- Lão còn cho là mình nghe lầm, lễ đã đưa đi còn muốn đòi về, chuyện này…
Lão ngạc nhiên làm gì?
Miêu Nghị lấy làm kỳ bèn nói:
- Chuyện này người khác đi làm ta không yên lòng, sau khi đòi lại được lão hãy giữ lấy. Cho lão còn hơn, cho đám người kia ta nuốt không trôi cục tức này!
Hắn bất kể ba vị Hành Tẩu Từ Kính Tùng kia nghĩ như thế nào, dù sao chuyện chân đạp mấy chiếc thuyền sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó cũng sẽ không tỏ ra dễ chịu gì với Miêu Nghị hắn. Nếu như lần này không phải là Đào Thanh Ly tìm tới cửa, coi như lễ vật hối lộ đã mất trắng. Nhưng Đào Thanh Ly đã tìm tới, hiện tại trở mặt sớm với ba vị Hành Tẩu, cũng không cần bọn họ tìm cách sửa trị mình, mình đòi lại của đút cho bọn họ một bài học trước đã, bằng không đưa hối lộ cho người ta còn bị người ta sửa trị sẽ vô cùng khó chịu.
Đổi là chỗ khác chắc chắn Miêu Nghị hắn không dám làm như vậy, dù sao ba vị kia đã là cao thủ cảnh giới Hồng Liên. Mặc dù ở chỗ khác cấp bậc Hành Tẩu loại này cũng không dám trực tiếp hạ sát thủ loạn đối với phủ chủ phía dưới, nhưng vẫn có thể xúi giục những người khác cướp địa bàn. Tỷ dụ như Chương Đức Thành tấn công Dương Khánh lúc trước, sẽ làm người ta ném chuột sợ vỡ đồ. Bất quá ở chỗ này hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì nơi này không cho phép xuất hiện chuyện đánh đánh giết giết cướp địa bàn, Miêu Nghị sợ bọn họ mới lạ.
- Đại nhân, đồ đã đưa người ta rồi thu hồi lại sẽ không tiện lắm đâu…
Diêm Tu do do dự dự nói:
- Làm loại chuyện này quá mất mặt, thuộc hạ cho rằng bỏ đi thôi, tránh cho truyền ra ngoài sẽ mất mặt của Đại nhân…
- Diêm Tu! Vì sao lão cũng chống lệnh như vậy, ta đối xử với lão không tệ kia mà?
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng, có hơi khó chịu nói:
- Chuyện tốt không mất mặt ta đã đích thân đi, chính là vì mất mặt mới cho lão đi, lão muốn ta đi cho mất mặt hay đi để mất mặt thay ta?
Diêm Tu không biết nói gì, cười khổ nói:
- Ty chức tuân lệnh là được, thế nhưng... dù sao bọn họ cũng là tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, nếu bọn họ không trả thì làm sao bây giờ?
- Diêm Tu, lão cũng đi theo ta đã nhiều năm, vừa rồi ở bên cạnh nghe lâu như vậy, vì sao vẫn không hiểu được ý ta? Nhất định ba tên kia sẽ trở mặt với ta, hiện tại không đơn giản chỉ là đòi lễ vật trở lại, mà quan trọng là thời điểm bảo lão đi đòi ngay sau khi vị Đào Hành Tẩu kia tới đây. Cứ nói với bọn họ là nàng bảo ta đòi lại, chắc chắn bọn họ không dám không trả. Nếu như để mặc không lên tiếng cho bọn họ nuốt những thứ đồ này, nhất định bọn họ sẽ dùng hết thủ đoạn nhằm vào ta.
- Chúng ta đòi lại như vậy ngược lại bọn họ không dám nhằm vào ta ngoài sáng, đến lúc đó mọi người sẽ cho rằng bọn họ là đang đả kích trả thù. Không thấy ta xin lông linh thứu của Đào Hành Tẩu sao, chỉ cần lần sau bọn họ dám giở trò gì với ta, ta sẽ lập tức tố cáo, nói bởi vì đòi lại của đút mà bọn họ trả thù. Cái này gọi là lấy cớ, có hiểu không?
