Editor: Vệ Tử Y
Tiêu Tương Phi luôn rất cẩn thận, lần này cũng không ngoại lệ. Trong một ngày, vận khí của nàng tốt đến kỳ lạ. Chạy ra khỏi doanh trại gặp ngay đám dân man di tị nạn, bị kéo đến doanh trại đối phương, cuối cùng hoàn hảo được cái tên đáng chết mà chưa chết được Đột Bát Hỏa này nhìn trúng.
Cận thân thị nữ? Nàng không biết Đột Bát Hỏa có ý gì? Hắn muốn giở trò quỷ gì? Tình báo không phải nói hắn không gần nữ sắc, chỉ có một thiếp thôi sao? Thế nào đột nhiên lại có hứng thú với nàng.
" Nặc Mẫn Y Tô, ngươi qua đây." Đang lúc nàng trầm tư phân tích ý đồ của Đột Bát Hỏa thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gào của hắn.
Nàng vội vã phục hồi tinh thần lại, trầm mặc nhẹ nhàng đi về phía hắn, học theo lễ tiết man di hành lễ với hắn, sau đó cúi đầu không nhìn.
"Về sau, ngươi ở trong trướng của ta nghỉ ngơi, không có việc gì thì không cần chạy lung tung." Hắn nhìn nàng nói, cũng cảm thấy lời nói của chính mình có chút kì quái, hắn làm sao lại đối xử với một nữ nhân như vậy, sao lại an bài một nữ nhân bên người mình mà ngay cả lai lịch còn chưa biết.
Nàng vội vã gật đầu, một mực cung kính lui sang một bên. Nội tâm lại sôi trào không dứt, người này lại bảo mình ở trong lều trướng của hắn, đây là ý gì? Đây đúng là một cơ hội rất tốt, nàng có thể dễ dàng giết hắn rồi.
Đột Bát Hỏa đối với sự nhu thuận của nàng rất hài lòng, triệu những tướng quân khác vào lều thương nghị chiến sự với Hiên Viên vương triều, còn không hề kiêng dè sự có mặt của nàng.
Tiêu Tương Phi cảm thấy Đột Bát Hỏa nhất định một người rất tự phụ, nếu không, làm sao lại tự tin như vậy để cho một kẻ lạ nghe chuyện quân cơ bí mật của họ? Ngay cả tướng sĩ của Hiên Viên Vũ còn không nguyện ý để nàng can thiệp mà.
Hội nghị diễn ra suôn sẻ, chỉ có Đột Bát Hỏa chủ trì quân sự, những người khác chỉ là nghe, hoặc phụ họa đồng ý, căn bản cũng không cần có ý kiến cùng đề nghị gì. Cho nên nghị sự kết thúc trước giờ ăn tối, mấy người tham mưu kế sách cùng ở lại lều dùng cơm. Đột nhiên, Đột Bát Hỏa cầm một mâm trống để riêng một ít thịt dê và hoa quả sang một bên khiến người vô cùng khó hiểu.
Hắn chỉ để nàng hầu hạ, rót rượu ..., ăn uống đến cơm no rượu say mấy người kia mới lục tục rời khỏi. Mà nàng vẫn đang đói bụng.
"Đến, ngươi ăn đi." Tiêu Tương Phi dọn dẹp xong, chuẩn bị ra ngoài tìm cái gì ăn, không ngờ Đột Bát Hỏa đột nhiên kêu nàng lại đưa cái mâm vừa rồi hắn cất riêng cho nàng.
Tiêu Tương Phi sửng sốt một chút, vội vàng nhận lấy, đi tới góc lều ngồi xếp chân ăn, nàng đột nhiên phát hiện, Đột Bát Hỏa này thật có ý tứ.
Ăn xong rồi, lại hầu hạ hắn tắm rửa sạch sẽ, nàng mới có thể rãnh rỗi tự đi tắm rửa, thật ra nàng không cần thiết tắm rửa bởi đã quyết định tối nay hành động rồi chạy, sẽ không ở lại qua đêm.
