Yến Bắc Hồng thu một đống nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật trở về, bật cười ha hả nói:
- Lão đệ, chúng ta phát tài rồi, nào lại đây, giết người cướp của ngồi dưới đất chia, chính là lúc cao hứng!
Miêu Nghị cũng có hơi hứng thú đối với chuyện chia của, ngồi dưới đất đối diện Yến Bắc Hồng.
Yến Bắc Hồng lấy từ một chiếc vòng tay trữ vật ra một thanh trường kiếm, kiếm này dài chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen hổ phách, giống như một khối hắc ngọc hơi trong suốt.
Miêu Nghị sáng mắt lên, đây chính là bảo vật luyện chế từ tinh hắc độ tinh thuần cao không tạp chất mà thành.
Yến Bắc Hồng liếc nhìn hắn một cái, hài hước nói:
- Lão đệ, thấy thèm rồi sao?
Miêu Nghị cười hắc hắc:
- Đây là đồ tốt!
- Đây là Tử Mẫu Phi Kiếm của Đoạn Hồng Phi.
Yến Bắc Hồng giải thích một câu, bèn ném cả vòng tay trữ vật lẫn Tử Mẫu Phi Kiếm cho Miêu Nghị:
- Đây là của đệ.
Miêu Nghị cũng không khách sáo, biết y coi trọng thứ tốt hơn, cầm Tử Mẫu Phi Kiếm trên tay xóa đi tia pháp nguyên bên trong, đánh lên pháp nguyên của mình, từ nay chính là bảo bối của mình.
Hắn đang thi pháp nghiên cứu Tử Mẫu Phi Kiếm, Yến Bắc Hồng lại lấy từ trong một chiếc vòng tay trữ vật ra một hạt châu màu trắng bạc hơi trong suốt, to bằng nắm tay, xoay xoay trong lòng bàn tay nói:
- Đây là Thủy Vân Châu của Khổng Ngọc Liên.
Miêu Nghị gật đầu khen:
- Vân Hoa tông không hổ là đại phái hàng đầu Tiên Quốc, một lần lấy ra nhiều trọng bảo như vậy cho môn hạ đệ tử tham dự.
- Đây cũng là của đệ.
Yến Bắc Hồng lại ném hạt châu cùng vòng tay trữ vật cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị Nhận vào tay ngạc nhiên hỏi:
- Lại cho đệ sao?
- Cho thì đệ cứ lấy, đừng dài dòng.
Yến Bắc Hồng giơ tay ngăn lại không cho hắn từ chối.
Miêu Nghị chỉ có thể cười nói:
- Vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh!
Chỉ thấy Yến Bắc Hồng lấy từ trong chiếc vòng tay trữ vật cuối cùng ra một cái khăn lụa màu đen sáng lấp lánh như kim loại, cầm trong tay bật cười ha hả nói:
- Đây mới là thứ mà ta muốn, lão đệ, ta sẽ độc hưởng bảo bối này.
Miêu Nghị cười nói:
- Lần này chính là giúp Yến Đại ca cướp lấy vật ấy.
Yến Bắc Hồng cười thu cất Lưu Vân Sát, lại xem xét trong vòng tay trữ vật Tống Trạch Minh, chỉ chốc lát sau đột nhiên phát ra tiếng chậc chậc:
- Không nghĩ tới Vân Hoa tông cũng lấy ra cả vật này cho Tống Trạch Minh mang theo tham dự Kham Loạn hội.
Miêu Nghị đang ngắm nghía Thủy Vân Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn, thấy tay của Yến Bắc Hồng đang cầm một gốc tiên thảo Tinh Hoa. Bất quá không thể nào so sánh với gốc tiên thảo Tinh Hoa trước đây của Miêu Nghị, chỉ bằng khoảng một phần ba mà thôi.
- Ta lấy gốc tiên thảo này, lúc lão đệ cần dùng ta cũng sẽ không keo kiệt, bất quá tốt nhất cả đời huynh đệ chúng ta chớ dùng tới vật này! Yến Bắc Hồng cũng không khách sáo, lên tiếng nói xong bèn thu tiên thảo Tinh Hoa vào vòng tay trữ vật của mình. Chợt y tỏ ra hết sức phóng khoáng, không thèm xem xét số nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật còn lại, hốt hết một nắm đưa tới trước mặt Miêu Nghị:
- Số còn lại là của đệ.
Miêu Nghị sửng sốt hỏi lại:
- Cho đệ hết ư?
- Đây là phần đệ nên được, nếu không nhờ đệ xuất thủ, ta đã không lấy được một món nào.
