Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Vậy sau này gặp chuyện khiến ngươi phải hy sinh nhan sắc, ngươi có làm hay không?
Giản Tam Nương hé miệng cười nói:
- Chỉ cần không làm thật, nói một hai câu nũng nịu..., vứt thể diện đi vẫn có thể làm được.
Miêu Nghị hừ nói:
- Không lo lắng danh tiếng sao?
Giản Tam Nương hé miệng cười nói:
- Đại nhân phân phó, thuộc hạ dĩ nhiên không thể từ chối.
Miêu Nghị lắc đầu, khoát tay áo về phía mọi người, cả đám người nhất thời tránh ra, lộ ra hai nữ thích khách vô cùng thê thảm, hai người này một người tên là Kính Anh, một người tên là Kính Lạc.
- Giải trừ cấm chế trên người các nàng, thả các nàng ra!
Miêu Nghị ra hiệu, đám Hành tẩu áp giải hai người lập tức theo lời rời đi.
Hai nữ nhân ngẩng gương mặt bị mái tóc rối bời che phủ, nhìn về phía Miêu Nghị. Kính Anh liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói:
- Miêu tặc, muốn giết cứ giết, dù sao ngươi cũng lợi dụng chúng ta hết rồi, không cần làm bộ làm tịch!
Tây Môn Nhạn lập tức quát lên:
- To gan!
Miêu Nghị bình thản giơ tay lên, ngăn cản Tây Môn Nhạn tiến lên trừng phạt.
Có thể nói lần này lừa gạt được sáu Điện chủ, hai nữ thích khách trước mặt cũng giúp ích không nhỏ, bởi vì hai người đã cho Miêu Nghị một cái cớ đòi nợ rất tốt, có thể đe dọa người khác thành thật móc tiền trong túi ra, giao nộp cho mình.
Kính Anh nói không sai, Miêu Nghị đã lợi dụng các nàng, nhưng loại lợi dụng này cũng là hai người cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, nếu không hai người ôm lòng hẳn phải chết, thử hỏi có ai lợi dụng được.
Sau khi hai người rơi vào trong tay Miêu Nghị, có một ngày Miêu Nghị đến địa lao thăm các nàng, hỏi các nàng có biết Hoàng Lâm chết như thế nào hay không?
Hai người dĩ nhiên là mắng Miêu Nghị, nói là Miêu Nghị giết.
Miêu Nghị nói, trước khi giết chết Hoàng Lâm, hắn chưa bao giờ gặp mặt Hoàng Lâm, hắn với Hoàng Lâm cũng không thù không oán, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa bao giờ nói, tại sao ta phải giết hắn? Miêu Nghị hỏi đi hỏi lại một câu, các ngươi có biết tình huống lúc đó hay không, có biết tại sao ta muốn giết hắn hay không?
Nhị nữ đã hỏi thăm tình huống lúc đó, dĩ nhiên là biết, Miêu Nghị hỏi như vậy, hai người đều im lặng.
Miêu Nghị nói giúp các nàng, bởi vì hắn đáng chết. Ta hoàn toàn không muốn giết hắn, nhưng hắn không muốn sống, cứ muốn tự tìm chết, cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ giết hắn.
Miêu Nghị ép hỏi, tại sao ta muốn giết hắn?
Miêu Nghị thở dài nói, các ngươi muốn báo thù cho Hoàng Lâm không sai, chẳng qua đáng tiếc các ngươi không thể giết chết ta. Chỉ dựa vào tu vi của hai người các ngươi muốn giết ta, có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không? Chủ tử của các ngươi chết trên tay ta, ngay cả một chiêu cũng không chống được, các ngươi có tài đức gì giết ta? Thù này theo lý mà nói, nên do đám người Mã Vị Hàn tới tìm ta báo thù mới đúng, nếu sáu Điện chủ bọn họ liên thủ tìm ta tính sổ, không phải là thực tế hơn hai nữ nhân các ngươi?
Miêu Nghị còn nói, chuyện đã xảy ra ta rõ ràng, các ngươi cũng rõ ràng, đến cuối cùng ai là đầu sỏ gây nên, trong lòng các ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta, còn không phải là đám người Mã Vị Hàn để cho Hoàng Lâm tự bước đi tìm cái chết. Ta hoàn toàn không cần thiết giết Hoàng Lâm, ta chỉ là hung thủ, đám người Mã Vị Hàn mới là đầu sỏ gây chuyện.
Nhị nữ một trận cuồng mắng, mắng hắn khích bác ly gián.
Miêu Nghị lại hỏi một câu, Hoàng Lâm bị chết oan hay không? Các ngươi có muốn tìm đám người Mã Vị Hàn báo thù hay không?
