Tôn Vấn Cừ cả đêm đều ngủ không ngon.
Bình thường cũng có rất nhiều thứ phải nghĩ, hắn nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui nửa buổi mới buồn ngủ, nhưng chỉ cần không bị quấy rầy, hắn cảm thấy ngủ thẳng tới bình minh cũng không thành vấn đề.
Đêm hôm nay, hắn lại mơ mơ màng màng chưa từng ngủ say được một lần, một đêm tỉnh lại không biết bao nhiều lần.
Sáng sớm lúc nhìn vào gương còn cảm thấy mặt mình tái nhợt đi, hắn tặc lưỡi, vành mắt đen cũng nhìn rõ được.
Rửa mặt xong, hắn dựa vào cửa sổ cạo râu, nhìn người dậy sớm đi lại dưới tầng.
"Tôn Tổng!" Hồ Viện Viện từ cửa sổ tầng hai phòng làm việc đối diện thò đầu ra gọi hắn, "Sang đây ăn mì trộn sốt!"
"Được," Tôn Vấn Cừ gật đầu đáp.
Thay xong quần áo, cầm quần áo chuẩn bị ra ngoài, Tôn Vấn Cừ lại nhìn điện thoại di động, tuy rằng bên ngoài cũng không có thông báo gì, nhưng hắn vẫn mở khóa điện thoại ra nhìn, quả thật là không có bất cứ tin gì.
Điện thoại di động rất yên tĩnh, từ tối qua Phương Trì cúp điện thoại xong liền không hề gửi tin nhắn hay gọi tới nữa, tuy Phương Trì nói là phát sốt bị ốm, uống thuốc buồn ngủ, nghe giọng cũng giống như bị ốm... Nhưng Tôn Vấn Cừ vẫn cảm nhận được đã xảy ra vấn đề rồi.
Sức khỏe của Phương Trì tốt thế nào, người khác không biết, hắn... nhưng lại vô cùng rõ ràng, thằng nhóc này quanh năm suốt tháng ngay cả cảm lạnh cũng chẳng có một lần, về nhà một chuyến qua một đêm đã sốt thành như vậy.
Hơn nữa, dùng hiểu biết của hắn về Phương Trì, kể cả uống thuốc ngủ đi nữa, cậu cũng có thể đúng giờ tỉnh dậy, điện thoại sớm tối sẽ không bỏ lỡ.
Lừa kẻ ngốc đấy à.
Còn có câu "Em yêu anh" kia nữa.
Mặc dù trong nháy mắt nghe thấy, lòng dạ Tôn Vấn Cừ lập tức hóa thành một đống lông tơ, ấm áp mà an tâm, nhưng cũng chính câu "Em yêu anh" này đã khiến Phương Trì bại lộ.
Thằng nhóc này tuy rằng nhìn thấy hắn chỉ hận không thể lột luôn quần trên đường lớn, chỉ thiếu điều viết lên trán bốn chữ "Em muốn làm anh" mà thôi, nhưng nếu như không có việc gì đặc biệt, cậu sẽ không nói ra ba chữ này.
Cậu sẽ ngại ngùng.
Có thể làm cho một người nói xong câu "Em nhớ anh" còn phải cười khà khà khúc khích hai tiếng, đột nhiên nói ra một câu "Em yêu anh" như vậy, chỉ có thể là xảy ra vấn đề gì rồi.
Mà nếu như đã xảy ra vấn đề rồi?
Là vấn đề gì?
Tôn Vấn Cừ ra ngoài cửa mới phát hiện không mang theo khăn quàng cổ, gió Bắc thổi vù vù, hắn cảm giác một bên mặt cũng đã sắp đông cứng, không thể không hạ xuống quyết tâm rất lớn quay lại lần nữa lên tầng lấy khăn quàng.
Khăn quàng cổ vẫn là cái của Phương Trì cho hắn lúc đó, kiểu dáng rất thông thường, thế nhưng lại ấm áp vô cùng.
Hắn quấn khăn quàng lên cổ xong, cúi đầu đi về hướng cổng phòng làm việc bên kia.
Cổ họng Phương Trì khàn thành như vậy, đây không phải giả vờ, cậu chẳng có kỹ năng diễn xuất cao siêu đến vậy, ngày hôm qua kỹ năng diễn xuất của Phương Trì cũng đã được coi là tăng lên nhiều rồi.
Xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho cậu trong vòng một ngày cổ họng đã khàn thành như vậy?
Là đánh Lý Bác Văn?
Sau đó Lý Bác Văn đánh trả?
Tiếp theo chính là trận chiến dùng vũ khí giữa thôn dân và chủ đầu tư?
Vậy cũng không thể nào đánh cho cổ họng khàn được.
Loại này bình thường chính là nóng ruột.
Tôn Vấn Cừ dừng chân, nhắm mắt lại thở dài khe khẽ.
Phương Trì công khai rồi.
"Mày có chắc, chắc không?" Mã Lượng ăn một miếng mì, hơi giật mình.
"Mày thật sự không nghe cậu ấy nói gì à?" Tôn Vấn Cừ lấy dưa chuột thái sợi trong bát mì mình ra ném vào bát Mã Lượng.
"Thật sự không có, cậu ta bảo không, không nói cho tao, bởi vì tao biết rồi nhất, nhất định sẽ nói với mày," Mã Lượng suy nghĩ, "Sao, sao cậu ta lại?"
"Vì để nói trước lúc Lý Bác Văn nói hươu nói vượn gì đó với ông bà cậu ấy," Tôn Vấn Cừ không có khẩu vị, mì trộn sốt Hồ Viện Viện làm ăn rất ngon, hắn lại chẳng ăn ra được vị gì.
"Lý, Lý Bác Văn có khi, cũng chẳng nói vậy mà!" Mã Lượng cau mày.
"Ngộ nhỡ nói thì sao," Tôn Vấn Cừ thả bát xuống, "Cậu ấy để tâm hai ông bà cụ như thế, nếu như Lý Bác Văn đến tìm ba mẹ cậu ấy, có khi cậu ấy cũng chẳng lo đến vậy đâu, mà hai ông bà cụ, cậu ấy lại không nỡ."
"Vậy thì làm, làm sao bây giờ?" Mã Lượng hỏi.
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Phương Trì sáng sớm tỉnh lại, ngồi ở trên giường ngây người rất lâu.
Cậu không nghĩ tới mình vậy mà đã ngủ đi, hơn nữa ngủ cũng rất sâu, cảm giác hổ thẹn làm cậu rất lâu cũng không nhúc nhích.
Tiểu Tử ở trên ban công, nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn cậu, móng đập lên cửa kính kêu loong coong.
Phương Trì xuống giường, xỏ giày đi qua mở cửa, cho Tiểu Tử đi vào phòng.
Đóng cửa lại rồi, cậu không nhúc nhích, chống tay lên tường đứng tại chỗ nửa ngày.
Từ giường đến cửa cũng tổng cộng có bốn năm bước, cậu suýt nữa bởi vì đau đớn trên người mà kêu ra tiếng.
Đầu đau, viền mắt đau, vai đau, thắt lưng đau, đùi, cẳng chân gót chân, nơi nào cũng đau.
Sưng phồng, tê dại, đau nhức.
Cậu chậm rãi dịch về bên giường ngồi xuống, sờ lên đầu Tiểu Tử.
Thở dài khe khẽ, gác chân lên trên ghế bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.
Bình thường rời giường rồi, cậu sẽ chạy xuống tầng, vừa rửa mặt vừa nhìn bà nội bận bịu trong bếp, nhân tiện chơi với Tiểu Tử nói rằng mình muốn ăn sáng.
Hiện giờ, ngay cả dũng khí mở cửa rồi đi ra hành lang, cậu cũng không có.
Ông bà nội đêm qua cũng không biết làm sao mà qua nổi, ngủ hay chưa, có khóc hay không, có thở dài hay không.... Cậu rất muốn biết, nhưng cậu không dám đi ra khỏi cánh cửa này, cậu không dám nhìn thấy ánh mắt của ông bà nội.
Trán Tiểu Tử ấm áp, cậu đưa lòng bàn tay dán qua xoa xoa đầu Tiểu Tử
Tuy rằng không dám, nhưng cậu vẫn muốn ra ngoài.
Ra ngoài, xuống tầng, tìm ông nội.