Diêm Tu chợt hiểu ra, thì ra quan hệ trọng đại, lập tức chắp tay nói:
- Ty chức hiểu, nhất định đòi lại được đồ.
- Chỉ đòi lại đồ không thôi chưa đủ, còn phải làm cho lớn chuyện này ra ở Trấn Quý điện, tối thiểu cũng phải làm cho mọi người đều biết. Cho dù là gấp gáp cũng phải làm cho tin này truyền ra.
Thấy Diêm Tu quá thật thà chậm hiểu, Miêu Nghị không thể không căn dặn rõ ràng:
- Lần này không phải là một mình lão đi, mới vừa rồi ta đưa tin cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, bảo bọn họ cũng phái một thân tín đi. Có một số việc không tiện nói rõ ràng trong thư, sợ rơi vào tay người khác. Lão đi dọc đường kết bạn với hai tên thân tín kia, nói rõ ràng dụng ý của ta cho họ hiểu.
- Hiểu rồi!
Diêm Tu gật đầu một cái, xác nhận không còn chuyện khác mới lui ra.
Đào Thanh Ly từ Thủy Vân phủ rời đi quả thật là chạy thẳng tới Trấn Quý điện, vừa đến liền mắng té tát Từ Kính Tùng, Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trưởng. Chưa từng thấy qua kẻ nào càn rỡ như vậy, ba người các ngươi mạnh ai nấy đòi cài vào ba phủ nhiều người như vậy, bảo người ta an bài thế nào, muốn bức người ta tạo phản hay sao?!
Ba miếng ngọc điệp do chính tay ba người bọn họ viết bị Đào Thanh Ly ném vào mặt bọn họ, cho dù là họ có nở hoa đầu lưỡi cũng khó mà giải thích. Một khi loại chuyện như vậy phơi bày ra ánh sáng chính là bọn họ không đúng, dù nói gì đi nữa cũng bằng vô dụng.
Ba người chỉ có thể thầm mắng trong lòng, mấy tên khốn kiếp chân đạp hai chiếc thuyền cũng không nói, hai chân lại vẫn muốn đạp ba chiếc thuyền! Đạp cũng không nói, còn dám tố cáo, coi như ngươi độc!
Đáng ghét nhất chính là tên khốn Thủy Vân phủ kia lại nói tấn công Bình Dương phủ là bị ba người bọn họ bức cho làm như vậy, lúc nịnh nọt đưa lễ vật cho bọn họ lại không hề nói như vậy. Nhưng bọn họ lại không thể nói ra những lời này, nếu đúng là như vậy vì sao bọn họ không nói sớm, để cho Miêu Nghị chạy trốn trách nhiệm?!
Quay đầu nhìn lại, sau này đời còn dài, sẽ có lúc ba tên khốn kiếp các ngươi biết tay chúng ta! Ba người có khổ mà không nói được, chỉ có thể sinh lòng ác độc thầm thóa mạ trong lòng.
Địa vị Thân Hoài Tín tương đối siêu nhiên, đường đường chủ nhân một điện, toàn bộ Trấn Quý điện cũng là địa bàn của y, không cài người mưu lợi giống như ba vị Hành Tẩu, cho nên chỉ bị trách cứ vài câu cai quản thuộc hạ bất lực.
Bất quá cho đến khi Đào Thanh Ly từ Trấn Quý điện rời đi, nàng vẫn không hề nói tới chuyện hối lộ. Những chuyện này vốn chính là nàng dung túng, nếu không phải lần này là ba vị Hành Tẩu làm quá đáng, nàng cũng sẽ không lên tiếng...
-----------
Vân Tang phủ, Tư Không Vô Úy cầm một miếng ngọc điệp đi tới đi lui ở trong đình viện, ngồi trong đình một chút, cầm ngọc điệp xem thử, gãi đầu một cái, lại trở về phòng khách ngồi xuống, tiếp tục gãi đầu.
Thấy dáng vẻ y quẫn bách khó xử như vậy, thị nữ Ngọc Phương, Ngọc Liên đi tới hỏi:
- Đại nhân, có vấn đề gì không?