Nhị nữ lại rơi vào trầm mặc.
Miêu Nghị nói, ta cho các ngươi một cơ hội tìm bọn hắn tính sổ, sau đó ta cũng không hành hạ hai người các ngươi nữa, cho các ngươi một thống khoái, làm hay không làm?
Nhiều cường giả như vậy cũng thua dưới tay Miêu Nghị, đầu óc của các nàng không phải đối thủ của Miêu Nghị. Nhưng sau khi nói dăm ba câu đã xuất hiện chuyện nhị nữ cuồng cắn sáu người Mã Vị Hàn...
Lúc này Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã từ sau cung đi tới đón tiếp, Diêm Tu cũng từ cách đó không xa đi tới, ba người không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Miêu Nghị nhìn Kính Anh và Kính Lạc nói:
- Hai người các ngươi căn bản không đáng nhắc tới trước mặt bổn tọa. Bổn tọa cũng không cần làm bộ làm tịch trước mặt các ngươi, bổn tọa đã đáp ứng cho hai người các ngươi một thống khoái, nhưng hiện tại bổn tọa đổi ý rồi!
Hai người lập tức trợn to mắt nhìn, đây là loại cảm giác nhục nhã tức giận sau khi bị lợi dụng, vừa nghĩ tới hành hạ phải gánh chịu tiếp theo, ánh mắt hai người chỉ hận không thể bầm thây Miêu Nghị thành vạn đoạn.
Ai ngờ còn chưa kịp nhục mạ, đã thấy Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa quyết định không giết các ngươi, tha cho các ngươi một con đường sống!
Lời này vừa nói ra, nhị nữ thoáng chốc sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị tràn đầy khó tin, còn cho là mình nghe lầm.
Giản Tam Nương ở bên cạnh phải nhắc nhở:
- Đại nhân nghĩ lại đi, để các nàng sống sót, sợ là tà tâm của các nàng vẫn chưa chết, sẽ bất lợi đối với đại nhân!
Miêu Nghị chắp tay liếc xéo nói:
- Chỉ dựa vào hai người các nàng? Nếu ngay cả hai người các nàng ta cũng ứng phó không được, làm sao còn có thể đặt chân ở giới tu hành? Bổn tọa chẳng những muốn thả cho các nàng một con đường sống, còn muốn giữ hai nàng ở bên người, để các nàng tận mắt nhìn thấy chủ tử Hoàng Lâm của các nàng chết trên tay bổn tọa có oan uổng hay không!
Hắn quay đầu lại nhìn về phía nhị nữ:
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi lưu lại nơi này, làm công việc quét sân trong cung cho bổn tọa chuộc tội, bổn tọa cho hai người các ngươi thời gian một ngàn năm, cung cấp đầy đủ Nguyện Lực châu cho hai người các ngươi tu hành. Sau một ngàn năm, bổn tọa sẽ ban thưởng linh dược cho hai người một đôi tay đầy đủ, đến lúc đó nếu các ngươi còn muốn giết bổn tọa, bổn tọa trái lại sẽ cho các ngươi tự do, đợi hai người tìm đến bổn tọa báo thù!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tây Môn Nhạn vội vàng nói:
- Đại nhân không thể làm vậy, giữ hai người này ở bên người chắc chắn sẽ cho các nàng cơ hội mưu đồ bất chính với đại nhân.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Trong cung quá an nhàn, bổn tọa chính là muốn lưu lại hai nguy hiểm trong cung, cho đầu óc các ngươi căng thẳng một chút, nếu ngay cả các nàng không có cánh tay, mọi người cũng không đề phòng được, vậy ta có thể trông cậy các ngươi đề phòng người phía ngoài sao? Bổn tọa nuôi nhiều người như vậy làm gì?
Lời này nói ra, mọi người không biết nói gì, chưa từng thấy người nào như vậy, tự tìm phiền toái tìm nguy hiểm cho mình, đây không phải là không có chuyện gì muốn tự gây chuyện sao.
- Diêm Tu, giao các nàng cho ngươi, an bài cho các nàng một chỗ ở trong cung, lại cho các nàng một đôi chổi, không được ngược đãi, cho các nàng ăn ngon ngủ yên, ngoài ra cung cấp Nguyện Lực châu kịp thời cho các nàng tu luyện!
Miêu Nghị nghiêng đầu, bình thản phân phó.
- Vâng!
Diêm Tu đã dưỡng thành thói quen phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, đi tới bên cạnh nhị nữ ngoắc tay nói:
- Đi theo ta.
