Hai mắt Tôn Vấn Cừ còn chưa làm quen được với ánh sáng trong phòng, mà đèn lại sáng phía sau hai người, chiếu ra một mảng bóng tối đen xì đung đưa.
Không hiểu sao lại khiến người ta hơi hơi hưng phấn.
Người Phương Trì nóng bỏng, nếu không biết sẽ nghĩ hiện giờ cậu đang phát sốt, ít nhất cũng phải 40 độ.
Tôn Vấn Cừ muốn xoay người, mà Phương Trì kề sát ngay sau lưng hắn, đè rất chặt, tay thậm chí còn vững vàng đặt lên vai hắn, trong lòng bàn tay cũng là nhiệt độ nóng bỏng như vậy.
Cô cảm xúc đã lâu không gặp đang tràn ra từng chút một.
Phương Trì không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cậu bên tai.
Tôn Vấn Cừ không nhìn rõ vẻ mặt cậu ra sao, nhưng lại có thể cảm nhận được, cánh tay ôm từ trên eo hắn tới trước người, răng gặm cắn bên cổ hắn và sau vai.
Giây phút Phương Trì cắn lên vai hắn, Tôn Vấn Cừ nhíu mày, có hơi đau.
Thực sự là chó hoang.
Mà chút đau đớn bé nhỏ này, ngay lúc thần kinh nhạy cảm, rất nhanh đã chuyển thành khiêu khích.
Hơi thở của Tôn Vấn Cừ cũng gấp gáp lên, trở tay lại bóp một cái trên thắt lưng Phương Trì.
Phương Trì dừng động tác lại, cầm lấy tay hắn, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn.
Gò má Tôn Vấn Cừ rất đẹp, cho dù là dưới ánh sáng yếu như bây giờ, nhưng cậu căn bản không cần nhìn rõ, mỗi một góc độ, mỗi một tấc trên người Tôn Vấn Cừ mà môi và tay cậu đã đi qua, đều in hằn trong đầu cậu.
Cậu tàn nhẫn mà thở hổn hển bên trong hõm vai Tôn Vấn Cừ, ôm lấy hắn, nắn bóp, xoa, muốn để thân thể hai người càng dính sát, càng chặt chẽ thêm.
Phim sex cũng chẳng phải sách giáo khoa, lúc Phương Trì xem chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, giờ lại càng không biết mình phải làm gì.
Chỉ biết là có cảm giác đã không thể nào nhịn lại nữa.
Tay cậu sờ soạng bên gối, mình có lẽ cũng chỉ nhớ được thứ kia nằm ở chỗ nào.
"Lấy...gì?" Tôn Vấn Cừ dùng giọng trầm thấp hỏi một câu.
Phương Trì không nói gì.
Hôm nay, họng Tôn Vấn Cừ vốn đã hơi khàn, giờ gằn giọng thở hổn hển, mang theo gợi cảm khiến không một ai có thể suy nghĩ nổi.
Hô hấp của Phương Trì có hơi khác thường.
Tôn Vấn Cừ có thể nghe ra được.
Bên trong hơi thở gấp gáp nặng nề của cậu còn lẫn cả dục vọng rõ ràng không hề che giấu, mang theo liều mạng cấp thiết, e là ngay cả dòng suy nghĩ cũng sắp ngừng lại.
Tôn Vấn Cừ thích cảm giác như vậy, động tác ngô nghê xen lẫn khát vọng nguyên thủy, từng va chạm đều có thể bắn chuẩn xác lên nơi mẫn cảm trên thân thể hắn.
Lúc Phương Trì dùng một tay ôm lấy eo hắn, một tay khác vặn chân hắn ra, Tôn Vấn Cừ cảm thấy tay cậu mang theo cảm giác man mát, trơn trượt.
Chưa chờ hắn phản ứng lại, ngón tay Phương Trì đã thăm dò tiến vào một chút.
"Tôi..đệt..." Tôn Vấn Cừ đột nhiên nhấc đầu lên, thở hổn hển thấp giọng mà kêu một tiếng.
"Hơ?" Động tác Phương Trì hơi dừng lại, giọng nói có hơi bất ổn.
"Không," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, hô hấp Phương Trì rất loạn, kề sát trên mỗi tấc da hắn đều là nóng bỏng, đốt đến mức người ta có hơi hoảng hốt, "Cậu như vậy....còn không bằng vào thẳng luôn..."
"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng sau tai hắn, hơi thở vốn đã hỗn loạn lập tức loạn tới mức hoàn toàn chẳng còn tiết tấu.
Cùng với lúc Phương Trì cứ như vậy mà vào thẳng luôn, Tôn Vấn Cừ căng cả người, khàn họng hừ một tiếng.
Hắn cảm thấy, mình thật sự đã đánh giá cao trí thông minh lúc mở van của một cậu trai tơ ngây thơ rồi.
...
Trong phòng rất yên tĩnh, máy điều hòa kêu ù ù, thế nhưng bên ngoài hành lang không biết là nhà nào trên tầng có khách tới, tiếng bước chân ầm ầm vang lên mấy phút liên tục mới chậm rãi nhỏ đi.
"Tôi muốn đi tắm," Tôn Vấn Cừ nằm nghiêng nhắm mắt lại, "Toát mồ hôi cả người rồi."
"Một lúc nữa." Phương Trì từ phía sau ôm hắn không buông tay.
"Một lúc nữa của cậu đã gần nửa tiếng rồi." Giọng Tôn Vấn Cừ hơi lười biếng.
"Em còn chưa lại sức nữa." Giọng Phương Trì hơi buồn bực, đôi môi nhẹ nhàng cọ lên tai hắn, thi thoảng lại dùng lưỡi liếm một cái.
