Trung tâm chính điện rộng rãi, một lão nhân mặc áo ngắn, tóc xanh búi cao, mày xanh râu xanh, ống quần và tay áo xắn cao đang khoanh chân nhắm mắt ngồi tĩnh tọa trên nền diện bích lục trong suốt. Xung quanh lão không có vật gì, cho người ta cảm giác thâm thúy mà cô tịch.
Nếu như Miêu Nghị thấy người này nhất định sẽ nhận ra, chính là lão đầu trước đó bắt hắn quét sân, chỉ bất quá hiện tại lão đầu ngay cả giày vải cũng không mang, để trần hai chân khoanh chân. Mà lão đầu này không ai xa lạ, chính là Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh uy chấn giới tu hành, một trong tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải.
Liệt Hoàn đi tới cách lão đầu hai trượng bèn dừng lại, chắp tay hành lễ:
- Liệt Hoàn tham kiến Đại nhân!
Nam tử áo xanh tiến lên mấy bước tự động đứng xuôi tay ở một bên.
Phục Thanh nhắm mắt lại yên lặng tại chỗ, không thấy lão mở miệng, trong đại điện lại vang lên thanh âm hùng hậu tang thương:
- Chuyện gì?
- Hỏa Cực cung của thuộc hạ bị người phá hủy...
Liệt Hoàn kể lại tình cảnh Hỏa Cực cung một lượt.
Thanh âm hùng hậu tang thương lại ầm ầm vang vọng:
- Ai làm?
Thanh âm trong đại điện uy nghiêm lồng lộng như vậy, thế nhưng bên ngoài đại điện lại không nghe được một chút động tĩnh nào. Nếu ở ngoài đại điện chỉ thấy cung điện cổ kính này vẫn yên tĩnh thâm trầm.
Liệt Hoàn cắn răng nói:
- Trong thời gian này, trừ những người tham gia Kham Loạn hội còn có thể là ai…
Thanh âm già nua lại vang lên:
- Ngươi muốn làm gì?
Liệt Hoàn dõng dạc nói:
- Dĩ nhiên là bắt hung thủ nghiêm trị.
- Trước hết hãy làm cho rõ ràng đã, Thanh Phong.
Thanh âm già nua trong đại điện hạ lệnh.
- Dạ!
Nam tử áo xanh chắp tay hành lễ, cáo lui cùng Liệt Hoàn rời đi.
Cửa điện to lớn khép lại...
-----------
Bọn Vân Quảng nhận được thông báo rất nhanh, Hữu Sứ Thanh Phong Tây Tú Tinh cung muốn gặp bọn họ. Lúc được người dẫn đến quảng trường chính điện, mọi người mới phát hiện không chỉ có mình, những người của năm nhà khác cũng tới bao gồm Tả Nam Xuân và Hồng Trần Tiên Tử, mười tám người sáu nhà chuyên canh giữ tinh bàn Kham Loạn hội ở Tây Tú Tinh cung tới đông đủ.
Thanh Phong và Liệt Hoàn đứng trên bậc thềm ngoài cửa lớn cung điện thật cao đóng chặt, trên cao nhìn xuống bọn họ từ từ đi tới dưới bậc thềm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau âm thầm truyền âm hỏi thăm chuyện gì, kết quả cũng không biết. Sáu người dẫn đường mời bọn họ dừng bước, sau đó tự động tách ra hai bên đứng ngay ngắn.
Thanh Phong và Liệt Hoàn cũng từ từ cất bước đi xuống, Liệt Hoàn mắt lộ ra hung quang quan sát đám người phía dưới.
Cử động cao ngạo từ trên cao nhìn xuống này khiến cho người sáu nước khẽ cau mày, Vân Quảng lập tức lên tiếng nói:
- Có lời cứ nói, có rắm cứ đánh, chúng ta không phải tới đây triều kiến, bày ra dáng vẻ thối tha như vậy làm gì?!
Hai người từ từ đi xuống nhất tề lắc mình đứng trên bậc thềm cuối cùng, Liệt Hoàn nhìn chằm chằm Vân Quảng hung tợn nói:
- Cung điện bản vương bị người phá hủy, cho dù là Vân Ngạo Thiên tới đây cũng phải cho bản vương một câu trả lời!
Vừa nói ra lời này, mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau. Người nào to gan như vậy, thậm chí ngay cả cung điện Yêu Vương Liệt Hoàn cũng dám hủy?
Xảy ra chuyện như vậy, Vân Quảng cũng không tiện đứng ra gánh vác, trước đó dám nói như vậy vì muốn cho Liệt Hoàn biết mặt mũi của Lục Thánh cũng không dễ đánh mất. Nhưng hiện tại chuyện này có nguyên nhân, nếu thật sự chọc giận lão yêu quái này, cả đám xông lên một lượt cũng không đủ lão yêu quái này giết.
