*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Trì nhận lấy thứ Tôn Vấn Cừ ném tới, là chìa khóa xe, nhìn bộ dạng Tôn Vấn Cừ, chắc là uống say rồi nên gọi cậu đến lái xe......Gọi taxi không được à, gọi dịch vụ lái xe* không được hả!
"Có, có bằng không?" Người đứng bên ngoài xe hỏi cậu một câu.
Người này cậu còn nhớ, Phương Ảnh cũng từng kể với cậu rồi, anh em chí cốt của Tôn Vấn Cừ, Mã Lượng.
"Không có." Phương Trì không nói thật, cậu có bằng, tháng trước vừa lấy, bình thường sẽ mượn xe Trần Hưởng luyện tập tay lái, lái xe con bọ số tự động không có vấn đề gì, nhưng cậu không muốn lái xe cho Tôn Vấn Cừ.
"Không, không có, cậu đến làm, làm gì?" Mã Lượng nói.
"Xem," Phương Trì nói, chuẩn bị vứt chìa khóa trong tay lại trong xe, "Đi đây."
"A," Mã Lượng cười vui vẻ, "Tính khí cũng kinh nhỉ."
"Đừng nói linh tinh nữa!" Tôn Vấn Cừ ngồi bên cạnh dựa vào ghế lái xe, nhắm mắt nhíu mày, "Nhanh lái xe đi, tôi khó chịu."
"Đi đi," Mã Lượng bất đắc dĩ mà vung tay, "Từ bên kia, bên kia lách qua, ít cảnh sát."
"Tôi không có bằng lái?" Phương Trì chống tay lên nóc xe không nhúc nhích.
"Cậu, cậu có...bằng." Mã Lượng cười chỉ cậu, "Đừng có giả, giả vờ với chú mày, cháu trai à."
"Lái xe!" Tôn Vấn Cừ ngồi trong xe gào lên.
"Lượng Tử!" bên quán bar có người phất tay về phía này, "Gần xong rồi, đến xử lý đi."
"Cảm ơn, trên đường lái, lái chậm chút." Mã Lượng vỗ lên nóc xe, quay người đi về hướng quán bar.
Phương Trì nhìn chìa khóa bên trong, mở cửa xe lên xe, lại gỡ cặp sách ra, lật qua lật lại, chắc chắn bằng lái để trong cặp, rồi mới khởi động xe.
Tôn Vấn Cừ đã ngả ghế phụ xuống nửa nằm, nhìn qua có vẻ như đã ngủ, nhíu mày một mặt khó chịu.
Cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà đã uống thành cái dạng này rồi!
Con sâu rượu!
Phương Trì chửi thầm trong lòng một câu, làm quen với xe xong liền thuận đường lái xe chầm chậm ra ngoài.
Lái xe đi còn chưa được mười phút, Phương Trì liền dừng xe ở ven đường.
Khu này cậu chưa quen đường, buổi tối lại càng mờ mịt hơn, vì thế mở hướng dẫn bên cạnh ra, giằng co nửa buổi, lại một lần nữa lái xe đi.
Toàn bộ hành trình, Tôn Vấn Cừ đều rất yên tĩnh, ngủ như chết.
Điều này khiến Phương Trì thoải mái hơn không ít, cậu mở máy nghe nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa lái xe, nhạc trên xe không biết có phải toàn là Tôn Vấn Cừ chọn không, tất cả đều là nhạc tiếng Anh.
Làm Phương Trì lại nghĩ tới cái GRAVITY kia, không nhịn được chẹp một tiếng, quay đầu nhìn thử sang bên Tôn Vấn Cừ, sau đó liền sợ hết hồn.
Tôn Vấn Cừ đang dựa vào xe, gối lên cánh tay nhìn cậu.
"Anh tỉnh à?" Phương Trì không hiểu sao có chút bực bội.
"Ai bảo cậu tôi đang ngủ?" Tôn Vấn Cừ nói, giọng rất nhỏ, mang theo giọng mũi.
"Anh không phải uống say à?" Phương Trì nói.
"Không đến mức đó, chỉ là dạ dày không dễ chịu." Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Chủ yếu là vì kéo cậu lại, tận hưởng cảm giác chủ nô nắm giấy bán thân."
"Loại người như anh sống đúng là nhàm chán." Phương Trì cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm đường phía trước.
Tôn Vấn Cừ không nói gì, qua một một thời gian rất lâu, xe đã lái qua ba con đường, hắn mới nói một câu: "Không sai."
Nơi này không gần nhà Tôn Vấn Cừ, thêm vào Phương Trì giờ là tay lái mới lại lái xe lạ không quen đường, cho nên mãi một lúc lâu mới đi được nửa đường.
"Dừng xe một lúc," Tôn Vấn Cừ gõ lên cửa xe.
"Làm sao?" Phương Trì dẫm phanh.
"Ba mày muốn đi thị sát cái siêu thị kia." Tôn Vấn Cừ chỉ một siêu thị 24 giờ ven đường.
"Ngày mai đi thị sát không được à?" Phương Trì nhìn ven đường, cậu có ám ảnh với việc dừng xe, lúc thi làm hai lần mới qua, "Ở đây không dễ dừng...."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, lại gõ lên cửa xe.
Phương Trì nhíu mày, không thể nào nói lý với một tên đã say khướt, cậu khẽ cắn răng, dùng tốc độ cực kỳ chậm dừng xe ven đường, cách lề đường đến tận một mét.
Tôn Vấn Cừ chậm rãi mở cửa xe ra, liếc mắt nhìn: "Như này cũng đủ đường cưỡi ngựa rồi, sao cậu không dừng xa thêm chút nữa, dừng luôn trên làn xe tốc độ cao là xong rồi...."
"Anh không đi thì để tôi đóng cửa." Phương Trì nhìn hắn.
"Ai nói tôi muốn đi," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Cậu đi, vào mua cho tôi chai nước."
"Tôi đi?" Phương Trì nhíu mày, "Anh không phải bảo anh muốn đi thị sát à?"
"Vậy cậu dìu tôi vào?" Tôn Vấn Cừ nhấc tay lên, "Hay là cõng tôi vào?"
Phương Trì tắt máy, mở cửa xe xuống xe, đi sang phía siêu thị được hai bước thì ngừng lại, nhìn Tôn Vấn Cừ đang mở cửa ghế phó lái, lui người ra bên ngoài xe: "Muốn nước hiệu gì."
"Tùy." Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
"Lạnh hay bình thường?" Phương Trì lại hỏi, "Nongfu Spring*, được không?"
"Lạnh lạnh lạnh lạnh, được rồi được rồi được rồi," Tôn Vấn Cừ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, "Không phải mới 14 tuổi thôi à, sao mà dài dòng thế."
