Tuy rằng chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật nho nhỏ, nhưng phải lấy nguyên liệu tinh phấn từ một trăm vạn hắc tinh mới đủ. Huống chi cũng không phải là ai cũng biết cách luyện chế vật này, luyện chế nhẫn trữ vật cũng là luyện chế pháp bảo, tu sĩ biết luyện chế pháp bảo mới có thể luyện chế vật này.
Mà tiền công tinh luyện một trăm vạn hắc tinh ra tinh phấn lại cần một trăm vạn hắc tinh nữa, cần phải biết tinh luyện tinh phấn từ tinh tệ cứng rắn không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó tiền công luyện chế tinh phấn thành nhẫn trữ vật lại cần một trăm vạn hắc tinh nữa. Nói cách khác, một nhẫn trữ vật bình thường trị giá ba trăm vạn hắc tinh, tương đương với ba mươi ngàn vạn bạch tinh, cho nên không phải là bất cứ tu sĩ nào cũng có được.
Miêu Nghị cũng là vì trở thành động chủ Đông Lai động, mới nhờ quan hệ đảm nhiệm chức vụ thu được một chiếc.
Hôm nay một lần lại được ba chiếc nhẫn trữ vật, Miêu Nghị đã mừng rỡ không khép miệng được, phát tài rồi!
Tự nhiên hắn muốn xem trong ba chiếc nhẫn trữ vật này chứa đựng thứ gì.
Rót vào pháp lực tra xét nhẫn trữ vật trên ngón trỏ, chỉ thấy bên trong là không gian to chừng một ngôi nhà không chứa thứ gì khác, chỉ toàn là những rương tinh tệ, kim tinh, hắc tinh, bạch tinh chia làm ba đống.
Miêu Nghị dùng pháp lực đảo qua, ước đoán sơ sơ kim tinh có chừng năm mươi vạn, hắc tinh có chừng một ngàn vạn, bạch tinh có chừng hai mươi ngàn vạn, nếu đổi hết toàn bộ thành kim tinh phải có sáu mươi hai vạn.
Đông Lai thành giao nộp kim tinh một năm chỉ có một vạn, mà Đông Lai động chỉ có thể trích ra hai thành lưu lại, cũng chỉ là hai ngàn kim tinh.
Miêu Nghị hít sâu một hơi khí lạnh, có lẽ Chương Ngư Tinh này còn là một phú bà, mình phải làm động chủ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được số tinh tệ này, cũng không biết là của cải Chương Ngư Tinh thu thập trong bao nhiêu năm.
Hắn nôn nóng rót pháp lực vào nhẫn trữ vật trên ngón giữa tra xét, đồ vật bên trong chiếc nhẫn này làm cho hắn có hơi thất vọng, toàn là những thứ lộn xộn.
Từng món y phục nữ nhân từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra, quần, vớ, áo lót nữ nhân các loại, đủ các màu sắc sặc sỡ, kiểu cách đa dạng. Có những kiểu có vẻ kỳ quái khiến cho Miêu đại động chủ suy nghĩ một chút cũng phải đỏ mặt, vải vóc ít như vậy, y phục trong suốt như vậy nữ nhân cũng có thể mặc sao?
Mấy ngàn món y phục giày vớ các loại bay ra nhẫn trữ vật, bồng bềnh trên mặt biển, xanh đỏ một mảng trông hết sức hoành tráng.
Tiện nhân kia là một Chương Ngư Tinh, lấy nhiều y phục nữ nhân bình thường như vậy làm gì, đây là có bệnh.
Tiếp theo lại thấy một đống đồ trang sức đủ các loại từ trong nhẫn trữ vật bay ra.
- Không thể vứt bỏ những trang sức châu báu này, dù sao cũng đáng một ít tiền...
Hắn giữ lại mười mấy hộp đồ trang sức châu báu đeo tay suýt chút nữa ném đi, còn có một rương bảo thạch sặc sỡ kỳ quái.
Dọn dẹp đến cuối cùng, Miêu Nghị có vẻ dở khóc dở cười, không biết Chương Ngư Tinh kia có phải là thật sự có bệnh hay không, một đống đồ dùng nữ nhân lại phải dùng hẳn một chiếc nhẫn trữ vật chứa đựng, không sợ lãng phí không gian. Sau khi thanh lý hết số đồ này, trong nhẫn trữ vật cơ hồ trống trơn không còn gì.
Điều này nói rõ hắn còn chưa hiểu nữ nhân, trừ phi là nữ nhân không có điều kiện, nữ nhân có điều kiện đều là như vậy.
Về vấn đề ăn mặc, từ trước tới nay nữ nhân vẫn không hề chê phiền phức.
