Một ngày sau, ở địa phương đã có thể nhìn thấy Trường Phong thành từ xa, Trương Thụ Thành ngăn cản tính toán đi dạo Trường Phong thành một chút của Miêu Nghị.
Y cũng không biết Miêu Nghị và Trường Phong thành có quan hệ gì, Miêu Nghị cũng sẽ không nói, Hùng Khiếu lại không tiết lộ ẩn tình trong đó.
- Trương huynh nói rất đúng, là ta nhất thời hồ đồ, chúng ta tiếp tục lên đường.
Miêu Nghị ngồi trên lưng Hắc Thán, cười ha hả ôm quyền xin lỗi.
Hôm nay tựa hồ Hắc Thán gầy hơn một chút, có lẽ là vì gần đây bôn ba không ngừng, chuyện này nghịch với cuộc sống đã quen bấy lâu nay của nó.
Ba người chuyển phương hướng, long câu chạy đi thật nhanh.
Xông lên một ngọn núi, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Trường Phong thành xa xa, nghĩ thầm Trương Thụ Thành nói cũng phải, nếu bây giờ mình đi làm thịt hai con rùa kia sẽ không thích hợp, ít nhất cũng phải đợi đến khi chia tay Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ rồi hãy nói.
Không vào Trường Phong thành, ba người lại đi tới Trường Phong động dò xét tung tích quỷ tu kia.
Tu sĩ Trường Phong động cơ hồ đã theo Hùng Khiếu xuất chinh gần hết, sau lại theo Hùng Khiếu đi Thiếu Thái sơn, suy đoán chưa xác định động chủ các động Thiếu Thái sơn, tạm thời người của Trường Phong động sẽ không trở lại, trước mắt chỉ có một tên tu sĩ ở lại giữ nhà.
Nghe nói Hùng Khiếu đã thành sơn chủ Thiếu Thái sơn, tên tu sĩ giữ nhà cũng hết sức vui mừng. Động chủ lên chức, dù bộ hạ cũ phía dưới không cách nào có thể đi theo hưởng lợi hết thảy, nhưng hưởng chút vinh quang là không tránh khỏi.
Sau khi cả bọn ăn một bữa, tu sĩ giữ nhà lấy văn thư Trường Phong thành phái người đưa tới ra cho bọn Miêu Nghị xem, trên đó bẩm báo chuyện dãy Thiên Phật sơn xuất hiện chuyện thương lữ mất tích quỷ dị.
Miêu Nghị vốn là người Trường Phong, cũng không xa lạ gì địa phương Thiên Phật sơn này. Lời đồn nơi đó vốn có thật nhiều chùa miếu hòa thượng, sau đó bên này không cho phép tin Phật, thật nhiều chùa miếu đều bị san bằng
Trước kia có lẽ hắn còn không biết nguyên nhân gì, nhưng sau khi thành tu sĩ, Miêu Nghị biết chắc có liên quan tới chuyện Lục Thánh phân chia lại địa bàn, Tiên Thánh Mục Phàm Quân không hy vọng thấy trong địa bàn mình xuất hiện hai loại tín ngưỡng. Không coi y là tối cao, vậy còn coi như là địa bàn của y sao, dĩ nhiên là phải diệt trừ.
Mạc Thịnh Đồ khép lại văn thư nói:
- Xem ra quỷ tu kia rất có khả năng ẩn nấp trong dãy Thiên Phật sơn.
Miêu Nghị nói:
- Thiên Phật sơn lớn như vậy, muốn tìm người cũng không dễ dàng, hà huống là tìm quỷ, làm sao chúng ta tìm được nó?
Vị tu sĩ giữ nhà kia nói:
- Cũng không khó khăn, thương lữ bình thường đã bị dọa sợ không dám đi tới dãy Thiên Phật sơn kia, mà quỷ tu kia lại cần săn người làm thức ăn, thời gian dài không ai đi qua nhất định khó nhịn. Các ngươi có thể giả trang thành thương lữ bình thường đi qua nơi đó, ta nghĩ khả năng dẫn dụ nó ra ngoài là rất lớn.
- Vậy cứ làm như thế!
Trương Thụ Thành gật đầu vỗ bản, rồi dặn dò tu sĩ giữ nhà:
- Chúng ta đã chạy mấy ngày đường, tối nay nghỉ ngơi và hồi phục một đêm ở chỗ này. Tối nay ngươi chuẩn bị giúp chúng ta đồ ngụy trang, ngày mai sẽ lên đường.
Đêm khuya vắng người, côn trùng kêu rả rích...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên ở phía Đông, vầng hồng rực rỡ.
Bốn thớt ngựa bình thường đã được chuẩn bị bên ngoài Trường Phong đại điện, trong đó một thớt không có yên, chở một đống hàng hóa bao lớn bao nhỏ.