"Chốc nữa mua Nongfu Spring lại đây, anh mà muốn đổi loại khác, tôi gọi xe đi." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ ngẩn người nở nụ cười, nghiêng đầu, gối lên một bên cửa xe: "Cẩn thận thế không biết."
Phương Trì bước nhanh vào siêu thị, đi thẳng đến tủ lạnh, cầm một bình Nongfu Spring ra, chạy chậm đi tính tiền, may mà lúc này siêu thị cũng không có khách hàng.
Cậu vội vã như vậy cũng là có nguyên do, sắc mặt Tôn Vấn Cừ trắng bệch, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi, rốt cuộc đã say thành thế nào, cậu chỉ sợ mình làm chậm một chút, người này lại rượu điên lên gây ra phiền phức gì trên vỉa hè.
Cầm nước ra khỏi siêu thị, liếc mắt đã nhìn thấy xe ở ven đường, cùng với Tôn Vấn Cừ ngồi xổm ven đường.
"Đây, anh hiện..."Phương Trì đưa nước tới, Tôn Vấn Cừ không nhận lấy, chống tay lên xe không động đậy, cậu vừa nhìn cái tư thế này là căng thẳng: "Không phải chứ, anh nôn ra à? Anh làm sao nói một câu đã nôn rồi!"
"Tôi không nôn, dạ dày khó chịu," Tôn Vấn Cừ rề rề đứng lên, dựa vào xe, cầm lấy nước trong tay cậu, ngửa đầu đổ mấy ngụm, liếc mắt nhìn cậu, "Lại nói lần trước, tôi nôn là uống nôn chắc."
"Đỡ hơn chưa, đỡ rồi thì lên xe, đã hơn 11 giờ rồi," Phương Trì nhìn điện thoại, "Ngày mai tôi không đến muộn được."
Tôn Vấn Cừ lại uống thêm hai ngụm, ném nửa bình nước vào trong thùng rác bên cạnh: "Đi."
"Đúng là lãng phí," Phương Trì đi vòng qua rồi lên xe, "Biết vậy đã mua cho anh bình nhỏ."
"À, là quá lãng phí luôn." Tôn Vấn Cừ nghĩ ngợi, "Không thì cậu đi lấy lại đi?"
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, khởi động xe.
Tôn Vấn Cừ uống được nửa bình nước rồi, như là khôi phục được tinh thần, tựa lưng vào ghế ngồi, lăn qua lộn lại không ngừng lấy một lần.
Phương Trì lái xe vẫn là tay lái mới, vốn là đã căng thẳng lắm rồi, khóe mắt liếc thấy Tôn Vấn Cừ hơi động, cậu lại cảm giác gấp gáp hơn, cứ cảm giác sẽ bị đụng vào tay.
"Anh mọc bọ chét đấy à?" Cậu thật sự không nhịn được hỏi một câu.
"Đau đầu." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đã vậy rồi anh còn cứ uống rượu?" Phương Trì cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Bình thường uống chút không sao," Tôn Vấn Cừ nhíu mày lại uốn éo, tay đè lên thái dương, "Hôm nay uống phải rượu pha, không biết ai uống nhiều rồi lại đổ rượu trắng vào trong ly rượu vang của tôi."
"Cái tính cách của anh, người không uống nhiều cũng sẽ cho anh uống rượu pha." Phương Trì nói.
"Vậy à?" Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, qua một lúc liền cười, "Có khi thế cũng nên."
Tôn Vấn Cừ có vẻ là khó chịu lắm, dọc đường đi không nói gì nữa, chỉ nhíu mày một tay ấn bụng, một tay đè lên thái dương, đổi qua lại.
Đến lúc sắp tới nhà, hắn mới dừng lại, nhắm hai mắt không biết là đang ngủ hay là chỉ nhắm mắt.
Lái xe đến cổng nhà Tôn Vấn Cừ cũng không tìm được chỗ đỗ xe, trên đường cũng không tìm được chỗ đỗ xe, Phương Trì chỉ có thể như những người khác dừng xe lại ven đường.
"Này," cậu đẩy Tôn Vấn Cừ một cái, "Đến rồi."
Tôn Vấn Cừ không động đậy.
"Tỉnh lại đi, về nhà rồi ngủ tiếp." Phương Trì lại đẩy hắn một cái, "Anh không đứng lên là tôi đi bây giờ."
Tôn Vấn Cừ vẫn không động đậy gì, chỉ nhíu mày.
Phương Trì có hơi bất lực, sững sờ một lúc, liền xuống xe, vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe ra, thò nửa người vào kéo cánh tay Tôn Vấn Cừ: "Tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa!"
Tôn Vấn Cừ vẫn không thèm động đậy.
"Anh đừng hy vọng tôi ôm anh vào, còn không chịu đứng lên anh hôm nay cứ ngủ trong xe đi." Phương Trì nói xong liền cong thắt lưng trừng hắn gần một phút, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ vẫn ngủ đến không biết trời đất gì, cậu mở cửa sổ ra một khe nhỏ, sau đó lui ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, đã khóa xe.
"Đi đây!" Cậu ném chìa khóa qua khe cửa sổ vào, chìa khóa rơi vào tay Tôn Vấn Cừ,
Quay người đi được mấy bước, Phương Trì liền dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ trong xe vẫn không có động tĩnh gì, vì thế nhanh chân đi về phía cửa sau của khu nhà.
Bây giờ trời vẫn không coi là quá lạnh, ngủ trong xe một đêm cũng không có vấn đề gì.
Vừa nghĩ vừa đi ra cửa sau, điện thoại di động của cậu vang lên, móc ra nhìn, là số của Tôn Vấn Cừ.
Cậu có hơi câm nín nghe điện thoại: "Tỉnh rồi à?"
"Cứ vứt cha đẻ mày trong xe thế hả con?" Giọng Tôn Vấn Cừ còn mang theo giọng mũi.
"Không phải à?" Phương Trì dừng chân lại.
"Quay lại," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi khó chịu chết đi được, không đi bộ được."
Lúc Phương Trì trở lại bên cạnh xe, Tôn Vấn Cừ vẫn đang dựa vào ghế phó lái, một mặt đau khổ nhíu mày.
"Tôi dìu anh vào đi thôi." Phương Trì mở cửa xe ra.
"Không đi được, chóng mặt." Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt.
"...Vậy tôi đưa anh vào kiểu gì được?" Phương Trì cau mày, trong xe toàn là mùi rượu, ngửi thôi đã thấy buồn bực.
"Cõng tôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái gì?" Phương Trì ngẩn người, giọng cũng vô tình tăng cao.
"Chờ tôi tìm....hợp đồng," Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt sờ soạng trên người một lúc, vậy mà rút ra được từ trong túi quần bản "hợp đồng phục vụ" kia, mở ra đưa tới trước mặt cậu, "Đọc đi?"
Phương Trì đẩy tay hắn ra, ném hợp đồng qua một bên, kéo cánh tay hắn lên: "Chỉ có lần này."
