Sang ngày thứ hai, trên tít đầu của tất cả báo chí trên thế giới đều là tin tức Kiều Mộc buôn bán vũ khí chết oan chết uổng, tin tức này làm cho giới buôn bán vũ khí xôn xao, một nửa mừng một nửa lo.
Đội 5 Bộ Quân Cơ.
“Tương Phi, làm giỏi lắm.” Tiếu Cương cười híp mắt nói, cười đến thấy răng không thấy mắt.
“Hắn đáng chết.” Tiêu Tương Phi đứng trước bàn làm việc của hắn, mặt lạnh nói, nếu như hắn không giết hại Lam Linh thì cô cũng không tàn nhẫn như vậy.
Tiếu Cương nghe như vậy, thu hồi nụ cười, hắn cũng nhớ tới Lam Linh tâm tình trở nên rất khó chịu, “Hôm nay sau khi tan làm, chúng ta đi viếng cô ấy, thuận tiện nói cho cô ấy biết tin tức tốt này.” Hắn đề nghị.
Cô gật đầu, không nói hai lời liền xoay người đi ra ngoài, hoàn thành xong nhiệm vụ cô cũng không thấy nhẹ nhõm gì. Cô còn phải thu xếp cho Lam Lan, em gái duy nhất của Lam Linh.
“Lan Lan một lát nữa chị tan việc sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi viếng mộ Lam Linh.” Cô trở lại phòng làm việc của mình, cầm lấy điện thoại gọi cho Lam Lan đang nghỉ ngơi ở nhà.
“Được, chị.” Lam Lan vội vàng nói.
Từ sau khi Lam Linh chết, cô đã nhận trách nhiệm chăm sóc cho Lam Lan, cho Lam Lan đi học, bây giờ Lam Lan đã lên đại học, nếu không phải vì giết Kiều Mộc, cô cũng không muốn để một người thiếu nữ phải trả giá đắt như vậy. Trinh tiết của người phụ nữ, cả đời chỉ có một lần, mười thành trì cũng không đổi được.
Cô sợ tâm tình của Lam Lan không tốt, vì vậy xin nghỉ phép cho Lam Lan rồi dẫn Lam Lan về nhà. Cô phải từ từ khuyên bảo Lam Lan hoặc là cho cô bé đi chơi.
Sau khi tan làm, cô và Tiếu Cương lái xe về chỗ ở của cô đi đón Lam Lan sau đó mua một bó hoa cúc đi ra ngoại ô thành phố chạy về hướng nghĩa trang.
Nghĩa trang trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng dãy từng dãy chỉnh tề, nhìn vào tất cả đều là bia mộ làm cho lòng người cảm thấy chua xót khổ sở.
Bọn họ ba người một hàng chậm rãi đi tới trước mộ Lam Linh, nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống trước mộ cô, mới đưa mắt nhìn tấm hình thanh xuân xinh đẹp của cô.
“Chị, mọi người đến thăm chị, nói cho chị biết một tin tức tốt, Kiều Mộc đã bị chúng ta giết chết, rốt cuộc chúng ta đã báo được thù cho chị, chị yên nghỉ đi.” Lam Lan vừa nói vừa khóc thút thít.
Hai mắt Tiêu Tương Phi cũng đẫm nước, sững sờ nơi đó không nói được một lời.
Tiếu Cương nhìn vào người đã từng là thủ hạ của mình, tuy cô chỉ là người mới vào nhưng cũng rất ưu tú, tương lai có thể trở thành ngôi sao mới trong thế giới đặc công, nếu như không phải do Kiều Mộc cô cũng không phải chết trẻ như vậy.
“Được rồi, được rồi, nhìn bộ dáng này của mấy người tôi tin Lam Linh cũng biết mấy người đã báo thù cho cô ấy được rồi, nhất định sẽ rất cao hứng, ở dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt.” Tiếu Cươg hùng hồn nói cố đem không khí bi thương hóa giải.
Tiêu Tương Phi đồng ý gật đầu một cái, ôm chầm thân thể Lam Lan dịu dàng nói “Chị của em đã biết, cô ấy sẽ hi vọng Lan Lan có một cuộc sống mới, không nên làm cô ấy thất vọng”
Lam Lan nghe lời, gật đầu lau khô nước mắt.
Ba người đứng thêm một lát sau đó yên lặng rời đi.
