, xong xuôi đâu ra đấy liền giao thừa rồi, nếu không trực tiếp đẩy lùi lịch quay với An Mân, phỏng chừng xong việc phải đến mùng năm.
Tối hôm qua ăn xong, đáng lẽ phải tới bệnh viện nhìn Giản Tân, nhưng mà uống nhiều rượu quá không có cách nào gặp người. Còn nhớ rõ chưa cởi quần áo đã ngủ một đêm, buổi sáng thức dậy chỉ còn cái quần lót.
Giản Tân đã đi làm rồi, để lại một tờ giấy nhắn. Uông Hạo Diên thở dài, chữ viết của Giản Tân thật sự phản tự nhiên, đều đã nói có thể không viết thì đừng viết, viết thế này anh cũng không đọc được.
Tuy rằng không đọc ra, nhưng vẫn cầm lấy nhìn hơn nữa ngày, bảy tám ngày không gặp, nhớ muốn chết, rốt cuộc trở về rồi vẫn bận bịu không thấy được mặt.
Bệnh viện chỉ có bác sĩ trực ban, thật ra rất nhàn hạ, Giản Tân trong lòng lo lắng Uông Hạo Diên có tự lo liệu được không, cầm điện thoại nhìn mãi.
Cuối cùng có điện thoại gọi đến, Giản Tân gần như là nhận ngay: “Anh tỉnh rồi?”
“Ừ, hôm qua em cởi đồ cho anh à?”
Giản Tân đáp: “Sáng sớm em về thấy anh ngủ như chết, cởi đồ xong đã mặc áo ngủ cho anh rồi.”
Uông Hạo Diên đánh răng, phát âm không rõ ràng: “Trễ vậy sao? Đúng rồi, hôm nay dì xuất viện hả?”
“Con trai và con dâu dì Nhâm đã về rồi, nên cho dì ấy nghỉ trước, em ở lại đợi thêm một lát, hơn nữa,” Giản Tân dừng một chút, nói: “Là buổi chiều xuất viện, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi?”
Uông Hạo Diên hỏi vặn lại: “Hơn nữa cái gì?”
“Không có gì đâu.”
Uông Hạo Diên bám lấy không tha: “Nói mau.”
Giản Tân đành phải nói: “Hơn nữa anh bận không có về nhà, em khi không ở nhà ngồi không có ý nghĩa.”
Tưởng tưởng ra dáng vẻ ngồi thu lu một mình đáng thương, Uông Hạo Diên cười khẽ: “Đã biết, chiều anh đến đón hai người.”
Uông Hạo Diên chải chuốt xong mang Giản Ái qua nhà ba mẹ, Chu Uyển và Uông Vĩ Quốc sắp ra ngoài, anh ngồi trên sô pha cùng Tân Ba, Giản Ái làm con chó Tây Tạng to tướng này sợ quá chừng, chưa từng nề nếp như vậy.
Chu Uyển cầm hai cái khăn choàng từ trên lầu xuống, hỏi: “Hạo Hạo, con xem cái nào đẹp hơn?”
Uông Hạo Diên tâm hồn không hề có thẩm mỹ vẫn thẳng thắn nói: “Có gì khác nhau?”
“Quên đi, y chang cái đức hạnh của ba con.” Chu Uyển tự mình chọn, vừa lên lầu vừa nói: “Sinh nhật chú Thúc của con, ba mẹ đến nhà ổng chơi, con đi không? Không đi ở nhà làm bạn với Tân Ba, đừng chạy loạn để nhà báo nó chụp.”
Uông Hạo Diên không tính giấu diếm, đứng dậy theo sau, lấy trong hộp trang sức một cái ghim cài áo đưa cho Chu Uyển: “Mẹ, mẹ mang cái này đẹp nè.”
Nhìn Chu Uyển đẹp đẽ vui vẻ, anh nói tiếp: “Hôm nay con đến nhà bạn ăn cơm, đã nói rồi mà.”
“Bạn bè gì, có phải nói chuyện yêu đương không?”
Uông Hạo Diên dựa tường, mắt nhìn sàn nhà, chậm rãi nói: “Chính là bạn cùng lớp với con trước đây, gọi là Giản Tân, với lại, con không thể nói chuyện yêu đương sao?”