"Cũng không chắc." Tôn Vấn Cừ nói.
Nếu không phải nghe giọng Tôn Vấn Cừ lộ rõ khó chịu, sắc mặt cũng rất tệ, Phương Trì thật sự không thể đứng đây thêm một giây nào nữa.
Cậu quay người, ngồi xổm một bên cửa xe, giọng buồn bực mà nói một câu: "Lên đi."
Tôn Vấn Cừ đứng dậy, đổ người xuống lưng cậu, cánh tay ôm lấy vai cậu.
"Đừng có lộn xộn." Phương Trì đầu tiên là lấy chìa khóa ra từ trong túi áo hắn, sau đó nhấc chân hắn lên, đá lên cửa xe.
"Cơ bắp không tệ." Tôn Vấn Cừ gối lên vai cậu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói.
Một câu nói này như phất trần thoảng qua sau tai, nửa người Phương Trì đều ngứa ngáy, cậu bước nhanh đến trước cổng, nhẫn nhịn kích động ném Tôn Vấn Cừ qua tường vào sân, vừa mở cửa vừa nói: "Anh đừng có nói gì!"
"Tại sao?" Tôn Vấn Cừ cười, đột nhiên thổi một hơi lên cổ cậu, "Tôi khen cậu đấy thôi."
Động tác này làm Phương Trì suýt nữa ném luôn Tôn Vấn Cừ xuống đất, cậu cắn răng bình tĩnh lại: "Tôi cảnh cáo anh..."
"Tôi buồn nôn." Tôn Vấn Cừ đột nhiên nói.
"Nhịn! Nhịn đi!" Phương Trì gào lên, lấy chìa khóa rất nhanh cắm vào ổ khóa cổng, cậu chưa từng toàn tâm toàn ý mà mở cổng như vậy.
Sau khi mở cổng ra, cậu cõng lấy Tôn Vấn Cừ vọt tới cửa nhà, lần thứ hai toàn tâm toàn ý mà mở khóa cửa, cũng may là chìa khóa cửa và chìa khóa cổng khác nhau nhiều, cậu không cần thử qua thử lại.
Sau khi mở cửa ra, cậu thả Tôn Vấn Cừ xuống cạnh tường, để hắn dựa vào tường, sau đó giơ tay đập lên tường, hơi nóng nảy hỏi: "Đèn đâu? Nhà vệ sinh ở đâu?"
Tôn Vấn Cừ không nói gì, qua mấy giây, Phương Trì nghe thấy tiếng cười của hắn.
"Anh..." Phương Trì còn chưa nói xong, Tôn Vấn Cừ không biết đã làm sao mà bật được đèn phòng khách lên.
Trong phút chốc đèn sáng lên, Phương Trì thấy được nụ cười trên mặt hắn, tức khắc có kích động muốn tha hắn ra ngoài ném ra đường.
"Nhìn thấy con trai hiếu thuận như vậy, ba liền đỡ nhiều rồi." Tôn Vấn Cừ cười nói, giơ tay lên.
Phương Trì vừa nhìn thấy động tác này của hắn, theo bản năng mà che phía sau.
Tôn Vấn Cừ vừa nhìn, lại càng cười dữ dội hơn: "Hôm nay không sờ mông cậu."
Phương Trì không tài nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình lúc này, ngón tay chỉ vào mặt Tôn Vấn Cừ mấy lần, cũng không nói lên lời, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài, cửa ngay sát tai Tôn Vấn Cừ loảng xoảng đóng lại.
Tôn Vấn Cừ cười thêm hai tiếng mới khom lưng ôm bụng chạy vào nhà tắm, nằm nhoài trên bồn rửa tay ấn mạnh hai lần cũng không nôn ra được gì.
Trong dạ dày cháy như có lửa, đầu cũng bắt đầu từ hơi váng váng mà phát triển đến mức đau như sắp nứt ra.
Bạn bè của hắn đều biết hắn không thể uống rượu pha, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào lại nâng cốc đến mức đổ lẫn rượu vào ly hắn!
"Đệch," hắn rửa mặt, trở về phòng khách cuộn tròn trên ghế sofa, một tay chọc vào bụng, một tay lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Lượng, "Lượng Tử, lại đây."
Lúc Mã Lượng vào nhà, Tôn Vấn Cừ đang ôm gối dựa, toàn thân đổ mồ hồi lạnh chui trong sofa xe tivi.
"Con, con trai mày đâu rồi?" Mã Lượng móc ra mấy hộp thuốc từ đâu đó, vừa cầm cốc rót nước vừa hỏi.
"Đi rồi," Tôn Vấn Cừ nói, ngẫm lại liền vui vẻ, "Bỏ chạy như thỏ."
"Cười...còn khó coi, hơn khóc," Mã Lượng cau mày đưa thuốc và nước cho hắn, "Sao không bảo cậu ta mua, mua cho ít thuốc."
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã không nói gì, ném thuốc vào miệng rồi ngửa đầu đổ một cốc nước uống, sau đó nhắm mắt lại thở dài: "Mất mặt."
"Tao nói đưa, đưa mày về, không chịu," Mã Lượng nhìn hắn, "Bảo, bảo thằng nhóc kia đưa, đưa lại ngại mất mặt."
"Ngậm miệng đi," Tôn Vấn Cừ dựng thẳng ngón tay giữa về phía gã, "Tao chỉ muốn đùa cậu ta, thằng nhóc này... mày không nhìn ra à."
"Sao?" Mã Lượng đáp một tiếng.
"Nó ghét tao..."
"Nhìn ra được rồi."
"Đừng có cướp lời!" Tôn Vấn Cừ ôm gối, một lần nữa cuộn người lại, "Nguyên nhân cậu ta ghét tao nhất là gì, mày nhìn ra được không?"
"Không, dù sao thì lí do to nhất, tao ghét, ghét mày... là mày không nên cơm cháo gì," Mã Lượng nói, "Bùn nhão không trát được tường."
"Cút đi," Tôn Vấn Cừ vừa cười, cười một nửa thì lại có hơi bực mình, liền ho khan hai cái, "Tao thích đàn ông, cậu ta ghét tao cái này."
Mã Lượng không nói gì, đi qua lôi hắn ném vào giường trong phòng ngủ, rồi lấy túi nước ấm cho hắn ôm.
"Ai u...đau dạ dày," Tôn Vấn Cừ trở mình nằm sấp, lông mày sắp nhíu lại thành lò xo.
"Thay sang quần áo ngủ, không?" Mã Lượng mở tủ quần áo ra hỏi hắn.
"Không thay." Tôn Vấn Cừ chôn nửa mặt trong gối hừ một tiếng.
"Ngủ, ngủ đi." Mã Lượng nhìn đồng hồ trên tường, "Mai tao qua, qua đây trước."