"Cậu lại sức cái gì?" Tôn Vấn Cừ trở tay lại sờ mặt cậu, "Sao tôi lại cảm thấy là tôi làm cậu hôn mê thế này."
Chóp mũi Phương Trì đè lên gáy hắn, cười ha ha mấy tiếng, chẳng nói gì.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Hoàng tổng vẫn luôn ngủ ngoài phòng khách đã lách vào qua khe cửa, sau đó cứ thế nhảy lên giường, bước đi loanh quanh qua lại bên cạnh hai người họ.
"Đừng làm loạn." Phương Trì dùng chân lay nó.
"Tôi muốn đi tắm." Tôn Vấn Cừ nói.
"Một lúc nữa." Phương Trì ôm hắn.
"Còn không buông tay là tôi đánh đấy." Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.
Phương Trì cười, lại gần hôn hắn một cái: "Em tắm cùng được không?"
"Tắm đi," Tôn Vấn Cừ đẩy cậu ngồi dậy, rồi sờ lên ga giường, cả tay đều trơn dính, "Cậu đổ cả lọ gel bôi trơn lên người tôi đấy à?"
"...Chắc là không đâu," Phương Trì lấy lọ qua nhìn thử, rồi hơi ngượng ngùng mà ném lọ qua một bên, "Em cũng không biết phải dùng bao nhiêu...sợ anh đau."
"Cậu còn nhớ được tôi có đau hay không cơ đấy?" Tôn Vấn Cừ lười biếng xuống giường, xoa xoa đầu Hoàng tổng, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Phương Trì nhìn bóng lưng hắn, sững sờ trên giường một lúc rồi mới nhảy xuống giường, chạy theo vào buồng tắm.
"Này," Phương Trì vừa thử nước ấm bình nóng lạnh, vừa quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ đang đứng dựa vào tường, "Em làm đau anh rồi à?"
"Vẫn được," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không phá cả người tôi đi tôi đã bất ngờ lắm rồi."
"...Nếu anh không thoải mái thì...nói với em," Phương Trì mở nước nóng ra xối lên người hắn, lúc nói hơi hơi đỏ mặt, "Là, em không có kinh nghiệm mà, anh nói với em rồi, em sẽ...biết."
Tôn Vấn Cừ xoay tay lại chống lên tường.
Phương Trì xối nước lên lưng hắn, đợi một lúc thấy hắn không nói gì, lại gần nhỏ nhẹ hỏi: "Sao anh không nói gì, anh...cười gì thế!"
"Tôi còn không được cười nữa à?" Tôn Vấn Cừ cười, xoay mặt qua nhìn cậu.
"Em đang nói nghiêm túc với anh mà," Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, "Chuyện này anh không nói với em, em làm cho anh không dễ chịu..."
"Làm tôi không dễ chịu thì đến lượt tôi," Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại, "Tôi chắc chắc có thể khiến cậu rất dễ chịu."
"Em..." Phương Trì há miệng không nói nên lời, đưa tay lên xoa lưng hắn.
"Làm sao," Tôn Vấn Cừ nói, "Không chịu à?"
"Không," Phương Trì dán tới sau lưng hắn chà chà, "Anh muốn thế nào cũng được, giờ em đang nói phần em."
Giọng điệu nghiêm túc của Phương Trì làm Tôn Vấn Cừ vừa nhìn tường vừa cười: "Vấn đề học thuật này sau đó chúng ta sẽ từ từ thảo luận."
"...Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.
"Này," Tôn Vấn Cừ cúi đầu để cậu xối nước một lúc liền chậc một tiếng, "Cậu cũng được đấy chứ, tôi còn tưởng cậu được có năm phút đã phải rút ra."
Phương Trì không nói gì, qua nửa buổi mới nói một câu: "Em cũng có ngốc đâu, trước lúc anh về em đã tự tuốt một lần rồi."
"Ôi con trai tôi," Tôn Vấn Cừ quay người sang nở nụ cười, "Con trai tôi còn nghĩ chu đáo quá."
Phương Trì nhìn hắn, ngẫm nghĩ liền vui vẻ: "Con chỉ nghĩ kỹ mỗi chuyện này."
Tắm xong đi ra, Phương Trì cảm thấy hơi mệt, đang định nhanh chóng đi ngủ, đại thiếu gia nhà giàu Tôn Vấn Cừ lại đổ người ra ghế sofa, bày tỏ là đói bụng rồi, cần ăn gì đó.
"Muốn ăn gì? Giờ cũng chỉ có mì với cacao thôi." Phương Trì hỏi.
"Mì đi," Tôn Vấn Cừ lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra, "Mì trứng lạp xưởng."
"...Hơn nửa đêm rồi, anh không sợ béo thật à." Phương Trì thở dài, quay người đi vào nhà bếp.
"Cậu không ngại mệt là được," Tôn Vấn Cừ bắt đầu sấy tóc, sấy một lúc liền ném máy sấy qua một bên, "Ngày mai đi mua máy sấy tóc đi, không tài nào chịu nổi cái máy rách nát này nữa, đánh phát rắm có khi còn nóng hơn nó."
Phương Trì vốn không đói bụng, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tiêu hao có hơi nhiều thể lực, mà lúc nấu mì chỉ mới ngửi mùi thôi... cậu lập tức cảm thấy mình đói bụng đến mức có thể nuốt được một Tôn Vấn Cừ.
Vì vậy liền cứ thế nấu luôn một nồi đầy ụ, bưng ra để trên bàn.
"Cậu định ra ngoài phát cơm tình thương đấy à?" Tôn Vấn Cừ nhìn thấy nồi mì liền giật mình nhíu mày.
"Anh ăn bát này," Phương Trì múc mì ra cho hắn, "Chỗ còn lại em ăn được hết."