---------------
- Vậy sau này gặp chuyện khiến ngươi phải hy sinh nhan sắc, ngươi có làm hay không?
Giản Tam Nương hé miệng cười nói:
- Chỉ cần không làm thật, nói một hai câu nũng nịu..., vứt thể diện đi vẫn có thể làm được.
Miêu Nghị hừ nói:
- Không lo lắng danh tiếng sao?
Giản Tam Nương hé miệng cười nói:
- Đại nhân phân phó, thuộc hạ dĩ nhiên không thể từ chối.
Miêu Nghị lắc đầu, khoát tay áo về phía mọi người, cả đám người nhất thời tránh ra, lộ ra hai nữ thích khách vô cùng thê thảm, hai người này một người tên là Kính Anh, một người tên là Kính Lạc.
- Giải trừ cấm chế trên người các nàng, thả các nàng ra!
Miêu Nghị ra hiệu, đám Hành tẩu áp giải hai người lập tức theo lời rời đi.
Hai nữ nhân ngẩng gương mặt bị mái tóc rối bời che phủ, nhìn về phía Miêu Nghị. Kính Anh liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói:
- Miêu tặc, muốn giết cứ giết, dù sao ngươi cũng lợi dụng chúng ta hết rồi, không cần làm bộ làm tịch!
Tây Môn Nhạn lập tức quát lên:
- To gan!
Miêu Nghị bình thản giơ tay lên, ngăn cản Tây Môn Nhạn tiến lên trừng phạt.
Có thể nói lần này lừa gạt được sáu Điện chủ, hai nữ thích khách trước mặt cũng giúp ích không nhỏ, bởi vì hai người đã cho Miêu Nghị một cái cớ đòi nợ rất tốt, có thể đe dọa người khác thành thật móc tiền trong túi ra, giao nộp cho mình.
Kính Anh nói không sai, Miêu Nghị đã lợi dụng các nàng, nhưng loại lợi dụng này cũng là hai người cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, nếu không hai người ôm lòng hẳn phải chết, thử hỏi có ai lợi dụng được.
Sau khi hai người rơi vào trong tay Miêu Nghị, có một ngày Miêu Nghị đến địa lao thăm các nàng, hỏi các nàng có biết Hoàng Lâm chết như thế nào hay không?
Hai người dĩ nhiên là mắng Miêu Nghị, nói là Miêu Nghị giết.
Miêu Nghị nói, trước khi giết chết Hoàng Lâm, hắn chưa bao giờ gặp mặt Hoàng Lâm, hắn với Hoàng Lâm cũng không thù không oán, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa bao giờ nói, tại sao ta phải giết hắn? Miêu Nghị hỏi đi hỏi lại một câu, các ngươi có biết tình huống lúc đó hay không, có biết tại sao ta muốn giết hắn hay không?
Nhị nữ đã hỏi thăm tình huống lúc đó, dĩ nhiên là biết, Miêu Nghị hỏi như vậy, hai người đều im lặng.
Miêu Nghị nói giúp các nàng, bởi vì hắn đáng chết. Ta hoàn toàn không muốn giết hắn, nhưng hắn không muốn sống, cứ muốn tự tìm chết, cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ giết hắn.
Miêu Nghị ép hỏi, tại sao ta muốn giết hắn?
Miêu Nghị thở dài nói, các ngươi muốn báo thù cho Hoàng Lâm không sai, chẳng qua đáng tiếc các ngươi không thể giết chết ta. Chỉ dựa vào tu vi của hai người các ngươi muốn giết ta, có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không? Chủ tử của các ngươi chết trên tay ta, ngay cả một chiêu cũng không chống được, các ngươi có tài đức gì giết ta? Thù này theo lý mà nói, nên do đám người Mã Vị Hàn tới tìm ta báo thù mới đúng, nếu sáu Điện chủ bọn họ liên thủ tìm ta tính sổ, không phải là thực tế hơn hai nữ nhân các ngươi?
Miêu Nghị còn nói, chuyện đã xảy ra ta rõ ràng, các ngươi cũng rõ ràng, đến cuối cùng ai là đầu sỏ gây nên, trong lòng các ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta, còn không phải là đám người Mã Vị Hàn để cho Hoàng Lâm tự bước đi tìm cái chết. Ta hoàn toàn không cần thiết giết Hoàng Lâm, ta chỉ là hung thủ, đám người Mã Vị Hàn mới là đầu sỏ gây chuyện.
Nhị nữ một trận cuồng mắng, mắng hắn khích bác ly gián.
Miêu Nghị lại hỏi một câu, Hoàng Lâm bị chết oan hay không? Các ngươi có muốn tìm đám người Mã Vị Hàn báo thù hay không?
