- Hiện tại biết ghê tởm rồi sao, cũng không phải là muội chưa từng nằm chung giường với hai chúng ta.
Tuyết nhi lộ vẻ tinh nghịch nói, mười năm qua có lúc đối phương chạy tới lại ngủ chung giường với hai nàng trò chuyện suốt đêm, nói những chuyện của nữ nhân.
Văn Phương nhe răng toét miệng hù dọa:
- Tuyết nhi, muội cảnh cáo tỷ, chớ làm hư danh tiếng muội, hại muội không ai thèm lấy tỷ cũng đừng mơ tốt lành.
Dứt lời bèn thọc lét Tuyết nhi, nhất thời chơi đùa khiến cho Tuyết nhi cười nghiêng cười ngửa.
Lo lắng bấy lâu nay vì tin Miêu Nghị còn sống trở về đã lập tức tan thành mây khói, không khí vui sướng đã bắt đầu xuất hiện, Hồng Tụ, Hồng Phất bên cạnh thấy vậy lộ vẻ hâm mộ.
- Hai người các ngươi đừng làm rộn!
Thiên nhi liếc nhìn Hồng Tụ, Hồng Phất, kéo lại Văn Phương không buông tha, cười nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không quên nói giúp cho muội trước mặt Đại nhân, bất quá muội phải tạm thời giữ bí mật chuyện Đại nhân trở về.
Văn Phương ngạc nhiên nói:
- Tại sao, không phải là những người đó thích gây chuyện sao, chỉ cần công bố tin Đại ca ta sắp trở về, sẽ dọa cho bọn chúng sợ mất mật.
Nàng thường xuyên đến nơi này, cũng biết tình cảnh chật vật trước mắt của hai người ở Trấn Hải sơn.
Thiên nhi lắc đầu nói:
- Không vội nhất thời, càng đến cuối cùng càng có thể thấy rõ một số người. Ta cũng muốn xem bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì, Đại nhân trở về cũng tiện hiểu rõ để tính sổ với bọn họ.
Tuyết nhi cũng cười lạnh theo một tiếng.
Mười năm qua lịch lãm quả nhiên giúp cho hai nàng trưởng thành không ít, bắt đầu có tâm cơ thủ đoạn...
-----------
Nam Tuyên phủ, lương đình trên núi, bày bố tiệc rượu, rượu ngon nhắm tốt ngắm cảnh núi, chính là địa phương tốt đãi khách.
- Miêu Nghị trở về, sao làm phiền Phàn Chấp Sự phải đích thân chạy tới đón tiếp?
Hai người ngồi đối diện, người vừa nói chuyện là Dương Khánh, người kia lại là Chấp Sự Phàn Tử Trường từ Trấn Ất điện phái tới, đề tài đang nói chính là Miêu Nghị sắp từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về.
Phàn Tử Trường phụng mạng đi Trấn Hải sơn chỉnh đốn, tự nhiên phải được Dương Khánh phối hợp, trên đường nhất định phải đến Nam Tuyên phủ gặp mặt một phen. Nếu như lấy cớ vì có pháp chỉ Hoắc Lăng Tiêu là có thể chạy trên địa bàn người ta, vậy sẽ là lỗ mãng sơ xuất. Khoan nói Dương Khánh có thể kiềm chế ở sau lưng khiến cho y làm việc không được hay không, ít nhất cũng dễ dàng đắc tội với người, tội gì làm chuyện ngu ngốc như vậy.
- Không dám nói làm phiền, điện chủ coi trọng, Miêu Nghị thăng lên phủ chủ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, coi như là kết giao bằng hữu với tân phủ chủ cũng tốt.
Phàn Tử Trường cất tiếng cười ha hả.
Trực tiếp thăng lên phủ chủ? Vừa nói ra lời này, Dương Khánh cùng Thanh Mai, Thanh Cúc đứng ở phía sau hầu rượu đều hơi đổi sắc mặt.