Uông Hạo Diên đứng trước người xoay người lại còn chưa nói, Uông Vĩ Quốc ló người ở cửa thúc giục: “Đổi xong chưa? Phụ nữ ra ngoài phiền phức thế đấy.”
Uông Hạo Diên hùa theo nói: “Chính là, vẫn là đàn ông bớt phiền toái hơn.”
Lúc xuống lầu không biết đã xảy ra chuyện gì, Giản Ái ra dáng tiểu công chúa nằm trên lưng Tân Ba, chắc là cảm thấy thoải mái hơn ổ mèo, Uông Hạo Diên dở khóc dở cười, đành phải để dì giúp việc chăm luôn hai đứa.
Lái một chiếc xe khác đi, dọc đường chờ đèn đỏ lì xì cho người làm thuê Kinh Tinh một cái bao đỏ chót, Kinh Tinh lập tức cảm tạ ông chủ cảm tạ trời xanh, anh truyền mệnh: “Mau chóng tìm người thiết kế và công ty trang trí, có phòng cần dùng gấp.”
Tới bệnh viện mới là giữa trưa, Giản Tân đang thu dọn đồ đạc.
“Dì,” Uông Hạo Diên ở bên ngoài tháo khẩu trang và mắt kính, đẩy cửa vào trong gọi Tân Hủy một tiếng, “Con hỏi bác sĩ bảo thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chốc nữa Giản Tân thu dọn đồ xong chúng ta có thể về nhà rồi.”
Tân Hủy gật đầu nói: “Tiểu Uông, phiền, cậu.”
Đôi mắt Giản Tân sáng ngời nhìn anh: “Qua đây giúp em.”
“Đừng, sai, người ta.”
Uông Hạo Diên sáp đến, anh biết Giản Tân không phải muốn anh giúp, mà là nhớ anh, hơn nữa anh chỉ chào hỏi Tân Hủy, người này cảm thấy mình bị bơ rồi.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giản Tân đẩy Tân Hủy đi, Uông Hạo Diên chờ ở bãi đỗ xe. Ra ngoài đường, Giản Tân giúp Tân Hủy ngồi ở phía sau, Uông Hạo Diên ở phía trước lái xe, qua kính chiếu hậu nhìn về ghế sau.
Trời có chút âm u, báo hiệu có tuyết, trong xe lại vô cùng ấm ấp.
Nhớ tới lần trước ầm ĩ như gặp quỷ Tula, bây giờ lại được cùng nhau ăn cơm tất niên. Đưa Tân Hủy ngồi lên sô pha, Giản Tân đến phòng bếp làm cơm, Uông Hạo Diên xem TV cùng bà một lúc, nhịn không được cứ khẩn trương miết.
Theo vào nhà bếp, Giản Tân quay lại nhìn anh: “Dì Nhâm sốt ruột về nhà chăm cháu trai, chỉ có em chiêu đãi anh thôi.”
“Chiêu đãi anh cho tốt,” anh tiến đến dán sát vào lưng Giản Tân, cúi đầu dùng môi cọ xát vành tai Giản Tân, “Thời gian này có nhớ anh không? Thỉnh dùng vài câu thơ bày tỏ tình cảm của em nào.”
Thật ra cũng chỉ vài ngày thôi, vành tai Giản Tân đỏ bừng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỉ chi, nguyên quân đa thải hiệt ——” ²
Uông Hạo Diên nhón miếng cà chua trong bát đút vào miệng Giản Tân, cười nói: “Thơ ca của sinh viên y khoa càng lúc càng như như học sinh tiểu học thế, thế làm sao để hái ² thật nhiều đây, hửm?”
Giản Tân xấu hổ, đẩy Uông Hạo Diên ra ngoài. Uông Hạo Diên hài lòng trở lại phòng cùng Tân Hủy tiếp tục xem TV, cẩn trọng rót trà, còn kém bóp vai bóp chân nữa thôi.
Buổi tối bàn ăn biến thành một bữa tiệc tất niên, không ai để ý tiết trời âm u, Giản Tân tốn sức bận rộn làm một bàn đồ ăn, Uông Hạo Diên ăn thật no.