Ông nội mắng cũng được, đánh cũng tốt, cậu cũng sẽ đến nói một lần nữa với ông.
Nếu cứ sững sờ ở đây như vậy, vậy thì ngày hôm qua mở lời sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cậu lấy điện thoại di động qua, theo thói quen ấn vào số Tôn Vấn Cừ, nhìn chằm chằm rất lâu.
Tối hôm qua cúp điện thoại, cậu cảm thấy mũi nhức vô cùng, nếu như không phải thực sự cảm thấy mình không thể khóc vào lúc này được, có khi cậu đã khóc sưng mắt lên.
Em yêu anh.
Cậu chẳng biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Giống như là phải tiếp thêm cho mình dũng khí, cũng mong muốn tìm được chỗ dựa từ câu trả lời của Tôn Vấn Cừ.
Câu "Anh cũng yêu em" không hề do dự của Tôn Vấn Cừ đã làm cậu ổn hơn rất nhiều.
Cậu đứng lên, thay quần áo, cắn răng cử động cánh tay cẳng chân, hít sâu một hơi, rồi nhảy nhảy trong phòng mấy lần.
Lúc đang định mở cửa ra ngoài, điện thoại di động trên giường vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc dành riêng cho Tôn Vấn Cừ, vừa nghe thấy nốt đầu tiên sẽ khiến cậu hào hứng.
Cậu cầm điện thoại di động lên, hơi phân vân không biết có nên nghe điện thoại không.
Ngoài lần đầu tiên gặp mặt, cậu bất đắc dĩ hợp tác với Phương Ảnh lừa Tôn Vấn Cừ ra, sau này cậu không hề nói dối trước mặt Tôn Vấn Cừ nữa, mãi cho tới tối qua.
Bản lĩnh của cậu cũng chỉ có mấy phút kia, nói thêm nữa, có khi cậu sẽ bị lộ tẩy.
Hiện giờ, cuộc điện thoại này của Tôn Vấn Cừ, cậu hơi không dám nghe.
Cậu sợ nói nhiều rồi sẽ khiến Tôn Vấn Cừ nghe ra được gì đó không ổn, người nọ là con cáo già, đạo hạnh chút xíu này của mình trước mặt hắn căn bản chẳng có tác dụng.
Mà điện thoại thì vẫn phải nghe, không nghe có khi Tôn Vấn Cừ sẽ càng nghi ngờ hơn.
"Alo?" Phương Trì nghe điện thoại, lúc mở miệng, cậu nhận ra họng mình vẫn còn khàn, còn khàn hơn cả hôm qua, nghe như thể bị đá mài mài gọt qua.
"Đỡ hơn chưa?" Tôn Vấn Cừ đầu kia vừa nghe thấy giọng cậu liền chép miệng, "Giọng khàn đặc."
"Không sốt nữa," Phương Trì cẩn thận trả lời, "Đỡ lắm rồi, chỉ là họng vẫn khàn nữa thôi."
"Cậu uống thuốc gì rồi? Có phải là không đúng bệnh không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Là...mấy cái thuốc đó." Phương Trì nói, "Anh đừng lo, ngủ mấy ngày là khỏi thôi mà."
"Cậu nói cho tôi xem bệnh viện kê đơn gì, tôi không yên tâm với bệnh viện trấn bệnh viện huyện các cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì bấm lên người mình một cái, cảm thấy mình quá không cẩn thận, muốn giả sốt, cũng không tìm hiểu xem phải uống thuốc gì.
Mà ai có thể ngờ được Tôn Vấn Cừ lại đột nhiên cứ nhìn chằm chằm thuốc không tha chứ!
Hay là... Trong lòng Phương Trì đột nhiên kinh sợ, hay là Tôn Vấn Cừ đã cảm giác được gì rồi?
"Em đang nằm trên giường," Phương Trì nhanh chóng nằm lại trên giường, còn kéo chăn trùm lên người mình, "Thuốc ở dưới tầng hết rồi, em không muốn đi..."
"Tôi đến xem cậu thế nào đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi biết cậu lâu như thế, cậu đã bao giờ ốm đau gì đâu, để tôi xem thử rau hẹ tinh bị bệnh còn rau hẹ nữa không."
"Đừng," Phương Trì sợ hết hồn, "Không cần, anh không cần đến xem em đâu, em tốt lắm, hôm nay đã không sao rồi, chỉ là cổ họng vẫn còn khàn thôi."
Phương Trì một khi căng thẳng, lúc nói chuyện giọng nói sẽ lạc đi, chính cậu nghe thấy cũng cảm giác người này ốm không nhẹ.
"Thật à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cậu vậy mà không cho tôi đến gặp cậu, quá bất ngờ."
"Bất ngờ một lần đi," Phương Trì hạ thấp giọng, "Em không có chuyện gì thật mà, mấy hôm nay họ hàng trong nhà sắp về rồi, ồn ào hỗn loạn."
"Được rồi, không đến," Tôn Vấn Cừ nói, "Vậy thì cậu nhớ uống thuốc đúng giờ, ngủ thêm một lúc đi, nói ít thôi."
"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng, rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Ăn Tết tôi về nhà," Giọng Tôn Vấn Cừ rất nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người ta thoải mái, "Nếu cậu có ra ngoài được thì nói với tôi một tiếng, tôi đi đón cậu."
"...Được." Lúc Phương Trì trả lời, không hiểu sao mũi lại cay tới mức mắt cũng sắp không mở ra được nữa, nước mắt chẳng mấy chốc đã nhòe nhoẹt, cậu ấn ấn lại hai mắt: "Vậy em ngủ tiếp một lúc."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ nhích lại gần điện thoại hôn một cái.
Phương Trì cũng dùng sức mà hôn lên điện thoại di động.
Cúp điện thoại rồi, cậu trở mình, ôm chăn, chôn mặt vào trong.
Sắp tới trưa, Phương Trì mới điều chỉnh được xong tâm trạng của mình, ra khỏi phòng đi xuống tầng.
Trong phòng khách tầng một không có ai, trong phòng bếp có âm thanh, chắc là bà nội đang bận việc.
Cậu định qua xem, mà đi được hai bước lại dừng, do dự, cậu quay người đi về hướng sân sau.
Tiểu Tử đi theo sau cậu kêu một tiếng, bước chân nhẹ nhàng chạy tới phía trước, xem dáng dấp như vậy là biết, ông nội đang ở sân sau.
"Ông." Phương Trì đứng cạnh cửa, nhìn ông đang đứng ở sân sau nhóm bếp.
Bóng lưng của ông, mỗi lần cậu nhìn thấy đều sẽ có cảm giác an tâm, cảm giác từ nhỏ nằm nhoài trên lưng ông đung đưa chân nghe ông nói, chính là nỗi hoài niệm đã khắc sâu vào trong trí nhớ.
Ông nội bây giờ, lưng vẫn rất thẳng, mà đã không có sức lực như trong ký ức.
Ông già rồi.
Cảm khái như vậy Phương Trì cũng hay có, mà chưa từng cảm thụ sâu sắc được như bây giờ.
"Dậy rồi à." Ông nội không quay đầu lại.
"Vâng, dậy lâu rồi, chỉ là..." Phương Trì đi mấy bước về phía ông, "Không dám xuống dưới."
"Đầu có đau không?" Ông nội hỏi.
"Không đau," Phương Trì sờ sau gáy, "Không đau chỗ nào cả."
"À," Ông nội quay đầu lại nhìn cậu, "Vậy xem ra là đánh nhẹ."
"Ông," Phương Trì cắn môi, "Con muốn...nói chuyện với ông, ông cháu ta nói chuyện một lúc, nói xong rồi ông lại đánh con, được không?"
"Con muốn nói chuyện gì." Ông nội tiếp tục nhìn cái bếp.
Phương Trì kéo cổ áo, đi tới bên người ông nội ngồi xổm xuống, rồi kéo ghế nhỏ bên cạnh tới đẩy ra phía sau chân ông: "Ông à, ông ngồi đi."
"Nói đi." Ông nội thở dài, ngồi xuống.
"Bà nội con có khỏe không?" Phương Trì cẩn thận hỏi.