Vị trí phủ chủ Trấn Ất điện có thể nói là đã kín từ lâu, phàm là người ngồi lên đó không ai bằng lòng dễ dàng nhường ra. Nếu như nói phải dành ra một ghế phủ chủ cho Miêu Nghị, vậy Dương Khánh thân kiêm hai phủ là nguy hiểm nhất, nói không chừng sẽ phải bớt một phủ cho Miêu Nghị, khả năng này là rất lớn.
Dương Khánh quay đầu lại lấy bầu rượu từ trong tay Thanh Mai, đứng dậy cách bàn đích thân rót một chén rượu cho Phàn Tử Trường. Sau khi trả bình rượu lại cho Thanh Mai bèn hỏi:- Nếu Phàn Chấp Sự được điện chủ phái xuống, lại biết Miêu Nghị sẽ được cất nhắc lên phủ chủ, nói vậy cũng biết chút ít lòng dạ điện chủ, chẳng hay Miêu Nghị sẽ được phái tới nhậm chức ở phủ nào?
Phàn Tử Trường cũng biết lời này sẽ làm cho Dương Khánh khẩn trương, y cũng cố ý nói như vậy, tức thì làm bộ thờ ơ nói:
- Không cần biết hắn sẽ nhậm chức ở phủ nào, ta chỉ lo tới Trấn Hải sơn làm không xong việc, nào có lòng dạ rảnh rỗi suy nghĩ hắn sẽ nhậm chức ở phủ nào…
Ánh mắt Dương Khánh chợt lóe, mọi người đều là người thông minh, nghe giọng điệu đã biết Phàn Tử Trường muốn cái gì. Thân y mang pháp chỉ điện chủ đi làm việc ở một Trấn Hải sơn nho nhỏ, còn lo lắng làm không xong sao??? Phàn Tử Trường nói ra lời này trước mặt Dương Khánh rõ ràng là lo lắng xảy ra chuyện gì chọc cho Dương Khánh thọc gậy sau lưng, làm không xong chuyện mà thôi.
Dương Khánh nâng chén nói:
- Phàn Chấp Sự mang pháp chỉ điện chủ làm việc, tuy Trấn Hải sơn là địa bàn của Dương mỗ, nhưng ủng hộ Phàn Chấp Sự làm việc là chuyện không thể chối từ.
Lấy được cam kết mình muốn, Phàn Tử Trường lập tức nâng chén lên uống. Sau khi để chén rượu xuống thấp giọng nói:
- Trước khi tới đây Phàn mỗ nghe điện chủ thuận miệng nói một câu, nói Miêu Nghị đã lọt vào pháp nhãn cung chủ, đã chuẩn bị sẵn địa bàn cho hắn. Trấn Ất điện đã không giữ được Miêu Nghị, điện chủ bảo ta đi làm tốt chuyện lần này để cho Miêu Nghị vui vẻ ra đi, không nên để xảy ra chuyện gì lôi thôi phiền phức.
A... Dương Khánh lộ ra vẻ chợt hiểu ra, trong lòng thật là vừa mừng vừa sợ. Vui mừng chính là Miêu Nghị sắp rời khỏi Trấn Ất điện sẽ không cướp địa bàn của y, sợ chính là Miêu Nghị lại lọt vào pháp nhãn cung chủ, từ trước tới nay Dương Khánh y chưa từng thấy qua mặt mũi cung chủ thế nào, trong lòng ít nhiều gì cũng có hâm mộ.
Dương Khánh cũng đáp trả lại:
- Có chuyện này quên nhắc nhở Phàn Chấp Sự, ta nghe bên dưới báo lại, dường như lúc này Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự đang tuần sát ở Trấn Hải sơn.
Y cũng không phải là người đui điếc, mặc dù Trấn Hải sơn bị ba đại phái nắm giữ nhưng cũng có tai mắt của y. Trầm Phong Hoa chạy đi làm chuyện giấu không cho người khác biết, làm sao có thể giấu được ánh mắt của y, có một số việc chẳng qua là y mắt nhắm mắt mở không quản mà thôi.