Ba ngày sau, được phê chuẩn cho nghỉ phép, cô dẫn theo Lam Lan cùng đi nghỉ phép ở thánh địa đảo Bali.
Đội 5 Bộ Quân Cơ.
“Tương Phi, làm giỏi lắm.” Tiếu Cương cười híp mắt nói, cười đến thấy răng không thấy mắt.
“Hắn đáng chết.” Tiêu Tương Phi đứng trước bàn làm việc của hắn, mặt lạnh nói, nếu như hắn không giết hại Lam Linh thì cô cũng không tàn nhẫn như vậy.
Tiếu Cương nghe như vậy, thu hồi nụ cười, hắn cũng nhớ tới Lam Linh tâm tình trở nên rất khó chịu, “Hôm nay sau khi tan làm, chúng ta đi viếng cô ấy, thuận tiện nói cho cô ấy biết tin tức tốt này.” Hắn đề nghị.
Cô gật đầu, không nói hai lời liền xoay người đi ra ngoài, hoàn thành xong nhiệm vụ cô cũng không thấy nhẹ nhõm gì. Cô còn phải thu xếp cho Lam Lan, em gái duy nhất của Lam Linh.
“Lan Lan một lát nữa chị tan việc sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi viếng mộ Lam Linh.” Cô trở lại phòng làm việc của mình, cầm lấy điện thoại gọi cho Lam Lan đang nghỉ ngơi ở nhà.
“Được, chị.” Lam Lan vội vàng nói.
Từ sau khi Lam Linh chết, cô đã nhận trách nhiệm chăm sóc cho Lam Lan, cho Lam Lan đi học, bây giờ Lam Lan đã lên đại học, nếu không phải vì giết Kiều Mộc, cô cũng không muốn để một người thiếu nữ phải trả giá đắt như vậy. Trinh tiết của người phụ nữ, cả đời chỉ có một lần, mười thành trì cũng không đổi được.
Cô sợ tâm tình của Lam Lan không tốt, vì vậy xin nghỉ phép cho Lam Lan rồi dẫn Lam Lan về nhà. Cô phải từ từ khuyên bảo Lam Lan hoặc là cho cô bé đi chơi.
Sau khi tan làm, cô và Tiếu Cương lái xe về chỗ ở của cô đi đón Lam Lan sau đó mua một bó hoa cúc đi ra ngoại ô thành phố chạy về hướng nghĩa trang.
Nghĩa trang trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng dãy từng dãy chỉnh tề, nhìn vào tất cả đều là bia mộ làm cho lòng người cảm thấy chua xót khổ sở.
Bọn họ ba người một hàng chậm rãi đi tới trước mộ Lam Linh, nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống trước mộ cô, mới đưa mắt nhìn tấm hình thanh xuân xinh đẹp của cô.
“Chị, mọi người đến thăm chị, nói cho chị biết một tin tức tốt, Kiều Mộc đã bị chúng ta giết chết, rốt cuộc chúng ta đã báo được thù cho chị, chị yên nghỉ đi.” Lam Lan vừa nói vừa khóc thút thít.
Hai mắt Tiêu Tương Phi cũng đẫm nước, sững sờ nơi đó không nói được một lời.
Tiếu Cương nhìn vào người đã từng là thủ hạ của mình, tuy cô chỉ là người mới vào nhưng cũng rất ưu tú, tương lai có thể trở thành ngôi sao mới trong thế giới đặc công, nếu như không phải do Kiều Mộc cô cũng không phải chết trẻ như vậy.
“Được rồi, được rồi, nhìn bộ dáng này của mấy người tôi tin Lam Linh cũng biết mấy người đã báo thù cho cô ấy được rồi, nhất định sẽ rất cao hứng, ở dưới cửu tuyền cũng được nhắm mắt.” Tiếu Cươg hùng hồn nói cố đem không khí bi thương hóa giải.
Tiêu Tương Phi đồng ý gật đầu một cái, ôm chầm thân thể Lam Lan dịu dàng nói “Chị của em đã biết, cô ấy sẽ hi vọng Lan Lan có một cuộc sống mới, không nên làm cô ấy thất vọng”
Lam Lan nghe lời, gật đầu lau khô nước mắt.
Ba người đứng thêm một lát sau đó yên lặng rời đi.
Ba ngày sau, được phê chuẩn cho nghỉ phép, cô dẫn theo Lam Lan cùng đi nghỉ phép ở thánh địa đảo Bali.
/162
|