Bất quá y vẫn có hơi kỳ quái nói:
- Liệt Hoàn, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ cả bọn chúng ta làm sao? Trong mười năm qua chúng ta vẫn ở trong Tây Tú Tinh cung không bước ra ngoài nửa bước, ngươi muốn tìm người tính sổ cũng không nên tìm chúng ta!
Thanh Phong lên tiếng nói:
- Chỉ có bọn các ngươi luôn luôn canh giữ trước tinh bàn, hẳn là các ngươi thấy được động tĩnh khác thường trên tinh bàn. Cho đòi các ngươi tới là muốn hỏi thử, có người nào đã từng đi qua Không Diễm sơn.
Hắc Vân liếc nhìn Thất Giới Đại sư, đột nhiên cười khành khạch nói:
- Đây không phải là đùa giỡn chúng ta sao, mười mấy vạn tu sĩ tán loạn khắp nơi, ai mà nhớ rõ người nào đi nơi nào!
Liệt Hoàn gằn giọng quát lớn:
- Thối lắm, Không Diễm sơn bản vương há dễ xông vào như vậy, tu sĩ Hồng Liên trở xuống muốn tới gần cũng khó khăn, chớ nói chi là tiến vào Hỏa Cực cung bản vương, tu sĩ tầm thường cũng không to gan tới mức tự tiện xông vào đến cửa nhà bản vương. Trừ người của sáu nhà bọn ngươi ra, không còn ai khác!
Lời này có chút độc đoán, bất quá cũng không phải là không có đạo lý, cho nên Thanh Phong bên cạnh tỏ vẻ bình thản cũng không có nói gì.
- Nói, là ai làm?! Hiện tại giao người ra đây, bản vương có thể phạt nhẹ cảnh cáo tha cho một mạng. Nếu bị bản vương tự tay bắt được, đừng trách bản vương không nể mặt Lục Thánh!
Ánh mắt Liệt Hoàn hung hăng quét qua mọi người một lượt.
Cơ Mỹ Mi có hơi chột dạ né tránh ánh mắt Liệt Hoàn. Nếu như nàng nhớ không lầm, con trai nàng từng đi Không Diễm sơn, dường như bọn đệ tử Thất Giới đại sư cũng có đi, chỉ bất quá dường như lúc ấy Thất Giới Đại sư không có ở cạnh tinh bàn, nên lão cũng không thấy.
Những người khác trầm ngâm im lặng, nếu như chẳng qua là con trai Cơ Mỹ Mi, nói không chừng có người vì muốn tránh phiền phức sẽ đi ra tố giác, nhưng dính dấp đến Thất Giới Đại sư vậy không tiện lắm. Hòa thượng này từ bi đại độ, qua nhiều năm như vậy kết thiện duyên vô số, giao thiệp cực kỳ rộng lớn, ở trước mặt Lục Thánh cũng là thượng khách, người nào gặp lão cũng tỏ ra khách sáo, không tiện đắc tội.
- Không nói chính là chấp nhận là do người của các ngươi làm!
Liệt Hoàn cười hăng hắc một tiếng, quát lớn:
- Người đâu, bắt hết người của sáu nhà này tới đây cho ta, không thiếu một tên. Bản vương phải đích thân tra hỏi, để ta xem tên nào dám mạnh miệng!
Để cho lão yêu quái này đích thân tra hỏi là vô cùng kinh khủng, không chết cũng bị tàn phế, Hắc Vân lo lắng cho đứa con trai bảo bối của mình, lập tức nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Liệt Hoàn, ngươi không thể không nói lý, con ta cũng không có đi Không Diễm sơn ngươi!
Ầm! Thình lình một ngọn lửa bùng lên bao phủ lấy toàn thân Liệt Hoàn, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt cao đến kinh người. Mi Tâm Liệt Hoàn hiện ra một đóa Kim Liên nhất phẩm, cánh tay duỗi một cái, năm ngón tay xòe rộng, đám người đối diện y lập tức có cảm giác hít thở không thông.
Hắc Vân như là bị bắn ra ngoài, trong nháy mắt bị Liệt Hoàn hút tới, dung nhập vào trong ngọn lửa quanh thân Liệt Hoàn, bị Liệt Hoàn dùng một tay bóp cổ.
- Bản vương không thèm nói lý, ngươi có thể làm gì được ta?
Trong ngọn lửa, Liệt Hoàn bóp chặt cổ của Hắc Vân, hung tợn nói:
- Đừng tưởng rằng người của Lục Thánh là có thể muốn làm gì thì làm, cung điện bản vương cũng bị người của các ngươi đập, các ngươi không khỏi lấn hiếp người quá đáng. bản vương còn cần nói lý cái rắm với các ngươi!