"Ừ, lái xe đi." Tôn Vấn Cừ phất tay, "Về ôm vợ mày đi."
"Đừng có ước ao." Mã Lượng nói.
Tôn Vấn Cừ liền ôm gối nở nụ cười nửa buổi.
"Mau ngủ đi." Mã Lượng lấy gói thuốc lá ra, đến bên cửa sổ phòng khách rút một điếu ra, đứng một lúc rồi mới quay lại phòng ngủ nhìn thử, chắc chắn hắn không nói gì cũng không xoay loạn nữa rồi mới tắt đèn phòng ngủ rời đi.
Phương Trì cảm giác mới chỉ có một ngày, bản thân đã sắp bị Tôn Vấn Cừ làm nhiễu sự đến mức suy nhược thần kinh, cả tối ngủ không ngon, đến sáng đầu óc còn nặng nề mơ màng.
Cảm giác ba tháng sau nếu không phải bị Tôn Vấn Cừ dằn vặt chết, thì chính là Tôn Vấn Cừ bị cậu đánh chết.
Vốn là thừa dịp đi học ngủ bù lấy sức, mà không khí lớp 12 như thể đang ra chiến trường, vừa vào phòng học đã thấy trong phòng học dán đầy lời động viên dốc lòng to nhỏ.
Buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất.
Có điều sau khi nhìn chữ Tôn Vấn Cừ, mấy câu này trước đây cậu cho rằng viết rất đẹp, giờ tự nhiên bị giảm xuống mấy đẳng cấp....
Chống đỡ được hai tiết, Phương Trì đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cố tình tiết hai lại là lớp của lão Lý, lão Lý nhiệt tình, tận dụng bằng sạch giờ nghỉ giữa giờ đứng trên bục giảng, như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông tan học.
Lớp khác tan học bình thường có vẻ cũng không nhiều, chỉ có nhìn thấy mấy người thoảng qua bên ngoài lớp học bọn họ mới nhận ra được quả thật đã đến giờ tan học.
"Lớp sáu đúng không? Chạy đến đây làm gì?" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói một câu, lớp bọn họ và lớp sáu luôn xích mích, loại hành vi như thị uy này lập tức kéo thù hận tới.
Lớp sáu và lớp bọn họ nằm cùng một tầng, hai lớp ở hai đầu hành lang, từ đầu hành lang bên kia đến chỗ bọn họ, lang thang cũng có thể gần như coi là lặn lội đường xa, có công phu này đã có thể đi xuống dưới tầng vào trong quầy bán hàng rồi.
"Có việc gì không?" Lão Lý cũng nhìn thấy người bên ngoài, đứng trên bục giảng hỏi bọn họ một câu.
Trong phòng học tức khắc cùng vang lên một loạt âm thanh ồn ào lẫn tiếng xuỵt im lặng.
Mấy người nọ nhanh chóng rời đi, trước lúc đi còn trừng vào trong phòng học mấy cái.
Ánh mắt rất khiêu khích, cũng khá hung hăng, Phương Trì nhìn theo tầm mắt bọn họ nhìn ra sau mình mấy hàng, không nhìn ra ai là mục tiêu của bọn họ.
Có điều dưới trạng thái áp lực này, trong trường học thỉnh thoảng sẽ xảy ra ẩu đả, như thể nhân cơ hội mà giải tỏa, mày đụng vào tao một cái, tao liếc mày một cái, đều có khả năng phát triển từ mồm miệng đến chân tay.
Buổi chiều Phương Trì rốt cuộc cũng không chịu nổi, một tiết tự học cuối cùng bị giáo viên tiếng Anh trưng dụng, cậu vẫn cứ mặc kệ ánh mắt như đuốc của giáo viên mà gục xuống bàn ngủ một tiết.
Vừa tan học cái là cậu lại tỉnh táo lại.
"Này, tao giúp mày hỏi rồi," Lương Tiểu Đào cũng nằm úp sấp xuống bàn, "Hoàng tổng nhà mày hiện giờ vừa khéo làm triệt sản, nếu mày hôm nay có thời gian thì mang đến, tao nói với người ta rồi, cứ mang đến luôn là được."
"Hả," Phương Trì đáp một tiếng, "Là bác sĩ lần trước mày nói à?"
"Chính là người đó, mày không nỡ đấy à?" Lương Tiểu Đào hỏi.
"Hoàng tổng bây giờ chẳng thèm cho tao sắc mặt tốt, tao sợ thiến nó rồi nó lại giết tao luôn," Phương Trì cười, "Buổi tối tao mang nó đến cảm nhận thử trước đi."
Từ trường học đi về, Phương Trì luôn đi bộ, xem như rèn luyện thân thể, phía sau trường học là một con đường nhỏ, đường một chiều, ít xe cộ, cây lại rất nhiều, đeo tai nghe chậm rãi đi trên con đường này còn rất dễ chịu, Phương Trì có lúc còn chạy bộ về.
Đi một lúc, có hai chiếc xe điện từ phía sau cậu lái lên phía trước, quẹo vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Đều là người cùng trường bọn họ, Phương Trì nhận ra hai tên này chính là hai đứa lớp sáu hôm nay loanh quanh bên ngoài phòng học bọn họ.
Cậu hơi do dự, bước nhanh theo, tháo tai nghe xuống, lúc đến gần mới nghe thấy từ trong hẻm vang lên tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng đánh nhau, còn có tiếng người chửi bậy.
"Đánh mày chứ ai! Ông đã sớm nhìn mày không vừa mắt!"
Phương Trì nhíu mày, nếu như là đánh người lớp bọn họ, cậu phải đến giúp.
Tiện tay sờ trong cặp, không sờ được vũ khí vừa tay gì, chỉ có một thiết bị tụt xuống* cùng với một cái đinh cắm leo núi*, đinh thì quá ác, cậu kẹp thiết bị tụt xuống giữa ngón tay, đi tới đầu ngõ.
"Con mẹ nó, mày một thằng đồng tính, túm cái gì mà túm!" Có người lại chửi một câu, sau đó là tiếng nắm đấm đập lên người.
Phương Trì đột nhiên dừng bước.
Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn thấy người trong hẻm.
Đánh người là bốn, năm đứa lớp sáu, bị đánh, là Tiếu Nhất Minh.
______________________________________________________
*dịch vụ lái xe: dịch vụ trả phí khi chủ xe không thể lái xe,ví dụ như ở khách sạn, club cung cấp dịch vụ cho khách hàng đã say rượu, lái xe du lịch, v.v
*Nongfu Spring:
*thiết bị tụt xuống: công dụng là tăng ma sát với dây, tạo ra tác dụng làm hãm lúc tụt xuống.