"Không khỏe gì," Ông nội nhìn cậu, "Con cũng biết bà ấy vẫn mong chờ nhìn con tìm cô gái nào đó kết hôn, bà ấy ôm chắt trai chắt gái, sau đó yên tâm nhắm mắt, con đột nhiên nói....nói thích Tôn Vấn Cừ, bà ấy làm sao chịu nổi."
"Ông, con cũng không muốn như vậy," Phương Trì cúi đầu, kéo Tiểu Tử tới, nắm lấy lỗ tai nó, "Con..thật sự không muốn như vậy, thế nhưng...chuyện này...con thật sự không có cách nào."
"Không thay đổi được sao?" Ông nội hỏi, "Ông thật sự không nghĩ ra nổi, cái này không thay đổi được sao? Làm sao để không thích con trai nữa?"
"Nếu như có thể dễ dàng thay đổi, đã không có nhiều người như con như vậy," Phương Trì nhíu mày, "Quá khó khăn, ông, con biết con chưa bao giờ làm mọi người giận, nếu như thay đổi được, con căn bản sẽ không đi tới bước đường hôm nay."
Ông nội trầm mặc, cầm cái tẩu mới từ dưới đất lên, châm lên hút hai cái.
Phương Trì nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy trên bếp đến ngây người.
"Vậy Tôn Vấn Cừ, nó cũng thích đàn ông à?" Ông nội hỏi, "Con thích nó đúng không? Nó cũng thích con à?"
Phương Trì không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Ông nội thở ra một hơi nặng nề.
"Bà nội giận anh ấy đúng không," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Chuyện này không trách anh ấy được, trước lúc con biết anh ấy đã...con vẫn luôn...đã như vậy rồi, chỉ là vừa khéo gặp anh ấy."
"Bà nội cũng đâu có giận nó thật, con nói ra chuyện như vậy," Tay ông nội cầm tẩu thuốc khẽ run, "Bà ấy kiểu gì cũng phải có người để mắng cho bõ giận, bà ấy không nỡ trách tội cháu trai bảo bối, chỉ có thể trách người khác."
Phương Trì lau mắt.
Cảm xúc không dễ dàng gì bình tĩnh lại được, lại lập tức dâng lên.
"Ông nhìn con thế này," Ông nội quay đầu lại nhìn cậu, "Sợ là ông bà có chết trước mặt con, con cũng sẽ không thay đổi được gì."
"Ông," Phương Trì nhìn thấy nước mắt trong mắt ông nội, cậu cúi đầu rất nhanh, bắt lấy cánh tay của ông, dùng sức mà nắm lấy, "Ông đừng nói như thế mà, đừng nói như thế."
"Thật ra ông cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là làm sao," Ông nột rít một hơi, "Ông thật sự không hiểu, bao nhiêu người như vậy đều tìm con gái mà chung sống, tại sao có cháu nội ông là không được, ông không thể nào nghĩ ra được, đứa trẻ ngoan như thế, làm sao lại..."
Phương Trì không biết làm thế nào để giải thích cho ông được, kể cả bố mẹ, hay thậm chí một vài bạn học của cậu, e là đều giống nhau, không hiểu được, không nghĩ ra được.
Huống hồ là ông bà cụ cả đời sống ở nông thôn như ông bà nội.
"Ông," Phương Trì im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu lên, "Ông có đồng ý nghe một cuộc điện thoại này không? Con biết một dì, là mẹ bạn học con, bạn học này của con...cũng giống như con, ông đồng ý nghe mẹ anh ta nói không?"
"Bạn học con cũng giống như con?" Ông nội hơi giật mình
"Vâng," Phương Trì cắn môi, "Bạn học này của con, bạn cùng phòng trong ký túc xá, cũng có hai người nữa."
"Nhiều như vậy à." Ông nội hỏi.
"Vâng," Phương Trì gật đầu, "Cũng không thể nói là rất nhiều được, nhưng thật sự là không ít, ông, con không phải biến thái, cũng không phải học xấu, con chỉ là..."
"Ông không bảo con biến thái, cũng không nói con học xấu, ông bà chỉ là..." Ông dừng lại, thở dài, "Vậy để ông nghe xem mẹ bạn học này nói thế nào đi."
Phương Trì hơi phấp phỏm lấy điện thoại ra, tìm số máy mẹ Trình Mạc, nhẹ nhàng ấn số.
Bên kia điện thoại chỉ kêu có hai tiếng đã nối, một giọng nữ rất dịu dàng vang lên: "Alo?"
"Xin hỏi, là mẹ của Trình Mạc đúng không?" Phương Trì hỏi.
"Ừ, con là Phương Trì đúng không?" Mẹ Trình Mạc lập tức hỏi một câu.
"Vâng, chào dì, cháu là Phương Trì..." Phương Trì hơi căng thẳng, "Chính là..."
"Dì nghe Trình Mạc kể rồi, con muốn nói với ông bà đúng không? Nó nói là qua mấy ngày nữa, không ngờ lại nhanh như vậy," Giọng mẹ Trình Mạc rất nhẹ nhàng, "Ông bà nội đau lòng lắm đúng không?"
"Vâng," Phương Trì nhìn ông nội, "Cháu có vài thứ không biết nên giải thích với ông thế nào..."
"Không sao, ông nội có đang ở bên cạnh không?" Mẹ Trình Mạc nói, "Để dì nói với ông vài câu, con yên tâm, dì sẽ nói đúng mực."
"Vâng, cảm ơn dì, con đưa diện thoại cho ông," Phương Trì định mở loa ngoài, nhưng lại sợ ông không thoải mái, vì vậy chỉ mở âm lượng lên to nhất, sau đó đưa điện thoại tới, "Mẹ bạn học Trình Mạc của con, ông nói chuyện với dì đi."
Ông nội nghe điện thoại: "Alo?"
Phương Trì căng tai lên cố nghe xem mẹ Trình Mạc nói gì, nhưng chỉ mơ hồ nghe được câu, "Chào ông nội, cháu là mẹ bạn học của Phương Trì," rồi không nghe rõ nữa.
Ông nội vẫn luôn không hiểu cái thứ điện thoại di động này, mỗi lần nghe điện thoại đều sẽ áp sát ống nghe lên tai, sợ không nghe thấy giọng của đối phương.
"Ông lúc nào cũng cảm thấy hai người cách xa như vậy, không để sát sợ không nghe thấy." Ông nội trước đây đã từng cười giải thích như vậy.
"Vậy sao ông không nhét điện thoại vào trong tai luôn đi!" Bà nội lập tức nói.
Phương Trì giờ vẫn còn nhớ lại được hình ảnh ông bà lúc đó, muốn cười, mà cũng cảm thấy muốn khóc.
Ông bà như vậy, hiện giờ bởi vì cậu, lại phải trải qua khiếp sợ, mờ mịt, thất vọng, lo lắng chưa bao giờ tưởng tượng tới.
"Không mang theo, quà gì à?" Mã Lượng hỏi, "Chỗ tao có mấy, mấy bình rượu ngon?"
"Mày nghĩ tao đi hỏi vợ đấy à." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đương nhiên không, không phải," Mã Lượng tặc lưỡi, "Hỏi, hỏi vợ phải là cháu, cháu trai lớn tao lại đây, ngày xưa tao chính là, đến nhà chị dâu mày, hỏi vợ."
"Chuyện cũ rồi đứng có nhắc lại nữa," Hồ Viện Viện ở bên cạnh khoát tay, "Chuyện này cậu cũng biết đúng không? Anh ấy hỏi vợ thế nào cậu biết chưa? Chị đã nói với ba chị trước rồi, chàng rể này lưỡi không được lưu loát lắm đâu, ba chị bảo không sao, kết quả là cầm theo cái bảng viết chữ tới nhà chị, cả buổi chỉ có viết chữ! Xong rồi ba chị còn bảo người này rút cuộc là nói lắp hay là câm! Suýt nữa không cho lấy!"
"Nó mà căng thẳng rồi có khi nói còn không nhanh bằng viết chữ," Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Thôi, em đi, tối em về."
"Tối về?" Hồ Viện Viện ngây người, "Kịp không?"
"Không kịp thì ở trên trấn, hoặc là..." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Sang nông gia nhạc của Lý Bác Văn, nó thể nào chẳng mặt mày tươi cười đưa đồ ăn ngon lên cho em."
"Cái thằng óc chó kia sớm muộn gì cũng bị liệt dương." Hồ Viện Viện nhắc tới Lý Bác Văn là mặt mày khinh bỉ.
