Editor: Vệ Tử Y
Đả tự: webtruyen.com
Đêm lạnh như nước, bên ngoài xôn xao tiếng côn trùng ếch nhái, lao xao tiếng gió thổi qua lá cây. Bên ngoài lều thỉnh thoảng có lính trinh sát tuần tra, đuốc khắp nơi làm cả doanh trại sáng trưng.
Trong lều tiếng hô hấp rất nhẹ rất vững vàng cho thấy mọi người đã ngủ say. Tiêu Tương Phi lẳng lặng nhắm mắt nằm ở trên giường, lắng nghe giờ phút an bình này.
Cách đó không xa, trên chiếc giường lớn bốn nha hoàn mỗi người bày ra một tư thế nằm ngủ, Hỉ Nhi nằm ngoài rồi đến Nộ Nhi, Thảo Nhi, trong cùng là Hoàn Nhi, bởi vì Hoàn Nhi là người nhỏ tuổi nhất, không ngờ được rằng nàng lại có thân thủ cùng thân phận như thế. Người của tổ chức Độc Lang, vừa là cung nữ hoàng cung Hiên Viên.
Nàng nhắm mắt lại thở dài, thế gian này quá nhiều bí mật, nàng vốn không muốn trêu chọc, phiền toái lại cứ trêu chọc tới nàng, tránh cũng tránh không khỏi, muốn yên thân cũng không được.
Hoàn Nhi không ngủ nhưng cố ý giả bộ ngủ, chính là chờ thời cơ, một lát cùng Tiêu Tương Phi đi gặp Độc Lang. Nàng biết, Tiêu Tương Phi cũng sẽ không ngủ được.
Chỉ chốc lát sau, trong lòng tính toán đã tới giờ, vì vậy, Hoàn Nhi âm thầm từ trên giường rón rén bò dậy, thận trọng để không đụng ba người còn lại, đi giày vào đi lại phía giường Tiêu Tương Phi.
"Tiểu thư." Tay Hoàn Nhi nhẹ nhàng lay lay thân thể Tiêu Tương Phi, hạ thấp giọng kêu.
Tiêu Tương Phi biết là nàng, cho nên cũng không kinh ngạc phòng bị, lúc tay Hoàn Nhi chạm đến người mình thì cũng mở đôi mắt tròn to thâm thúy lại nàng, tựa hồ còn có một chút mê man.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Hoàn Nhi nhẹ nhàng đỡ nàng, phủ thêm áo choàng, sửa sang dung mạo một chút rồi đi giầy. Tiêu Tương Phi tùy ý để cho Hoàn Nhi làm những việc này, an tĩnh như người gỗ, sau đó để Hoàn Nhi lặng yên không tiếng động dắt mình rời lều.
Sau khi các nàng rời đi, ba người nằm trên giường không hẹn mà cùng mở mắt nhưng các nàng cũng im lặng không lên tiếng, cứ duy trì tư thế như vậy, giống như đều chưa từng tỉnh dậy.
Hoàn Nhi dẫn nàng đến điểm hẹn ngày hôm qua. Đột nhiên Hoàn Nhi kéo mà nàng không nhúc nhích khiến nàng phải nghi hoặc quay lại nhìn, phát hiện hai mắt của Tiêu Tương Phi bắn ra thứ ánh sáng nào đó.
"Hoàn Nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi trung thành với ta, hay là trung thành với hoàng thượng, hay là trung thành với tổ chức của ngươi?" Tiêu Tương Phi khẽ hỏi khiến Hoàn Nhi toàn thân chấn động.
Hoàn Nhi chú ý sắc mặt Tiêu Tương Phi, biết nàng đang hoài nghi mình, vội vàng nói: "Tiểu thư, Hoàn Nhi không có ác ý, tổ chức đối với tiểu thư cũng không có ác ý, Hoàn Nhi sẽ không hại tiểu thư, Hoàn Nhi sẽ bảo vệ tiểu thư." Nàng vội vàng tỏ thái độ, chỉ sợ Tiêu Tương Phi không tin tưởng mình.
Tiêu Tương Phi lẳng lặng nhìn Hoàn Nhi, suy đoán tính chân thật trong lời nói của Hoàn Nhi, nàng tin tưởng Hoàn Nhi chắc sẽ không hại mình, nhưng tổ chức sau lưng Hoàn Nhi là bí mật.
"Hoàn Nhi, nếu ngươi muốn bảo vệ ta, nếu ngươi không hại ta, vậy ngươi giúp ta với, nói cho ta biết chân tướng, ngươi đã biết, ta không phải Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Tương Phi thực sự." Tiêu Tương Phi lần đầu tiên cao giọng, có chút tức giận nói, nàng không nên tức giận, nhưng là hiện tại nàng cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, nàng chỉ cầu đời này có một cuộc sống an tĩnh yên bình mà không phải giống như trước đây tràn đầy những ngày tháng kích thích nguy hiểm, nàng đã quá mệt mỏi.