Yến Bắc Hồng dứt lời đột nhiên cảm thán một tiếng, nhìn chằm chằm Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Hôm nay huynh đệ ta vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng không nhìn lầm người! Với tình cảnh mới vừa rồi nếu lão đệ sinh lòng tham lam, e rằng cái mạng này của Yên mỗ đã không còn. Giới tu hành lừa gạt xảo trá khó tìm người chân chính có thể đáng tin cậy, có thể gặp lão đệ là may mắn của Yến mỗ, chút của cải này không đổi được giao tình giữa hai ta.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Vậy cũng không tiện cho đệ hết, hay là như vầy, huynh hãy xem thử có còn thứ gì cần hay không, sau đó đệ sẽ lấy…
- Chớ có bà bà mụ mụ nữa, huynh đệ chúng ta chí tại cao xa, chỉ chút của này có đáng là gì. Ngày sau leo lên tuyệt đỉnh nhìn đám núi nhỏ bên dưới, thứ gì mà không có!
Yến Bắc Hồng phất phất tay đứng lên, quanh quẩn giữa bọn Tống Trạch Minh bị đóng băng, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Miêu Nghị cầm một đống nhẫn trữ vật cùng vòng tay trữ vật trong tay, lại nói:
- Huynh cũng không cần số vòng định vị trong này sao, chúng ta chia đôi đi, đệ nhận hết những thứ còn lại.
Yến Bắc Hồng khoát tay nói:
- Cần thứ vô dụng đó làm gì? Đừng nói không thể mang ra Tinh Tú Hải, cho dù là mang đi được cũng không thể đổi được gì.
Đồ vô dụng? Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Huynh thật hào phóng, không biết bao nhiêu người Tây Tinh hải đánh nhau một mất một còn vì vật này.
- Đó là đầu óc bọn họ có tật xấu.
Yến Bắc Hồng xoay người để lộ vòng định vị vàng chói trên cổ tay mình, nói với Miêu Nghị:
- Thật ra có một chiếc đeo trên tay ta và một đống lớn trong tay đệ cũng không có gì khác nhau, đó là do suy nghĩ của bản thân mình. Lúc ta còn sống chung với những người này, cũng là nhờ không để ý tới vòng định vị mới có thể còn sống đến bây giờ.
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
Yến Bắc Hồng chỉ hắn, lắc đầu nói:
- Đệ thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, Kham Loạn hội cuối cùng chỉ có thể sống sót một trăm người, chỉ cần chúng ta sống tiếp, dù là không cướp được một vòng định vị nào, chúng ta có một chiếc vòng định vị đeo trên tay mình cũng được coi như tiến vào trăm người đứng đầu. Chúng ta không muốn tranh đoạt thứ hạng giống như những thế lực kia, đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất không phải là giành được bao nhiêu vòng định vị, mà là phải nghĩ biện pháp sống sót trở về.
Lời này vừa nói ra giống như thể hồ quán đỉnh, Miêu Nghị lập tức tỉnh ngộ, suy nghĩ một chút thật đúng là như vậy, bất quá lại lắc đầu, nói:
- Cũng không thể nói như vậy, thứ hạng cao tối thiểu cũng được chia phần mấy chục vạn viên Nguyện Lực Châu kia nhiều hơn một chút. Huống chi sau khi trở về, chọn lựa các lộ phủ chủ cũng dựa theo thứ hạng trước sau mà chọn, thứ hạng cao hơn tự nhiên sẽ được chọn địa bàn béo bở hơn.
Yến Bắc Hồng xì một tiếng tỏ vẻ coi thường:
- Người Lục Thánh phái ra đã chiếm hơn ba mươi vị trí, tổng cộng bảy mươi hai lộ của sáu nước chia ra các vị trí còn lại, chưa được mỗi người một chỗ. Đệ cho là sau khi trở về còn có thể có mấy người tranh cướp địa bàn béo bở nhất với mình chứ? Cho nên nói, lão đệ, chỉ cần có thể còn sống trở về, không sợ không có địa bàn tốt.
Miêu Nghị nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút cảm thấy đích xác là như vậy.
Lại nghe Yến Bắc Hồng nói:
- Về phần thưởng Nguyện Lực Châu kia, nếu đệ thật sự động lòng, cho đệ tất cả vòng định vị vừa đúng giúp cho thứ hạng đệ cao hơn. Có lẽ còn tốt hơn chúng ta chia đôi, thứ hạng cả hai đều thấp, nói không chừng được tưởng thưởng Nguyện Lực Châu còn nhiều hơn, đến lúc đó đệ chia cho ta một chút là được.