- Quả nhiên Trầm Chấp Sự thật chuyên cần!
Con ngươi Phàn Tử Trường đảo một vòng, cười ha hả nói:
- Trước khi đi Trấn Hải sơn chỉnh đốn, ta cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình huống Trấn Hải sơn một chút. Có chuẩn bị không có hại gì, sợ rằng còn phải ở Nam Tuyên phủ quấy rầy Dương huynh thêm một thời gian…
Có ý là chuẩn bị tạm thời không đi Trấn Hải sơn.
Dương Khánh khẽ mỉm cười nói:
- Không phiền, chỉ cần Phàn Chấp Sự không chê Dương mỗ chậm trễ là được!
Hai người nâng chén uống cạn, dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi tàn tiệc, Dương Khánh sai người dẫn Phàn Tử Trường đi nghỉ ngơi, còn mình dựa lan can chắp tay ngắm núi.
Thanh Cúc đi tới bên cạnh y, hỏi:
- Phàn Chấp Sự làm việc cho điện chủ, không đi Trấn Hải sơn tìm hiểu tình huống ngược lại co rút ở chỗ này tìm hiểu tình huống, đây là đạo lý gì?
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Nàng cho rằng y thật sự muốn tìm hiểu tình huống sao, y cầu còn không được Trầm Phong Hoa xui xẻo. Trong đám Chấp Sự, Trầm Phong Hoa nịnh bợ giỏi nhất, lọt vào mắt xanh điện chủ, mấy Chấp Sự kia kể cả Phàn Tử Trường vẫn bị Trầm Phong Hoa chèn ép từ trước tới nay. Nàng cho rằng mấy Chấp Sự kia không biết ân oán giữa Miêu Nghị và Trầm Phong Hoa sao, hiện tại Phàn Tử Trường tới Trấn Hải sơn sẽ gặp phải Trầm Phong Hoa, để Trầm Phong Hoa biết Miêu Nghị sắp về chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp cứu vãn.
Tuyết nhi lộ vẻ tinh nghịch nói, mười năm qua có lúc đối phương chạy tới lại ngủ chung giường với hai nàng trò chuyện suốt đêm, nói những chuyện của nữ nhân.
Văn Phương nhe răng toét miệng hù dọa:
- Tuyết nhi, muội cảnh cáo tỷ, chớ làm hư danh tiếng muội, hại muội không ai thèm lấy tỷ cũng đừng mơ tốt lành.
Dứt lời bèn thọc lét Tuyết nhi, nhất thời chơi đùa khiến cho Tuyết nhi cười nghiêng cười ngửa.
Lo lắng bấy lâu nay vì tin Miêu Nghị còn sống trở về đã lập tức tan thành mây khói, không khí vui sướng đã bắt đầu xuất hiện, Hồng Tụ, Hồng Phất bên cạnh thấy vậy lộ vẻ hâm mộ.
- Hai người các ngươi đừng làm rộn!
Thiên nhi liếc nhìn Hồng Tụ, Hồng Phất, kéo lại Văn Phương không buông tha, cười nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không quên nói giúp cho muội trước mặt Đại nhân, bất quá muội phải tạm thời giữ bí mật chuyện Đại nhân trở về.
Văn Phương ngạc nhiên nói:
- Tại sao, không phải là những người đó thích gây chuyện sao, chỉ cần công bố tin Đại ca ta sắp trở về, sẽ dọa cho bọn chúng sợ mất mật.
Nàng thường xuyên đến nơi này, cũng biết tình cảnh chật vật trước mắt của hai người ở Trấn Hải sơn.
Thiên nhi lắc đầu nói:
- Không vội nhất thời, càng đến cuối cùng càng có thể thấy rõ một số người. Ta cũng muốn xem bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì, Đại nhân trở về cũng tiện hiểu rõ để tính sổ với bọn họ.
Tuyết nhi cũng cười lạnh theo một tiếng.
