Sau khi trong lòng thoáng trấn định, Miêu Nghị nhanh chóng lấy một miếng ngọc điệp hồi âm, kêu Triệu Không và Tư Không Vô Úy có dị thường gì thì lập tức báo tin cho mình. . .
- Làm sao không thèm nhìn ta một cái? Có phải không có hứng thú chơi đùa hay không?
Khi Miêu Nghị rót nước tắm vào trong bồn tắm của Lão bản nương, dáng vẻ có chút thất thần, lúc này trong đầu hắn vẫn đang suy tư chuyện của Thủy Vân phủ, vừa vặn ý nghĩ lại bay tới bên kia. Lão bản nương uổng công một phen bày ra tư thái quyến rũ, nhất thời khó chịu, bò dậy cười lạnh mấy tiếng.
- Ách. . .
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, cười ha hả nói:
- Làm sao có thể. Còn chưa chính diện nếm thử mùi vị như thế nào, làm sao có thể chán.
- Xem ra vẫn là Lão bản nương anh minh, may chưa cho ngươi nếm ra mùi vị.
Lão bản nương tiến lên, cười lạnh nói:
- Nghe ý tứ của ngươi, nếu nếm ra mùi vị sẽ chán có phải không?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Nếm ra mùi vị ăn ngon nhất định phải tiếp tục nếm tiếp, làm sao có thể chán. Huống chi đối với ngươi, ta nếm cả đời cũng sẽ không chán!
Lão bản nương liền chịu không được những lời ngọt ngào của hắn, trên mặt lập tức ôn nhu:
- Thất thần nghĩ gì thế?
- Cung chủ Thủy Hành cung chúng ta vừa qua đời. . .
Miêu Nghị buông tiếng thở dài, đại khái nói lại tình huống. . .
----------------------------------
Tiên quốc, Thần đường, Thủy Hành cung, tang trắng một mảnh, chung quanh chủ điện thông gió lụa trắng theo gió phiêu lãng, bên trong hương khói lượn lờ.
Di thể gầy gò của Đào bà bà ngồi xếp bằng trên bảo tọa cung chủ, khẽ cúi đầu.
Đào Thanh Ly đứng đón khách, toàn thân mặc đồ tang màu trắng, hai mắt khóc đến sưng đỏ. Triệu Không vf Tư Không Vô Úy là huynh đệ kết nghĩa đứng bên cạnh nàng, đồng dạng cũng mặc đồ trắng.
Phía dưới, tám vị điện chủ mang theo thủ hạ dưới trướng đi lại. Trên đầu người nào cũng đeo khăn trắng, cứ theo thứ tự, một cúi chào, hai cúi chào,. . . Sau khi lễ xong, mọi người lại thay phiên tiến lên thắp hương, một lão đầu gầy gò tiều tụy, tóc muối tiêu, chắp tay nói với Đào Thanh Ly:
- Cung chủ. Lão cung chủ chầu trời, là chuyện không thể tránh khỏi. Xin hãy nén bi thương!
Người này chính là điện chủ Trấn Giáp điện Hậu Phong, sau khi hắn mở miệng, những chấp sự của điện chủ khác cũng đi theo chắp tay hưởng ứng:
- Xin cung chủ nén bi thương!
Hai mắt Triệu Không nheo lại, sâu kín lạnh lùng quét qua mọi người, sau đó lại nhanh chóng thu liễm.
Đúng lúc này, phía ngoài một đạo lưu quang kim sắc và hai đạo lưu quang tử sắc rơi xuống, mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô đầu đội kim quan, mặt mũi dương cương, mặc hoa phục cẩm y, lưng đeo đai ngọc, đưa mắt nhìn về phía trong đại điện, hai cạnh là hai gã tùy tùng.
Đào Thanh Ly vừa nhìn thấy hắn, vội vàng bước nhanh đến, ra khỏi đại điện, chắp tay hành lễ nói:
- Đào Thanh Ly bái kiến Hô Diên đại gia!
Mọi người nghe vậy cả kinh, chẳng lẽ là thủ đồ của Tiên Thánh Hô Diên Thái Bảo giá lâm?
Người kia đưa tay đỡ lấy nàng, thở dài nói:
- Đào muội tử, không cần đa lễ, Thánh Tôn kêu ta đến đây tế bái Đào bà bà!
Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ đã chứng minh thân phận của hắn chính là thủ đồ Tiên Thánh Hô Diên Thái Báo. Thánh Tôn của Tiên quốc, ngoại trừ Mục Phàm Quân còn người nào khác, mà dưới trướng Mục Phàm Quân cao thủ Kim Liên họ Hô Diên ngoại trừ Hô Diên Thái Bảo cũng không còn người nào khác, người tới chính là Hô Diên Thái Bảo!