"Người trẻ tuổi đúng là trâu bò." Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế nhìn cậu.
Ăn xong mì, dọn dẹp xong giường, sấy khô tóc cho Tôn Vấn Cừ, đến lúc nằm dài được trên giường cũng đã một giờ rồi, Phương Trì ôm Tôn Vấn Cừ, có hơi uể oải nhưng lại rất mãn nguyện mà kéo dài giọng, thở ra một hơi thật dài.
"Ngày mai tôi đến chỗ Lượng Tử," Tôn Vấn Cừ sờ lên cánh tay cậu, "Nếu cậu ở nhà chán, thì đi cùng đi."
"Cả một ngày à?" Phương Trì hỏi.
"Chỉ sáng thôi, kỹ thuật viên chuẩn bị bản thiết kế xong là được, hai ngày nữa phải bận rộn rồi, phải làm đất," Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng chán lắm, cậu phải ngồi một bên không được làm phiền tôi."
"Ừ," Phương Trì cười, "Hai hôm nữa em cũng phải đến câu lạc bộ."
Đêm đó, Phương Trì ngủ rất sâu, cảm giác mình cả đêm đều ngủ, ngủ một giấc quả thực hài lòng mỹ mãn.
Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy mặt Tôn Vấn Cừ, tâm trạng ngủ quá hài lòng mỹ mãn đã lên tới đỉnh điểm.
Cậu vốn nghĩ đêm nay mình ít nhất cũng sẽ phải mơ vài lần, chiếu lại mấy cảnh, cảm nhận thêm trong mơ mấy lần cảm xúc không có cách nào dùng lời miêu tả được, thậm chí nhớ cũng không nhớ lại được của đêm qua.
Mà không ngờ, mình thế mà lại ngủ thẳng một giấc đến lúc tỉnh.
Cậu không nhúc nhích, cũng không rời giường, cứ như vậy nằm nghiêng mà nhìn chăm chú mặt Tôn Vấn Cừ.
Mãi cho tới bây giờ, giây phút cậu nhìn lại Tôn Vấn Cừ, hưng phấn cùng dục vọng từng cảm nhận đêm qua mới từng chút một rõ ràng trở lại, như lông tơ bé nhỏ, chậm rãi cọ qua thân thể cậu.
Dễ chịu mà...hưng phấn.
Cậu nhẹ nhàng tới gần, hôn lên mặt lên cổ lên ngực Tôn Vấn Cừ, tay thuận theo bụng hắn chậm rãi đi xuống, sờ lên.
"Hai lựa chọn." Tôn Vấn Cừ đột nhiên mở miệng, mang theo giọng mũi vì vẫn chưa tỉnh hẳn.
"Ơ?" Phương Trì sợ hết hồn, lén lút đùa giỡn lưu manh bị bắt ngay tại trận.
"Hoặc là cậu dậy khỏi giường," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, đưa tay gẩy lên mũi cậu, "Hoặc là cậu nằm sấp tử tế."
Phương Trì gãi đầu, cười: "Anh nói thật à?"
"Giả," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Sáng sớm ra, tôi còn chưa ngủ đủ thì lấy đâu ra hơi sức đi làm cậu."
Phương Trì bị câu nói này của hắn làm cho nửa ngày cũng chẳng thể nào đáp lời, chỉ có thể tiếp tục nhìn hắn.
"Nếu cậu có hứng thú đến thế," Tay Tôn Vấn Cừ vòng qua sau đầu cậu nhẹ nhàng ấn ấn về hướng dưới thân mình, cười nói, "Không thì cậu..."
"Ừ." Phương Trì hất chăn trên người hắn lên, tóm lấy quần lót hắn rồi kéo xuống dưới.
"Ôi ôi ôi," Tôn Vấn Cừ cong chân lên, "Tôi đùa cậu thôi, cậu còn đến thật à?"
Phương Trì ngừng tay, chống lên giường nhìn hắn: "Chuyện này anh đừng đùa em, em nói cho anh biết, chuyện này chỉ cần đùa thôi, em chắc chắn sẽ coi là thật."
"Cậu đâu chỉ là rau hẹ tinh!" Tôn Vấn Cừ thở dài, ngồi dậy, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mặc quần áo vào, "Cả ngày ghìm súng đuổi theo người bắn phá."
"Thương* vương." Phương Trì nói.
*Thương ở đây là súng.
Tôn Vấn Cừ cố nhịn cười, quay đầu lại liếc nhìn cậu.
Phương Trì tự mình không nhịn được cười, ngồi trên giường nở nụ cười rất lâu.
Ăn sáng xong, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ cùng đi xuống tầng.
"Em lái xe à?" Phương Trì cầm chìa khóa.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
"Em lái xe, anh nghỉ ngơi đi," Phương Trì xoa mũi, "Em cứ cảm thấy hôm qua em làm anh đau rồi, anh nghỉ ngơi đi, em lái xe cũng được."
"Vậy cậu lái đi." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phòng làm việc của Mã Lượng ở vùng ngoại thành, mà là hai hướng với nhà Phương Trì, cho nên cách cũng rất xa, cả đường Phương Trì đều đang tính toán khoảng cách, lái xe có lẽ cũng phải mất hơn một tiếng.
Tôn Vấn Cừ trước đó nói còn có thể chạy qua hai đầu, giờ Phương Trì lại có hơi không nỡ, mệt một ngày rồi còn lái xe hơn một tiếng?
"Được một nửa đường chưa?" Phương Trì nhìn hướng dẫn trên xe.
"Hơn một nửa," Tôn Vấn Cừ nói, đang định đưa tay ra mở nhạc, điện thoại di động vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn, "Chú Lượng Tử của cậu nhớ tôi rồi."
Phương Trì cười.