Tân Hủy quan tâm nói: “Tiểu Uông, làm, công việc, gì?”
Uông Hạo Diên đành phải nói: “Con là một ông chủ bận rộn a.” Nói xong liếc mắt nhìn Giản Tân, ý bảo cậu đừng khẩn trương, nghĩ rằng câu hỏi của Tân Hủy quá khó lường, cứ nói thẳng thôi.
“Gia đình con làm ăn trong thành phố, ba mẹ cũng rất bận rộn, giao thừa cũng không có ai quản con, con… không hút thuốc lá, thỉnh thoảng xã giao mới uống rượu, không có ham mê xấu, thích động vật nhỏ, bằng cấp chính quy.”
Giản Tân “khụ khụ” hai tiếng, hoảng hồn nhìn Uông Hạo Diên.
Tân Hủy theo dòng suy nghĩ, hỏi: “Có, người yêu, chưa?”
“Mẹ!” Giản Tân bưng bát ngây người, vội vàng kêu một tiếng. Uông Hạo Diên vẫn thong dong như thế, đáp: “Có, thích em ấy mười mấy năm rồi, chính là người nhà không đồng ý.”
Nói xong bị Giản Tân ở dưới bàn đá một cái.
“Người nhà, yêu cầu, rất cao.”
Nơm nớp cơm nước xong, Giản Tân bảo Uông Hạo Diên đi rửa chén, tạm thời không được nói chuyện với Tân Hủy, nếu không tim cậu chịu không chịu nổi mất. Uy Tân Huỷ uống thuốc xong, Giản Tân vờ như vô tình nói: “Mẹ, Uông Hạo Diên giúp con tìm nhà, bên này phá đi sẽ đưa mẹ qua đó.”
Tân Hủy thở dài nói: “Tiểu Uông, giúp, nhiều lắm. Đừng, mắc nợ, người ta.”
Giản Tân rũ mắt, khẽ gật đầu.
Uông Hạo Diên rửa chén xong muốn xem phòng Giản Tân, trước đây anh đưa Giản Tân về nhà, nhưng chưa có nhìn qua nhà cửa, chứ đừng nói là phòng Giản Tân.
Phòng ngủ rất sạch sẽ ngăn nắp, trên nóc tủ sách đặt một chậu lục la, dây leo có dây rũ xuống, có dây quấn lên giá treo quần áo bên cạnh. Giản Tân đẩy cửa đi vào, nói Tân Hủy đi nghỉ một lát rồi.
Uông Hạo Diên nhìn trên bàn học: “Tinh chất chống lão hóa?”
“Của dì Nhâm, bình thường dì ngủ ở đây.”
“À,” Uông Hạo Diên vẫn cảm thấy mới mẻ, xoay người dựa vào mép bàn, “Bạn học Giản Tân trước đây chính là tại cái bàn này vừa học bài vừa nhớ anh nè, chính là nằm trên cái giường kia vừa nghỉ ngơi vừa nhớ anh nè.”
Giản Tân đi tới trước mặt anh, đột nhiên bám lấy anh, sau đó hôn lên môi anh. Uông Hạo Diên không kịp phản ứng, một tay nắm thắt lưng, một tay giữ gáy Giản Tân đảo khách thành chủ, thậm chí xâm nhập vào giày vò khắp khuôn miệng đối phương.
Sau khi tách ra, Giản Tân hơi thở hổn hển: “Uông Hạo Diên, mẹ em không biết có thể tốt hơn không, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian, anh đến, chúng cùng nhau ăn cơm cùng nhau nói chuyện, em cảm thấy rất vui rất hạnh phúc, nhưng mà cũng rất nhẫn tâm, em gạt mẹ, em sợ mẹ nhớ ra sẽ không khỏe lại được nữa.”
Uông Hạo Diên ôm cậu trong lòng, thấp giọng dỗ dành cậu: “Dì nhớ lại sẽ chỉ không vui thôi, cứ như thế này cũng tốt, có những chuyện em không chống đỡ không nổi, nhưng cũng đừng tự làm mình thêm phiền muộn, biết chưa?”
Giản Tân chậm rì rì, Uông Hạo Diên ở lại với cậu thêm một lúc.
