Editor: Vệ Tử Y
Tim Hiên Viên Vũ đập thình thịch, từ khi đăng cơ đến nay hắn chưa từng kích động khẩn trương như vậy.
"Xin Thái hậu nói cho trẫm." Hắn nỗ lực đè xuống nhịp tim, trấn định nói.
Thái hậu nhìn hắn thật kỹ, bí mật giấu kỹ nhiều năm hôm nay rốt cuộc phải mở ra. Nàng biết sớm muộn có ngày này, chỉ là nó đến quá nhanh.
"Ngươi không phải là con trai ruột của ta." Thái hậu bật một câu nói như vậy, làm mọi người có mặt kinh hãi, chỉ có Hiên Viên Vũ tương đối trấn định, nhưng quả đấm nắm chặt đã làm hắn bại lộ. Câu tiếp theo lại càng làm mọi người kinh hãi : "Tô Uyển Ngữ mới là nữ nhi ruột thịt của ta, nàng là công chúa Hiên Viên vương triều."
Tô Uyển Ngữ muốn hôn mê, nàng chấn kinh đến không biết phản ứng như thế nào, đầu tiên người nàng thích lại không phải hoàng thượng chân chính, sau đó lại biết người mình luôn miệng gọi bằng cô chính là thân sinh mẫu thân, mình mới chính là người thừa kế vương triều này, công chúa chân chính.
"Ta, cô, không, mẫu hậu, chuyện này, đây là thật sao?" Tô Uyển Ngữ run rẩy nhìn Thái hậu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thái hậu thương tiếc nắm tay nàng, lòng chua xót không dứt, trịnh trọng gật đầu, con gái của bà, nữ nhi ruột thịt. Hốc mắt bà không khỏi ướt, không phải bà độc ác, mà là hoàng cung ăn thịt người này ép bà không thể không làm như vậy.
"Ta thật sự là công chúa, như vậy cha mẹ ta? Người Tiêu gia có quan hệ gì với ta?" Tô Uyển Ngữ, không, phải là Hiên Viên Uyển Ngữ hỏi, tại sao nàng cùng họ ở cùng nhau?
Thật ra đây cũng là điều Hiên Viên Vũ muốn hỏi, như vậy chuyện Tiêu gia là sao? Nếu thay Thái hậu dưỡng dục công chúa, tại sao lại muốn giết cả nhà người ta? Chẳng lẽ vì diệt khẩu? hay là. . . . . . , hắn không dám nghĩ tới, sợ còn có nguyên nhân tệ hơn.
Thái hậu xoay đầu nhìn Hiên Viên Vũ, lạnh lùng nhìn hắn, bà xem như không nuôi hắn, vốn tưởng rằng chung đụng nhiều năm như vậy rồi, hắn nhất định sẽ cùng mình rất thân, nhưng là vạn vạn không ngờ, không phải máu mủ chính là không thân thuộc.
"Tiêu gia, thay ai gia dưỡng dục công chúa, ai gia cũng thay Tiêu gia dưỡng dục con của bọn họ, còn để con trai họ thành đương kim hoàng thượng, ai gia đã đối với họ rất tốt rồi." Lời của Thái hậu khiến mọi người trợn mắt há miệng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ, hắn đã vụt đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
"Năm đó, ai gia vì vị trí hoàng hậu, mới đem vừa tiểu công chúa sanh hạ len lén tìm một gia đình tráo đổi con trai, lại cho gia đình kia thật nhiều vàng bạc châu báu, rốt cuộc khiến họ trở thành cự phú một phương. . . . . . ." Thái hậu làm bộ bố thí nói ra.
"Sau đó, bà liền giết họ, sợ họ làm lộ bí mật cho thiên hạ biết ?" Hiên Viên Vũ lạnh lùng nói, hắn hiện tại đã rõ, Tiêu gia là thân nhân của hắn, thì ra hắn họ Tiêu, thân nhân của hắn đều bị vì nữ nhân tư lợi này giết, thế mà hắn lại không biết gì cả. Hắn hận, hắn giận.
Thái hậu cũng lạnh lùng nhìn hắn, cũng không bởi vì đã giết thân nhân của hắn mà hối hận, hay sợ hãi. "Không sai, ai gia cho họ cẩm y ngọc thực, lại cho họ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên thỏa mãn. Bọn họ nuôi hài nhi của ai gia, ai gia cũng nuôi con của họ, hơn nữa giúp con của họ ngồi lên Long vị, kết quả như thế, dùng mạng của họ trả là đáng giá." Thái hậu làm như mình bị thua thiệt, giọng điệu vô cùng cuồng ngạo.