Nếu như Miêu Nghị thấy người này nhất định sẽ nhận ra, chính là lão đầu trước đó bắt hắn quét sân, chỉ bất quá hiện tại lão đầu ngay cả giày vải cũng không mang, để trần hai chân khoanh chân. Mà lão đầu này không ai xa lạ, chính là Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh uy chấn giới tu hành, một trong tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải.
Liệt Hoàn đi tới cách lão đầu hai trượng bèn dừng lại, chắp tay hành lễ:
- Liệt Hoàn tham kiến Đại nhân!
Nam tử áo xanh tiến lên mấy bước tự động đứng xuôi tay ở một bên.
Phục Thanh nhắm mắt lại yên lặng tại chỗ, không thấy lão mở miệng, trong đại điện lại vang lên thanh âm hùng hậu tang thương:
- Chuyện gì?
- Hỏa Cực cung của thuộc hạ bị người phá hủy...
Liệt Hoàn kể lại tình cảnh Hỏa Cực cung một lượt.
Thanh âm hùng hậu tang thương lại ầm ầm vang vọng:
- Ai làm?
Thanh âm trong đại điện uy nghiêm lồng lộng như vậy, thế nhưng bên ngoài đại điện lại không nghe được một chút động tĩnh nào. Nếu ở ngoài đại điện chỉ thấy cung điện cổ kính này vẫn yên tĩnh thâm trầm.
Liệt Hoàn cắn răng nói:
- Trong thời gian này, trừ những người tham gia Kham Loạn hội còn có thể là ai…
Thanh âm già nua lại vang lên:
- Ngươi muốn làm gì?
Liệt Hoàn dõng dạc nói:
- Dĩ nhiên là bắt hung thủ nghiêm trị.
- Trước hết hãy làm cho rõ ràng đã, Thanh Phong.
Thanh âm già nua trong đại điện hạ lệnh.
- Dạ!
Nam tử áo xanh chắp tay hành lễ, cáo lui cùng Liệt Hoàn rời đi.
Cửa điện to lớn khép lại...
-----------
Bọn Vân Quảng nhận được thông báo rất nhanh, Hữu Sứ Thanh Phong Tây Tú Tinh cung muốn gặp bọn họ. Lúc được người dẫn đến quảng trường chính điện, mọi người mới phát hiện không chỉ có mình, những người của năm nhà khác cũng tới bao gồm Tả Nam Xuân và Hồng Trần Tiên Tử, mười tám người sáu nhà chuyên canh giữ tinh bàn Kham Loạn hội ở Tây Tú Tinh cung tới đông đủ.
Thanh Phong và Liệt Hoàn đứng trên bậc thềm ngoài cửa lớn cung điện thật cao đóng chặt, trên cao nhìn xuống bọn họ từ từ đi tới dưới bậc thềm.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau âm thầm truyền âm hỏi thăm chuyện gì, kết quả cũng không biết. Sáu người dẫn đường mời bọn họ dừng bước, sau đó tự động tách ra hai bên đứng ngay ngắn.
Thanh Phong và Liệt Hoàn cũng từ từ cất bước đi xuống, Liệt Hoàn mắt lộ ra hung quang quan sát đám người phía dưới.
Cử động cao ngạo từ trên cao nhìn xuống này khiến cho người sáu nước khẽ cau mày, Vân Quảng lập tức lên tiếng nói:
- Có lời cứ nói, có rắm cứ đánh, chúng ta không phải tới đây triều kiến, bày ra dáng vẻ thối tha như vậy làm gì?!
Hai người từ từ đi xuống nhất tề lắc mình đứng trên bậc thềm cuối cùng, Liệt Hoàn nhìn chằm chằm Vân Quảng hung tợn nói:
- Cung điện bản vương bị người phá hủy, cho dù là Vân Ngạo Thiên tới đây cũng phải cho bản vương một câu trả lời!
Vừa nói ra lời này, mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau. Người nào to gan như vậy, thậm chí ngay cả cung điện Yêu Vương Liệt Hoàn cũng dám hủy?
Xảy ra chuyện như vậy, Vân Quảng cũng không tiện đứng ra gánh vác, trước đó dám nói như vậy vì muốn cho Liệt Hoàn biết mặt mũi của Lục Thánh cũng không dễ đánh mất. Nhưng hiện tại chuyện này có nguyên nhân, nếu thật sự chọc giận lão yêu quái này, cả đám xông lên một lượt cũng không đủ lão yêu quái này giết.