Trở lại lều, Đột Bát Hỏa còn đang ngồi bên bàn xem văn kiện. Tiêu Tương Phi không quấy rầy, yên lặng trở lại cái giường hôm nay mới được chuẩn bị cho nàng, cởi giầy ngồi lên.
"Y Tô, ngươi ngủ trước đi, ta xem xong những thứ này mới ngủ." Ngoài ý muốn, Đột Bát Hỏa đột nhiên lên tiếng phân phó nàng nghỉ ngơi trước.
Nàng gật đầu với hắn, sau đó kéo chăn mỏng nằm xuống, quay lưng về phía hắn.
Đột Bát Hỏa nhìn bóng lưng nàng ngây ngốc mất một lúc mới quay lại nhìn văn kiện trong tay. Hai ngày sau, đại quân của hắn sẽ phải cùng đại quân Hiên Viên vương triều khai chiến, hắn nhất định phải thắng lợi, hắn nhất định phải làm cho con dân của hắn trải qua cuộc sống thật tốt.
Tiêu Tương Phi không ngủ, nàng vẫn chờ, chỉ cần Đột Bát Hỏa ngủ thiếp đi, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, nàng nhất định sẽ một đao kết thúc hắn.
Mặc dù, nàng cảm thấy rất đáng tiếc, người đàn ông này thật ra không tệ, thoạt nhìn rất cơ trí, có vẻ đối xử với người cũng không xấu, ít nhất đối với nàng không tệ.
Phía ngoài lều đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên cao, có tiếng trùng gáy ếch kêu, gió chậm rãi thổi. Trong quân doanh có nhiều đống lửa, thỉnh thoảng có binh lính đi lại tuần tra, cùng với binh sĩ đứng nghiêm gác lều trại, khắp nơi đều có người.
Tiêu Tương Phi nhắm mắt để chính mình tri giác toàn bộ, còn chú ý động tĩnh sau lưng. Hô hấp của Đột Bát Hỏa, động tác của Đột Bát Hỏa, cùng với ánh mắt phóng ra của hắn.
Nhưng mà, nàng phải thất vọng rồi. Một đêm này, Đột Bát Hỏa không hề nghỉ ngơi, hắn thỉnh thoảng nhìn văn kiện, thỉnh thoảng suy nghĩ vấn đề, thỉnh thoảng nhìn chăm chú nàng.
Cả người Thanh Ninh căng cứng, cả đêm căn bản không chợp mắt, cũng không thể nào ngủ được, vốn là muốn hành động, nhưng hắn không chỉ có không ngủ, mà còn vẫn nhìn chằm chằm vào phía sau lưng nàng suốt đêm, khiến cho nàng tóc gáy dựng đứng.
Sáng sớm hôm sau hắn mới mệt mỏi nằm trên giường ngủ, còn phân phó nàng, hôm nay có thể đi phòng bếp hỗ trợ, không cần phục vụ hắn.
Lúc này, Tiêu Tương Phi mới phát giác Đột Bát Hỏa là con hồ ly, hắn không phải đối với nàng không có cảnh giới, mà là hắn buổi tối căn bản cũng không ngủ, ban ngày mới ngủ. Mà ban ngày không phải thời cơ tốt để giết người.
Tiêu Tương Phi bắt đầu cấp tốc vận dụng đầu óc, nghĩ biện pháp lặng yên không tiếng động giải quyết hắn. Ban ngày người đến người đi, tiếng người huyên náo, ngộ nhỡ bị phát giác, nàng chạy trốn cũng vô cùng khó khăn.
Ban ngày đã qua, nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp. Ban đêm lại bắt đầu phủ xuống, nàng rốt cuộc sốt ruột, một ngày lại trôi qua, nàng chỉ có thời gian hai ngày, hai ngày sau, chiến tranh sẽ bắt đầu.