"Tiểu thư, Hoàn Nhi sẽ ở thời điểm thích hợp trợ giúp tiểu thư." Hoàn Nhi nhìn Tiêu Tương Phi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, không kìm được khổ sở nói, nàng làm sao không muốn giúp chủ nhân, nhưng nàng dù có tâm cũng vô lực, nàng chỉ là thay người khác làm việc và truyền lời, ngoài ra không còn gì khác.
Tiêu Tương Phi hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình phục cơn sóng mãnh liệt trong lòng, lúc này mới khôi phục thần sắc trước kia, liếc mắt nhìn vẻ thành khẩn của Hoàn Nhi nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian không sớm nữa. Đi sớm về sớm, sớm một chút nghỉ ngơi." Có lẽ, sống ở đâu thì yên ở đấy đi, chuyện cho tới bây giờ, nàng nghĩ quá nhiều cũng vô ích. Đi một bước tính một bước, cổ nhân đều có câu: thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Hoàn Nhi vội vàng đỡ nàng, thận trọng đưa nàng đến điểm hẹn đã chỉ định. Rất nhanh đã đến chỗ gặp mặt ngày hôm qua, nơi đó đã có một bóng người đứng sẵn, hắn như cũ mang mặt nạ màu bạc, tựa hồ chưa bao giờ lấy xuống.
"Thủ lĩnh." Hoàn Nhi nhìn thấy hắn, cung kính vái chào, sau đó thối lui đến sau lưng Tiêu Tương Phi, lặng im đứng đó.
Tiêu Tương Phi nhìn nam nhân mang mặt nạ, cái gì cũng không nói.
Độc Lang cũng nhìn nàng, ánh trăng nhu hòa, nàng một bộ áo trắng, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu trắng nạm vàng, giống như tiên tử từ trong ánh trăng đột nhiên đi ra. Thần bí, hấp dẫn, mê người, đồng thời phong tình vạn chủng, để cho ánh mắt hắn dứt không ra.
Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, ai cũng không muốn phá vỡ không khí trầm tĩnh này, lẫn nhau đấu, tựa hồ cũng đang đợi đối phương mở miệng.
Hắn ở dưới mặt nạ thở dài, nàng vì sao phải như thế này? Dung nhan bình tĩnh an tường trước mặt làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như cái gì cũng không quan tâm, thế giới này không có ai có thể khiến tâm nàng gợn sóng, khiến nàng dung nhan thất sắc như các cô nương bình thường khác có thất tình lục dục, sẽ có tư thái tiểu nữ nhi khiến người ta có dục vọng muốn bao bọc bảo vệ.
Nàng, tựa hồ cái gì cũng đều không cần, không cần bảo vệ của người khác, không cần người khác thương hại, không cần người khác mến yêu. Nàng vĩnh viễn giống như cơn gió nhẹ, êm ái, lạnh nhạt, lại thổi qua lòng người ta. Có thể ở trong nháy mắt, lơ đãng bắt lấy tâm của người khác.
"Ta không giết Đột Bát Hỏa." Hắn thở dài, rốt cuộc thỏa hiệp mở miệng, nếu như hắn không mở miệng, nàng sẽ luôn luôn đứng như vậy, hắn biết.
Nàng không dấu vết chau mày, bởi vì những lời này của hắn, ánh mắt của nàng mới thoáng qua một ánh sáng nhưng ánh sáng đó rất nhanh biến mất, sau đó vẫn là bình tĩnh.
Dưới mặt nạ, Độc Lang với phản ứng của Tiêu Tương Phi rất kinh ngạc, như là nàng đã sớm đoán như vậy. "Nàng cho rằng ta không giết được Đột Bát Hỏa?"
Nàng lắc đầu, không đáp lời của hắn.
"Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị." Hắn tiếp tục nói, giống như nói để cho nàng có chuẩn bị.
Lúc này, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn hắn rốt cuộc có dao động "Cùng ta có liên quan? !" Câu này tựa hồ không phải nghi vấn mà là khẳng định, nàng chỉ nhíu mày một cái.
Độc Lang chần chờ một chút nhưng vẫn dùng sức gật đầu, vô cùng lo lắng nhìn nàng.
Nàng đột nhiên cười. Nụ cười yên ổn, điềm tĩnh, hiểu rõ, ngọt ngào. . . . . . , nụ cười kia bao hàm tất cả, tựa hồ cái gì cũng có, tựa hồ không có gì cả.