*đinh cắm leo núi:
Phương Trì nhận lấy thứ Tôn Vấn Cừ ném tới, là chìa khóa xe, nhìn bộ dạng Tôn Vấn Cừ, chắc là uống say rồi nên gọi cậu đến lái xe......Gọi taxi không được à, gọi dịch vụ lái xe* không được hả!
"Có, có bằng không?" Người đứng bên ngoài xe hỏi cậu một câu.
Người này cậu còn nhớ, Phương Ảnh cũng từng kể với cậu rồi, anh em chí cốt của Tôn Vấn Cừ, Mã Lượng.
"Không có." Phương Trì không nói thật, cậu có bằng, tháng trước vừa lấy, bình thường sẽ mượn xe Trần Hưởng luyện tập tay lái, lái xe con bọ số tự động không có vấn đề gì, nhưng cậu không muốn lái xe cho Tôn Vấn Cừ.
"Không, không có, cậu đến làm, làm gì?" Mã Lượng nói.
"Xem," Phương Trì nói, chuẩn bị vứt chìa khóa trong tay lại trong xe, "Đi đây."
"A," Mã Lượng cười vui vẻ, "Tính khí cũng kinh nhỉ."
"Đừng nói linh tinh nữa!" Tôn Vấn Cừ ngồi bên cạnh dựa vào ghế lái xe, nhắm mắt nhíu mày, "Nhanh lái xe đi, tôi khó chịu."
"Đi đi," Mã Lượng bất đắc dĩ mà vung tay, "Từ bên kia, bên kia lách qua, ít cảnh sát."
"Tôi không có bằng lái?" Phương Trì chống tay lên nóc xe không nhúc nhích.
"Cậu, cậu có...bằng." Mã Lượng cười chỉ cậu, "Đừng có giả, giả vờ với chú mày, cháu trai à."
"Lái xe!" Tôn Vấn Cừ ngồi trong xe gào lên.
"Lượng Tử!" bên quán bar có người phất tay về phía này, "Gần xong rồi, đến xử lý đi."
"Cảm ơn, trên đường lái, lái chậm chút." Mã Lượng vỗ lên nóc xe, quay người đi về hướng quán bar.
Phương Trì nhìn chìa khóa bên trong, mở cửa xe lên xe, lại gỡ cặp sách ra, lật qua lật lại, chắc chắn bằng lái để trong cặp, rồi mới khởi động xe.
Tôn Vấn Cừ đã ngả ghế phụ xuống nửa nằm, nhìn qua có vẻ như đã ngủ, nhíu mày một mặt khó chịu.
Cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà đã uống thành cái dạng này rồi!
Con sâu rượu!
Phương Trì chửi thầm trong lòng một câu, làm quen với xe xong liền thuận đường lái xe chầm chậm ra ngoài.
Lái xe đi còn chưa được mười phút, Phương Trì liền dừng xe ở ven đường.
Khu này cậu chưa quen đường, buổi tối lại càng mờ mịt hơn, vì thế mở hướng dẫn bên cạnh ra, giằng co nửa buổi, lại một lần nữa lái xe đi.
Toàn bộ hành trình, Tôn Vấn Cừ đều rất yên tĩnh, ngủ như chết.
Điều này khiến Phương Trì thoải mái hơn không ít, cậu mở máy nghe nhạc lên, vừa nghe nhạc vừa lái xe, nhạc trên xe không biết có phải toàn là Tôn Vấn Cừ chọn không, tất cả đều là nhạc tiếng Anh.
Làm Phương Trì lại nghĩ tới cái GRAVITY kia, không nhịn được chẹp một tiếng, quay đầu nhìn thử sang bên Tôn Vấn Cừ, sau đó liền sợ hết hồn.
Tôn Vấn Cừ đang dựa vào xe, gối lên cánh tay nhìn cậu.
"Anh tỉnh à?" Phương Trì không hiểu sao có chút bực bội.
"Ai bảo cậu tôi đang ngủ?" Tôn Vấn Cừ nói, giọng rất nhỏ, mang theo giọng mũi.
"Anh không phải uống say à?" Phương Trì nói.
"Không đến mức đó, chỉ là dạ dày không dễ chịu." Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Chủ yếu là vì kéo cậu lại, tận hưởng cảm giác chủ nô nắm giấy bán thân."
"Loại người như anh sống đúng là nhàm chán." Phương Trì cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm đường phía trước.
Tôn Vấn Cừ không nói gì, qua một một thời gian rất lâu, xe đã lái qua ba con đường, hắn mới nói một câu: "Không sai."
Nơi này không gần nhà Tôn Vấn Cừ, thêm vào Phương Trì giờ là tay lái mới lại lái xe lạ không quen đường, cho nên mãi một lúc lâu mới đi được nửa đường.
"Dừng xe một lúc," Tôn Vấn Cừ gõ lên cửa xe.
"Làm sao?" Phương Trì dẫm phanh.
"Ba mày muốn đi thị sát cái siêu thị kia." Tôn Vấn Cừ chỉ một siêu thị 24 giờ ven đường.
"Ngày mai đi thị sát không được à?" Phương Trì nhìn ven đường, cậu có ám ảnh với việc dừng xe, lúc thi làm hai lần mới qua, "Ở đây không dễ dừng...."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, lại gõ lên cửa xe.
Phương Trì nhíu mày, không thể nào nói lý với một tên đã say khướt, cậu khẽ cắn răng, dùng tốc độ cực kỳ chậm dừng xe ven đường, cách lề đường đến tận một mét.
Tôn Vấn Cừ chậm rãi mở cửa xe ra, liếc mắt nhìn: "Như này cũng đủ đường cưỡi ngựa rồi, sao cậu không dừng xa thêm chút nữa, dừng luôn trên làn xe tốc độ cao là xong rồi...."
"Anh không đi thì để tôi đóng cửa." Phương Trì nhìn hắn.
"Ai nói tôi muốn đi," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Cậu đi, vào mua cho tôi chai nước."
"Tôi đi?" Phương Trì nhíu mày, "Anh không phải bảo anh muốn đi thị sát à?"
"Vậy cậu dìu tôi vào?" Tôn Vấn Cừ nhấc tay lên, "Hay là cõng tôi vào?"
Phương Trì tắt máy, mở cửa xe xuống xe, đi sang phía siêu thị được hai bước thì ngừng lại, nhìn Tôn Vấn Cừ đang mở cửa ghế phó lái, lui người ra bên ngoài xe: "Muốn nước hiệu gì."
"Tùy." Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
"Lạnh hay bình thường?" Phương Trì lại hỏi, "Nongfu Spring*, được không?"
"Lạnh lạnh lạnh lạnh, được rồi được rồi được rồi," Tôn Vấn Cừ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, "Không phải mới 14 tuổi thôi à, sao mà dài dòng thế."
"Chốc nữa mua Nongfu Spring lại đây, anh mà muốn đổi loại khác, tôi gọi xe đi." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ ngẩn người nở nụ cười, nghiêng đầu, gối lên một bên cửa xe: "Cẩn thận thế không biết."