Ban đêm tinh thần Đột Bát Hỏa phấn chấn, lại cùng các tướng sĩ thương thảo chiến lược, sau đó cũng như tối hôm qua ăn uống một phen, lúc này mới an tĩnh.
Người này không phải tối nay lại không ngủ chứ? ! Nàng nghĩ thầm. Nàng ở bên cạnh nhìn hắn, chuẩn bị chờ chỉ thị của hắn.
Quả nhiên, hắn lại nói với nàng: "Y Tô, ngươi ngủ trước đi."
"A, a, y, a. . . . . ." Lúc này nàng cũng đã không thể trầm mặc, dùng dấu tay chỉ lại giường rồi lại chỉ hắn, ý là thủ lĩnh ngài không ngủ sao? Thấy ngài hôm nay thật mệt mỏi rồi.
Đột Bát Hỏa đột nhiên cười, không lên tiếng "Y Tô, buổi tối ta không ngủ." Hắn giải thích, lần nữa mỉm cười với nàng.
Nam nhân này, nàng hết ý kiến. Nếu hắn buổi tối không ngủ được, như vậy không thể làm gì khác hơn là lựa chọn ban ngày tiêu diệt hắn rồi. Vì vậy, nàng gật đầu với hắn, tự nhiên leo lên giường của mình, quyết định, hắn không ngủ nàng ngủ, hơn nữa muốn ngủ thật ngon.
Có thể do quá mệt mỏi, có thể một đêm không ngủ, mới đặt lưng xuống nàng đã ngủ thiếp đi. Không có đề phòng, lại càng không do dự, không có hoài nghi, nàng cứ thế đi ngủ.
Sau khi nàng ngủ, Đột Bát Hỏa rời bàn, đi thẳng tới trước giường của nàng ngồi xuống, không tiếng động ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng.
Mà nàng, hoàn toàn không biết, không phát giác gì.
Nàng là ai?
Tiêu Tương Phi luôn rất cẩn thận, lần này cũng không ngoại lệ. Trong một ngày, vận khí của nàng tốt đến kỳ lạ. Chạy ra khỏi doanh trại gặp ngay đám dân man di tị nạn, bị kéo đến doanh trại đối phương, cuối cùng hoàn hảo được cái tên đáng chết mà chưa chết được Đột Bát Hỏa này nhìn trúng.
Cận thân thị nữ? Nàng không biết Đột Bát Hỏa có ý gì? Hắn muốn giở trò quỷ gì? Tình báo không phải nói hắn không gần nữ sắc, chỉ có một thiếp thôi sao? Thế nào đột nhiên lại có hứng thú với nàng.
" Nặc Mẫn Y Tô, ngươi qua đây." Đang lúc nàng trầm tư phân tích ý đồ của Đột Bát Hỏa thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gào của hắn.
Nàng vội vã phục hồi tinh thần lại, trầm mặc nhẹ nhàng đi về phía hắn, học theo lễ tiết man di hành lễ với hắn, sau đó cúi đầu không nhìn.
"Về sau, ngươi ở trong trướng của ta nghỉ ngơi, không có việc gì thì không cần chạy lung tung." Hắn nhìn nàng nói, cũng cảm thấy lời nói của chính mình có chút kì quái, hắn làm sao lại đối xử với một nữ nhân như vậy, sao lại an bài một nữ nhân bên người mình mà ngay cả lai lịch còn chưa biết.
Nàng vội vã gật đầu, một mực cung kính lui sang một bên. Nội tâm lại sôi trào không dứt, người này lại bảo mình ở trong lều trướng của hắn, đây là ý gì? Đây đúng là một cơ hội rất tốt, nàng có thể dễ dàng giết hắn rồi.
Đột Bát Hỏa đối với sự nhu thuận của nàng rất hài lòng, triệu những tướng quân khác vào lều thương nghị chiến sự với Hiên Viên vương triều, còn không hề kiêng dè sự có mặt của nàng.