Mười năm qua lịch lãm quả nhiên giúp cho hai nàng trưởng thành không ít, bắt đầu có tâm cơ thủ đoạn...
-----------
Nam Tuyên phủ, lương đình trên núi, bày bố tiệc rượu, rượu ngon nhắm tốt ngắm cảnh núi, chính là địa phương tốt đãi khách.
- Miêu Nghị trở về, sao làm phiền Phàn Chấp Sự phải đích thân chạy tới đón tiếp?
Hai người ngồi đối diện, người vừa nói chuyện là Dương Khánh, người kia lại là Chấp Sự Phàn Tử Trường từ Trấn Ất điện phái tới, đề tài đang nói chính là Miêu Nghị sắp từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trở về.
Phàn Tử Trường phụng mạng đi Trấn Hải sơn chỉnh đốn, tự nhiên phải được Dương Khánh phối hợp, trên đường nhất định phải đến Nam Tuyên phủ gặp mặt một phen. Nếu như lấy cớ vì có pháp chỉ Hoắc Lăng Tiêu là có thể chạy trên địa bàn người ta, vậy sẽ là lỗ mãng sơ xuất. Khoan nói Dương Khánh có thể kiềm chế ở sau lưng khiến cho y làm việc không được hay không, ít nhất cũng dễ dàng đắc tội với người, tội gì làm chuyện ngu ngốc như vậy.
- Không dám nói làm phiền, điện chủ coi trọng, Miêu Nghị thăng lên phủ chủ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, coi như là kết giao bằng hữu với tân phủ chủ cũng tốt.
Phàn Tử Trường cất tiếng cười ha hả.
Trực tiếp thăng lên phủ chủ? Vừa nói ra lời này, Dương Khánh cùng Thanh Mai, Thanh Cúc đứng ở phía sau hầu rượu đều hơi đổi sắc mặt.
Vị trí phủ chủ Trấn Ất điện có thể nói là đã kín từ lâu, phàm là người ngồi lên đó không ai bằng lòng dễ dàng nhường ra. Nếu như nói phải dành ra một ghế phủ chủ cho Miêu Nghị, vậy Dương Khánh thân kiêm hai phủ là nguy hiểm nhất, nói không chừng sẽ phải bớt một phủ cho Miêu Nghị, khả năng này là rất lớn.
Dương Khánh quay đầu lại lấy bầu rượu từ trong tay Thanh Mai, đứng dậy cách bàn đích thân rót một chén rượu cho Phàn Tử Trường. Sau khi trả bình rượu lại cho Thanh Mai bèn hỏi:- Nếu Phàn Chấp Sự được điện chủ phái xuống, lại biết Miêu Nghị sẽ được cất nhắc lên phủ chủ, nói vậy cũng biết chút ít lòng dạ điện chủ, chẳng hay Miêu Nghị sẽ được phái tới nhậm chức ở phủ nào?
Phàn Tử Trường cũng biết lời này sẽ làm cho Dương Khánh khẩn trương, y cũng cố ý nói như vậy, tức thì làm bộ thờ ơ nói:
- Không cần biết hắn sẽ nhậm chức ở phủ nào, ta chỉ lo tới Trấn Hải sơn làm không xong việc, nào có lòng dạ rảnh rỗi suy nghĩ hắn sẽ nhậm chức ở phủ nào…
Ánh mắt Dương Khánh chợt lóe, mọi người đều là người thông minh, nghe giọng điệu đã biết Phàn Tử Trường muốn cái gì. Thân y mang pháp chỉ điện chủ đi làm việc ở một Trấn Hải sơn nho nhỏ, còn lo lắng làm không xong sao??? Phàn Tử Trường nói ra lời này trước mặt Dương Khánh rõ ràng là lo lắng xảy ra chuyện gì chọc cho Dương Khánh thọc gậy sau lưng, làm không xong chuyện mà thôi.