Tôn Vấn Cừ nghe điện thoại: "Alo?"
"Vấn Cừ?" Bên đầu kia điện thoại vang lên giọng Hồ Viện Viện.
"Sao chị lại gọi điện thoại cho em?" Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Này, hôm nay cậu tới đây đúng không?" Giọng Hồ Viện Viện đè rất thấp, nghe có vẻ đang vội.
"Trên đường, làm sao thế?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chị bảo cậu, không thì hôm nay cậu đừng tới đây nữa." Hồ Viện Viện nói rất nhanh, "Ông cụ nhà cậu đến, ngồi ở đây nửa tiếng rồi, chị thấy ông cụ không có ý định đi đâu!"
"Ba em?" Tôn Vấn Cừ sững sờ, ba ở chỗ Mã Lượng?
Ba sao lại chạy đến chỗ Mã Lượng? Hắn ngồi ngay ngắn lại: "Sao ông ấy lại đến, ông ấy có biết đường đâu."
Chân Phương Trì đang đạp chân ga lỏng ra, ba Tôn Vấn Cừ?
"Ông cụ thì không biết, nhưng Lý Bác Văn biết chứ," Trong giọng Hồ Viện Viện toàn là khó chịu, "Nó dẫn ông cụ tới đây! Thằng óc chó này!"
Tôn Vấn Cừ nhíu mày trầm mặc.
"Lượng Tử vẫn đang ngồi nói chuyện," Hồ Viện Viện liền nói nhỏ đi, "Mới vừa nãy ông cụ còn đi xung quanh, chắc cũng không nhìn ra được cậu làm gì ở đây đâu, không thì chờ ông cụ đi rồi cậu hẵng tới."
"Không được," Tôn Vấn Cừ bóp trán, "Em còn có thể ngày nào cũng tới chắc, ông ấy không muốn nghe thấy gì đó, thì ông ấy đừng có đến."
"Vậy...được rồi." Hồ Viện Viện hơi ngập ngừng, "Vậy chốc nữa cậu nhớ kiềm chế một chút."
Tôn Vấn Cừ dập điện thoại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Có chuyện gì thế?" Phương Trì hơi căng thẳng liếc mắt nhìn hắn.
"Ba tôi đang ở chỗ Lượng Tử." Tôn Vấn Cừ nói.
"À," Phương Trì ngây người, "Vậy ông ấy...vậy em..."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, Phương Trì cũng không biết phải nói thế nào.
Quan hệ của Tôn Vấn Cừ với ba hắn không tốt, chuyện này cậu có biết, mà không tốt ở mức độ nào, tình hình cụ thể thế nào, cậu đều không biết, chỉ có thể im lặng theo.
Trong lòng ngập tràn thấp thỏm bất an.
Đầu bên kia có lẽ là Mã Lượng hoặc là vợ Mã Lượng, hẳn là đang khuyên Tôn Vấn Cừ hôm nay đừng qua đó.
Mà Tôn Vấn Cừ vẫn muốn qua.
Vậy mình thì sao?
Mình có cần qua cùng không?
Liệu có ảnh hưởng đến Tôn Vấn Cừ không?
Nếu như để ba anh ấy hỏi tới, có thể nào làm khó Tôn Vấn Cừ không?
Nhưng Tôn Vấn Cừ cũng không bảo cậu quay về.
Là không để ý tới cậu, hay chính là vẫn muốn để cho cậu qua đó?
Phương Trì cảm thấy lòng bàn tay mình đột nhiên đổ mồ hôi, cầm lấy vô lăng, trong lòng căng thẳng như thể lúc tra điểm, cũng rất không an tâm.
"Không sao," Tôn Vấn Cừ rút cuộc cũng thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay gác lên vai cậu nhẹ nhàng nhéo một cái, rồi lại lấy ngón tay gẩy gẩy trên mặt cậu, "Cậu đến cùng đi."
"Ồ," Phương Trì nhanh chóng đưa mặt tới cọ vào tay hắn, "Vậy em phải nói thế nào?"
"Nói gì?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là...ba anh đó," Phương Trì hơi khó khăn nuốt nước bọt, "Ngộ nhỡ ông ấy hỏi em là ai, hoặc là nói gì đấy..."
"Cậu nói gì tùy cậu," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Tùy cậu, muốn nói gì thì nói, nếu như không muốn nói gì, thì đừng nói, không sao cả."
Phương Trì không lên tiếng, nhìn chằm chằm phía trước.
Phòng làm việc của Mã Lượng rất đẹp, trang trí rất hiện đại, vừa nhìn đã biết là địa điểm làm nghệ thuật.
Nhưng Phương Trì cũng không có tâm trạng thưởng thức, lúc dừng xe, cậu nhìn thấy một con SUV màu đen đang dừng bên ngoài cổng phòng làm việc.
Đây nhất định là xe ba Tôn Vấn Cừ, Phương Trì căng thẳng tới mức đây là xe gì cũng không nhìn được, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, rồi xuống xe.
Tôn Vấn Cừ cũng xuống xe, vỗ nhẹ hai lần sau thắt lưng cậu, đi tới trước cậu, rồi vào cổng.
Trên bộ bàn uống trà "hậu hiện đại và truyền thống kết hợp", "cổ điển và thời thượng giao thoa" có lẽ làm cho cha vừa nhìn thấy đã cau mày mà ngày thường Mã Lượng chỉ dùng để làm màu trong sân, giờ đã được dọn lên một bộ trà cụ cũng "hậu hiện đại và truyền thống kết hợp", "cổ điển và thời thượng giao thoa" giống vậy.
Bên cạnh bàn ngồi ba người.
Ba, Mã Lượng, và Lý Bác Văn.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn đi vào, Lý Bác Văn là người đầu tiên nghiêng đầu, lúc thấy rõ là hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi rất nhanh đã chuyển thành mừng rỡ.