Đả tự: webtruyen.com
Đêm lạnh như nước, bên ngoài xôn xao tiếng côn trùng ếch nhái, lao xao tiếng gió thổi qua lá cây. Bên ngoài lều thỉnh thoảng có lính trinh sát tuần tra, đuốc khắp nơi làm cả doanh trại sáng trưng.
Trong lều tiếng hô hấp rất nhẹ rất vững vàng cho thấy mọi người đã ngủ say. Tiêu Tương Phi lẳng lặng nhắm mắt nằm ở trên giường, lắng nghe giờ phút an bình này.
Cách đó không xa, trên chiếc giường lớn bốn nha hoàn mỗi người bày ra một tư thế nằm ngủ, Hỉ Nhi nằm ngoài rồi đến Nộ Nhi, Thảo Nhi, trong cùng là Hoàn Nhi, bởi vì Hoàn Nhi là người nhỏ tuổi nhất, không ngờ được rằng nàng lại có thân thủ cùng thân phận như thế. Người của tổ chức Độc Lang, vừa là cung nữ hoàng cung Hiên Viên.
Nàng nhắm mắt lại thở dài, thế gian này quá nhiều bí mật, nàng vốn không muốn trêu chọc, phiền toái lại cứ trêu chọc tới nàng, tránh cũng tránh không khỏi, muốn yên thân cũng không được.
Hoàn Nhi không ngủ nhưng cố ý giả bộ ngủ, chính là chờ thời cơ, một lát cùng Tiêu Tương Phi đi gặp Độc Lang. Nàng biết, Tiêu Tương Phi cũng sẽ không ngủ được.
Chỉ chốc lát sau, trong lòng tính toán đã tới giờ, vì vậy, Hoàn Nhi âm thầm từ trên giường rón rén bò dậy, thận trọng để không đụng ba người còn lại, đi giày vào đi lại phía giường Tiêu Tương Phi.
"Tiểu thư." Tay Hoàn Nhi nhẹ nhàng lay lay thân thể Tiêu Tương Phi, hạ thấp giọng kêu.
Tiêu Tương Phi biết là nàng, cho nên cũng không kinh ngạc phòng bị, lúc tay Hoàn Nhi chạm đến người mình thì cũng mở đôi mắt tròn to thâm thúy lại nàng, tựa hồ còn có một chút mê man.
"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Hoàn Nhi nhẹ nhàng đỡ nàng, phủ thêm áo choàng, sửa sang dung mạo một chút rồi đi giầy. Tiêu Tương Phi tùy ý để cho Hoàn Nhi làm những việc này, an tĩnh như người gỗ, sau đó để Hoàn Nhi lặng yên không tiếng động dắt mình rời lều.
Sau khi các nàng rời đi, ba người nằm trên giường không hẹn mà cùng mở mắt nhưng các nàng cũng im lặng không lên tiếng, cứ duy trì tư thế như vậy, giống như đều chưa từng tỉnh dậy.
Hoàn Nhi dẫn nàng đến điểm hẹn ngày hôm qua. Đột nhiên Hoàn Nhi kéo mà nàng không nhúc nhích khiến nàng phải nghi hoặc quay lại nhìn, phát hiện hai mắt của Tiêu Tương Phi bắn ra thứ ánh sáng nào đó.
"Hoàn Nhi, ngươi nói cho ta biết, ngươi trung thành với ta, hay là trung thành với hoàng thượng, hay là trung thành với tổ chức của ngươi?" Tiêu Tương Phi khẽ hỏi khiến Hoàn Nhi toàn thân chấn động.
Hoàn Nhi chú ý sắc mặt Tiêu Tương Phi, biết nàng đang hoài nghi mình, vội vàng nói: "Tiểu thư, Hoàn Nhi không có ác ý, tổ chức đối với tiểu thư cũng không có ác ý, Hoàn Nhi sẽ không hại tiểu thư, Hoàn Nhi sẽ bảo vệ tiểu thư." Nàng vội vàng tỏ thái độ, chỉ sợ Tiêu Tương Phi không tin tưởng mình.
Tiêu Tương Phi lẳng lặng nhìn Hoàn Nhi, suy đoán tính chân thật trong lời nói của Hoàn Nhi, nàng tin tưởng Hoàn Nhi chắc sẽ không hại mình, nhưng tổ chức sau lưng Hoàn Nhi là bí mật.
"Hoàn Nhi, nếu ngươi muốn bảo vệ ta, nếu ngươi không hại ta, vậy ngươi giúp ta với, nói cho ta biết chân tướng, ngươi đã biết, ta không phải Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Tương Phi thực sự." Tiêu Tương Phi lần đầu tiên cao giọng, có chút tức giận nói, nàng không nên tức giận, nhưng là hiện tại nàng cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, nàng chỉ cầu đời này có một cuộc sống an tĩnh yên bình mà không phải giống như trước đây tràn đầy những ngày tháng kích thích nguy hiểm, nàng đã quá mệt mỏi.