"Ôi! Ôi!" Mã Lượng nhìn cô, "Tố, tố chất."
"Không có, hai ta lấy tố chất ở đâu ra, cũng chỉ là mở phòng làm việc làm gốm, nếu đưa hai ta đến trạm thu mua phế liệu, cũng khớp như mạch vi tính vậy." Hồ Viện Viện bĩu môi.
"Tôi muốn li, li hôn." Mã Lượng nghiêm mặt nói.
"Đi đi, thỏa thuận ngay trong ngăn kéo đó thôi, nhanh lên," Hồ Viện Viện đập lên người gã một cái, rồi lấy từ trong tủ ra hai hộp sâm Mỹ, "Vấn Cừ, rượu thì đừng mang, nhìn đúng như đi hỏi vợ, mang cái này đi, nói thế nào cũng là Tết, ông bà cụ đang giận không nhận cũng là một chuyện, cậu không mang gì lại là chuyện khác, lễ nghi vẫn phải có."
"Được," Tôn Vấn Cừ nhận lấy, vỗ vai Mã Lượng, "Thấy chưa, tố chất."
Mã Lượng ra ngoài đi một vòng, không biết lại lấy được con xe Cayenne kia từ đâu lái tới, nói là đi đêm lái xe con bọ không an toàn, xe to vững vàng hơn.
"Mày thành thật khai báo ngay, cái xe này có phải mày lén lút mua không." Tôn Vấn Cừ lên xe.
"Không, phải thật." Mã Lượng nở nụ cười, "Của một ông chủ, vườn kỹ nghệ đằng trước, chơi thân."
"Được rồi, tao đi đây." Tôn Vấn Cừ đóng cửa xe lại.
"Có việc gì thì, gọi điện." Mã Lượng đập lên cửa kính xe.
Không có chuyện lớn gì.
Tôn Vấn Cừ biết hai ông bà cụ thương Phương Trì đến mức nào, đây cũng là nguyên nhân Phương Trì lựa chọn công khai với ông bà trước, bà nội có lẽ sẽ kịch liệt chút, ông nội sẽ khá bình tĩnh.
Chỉ là bọn họ đau lòng tới mức nào, Tôn Vấn Cừ không dám nghĩ tới.
Mà trong lòng Phương Trì sẽ khó chịu tới mức nào.... Cổ họng cậu chỉ qua một đêm khàn thành như vậy đã nói rõ tất cả.
Đây là lần Tôn Vấn Cừ lái xe nhanh nhất, gần như cả đường đều đang băng băng, chỉ tốc độ này, hắn đã rất nhiều năm rồi không có.
Tuổi tác càng lớn, lái xe càng chậm.
Mà ngày hôm nay, hắn thật sự nóng ruột, Phương Trì cãi ba thì ngược lại rất lưu loát, mà đối mặt với ông bà nội sẽ nói thành thế nào, hắn cũng không chắc lắm.
Cảm giác chẳng mất bao lâu, đã tới cái giao lộ Tiểu Tử hay ngồi xổm chờ Phương Trì.
Tôn Vấn Cừ không hề lái xe tới cổng thôn, mà cách cổng thôn còn một đoạn đường lớn đã dừng.
Xuống xe, hắn không đi về hướng cổng thôn, mà thuận theo bờ sông đã kết băng đá vụn cực kỳ vất vả mà đi vòng ra bên ngoài làng về phía sân sau nhà Phương Trì.
Phương Trì không hy vọng hắn tới, ngay từ đầu Phương Trì đã không hy vọng hắn biết được, mãi cho tới sáng nay gọi điện thoại, vẫn không hề buông lỏng.
Nếu như vậy, Tôn Vấn Cừ cũng không muốn để Phương Trì biết mình tới đây.
Phía trước chính là mảnh đất trồng rau nhà Phương Trì, Tôn Vấn Cừ dừng lại, rụt cổ hứng gió Bắc đứng bên bờ sông nhìn chằm chằm về hướng kia.
Mũ và khăn quàng cổ đều đã đeo, còn đeo cả khẩu trang, quần áo trên người cũng là áo khoác lông vũ dày dặn nhất, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh.
Hắn giậm chân tại chỗ, thỉnh thoảng còn nhảy lên mấy cái.
Hắn định ở đây chờ ông nội ra.
Mà mãi cho tới khi bàn tay đeo găng cũng đã bắt đầu lạnh buốt đến đông cứng, vẫn không thấy bất cứ ai đi ra.
Đứng gần được nửa tiếng, hắn rút cuộc cũng nhìn thấy Tiểu Tử từ sân sau chạy ra.
Tiểu Tử?
Tiểu Tử cũng được!
"Tiểu Tử!" Hắn gọi một tiếng, không dám gọi quá to, hắn không biết Phương Trì giờ đang ở đâu.
Tiểu Tử cúi đầu không nhìn về phía này.
"Tiểu Tử! Con chó điếc này!" Tôn Vấn Cừ lại gằn giọng hô một tiếng.
Tiểu Tử cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía này, nhưng cũng không đi về hướng bên này.
"Lại đây! Tiểu Tử ngoan! Tao là Tôn Đại Đại của mày đây," Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống, từ bên trong gốc rạ móc ra được một hòn đá, gõ lên một tảng đá khác trên mặt đất, "Nhìn, hòn đá này! Hòn đá mày thích này! Lại đây!"
Tiếng gõ hòn đá cuối cùng cũng làm cho Tiểu Tử hào hứng, vẫy đuôi chạy chậm về hướng này, chạy tới hơi gần, Tiểu Tử nhận ra hắn, kêu mấy tiếng, vắt chân lên cổ lao nhanh tới.
"A! Đừng có nhào tới!" Tôn Vấn Cừ nhanh chóng định tránh đi, mà Tiểu Tử đã lao tới, móng vuốt đập lên đũng quần hắn, hắn nhanh chóng lấy tay che lại hộp sâm, "Mày điên rồi!"
Tiểu Tử nhìn thấy hắn thì rất hào hứng, chạy vòng quanh người hắn mấy vòng, không ngừng dùng chóp mũi mà hít hít tay hắn, cuối cùng còn cắn quần hắn kéo về hướng nhà Phương Trì.
"Tiểu Tử, Tiểu Tử nghe lời tao, tao không đến được," Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu lấy cổ Tiểu Tử, "Tao không thể để cho anh mày biết tao đến đây được, cậu ấy sẽ mất mặt, còn có thể lo lắng nữa, mày giúp tao việc này."
Tiểu Tử hưng phấn một lúc sau liền từ từ bình tĩnh lại, nhìn hắn.
"Cái này," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, tháo cái mảnh xương Phương Trì tặng hắn trên cổ xuống, "Mày mang cái này đến cho ông nội, gọi ông nội ra đây đi, tao chờ ông nội cả ngày cũng không ra ngoài một lần, tao sắp chết rét rồi, mày đi gọi ông giúp tao đi."
Tiểu Tử nhìn hắn không nhúc nhích.
"Cầm lấy cái này," Tôn Vấn Cừ đưa dây đeo da tới bên mép Tiểu Tử, Tiểu Tử há mồm cắn vào, "Ồ, ngoan quá, cái này không được ăn, đưa cho ông nội, ông nội."
Tiểu Tử vẫn nhìn hắn.
"Ông nội," Tôn Vấn Cừ lặp lại lần nữa, "Ông nội."
Tiểu Tử nghiêng đầu.
"Không phải gọi mày," Tôn Vấn Cừ cảm giác mình sắp điên mất rồi, "Đưa cho ông nội, hiểu không? Cầm đi đưa cho ông nội, đừng có mà đưa cho anh mày đấy!"
Tiểu Tử sau khi hắn liên tục lặp đi lặp lại "ông nội", cũng quay người chạy trở về.
Tôn Vấn Cừ nhìn cái bóng chó nho nhỏ của nó, rồi kéo mũ xuống.
Hắn thật sự không ngờ được, mình có một ngày sẽ vì một đứa trẻ chưa tới 20 tuổi mà làm tới mức này.
Vừa ấu trĩ vừa thần kinh, Tôn Vấn Cừ, mày sắp thành tiên thật rồi.
