- Cao hứng, sao lại không cao hứng chứ?
Miêu Nghị liên tục chắp tay cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng!
Tư Không Vô Úy lúc này đắc ý ngông cuồng bật cười ha hả, đích thật là thật cao hứng rồi. Cái này đối với người tu hành mà nói thật là là chuyện vui lớn lao, muốn không cao hứng cũng không được.
Miêu Nghị ở một bên hỏi:
- Tư Không, tu vi của ngươi cũng lên tới rồi, chuẩn bị khi nào kéo Tiên Thánh xuống ngựa?
- Ách. . .
Giống như bị người nào đó bóp ở cổ vậy, Tư Không Vô Úy lúc này không cười được nữa, lời này sao có thể nói lung tung, truyền ra ngoài biết phải làm sao? Hắn trừng mắt nhìn Miêu Nghị, tức giận nói:
- Ngươi ý gì? Có phải là cố ý làm mất hứng ta hay không?
Miêu Nghị thở dài:
- Ngày hôm qua Triệu Phi đến rồi, mới vừa ở chỗ này của ta khoe khoang một vòng rồi ly khai, ngươi lại chạy tới khoe khoang. Hai người các ngươi thay phiên nhau chạy tới chơi đùa, có thể bay tới bay lui bộ giỏi lắm hay sao? Ta nói hai người các ngươi còn có muốn cho ta sống hay không?
- Ghen tỵ! Ta hiểu được rồi, ngươi đây là ghen tỵ, trắng trợn ghen tỵ!
Tư Không Vô Úy tức cười, chỉ vào lỗ mũi Miêu Nghị tỏ vẻ xem thường.
- Không được tự cảm thấy mình tốt đẹp, ghen tỵ? Tu luyện một hai ngàn năm mới có tu vi Hồng Liên nhất phẩm. Ta không phải không gặp người tu luyện thần tốc hơn, có gì tốt mà ghen tỵ?
Cần phải ghen tỵ thì phải ghen tỵ Yến Bắc Hồng mới đúng, Miêu Nghị lười mang Yến Bắc Hồng ra để đả kích hắn, người ta đều đã lên làmđiện chủ rồi.
- Ngươi. . .
Không đợi Tư Không Vô Úy phun nước bọt lên mặt mình, Miêu Nghị đã chụp bắt cổ tay hắn chỉ đến, kéo đến Thủy Vân các:
- Đi! Thiết yến ăn mừng cho ngươi một chút!
- Vậy coi mới được!
Tư Không Vô Úy hừ hừ hai tiếng.
Không cần nói, sau vài chén rượu vào bụng, sự tình tam phẩm pháp bảo của Tư Không Vô Úy cũng phó thác cho Yêu Nhược Tiên làm.
Điều này khiến cho Yêu Nhược Tiên cảm khái không thôi, cảm giác mình đã ẩn tàng đủ sâu, thế mà vẫn có mối làm ăn chủ động đưa tới cửa. Thật đúng là kỹ thuật chói mắt muốn che cũng che không được a!
Nhìn theo Tư Không Vô Úy bay lên trời mà đi, Miêu Nghị không khỏi cười khổ, nếu thuận lợi, một năm sau tự bản thân mình chỉ mới đột phá đến Thanh Liên lục phẩm mà thôi!
Nếu nói là hắn chẳng chút hâm mộ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là không thể nào, từ xưa đến nay con người lúc nào cũng hâm mộ chim có thể tự do bay lượn ở trên không trung, đây là mộng tưởng mà nhân loại ngay từ khi sinh ra là đã có rồi, huống chi là tu sĩ lúc nào cũng khát vọng chạy nhảy tung hoành ở trên cả vùng đất.
Nhìn từng người bạn tốt của mình thoát khỏi sự trói buộc của đại địa, tự do bay lượn giữa thiên địa, chỉ có tự bản thân mình vẫn còn bám ở trên mặt đất bôn ba, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy mình nhỏ nhoi như thế, làm sao có thể nào không hâm mộ?
Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi đạt đến cảnh giới này còn có thể nói được, nhưng mà Yến Bắc Hồng cùng hắn gần như đồng thời bước chân vào tu hành giới cũng đạt tới cảnh giới như thế, mà tự bản thân mình còn cách xa cảnh giới này ngút cả tầm mắt, không thể không nói một tiếng ở trong lòng, rằng phải cố gắng a! Chênh lệch kéo quá xa rồi, dù là bạn có thân đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng sẽ này sinh ra cự ly, bởi vì ngươi đã theo không kịp chuyến đò rồi!
Thí dụ như giữa hắn và Trần Phi, dường như là ví dụ rất tốt, bây giờ muốn trở thành bằng hữu bình đẳng tương giao đi nữa cũng đã không thể rồi. Hắn có thể hài hoà, nhưng Trần Phi lại mượn cớ tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti trên dưới, một mực uy quy củ củ làm kẻ dưới ở trước mặt hắn. Mà lời hắn nói, đối với Trần Phi mà nói chính là pháp chỉ, bằng hữu biến thành một vị thủ hạ tâm phúc mà thôi. Không trở lại được như trước nữa!
Chỉ vài ngày sau, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều đưa tới một lượng vật liệu luyện bảo lớn. Lần này hai người có thể nói là đại xuất huyết rồi vậy.
Không chảy máu cũng không được, bởi vì hai người đều hiểu, đối mặt với đối thủ cao cấp hơn, muốn sống thì nhất định phải có năng lực tự vệ, nếu không ngươi tùy thời đều là thịt trên cái thớt gỗ, một khi có người muốn chém, đó chính là sự việc một đao mà thôi. Chỉ khi biến thành con nhím, người ta muốn hạ thủ mới có thể đắn đo một chút.
Nội luyện chế áp trục trận nhãn của pháp bảo, hai người gần như tốn vật phẩm giá trị 8 triệu hạ phẩm Nguyện Lực châu. Đây còn không phải là thứ rất tốt gì. Mỗi một người còn phải chuẩn bị hai mươi lăm viên tam phẩm yêu đan. Cần biết một viên tam phẩm yêu đan giá trị 1 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, hai mươi lăm viên chính là 2500 vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Nội hai cái này, hai người phải tiêu tốn tài liệu giá trị hơn 30 triệu viên Nguyện Lực châu mỗi người, bao gồm thêm những tài liệu khác, còn có tiền công đắt giá của Yêu Nhược Tiên, toàn bộ trang bị của mỗi người đều hao phí gần tới 40 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Quy ra, hai người mỗi người được chia chừng ba trăm bộ nhị phẩm chiến giáp ở tại Tinh Túc Hải, gần như thoáng cái đập hết gần hai trăm bộ vào, đây thật là bỏ ra vốn đầu tư quá lớn rồi vậy. Người mới tới Hồng Liên nhất phẩm mà có thể dùng toàn bộ tam phẩm pháp bảo thật không nhiều, nếu muốn trang bị đủ, trong cảnh giới Hồng Liên trừ phi gặp phải cường địch rất khó giải quyết, nếu không người bình thường thật đúng là không thể nào làm gì được bọn họ. Điện chủ Thân Hoài Tín chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của hai người. Điều này hiển nhiên cũng là do hai người không tiếc tiền chế tạo toàn bộ là tam phẩm pháp bảo.
Miêu Nghị không khỏi không cảm khái, phát hiện Yêu Nhược Tiên luyện bảo kiếm tiền thật là quá dễ dàng, không hiểu làm sao lại trở nên thê thảm như vậy, cả ngày trốn trốn nấp nấp còn không nói, lại còn muốn chạy tới Tinh Túc Hải lén lén lút lút bị người ta coi là kẻ trộm để đuổi theo mà đánh.
Đồng thời hắn cũng đoán Văn Phương ắt là cười đến mức không khép được miệng rồi, đoán chừng nội phần trăm hoa hồng cũng kiếm gấp mười lần rồi, làm chưởng quỹ của Thủy Vân thành cũng không mấy năm, thế mà chín phần mười lại sắp được thăng chức nữa rồi. . .
Trong nội cảnh của Trấn Quý Điện đồng thời tấn thăng hai vị Hồng Liên tu sĩ, thật có thể nói là là tin tức lớn chấn động lòng người, ngay cả ánh mắt của Thủy Hành cung cũng có chút tập trung đến Trấn Quý Điện.