Nhanh đến đêm khuya, nếu không đi về thì thật hết nói nổi, anh mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, Giản Tân đưa anh đến cửa, còn muốn theo xuống lầu, anh chặn lại nói: “Bên ngoài hình như tuyết rơi, em đừng ra ngoài.”
Giản Tân dặn dò: “Anh lái xe cẩn thận.”
Lần này đổi thành Uông Hạo Diên đôi mắt sáng ngời: “Tôi đây phòng không gối chiếc, khi nào ngài mới trở về cưng chiều tôi?”
(1) Hắc mã: Ý chỉ những điều vốn không được xem trọng, nhưng cuối cùng lại trở thành nhân tố bất ngờ dẫn đến sự thành công.
(2) Trích “Tương tư” của Vương Duy.
Hồng đậu sinh Nam quốc,
Xuân lai phát kỉ chi.
Nguyên quân đa thải thiệt,
Thử vật tối tương tư.
Dịch nghĩa:
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin chàng hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây “tương tư”. (thivien.net)
Khi mới đến Phí Nguyên chỉ dẫn theo vài người trợ lý, nhưng không đợi quay về, phía công ty đã phái sang một đoàn mới, chuyên môn phụ trách lộ trình gần đây của Uông Hạo Diên.
“Gần đây có vài thứ cần cậu làm đại diện cậu xem đi, đều là sang năm mới quay, có mấy thương hiệu quảng cáo hi vọng cùng An Mân làm đại diện.”
Uông Hạo Diên nhìn một chút, hỏi: “Do diễn tốt hay do nổi tiếng?”
Sau khi anh nhận vai diễn khách mời này về sau không còn quan tâm lắm xu hướng trong giới nữa, lúc trước Phí Nguyên nói «Không thấy Trường An» rất có khả năng sẽ tạo bất ngờ, anh cũng không rất để tâm, hiện tại hiệu quả đón xem từ nhà đầu tư đến thương hiệu quảng cáo, tất cả đều là mong muốn của công ty.
Diễn viên này được, đều là đánh giá qua số liệu thực tế, mà những con số này, đều do các tác phẩm và vị trí trong giới đại diện cho trình độ nghiệp vụ, còn tiền thu được từ các thương hiệu quảng cáo và nhà đầu tư đại diện cho giá trị thương mại.
Phí Nguyên đáp: “Diễn cũng khá, đã nằm trong dự liệu cả rồi, Ninh Châu quả thật là một con hắc mã ¹, thời gian đó không phải cậu gầy đi không ít sao, mấy diễn viên khác khuôn mặt tương tự cậu trông còn to hơn.”
Uông Hạo Diên xuỵt hắn: “Anh nói ít thôi, đó là do kế sách và kĩ xảo tốt, đương nhiên em cũng soái bức người rất chuyên nghiệp.” (Mọi người thông cảm nhưng mình dịch bậy lắm vì chưa dịch thể loại giới giải trí bao giờ T.T)
Quay xong việc bên này liền vội vã bay trở về, phải theo công ty đại diện bàn chuyện đi ăn một bữa cơm, xong xuôi đâu ra đấy liền giao thừa rồi, nếu không trực tiếp đẩy lùi lịch quay với An Mân, phỏng chừng xong việc phải đến mùng năm.
Tối hôm qua ăn xong, đáng lẽ phải tới bệnh viện nhìn Giản Tân, nhưng mà uống nhiều rượu quá không có cách nào gặp người. Còn nhớ rõ chưa cởi quần áo đã ngủ một đêm, buổi sáng thức dậy chỉ còn cái quần lót.
Giản Tân đã đi làm rồi, để lại một tờ giấy nhắn. Uông Hạo Diên thở dài, chữ viết của Giản Tân thật sự phản tự nhiên, đều đã nói có thể không viết thì đừng viết, viết thế này anh cũng không đọc được.
Tuy rằng không đọc ra, nhưng vẫn cầm lấy nhìn hơn nữa ngày, bảy tám ngày không gặp, nhớ muốn chết, rốt cuộc trở về rồi vẫn bận bịu không thấy được mặt.