- Lão đệ, chúng ta phát tài rồi, nào lại đây, giết người cướp của ngồi dưới đất chia, chính là lúc cao hứng!
Miêu Nghị cũng có hơi hứng thú đối với chuyện chia của, ngồi dưới đất đối diện Yến Bắc Hồng.
Yến Bắc Hồng lấy từ một chiếc vòng tay trữ vật ra một thanh trường kiếm, kiếm này dài chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen hổ phách, giống như một khối hắc ngọc hơi trong suốt.
Miêu Nghị sáng mắt lên, đây chính là bảo vật luyện chế từ tinh hắc độ tinh thuần cao không tạp chất mà thành.
Yến Bắc Hồng liếc nhìn hắn một cái, hài hước nói:
- Lão đệ, thấy thèm rồi sao?
Miêu Nghị cười hắc hắc:
- Đây là đồ tốt!
- Đây là Tử Mẫu Phi Kiếm của Đoạn Hồng Phi.
Yến Bắc Hồng giải thích một câu, bèn ném cả vòng tay trữ vật lẫn Tử Mẫu Phi Kiếm cho Miêu Nghị:
- Đây là của đệ.
Miêu Nghị cũng không khách sáo, biết y coi trọng thứ tốt hơn, cầm Tử Mẫu Phi Kiếm trên tay xóa đi tia pháp nguyên bên trong, đánh lên pháp nguyên của mình, từ nay chính là bảo bối của mình.
Hắn đang thi pháp nghiên cứu Tử Mẫu Phi Kiếm, Yến Bắc Hồng lại lấy từ trong một chiếc vòng tay trữ vật ra một hạt châu màu trắng bạc hơi trong suốt, to bằng nắm tay, xoay xoay trong lòng bàn tay nói:
- Đây là Thủy Vân Châu của Khổng Ngọc Liên.
Miêu Nghị gật đầu khen:
- Vân Hoa tông không hổ là đại phái hàng đầu Tiên Quốc, một lần lấy ra nhiều trọng bảo như vậy cho môn hạ đệ tử tham dự.
- Đây cũng là của đệ.
Yến Bắc Hồng lại ném hạt châu cùng vòng tay trữ vật cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị Nhận vào tay ngạc nhiên hỏi:
- Lại cho đệ sao?
- Cho thì đệ cứ lấy, đừng dài dòng.
Yến Bắc Hồng giơ tay ngăn lại không cho hắn từ chối.
Miêu Nghị chỉ có thể cười nói:
- Vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh!
Chỉ thấy Yến Bắc Hồng lấy từ trong chiếc vòng tay trữ vật cuối cùng ra một cái khăn lụa màu đen sáng lấp lánh như kim loại, cầm trong tay bật cười ha hả nói:
- Đây mới là thứ mà ta muốn, lão đệ, ta sẽ độc hưởng bảo bối này.
Miêu Nghị cười nói:
- Lần này chính là giúp Yến Đại ca cướp lấy vật ấy.
Yến Bắc Hồng cười thu cất Lưu Vân Sát, lại xem xét trong vòng tay trữ vật Tống Trạch Minh, chỉ chốc lát sau đột nhiên phát ra tiếng chậc chậc:
- Không nghĩ tới Vân Hoa tông cũng lấy ra cả vật này cho Tống Trạch Minh mang theo tham dự Kham Loạn hội.
Miêu Nghị đang ngắm nghía Thủy Vân Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn, thấy tay của Yến Bắc Hồng đang cầm một gốc tiên thảo Tinh Hoa. Bất quá không thể nào so sánh với gốc tiên thảo Tinh Hoa trước đây của Miêu Nghị, chỉ bằng khoảng một phần ba mà thôi.
- Ta lấy gốc tiên thảo này, lúc lão đệ cần dùng ta cũng sẽ không keo kiệt, bất quá tốt nhất cả đời huynh đệ chúng ta chớ dùng tới vật này! Yến Bắc Hồng cũng không khách sáo, lên tiếng nói xong bèn thu tiên thảo Tinh Hoa vào vòng tay trữ vật của mình. Chợt y tỏ ra hết sức phóng khoáng, không thèm xem xét số nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật còn lại, hốt hết một nắm đưa tới trước mặt Miêu Nghị:
- Số còn lại là của đệ.
Miêu Nghị sửng sốt hỏi lại:
- Cho đệ hết ư?
- Đây là phần đệ nên được, nếu không nhờ đệ xuất thủ, ta đã không lấy được một món nào.