Tim Hiên Viên Vũ đập thình thịch, từ khi đăng cơ đến nay hắn chưa từng kích động khẩn trương như vậy.
"Xin Thái hậu nói cho trẫm." Hắn nỗ lực đè xuống nhịp tim, trấn định nói.
Thái hậu nhìn hắn thật kỹ, bí mật giấu kỹ nhiều năm hôm nay rốt cuộc phải mở ra. Nàng biết sớm muộn có ngày này, chỉ là nó đến quá nhanh.
"Ngươi không phải là con trai ruột của ta." Thái hậu bật một câu nói như vậy, làm mọi người có mặt kinh hãi, chỉ có Hiên Viên Vũ tương đối trấn định, nhưng quả đấm nắm chặt đã làm hắn bại lộ. Câu tiếp theo lại càng làm mọi người kinh hãi : "Tô Uyển Ngữ mới là nữ nhi ruột thịt của ta, nàng là công chúa Hiên Viên vương triều."
Tô Uyển Ngữ muốn hôn mê, nàng chấn kinh đến không biết phản ứng như thế nào, đầu tiên người nàng thích lại không phải hoàng thượng chân chính, sau đó lại biết người mình luôn miệng gọi bằng cô chính là thân sinh mẫu thân, mình mới chính là người thừa kế vương triều này, công chúa chân chính.
"Ta, cô, không, mẫu hậu, chuyện này, đây là thật sao?" Tô Uyển Ngữ run rẩy nhìn Thái hậu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thái hậu thương tiếc nắm tay nàng, lòng chua xót không dứt, trịnh trọng gật đầu, con gái của bà, nữ nhi ruột thịt. Hốc mắt bà không khỏi ướt, không phải bà độc ác, mà là hoàng cung ăn thịt người này ép bà không thể không làm như vậy.
"Ta thật sự là công chúa, như vậy cha mẹ ta? Người Tiêu gia có quan hệ gì với ta?" Tô Uyển Ngữ, không, phải là Hiên Viên Uyển Ngữ hỏi, tại sao nàng cùng họ ở cùng nhau?
Thật ra đây cũng là điều Hiên Viên Vũ muốn hỏi, như vậy chuyện Tiêu gia là sao? Nếu thay Thái hậu dưỡng dục công chúa, tại sao lại muốn giết cả nhà người ta? Chẳng lẽ vì diệt khẩu? hay là. . . . . . , hắn không dám nghĩ tới, sợ còn có nguyên nhân tệ hơn.
Thái hậu xoay đầu nhìn Hiên Viên Vũ, lạnh lùng nhìn hắn, bà xem như không nuôi hắn, vốn tưởng rằng chung đụng nhiều năm như vậy rồi, hắn nhất định sẽ cùng mình rất thân, nhưng là vạn vạn không ngờ, không phải máu mủ chính là không thân thuộc.
"Tiêu gia, thay ai gia dưỡng dục công chúa, ai gia cũng thay Tiêu gia dưỡng dục con của bọn họ, còn để con trai họ thành đương kim hoàng thượng, ai gia đã đối với họ rất tốt rồi." Lời của Thái hậu khiến mọi người trợn mắt há miệng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ, hắn đã vụt đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
"Năm đó, ai gia vì vị trí hoàng hậu, mới đem vừa tiểu công chúa sanh hạ len lén tìm một gia đình tráo đổi con trai, lại cho gia đình kia thật nhiều vàng bạc châu báu, rốt cuộc khiến họ trở thành cự phú một phương. . . . . . ." Thái hậu làm bộ bố thí nói ra.
"Sau đó, bà liền giết họ, sợ họ làm lộ bí mật cho thiên hạ biết ?" Hiên Viên Vũ lạnh lùng nói, hắn hiện tại đã rõ, Tiêu gia là thân nhân của hắn, thì ra hắn họ Tiêu, thân nhân của hắn đều bị vì nữ nhân tư lợi này giết, thế mà hắn lại không biết gì cả. Hắn hận, hắn giận.
Thái hậu cũng lạnh lùng nhìn hắn, cũng không bởi vì đã giết thân nhân của hắn mà hối hận, hay sợ hãi. "Không sai, ai gia cho họ cẩm y ngọc thực, lại cho họ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên thỏa mãn. Bọn họ nuôi hài nhi của ai gia, ai gia cũng nuôi con của họ, hơn nữa giúp con của họ ngồi lên Long vị, kết quả như thế, dùng mạng của họ trả là đáng giá." Thái hậu làm như mình bị thua thiệt, giọng điệu vô cùng cuồng ngạo.
/162
|