Đào Thanh Ly lập tức nghiêng người nhường đường, đưa tay cùng mời.
Hô Diên Thái Bảo không vội vàng đi vào, mà dẫn hai gã tùy tùng chủ động đến lấy chiếc khăn trắng trong tay người hầu bên cạnh ghim lên trên đầu, cử động này coi như rất tôn kính Đào bà bà rồi, nếu không dựa vào thân phận địa vị của hắn không cần thiết phải đa lễ với một cung chủ đã mất như vậy.
Sau đó mới sải bước đi vào, làm như không thấy hàng người hai bên tránh ra, có thể nói là mắt nhìn thẳng, khí thế nghiêm nghị.
Sau khi ba người đứng trước hương án cúi người bái lạy, đốt hương cắm vào bên trong lư hương.
Hô Diên Thái Bảo đưa mắt nhìn di thể Đào bà bà, thở dài một tiếng thật sâu, sau khi khom người cúi chào, xoay người nói với Đào Thanh Ly:
- Đào muội tử, Thánh Tôn kêu ta chuyển lời, đợi sau khi Đào bà bà tiếp nhận tế bái, đem di thể của Đào bà bà đến Thiên Ngoại Thiên, Thánh Tôn đã tự mình chọn xong nơi an táng ở Thiên Ngoại Thiên!
Đào Thanh Ly nghe vậy lập tức khóc nức nở, gật đầu nói:
- Tạ ơn thiên ân của Thánh Tôn!
Nói xong, nàng xoay người đưa tay dẫn đường:
- Hô Diên đại gia, mời vào nội sảnh dùng trà.
Hô Diên Thái Bảo gật đầu dẫn tùy tùng đi vào.
Mọi người đứng ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, xem ra quan hệ giữa Đào bà bà và Tiên Thánh quả nhiên không tầm thường, chẳng những phái thủ đồ tới tế bái, còn đích thân chọn cát địa an táng di thể của Đào bà bà ở Thiên Ngoại Thiên, phần vinh hạnh đặc biệt này thật sự không phải ai cũng có thể có . . .
Ở nội sảnh, sau khi tiễn khách quý Hô Diên Thái Bảo ra về; Đào Thanh Ly, Triệu Không và Tư Không Vô Úy cùng tụ lại một chỗ, bàn bạc mưu đồ bí mật.
Sau khi nghe xong lời nói của Triệu Không, Đào Thanh Ly thật sự sợ hãi:
- Tam đệ, bà bà vừa mới qua đời, làm như vậy, không ổn đâu?
Sắc mặt Triệu Không ngưng trọng nói:
- Tu vi của Hậu Phong đã luẩn quẩn ở Hồng Liên cửu phẩm nhiều năm, một khi hắn đột phá đến cảnh giới Tử Liên, ở Thủy Hành cung có ai có thể làm gì hắn? Vừa rồi ta đã quan sát thái độ của chư vị điện chủ, không có ai không tỏ vẻ tôn kính hắn, lâu ngày tất sinh lòng ngạo mạn. Nếu đại tỷ muốn ngồi vững vàng ở vị trí cung chủ, không được giữ lại người này, cho dù là đề phòng, chưa xảy ra cũng phải diệt trừ. Chính bởi vì lão cung chủ vừa qua đời, hắn sẽ không đề phòng, mới là thời cơ tốt nhất để hạ thủ, phải tận dụng thời cơ, không thể để mất, chúng ta không thể trì hoãn được rồi!
- Cái này. . .
Đào Thanh Ly tương đối do dự:
- Hậu Phong là lão nhân đi theo bà bà lâu nhất, khi bà bà còn tại thế cũng không động tới hắn, hắn lại không làm ra chuyện gì quá phận.
Triệu Không khuyên can:
- Trước khác nay khác, khi lão cung chủ còn sống, hắn dĩ nhiên không dám làm ra chuyện gì quá phận, nhưng lão cung chủ mất thì không thể biết được. Cho dù sau này hắn không làm ra chuyện vượt rào, cũng không thể lưu hắn lại! Chẳng lẽ đại tỷ còn không nhìn ra dụng tâm lương khổ của lão cung chủ sao? Lão cung chủ giữ đầu của hắn chính là để cho đại tỷ tới lấy, cái đầu đó chính là để đại tỷ dùng để giết một người răn trăm người! Lúc nên chém không chém, ngược lại sẽ loạn!
Tư Không Vô Úy cũng khuyên nhủ:
- Thanh Ly, lão Tam nói có lý, chúng ta sẽ không hại ngươi, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi!
Đào Thanh Ly nhìn hai người, không biết nên nói cái gì cho phải, nàng há có thể không biết Đào bà bà lưu lại Hậu Phong chính là cho nàng lập uy . . .