Yến Bắc Hồng dứt lời đột nhiên cảm thán một tiếng, nhìn chằm chằm Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Hôm nay huynh đệ ta vô cùng cao hứng, cuối cùng cũng không nhìn lầm người! Với tình cảnh mới vừa rồi nếu lão đệ sinh lòng tham lam, e rằng cái mạng này của Yên mỗ đã không còn. Giới tu hành lừa gạt xảo trá khó tìm người chân chính có thể đáng tin cậy, có thể gặp lão đệ là may mắn của Yến mỗ, chút của cải này không đổi được giao tình giữa hai ta.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Vậy cũng không tiện cho đệ hết, hay là như vầy, huynh hãy xem thử có còn thứ gì cần hay không, sau đó đệ sẽ lấy…
- Chớ có bà bà mụ mụ nữa, huynh đệ chúng ta chí tại cao xa, chỉ chút của này có đáng là gì. Ngày sau leo lên tuyệt đỉnh nhìn đám núi nhỏ bên dưới, thứ gì mà không có!
Yến Bắc Hồng phất phất tay đứng lên, quanh quẩn giữa bọn Tống Trạch Minh bị đóng băng, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Miêu Nghị cầm một đống nhẫn trữ vật cùng vòng tay trữ vật trong tay, lại nói:
- Huynh cũng không cần số vòng định vị trong này sao, chúng ta chia đôi đi, đệ nhận hết những thứ còn lại.
Yến Bắc Hồng khoát tay nói:
- Cần thứ vô dụng đó làm gì? Đừng nói không thể mang ra Tinh Tú Hải, cho dù là mang đi được cũng không thể đổi được gì.
Đồ vô dụng? Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Huynh thật hào phóng, không biết bao nhiêu người Tây Tinh hải đánh nhau một mất một còn vì vật này.
- Đó là đầu óc bọn họ có tật xấu.
Yến Bắc Hồng xoay người để lộ vòng định vị vàng chói trên cổ tay mình, nói với Miêu Nghị:
- Thật ra có một chiếc đeo trên tay ta và một đống lớn trong tay đệ cũng không có gì khác nhau, đó là do suy nghĩ của bản thân mình. Lúc ta còn sống chung với những người này, cũng là nhờ không để ý tới vòng định vị mới có thể còn sống đến bây giờ.
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
Yến Bắc Hồng chỉ hắn, lắc đầu nói:
- Đệ thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, Kham Loạn hội cuối cùng chỉ có thể sống sót một trăm người, chỉ cần chúng ta sống tiếp, dù là không cướp được một vòng định vị nào, chúng ta có một chiếc vòng định vị đeo trên tay mình cũng được coi như tiến vào trăm người đứng đầu. Chúng ta không muốn tranh đoạt thứ hạng giống như những thế lực kia, đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất không phải là giành được bao nhiêu vòng định vị, mà là phải nghĩ biện pháp sống sót trở về.
Lời này vừa nói ra giống như thể hồ quán đỉnh, Miêu Nghị lập tức tỉnh ngộ, suy nghĩ một chút thật đúng là như vậy, bất quá lại lắc đầu, nói:
- Cũng không thể nói như vậy, thứ hạng cao tối thiểu cũng được chia phần mấy chục vạn viên Nguyện Lực Châu kia nhiều hơn một chút. Huống chi sau khi trở về, chọn lựa các lộ phủ chủ cũng dựa theo thứ hạng trước sau mà chọn, thứ hạng cao hơn tự nhiên sẽ được chọn địa bàn béo bở hơn.
Yến Bắc Hồng xì một tiếng tỏ vẻ coi thường:
- Người Lục Thánh phái ra đã chiếm hơn ba mươi vị trí, tổng cộng bảy mươi hai lộ của sáu nước chia ra các vị trí còn lại, chưa được mỗi người một chỗ. Đệ cho là sau khi trở về còn có thể có mấy người tranh cướp địa bàn béo bở nhất với mình chứ? Cho nên nói, lão đệ, chỉ cần có thể còn sống trở về, không sợ không có địa bàn tốt.
Miêu Nghị nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút cảm thấy đích xác là như vậy.
Lại nghe Yến Bắc Hồng nói:
- Về phần thưởng Nguyện Lực Châu kia, nếu đệ thật sự động lòng, cho đệ tất cả vòng định vị vừa đúng giúp cho thứ hạng đệ cao hơn. Có lẽ còn tốt hơn chúng ta chia đôi, thứ hạng cả hai đều thấp, nói không chừng được tưởng thưởng Nguyện Lực Châu còn nhiều hơn, đến lúc đó đệ chia cho ta một chút là được.
/1024
|