Nhị nữ lại rơi vào trầm mặc.
Miêu Nghị nói, ta cho các ngươi một cơ hội tìm bọn hắn tính sổ, sau đó ta cũng không hành hạ hai người các ngươi nữa, cho các ngươi một thống khoái, làm hay không làm?
Nhiều cường giả như vậy cũng thua dưới tay Miêu Nghị, đầu óc của các nàng không phải đối thủ của Miêu Nghị. Nhưng sau khi nói dăm ba câu đã xuất hiện chuyện nhị nữ cuồng cắn sáu người Mã Vị Hàn...
Lúc này Thiên Nhi, Tuyết Nhi đã từ sau cung đi tới đón tiếp, Diêm Tu cũng từ cách đó không xa đi tới, ba người không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Miêu Nghị nhìn Kính Anh và Kính Lạc nói:
- Hai người các ngươi căn bản không đáng nhắc tới trước mặt bổn tọa. Bổn tọa cũng không cần làm bộ làm tịch trước mặt các ngươi, bổn tọa đã đáp ứng cho hai người các ngươi một thống khoái, nhưng hiện tại bổn tọa đổi ý rồi!
Hai người lập tức trợn to mắt nhìn, đây là loại cảm giác nhục nhã tức giận sau khi bị lợi dụng, vừa nghĩ tới hành hạ phải gánh chịu tiếp theo, ánh mắt hai người chỉ hận không thể bầm thây Miêu Nghị thành vạn đoạn.
Ai ngờ còn chưa kịp nhục mạ, đã thấy Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa quyết định không giết các ngươi, tha cho các ngươi một con đường sống!
Lời này vừa nói ra, nhị nữ thoáng chốc sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị tràn đầy khó tin, còn cho là mình nghe lầm.
Giản Tam Nương ở bên cạnh phải nhắc nhở:
- Đại nhân nghĩ lại đi, để các nàng sống sót, sợ là tà tâm của các nàng vẫn chưa chết, sẽ bất lợi đối với đại nhân!
Miêu Nghị chắp tay liếc xéo nói:
- Chỉ dựa vào hai người các nàng? Nếu ngay cả hai người các nàng ta cũng ứng phó không được, làm sao còn có thể đặt chân ở giới tu hành? Bổn tọa chẳng những muốn thả cho các nàng một con đường sống, còn muốn giữ hai nàng ở bên người, để các nàng tận mắt nhìn thấy chủ tử Hoàng Lâm của các nàng chết trên tay bổn tọa có oan uổng hay không!
Hắn quay đầu lại nhìn về phía nhị nữ:
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi lưu lại nơi này, làm công việc quét sân trong cung cho bổn tọa chuộc tội, bổn tọa cho hai người các ngươi thời gian một ngàn năm, cung cấp đầy đủ Nguyện Lực châu cho hai người các ngươi tu hành. Sau một ngàn năm, bổn tọa sẽ ban thưởng linh dược cho hai người một đôi tay đầy đủ, đến lúc đó nếu các ngươi còn muốn giết bổn tọa, bổn tọa trái lại sẽ cho các ngươi tự do, đợi hai người tìm đến bổn tọa báo thù!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tây Môn Nhạn vội vàng nói:
- Đại nhân không thể làm vậy, giữ hai người này ở bên người chắc chắn sẽ cho các nàng cơ hội mưu đồ bất chính với đại nhân.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Trong cung quá an nhàn, bổn tọa chính là muốn lưu lại hai nguy hiểm trong cung, cho đầu óc các ngươi căng thẳng một chút, nếu ngay cả các nàng không có cánh tay, mọi người cũng không đề phòng được, vậy ta có thể trông cậy các ngươi đề phòng người phía ngoài sao? Bổn tọa nuôi nhiều người như vậy làm gì?
Lời này nói ra, mọi người không biết nói gì, chưa từng thấy người nào như vậy, tự tìm phiền toái tìm nguy hiểm cho mình, đây không phải là không có chuyện gì muốn tự gây chuyện sao.
- Diêm Tu, giao các nàng cho ngươi, an bài cho các nàng một chỗ ở trong cung, lại cho các nàng một đôi chổi, không được ngược đãi, cho các nàng ăn ngon ngủ yên, ngoài ra cung cấp Nguyện Lực châu kịp thời cho các nàng tu luyện!
Miêu Nghị nghiêng đầu, bình thản phân phó.
- Vâng!
Diêm Tu đã dưỡng thành thói quen phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, đi tới bên cạnh nhị nữ ngoắc tay nói:
- Đi theo ta.
---------------
/1024
|