Một chiếc thẻ thủy tinh nằm lẻ loi trong góc rơi vào tay Miêu Nghị, nhìn thật xinh đẹp, hắn lầm tưởng cũng là đồ dùng nữ nhân, đang muốn tiện tay vứt bỏ, thình lình lại mơ hồ nhận ra được bên trong có phong ấn một luồng pháp nguyên dao động.
Ủa...
Miêu Nghị kêu lên một tiếng kỳ quái, thu lại thẻ suýt chút nữa ném đi, cầm trong tay quan sát.
Vừa cầm vào tay chỉ cảm thấy lạnh như băng, lớn chừng bàn tay, trong suốt óng ánh, điêu khắc hoa văn, một mặt điêu khắc một chữ Bích, một mặt điêu khắc một chữ Lệnh.
Đây là lệnh bài gì vậy???
Miêu Nghị nhận ra không phải là đồ dùng phái nữ, mà là lệnh bài nào đó, chắc chắn không phải xuất xứ từ phàm trần.
Bởi vì bên trong lệnh bài phong ấn chính là một luồng pháp nguyên, chỉ có tu sĩ mới có thể làm như vậy. Pháp nguyên này mỗi người mỗi khác, tối đa chỉ là tương tự, bởi vì không ai giống nhau, cho dù là tu luyện công pháp giống nhau nhưng pháp nguyên cũng không thể nào hoàn toàn giống nhau, phong ấn vào lệnh bài cũng là một loại phương thức thẩm tra đối chiếu thân phận độc nhất vô nhị.
Trừ điểm này cũng không nhìn ra đầu mối nào khác, Miêu Nghị suy nghĩ một chút rốt cục cũng thu hồi lệnh bài vào nhẫn trữ vật, không vứt bỏ.
Hắn lại rót pháp lực tra xét nhẫn trữ vật trên ngón áp út, đồ vật trong này đỡ hơn một chút, có đủ các loại binh khí, cùng với vật phẩm để phòng bất cứ tình huống nào, hết sức đầy đủ. Thậm chí ngay cả nông cụ trồng trọt cũng có, cũng không biết yêu tinh này chuẩn bị những thứ đồ này muốn làm gì hoặc là đã làm gì.
Bên trong có hai hộp ngọc đơn độc khiến cho hắn chú ý, bèn lấy ra ngoài, trước tiên mở ra một hộp tra xét.
Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, Miêu Nghị lập tức toét miệng cười, hai viên Nguyện Lực Châu to cỡ hạt châu toát ra vầng sáng nhu hòa, rõ ràng là hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm, giống như viên Nguyện Lực Châu trước đây vị lão bản nương phong tình vạn chủng kia đưa cho hắn.
Bên trên còn có tám viên châu to bằng hạt gạo, chính là tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Hắn vội vàng thu vào nhẫn trữ vật của mình đeo trên tay trái, lại mở hộp ngọc còn lại ra tra xét, miệng Miêu đại động chủ lại mở rộng ra không khép lại được.
Một viên yêu đan trắng muốt, rõ ràng là một viên yêu đan nhất phẩm, vật này tương đương với một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!
Bên trên còn có hai mươi hai viên yêu đan màu xám trắng màu sắc không thuần, chính là hai mươi hai viên yêu đan không vào phẩm cấp, tương đương với hai mươi hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Đoán chừng những yêu đan này đều là Chương Ngư Tinh giết yêu tu khác lấy được.
- Phát tài! Phát tài rồi!
Miêu Nghị cười to vui vẻ, tặc lưỡi suýt soa, vội vàng thu vào hài lòng vỗ vỗ ngực, phát hiện không uổng chuyến này, mùi vị phát tài thật là thoải mái.
Thoải mái thì thoải mái, vất vả lắm mới được một lần, cũng không thể lãng phí hết thảy những gì đáng giá.
Miêu đại động chủ quay đầu lại nhìn quanh một chút, nhanh chóng lột da thi thể Chương Ngư Tinh kia.
Da yêu tu là thứ tốt, luyện chế phù triện sẽ phải dựa vào những thứ này, Miêu Nghị không biết luyện chế phù triện cũng không sao, hắn chỉ biết da yêu tu tu vi càng cao càng đáng tiền là đủ rồi.
Phù triện chân chính cũng không phải là giang hồ thuật sĩ tùy tiện dùng một tờ giấy vàng vẽ ra là hữu dụng, vậy chỉ là lừa gạt dân chúng bình thường. Thử nghĩ một tờ giấy vàng bình thường tùy tiện vẽ ít nét lên đó làm sao có thể có công năng đặc dị, phù triện chân chính là vì ẩn chứa năng lượng trong đó, thi triển mới có thể sinh ra hiệu quả thần kỳ.