- Không nghĩ ra!
Tư Không Vô Úy lắc đầu một cái, chỉ ngọc điệp nói:
- Ta cũng không muốn đưa những thứ đó cho ba tên khốn kiếp kia, nhưng đồ đưa ra lại thu về, truyền ra ngoài ắt sẽ khiến cho người ta cười chết. Tư Không Vô Úy ta làm chuyện mất mặt như vậy từ bao giờ, rốt cục Miêu lão đệ đang giở trò quỷ gì?
Thiên Trạch phủ, Triệu Phi ngồi trước trường án cũng lộ vẻ nghi ngờ, một tay cầm ngọc điệp, năm ngón tay kia nhẹ nhàng gõ bàn suy nghĩ, cũng không nghĩ ra Miêu Nghị muốn làm gì.
Bất quá dựa vào lòng tin với Miêu Nghị, biết Miêu Nghị làm như vậy tất nhiên có thâm ý, cuối cùng cả hai đều phái ra thân tín thi hành...
-----------
Trấn Quý điện, bên trong phủ đệ Từ Hành Tẩu, một tên tu sĩ vào phòng khách hành lễ, Từ Kính Tùng đưa tay nói:
- Lưu Phấn, ngồi xuống nói!
- Tạ Hành Tẩu!
Tu sĩ tên là Lưu Phấn khách sáo đáp lại, ngồi xuống bên dưới.Từ Kính Tùng lộ ra nụ cười nói:
- Lưu Phấn, lần trước ngươi nói không muốn đi Thủy Vân phủ, ta suy nghĩ lại một chút cũng phải, Thủy Vân phủ quá mức ồn ào huyên náo khó mà giữ được, đi Bình Dương phủ đi! Đã tranh thủ cho ngươi được một vị trí sơn chủ, như lúc trước đã nói, tu vi của ngươi làm phủ chủ cũng thừa sức, bất quá làm sơn chủ trước, sau này còn nhiều cơ hội nữa…
Nói xong chờ người ta cảm tạ, ai ngờ trên mặt Lưu Phấn lại thoáng qua vẻ do do dự dự, sắc mặt của Từ Kính Tùng lập tức hơi trầm xuống:
- Sao hả, ngươi không bằng lòng ư?
- Không đúng không đúng!
Lưu Phấn vội vàng khoát tay, giải thích:
- Hành Tẩu, thuộc hạ không vội, hay là an bài người khác trước đi, thuộc hạ còn có thể chờ một chút.
Trong lòng y cũng đang thầm chửi rủa, ai mà dám đi Bình Dương phủ, người ở đó mới bị giết không còn một mống! Ba hung thủ đến nay vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, vẫn vây quanh Bình Dương phủ mắt hổ chằm chằm, rõ ràng đã coi Bình Dương phủ là của riêng bọn họ. Vạn nhất một ngày nào đó ba người kia đầu óc nóng lên lại huyết tẩy một lần nữa, đến lúc đó ngay cả cơ hội khóc cũng không có, của cải nhiều tới mức nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình.
Sắc mặt Từ Kính Tùng dần dần trở nên khó coi, bình thường nịnh bợ xin chạy ra ngoài trấn thủ một phương, hiện tại lại co đầu rút cổ, đây là lần thứ hai từ chối, y không phải là kẻ ngốc, há có thể không đoán được nguyên nhân.
Đang muốn cho tên này một bài học, một tên thị nữ từ bên ngoài đi vào thông báo:
- Đại nhân, Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ phái người đến cầu kiến Đại nhân!
- Ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ, còn có mặt mũi tới gặp ta!
Từ Kính Tùng nhất thời lộ vẻ tức giận, trút hết lên đầu Lưu Phấn:
- Ngươi lui xuống trước đi! Ta cho ngươi biết, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa, ngươi hãy trở về suy nghĩ thật kỹ!
Lưu Phấn vâng vâng dạ dạ lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, Diêm Tu, Liên Bát Bách, Trương Diệu Thành nắm tay nhau mà vào, hai người sau chính là thân tín Triệu Phi và Tư Không Vô Úy phái tới.