Phương Trì bước nhanh vào siêu thị, đi thẳng đến tủ lạnh, cầm một bình Nongfu Spring ra, chạy chậm đi tính tiền, may mà lúc này siêu thị cũng không có khách hàng.
Cậu vội vã như vậy cũng là có nguyên do, sắc mặt Tôn Vấn Cừ trắng bệch, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi, rốt cuộc đã say thành thế nào, cậu chỉ sợ mình làm chậm một chút, người này lại rượu điên lên gây ra phiền phức gì trên vỉa hè.
Cầm nước ra khỏi siêu thị, liếc mắt đã nhìn thấy xe ở ven đường, cùng với Tôn Vấn Cừ ngồi xổm ven đường.
"Đây, anh hiện..."Phương Trì đưa nước tới, Tôn Vấn Cừ không nhận lấy, chống tay lên xe không động đậy, cậu vừa nhìn cái tư thế này là căng thẳng: "Không phải chứ, anh nôn ra à? Anh làm sao nói một câu đã nôn rồi!"
"Tôi không nôn, dạ dày khó chịu," Tôn Vấn Cừ rề rề đứng lên, dựa vào xe, cầm lấy nước trong tay cậu, ngửa đầu đổ mấy ngụm, liếc mắt nhìn cậu, "Lại nói lần trước, tôi nôn là uống nôn chắc."
"Đỡ hơn chưa, đỡ rồi thì lên xe, đã hơn 11 giờ rồi," Phương Trì nhìn điện thoại, "Ngày mai tôi không đến muộn được."
Tôn Vấn Cừ lại uống thêm hai ngụm, ném nửa bình nước vào trong thùng rác bên cạnh: "Đi."
"Đúng là lãng phí," Phương Trì đi vòng qua rồi lên xe, "Biết vậy đã mua cho anh bình nhỏ."
"À, là quá lãng phí luôn." Tôn Vấn Cừ nghĩ ngợi, "Không thì cậu đi lấy lại đi?"
Phương Trì không để ý đến hắn nữa, khởi động xe.
Tôn Vấn Cừ uống được nửa bình nước rồi, như là khôi phục được tinh thần, tựa lưng vào ghế ngồi, lăn qua lộn lại không ngừng lấy một lần.
Phương Trì lái xe vẫn là tay lái mới, vốn là đã căng thẳng lắm rồi, khóe mắt liếc thấy Tôn Vấn Cừ hơi động, cậu lại cảm giác gấp gáp hơn, cứ cảm giác sẽ bị đụng vào tay.
"Anh mọc bọ chét đấy à?" Cậu thật sự không nhịn được hỏi một câu.
"Đau đầu." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đã vậy rồi anh còn cứ uống rượu?" Phương Trì cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Bình thường uống chút không sao," Tôn Vấn Cừ nhíu mày lại uốn éo, tay đè lên thái dương, "Hôm nay uống phải rượu pha, không biết ai uống nhiều rồi lại đổ rượu trắng vào trong ly rượu vang của tôi."
"Cái tính cách của anh, người không uống nhiều cũng sẽ cho anh uống rượu pha." Phương Trì nói.
"Vậy à?" Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, qua một lúc liền cười, "Có khi thế cũng nên."
Tôn Vấn Cừ có vẻ là khó chịu lắm, dọc đường đi không nói gì nữa, chỉ nhíu mày một tay ấn bụng, một tay đè lên thái dương, đổi qua lại.
Đến lúc sắp tới nhà, hắn mới dừng lại, nhắm hai mắt không biết là đang ngủ hay là chỉ nhắm mắt.
Lái xe đến cổng nhà Tôn Vấn Cừ cũng không tìm được chỗ đỗ xe, trên đường cũng không tìm được chỗ đỗ xe, Phương Trì chỉ có thể như những người khác dừng xe lại ven đường.
"Này," cậu đẩy Tôn Vấn Cừ một cái, "Đến rồi."
Tôn Vấn Cừ không động đậy.
"Tỉnh lại đi, về nhà rồi ngủ tiếp." Phương Trì lại đẩy hắn một cái, "Anh không đứng lên là tôi đi bây giờ."
Tôn Vấn Cừ vẫn không động đậy gì, chỉ nhíu mày.
Phương Trì có hơi bất lực, sững sờ một lúc, liền xuống xe, vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe ra, thò nửa người vào kéo cánh tay Tôn Vấn Cừ: "Tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa!"
Tôn Vấn Cừ vẫn không thèm động đậy.
"Anh đừng hy vọng tôi ôm anh vào, còn không chịu đứng lên anh hôm nay cứ ngủ trong xe đi." Phương Trì nói xong liền cong thắt lưng trừng hắn gần một phút, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ vẫn ngủ đến không biết trời đất gì, cậu mở cửa sổ ra một khe nhỏ, sau đó lui ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, đã khóa xe.
"Đi đây!" Cậu ném chìa khóa qua khe cửa sổ vào, chìa khóa rơi vào tay Tôn Vấn Cừ,
Quay người đi được mấy bước, Phương Trì liền dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ trong xe vẫn không có động tĩnh gì, vì thế nhanh chân đi về phía cửa sau của khu nhà.
Bây giờ trời vẫn không coi là quá lạnh, ngủ trong xe một đêm cũng không có vấn đề gì.
Vừa nghĩ vừa đi ra cửa sau, điện thoại di động của cậu vang lên, móc ra nhìn, là số của Tôn Vấn Cừ.
Cậu có hơi câm nín nghe điện thoại: "Tỉnh rồi à?"
"Cứ vứt cha đẻ mày trong xe thế hả con?" Giọng Tôn Vấn Cừ còn mang theo giọng mũi.
"Không phải à?" Phương Trì dừng chân lại.
"Quay lại," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi khó chịu chết đi được, không đi bộ được."
Lúc Phương Trì trở lại bên cạnh xe, Tôn Vấn Cừ vẫn đang dựa vào ghế phó lái, một mặt đau khổ nhíu mày.
"Tôi dìu anh vào đi thôi." Phương Trì mở cửa xe ra.
"Không đi được, chóng mặt." Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt.
"...Vậy tôi đưa anh vào kiểu gì được?" Phương Trì cau mày, trong xe toàn là mùi rượu, ngửi thôi đã thấy buồn bực.
"Cõng tôi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cái gì?" Phương Trì ngẩn người, giọng cũng vô tình tăng cao.
"Chờ tôi tìm....hợp đồng," Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt sờ soạng trên người một lúc, vậy mà rút ra được từ trong túi quần bản "hợp đồng phục vụ" kia, mở ra đưa tới trước mặt cậu, "Đọc đi?"
Phương Trì đẩy tay hắn ra, ném hợp đồng qua một bên, kéo cánh tay hắn lên: "Chỉ có lần này."