Miêu Nghị liên tục chắp tay cười nói:
- Chúc mừng chúc mừng!
Tư Không Vô Úy lúc này đắc ý ngông cuồng bật cười ha hả, đích thật là thật cao hứng rồi. Cái này đối với người tu hành mà nói thật là là chuyện vui lớn lao, muốn không cao hứng cũng không được.
Miêu Nghị ở một bên hỏi:
- Tư Không, tu vi của ngươi cũng lên tới rồi, chuẩn bị khi nào kéo Tiên Thánh xuống ngựa?
- Ách. . .
Giống như bị người nào đó bóp ở cổ vậy, Tư Không Vô Úy lúc này không cười được nữa, lời này sao có thể nói lung tung, truyền ra ngoài biết phải làm sao? Hắn trừng mắt nhìn Miêu Nghị, tức giận nói:
- Ngươi ý gì? Có phải là cố ý làm mất hứng ta hay không?
Miêu Nghị thở dài:
- Ngày hôm qua Triệu Phi đến rồi, mới vừa ở chỗ này của ta khoe khoang một vòng rồi ly khai, ngươi lại chạy tới khoe khoang. Hai người các ngươi thay phiên nhau chạy tới chơi đùa, có thể bay tới bay lui bộ giỏi lắm hay sao? Ta nói hai người các ngươi còn có muốn cho ta sống hay không?
- Ghen tỵ! Ta hiểu được rồi, ngươi đây là ghen tỵ, trắng trợn ghen tỵ!
Tư Không Vô Úy tức cười, chỉ vào lỗ mũi Miêu Nghị tỏ vẻ xem thường.
- Không được tự cảm thấy mình tốt đẹp, ghen tỵ? Tu luyện một hai ngàn năm mới có tu vi Hồng Liên nhất phẩm. Ta không phải không gặp người tu luyện thần tốc hơn, có gì tốt mà ghen tỵ?
Cần phải ghen tỵ thì phải ghen tỵ Yến Bắc Hồng mới đúng, Miêu Nghị lười mang Yến Bắc Hồng ra để đả kích hắn, người ta đều đã lên làmđiện chủ rồi.
- Ngươi. . .
Không đợi Tư Không Vô Úy phun nước bọt lên mặt mình, Miêu Nghị đã chụp bắt cổ tay hắn chỉ đến, kéo đến Thủy Vân các:
- Đi! Thiết yến ăn mừng cho ngươi một chút!
- Vậy coi mới được!
Tư Không Vô Úy hừ hừ hai tiếng.
Không cần nói, sau vài chén rượu vào bụng, sự tình tam phẩm pháp bảo của Tư Không Vô Úy cũng phó thác cho Yêu Nhược Tiên làm.
Điều này khiến cho Yêu Nhược Tiên cảm khái không thôi, cảm giác mình đã ẩn tàng đủ sâu, thế mà vẫn có mối làm ăn chủ động đưa tới cửa. Thật đúng là kỹ thuật chói mắt muốn che cũng che không được a!
Nhìn theo Tư Không Vô Úy bay lên trời mà đi, Miêu Nghị không khỏi cười khổ, nếu thuận lợi, một năm sau tự bản thân mình chỉ mới đột phá đến Thanh Liên lục phẩm mà thôi!
Nếu nói là hắn chẳng chút hâm mộ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy là không thể nào, từ xưa đến nay con người lúc nào cũng hâm mộ chim có thể tự do bay lượn ở trên không trung, đây là mộng tưởng mà nhân loại ngay từ khi sinh ra là đã có rồi, huống chi là tu sĩ lúc nào cũng khát vọng chạy nhảy tung hoành ở trên cả vùng đất.
Nhìn từng người bạn tốt của mình thoát khỏi sự trói buộc của đại địa, tự do bay lượn giữa thiên địa, chỉ có tự bản thân mình vẫn còn bám ở trên mặt đất bôn ba, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, cảm thấy mình nhỏ nhoi như thế, làm sao có thể nào không hâm mộ?
Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi đạt đến cảnh giới này còn có thể nói được, nhưng mà Yến Bắc Hồng cùng hắn gần như đồng thời bước chân vào tu hành giới cũng đạt tới cảnh giới như thế, mà tự bản thân mình còn cách xa cảnh giới này ngút cả tầm mắt, không thể không nói một tiếng ở trong lòng, rằng phải cố gắng a! Chênh lệch kéo quá xa rồi, dù là bạn có thân đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng sẽ này sinh ra cự ly, bởi vì ngươi đã theo không kịp chuyến đò rồi!
Thí dụ như giữa hắn và Trần Phi, dường như là ví dụ rất tốt, bây giờ muốn trở thành bằng hữu bình đẳng tương giao đi nữa cũng đã không thể rồi. Hắn có thể hài hoà, nhưng Trần Phi lại mượn cớ tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti trên dưới, một mực uy quy củ củ làm kẻ dưới ở trước mặt hắn. Mà lời hắn nói, đối với Trần Phi mà nói chính là pháp chỉ, bằng hữu biến thành một vị thủ hạ tâm phúc mà thôi. Không trở lại được như trước nữa!
Chỉ vài ngày sau, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều đưa tới một lượng vật liệu luyện bảo lớn. Lần này hai người có thể nói là đại xuất huyết rồi vậy.
Không chảy máu cũng không được, bởi vì hai người đều hiểu, đối mặt với đối thủ cao cấp hơn, muốn sống thì nhất định phải có năng lực tự vệ, nếu không ngươi tùy thời đều là thịt trên cái thớt gỗ, một khi có người muốn chém, đó chính là sự việc một đao mà thôi. Chỉ khi biến thành con nhím, người ta muốn hạ thủ mới có thể đắn đo một chút.
Nội luyện chế áp trục trận nhãn của pháp bảo, hai người gần như tốn vật phẩm giá trị 8 triệu hạ phẩm Nguyện Lực châu. Đây còn không phải là thứ rất tốt gì. Mỗi một người còn phải chuẩn bị hai mươi lăm viên tam phẩm yêu đan. Cần biết một viên tam phẩm yêu đan giá trị 1 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, hai mươi lăm viên chính là 2500 vạn viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Nội hai cái này, hai người phải tiêu tốn tài liệu giá trị hơn 30 triệu viên Nguyện Lực châu mỗi người, bao gồm thêm những tài liệu khác, còn có tiền công đắt giá của Yêu Nhược Tiên, toàn bộ trang bị của mỗi người đều hao phí gần tới 40 triệu viên hạ phẩm Nguyện Lực châu.
Quy ra, hai người mỗi người được chia chừng ba trăm bộ nhị phẩm chiến giáp ở tại Tinh Túc Hải, gần như thoáng cái đập hết gần hai trăm bộ vào, đây thật là bỏ ra vốn đầu tư quá lớn rồi vậy. Người mới tới Hồng Liên nhất phẩm mà có thể dùng toàn bộ tam phẩm pháp bảo thật không nhiều, nếu muốn trang bị đủ, trong cảnh giới Hồng Liên trừ phi gặp phải cường địch rất khó giải quyết, nếu không người bình thường thật đúng là không thể nào làm gì được bọn họ. Điện chủ Thân Hoài Tín chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của hai người. Điều này hiển nhiên cũng là do hai người không tiếc tiền chế tạo toàn bộ là tam phẩm pháp bảo.
Miêu Nghị không khỏi không cảm khái, phát hiện Yêu Nhược Tiên luyện bảo kiếm tiền thật là quá dễ dàng, không hiểu làm sao lại trở nên thê thảm như vậy, cả ngày trốn trốn nấp nấp còn không nói, lại còn muốn chạy tới Tinh Túc Hải lén lén lút lút bị người ta coi là kẻ trộm để đuổi theo mà đánh.
Đồng thời hắn cũng đoán Văn Phương ắt là cười đến mức không khép được miệng rồi, đoán chừng nội phần trăm hoa hồng cũng kiếm gấp mười lần rồi, làm chưởng quỹ của Thủy Vân thành cũng không mấy năm, thế mà chín phần mười lại sắp được thăng chức nữa rồi. . .
Trong nội cảnh của Trấn Quý Điện đồng thời tấn thăng hai vị Hồng Liên tu sĩ, thật có thể nói là là tin tức lớn chấn động lòng người, ngay cả ánh mắt của Thủy Hành cung cũng có chút tập trung đến Trấn Quý Điện.
/1024
|