Tự nhiên Từ Kính Tùng tỏ ra không ưa gì bọn họ, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Tìm ta có chuyện gì?
Ba người mỗi người đưa lên một phần danh sách, Từ Kính Tùng xem qua có vẻ không hiểu, hỏi:
- Có ý gì?
Diêm Tu chắp tay đáp:
- Phụng pháp chỉ Đào Hành Tẩu Thủy hành cung, phủ chủ lệnh cho ba người chúng ta đòi lại lễ vật trước đó đã tặng cho Đại nhân!
Từ Kính Tùng trợn mắt há mồm, thật lâu không biết nói gì, rất nhanh sắc mặt trở nên đen như trôn chảo.
Thị nữ bên cạnh y cũng trợn tròn mắt, nào có đạo lý đưa ra lễ vật rồi lại tìm người đòi trở về...
Đợi đến khi Diêm Tu ba người từ phủ đệ Từ Hành Tẩu đi ra, nhất tề quay đầu lại liếc nhìn, nghe được bên trong có tiếng chén trà bị ném vỡ loảng xoảng.
Ba người chột dạ nhìn nhau, Diêm Tu đưa tay nói:
- Hai vị, đi thôi, còn hai nơi nữa!
Đến khi ba người tới phủ đệ Kỷ Hành Tẩu và Hoàng Hành Tẩu rồi ra ngoài, lại lượn vòng khắp nơi quanh Trấn Quý điện.
Đến khi ba người giục long câu ầm ầm rời khỏi Trấn Quý điện, Trấn Quý điện đã sôi trào.
Lễ vật đưa cho ba vị Hành Tẩu lại đòi lại, tin tức kinh người như vậy lan truyền đi với tốc độ nhanh chóng có thể tưởng tượng được.
Tiểu cô cô Như Ảo Trấn Quý điện bước chân vội vã vào tĩnh thất điện chủ tu luyện, vội vàng bẩm báo tin tức.
Thân Hoài Tín đang khoanh chân tĩnh tọa cả kinh, hỏi:
- Bọn họ cũng tìm chúng ta thu hồi lễ vật ư?
Như Ảo lắc đầu nói:
- Cũng không có, người ba phủ phái tới đã đi rồi.
Thân Hoài Tín hơi thở phào nhẹ nhõm, bất quá sắc mặt có vẻ không vui:
- Ba tên kia quả thật là càng ngày càng gây ra nhiều chuyện, cho rằng bản tọa là kẻ kém cỏi bất tài sao?! Không cho bọn chúng biết tay một chút, hạn chế tay chân chúng lại, sau này không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa…
-----------
Hai ngày sau, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, Thủy Vân phủ, ba phủ đồng thời nhận được pháp chỉ, hai trăm nhân mã mỗi phủ điều đi Bình Dương phủ tạm thời trấn thủ cũng không cần trở lại nữa, toàn bộ bị giữ lại Bình Dương phủ phục vụ, tương đương với một lần tước mất sáu trăm nhân mã của ba phủ.
Ba phủ cũng không tiện nói gì, dù sao Bình Dương phủ chính là bị bọn họ giết sạch, cũng không thể để cho Bình Dương phủ trống không. Hiện tại điều người của bọn họ, bọn họ không còn gì để nói.
Bấy nhiêu vẫn chưa hết, mấy ngày sau lại điều động nhân mã các phủ lần nữa, nói là thành viên ở lâu ngày một chỗ sinh ra lười biếng, phải luân chuyển nhân mã các phủ, vì vậy rút từ sáu phủ còn lại sáu trăm nhân mã điều tới Bình Dương phủ.
Vốn ba phủ tưởng rằng lần này không có chuyện gì của bọn họ nữa, ai ngờ không có mấy ngày pháp chỉ lại đến, lại rút ra sáu trăm nhân mã từ ba phủ bọn Miêu Nghị điều bổ sung vào chỗ sáu trăm nhân mã của sáu phủ kia.
Lão ngạc nhiên làm gì?