Bất quá y vẫn có hơi kỳ quái nói:
- Liệt Hoàn, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ cả bọn chúng ta làm sao? Trong mười năm qua chúng ta vẫn ở trong Tây Tú Tinh cung không bước ra ngoài nửa bước, ngươi muốn tìm người tính sổ cũng không nên tìm chúng ta!
Thanh Phong lên tiếng nói:
- Chỉ có bọn các ngươi luôn luôn canh giữ trước tinh bàn, hẳn là các ngươi thấy được động tĩnh khác thường trên tinh bàn. Cho đòi các ngươi tới là muốn hỏi thử, có người nào đã từng đi qua Không Diễm sơn.
Hắc Vân liếc nhìn Thất Giới Đại sư, đột nhiên cười khành khạch nói:
- Đây không phải là đùa giỡn chúng ta sao, mười mấy vạn tu sĩ tán loạn khắp nơi, ai mà nhớ rõ người nào đi nơi nào!
Liệt Hoàn gằn giọng quát lớn:
- Thối lắm, Không Diễm sơn bản vương há dễ xông vào như vậy, tu sĩ Hồng Liên trở xuống muốn tới gần cũng khó khăn, chớ nói chi là tiến vào Hỏa Cực cung bản vương, tu sĩ tầm thường cũng không to gan tới mức tự tiện xông vào đến cửa nhà bản vương. Trừ người của sáu nhà bọn ngươi ra, không còn ai khác!
Lời này có chút độc đoán, bất quá cũng không phải là không có đạo lý, cho nên Thanh Phong bên cạnh tỏ vẻ bình thản cũng không có nói gì.
- Nói, là ai làm?! Hiện tại giao người ra đây, bản vương có thể phạt nhẹ cảnh cáo tha cho một mạng. Nếu bị bản vương tự tay bắt được, đừng trách bản vương không nể mặt Lục Thánh!
Ánh mắt Liệt Hoàn hung hăng quét qua mọi người một lượt.
Cơ Mỹ Mi có hơi chột dạ né tránh ánh mắt Liệt Hoàn. Nếu như nàng nhớ không lầm, con trai nàng từng đi Không Diễm sơn, dường như bọn đệ tử Thất Giới đại sư cũng có đi, chỉ bất quá dường như lúc ấy Thất Giới Đại sư không có ở cạnh tinh bàn, nên lão cũng không thấy.
Những người khác trầm ngâm im lặng, nếu như chẳng qua là con trai Cơ Mỹ Mi, nói không chừng có người vì muốn tránh phiền phức sẽ đi ra tố giác, nhưng dính dấp đến Thất Giới Đại sư vậy không tiện lắm. Hòa thượng này từ bi đại độ, qua nhiều năm như vậy kết thiện duyên vô số, giao thiệp cực kỳ rộng lớn, ở trước mặt Lục Thánh cũng là thượng khách, người nào gặp lão cũng tỏ ra khách sáo, không tiện đắc tội.
- Không nói chính là chấp nhận là do người của các ngươi làm!
Liệt Hoàn cười hăng hắc một tiếng, quát lớn:
- Người đâu, bắt hết người của sáu nhà này tới đây cho ta, không thiếu một tên. Bản vương phải đích thân tra hỏi, để ta xem tên nào dám mạnh miệng!
Để cho lão yêu quái này đích thân tra hỏi là vô cùng kinh khủng, không chết cũng bị tàn phế, Hắc Vân lo lắng cho đứa con trai bảo bối của mình, lập tức nóng nảy, lớn tiếng nói:
- Liệt Hoàn, ngươi không thể không nói lý, con ta cũng không có đi Không Diễm sơn ngươi!
Ầm! Thình lình một ngọn lửa bùng lên bao phủ lấy toàn thân Liệt Hoàn, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt cao đến kinh người. Mi Tâm Liệt Hoàn hiện ra một đóa Kim Liên nhất phẩm, cánh tay duỗi một cái, năm ngón tay xòe rộng, đám người đối diện y lập tức có cảm giác hít thở không thông.
Hắc Vân như là bị bắn ra ngoài, trong nháy mắt bị Liệt Hoàn hút tới, dung nhập vào trong ngọn lửa quanh thân Liệt Hoàn, bị Liệt Hoàn dùng một tay bóp cổ.
- Bản vương không thèm nói lý, ngươi có thể làm gì được ta?
Trong ngọn lửa, Liệt Hoàn bóp chặt cổ của Hắc Vân, hung tợn nói:
- Đừng tưởng rằng người của Lục Thánh là có thể muốn làm gì thì làm, cung điện bản vương cũng bị người của các ngươi đập, các ngươi không khỏi lấn hiếp người quá đáng. bản vương còn cần nói lý cái rắm với các ngươi!
/1024
|