Tiêu Tương Phi cảm thấy Đột Bát Hỏa nhất định một người rất tự phụ, nếu không, làm sao lại tự tin như vậy để cho một kẻ lạ nghe chuyện quân cơ bí mật của họ? Ngay cả tướng sĩ của Hiên Viên Vũ còn không nguyện ý để nàng can thiệp mà.
Hội nghị diễn ra suôn sẻ, chỉ có Đột Bát Hỏa chủ trì quân sự, những người khác chỉ là nghe, hoặc phụ họa đồng ý, căn bản cũng không cần có ý kiến cùng đề nghị gì. Cho nên nghị sự kết thúc trước giờ ăn tối, mấy người tham mưu kế sách cùng ở lại lều dùng cơm. Đột nhiên, Đột Bát Hỏa cầm một mâm trống để riêng một ít thịt dê và hoa quả sang một bên khiến người vô cùng khó hiểu.
Hắn chỉ để nàng hầu hạ, rót rượu ..., ăn uống đến cơm no rượu say mấy người kia mới lục tục rời khỏi. Mà nàng vẫn đang đói bụng.
"Đến, ngươi ăn đi." Tiêu Tương Phi dọn dẹp xong, chuẩn bị ra ngoài tìm cái gì ăn, không ngờ Đột Bát Hỏa đột nhiên kêu nàng lại đưa cái mâm vừa rồi hắn cất riêng cho nàng.
Tiêu Tương Phi sửng sốt một chút, vội vàng nhận lấy, đi tới góc lều ngồi xếp chân ăn, nàng đột nhiên phát hiện, Đột Bát Hỏa này thật có ý tứ.
Ăn xong rồi, lại hầu hạ hắn tắm rửa sạch sẽ, nàng mới có thể rãnh rỗi tự đi tắm rửa, thật ra nàng không cần thiết tắm rửa bởi đã quyết định tối nay hành động rồi chạy, sẽ không ở lại qua đêm.
Trở lại lều, Đột Bát Hỏa còn đang ngồi bên bàn xem văn kiện. Tiêu Tương Phi không quấy rầy, yên lặng trở lại cái giường hôm nay mới được chuẩn bị cho nàng, cởi giầy ngồi lên.
"Y Tô, ngươi ngủ trước đi, ta xem xong những thứ này mới ngủ." Ngoài ý muốn, Đột Bát Hỏa đột nhiên lên tiếng phân phó nàng nghỉ ngơi trước.
Nàng gật đầu với hắn, sau đó kéo chăn mỏng nằm xuống, quay lưng về phía hắn.
Đột Bát Hỏa nhìn bóng lưng nàng ngây ngốc mất một lúc mới quay lại nhìn văn kiện trong tay. Hai ngày sau, đại quân của hắn sẽ phải cùng đại quân Hiên Viên vương triều khai chiến, hắn nhất định phải thắng lợi, hắn nhất định phải làm cho con dân của hắn trải qua cuộc sống thật tốt.
Tiêu Tương Phi không ngủ, nàng vẫn chờ, chỉ cần Đột Bát Hỏa ngủ thiếp đi, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, nàng nhất định sẽ một đao kết thúc hắn.
Mặc dù, nàng cảm thấy rất đáng tiếc, người đàn ông này thật ra không tệ, thoạt nhìn rất cơ trí, có vẻ đối xử với người cũng không xấu, ít nhất đối với nàng không tệ.
Phía ngoài lều đêm lạnh như nước, trăng tròn treo trên cao, có tiếng trùng gáy ếch kêu, gió chậm rãi thổi. Trong quân doanh có nhiều đống lửa, thỉnh thoảng có binh lính đi lại tuần tra, cùng với binh sĩ đứng nghiêm gác lều trại, khắp nơi đều có người.