Miêu Nghị lấy làm kỳ bèn nói:
- Chuyện này người khác đi làm ta không yên lòng, sau khi đòi lại được lão hãy giữ lấy. Cho lão còn hơn, cho đám người kia ta nuốt không trôi cục tức này!
Hắn bất kể ba vị Hành Tẩu Từ Kính Tùng kia nghĩ như thế nào, dù sao chuyện chân đạp mấy chiếc thuyền sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó cũng sẽ không tỏ ra dễ chịu gì với Miêu Nghị hắn. Nếu như lần này không phải là Đào Thanh Ly tìm tới cửa, coi như lễ vật hối lộ đã mất trắng. Nhưng Đào Thanh Ly đã tìm tới, hiện tại trở mặt sớm với ba vị Hành Tẩu, cũng không cần bọn họ tìm cách sửa trị mình, mình đòi lại của đút cho bọn họ một bài học trước đã, bằng không đưa hối lộ cho người ta còn bị người ta sửa trị sẽ vô cùng khó chịu.
Đổi là chỗ khác chắc chắn Miêu Nghị hắn không dám làm như vậy, dù sao ba vị kia đã là cao thủ cảnh giới Hồng Liên. Mặc dù ở chỗ khác cấp bậc Hành Tẩu loại này cũng không dám trực tiếp hạ sát thủ loạn đối với phủ chủ phía dưới, nhưng vẫn có thể xúi giục những người khác cướp địa bàn. Tỷ dụ như Chương Đức Thành tấn công Dương Khánh lúc trước, sẽ làm người ta ném chuột sợ vỡ đồ. Bất quá ở chỗ này hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì nơi này không cho phép xuất hiện chuyện đánh đánh giết giết cướp địa bàn, Miêu Nghị sợ bọn họ mới lạ.
- Đại nhân, đồ đã đưa người ta rồi thu hồi lại sẽ không tiện lắm đâu…
Diêm Tu do do dự dự nói:
- Làm loại chuyện này quá mất mặt, thuộc hạ cho rằng bỏ đi thôi, tránh cho truyền ra ngoài sẽ mất mặt của Đại nhân…
- Diêm Tu! Vì sao lão cũng chống lệnh như vậy, ta đối xử với lão không tệ kia mà?
Miêu Nghị chắp hai tay sau lưng, có hơi khó chịu nói:
- Chuyện tốt không mất mặt ta đã đích thân đi, chính là vì mất mặt mới cho lão đi, lão muốn ta đi cho mất mặt hay đi để mất mặt thay ta?
Diêm Tu không biết nói gì, cười khổ nói:
- Ty chức tuân lệnh là được, thế nhưng... dù sao bọn họ cũng là tu sĩ cảnh giới Hồng Liên, nếu bọn họ không trả thì làm sao bây giờ?
- Diêm Tu, lão cũng đi theo ta đã nhiều năm, vừa rồi ở bên cạnh nghe lâu như vậy, vì sao vẫn không hiểu được ý ta? Nhất định ba tên kia sẽ trở mặt với ta, hiện tại không đơn giản chỉ là đòi lễ vật trở lại, mà quan trọng là thời điểm bảo lão đi đòi ngay sau khi vị Đào Hành Tẩu kia tới đây. Cứ nói với bọn họ là nàng bảo ta đòi lại, chắc chắn bọn họ không dám không trả. Nếu như để mặc không lên tiếng cho bọn họ nuốt những thứ đồ này, nhất định bọn họ sẽ dùng hết thủ đoạn nhằm vào ta.
- Chúng ta đòi lại như vậy ngược lại bọn họ không dám nhằm vào ta ngoài sáng, đến lúc đó mọi người sẽ cho rằng bọn họ là đang đả kích trả thù. Không thấy ta xin lông linh thứu của Đào Hành Tẩu sao, chỉ cần lần sau bọn họ dám giở trò gì với ta, ta sẽ lập tức tố cáo, nói bởi vì đòi lại của đút mà bọn họ trả thù. Cái này gọi là lấy cớ, có hiểu không?