- Đây là cái gì?
Miêu Nghị thấy tu sĩ giữ nhà mang ra một vật giống như hộp phấn trang điểm của nữ nhân, giúp Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành bôi thuốc trong đó lên Mi Tâm, không khỏi tò mò hỏi.
- Linh Ẩn Nê. (bùn)
Tu sĩ ở lại giữ nhà thuận miệng đáp.
Miêu Nghị à một tiếng, hắn đã nghe Diêm Tu nói qua vật này, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.
Muốn giấu giếm tu vi mình, có thể bôi thứ này lên Mi Tâm, sẽ làm biến mất hư ảnh hoa sen nở rộ trên đó.
Ba người giúp một tay bôi lên Mi Tâm lẫn nhau, căn cứ màu da mỗi người đậm hay nhạt, bôi hoặc nhiều hoặc ít, giữ vững màu sắc giống màu da.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, ba người xách theo binh khí phóng người lên ngựa.
Cỡi long câu đã quen, hiện tại cỡi loại ngựa bình thường phải điều khiển bằng dây cương này, thật sự có hơi lạ lẫm.
Nhưng không có cách nào khác, nếu ba người cỡi long câu ra mặt, người ta vừa nhìn cũng biết là tu sĩ, có thể dẫn dụ được quỷ tu kia đi ra mới là chuyện lạ.
Sau khi tu sĩ giữ nhà kia trao dây cương thớt ngựa chở hàng cho Trương Thụ Thành, chắp tay đưa tiễn ba người.
Y cũng không biết chuyến này Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ ngoại trừ nhằm vào quỷ tu kia còn phải nhằm vào Miêu Nghị. Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ cũng sẽ không thổ lộ với người khác cơ mật mà Hùng Khiếu dặn dò, nếu loại chuyện như vậy truyền ra, Hùng Khiếu có thể bỏ qua cho hai người mới là lạ.
Ba người cỡi ngựa từ Trường Phong động đi ra, vừa lên quan đạo phóng ngựa dong ruổi một hồi, đều nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
Đã quen cỡi long câu, hiện tại cỡi vật này không được tự nhiên, quan trọng nhất là tốc độ, ai cũng cảm thấy chậm như sên, còn không bằng tốc độ ba người dùng chân chạy, càng không cần phải nói tốc độ sánh ngang long câu, hoàn toàn là chênh lệch như trời vực.
Nhưng đây là đạo cụ diễn kịch, không thể vứt bỏ.
- Tốc độ này không có ba canh giờ sợ là không đến được dãy Thiên Phật sơn kia.
Mạc Thịnh Đồ cười khổ nói.
Trương Thụ Thành xem thử sắc trời, nói:
- Không vội, ban ngày dương khí quá thịnh, mặc dù quỷ tu không sợ hãi ánh mặt trời giống âm linh bình thường, nhưng cũng không thích lộ diện giữa ban ngày ban mặt, buổi tối chạy tới có lẽ thích hợp hơn. Từ từ đi thôi, nếu không thớt ngựa chúng ta cỡi cũng không chịu nổi.
Mạc Thịnh Đồ nghiêng đầu hỏi:
- Miêu huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào?
Ta cảm thấy thế nào ư? Miêu Nghị cười nói:
- Ta cảm thấy có hai người các ngươi ra tay đối phó quỷ tu kia là đủ rồi, ta đi theo chỉ là thêm phiền phức cho các ngươi. Mạc Đại ca, Trương Đại ca, các ngươi cũng biết tiểu đệ cỡi long câu mập như heo, một thân mập mạp cỡi đi rất thoải mái, tiểu đệ cỡi ngựa gầy ốm này thật sự là không quen, hơn nữa tính tình tiểu đệ quá mức thật thà, giả trang thương nhân diễn trò thật sự là không diễn được.
- Không bằng hai người các ngươi đi giải quyết, ta cũng không tham gia chuyện náo nhiệt này, ta đi Trường Phong thành dạo một chút, các ngươi giết quỷ tu kia xong trở lại Trường Phong thành tìm ta có được chăng?
Hắn thật sự không phải là đùa giỡn, đang khi nói chuyện đã siết dây cương ngựa, dáng vẻ chuẩn bị quay đầu.
- Không được!
Mạc Thịnh Đồ cùng Trương Thụ Thành cơ hồ là đồng thanh ngăn trở, cũng cùng nhau siết dây cương ngựa.
Bất quá lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời ngẩn ra nhìn nhau, cũng ý thức được đồng thanh như vậy có vẻ lộ liễu quá.
Chẳng lẽ thật sự có vấn đề??? Ánh mắt Miêu Nghị chớp lóe, thầm nhủ trong lòng.
Hắn chỉ là thử dò xét một chút, không nghĩ tới thật sự dò xét ra được chút kỳ quái, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra giữa mình và Hùng Khiếu có ân oán gì.