- Làm sao không thèm nhìn ta một cái? Có phải không có hứng thú chơi đùa hay không?
Khi Miêu Nghị rót nước tắm vào trong bồn tắm của Lão bản nương, dáng vẻ có chút thất thần, lúc này trong đầu hắn vẫn đang suy tư chuyện của Thủy Vân phủ, vừa vặn ý nghĩ lại bay tới bên kia. Lão bản nương uổng công một phen bày ra tư thái quyến rũ, nhất thời khó chịu, bò dậy cười lạnh mấy tiếng.
- Ách. . .
Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, cười ha hả nói:
- Làm sao có thể. Còn chưa chính diện nếm thử mùi vị như thế nào, làm sao có thể chán.
- Xem ra vẫn là Lão bản nương anh minh, may chưa cho ngươi nếm ra mùi vị.
Lão bản nương tiến lên, cười lạnh nói:
- Nghe ý tứ của ngươi, nếu nếm ra mùi vị sẽ chán có phải không?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Nếm ra mùi vị ăn ngon nhất định phải tiếp tục nếm tiếp, làm sao có thể chán. Huống chi đối với ngươi, ta nếm cả đời cũng sẽ không chán!
Lão bản nương liền chịu không được những lời ngọt ngào của hắn, trên mặt lập tức ôn nhu:
- Thất thần nghĩ gì thế?
- Cung chủ Thủy Hành cung chúng ta vừa qua đời. . .
Miêu Nghị buông tiếng thở dài, đại khái nói lại tình huống. . .
----------------------------------
Tiên quốc, Thần đường, Thủy Hành cung, tang trắng một mảnh, chung quanh chủ điện thông gió lụa trắng theo gió phiêu lãng, bên trong hương khói lượn lờ.
Di thể gầy gò của Đào bà bà ngồi xếp bằng trên bảo tọa cung chủ, khẽ cúi đầu.
Đào Thanh Ly đứng đón khách, toàn thân mặc đồ tang màu trắng, hai mắt khóc đến sưng đỏ. Triệu Không vf Tư Không Vô Úy là huynh đệ kết nghĩa đứng bên cạnh nàng, đồng dạng cũng mặc đồ trắng.
Phía dưới, tám vị điện chủ mang theo thủ hạ dưới trướng đi lại. Trên đầu người nào cũng đeo khăn trắng, cứ theo thứ tự, một cúi chào, hai cúi chào,. . . Sau khi lễ xong, mọi người lại thay phiên tiến lên thắp hương, một lão đầu gầy gò tiều tụy, tóc muối tiêu, chắp tay nói với Đào Thanh Ly:
- Cung chủ. Lão cung chủ chầu trời, là chuyện không thể tránh khỏi. Xin hãy nén bi thương!
Người này chính là điện chủ Trấn Giáp điện Hậu Phong, sau khi hắn mở miệng, những chấp sự của điện chủ khác cũng đi theo chắp tay hưởng ứng:
- Xin cung chủ nén bi thương!
Hai mắt Triệu Không nheo lại, sâu kín lạnh lùng quét qua mọi người, sau đó lại nhanh chóng thu liễm.
Đúng lúc này, phía ngoài một đạo lưu quang kim sắc và hai đạo lưu quang tử sắc rơi xuống, mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử khôi ngô đầu đội kim quan, mặt mũi dương cương, mặc hoa phục cẩm y, lưng đeo đai ngọc, đưa mắt nhìn về phía trong đại điện, hai cạnh là hai gã tùy tùng.
Đào Thanh Ly vừa nhìn thấy hắn, vội vàng bước nhanh đến, ra khỏi đại điện, chắp tay hành lễ nói:
- Đào Thanh Ly bái kiến Hô Diên đại gia!
Mọi người nghe vậy cả kinh, chẳng lẽ là thủ đồ của Tiên Thánh Hô Diên Thái Bảo giá lâm?
Người kia đưa tay đỡ lấy nàng, thở dài nói:
- Đào muội tử, không cần đa lễ, Thánh Tôn kêu ta đến đây tế bái Đào bà bà!
Lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ đã chứng minh thân phận của hắn chính là thủ đồ Tiên Thánh Hô Diên Thái Báo. Thánh Tôn của Tiên quốc, ngoại trừ Mục Phàm Quân còn người nào khác, mà dưới trướng Mục Phàm Quân cao thủ Kim Liên họ Hô Diên ngoại trừ Hô Diên Thái Bảo cũng không còn người nào khác, người tới chính là Hô Diên Thái Bảo!
Đào Thanh Ly lập tức nghiêng người nhường đường, đưa tay cùng mời.