Diêm Tu chợt hiểu ra, thì ra quan hệ trọng đại, lập tức chắp tay nói:
- Ty chức hiểu, nhất định đòi lại được đồ.
- Chỉ đòi lại đồ không thôi chưa đủ, còn phải làm cho lớn chuyện này ra ở Trấn Quý điện, tối thiểu cũng phải làm cho mọi người đều biết. Cho dù là gấp gáp cũng phải làm cho tin này truyền ra.
Thấy Diêm Tu quá thật thà chậm hiểu, Miêu Nghị không thể không căn dặn rõ ràng:
- Lần này không phải là một mình lão đi, mới vừa rồi ta đưa tin cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, bảo bọn họ cũng phái một thân tín đi. Có một số việc không tiện nói rõ ràng trong thư, sợ rơi vào tay người khác. Lão đi dọc đường kết bạn với hai tên thân tín kia, nói rõ ràng dụng ý của ta cho họ hiểu.
- Hiểu rồi!
Diêm Tu gật đầu một cái, xác nhận không còn chuyện khác mới lui ra.
Đào Thanh Ly từ Thủy Vân phủ rời đi quả thật là chạy thẳng tới Trấn Quý điện, vừa đến liền mắng té tát Từ Kính Tùng, Kỷ Trạch cùng Hoàng Kế Trưởng. Chưa từng thấy qua kẻ nào càn rỡ như vậy, ba người các ngươi mạnh ai nấy đòi cài vào ba phủ nhiều người như vậy, bảo người ta an bài thế nào, muốn bức người ta tạo phản hay sao?!
Ba miếng ngọc điệp do chính tay ba người bọn họ viết bị Đào Thanh Ly ném vào mặt bọn họ, cho dù là họ có nở hoa đầu lưỡi cũng khó mà giải thích. Một khi loại chuyện như vậy phơi bày ra ánh sáng chính là bọn họ không đúng, dù nói gì đi nữa cũng bằng vô dụng.
Ba người chỉ có thể thầm mắng trong lòng, mấy tên khốn kiếp chân đạp hai chiếc thuyền cũng không nói, hai chân lại vẫn muốn đạp ba chiếc thuyền! Đạp cũng không nói, còn dám tố cáo, coi như ngươi độc!
Đáng ghét nhất chính là tên khốn Thủy Vân phủ kia lại nói tấn công Bình Dương phủ là bị ba người bọn họ bức cho làm như vậy, lúc nịnh nọt đưa lễ vật cho bọn họ lại không hề nói như vậy. Nhưng bọn họ lại không thể nói ra những lời này, nếu đúng là như vậy vì sao bọn họ không nói sớm, để cho Miêu Nghị chạy trốn trách nhiệm?!
Quay đầu nhìn lại, sau này đời còn dài, sẽ có lúc ba tên khốn kiếp các ngươi biết tay chúng ta! Ba người có khổ mà không nói được, chỉ có thể sinh lòng ác độc thầm thóa mạ trong lòng.
Địa vị Thân Hoài Tín tương đối siêu nhiên, đường đường chủ nhân một điện, toàn bộ Trấn Quý điện cũng là địa bàn của y, không cài người mưu lợi giống như ba vị Hành Tẩu, cho nên chỉ bị trách cứ vài câu cai quản thuộc hạ bất lực.
Bất quá cho đến khi Đào Thanh Ly từ Trấn Quý điện rời đi, nàng vẫn không hề nói tới chuyện hối lộ. Những chuyện này vốn chính là nàng dung túng, nếu không phải lần này là ba vị Hành Tẩu làm quá đáng, nàng cũng sẽ không lên tiếng...
-----------
Vân Tang phủ, Tư Không Vô Úy cầm một miếng ngọc điệp đi tới đi lui ở trong đình viện, ngồi trong đình một chút, cầm ngọc điệp xem thử, gãi đầu một cái, lại trở về phòng khách ngồi xuống, tiếp tục gãi đầu.
Thấy dáng vẻ y quẫn bách khó xử như vậy, thị nữ Ngọc Phương, Ngọc Liên đi tới hỏi:
- Đại nhân, có vấn đề gì không?