Y cũng không biết Miêu Nghị và Trường Phong thành có quan hệ gì, Miêu Nghị cũng sẽ không nói, Hùng Khiếu lại không tiết lộ ẩn tình trong đó.
- Trương huynh nói rất đúng, là ta nhất thời hồ đồ, chúng ta tiếp tục lên đường.
Miêu Nghị ngồi trên lưng Hắc Thán, cười ha hả ôm quyền xin lỗi.
Hôm nay tựa hồ Hắc Thán gầy hơn một chút, có lẽ là vì gần đây bôn ba không ngừng, chuyện này nghịch với cuộc sống đã quen bấy lâu nay của nó.
Ba người chuyển phương hướng, long câu chạy đi thật nhanh.
Xông lên một ngọn núi, Miêu Nghị quay đầu lại nhìn Trường Phong thành xa xa, nghĩ thầm Trương Thụ Thành nói cũng phải, nếu bây giờ mình đi làm thịt hai con rùa kia sẽ không thích hợp, ít nhất cũng phải đợi đến khi chia tay Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ rồi hãy nói.
Không vào Trường Phong thành, ba người lại đi tới Trường Phong động dò xét tung tích quỷ tu kia.
Tu sĩ Trường Phong động cơ hồ đã theo Hùng Khiếu xuất chinh gần hết, sau lại theo Hùng Khiếu đi Thiếu Thái sơn, suy đoán chưa xác định động chủ các động Thiếu Thái sơn, tạm thời người của Trường Phong động sẽ không trở lại, trước mắt chỉ có một tên tu sĩ ở lại giữ nhà.
Nghe nói Hùng Khiếu đã thành sơn chủ Thiếu Thái sơn, tên tu sĩ giữ nhà cũng hết sức vui mừng. Động chủ lên chức, dù bộ hạ cũ phía dưới không cách nào có thể đi theo hưởng lợi hết thảy, nhưng hưởng chút vinh quang là không tránh khỏi.
Sau khi cả bọn ăn một bữa, tu sĩ giữ nhà lấy văn thư Trường Phong thành phái người đưa tới ra cho bọn Miêu Nghị xem, trên đó bẩm báo chuyện dãy Thiên Phật sơn xuất hiện chuyện thương lữ mất tích quỷ dị.
Miêu Nghị vốn là người Trường Phong, cũng không xa lạ gì địa phương Thiên Phật sơn này. Lời đồn nơi đó vốn có thật nhiều chùa miếu hòa thượng, sau đó bên này không cho phép tin Phật, thật nhiều chùa miếu đều bị san bằng
Trước kia có lẽ hắn còn không biết nguyên nhân gì, nhưng sau khi thành tu sĩ, Miêu Nghị biết chắc có liên quan tới chuyện Lục Thánh phân chia lại địa bàn, Tiên Thánh Mục Phàm Quân không hy vọng thấy trong địa bàn mình xuất hiện hai loại tín ngưỡng. Không coi y là tối cao, vậy còn coi như là địa bàn của y sao, dĩ nhiên là phải diệt trừ.
Mạc Thịnh Đồ khép lại văn thư nói:
- Xem ra quỷ tu kia rất có khả năng ẩn nấp trong dãy Thiên Phật sơn.
Miêu Nghị nói:
- Thiên Phật sơn lớn như vậy, muốn tìm người cũng không dễ dàng, hà huống là tìm quỷ, làm sao chúng ta tìm được nó?
Vị tu sĩ giữ nhà kia nói:
- Cũng không khó khăn, thương lữ bình thường đã bị dọa sợ không dám đi tới dãy Thiên Phật sơn kia, mà quỷ tu kia lại cần săn người làm thức ăn, thời gian dài không ai đi qua nhất định khó nhịn. Các ngươi có thể giả trang thành thương lữ bình thường đi qua nơi đó, ta nghĩ khả năng dẫn dụ nó ra ngoài là rất lớn.
- Vậy cứ làm như thế!
Trương Thụ Thành gật đầu vỗ bản, rồi dặn dò tu sĩ giữ nhà:
- Chúng ta đã chạy mấy ngày đường, tối nay nghỉ ngơi và hồi phục một đêm ở chỗ này. Tối nay ngươi chuẩn bị giúp chúng ta đồ ngụy trang, ngày mai sẽ lên đường.
Đêm khuya vắng người, côn trùng kêu rả rích...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên ở phía Đông, vầng hồng rực rỡ.
Bốn thớt ngựa bình thường đã được chuẩn bị bên ngoài Trường Phong đại điện, trong đó một thớt không có yên, chở một đống hàng hóa bao lớn bao nhỏ.
- Đây là cái gì?