"Vấn Cừ! Thật sự là cậu! Không ngờ, cậu còn đến thật!" Gã đứng lên, bước nhanh tiến lên đón, rồi quay đầu lại nói một câu với ba hắn, "Chú Tôn, chú xem đi, là Vấn Cừ thật này."
Tôn Vấn Cừ vừa nhấc tay lên ngăn lại cánh tay Lý Bác Văn đang đưa qua định đập lên vai hắn, vừa đi thẳng tới bên cạnh ba: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Ba hắn thả cái chén trong tay xuống, rồi quay đầu sang liếc mắt nhìn hắn: "Bất ngờ thật à?"
"Vâng." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cảm thấy mình đã trốn giỏi lắm rồi?" Ba cười lạnh.
"Không, con cũng đâu có trốn." Tôn Vấn Cừ cũng cười.
Ba nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi chuyển ánh mắt về hướng phía sau hắn: "Người nào đây."
—__—
Không hiểu sao cứ edit tới mỗi đoạn hai người rên, lại có kích động muốn edit thành "Ái chà chà, ái chà chà..." ʕʘ‿ʘʔ
Không hiểu sao lại khiến người ta hơi hơi hưng phấn.
Người Phương Trì nóng bỏng, nếu không biết sẽ nghĩ hiện giờ cậu đang phát sốt, ít nhất cũng phải 40 độ.
Tôn Vấn Cừ muốn xoay người, mà Phương Trì kề sát ngay sau lưng hắn, đè rất chặt, tay thậm chí còn vững vàng đặt lên vai hắn, trong lòng bàn tay cũng là nhiệt độ nóng bỏng như vậy.
Cô cảm xúc đã lâu không gặp đang tràn ra từng chút một.
Phương Trì không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cậu bên tai.
Tôn Vấn Cừ không nhìn rõ vẻ mặt cậu ra sao, nhưng lại có thể cảm nhận được, cánh tay ôm từ trên eo hắn tới trước người, răng gặm cắn bên cổ hắn và sau vai.
Giây phút Phương Trì cắn lên vai hắn, Tôn Vấn Cừ nhíu mày, có hơi đau.
Thực sự là chó hoang.
Mà chút đau đớn bé nhỏ này, ngay lúc thần kinh nhạy cảm, rất nhanh đã chuyển thành khiêu khích.
Hơi thở của Tôn Vấn Cừ cũng gấp gáp lên, trở tay lại bóp một cái trên thắt lưng Phương Trì.
Phương Trì dừng động tác lại, cầm lấy tay hắn, cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn.
Gò má Tôn Vấn Cừ rất đẹp, cho dù là dưới ánh sáng yếu như bây giờ, nhưng cậu căn bản không cần nhìn rõ, mỗi một góc độ, mỗi một tấc trên người Tôn Vấn Cừ mà môi và tay cậu đã đi qua, đều in hằn trong đầu cậu.
Cậu tàn nhẫn mà thở hổn hển bên trong hõm vai Tôn Vấn Cừ, ôm lấy hắn, nắn bóp, xoa, muốn để thân thể hai người càng dính sát, càng chặt chẽ thêm.
Phim sex cũng chẳng phải sách giáo khoa, lúc Phương Trì xem chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, giờ lại càng không biết mình phải làm gì.
Chỉ biết là có cảm giác đã không thể nào nhịn lại nữa.
Tay cậu sờ soạng bên gối, mình có lẽ cũng chỉ nhớ được thứ kia nằm ở chỗ nào.
"Lấy...gì?" Tôn Vấn Cừ dùng giọng trầm thấp hỏi một câu.
Phương Trì không nói gì.
Hôm nay, họng Tôn Vấn Cừ vốn đã hơi khàn, giờ gằn giọng thở hổn hển, mang theo gợi cảm khiến không một ai có thể suy nghĩ nổi.
Hô hấp của Phương Trì có hơi khác thường.
Tôn Vấn Cừ có thể nghe ra được.
Bên trong hơi thở gấp gáp nặng nề của cậu còn lẫn cả dục vọng rõ ràng không hề che giấu, mang theo liều mạng cấp thiết, e là ngay cả dòng suy nghĩ cũng sắp ngừng lại.
Tôn Vấn Cừ thích cảm giác như vậy, động tác ngô nghê xen lẫn khát vọng nguyên thủy, từng va chạm đều có thể bắn chuẩn xác lên nơi mẫn cảm trên thân thể hắn.
Lúc Phương Trì dùng một tay ôm lấy eo hắn, một tay khác vặn chân hắn ra, Tôn Vấn Cừ cảm thấy tay cậu mang theo cảm giác man mát, trơn trượt.
Chưa chờ hắn phản ứng lại, ngón tay Phương Trì đã thăm dò tiến vào một chút.
"Tôi..đệt..." Tôn Vấn Cừ đột nhiên nhấc đầu lên, thở hổn hển thấp giọng mà kêu một tiếng.
"Hơ?" Động tác Phương Trì hơi dừng lại, giọng nói có hơi bất ổn.
"Không," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, hô hấp Phương Trì rất loạn, kề sát trên mỗi tấc da hắn đều là nóng bỏng, đốt đến mức người ta có hơi hoảng hốt, "Cậu như vậy....còn không bằng vào thẳng luôn..."
"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng sau tai hắn, hơi thở vốn đã hỗn loạn lập tức loạn tới mức hoàn toàn chẳng còn tiết tấu.
Cùng với lúc Phương Trì cứ như vậy mà vào thẳng luôn, Tôn Vấn Cừ căng cả người, khàn họng hừ một tiếng.