- Không nghĩ ra!
Tư Không Vô Úy lắc đầu một cái, chỉ ngọc điệp nói:
- Ta cũng không muốn đưa những thứ đó cho ba tên khốn kiếp kia, nhưng đồ đưa ra lại thu về, truyền ra ngoài ắt sẽ khiến cho người ta cười chết. Tư Không Vô Úy ta làm chuyện mất mặt như vậy từ bao giờ, rốt cục Miêu lão đệ đang giở trò quỷ gì?
Thiên Trạch phủ, Triệu Phi ngồi trước trường án cũng lộ vẻ nghi ngờ, một tay cầm ngọc điệp, năm ngón tay kia nhẹ nhàng gõ bàn suy nghĩ, cũng không nghĩ ra Miêu Nghị muốn làm gì.
Bất quá dựa vào lòng tin với Miêu Nghị, biết Miêu Nghị làm như vậy tất nhiên có thâm ý, cuối cùng cả hai đều phái ra thân tín thi hành...
-----------
Trấn Quý điện, bên trong phủ đệ Từ Hành Tẩu, một tên tu sĩ vào phòng khách hành lễ, Từ Kính Tùng đưa tay nói:
- Lưu Phấn, ngồi xuống nói!
- Tạ Hành Tẩu!
Tu sĩ tên là Lưu Phấn khách sáo đáp lại, ngồi xuống bên dưới.Từ Kính Tùng lộ ra nụ cười nói:
- Lưu Phấn, lần trước ngươi nói không muốn đi Thủy Vân phủ, ta suy nghĩ lại một chút cũng phải, Thủy Vân phủ quá mức ồn ào huyên náo khó mà giữ được, đi Bình Dương phủ đi! Đã tranh thủ cho ngươi được một vị trí sơn chủ, như lúc trước đã nói, tu vi của ngươi làm phủ chủ cũng thừa sức, bất quá làm sơn chủ trước, sau này còn nhiều cơ hội nữa…
Nói xong chờ người ta cảm tạ, ai ngờ trên mặt Lưu Phấn lại thoáng qua vẻ do do dự dự, sắc mặt của Từ Kính Tùng lập tức hơi trầm xuống:
- Sao hả, ngươi không bằng lòng ư?
- Không đúng không đúng!
Lưu Phấn vội vàng khoát tay, giải thích:
- Hành Tẩu, thuộc hạ không vội, hay là an bài người khác trước đi, thuộc hạ còn có thể chờ một chút.
Trong lòng y cũng đang thầm chửi rủa, ai mà dám đi Bình Dương phủ, người ở đó mới bị giết không còn một mống! Ba hung thủ đến nay vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, vẫn vây quanh Bình Dương phủ mắt hổ chằm chằm, rõ ràng đã coi Bình Dương phủ là của riêng bọn họ. Vạn nhất một ngày nào đó ba người kia đầu óc nóng lên lại huyết tẩy một lần nữa, đến lúc đó ngay cả cơ hội khóc cũng không có, của cải nhiều tới mức nào cũng không quan trọng bằng tính mạng của mình.
Sắc mặt Từ Kính Tùng dần dần trở nên khó coi, bình thường nịnh bợ xin chạy ra ngoài trấn thủ một phương, hiện tại lại co đầu rút cổ, đây là lần thứ hai từ chối, y không phải là kẻ ngốc, há có thể không đoán được nguyên nhân.
Đang muốn cho tên này một bài học, một tên thị nữ từ bên ngoài đi vào thông báo:
- Đại nhân, Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ phái người đến cầu kiến Đại nhân!
- Ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ, còn có mặt mũi tới gặp ta!
Từ Kính Tùng nhất thời lộ vẻ tức giận, trút hết lên đầu Lưu Phấn:
- Ngươi lui xuống trước đi! Ta cho ngươi biết, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa, ngươi hãy trở về suy nghĩ thật kỹ!
Lưu Phấn vâng vâng dạ dạ lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, Diêm Tu, Liên Bát Bách, Trương Diệu Thành nắm tay nhau mà vào, hai người sau chính là thân tín Triệu Phi và Tư Không Vô Úy phái tới.