"Tiểu thư, Hoàn Nhi sẽ ở thời điểm thích hợp trợ giúp tiểu thư." Hoàn Nhi nhìn Tiêu Tương Phi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, không kìm được khổ sở nói, nàng làm sao không muốn giúp chủ nhân, nhưng nàng dù có tâm cũng vô lực, nàng chỉ là thay người khác làm việc và truyền lời, ngoài ra không còn gì khác.
Tiêu Tương Phi hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình phục cơn sóng mãnh liệt trong lòng, lúc này mới khôi phục thần sắc trước kia, liếc mắt nhìn vẻ thành khẩn của Hoàn Nhi nói: "Chúng ta đi thôi, thời gian không sớm nữa. Đi sớm về sớm, sớm một chút nghỉ ngơi." Có lẽ, sống ở đâu thì yên ở đấy đi, chuyện cho tới bây giờ, nàng nghĩ quá nhiều cũng vô ích. Đi một bước tính một bước, cổ nhân đều có câu: thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Hoàn Nhi vội vàng đỡ nàng, thận trọng đưa nàng đến điểm hẹn đã chỉ định. Rất nhanh đã đến chỗ gặp mặt ngày hôm qua, nơi đó đã có một bóng người đứng sẵn, hắn như cũ mang mặt nạ màu bạc, tựa hồ chưa bao giờ lấy xuống.
"Thủ lĩnh." Hoàn Nhi nhìn thấy hắn, cung kính vái chào, sau đó thối lui đến sau lưng Tiêu Tương Phi, lặng im đứng đó.
Tiêu Tương Phi nhìn nam nhân mang mặt nạ, cái gì cũng không nói.
Độc Lang cũng nhìn nàng, ánh trăng nhu hòa, nàng một bộ áo trắng, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu trắng nạm vàng, giống như tiên tử từ trong ánh trăng đột nhiên đi ra. Thần bí, hấp dẫn, mê người, đồng thời phong tình vạn chủng, để cho ánh mắt hắn dứt không ra.
Hai người cứ như vậy đứng đối diện nhau, ai cũng không muốn phá vỡ không khí trầm tĩnh này, lẫn nhau đấu, tựa hồ cũng đang đợi đối phương mở miệng.
Hắn ở dưới mặt nạ thở dài, nàng vì sao phải như thế này? Dung nhan bình tĩnh an tường trước mặt làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy nàng giống như cái gì cũng không quan tâm, thế giới này không có ai có thể khiến tâm nàng gợn sóng, khiến nàng dung nhan thất sắc như các cô nương bình thường khác có thất tình lục dục, sẽ có tư thái tiểu nữ nhi khiến người ta có dục vọng muốn bao bọc bảo vệ.
Nàng, tựa hồ cái gì cũng đều không cần, không cần bảo vệ của người khác, không cần người khác thương hại, không cần người khác mến yêu. Nàng vĩnh viễn giống như cơn gió nhẹ, êm ái, lạnh nhạt, lại thổi qua lòng người ta. Có thể ở trong nháy mắt, lơ đãng bắt lấy tâm của người khác.
"Ta không giết Đột Bát Hỏa." Hắn thở dài, rốt cuộc thỏa hiệp mở miệng, nếu như hắn không mở miệng, nàng sẽ luôn luôn đứng như vậy, hắn biết.
Nàng không dấu vết chau mày, bởi vì những lời này của hắn, ánh mắt của nàng mới thoáng qua một ánh sáng nhưng ánh sáng đó rất nhanh biến mất, sau đó vẫn là bình tĩnh.
Dưới mặt nạ, Độc Lang với phản ứng của Tiêu Tương Phi rất kinh ngạc, như là nàng đã sớm đoán như vậy. "Nàng cho rằng ta không giết được Đột Bát Hỏa?"
Nàng lắc đầu, không đáp lời của hắn.
"Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị." Hắn tiếp tục nói, giống như nói để cho nàng có chuẩn bị.
Lúc này, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn hắn rốt cuộc có dao động "Cùng ta có liên quan? !" Câu này tựa hồ không phải nghi vấn mà là khẳng định, nàng chỉ nhíu mày một cái.
Độc Lang chần chờ một chút nhưng vẫn dùng sức gật đầu, vô cùng lo lắng nhìn nàng.
Nàng đột nhiên cười. Nụ cười yên ổn, điềm tĩnh, hiểu rõ, ngọt ngào. . . . . . , nụ cười kia bao hàm tất cả, tựa hồ cái gì cũng có, tựa hồ không có gì cả.
/162
|