Hắn cảm thấy, mình thật sự đã đánh giá cao trí thông minh lúc mở van của một cậu trai tơ ngây thơ rồi.
...
Trong phòng rất yên tĩnh, máy điều hòa kêu ù ù, thế nhưng bên ngoài hành lang không biết là nhà nào trên tầng có khách tới, tiếng bước chân ầm ầm vang lên mấy phút liên tục mới chậm rãi nhỏ đi.
"Tôi muốn đi tắm," Tôn Vấn Cừ nằm nghiêng nhắm mắt lại, "Toát mồ hôi cả người rồi."
"Một lúc nữa." Phương Trì từ phía sau ôm hắn không buông tay.
"Một lúc nữa của cậu đã gần nửa tiếng rồi." Giọng Tôn Vấn Cừ hơi lười biếng.
"Em còn chưa lại sức nữa." Giọng Phương Trì hơi buồn bực, đôi môi nhẹ nhàng cọ lên tai hắn, thi thoảng lại dùng lưỡi liếm một cái.
"Cậu lại sức cái gì?" Tôn Vấn Cừ trở tay lại sờ mặt cậu, "Sao tôi lại cảm thấy là tôi làm cậu hôn mê thế này."
Chóp mũi Phương Trì đè lên gáy hắn, cười ha ha mấy tiếng, chẳng nói gì.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, Hoàng tổng vẫn luôn ngủ ngoài phòng khách đã lách vào qua khe cửa, sau đó cứ thế nhảy lên giường, bước đi loanh quanh qua lại bên cạnh hai người họ.
"Đừng làm loạn." Phương Trì dùng chân lay nó.
"Tôi muốn đi tắm." Tôn Vấn Cừ nói.
"Một lúc nữa." Phương Trì ôm hắn.
"Còn không buông tay là tôi đánh đấy." Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.
Phương Trì cười, lại gần hôn hắn một cái: "Em tắm cùng được không?"
"Tắm đi," Tôn Vấn Cừ đẩy cậu ngồi dậy, rồi sờ lên ga giường, cả tay đều trơn dính, "Cậu đổ cả lọ gel bôi trơn lên người tôi đấy à?"
"...Chắc là không đâu," Phương Trì lấy lọ qua nhìn thử, rồi hơi ngượng ngùng mà ném lọ qua một bên, "Em cũng không biết phải dùng bao nhiêu...sợ anh đau."
"Cậu còn nhớ được tôi có đau hay không cơ đấy?" Tôn Vấn Cừ lười biếng xuống giường, xoa xoa đầu Hoàng tổng, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Phương Trì nhìn bóng lưng hắn, sững sờ trên giường một lúc rồi mới nhảy xuống giường, chạy theo vào buồng tắm.
"Này," Phương Trì vừa thử nước ấm bình nóng lạnh, vừa quay đầu nhìn Tôn Vấn Cừ đang đứng dựa vào tường, "Em làm đau anh rồi à?"
"Vẫn được," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không phá cả người tôi đi tôi đã bất ngờ lắm rồi."
"...Nếu anh không thoải mái thì...nói với em," Phương Trì mở nước nóng ra xối lên người hắn, lúc nói hơi hơi đỏ mặt, "Là, em không có kinh nghiệm mà, anh nói với em rồi, em sẽ...biết."
Tôn Vấn Cừ xoay tay lại chống lên tường.
Phương Trì xối nước lên lưng hắn, đợi một lúc thấy hắn không nói gì, lại gần nhỏ nhẹ hỏi: "Sao anh không nói gì, anh...cười gì thế!"
"Tôi còn không được cười nữa à?" Tôn Vấn Cừ cười, xoay mặt qua nhìn cậu.
"Em đang nói nghiêm túc với anh mà," Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, "Chuyện này anh không nói với em, em làm cho anh không dễ chịu..."
"Làm tôi không dễ chịu thì đến lượt tôi," Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại, "Tôi chắc chắc có thể khiến cậu rất dễ chịu."
"Em..." Phương Trì há miệng không nói nên lời, đưa tay lên xoa lưng hắn.
"Làm sao," Tôn Vấn Cừ nói, "Không chịu à?"
"Không," Phương Trì dán tới sau lưng hắn chà chà, "Anh muốn thế nào cũng được, giờ em đang nói phần em."
Giọng điệu nghiêm túc của Phương Trì làm Tôn Vấn Cừ vừa nhìn tường vừa cười: "Vấn đề học thuật này sau đó chúng ta sẽ từ từ thảo luận."
"...Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.
"Này," Tôn Vấn Cừ cúi đầu để cậu xối nước một lúc liền chậc một tiếng, "Cậu cũng được đấy chứ, tôi còn tưởng cậu được có năm phút đã phải rút ra."
Phương Trì không nói gì, qua nửa buổi mới nói một câu: "Em cũng có ngốc đâu, trước lúc anh về em đã tự tuốt một lần rồi."
"Ôi con trai tôi," Tôn Vấn Cừ quay người sang nở nụ cười, "Con trai tôi còn nghĩ chu đáo quá."
Phương Trì nhìn hắn, ngẫm nghĩ liền vui vẻ: "Con chỉ nghĩ kỹ mỗi chuyện này."
Tắm xong đi ra, Phương Trì cảm thấy hơi mệt, đang định nhanh chóng đi ngủ, đại thiếu gia nhà giàu Tôn Vấn Cừ lại đổ người ra ghế sofa, bày tỏ là đói bụng rồi, cần ăn gì đó.
"Muốn ăn gì? Giờ cũng chỉ có mì với cacao thôi." Phương Trì hỏi.
"Mì đi," Tôn Vấn Cừ lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo ra, "Mì trứng lạp xưởng."
"...Hơn nửa đêm rồi, anh không sợ béo thật à." Phương Trì thở dài, quay người đi vào nhà bếp.