Bệnh viện chỉ có bác sĩ trực ban, thật ra rất nhàn hạ, Giản Tân trong lòng lo lắng Uông Hạo Diên có tự lo liệu được không, cầm điện thoại nhìn mãi.
Cuối cùng có điện thoại gọi đến, Giản Tân gần như là nhận ngay: “Anh tỉnh rồi?”
“Ừ, hôm qua em cởi đồ cho anh à?”
Giản Tân đáp: “Sáng sớm em về thấy anh ngủ như chết, cởi đồ xong đã mặc áo ngủ cho anh rồi.”
Uông Hạo Diên đánh răng, phát âm không rõ ràng: “Trễ vậy sao? Đúng rồi, hôm nay dì xuất viện hả?”
“Con trai và con dâu dì Nhâm đã về rồi, nên cho dì ấy nghỉ trước, em ở lại đợi thêm một lát, hơn nữa,” Giản Tân dừng một chút, nói: “Là buổi chiều xuất viện, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi?”
Uông Hạo Diên hỏi vặn lại: “Hơn nữa cái gì?”
“Không có gì đâu.”
Uông Hạo Diên bám lấy không tha: “Nói mau.”
Giản Tân đành phải nói: “Hơn nữa anh bận không có về nhà, em khi không ở nhà ngồi không có ý nghĩa.”
Tưởng tưởng ra dáng vẻ ngồi thu lu một mình đáng thương, Uông Hạo Diên cười khẽ: “Đã biết, chiều anh đến đón hai người.”
Uông Hạo Diên chải chuốt xong mang Giản Ái qua nhà ba mẹ, Chu Uyển và Uông Vĩ Quốc sắp ra ngoài, anh ngồi trên sô pha cùng Tân Ba, Giản Ái làm con chó Tây Tạng to tướng này sợ quá chừng, chưa từng nề nếp như vậy.
Chu Uyển cầm hai cái khăn choàng từ trên lầu xuống, hỏi: “Hạo Hạo, con xem cái nào đẹp hơn?”
Uông Hạo Diên tâm hồn không hề có thẩm mỹ vẫn thẳng thắn nói: “Có gì khác nhau?”
“Quên đi, y chang cái đức hạnh của ba con.” Chu Uyển tự mình chọn, vừa lên lầu vừa nói: “Sinh nhật chú Thúc của con, ba mẹ đến nhà ổng chơi, con đi không? Không đi ở nhà làm bạn với Tân Ba, đừng chạy loạn để nhà báo nó chụp.”
Uông Hạo Diên không tính giấu diếm, đứng dậy theo sau, lấy trong hộp trang sức một cái ghim cài áo đưa cho Chu Uyển: “Mẹ, mẹ mang cái này đẹp nè.”
Nhìn Chu Uyển đẹp đẽ vui vẻ, anh nói tiếp: “Hôm nay con đến nhà bạn ăn cơm, đã nói rồi mà.”
“Bạn bè gì, có phải nói chuyện yêu đương không?”
Uông Hạo Diên dựa tường, mắt nhìn sàn nhà, chậm rãi nói: “Chính là bạn cùng lớp với con trước đây, gọi là Giản Tân, với lại, con không thể nói chuyện yêu đương sao?”
Uông Hạo Diên đứng trước người xoay người lại còn chưa nói, Uông Vĩ Quốc ló người ở cửa thúc giục: “Đổi xong chưa? Phụ nữ ra ngoài phiền phức thế đấy.”
Uông Hạo Diên hùa theo nói: “Chính là, vẫn là đàn ông bớt phiền toái hơn.”
Lúc xuống lầu không biết đã xảy ra chuyện gì, Giản Ái ra dáng tiểu công chúa nằm trên lưng Tân Ba, chắc là cảm thấy thoải mái hơn ổ mèo, Uông Hạo Diên dở khóc dở cười, đành phải để dì giúp việc chăm luôn hai đứa.
Lái một chiếc xe khác đi, dọc đường chờ đèn đỏ lì xì cho người làm thuê Kinh Tinh một cái bao đỏ chót, Kinh Tinh lập tức cảm tạ ông chủ cảm tạ trời xanh, anh truyền mệnh: “Mau chóng tìm người thiết kế và công ty trang trí, có phòng cần dùng gấp.”