- ---------------------------------
Bình thường cũng có rất nhiều thứ phải nghĩ, hắn nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui nửa buổi mới buồn ngủ, nhưng chỉ cần không bị quấy rầy, hắn cảm thấy ngủ thẳng tới bình minh cũng không thành vấn đề.
Đêm hôm nay, hắn lại mơ mơ màng màng chưa từng ngủ say được một lần, một đêm tỉnh lại không biết bao nhiều lần.
Sáng sớm lúc nhìn vào gương còn cảm thấy mặt mình tái nhợt đi, hắn tặc lưỡi, vành mắt đen cũng nhìn rõ được.
Rửa mặt xong, hắn dựa vào cửa sổ cạo râu, nhìn người dậy sớm đi lại dưới tầng.
"Tôn Tổng!" Hồ Viện Viện từ cửa sổ tầng hai phòng làm việc đối diện thò đầu ra gọi hắn, "Sang đây ăn mì trộn sốt!"
"Được," Tôn Vấn Cừ gật đầu đáp.
Thay xong quần áo, cầm quần áo chuẩn bị ra ngoài, Tôn Vấn Cừ lại nhìn điện thoại di động, tuy rằng bên ngoài cũng không có thông báo gì, nhưng hắn vẫn mở khóa điện thoại ra nhìn, quả thật là không có bất cứ tin gì.
Điện thoại di động rất yên tĩnh, từ tối qua Phương Trì cúp điện thoại xong liền không hề gửi tin nhắn hay gọi tới nữa, tuy Phương Trì nói là phát sốt bị ốm, uống thuốc buồn ngủ, nghe giọng cũng giống như bị ốm... Nhưng Tôn Vấn Cừ vẫn cảm nhận được đã xảy ra vấn đề rồi.
Sức khỏe của Phương Trì tốt thế nào, người khác không biết, hắn... nhưng lại vô cùng rõ ràng, thằng nhóc này quanh năm suốt tháng ngay cả cảm lạnh cũng chẳng có một lần, về nhà một chuyến qua một đêm đã sốt thành như vậy.
Hơn nữa, dùng hiểu biết của hắn về Phương Trì, kể cả uống thuốc ngủ đi nữa, cậu cũng có thể đúng giờ tỉnh dậy, điện thoại sớm tối sẽ không bỏ lỡ.
Lừa kẻ ngốc đấy à.
Còn có câu "Em yêu anh" kia nữa.
Mặc dù trong nháy mắt nghe thấy, lòng dạ Tôn Vấn Cừ lập tức hóa thành một đống lông tơ, ấm áp mà an tâm, nhưng cũng chính câu "Em yêu anh" này đã khiến Phương Trì bại lộ.
Thằng nhóc này tuy rằng nhìn thấy hắn chỉ hận không thể lột luôn quần trên đường lớn, chỉ thiếu điều viết lên trán bốn chữ "Em muốn làm anh" mà thôi, nhưng nếu như không có việc gì đặc biệt, cậu sẽ không nói ra ba chữ này.
Cậu sẽ ngại ngùng.
Có thể làm cho một người nói xong câu "Em nhớ anh" còn phải cười khà khà khúc khích hai tiếng, đột nhiên nói ra một câu "Em yêu anh" như vậy, chỉ có thể là xảy ra vấn đề gì rồi.
Mà nếu như đã xảy ra vấn đề rồi?
Là vấn đề gì?
Tôn Vấn Cừ ra ngoài cửa mới phát hiện không mang theo khăn quàng cổ, gió Bắc thổi vù vù, hắn cảm giác một bên mặt cũng đã sắp đông cứng, không thể không hạ xuống quyết tâm rất lớn quay lại lần nữa lên tầng lấy khăn quàng.
Khăn quàng cổ vẫn là cái của Phương Trì cho hắn lúc đó, kiểu dáng rất thông thường, thế nhưng lại ấm áp vô cùng.
Hắn quấn khăn quàng lên cổ xong, cúi đầu đi về hướng cổng phòng làm việc bên kia.
Cổ họng Phương Trì khàn thành như vậy, đây không phải giả vờ, cậu chẳng có kỹ năng diễn xuất cao siêu đến vậy, ngày hôm qua kỹ năng diễn xuất của Phương Trì cũng đã được coi là tăng lên nhiều rồi.
Xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho cậu trong vòng một ngày cổ họng đã khàn thành như vậy?
Là đánh Lý Bác Văn?
Sau đó Lý Bác Văn đánh trả?
Tiếp theo chính là trận chiến dùng vũ khí giữa thôn dân và chủ đầu tư?
Vậy cũng không thể nào đánh cho cổ họng khàn được.
Loại này bình thường chính là nóng ruột.
Tôn Vấn Cừ dừng chân, nhắm mắt lại thở dài khe khẽ.
Phương Trì công khai rồi.
"Mày có chắc, chắc không?" Mã Lượng ăn một miếng mì, hơi giật mình.
"Mày thật sự không nghe cậu ấy nói gì à?" Tôn Vấn Cừ lấy dưa chuột thái sợi trong bát mì mình ra ném vào bát Mã Lượng.
"Thật sự không có, cậu ta bảo không, không nói cho tao, bởi vì tao biết rồi nhất, nhất định sẽ nói với mày," Mã Lượng suy nghĩ, "Sao, sao cậu ta lại?"
"Vì để nói trước lúc Lý Bác Văn nói hươu nói vượn gì đó với ông bà cậu ấy," Tôn Vấn Cừ không có khẩu vị, mì trộn sốt Hồ Viện Viện làm ăn rất ngon, hắn lại chẳng ăn ra được vị gì.
"Lý, Lý Bác Văn có khi, cũng chẳng nói vậy mà!" Mã Lượng cau mày.
"Ngộ nhỡ nói thì sao," Tôn Vấn Cừ thả bát xuống, "Cậu ấy để tâm hai ông bà cụ như thế, nếu như Lý Bác Văn đến tìm ba mẹ cậu ấy, có khi cậu ấy cũng chẳng lo đến vậy đâu, mà hai ông bà cụ, cậu ấy lại không nỡ."
"Vậy thì làm, làm sao bây giờ?" Mã Lượng hỏi.
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
Phương Trì sáng sớm tỉnh lại, ngồi ở trên giường ngây người rất lâu.
Cậu không nghĩ tới mình vậy mà đã ngủ đi, hơn nữa ngủ cũng rất sâu, cảm giác hổ thẹn làm cậu rất lâu cũng không nhúc nhích.
Tiểu Tử ở trên ban công, nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn cậu, móng đập lên cửa kính kêu loong coong.
Phương Trì xuống giường, xỏ giày đi qua mở cửa, cho Tiểu Tử đi vào phòng.
Đóng cửa lại rồi, cậu không nhúc nhích, chống tay lên tường đứng tại chỗ nửa ngày.
Từ giường đến cửa cũng tổng cộng có bốn năm bước, cậu suýt nữa bởi vì đau đớn trên người mà kêu ra tiếng.
Đầu đau, viền mắt đau, vai đau, thắt lưng đau, đùi, cẳng chân gót chân, nơi nào cũng đau.
Sưng phồng, tê dại, đau nhức.
Cậu chậm rãi dịch về bên giường ngồi xuống, sờ lên đầu Tiểu Tử.
Thở dài khe khẽ, gác chân lên trên ghế bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.
Bình thường rời giường rồi, cậu sẽ chạy xuống tầng, vừa rửa mặt vừa nhìn bà nội bận bịu trong bếp, nhân tiện chơi với Tiểu Tử nói rằng mình muốn ăn sáng.
Hiện giờ, ngay cả dũng khí mở cửa rồi đi ra hành lang, cậu cũng không có.
Ông bà nội đêm qua cũng không biết làm sao mà qua nổi, ngủ hay chưa, có khóc hay không, có thở dài hay không.... Cậu rất muốn biết, nhưng cậu không dám đi ra khỏi cánh cửa này, cậu không dám nhìn thấy ánh mắt của ông bà nội.
Trán Tiểu Tử ấm áp, cậu đưa lòng bàn tay dán qua xoa xoa đầu Tiểu Tử
Tuy rằng không dám, nhưng cậu vẫn muốn ra ngoài.
Ra ngoài, xuống tầng, tìm ông nội.
Ông nội mắng cũng được, đánh cũng tốt, cậu cũng sẽ đến nói một lần nữa với ông.