Hô Diên Thái Bảo không vội vàng đi vào, mà dẫn hai gã tùy tùng chủ động đến lấy chiếc khăn trắng trong tay người hầu bên cạnh ghim lên trên đầu, cử động này coi như rất tôn kính Đào bà bà rồi, nếu không dựa vào thân phận địa vị của hắn không cần thiết phải đa lễ với một cung chủ đã mất như vậy.
Sau đó mới sải bước đi vào, làm như không thấy hàng người hai bên tránh ra, có thể nói là mắt nhìn thẳng, khí thế nghiêm nghị.
Sau khi ba người đứng trước hương án cúi người bái lạy, đốt hương cắm vào bên trong lư hương.
Hô Diên Thái Bảo đưa mắt nhìn di thể Đào bà bà, thở dài một tiếng thật sâu, sau khi khom người cúi chào, xoay người nói với Đào Thanh Ly:
- Đào muội tử, Thánh Tôn kêu ta chuyển lời, đợi sau khi Đào bà bà tiếp nhận tế bái, đem di thể của Đào bà bà đến Thiên Ngoại Thiên, Thánh Tôn đã tự mình chọn xong nơi an táng ở Thiên Ngoại Thiên!
Đào Thanh Ly nghe vậy lập tức khóc nức nở, gật đầu nói:
- Tạ ơn thiên ân của Thánh Tôn!
Nói xong, nàng xoay người đưa tay dẫn đường:
- Hô Diên đại gia, mời vào nội sảnh dùng trà.
Hô Diên Thái Bảo gật đầu dẫn tùy tùng đi vào.
Mọi người đứng ở đây đều đưa mắt nhìn nhau, xem ra quan hệ giữa Đào bà bà và Tiên Thánh quả nhiên không tầm thường, chẳng những phái thủ đồ tới tế bái, còn đích thân chọn cát địa an táng di thể của Đào bà bà ở Thiên Ngoại Thiên, phần vinh hạnh đặc biệt này thật sự không phải ai cũng có thể có . . .
Ở nội sảnh, sau khi tiễn khách quý Hô Diên Thái Bảo ra về; Đào Thanh Ly, Triệu Không và Tư Không Vô Úy cùng tụ lại một chỗ, bàn bạc mưu đồ bí mật.
Sau khi nghe xong lời nói của Triệu Không, Đào Thanh Ly thật sự sợ hãi:
- Tam đệ, bà bà vừa mới qua đời, làm như vậy, không ổn đâu?
Sắc mặt Triệu Không ngưng trọng nói:
- Tu vi của Hậu Phong đã luẩn quẩn ở Hồng Liên cửu phẩm nhiều năm, một khi hắn đột phá đến cảnh giới Tử Liên, ở Thủy Hành cung có ai có thể làm gì hắn? Vừa rồi ta đã quan sát thái độ của chư vị điện chủ, không có ai không tỏ vẻ tôn kính hắn, lâu ngày tất sinh lòng ngạo mạn. Nếu đại tỷ muốn ngồi vững vàng ở vị trí cung chủ, không được giữ lại người này, cho dù là đề phòng, chưa xảy ra cũng phải diệt trừ. Chính bởi vì lão cung chủ vừa qua đời, hắn sẽ không đề phòng, mới là thời cơ tốt nhất để hạ thủ, phải tận dụng thời cơ, không thể để mất, chúng ta không thể trì hoãn được rồi!
- Cái này. . .
Đào Thanh Ly tương đối do dự:
- Hậu Phong là lão nhân đi theo bà bà lâu nhất, khi bà bà còn tại thế cũng không động tới hắn, hắn lại không làm ra chuyện gì quá phận.
Triệu Không khuyên can:
- Trước khác nay khác, khi lão cung chủ còn sống, hắn dĩ nhiên không dám làm ra chuyện gì quá phận, nhưng lão cung chủ mất thì không thể biết được. Cho dù sau này hắn không làm ra chuyện vượt rào, cũng không thể lưu hắn lại! Chẳng lẽ đại tỷ còn không nhìn ra dụng tâm lương khổ của lão cung chủ sao? Lão cung chủ giữ đầu của hắn chính là để cho đại tỷ tới lấy, cái đầu đó chính là để đại tỷ dùng để giết một người răn trăm người! Lúc nên chém không chém, ngược lại sẽ loạn!
Tư Không Vô Úy cũng khuyên nhủ:
- Thanh Ly, lão Tam nói có lý, chúng ta sẽ không hại ngươi, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi!
Đào Thanh Ly nhìn hai người, không biết nên nói cái gì cho phải, nàng há có thể không biết Đào bà bà lưu lại Hậu Phong chính là cho nàng lập uy . . .
/1024
|