Tới bệnh viện mới là giữa trưa, Giản Tân đang thu dọn đồ đạc.
“Dì,” Uông Hạo Diên ở bên ngoài tháo khẩu trang và mắt kính, đẩy cửa vào trong gọi Tân Hủy một tiếng, “Con hỏi bác sĩ bảo thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chốc nữa Giản Tân thu dọn đồ xong chúng ta có thể về nhà rồi.”
Tân Hủy gật đầu nói: “Tiểu Uông, phiền, cậu.”
Đôi mắt Giản Tân sáng ngời nhìn anh: “Qua đây giúp em.”
“Đừng, sai, người ta.”
Uông Hạo Diên sáp đến, anh biết Giản Tân không phải muốn anh giúp, mà là nhớ anh, hơn nữa anh chỉ chào hỏi Tân Hủy, người này cảm thấy mình bị bơ rồi.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giản Tân đẩy Tân Hủy đi, Uông Hạo Diên chờ ở bãi đỗ xe. Ra ngoài đường, Giản Tân giúp Tân Hủy ngồi ở phía sau, Uông Hạo Diên ở phía trước lái xe, qua kính chiếu hậu nhìn về ghế sau.
Trời có chút âm u, báo hiệu có tuyết, trong xe lại vô cùng ấm ấp.
Nhớ tới lần trước ầm ĩ như gặp quỷ Tula, bây giờ lại được cùng nhau ăn cơm tất niên. Đưa Tân Hủy ngồi lên sô pha, Giản Tân đến phòng bếp làm cơm, Uông Hạo Diên xem TV cùng bà một lúc, nhịn không được cứ khẩn trương miết.
Theo vào nhà bếp, Giản Tân quay lại nhìn anh: “Dì Nhâm sốt ruột về nhà chăm cháu trai, chỉ có em chiêu đãi anh thôi.”
“Chiêu đãi anh cho tốt,” anh tiến đến dán sát vào lưng Giản Tân, cúi đầu dùng môi cọ xát vành tai Giản Tân, “Thời gian này có nhớ anh không? Thỉnh dùng vài câu thơ bày tỏ tình cảm của em nào.”
Thật ra cũng chỉ vài ngày thôi, vành tai Giản Tân đỏ bừng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Hồng đậu sinh Nam quốc, xuân lai phát kỉ chi, nguyên quân đa thải hiệt ——” ²
Uông Hạo Diên nhón miếng cà chua trong bát đút vào miệng Giản Tân, cười nói: “Thơ ca của sinh viên y khoa càng lúc càng như như học sinh tiểu học thế, thế làm sao để hái ² thật nhiều đây, hửm?”
Giản Tân xấu hổ, đẩy Uông Hạo Diên ra ngoài. Uông Hạo Diên hài lòng trở lại phòng cùng Tân Hủy tiếp tục xem TV, cẩn trọng rót trà, còn kém bóp vai bóp chân nữa thôi.
Buổi tối bàn ăn biến thành một bữa tiệc tất niên, không ai để ý tiết trời âm u, Giản Tân tốn sức bận rộn làm một bàn đồ ăn, Uông Hạo Diên ăn thật no.
Tân Hủy quan tâm nói: “Tiểu Uông, làm, công việc, gì?”
Uông Hạo Diên đành phải nói: “Con là một ông chủ bận rộn a.” Nói xong liếc mắt nhìn Giản Tân, ý bảo cậu đừng khẩn trương, nghĩ rằng câu hỏi của Tân Hủy quá khó lường, cứ nói thẳng thôi.
“Gia đình con làm ăn trong thành phố, ba mẹ cũng rất bận rộn, giao thừa cũng không có ai quản con, con… không hút thuốc lá, thỉnh thoảng xã giao mới uống rượu, không có ham mê xấu, thích động vật nhỏ, bằng cấp chính quy.”
Giản Tân “khụ khụ” hai tiếng, hoảng hồn nhìn Uông Hạo Diên.
Tân Hủy theo dòng suy nghĩ, hỏi: “Có, người yêu, chưa?”
“Mẹ!” Giản Tân bưng bát ngây người, vội vàng kêu một tiếng. Uông Hạo Diên vẫn thong dong như thế, đáp: “Có, thích em ấy mười mấy năm rồi, chính là người nhà không đồng ý.”