Tiêu Tương Phi nhắm mắt để chính mình tri giác toàn bộ, còn chú ý động tĩnh sau lưng. Hô hấp của Đột Bát Hỏa, động tác của Đột Bát Hỏa, cùng với ánh mắt phóng ra của hắn.
Nhưng mà, nàng phải thất vọng rồi. Một đêm này, Đột Bát Hỏa không hề nghỉ ngơi, hắn thỉnh thoảng nhìn văn kiện, thỉnh thoảng suy nghĩ vấn đề, thỉnh thoảng nhìn chăm chú nàng.
Cả người Thanh Ninh căng cứng, cả đêm căn bản không chợp mắt, cũng không thể nào ngủ được, vốn là muốn hành động, nhưng hắn không chỉ có không ngủ, mà còn vẫn nhìn chằm chằm vào phía sau lưng nàng suốt đêm, khiến cho nàng tóc gáy dựng đứng.
Sáng sớm hôm sau hắn mới mệt mỏi nằm trên giường ngủ, còn phân phó nàng, hôm nay có thể đi phòng bếp hỗ trợ, không cần phục vụ hắn.
Lúc này, Tiêu Tương Phi mới phát giác Đột Bát Hỏa là con hồ ly, hắn không phải đối với nàng không có cảnh giới, mà là hắn buổi tối căn bản cũng không ngủ, ban ngày mới ngủ. Mà ban ngày không phải thời cơ tốt để giết người.
Tiêu Tương Phi bắt đầu cấp tốc vận dụng đầu óc, nghĩ biện pháp lặng yên không tiếng động giải quyết hắn. Ban ngày người đến người đi, tiếng người huyên náo, ngộ nhỡ bị phát giác, nàng chạy trốn cũng vô cùng khó khăn.
Ban ngày đã qua, nàng vẫn không nghĩ ra biện pháp. Ban đêm lại bắt đầu phủ xuống, nàng rốt cuộc sốt ruột, một ngày lại trôi qua, nàng chỉ có thời gian hai ngày, hai ngày sau, chiến tranh sẽ bắt đầu.
Ban đêm tinh thần Đột Bát Hỏa phấn chấn, lại cùng các tướng sĩ thương thảo chiến lược, sau đó cũng như tối hôm qua ăn uống một phen, lúc này mới an tĩnh.
Người này không phải tối nay lại không ngủ chứ? ! Nàng nghĩ thầm. Nàng ở bên cạnh nhìn hắn, chuẩn bị chờ chỉ thị của hắn.
Quả nhiên, hắn lại nói với nàng: "Y Tô, ngươi ngủ trước đi."
"A, a, y, a. . . . . ." Lúc này nàng cũng đã không thể trầm mặc, dùng dấu tay chỉ lại giường rồi lại chỉ hắn, ý là thủ lĩnh ngài không ngủ sao? Thấy ngài hôm nay thật mệt mỏi rồi.
Đột Bát Hỏa đột nhiên cười, không lên tiếng "Y Tô, buổi tối ta không ngủ." Hắn giải thích, lần nữa mỉm cười với nàng.
Nam nhân này, nàng hết ý kiến. Nếu hắn buổi tối không ngủ được, như vậy không thể làm gì khác hơn là lựa chọn ban ngày tiêu diệt hắn rồi. Vì vậy, nàng gật đầu với hắn, tự nhiên leo lên giường của mình, quyết định, hắn không ngủ nàng ngủ, hơn nữa muốn ngủ thật ngon.
Có thể do quá mệt mỏi, có thể một đêm không ngủ, mới đặt lưng xuống nàng đã ngủ thiếp đi. Không có đề phòng, lại càng không do dự, không có hoài nghi, nàng cứ thế đi ngủ.
Sau khi nàng ngủ, Đột Bát Hỏa rời bàn, đi thẳng tới trước giường của nàng ngồi xuống, không tiếng động ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của nàng.
Mà nàng, hoàn toàn không biết, không phát giác gì.
Nàng là ai?
/162
|