Nếu cứ sững sờ ở đây như vậy, vậy thì ngày hôm qua mở lời sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cậu lấy điện thoại di động qua, theo thói quen ấn vào số Tôn Vấn Cừ, nhìn chằm chằm rất lâu.
Tối hôm qua cúp điện thoại, cậu cảm thấy mũi nhức vô cùng, nếu như không phải thực sự cảm thấy mình không thể khóc vào lúc này được, có khi cậu đã khóc sưng mắt lên.
Em yêu anh.
Cậu chẳng biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Giống như là phải tiếp thêm cho mình dũng khí, cũng mong muốn tìm được chỗ dựa từ câu trả lời của Tôn Vấn Cừ.
Câu "Anh cũng yêu em" không hề do dự của Tôn Vấn Cừ đã làm cậu ổn hơn rất nhiều.
Cậu đứng lên, thay quần áo, cắn răng cử động cánh tay cẳng chân, hít sâu một hơi, rồi nhảy nhảy trong phòng mấy lần.
Lúc đang định mở cửa ra ngoài, điện thoại di động trên giường vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc dành riêng cho Tôn Vấn Cừ, vừa nghe thấy nốt đầu tiên sẽ khiến cậu hào hứng.
Cậu cầm điện thoại di động lên, hơi phân vân không biết có nên nghe điện thoại không.
Ngoài lần đầu tiên gặp mặt, cậu bất đắc dĩ hợp tác với Phương Ảnh lừa Tôn Vấn Cừ ra, sau này cậu không hề nói dối trước mặt Tôn Vấn Cừ nữa, mãi cho tới tối qua.
Bản lĩnh của cậu cũng chỉ có mấy phút kia, nói thêm nữa, có khi cậu sẽ bị lộ tẩy.
Hiện giờ, cuộc điện thoại này của Tôn Vấn Cừ, cậu hơi không dám nghe.
Cậu sợ nói nhiều rồi sẽ khiến Tôn Vấn Cừ nghe ra được gì đó không ổn, người nọ là con cáo già, đạo hạnh chút xíu này của mình trước mặt hắn căn bản chẳng có tác dụng.
Mà điện thoại thì vẫn phải nghe, không nghe có khi Tôn Vấn Cừ sẽ càng nghi ngờ hơn.
"Alo?" Phương Trì nghe điện thoại, lúc mở miệng, cậu nhận ra họng mình vẫn còn khàn, còn khàn hơn cả hôm qua, nghe như thể bị đá mài mài gọt qua.
"Đỡ hơn chưa?" Tôn Vấn Cừ đầu kia vừa nghe thấy giọng cậu liền chép miệng, "Giọng khàn đặc."
"Không sốt nữa," Phương Trì cẩn thận trả lời, "Đỡ lắm rồi, chỉ là họng vẫn khàn nữa thôi."
"Cậu uống thuốc gì rồi? Có phải là không đúng bệnh không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Là...mấy cái thuốc đó." Phương Trì nói, "Anh đừng lo, ngủ mấy ngày là khỏi thôi mà."
"Cậu nói cho tôi xem bệnh viện kê đơn gì, tôi không yên tâm với bệnh viện trấn bệnh viện huyện các cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì bấm lên người mình một cái, cảm thấy mình quá không cẩn thận, muốn giả sốt, cũng không tìm hiểu xem phải uống thuốc gì.
Mà ai có thể ngờ được Tôn Vấn Cừ lại đột nhiên cứ nhìn chằm chằm thuốc không tha chứ!
Hay là... Trong lòng Phương Trì đột nhiên kinh sợ, hay là Tôn Vấn Cừ đã cảm giác được gì rồi?
"Em đang nằm trên giường," Phương Trì nhanh chóng nằm lại trên giường, còn kéo chăn trùm lên người mình, "Thuốc ở dưới tầng hết rồi, em không muốn đi..."
"Tôi đến xem cậu thế nào đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi biết cậu lâu như thế, cậu đã bao giờ ốm đau gì đâu, để tôi xem thử rau hẹ tinh bị bệnh còn rau hẹ nữa không."
"Đừng," Phương Trì sợ hết hồn, "Không cần, anh không cần đến xem em đâu, em tốt lắm, hôm nay đã không sao rồi, chỉ là cổ họng vẫn còn khàn thôi."
Phương Trì một khi căng thẳng, lúc nói chuyện giọng nói sẽ lạc đi, chính cậu nghe thấy cũng cảm giác người này ốm không nhẹ.
"Thật à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cậu vậy mà không cho tôi đến gặp cậu, quá bất ngờ."
"Bất ngờ một lần đi," Phương Trì hạ thấp giọng, "Em không có chuyện gì thật mà, mấy hôm nay họ hàng trong nhà sắp về rồi, ồn ào hỗn loạn."
"Được rồi, không đến," Tôn Vấn Cừ nói, "Vậy thì cậu nhớ uống thuốc đúng giờ, ngủ thêm một lúc đi, nói ít thôi."
"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng, rồi thở phào nhẹ nhõm.
"Ăn Tết tôi về nhà," Giọng Tôn Vấn Cừ rất nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người ta thoải mái, "Nếu cậu có ra ngoài được thì nói với tôi một tiếng, tôi đi đón cậu."
"...Được." Lúc Phương Trì trả lời, không hiểu sao mũi lại cay tới mức mắt cũng sắp không mở ra được nữa, nước mắt chẳng mấy chốc đã nhòe nhoẹt, cậu ấn ấn lại hai mắt: "Vậy em ngủ tiếp một lúc."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ nhích lại gần điện thoại hôn một cái.
Phương Trì cũng dùng sức mà hôn lên điện thoại di động.
Cúp điện thoại rồi, cậu trở mình, ôm chăn, chôn mặt vào trong.
Sắp tới trưa, Phương Trì mới điều chỉnh được xong tâm trạng của mình, ra khỏi phòng đi xuống tầng.
Trong phòng khách tầng một không có ai, trong phòng bếp có âm thanh, chắc là bà nội đang bận việc.
Cậu định qua xem, mà đi được hai bước lại dừng, do dự, cậu quay người đi về hướng sân sau.
Tiểu Tử đi theo sau cậu kêu một tiếng, bước chân nhẹ nhàng chạy tới phía trước, xem dáng dấp như vậy là biết, ông nội đang ở sân sau.
"Ông." Phương Trì đứng cạnh cửa, nhìn ông đang đứng ở sân sau nhóm bếp.
Bóng lưng của ông, mỗi lần cậu nhìn thấy đều sẽ có cảm giác an tâm, cảm giác từ nhỏ nằm nhoài trên lưng ông đung đưa chân nghe ông nói, chính là nỗi hoài niệm đã khắc sâu vào trong trí nhớ.
Ông nội bây giờ, lưng vẫn rất thẳng, mà đã không có sức lực như trong ký ức.
Ông già rồi.
Cảm khái như vậy Phương Trì cũng hay có, mà chưa từng cảm thụ sâu sắc được như bây giờ.
"Dậy rồi à." Ông nội không quay đầu lại.
"Vâng, dậy lâu rồi, chỉ là..." Phương Trì đi mấy bước về phía ông, "Không dám xuống dưới."
"Đầu có đau không?" Ông nội hỏi.
"Không đau," Phương Trì sờ sau gáy, "Không đau chỗ nào cả."
"À," Ông nội quay đầu lại nhìn cậu, "Vậy xem ra là đánh nhẹ."
"Ông," Phương Trì cắn môi, "Con muốn...nói chuyện với ông, ông cháu ta nói chuyện một lúc, nói xong rồi ông lại đánh con, được không?"
"Con muốn nói chuyện gì." Ông nội tiếp tục nhìn cái bếp.
Phương Trì kéo cổ áo, đi tới bên người ông nội ngồi xổm xuống, rồi kéo ghế nhỏ bên cạnh tới đẩy ra phía sau chân ông: "Ông à, ông ngồi đi."
"Nói đi." Ông nội thở dài, ngồi xuống.
"Bà nội con có khỏe không?" Phương Trì cẩn thận hỏi.
"Không khỏe gì," Ông nội nhìn cậu, "Con cũng biết bà ấy vẫn mong chờ nhìn con tìm cô gái nào đó kết hôn, bà ấy ôm chắt trai chắt gái, sau đó yên tâm nhắm mắt, con đột nhiên nói....nói thích Tôn Vấn Cừ, bà ấy làm sao chịu nổi."