Nói xong bị Giản Tân ở dưới bàn đá một cái.
“Người nhà, yêu cầu, rất cao.”
Nơm nớp cơm nước xong, Giản Tân bảo Uông Hạo Diên đi rửa chén, tạm thời không được nói chuyện với Tân Hủy, nếu không tim cậu chịu không chịu nổi mất. Uy Tân Huỷ uống thuốc xong, Giản Tân vờ như vô tình nói: “Mẹ, Uông Hạo Diên giúp con tìm nhà, bên này phá đi sẽ đưa mẹ qua đó.”
Tân Hủy thở dài nói: “Tiểu Uông, giúp, nhiều lắm. Đừng, mắc nợ, người ta.”
Giản Tân rũ mắt, khẽ gật đầu.
Uông Hạo Diên rửa chén xong muốn xem phòng Giản Tân, trước đây anh đưa Giản Tân về nhà, nhưng chưa có nhìn qua nhà cửa, chứ đừng nói là phòng Giản Tân.
Phòng ngủ rất sạch sẽ ngăn nắp, trên nóc tủ sách đặt một chậu lục la, dây leo có dây rũ xuống, có dây quấn lên giá treo quần áo bên cạnh. Giản Tân đẩy cửa đi vào, nói Tân Hủy đi nghỉ một lát rồi.
Uông Hạo Diên nhìn trên bàn học: “Tinh chất chống lão hóa?”
“Của dì Nhâm, bình thường dì ngủ ở đây.”
“À,” Uông Hạo Diên vẫn cảm thấy mới mẻ, xoay người dựa vào mép bàn, “Bạn học Giản Tân trước đây chính là tại cái bàn này vừa học bài vừa nhớ anh nè, chính là nằm trên cái giường kia vừa nghỉ ngơi vừa nhớ anh nè.”
Giản Tân đi tới trước mặt anh, đột nhiên bám lấy anh, sau đó hôn lên môi anh. Uông Hạo Diên không kịp phản ứng, một tay nắm thắt lưng, một tay giữ gáy Giản Tân đảo khách thành chủ, thậm chí xâm nhập vào giày vò khắp khuôn miệng đối phương.
Sau khi tách ra, Giản Tân hơi thở hổn hển: “Uông Hạo Diên, mẹ em không biết có thể tốt hơn không, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian, anh đến, chúng cùng nhau ăn cơm cùng nhau nói chuyện, em cảm thấy rất vui rất hạnh phúc, nhưng mà cũng rất nhẫn tâm, em gạt mẹ, em sợ mẹ nhớ ra sẽ không khỏe lại được nữa.”
Uông Hạo Diên ôm cậu trong lòng, thấp giọng dỗ dành cậu: “Dì nhớ lại sẽ chỉ không vui thôi, cứ như thế này cũng tốt, có những chuyện em không chống đỡ không nổi, nhưng cũng đừng tự làm mình thêm phiền muộn, biết chưa?”
Giản Tân chậm rì rì, Uông Hạo Diên ở lại với cậu thêm một lúc.
Nhanh đến đêm khuya, nếu không đi về thì thật hết nói nổi, anh mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, Giản Tân đưa anh đến cửa, còn muốn theo xuống lầu, anh chặn lại nói: “Bên ngoài hình như tuyết rơi, em đừng ra ngoài.”
Giản Tân dặn dò: “Anh lái xe cẩn thận.”
Lần này đổi thành Uông Hạo Diên đôi mắt sáng ngời: “Tôi đây phòng không gối chiếc, khi nào ngài mới trở về cưng chiều tôi?”
(1) Hắc mã: Ý chỉ những điều vốn không được xem trọng, nhưng cuối cùng lại trở thành nhân tố bất ngờ dẫn đến sự thành công.
(2) Trích “Tương tư” của Vương Duy.
Hồng đậu sinh Nam quốc,
Xuân lai phát kỉ chi.
Nguyên quân đa thải thiệt,
Thử vật tối tương tư.
Dịch nghĩa:
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin chàng hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Hồng đậu có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây “tương tư”. (thivien.net)
/46
|