Dương Khánh nâng chén nói:
- Phàn Chấp Sự mang pháp chỉ điện chủ làm việc, tuy Trấn Hải sơn là địa bàn của Dương mỗ, nhưng ủng hộ Phàn Chấp Sự làm việc là chuyện không thể chối từ.
Lấy được cam kết mình muốn, Phàn Tử Trường lập tức nâng chén lên uống. Sau khi để chén rượu xuống thấp giọng nói:
- Trước khi tới đây Phàn mỗ nghe điện chủ thuận miệng nói một câu, nói Miêu Nghị đã lọt vào pháp nhãn cung chủ, đã chuẩn bị sẵn địa bàn cho hắn. Trấn Ất điện đã không giữ được Miêu Nghị, điện chủ bảo ta đi làm tốt chuyện lần này để cho Miêu Nghị vui vẻ ra đi, không nên để xảy ra chuyện gì lôi thôi phiền phức.
A... Dương Khánh lộ ra vẻ chợt hiểu ra, trong lòng thật là vừa mừng vừa sợ. Vui mừng chính là Miêu Nghị sắp rời khỏi Trấn Ất điện sẽ không cướp địa bàn của y, sợ chính là Miêu Nghị lại lọt vào pháp nhãn cung chủ, từ trước tới nay Dương Khánh y chưa từng thấy qua mặt mũi cung chủ thế nào, trong lòng ít nhiều gì cũng có hâm mộ.
Dương Khánh cũng đáp trả lại:
- Có chuyện này quên nhắc nhở Phàn Chấp Sự, ta nghe bên dưới báo lại, dường như lúc này Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự đang tuần sát ở Trấn Hải sơn.
Y cũng không phải là người đui điếc, mặc dù Trấn Hải sơn bị ba đại phái nắm giữ nhưng cũng có tai mắt của y. Trầm Phong Hoa chạy đi làm chuyện giấu không cho người khác biết, làm sao có thể giấu được ánh mắt của y, có một số việc chẳng qua là y mắt nhắm mắt mở không quản mà thôi.
- Quả nhiên Trầm Chấp Sự thật chuyên cần!
Con ngươi Phàn Tử Trường đảo một vòng, cười ha hả nói:
- Trước khi đi Trấn Hải sơn chỉnh đốn, ta cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình huống Trấn Hải sơn một chút. Có chuẩn bị không có hại gì, sợ rằng còn phải ở Nam Tuyên phủ quấy rầy Dương huynh thêm một thời gian…
Có ý là chuẩn bị tạm thời không đi Trấn Hải sơn.
Dương Khánh khẽ mỉm cười nói:
- Không phiền, chỉ cần Phàn Chấp Sự không chê Dương mỗ chậm trễ là được!
Hai người nâng chén uống cạn, dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi tàn tiệc, Dương Khánh sai người dẫn Phàn Tử Trường đi nghỉ ngơi, còn mình dựa lan can chắp tay ngắm núi.
Thanh Cúc đi tới bên cạnh y, hỏi:
- Phàn Chấp Sự làm việc cho điện chủ, không đi Trấn Hải sơn tìm hiểu tình huống ngược lại co rút ở chỗ này tìm hiểu tình huống, đây là đạo lý gì?
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Nàng cho rằng y thật sự muốn tìm hiểu tình huống sao, y cầu còn không được Trầm Phong Hoa xui xẻo. Trong đám Chấp Sự, Trầm Phong Hoa nịnh bợ giỏi nhất, lọt vào mắt xanh điện chủ, mấy Chấp Sự kia kể cả Phàn Tử Trường vẫn bị Trầm Phong Hoa chèn ép từ trước tới nay. Nàng cho rằng mấy Chấp Sự kia không biết ân oán giữa Miêu Nghị và Trầm Phong Hoa sao, hiện tại Phàn Tử Trường tới Trấn Hải sơn sẽ gặp phải Trầm Phong Hoa, để Trầm Phong Hoa biết Miêu Nghị sắp về chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp cứu vãn.
/1024
|