Mà tiền công tinh luyện một trăm vạn hắc tinh ra tinh phấn lại cần một trăm vạn hắc tinh nữa, cần phải biết tinh luyện tinh phấn từ tinh tệ cứng rắn không phải là chuyện dễ dàng.
Sau đó tiền công luyện chế tinh phấn thành nhẫn trữ vật lại cần một trăm vạn hắc tinh nữa. Nói cách khác, một nhẫn trữ vật bình thường trị giá ba trăm vạn hắc tinh, tương đương với ba mươi ngàn vạn bạch tinh, cho nên không phải là bất cứ tu sĩ nào cũng có được.
Miêu Nghị cũng là vì trở thành động chủ Đông Lai động, mới nhờ quan hệ đảm nhiệm chức vụ thu được một chiếc.
Hôm nay một lần lại được ba chiếc nhẫn trữ vật, Miêu Nghị đã mừng rỡ không khép miệng được, phát tài rồi!
Tự nhiên hắn muốn xem trong ba chiếc nhẫn trữ vật này chứa đựng thứ gì.
Rót vào pháp lực tra xét nhẫn trữ vật trên ngón trỏ, chỉ thấy bên trong là không gian to chừng một ngôi nhà không chứa thứ gì khác, chỉ toàn là những rương tinh tệ, kim tinh, hắc tinh, bạch tinh chia làm ba đống.
Miêu Nghị dùng pháp lực đảo qua, ước đoán sơ sơ kim tinh có chừng năm mươi vạn, hắc tinh có chừng một ngàn vạn, bạch tinh có chừng hai mươi ngàn vạn, nếu đổi hết toàn bộ thành kim tinh phải có sáu mươi hai vạn.
Đông Lai thành giao nộp kim tinh một năm chỉ có một vạn, mà Đông Lai động chỉ có thể trích ra hai thành lưu lại, cũng chỉ là hai ngàn kim tinh.
Miêu Nghị hít sâu một hơi khí lạnh, có lẽ Chương Ngư Tinh này còn là một phú bà, mình phải làm động chủ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được số tinh tệ này, cũng không biết là của cải Chương Ngư Tinh thu thập trong bao nhiêu năm.
Hắn nôn nóng rót pháp lực vào nhẫn trữ vật trên ngón giữa tra xét, đồ vật bên trong chiếc nhẫn này làm cho hắn có hơi thất vọng, toàn là những thứ lộn xộn.
Từng món y phục nữ nhân từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra, quần, vớ, áo lót nữ nhân các loại, đủ các màu sắc sặc sỡ, kiểu cách đa dạng. Có những kiểu có vẻ kỳ quái khiến cho Miêu đại động chủ suy nghĩ một chút cũng phải đỏ mặt, vải vóc ít như vậy, y phục trong suốt như vậy nữ nhân cũng có thể mặc sao?
Mấy ngàn món y phục giày vớ các loại bay ra nhẫn trữ vật, bồng bềnh trên mặt biển, xanh đỏ một mảng trông hết sức hoành tráng.
Tiện nhân kia là một Chương Ngư Tinh, lấy nhiều y phục nữ nhân bình thường như vậy làm gì, đây là có bệnh.
Tiếp theo lại thấy một đống đồ trang sức đủ các loại từ trong nhẫn trữ vật bay ra.
- Không thể vứt bỏ những trang sức châu báu này, dù sao cũng đáng một ít tiền...
Hắn giữ lại mười mấy hộp đồ trang sức châu báu đeo tay suýt chút nữa ném đi, còn có một rương bảo thạch sặc sỡ kỳ quái.
Dọn dẹp đến cuối cùng, Miêu Nghị có vẻ dở khóc dở cười, không biết Chương Ngư Tinh kia có phải là thật sự có bệnh hay không, một đống đồ dùng nữ nhân lại phải dùng hẳn một chiếc nhẫn trữ vật chứa đựng, không sợ lãng phí không gian. Sau khi thanh lý hết số đồ này, trong nhẫn trữ vật cơ hồ trống trơn không còn gì.
Điều này nói rõ hắn còn chưa hiểu nữ nhân, trừ phi là nữ nhân không có điều kiện, nữ nhân có điều kiện đều là như vậy.
Về vấn đề ăn mặc, từ trước tới nay nữ nhân vẫn không hề chê phiền phức.