Tự nhiên Từ Kính Tùng tỏ ra không ưa gì bọn họ, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Tìm ta có chuyện gì?
Ba người mỗi người đưa lên một phần danh sách, Từ Kính Tùng xem qua có vẻ không hiểu, hỏi:
- Có ý gì?
Diêm Tu chắp tay đáp:
- Phụng pháp chỉ Đào Hành Tẩu Thủy hành cung, phủ chủ lệnh cho ba người chúng ta đòi lại lễ vật trước đó đã tặng cho Đại nhân!
Từ Kính Tùng trợn mắt há mồm, thật lâu không biết nói gì, rất nhanh sắc mặt trở nên đen như trôn chảo.
Thị nữ bên cạnh y cũng trợn tròn mắt, nào có đạo lý đưa ra lễ vật rồi lại tìm người đòi trở về...
Đợi đến khi Diêm Tu ba người từ phủ đệ Từ Hành Tẩu đi ra, nhất tề quay đầu lại liếc nhìn, nghe được bên trong có tiếng chén trà bị ném vỡ loảng xoảng.
Ba người chột dạ nhìn nhau, Diêm Tu đưa tay nói:
- Hai vị, đi thôi, còn hai nơi nữa!
Đến khi ba người tới phủ đệ Kỷ Hành Tẩu và Hoàng Hành Tẩu rồi ra ngoài, lại lượn vòng khắp nơi quanh Trấn Quý điện.
Đến khi ba người giục long câu ầm ầm rời khỏi Trấn Quý điện, Trấn Quý điện đã sôi trào.
Lễ vật đưa cho ba vị Hành Tẩu lại đòi lại, tin tức kinh người như vậy lan truyền đi với tốc độ nhanh chóng có thể tưởng tượng được.
Tiểu cô cô Như Ảo Trấn Quý điện bước chân vội vã vào tĩnh thất điện chủ tu luyện, vội vàng bẩm báo tin tức.
Thân Hoài Tín đang khoanh chân tĩnh tọa cả kinh, hỏi:
- Bọn họ cũng tìm chúng ta thu hồi lễ vật ư?
Như Ảo lắc đầu nói:
- Cũng không có, người ba phủ phái tới đã đi rồi.
Thân Hoài Tín hơi thở phào nhẹ nhõm, bất quá sắc mặt có vẻ không vui:
- Ba tên kia quả thật là càng ngày càng gây ra nhiều chuyện, cho rằng bản tọa là kẻ kém cỏi bất tài sao?! Không cho bọn chúng biết tay một chút, hạn chế tay chân chúng lại, sau này không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa…
-----------
Hai ngày sau, Thiên Trạch phủ, Vân Tang phủ, Thủy Vân phủ, ba phủ đồng thời nhận được pháp chỉ, hai trăm nhân mã mỗi phủ điều đi Bình Dương phủ tạm thời trấn thủ cũng không cần trở lại nữa, toàn bộ bị giữ lại Bình Dương phủ phục vụ, tương đương với một lần tước mất sáu trăm nhân mã của ba phủ.
Ba phủ cũng không tiện nói gì, dù sao Bình Dương phủ chính là bị bọn họ giết sạch, cũng không thể để cho Bình Dương phủ trống không. Hiện tại điều người của bọn họ, bọn họ không còn gì để nói.
Bấy nhiêu vẫn chưa hết, mấy ngày sau lại điều động nhân mã các phủ lần nữa, nói là thành viên ở lâu ngày một chỗ sinh ra lười biếng, phải luân chuyển nhân mã các phủ, vì vậy rút từ sáu phủ còn lại sáu trăm nhân mã điều tới Bình Dương phủ.
Vốn ba phủ tưởng rằng lần này không có chuyện gì của bọn họ nữa, ai ngờ không có mấy ngày pháp chỉ lại đến, lại rút ra sáu trăm nhân mã từ ba phủ bọn Miêu Nghị điều bổ sung vào chỗ sáu trăm nhân mã của sáu phủ kia.
/1024
|