"Cũng không chắc." Tôn Vấn Cừ nói.
Nếu không phải nghe giọng Tôn Vấn Cừ lộ rõ khó chịu, sắc mặt cũng rất tệ, Phương Trì thật sự không thể đứng đây thêm một giây nào nữa.
Cậu quay người, ngồi xổm một bên cửa xe, giọng buồn bực mà nói một câu: "Lên đi."
Tôn Vấn Cừ đứng dậy, đổ người xuống lưng cậu, cánh tay ôm lấy vai cậu.
"Đừng có lộn xộn." Phương Trì đầu tiên là lấy chìa khóa ra từ trong túi áo hắn, sau đó nhấc chân hắn lên, đá lên cửa xe.
"Cơ bắp không tệ." Tôn Vấn Cừ gối lên vai cậu, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói.
Một câu nói này như phất trần thoảng qua sau tai, nửa người Phương Trì đều ngứa ngáy, cậu bước nhanh đến trước cổng, nhẫn nhịn kích động ném Tôn Vấn Cừ qua tường vào sân, vừa mở cửa vừa nói: "Anh đừng có nói gì!"
"Tại sao?" Tôn Vấn Cừ cười, đột nhiên thổi một hơi lên cổ cậu, "Tôi khen cậu đấy thôi."
Động tác này làm Phương Trì suýt nữa ném luôn Tôn Vấn Cừ xuống đất, cậu cắn răng bình tĩnh lại: "Tôi cảnh cáo anh..."
"Tôi buồn nôn." Tôn Vấn Cừ đột nhiên nói.
"Nhịn! Nhịn đi!" Phương Trì gào lên, lấy chìa khóa rất nhanh cắm vào ổ khóa cổng, cậu chưa từng toàn tâm toàn ý mà mở cổng như vậy.
Sau khi mở cổng ra, cậu cõng lấy Tôn Vấn Cừ vọt tới cửa nhà, lần thứ hai toàn tâm toàn ý mà mở khóa cửa, cũng may là chìa khóa cửa và chìa khóa cổng khác nhau nhiều, cậu không cần thử qua thử lại.
Sau khi mở cửa ra, cậu thả Tôn Vấn Cừ xuống cạnh tường, để hắn dựa vào tường, sau đó giơ tay đập lên tường, hơi nóng nảy hỏi: "Đèn đâu? Nhà vệ sinh ở đâu?"
Tôn Vấn Cừ không nói gì, qua mấy giây, Phương Trì nghe thấy tiếng cười của hắn.
"Anh..." Phương Trì còn chưa nói xong, Tôn Vấn Cừ không biết đã làm sao mà bật được đèn phòng khách lên.
Trong phút chốc đèn sáng lên, Phương Trì thấy được nụ cười trên mặt hắn, tức khắc có kích động muốn tha hắn ra ngoài ném ra đường.
"Nhìn thấy con trai hiếu thuận như vậy, ba liền đỡ nhiều rồi." Tôn Vấn Cừ cười nói, giơ tay lên.
Phương Trì vừa nhìn thấy động tác này của hắn, theo bản năng mà che phía sau.
Tôn Vấn Cừ vừa nhìn, lại càng cười dữ dội hơn: "Hôm nay không sờ mông cậu."
Phương Trì không tài nào hình dung được cảm xúc trong lòng mình lúc này, ngón tay chỉ vào mặt Tôn Vấn Cừ mấy lần, cũng không nói lên lời, cuối cùng mở cửa đi ra ngoài, cửa ngay sát tai Tôn Vấn Cừ loảng xoảng đóng lại.
Tôn Vấn Cừ cười thêm hai tiếng mới khom lưng ôm bụng chạy vào nhà tắm, nằm nhoài trên bồn rửa tay ấn mạnh hai lần cũng không nôn ra được gì.
Trong dạ dày cháy như có lửa, đầu cũng bắt đầu từ hơi váng váng mà phát triển đến mức đau như sắp nứt ra.
Bạn bè của hắn đều biết hắn không thể uống rượu pha, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào lại nâng cốc đến mức đổ lẫn rượu vào ly hắn!
"Đệch," hắn rửa mặt, trở về phòng khách cuộn tròn trên ghế sofa, một tay chọc vào bụng, một tay lấy điện thoại di động ra gọi cho Mã Lượng, "Lượng Tử, lại đây."
Lúc Mã Lượng vào nhà, Tôn Vấn Cừ đang ôm gối dựa, toàn thân đổ mồ hồi lạnh chui trong sofa xe tivi.
"Con, con trai mày đâu rồi?" Mã Lượng móc ra mấy hộp thuốc từ đâu đó, vừa cầm cốc rót nước vừa hỏi.
"Đi rồi," Tôn Vấn Cừ nói, ngẫm lại liền vui vẻ, "Bỏ chạy như thỏ."
"Cười...còn khó coi, hơn khóc," Mã Lượng cau mày đưa thuốc và nước cho hắn, "Sao không bảo cậu ta mua, mua cho ít thuốc."
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn gã không nói gì, ném thuốc vào miệng rồi ngửa đầu đổ một cốc nước uống, sau đó nhắm mắt lại thở dài: "Mất mặt."
"Tao nói đưa, đưa mày về, không chịu," Mã Lượng nhìn hắn, "Bảo, bảo thằng nhóc kia đưa, đưa lại ngại mất mặt."
"Ngậm miệng đi," Tôn Vấn Cừ dựng thẳng ngón tay giữa về phía gã, "Tao chỉ muốn đùa cậu ta, thằng nhóc này... mày không nhìn ra à."
"Sao?" Mã Lượng đáp một tiếng.
"Nó ghét tao..."
"Nhìn ra được rồi."
"Đừng có cướp lời!" Tôn Vấn Cừ ôm gối, một lần nữa cuộn người lại, "Nguyên nhân cậu ta ghét tao nhất là gì, mày nhìn ra được không?"
"Không, dù sao thì lí do to nhất, tao ghét, ghét mày... là mày không nên cơm cháo gì," Mã Lượng nói, "Bùn nhão không trát được tường."
"Cút đi," Tôn Vấn Cừ vừa cười, cười một nửa thì lại có hơi bực mình, liền ho khan hai cái, "Tao thích đàn ông, cậu ta ghét tao cái này."
Mã Lượng không nói gì, đi qua lôi hắn ném vào giường trong phòng ngủ, rồi lấy túi nước ấm cho hắn ôm.
"Ai u...đau dạ dày," Tôn Vấn Cừ trở mình nằm sấp, lông mày sắp nhíu lại thành lò xo.
"Thay sang quần áo ngủ, không?" Mã Lượng mở tủ quần áo ra hỏi hắn.
"Không thay." Tôn Vấn Cừ chôn nửa mặt trong gối hừ một tiếng.