Một chiếc thẻ thủy tinh nằm lẻ loi trong góc rơi vào tay Miêu Nghị, nhìn thật xinh đẹp, hắn lầm tưởng cũng là đồ dùng nữ nhân, đang muốn tiện tay vứt bỏ, thình lình lại mơ hồ nhận ra được bên trong có phong ấn một luồng pháp nguyên dao động.
Ủa...
Miêu Nghị kêu lên một tiếng kỳ quái, thu lại thẻ suýt chút nữa ném đi, cầm trong tay quan sát.
Vừa cầm vào tay chỉ cảm thấy lạnh như băng, lớn chừng bàn tay, trong suốt óng ánh, điêu khắc hoa văn, một mặt điêu khắc một chữ Bích, một mặt điêu khắc một chữ Lệnh.
Đây là lệnh bài gì vậy???
Miêu Nghị nhận ra không phải là đồ dùng phái nữ, mà là lệnh bài nào đó, chắc chắn không phải xuất xứ từ phàm trần.
Bởi vì bên trong lệnh bài phong ấn chính là một luồng pháp nguyên, chỉ có tu sĩ mới có thể làm như vậy. Pháp nguyên này mỗi người mỗi khác, tối đa chỉ là tương tự, bởi vì không ai giống nhau, cho dù là tu luyện công pháp giống nhau nhưng pháp nguyên cũng không thể nào hoàn toàn giống nhau, phong ấn vào lệnh bài cũng là một loại phương thức thẩm tra đối chiếu thân phận độc nhất vô nhị.
Trừ điểm này cũng không nhìn ra đầu mối nào khác, Miêu Nghị suy nghĩ một chút rốt cục cũng thu hồi lệnh bài vào nhẫn trữ vật, không vứt bỏ.
Hắn lại rót pháp lực tra xét nhẫn trữ vật trên ngón áp út, đồ vật trong này đỡ hơn một chút, có đủ các loại binh khí, cùng với vật phẩm để phòng bất cứ tình huống nào, hết sức đầy đủ. Thậm chí ngay cả nông cụ trồng trọt cũng có, cũng không biết yêu tinh này chuẩn bị những thứ đồ này muốn làm gì hoặc là đã làm gì.
Bên trong có hai hộp ngọc đơn độc khiến cho hắn chú ý, bèn lấy ra ngoài, trước tiên mở ra một hộp tra xét.
Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, Miêu Nghị lập tức toét miệng cười, hai viên Nguyện Lực Châu to cỡ hạt châu toát ra vầng sáng nhu hòa, rõ ràng là hai viên Nguyện Lực Châu trung phẩm, giống như viên Nguyện Lực Châu trước đây vị lão bản nương phong tình vạn chủng kia đưa cho hắn.
Bên trên còn có tám viên châu to bằng hạt gạo, chính là tám viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Hắn vội vàng thu vào nhẫn trữ vật của mình đeo trên tay trái, lại mở hộp ngọc còn lại ra tra xét, miệng Miêu đại động chủ lại mở rộng ra không khép lại được.
Một viên yêu đan trắng muốt, rõ ràng là một viên yêu đan nhất phẩm, vật này tương đương với một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!
Bên trên còn có hai mươi hai viên yêu đan màu xám trắng màu sắc không thuần, chính là hai mươi hai viên yêu đan không vào phẩm cấp, tương đương với hai mươi hai viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Đoán chừng những yêu đan này đều là Chương Ngư Tinh giết yêu tu khác lấy được.
- Phát tài! Phát tài rồi!
Miêu Nghị cười to vui vẻ, tặc lưỡi suýt soa, vội vàng thu vào hài lòng vỗ vỗ ngực, phát hiện không uổng chuyến này, mùi vị phát tài thật là thoải mái.
Thoải mái thì thoải mái, vất vả lắm mới được một lần, cũng không thể lãng phí hết thảy những gì đáng giá.
Miêu đại động chủ quay đầu lại nhìn quanh một chút, nhanh chóng lột da thi thể Chương Ngư Tinh kia.
Da yêu tu là thứ tốt, luyện chế phù triện sẽ phải dựa vào những thứ này, Miêu Nghị không biết luyện chế phù triện cũng không sao, hắn chỉ biết da yêu tu tu vi càng cao càng đáng tiền là đủ rồi.
Phù triện chân chính cũng không phải là giang hồ thuật sĩ tùy tiện dùng một tờ giấy vàng vẽ ra là hữu dụng, vậy chỉ là lừa gạt dân chúng bình thường. Thử nghĩ một tờ giấy vàng bình thường tùy tiện vẽ ít nét lên đó làm sao có thể có công năng đặc dị, phù triện chân chính là vì ẩn chứa năng lượng trong đó, thi triển mới có thể sinh ra hiệu quả thần kỳ.
/1024
|