"Cậu không ngại mệt là được," Tôn Vấn Cừ bắt đầu sấy tóc, sấy một lúc liền ném máy sấy qua một bên, "Ngày mai đi mua máy sấy tóc đi, không tài nào chịu nổi cái máy rách nát này nữa, đánh phát rắm có khi còn nóng hơn nó."
Phương Trì vốn không đói bụng, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tiêu hao có hơi nhiều thể lực, mà lúc nấu mì chỉ mới ngửi mùi thôi... cậu lập tức cảm thấy mình đói bụng đến mức có thể nuốt được một Tôn Vấn Cừ.
Vì vậy liền cứ thế nấu luôn một nồi đầy ụ, bưng ra để trên bàn.
"Cậu định ra ngoài phát cơm tình thương đấy à?" Tôn Vấn Cừ nhìn thấy nồi mì liền giật mình nhíu mày.
"Anh ăn bát này," Phương Trì múc mì ra cho hắn, "Chỗ còn lại em ăn được hết."
"Người trẻ tuổi đúng là trâu bò." Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế nhìn cậu.
Ăn xong mì, dọn dẹp xong giường, sấy khô tóc cho Tôn Vấn Cừ, đến lúc nằm dài được trên giường cũng đã một giờ rồi, Phương Trì ôm Tôn Vấn Cừ, có hơi uể oải nhưng lại rất mãn nguyện mà kéo dài giọng, thở ra một hơi thật dài.
"Ngày mai tôi đến chỗ Lượng Tử," Tôn Vấn Cừ sờ lên cánh tay cậu, "Nếu cậu ở nhà chán, thì đi cùng đi."
"Cả một ngày à?" Phương Trì hỏi.
"Chỉ sáng thôi, kỹ thuật viên chuẩn bị bản thiết kế xong là được, hai ngày nữa phải bận rộn rồi, phải làm đất," Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng chán lắm, cậu phải ngồi một bên không được làm phiền tôi."
"Ừ," Phương Trì cười, "Hai hôm nữa em cũng phải đến câu lạc bộ."
Đêm đó, Phương Trì ngủ rất sâu, cảm giác mình cả đêm đều ngủ, ngủ một giấc quả thực hài lòng mỹ mãn.
Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy mặt Tôn Vấn Cừ, tâm trạng ngủ quá hài lòng mỹ mãn đã lên tới đỉnh điểm.
Cậu vốn nghĩ đêm nay mình ít nhất cũng sẽ phải mơ vài lần, chiếu lại mấy cảnh, cảm nhận thêm trong mơ mấy lần cảm xúc không có cách nào dùng lời miêu tả được, thậm chí nhớ cũng không nhớ lại được của đêm qua.
Mà không ngờ, mình thế mà lại ngủ thẳng một giấc đến lúc tỉnh.
Cậu không nhúc nhích, cũng không rời giường, cứ như vậy nằm nghiêng mà nhìn chăm chú mặt Tôn Vấn Cừ.
Mãi cho tới bây giờ, giây phút cậu nhìn lại Tôn Vấn Cừ, hưng phấn cùng dục vọng từng cảm nhận đêm qua mới từng chút một rõ ràng trở lại, như lông tơ bé nhỏ, chậm rãi cọ qua thân thể cậu.
Dễ chịu mà...hưng phấn.
Cậu nhẹ nhàng tới gần, hôn lên mặt lên cổ lên ngực Tôn Vấn Cừ, tay thuận theo bụng hắn chậm rãi đi xuống, sờ lên.
"Hai lựa chọn." Tôn Vấn Cừ đột nhiên mở miệng, mang theo giọng mũi vì vẫn chưa tỉnh hẳn.
"Ơ?" Phương Trì sợ hết hồn, lén lút đùa giỡn lưu manh bị bắt ngay tại trận.
"Hoặc là cậu dậy khỏi giường," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, đưa tay gẩy lên mũi cậu, "Hoặc là cậu nằm sấp tử tế."
Phương Trì gãi đầu, cười: "Anh nói thật à?"
"Giả," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Sáng sớm ra, tôi còn chưa ngủ đủ thì lấy đâu ra hơi sức đi làm cậu."
Phương Trì bị câu nói này của hắn làm cho nửa ngày cũng chẳng thể nào đáp lời, chỉ có thể tiếp tục nhìn hắn.
"Nếu cậu có hứng thú đến thế," Tay Tôn Vấn Cừ vòng qua sau đầu cậu nhẹ nhàng ấn ấn về hướng dưới thân mình, cười nói, "Không thì cậu..."
"Ừ." Phương Trì hất chăn trên người hắn lên, tóm lấy quần lót hắn rồi kéo xuống dưới.
"Ôi ôi ôi," Tôn Vấn Cừ cong chân lên, "Tôi đùa cậu thôi, cậu còn đến thật à?"
Phương Trì ngừng tay, chống lên giường nhìn hắn: "Chuyện này anh đừng đùa em, em nói cho anh biết, chuyện này chỉ cần đùa thôi, em chắc chắn sẽ coi là thật."
"Cậu đâu chỉ là rau hẹ tinh!" Tôn Vấn Cừ thở dài, ngồi dậy, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mặc quần áo vào, "Cả ngày ghìm súng đuổi theo người bắn phá."
"Thương* vương." Phương Trì nói.
*Thương ở đây là súng.
Tôn Vấn Cừ cố nhịn cười, quay đầu lại liếc nhìn cậu.
Phương Trì tự mình không nhịn được cười, ngồi trên giường nở nụ cười rất lâu.
Ăn sáng xong, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ cùng đi xuống tầng.
"Em lái xe à?" Phương Trì cầm chìa khóa.
"Hả?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.