Miêu Nghị thấy tu sĩ giữ nhà mang ra một vật giống như hộp phấn trang điểm của nữ nhân, giúp Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành bôi thuốc trong đó lên Mi Tâm, không khỏi tò mò hỏi.
- Linh Ẩn Nê. (bùn)
Tu sĩ ở lại giữ nhà thuận miệng đáp.
Miêu Nghị à một tiếng, hắn đã nghe Diêm Tu nói qua vật này, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.
Muốn giấu giếm tu vi mình, có thể bôi thứ này lên Mi Tâm, sẽ làm biến mất hư ảnh hoa sen nở rộ trên đó.
Ba người giúp một tay bôi lên Mi Tâm lẫn nhau, căn cứ màu da mỗi người đậm hay nhạt, bôi hoặc nhiều hoặc ít, giữ vững màu sắc giống màu da.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, ba người xách theo binh khí phóng người lên ngựa.
Cỡi long câu đã quen, hiện tại cỡi loại ngựa bình thường phải điều khiển bằng dây cương này, thật sự có hơi lạ lẫm.
Nhưng không có cách nào khác, nếu ba người cỡi long câu ra mặt, người ta vừa nhìn cũng biết là tu sĩ, có thể dẫn dụ được quỷ tu kia đi ra mới là chuyện lạ.
Sau khi tu sĩ giữ nhà kia trao dây cương thớt ngựa chở hàng cho Trương Thụ Thành, chắp tay đưa tiễn ba người.
Y cũng không biết chuyến này Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ ngoại trừ nhằm vào quỷ tu kia còn phải nhằm vào Miêu Nghị. Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ cũng sẽ không thổ lộ với người khác cơ mật mà Hùng Khiếu dặn dò, nếu loại chuyện như vậy truyền ra, Hùng Khiếu có thể bỏ qua cho hai người mới là lạ.
Ba người cỡi ngựa từ Trường Phong động đi ra, vừa lên quan đạo phóng ngựa dong ruổi một hồi, đều nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
Đã quen cỡi long câu, hiện tại cỡi vật này không được tự nhiên, quan trọng nhất là tốc độ, ai cũng cảm thấy chậm như sên, còn không bằng tốc độ ba người dùng chân chạy, càng không cần phải nói tốc độ sánh ngang long câu, hoàn toàn là chênh lệch như trời vực.
Nhưng đây là đạo cụ diễn kịch, không thể vứt bỏ.
- Tốc độ này không có ba canh giờ sợ là không đến được dãy Thiên Phật sơn kia.
Mạc Thịnh Đồ cười khổ nói.
Trương Thụ Thành xem thử sắc trời, nói:
- Không vội, ban ngày dương khí quá thịnh, mặc dù quỷ tu không sợ hãi ánh mặt trời giống âm linh bình thường, nhưng cũng không thích lộ diện giữa ban ngày ban mặt, buổi tối chạy tới có lẽ thích hợp hơn. Từ từ đi thôi, nếu không thớt ngựa chúng ta cỡi cũng không chịu nổi.
Mạc Thịnh Đồ nghiêng đầu hỏi:
- Miêu huynh đệ, ngươi cảm thấy thế nào?
Ta cảm thấy thế nào ư? Miêu Nghị cười nói:
- Ta cảm thấy có hai người các ngươi ra tay đối phó quỷ tu kia là đủ rồi, ta đi theo chỉ là thêm phiền phức cho các ngươi. Mạc Đại ca, Trương Đại ca, các ngươi cũng biết tiểu đệ cỡi long câu mập như heo, một thân mập mạp cỡi đi rất thoải mái, tiểu đệ cỡi ngựa gầy ốm này thật sự là không quen, hơn nữa tính tình tiểu đệ quá mức thật thà, giả trang thương nhân diễn trò thật sự là không diễn được.
- Không bằng hai người các ngươi đi giải quyết, ta cũng không tham gia chuyện náo nhiệt này, ta đi Trường Phong thành dạo một chút, các ngươi giết quỷ tu kia xong trở lại Trường Phong thành tìm ta có được chăng?
Hắn thật sự không phải là đùa giỡn, đang khi nói chuyện đã siết dây cương ngựa, dáng vẻ chuẩn bị quay đầu.
- Không được!
Mạc Thịnh Đồ cùng Trương Thụ Thành cơ hồ là đồng thanh ngăn trở, cũng cùng nhau siết dây cương ngựa.
Bất quá lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời ngẩn ra nhìn nhau, cũng ý thức được đồng thanh như vậy có vẻ lộ liễu quá.
Chẳng lẽ thật sự có vấn đề??? Ánh mắt Miêu Nghị chớp lóe, thầm nhủ trong lòng.
Hắn chỉ là thử dò xét một chút, không nghĩ tới thật sự dò xét ra được chút kỳ quái, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra giữa mình và Hùng Khiếu có ân oán gì.
/1024
|