"Ông, con cũng không muốn như vậy," Phương Trì cúi đầu, kéo Tiểu Tử tới, nắm lấy lỗ tai nó, "Con..thật sự không muốn như vậy, thế nhưng...chuyện này...con thật sự không có cách nào."
"Không thay đổi được sao?" Ông nội hỏi, "Ông thật sự không nghĩ ra nổi, cái này không thay đổi được sao? Làm sao để không thích con trai nữa?"
"Nếu như có thể dễ dàng thay đổi, đã không có nhiều người như con như vậy," Phương Trì nhíu mày, "Quá khó khăn, ông, con biết con chưa bao giờ làm mọi người giận, nếu như thay đổi được, con căn bản sẽ không đi tới bước đường hôm nay."
Ông nội trầm mặc, cầm cái tẩu mới từ dưới đất lên, châm lên hút hai cái.
Phương Trì nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy trên bếp đến ngây người.
"Vậy Tôn Vấn Cừ, nó cũng thích đàn ông à?" Ông nội hỏi, "Con thích nó đúng không? Nó cũng thích con à?"
Phương Trì không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Ông nội thở ra một hơi nặng nề.
"Bà nội giận anh ấy đúng không," Phương Trì nhẹ giọng nói, "Chuyện này không trách anh ấy được, trước lúc con biết anh ấy đã...con vẫn luôn...đã như vậy rồi, chỉ là vừa khéo gặp anh ấy."
"Bà nội cũng đâu có giận nó thật, con nói ra chuyện như vậy," Tay ông nội cầm tẩu thuốc khẽ run, "Bà ấy kiểu gì cũng phải có người để mắng cho bõ giận, bà ấy không nỡ trách tội cháu trai bảo bối, chỉ có thể trách người khác."
Phương Trì lau mắt.
Cảm xúc không dễ dàng gì bình tĩnh lại được, lại lập tức dâng lên.
"Ông nhìn con thế này," Ông nội quay đầu lại nhìn cậu, "Sợ là ông bà có chết trước mặt con, con cũng sẽ không thay đổi được gì."
"Ông," Phương Trì nhìn thấy nước mắt trong mắt ông nội, cậu cúi đầu rất nhanh, bắt lấy cánh tay của ông, dùng sức mà nắm lấy, "Ông đừng nói như thế mà, đừng nói như thế."
"Thật ra ông cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là làm sao," Ông nột rít một hơi, "Ông thật sự không hiểu, bao nhiêu người như vậy đều tìm con gái mà chung sống, tại sao có cháu nội ông là không được, ông không thể nào nghĩ ra được, đứa trẻ ngoan như thế, làm sao lại..."
Phương Trì không biết làm thế nào để giải thích cho ông được, kể cả bố mẹ, hay thậm chí một vài bạn học của cậu, e là đều giống nhau, không hiểu được, không nghĩ ra được.
Huống hồ là ông bà cụ cả đời sống ở nông thôn như ông bà nội.
"Ông," Phương Trì im lặng rất lâu, rồi ngẩng đầu lên, "Ông có đồng ý nghe một cuộc điện thoại này không? Con biết một dì, là mẹ bạn học con, bạn học này của con...cũng giống như con, ông đồng ý nghe mẹ anh ta nói không?"
"Bạn học con cũng giống như con?" Ông nội hơi giật mình
"Vâng," Phương Trì cắn môi, "Bạn học này của con, bạn cùng phòng trong ký túc xá, cũng có hai người nữa."
"Nhiều như vậy à." Ông nội hỏi.
"Vâng," Phương Trì gật đầu, "Cũng không thể nói là rất nhiều được, nhưng thật sự là không ít, ông, con không phải biến thái, cũng không phải học xấu, con chỉ là..."
"Ông không bảo con biến thái, cũng không nói con học xấu, ông bà chỉ là..." Ông dừng lại, thở dài, "Vậy để ông nghe xem mẹ bạn học này nói thế nào đi."
Phương Trì hơi phấp phỏm lấy điện thoại ra, tìm số máy mẹ Trình Mạc, nhẹ nhàng ấn số.
Bên kia điện thoại chỉ kêu có hai tiếng đã nối, một giọng nữ rất dịu dàng vang lên: "Alo?"
"Xin hỏi, là mẹ của Trình Mạc đúng không?" Phương Trì hỏi.
"Ừ, con là Phương Trì đúng không?" Mẹ Trình Mạc lập tức hỏi một câu.
"Vâng, chào dì, cháu là Phương Trì..." Phương Trì hơi căng thẳng, "Chính là..."
"Dì nghe Trình Mạc kể rồi, con muốn nói với ông bà đúng không? Nó nói là qua mấy ngày nữa, không ngờ lại nhanh như vậy," Giọng mẹ Trình Mạc rất nhẹ nhàng, "Ông bà nội đau lòng lắm đúng không?"
"Vâng," Phương Trì nhìn ông nội, "Cháu có vài thứ không biết nên giải thích với ông thế nào..."
"Không sao, ông nội có đang ở bên cạnh không?" Mẹ Trình Mạc nói, "Để dì nói với ông vài câu, con yên tâm, dì sẽ nói đúng mực."
"Vâng, cảm ơn dì, con đưa diện thoại cho ông," Phương Trì định mở loa ngoài, nhưng lại sợ ông không thoải mái, vì vậy chỉ mở âm lượng lên to nhất, sau đó đưa điện thoại tới, "Mẹ bạn học Trình Mạc của con, ông nói chuyện với dì đi."
Ông nội nghe điện thoại: "Alo?"
Phương Trì căng tai lên cố nghe xem mẹ Trình Mạc nói gì, nhưng chỉ mơ hồ nghe được câu, "Chào ông nội, cháu là mẹ bạn học của Phương Trì," rồi không nghe rõ nữa.
Ông nội vẫn luôn không hiểu cái thứ điện thoại di động này, mỗi lần nghe điện thoại đều sẽ áp sát ống nghe lên tai, sợ không nghe thấy giọng của đối phương.
"Ông lúc nào cũng cảm thấy hai người cách xa như vậy, không để sát sợ không nghe thấy." Ông nội trước đây đã từng cười giải thích như vậy.
"Vậy sao ông không nhét điện thoại vào trong tai luôn đi!" Bà nội lập tức nói.
Phương Trì giờ vẫn còn nhớ lại được hình ảnh ông bà lúc đó, muốn cười, mà cũng cảm thấy muốn khóc.
Ông bà như vậy, hiện giờ bởi vì cậu, lại phải trải qua khiếp sợ, mờ mịt, thất vọng, lo lắng chưa bao giờ tưởng tượng tới.
"Không mang theo, quà gì à?" Mã Lượng hỏi, "Chỗ tao có mấy, mấy bình rượu ngon?"
"Mày nghĩ tao đi hỏi vợ đấy à." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đương nhiên không, không phải," Mã Lượng tặc lưỡi, "Hỏi, hỏi vợ phải là cháu, cháu trai lớn tao lại đây, ngày xưa tao chính là, đến nhà chị dâu mày, hỏi vợ."
"Chuyện cũ rồi đứng có nhắc lại nữa," Hồ Viện Viện ở bên cạnh khoát tay, "Chuyện này cậu cũng biết đúng không? Anh ấy hỏi vợ thế nào cậu biết chưa? Chị đã nói với ba chị trước rồi, chàng rể này lưỡi không được lưu loát lắm đâu, ba chị bảo không sao, kết quả là cầm theo cái bảng viết chữ tới nhà chị, cả buổi chỉ có viết chữ! Xong rồi ba chị còn bảo người này rút cuộc là nói lắp hay là câm! Suýt nữa không cho lấy!"
"Nó mà căng thẳng rồi có khi nói còn không nhanh bằng viết chữ," Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Thôi, em đi, tối em về."
"Tối về?" Hồ Viện Viện ngây người, "Kịp không?"
"Không kịp thì ở trên trấn, hoặc là..." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Sang nông gia nhạc của Lý Bác Văn, nó thể nào chẳng mặt mày tươi cười đưa đồ ăn ngon lên cho em."
"Cái thằng óc chó kia sớm muộn gì cũng bị liệt dương." Hồ Viện Viện nhắc tới Lý Bác Văn là mặt mày khinh bỉ.