"Ngủ, ngủ đi." Mã Lượng nhìn đồng hồ trên tường, "Mai tao qua, qua đây trước."
"Ừ, lái xe đi." Tôn Vấn Cừ phất tay, "Về ôm vợ mày đi."
"Đừng có ước ao." Mã Lượng nói.
Tôn Vấn Cừ liền ôm gối nở nụ cười nửa buổi.
"Mau ngủ đi." Mã Lượng lấy gói thuốc lá ra, đến bên cửa sổ phòng khách rút một điếu ra, đứng một lúc rồi mới quay lại phòng ngủ nhìn thử, chắc chắn hắn không nói gì cũng không xoay loạn nữa rồi mới tắt đèn phòng ngủ rời đi.
Phương Trì cảm giác mới chỉ có một ngày, bản thân đã sắp bị Tôn Vấn Cừ làm nhiễu sự đến mức suy nhược thần kinh, cả tối ngủ không ngon, đến sáng đầu óc còn nặng nề mơ màng.
Cảm giác ba tháng sau nếu không phải bị Tôn Vấn Cừ dằn vặt chết, thì chính là Tôn Vấn Cừ bị cậu đánh chết.
Vốn là thừa dịp đi học ngủ bù lấy sức, mà không khí lớp 12 như thể đang ra chiến trường, vừa vào phòng học đã thấy trong phòng học dán đầy lời động viên dốc lòng to nhỏ.
Buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất.
Có điều sau khi nhìn chữ Tôn Vấn Cừ, mấy câu này trước đây cậu cho rằng viết rất đẹp, giờ tự nhiên bị giảm xuống mấy đẳng cấp....
Chống đỡ được hai tiết, Phương Trì đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, cố tình tiết hai lại là lớp của lão Lý, lão Lý nhiệt tình, tận dụng bằng sạch giờ nghỉ giữa giờ đứng trên bục giảng, như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông tan học.
Lớp khác tan học bình thường có vẻ cũng không nhiều, chỉ có nhìn thấy mấy người thoảng qua bên ngoài lớp học bọn họ mới nhận ra được quả thật đã đến giờ tan học.
"Lớp sáu đúng không? Chạy đến đây làm gì?" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói một câu, lớp bọn họ và lớp sáu luôn xích mích, loại hành vi như thị uy này lập tức kéo thù hận tới.
Lớp sáu và lớp bọn họ nằm cùng một tầng, hai lớp ở hai đầu hành lang, từ đầu hành lang bên kia đến chỗ bọn họ, lang thang cũng có thể gần như coi là lặn lội đường xa, có công phu này đã có thể đi xuống dưới tầng vào trong quầy bán hàng rồi.
"Có việc gì không?" Lão Lý cũng nhìn thấy người bên ngoài, đứng trên bục giảng hỏi bọn họ một câu.
Trong phòng học tức khắc cùng vang lên một loạt âm thanh ồn ào lẫn tiếng xuỵt im lặng.
Mấy người nọ nhanh chóng rời đi, trước lúc đi còn trừng vào trong phòng học mấy cái.
Ánh mắt rất khiêu khích, cũng khá hung hăng, Phương Trì nhìn theo tầm mắt bọn họ nhìn ra sau mình mấy hàng, không nhìn ra ai là mục tiêu của bọn họ.
Có điều dưới trạng thái áp lực này, trong trường học thỉnh thoảng sẽ xảy ra ẩu đả, như thể nhân cơ hội mà giải tỏa, mày đụng vào tao một cái, tao liếc mày một cái, đều có khả năng phát triển từ mồm miệng đến chân tay.
Buổi chiều Phương Trì rốt cuộc cũng không chịu nổi, một tiết tự học cuối cùng bị giáo viên tiếng Anh trưng dụng, cậu vẫn cứ mặc kệ ánh mắt như đuốc của giáo viên mà gục xuống bàn ngủ một tiết.
Vừa tan học cái là cậu lại tỉnh táo lại.
"Này, tao giúp mày hỏi rồi," Lương Tiểu Đào cũng nằm úp sấp xuống bàn, "Hoàng tổng nhà mày hiện giờ vừa khéo làm triệt sản, nếu mày hôm nay có thời gian thì mang đến, tao nói với người ta rồi, cứ mang đến luôn là được."
"Hả," Phương Trì đáp một tiếng, "Là bác sĩ lần trước mày nói à?"
"Chính là người đó, mày không nỡ đấy à?" Lương Tiểu Đào hỏi.
"Hoàng tổng bây giờ chẳng thèm cho tao sắc mặt tốt, tao sợ thiến nó rồi nó lại giết tao luôn," Phương Trì cười, "Buổi tối tao mang nó đến cảm nhận thử trước đi."
Từ trường học đi về, Phương Trì luôn đi bộ, xem như rèn luyện thân thể, phía sau trường học là một con đường nhỏ, đường một chiều, ít xe cộ, cây lại rất nhiều, đeo tai nghe chậm rãi đi trên con đường này còn rất dễ chịu, Phương Trì có lúc còn chạy bộ về.
Đi một lúc, có hai chiếc xe điện từ phía sau cậu lái lên phía trước, quẹo vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Đều là người cùng trường bọn họ, Phương Trì nhận ra hai tên này chính là hai đứa lớp sáu hôm nay loanh quanh bên ngoài phòng học bọn họ.
Cậu hơi do dự, bước nhanh theo, tháo tai nghe xuống, lúc đến gần mới nghe thấy từ trong hẻm vang lên tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng đánh nhau, còn có tiếng người chửi bậy.
"Đánh mày chứ ai! Ông đã sớm nhìn mày không vừa mắt!"
Phương Trì nhíu mày, nếu như là đánh người lớp bọn họ, cậu phải đến giúp.
Tiện tay sờ trong cặp, không sờ được vũ khí vừa tay gì, chỉ có một thiết bị tụt xuống* cùng với một cái đinh cắm leo núi*, đinh thì quá ác, cậu kẹp thiết bị tụt xuống giữa ngón tay, đi tới đầu ngõ.
"Con mẹ nó, mày một thằng đồng tính, túm cái gì mà túm!" Có người lại chửi một câu, sau đó là tiếng nắm đấm đập lên người.
Phương Trì đột nhiên dừng bước.
Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn thấy người trong hẻm.
Đánh người là bốn, năm đứa lớp sáu, bị đánh, là Tiếu Nhất Minh.
______________________________________________________
*dịch vụ lái xe: dịch vụ trả phí khi chủ xe không thể lái xe,ví dụ như ở khách sạn, club cung cấp dịch vụ cho khách hàng đã say rượu, lái xe du lịch, v.v
*Nongfu Spring:
*thiết bị tụt xuống: công dụng là tăng ma sát với dây, tạo ra tác dụng làm hãm lúc tụt xuống.
*đinh cắm leo núi:
/97
|