"Ôi! Ôi!" Mã Lượng nhìn cô, "Tố, tố chất."
"Không có, hai ta lấy tố chất ở đâu ra, cũng chỉ là mở phòng làm việc làm gốm, nếu đưa hai ta đến trạm thu mua phế liệu, cũng khớp như mạch vi tính vậy." Hồ Viện Viện bĩu môi.
"Tôi muốn li, li hôn." Mã Lượng nghiêm mặt nói.
"Đi đi, thỏa thuận ngay trong ngăn kéo đó thôi, nhanh lên," Hồ Viện Viện đập lên người gã một cái, rồi lấy từ trong tủ ra hai hộp sâm Mỹ, "Vấn Cừ, rượu thì đừng mang, nhìn đúng như đi hỏi vợ, mang cái này đi, nói thế nào cũng là Tết, ông bà cụ đang giận không nhận cũng là một chuyện, cậu không mang gì lại là chuyện khác, lễ nghi vẫn phải có."
"Được," Tôn Vấn Cừ nhận lấy, vỗ vai Mã Lượng, "Thấy chưa, tố chất."
Mã Lượng ra ngoài đi một vòng, không biết lại lấy được con xe Cayenne kia từ đâu lái tới, nói là đi đêm lái xe con bọ không an toàn, xe to vững vàng hơn.
"Mày thành thật khai báo ngay, cái xe này có phải mày lén lút mua không." Tôn Vấn Cừ lên xe.
"Không, phải thật." Mã Lượng nở nụ cười, "Của một ông chủ, vườn kỹ nghệ đằng trước, chơi thân."
"Được rồi, tao đi đây." Tôn Vấn Cừ đóng cửa xe lại.
"Có việc gì thì, gọi điện." Mã Lượng đập lên cửa kính xe.
Không có chuyện lớn gì.
Tôn Vấn Cừ biết hai ông bà cụ thương Phương Trì đến mức nào, đây cũng là nguyên nhân Phương Trì lựa chọn công khai với ông bà trước, bà nội có lẽ sẽ kịch liệt chút, ông nội sẽ khá bình tĩnh.
Chỉ là bọn họ đau lòng tới mức nào, Tôn Vấn Cừ không dám nghĩ tới.
Mà trong lòng Phương Trì sẽ khó chịu tới mức nào.... Cổ họng cậu chỉ qua một đêm khàn thành như vậy đã nói rõ tất cả.
Đây là lần Tôn Vấn Cừ lái xe nhanh nhất, gần như cả đường đều đang băng băng, chỉ tốc độ này, hắn đã rất nhiều năm rồi không có.
Tuổi tác càng lớn, lái xe càng chậm.
Mà ngày hôm nay, hắn thật sự nóng ruột, Phương Trì cãi ba thì ngược lại rất lưu loát, mà đối mặt với ông bà nội sẽ nói thành thế nào, hắn cũng không chắc lắm.
Cảm giác chẳng mất bao lâu, đã tới cái giao lộ Tiểu Tử hay ngồi xổm chờ Phương Trì.
Tôn Vấn Cừ không hề lái xe tới cổng thôn, mà cách cổng thôn còn một đoạn đường lớn đã dừng.
Xuống xe, hắn không đi về hướng cổng thôn, mà thuận theo bờ sông đã kết băng đá vụn cực kỳ vất vả mà đi vòng ra bên ngoài làng về phía sân sau nhà Phương Trì.
Phương Trì không hy vọng hắn tới, ngay từ đầu Phương Trì đã không hy vọng hắn biết được, mãi cho tới sáng nay gọi điện thoại, vẫn không hề buông lỏng.
Nếu như vậy, Tôn Vấn Cừ cũng không muốn để Phương Trì biết mình tới đây.
Phía trước chính là mảnh đất trồng rau nhà Phương Trì, Tôn Vấn Cừ dừng lại, rụt cổ hứng gió Bắc đứng bên bờ sông nhìn chằm chằm về hướng kia.
Mũ và khăn quàng cổ đều đã đeo, còn đeo cả khẩu trang, quần áo trên người cũng là áo khoác lông vũ dày dặn nhất, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh.
Hắn giậm chân tại chỗ, thỉnh thoảng còn nhảy lên mấy cái.
Hắn định ở đây chờ ông nội ra.
Mà mãi cho tới khi bàn tay đeo găng cũng đã bắt đầu lạnh buốt đến đông cứng, vẫn không thấy bất cứ ai đi ra.
Đứng gần được nửa tiếng, hắn rút cuộc cũng nhìn thấy Tiểu Tử từ sân sau chạy ra.
Tiểu Tử?
Tiểu Tử cũng được!
"Tiểu Tử!" Hắn gọi một tiếng, không dám gọi quá to, hắn không biết Phương Trì giờ đang ở đâu.
Tiểu Tử cúi đầu không nhìn về phía này.
"Tiểu Tử! Con chó điếc này!" Tôn Vấn Cừ lại gằn giọng hô một tiếng.
Tiểu Tử cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía này, nhưng cũng không đi về hướng bên này.
"Lại đây! Tiểu Tử ngoan! Tao là Tôn Đại Đại của mày đây," Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống, từ bên trong gốc rạ móc ra được một hòn đá, gõ lên một tảng đá khác trên mặt đất, "Nhìn, hòn đá này! Hòn đá mày thích này! Lại đây!"
Tiếng gõ hòn đá cuối cùng cũng làm cho Tiểu Tử hào hứng, vẫy đuôi chạy chậm về hướng này, chạy tới hơi gần, Tiểu Tử nhận ra hắn, kêu mấy tiếng, vắt chân lên cổ lao nhanh tới.
"A! Đừng có nhào tới!" Tôn Vấn Cừ nhanh chóng định tránh đi, mà Tiểu Tử đã lao tới, móng vuốt đập lên đũng quần hắn, hắn nhanh chóng lấy tay che lại hộp sâm, "Mày điên rồi!"
Tiểu Tử nhìn thấy hắn thì rất hào hứng, chạy vòng quanh người hắn mấy vòng, không ngừng dùng chóp mũi mà hít hít tay hắn, cuối cùng còn cắn quần hắn kéo về hướng nhà Phương Trì.
"Tiểu Tử, Tiểu Tử nghe lời tao, tao không đến được," Tôn Vấn Cừ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu lấy cổ Tiểu Tử, "Tao không thể để cho anh mày biết tao đến đây được, cậu ấy sẽ mất mặt, còn có thể lo lắng nữa, mày giúp tao việc này."
Tiểu Tử hưng phấn một lúc sau liền từ từ bình tĩnh lại, nhìn hắn.
"Cái này," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, tháo cái mảnh xương Phương Trì tặng hắn trên cổ xuống, "Mày mang cái này đến cho ông nội, gọi ông nội ra đây đi, tao chờ ông nội cả ngày cũng không ra ngoài một lần, tao sắp chết rét rồi, mày đi gọi ông giúp tao đi."
Tiểu Tử nhìn hắn không nhúc nhích.
"Cầm lấy cái này," Tôn Vấn Cừ đưa dây đeo da tới bên mép Tiểu Tử, Tiểu Tử há mồm cắn vào, "Ồ, ngoan quá, cái này không được ăn, đưa cho ông nội, ông nội."
Tiểu Tử vẫn nhìn hắn.
"Ông nội," Tôn Vấn Cừ lặp lại lần nữa, "Ông nội."
Tiểu Tử nghiêng đầu.
"Không phải gọi mày," Tôn Vấn Cừ cảm giác mình sắp điên mất rồi, "Đưa cho ông nội, hiểu không? Cầm đi đưa cho ông nội, đừng có mà đưa cho anh mày đấy!"
Tiểu Tử sau khi hắn liên tục lặp đi lặp lại "ông nội", cũng quay người chạy trở về.
Tôn Vấn Cừ nhìn cái bóng chó nho nhỏ của nó, rồi kéo mũ xuống.
Hắn thật sự không ngờ được, mình có một ngày sẽ vì một đứa trẻ chưa tới 20 tuổi mà làm tới mức này.
Vừa ấu trĩ vừa thần kinh, Tôn Vấn Cừ, mày sắp thành tiên thật rồi.
- ---------------------------------
/97
|