"Em lái xe, anh nghỉ ngơi đi," Phương Trì xoa mũi, "Em cứ cảm thấy hôm qua em làm anh đau rồi, anh nghỉ ngơi đi, em lái xe cũng được."
"Vậy cậu lái đi." Tôn Vấn Cừ cười nói.
Phòng làm việc của Mã Lượng ở vùng ngoại thành, mà là hai hướng với nhà Phương Trì, cho nên cách cũng rất xa, cả đường Phương Trì đều đang tính toán khoảng cách, lái xe có lẽ cũng phải mất hơn một tiếng.
Tôn Vấn Cừ trước đó nói còn có thể chạy qua hai đầu, giờ Phương Trì lại có hơi không nỡ, mệt một ngày rồi còn lái xe hơn một tiếng?
"Được một nửa đường chưa?" Phương Trì nhìn hướng dẫn trên xe.
"Hơn một nửa," Tôn Vấn Cừ nói, đang định đưa tay ra mở nhạc, điện thoại di động vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn, "Chú Lượng Tử của cậu nhớ tôi rồi."
Phương Trì cười.
Tôn Vấn Cừ nghe điện thoại: "Alo?"
"Vấn Cừ?" Bên đầu kia điện thoại vang lên giọng Hồ Viện Viện.
"Sao chị lại gọi điện thoại cho em?" Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Này, hôm nay cậu tới đây đúng không?" Giọng Hồ Viện Viện đè rất thấp, nghe có vẻ đang vội.
"Trên đường, làm sao thế?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Chị bảo cậu, không thì hôm nay cậu đừng tới đây nữa." Hồ Viện Viện nói rất nhanh, "Ông cụ nhà cậu đến, ngồi ở đây nửa tiếng rồi, chị thấy ông cụ không có ý định đi đâu!"
"Ba em?" Tôn Vấn Cừ sững sờ, ba ở chỗ Mã Lượng?
Ba sao lại chạy đến chỗ Mã Lượng? Hắn ngồi ngay ngắn lại: "Sao ông ấy lại đến, ông ấy có biết đường đâu."
Chân Phương Trì đang đạp chân ga lỏng ra, ba Tôn Vấn Cừ?
"Ông cụ thì không biết, nhưng Lý Bác Văn biết chứ," Trong giọng Hồ Viện Viện toàn là khó chịu, "Nó dẫn ông cụ tới đây! Thằng óc chó này!"
Tôn Vấn Cừ nhíu mày trầm mặc.
"Lượng Tử vẫn đang ngồi nói chuyện," Hồ Viện Viện liền nói nhỏ đi, "Mới vừa nãy ông cụ còn đi xung quanh, chắc cũng không nhìn ra được cậu làm gì ở đây đâu, không thì chờ ông cụ đi rồi cậu hẵng tới."
"Không được," Tôn Vấn Cừ bóp trán, "Em còn có thể ngày nào cũng tới chắc, ông ấy không muốn nghe thấy gì đó, thì ông ấy đừng có đến."
"Vậy...được rồi." Hồ Viện Viện hơi ngập ngừng, "Vậy chốc nữa cậu nhớ kiềm chế một chút."
Tôn Vấn Cừ dập điện thoại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Có chuyện gì thế?" Phương Trì hơi căng thẳng liếc mắt nhìn hắn.
"Ba tôi đang ở chỗ Lượng Tử." Tôn Vấn Cừ nói.
"À," Phương Trì ngây người, "Vậy ông ấy...vậy em..."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, Phương Trì cũng không biết phải nói thế nào.
Quan hệ của Tôn Vấn Cừ với ba hắn không tốt, chuyện này cậu có biết, mà không tốt ở mức độ nào, tình hình cụ thể thế nào, cậu đều không biết, chỉ có thể im lặng theo.
Trong lòng ngập tràn thấp thỏm bất an.
Đầu bên kia có lẽ là Mã Lượng hoặc là vợ Mã Lượng, hẳn là đang khuyên Tôn Vấn Cừ hôm nay đừng qua đó.
Mà Tôn Vấn Cừ vẫn muốn qua.
Vậy mình thì sao?
Mình có cần qua cùng không?
Liệu có ảnh hưởng đến Tôn Vấn Cừ không?
Nếu như để ba anh ấy hỏi tới, có thể nào làm khó Tôn Vấn Cừ không?
Nhưng Tôn Vấn Cừ cũng không bảo cậu quay về.
Là không để ý tới cậu, hay chính là vẫn muốn để cho cậu qua đó?
Phương Trì cảm thấy lòng bàn tay mình đột nhiên đổ mồ hôi, cầm lấy vô lăng, trong lòng căng thẳng như thể lúc tra điểm, cũng rất không an tâm.
"Không sao," Tôn Vấn Cừ rút cuộc cũng thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay gác lên vai cậu nhẹ nhàng nhéo một cái, rồi lại lấy ngón tay gẩy gẩy trên mặt cậu, "Cậu đến cùng đi."
"Ồ," Phương Trì nhanh chóng đưa mặt tới cọ vào tay hắn, "Vậy em phải nói thế nào?"
"Nói gì?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
"Là...ba anh đó," Phương Trì hơi khó khăn nuốt nước bọt, "Ngộ nhỡ ông ấy hỏi em là ai, hoặc là nói gì đấy..."
"Cậu nói gì tùy cậu," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, "Tùy cậu, muốn nói gì thì nói, nếu như không muốn nói gì, thì đừng nói, không sao cả."
Phương Trì không lên tiếng, nhìn chằm chằm phía trước.
Phòng làm việc của Mã Lượng rất đẹp, trang trí rất hiện đại, vừa nhìn đã biết là địa điểm làm nghệ thuật.
Nhưng Phương Trì cũng không có tâm trạng thưởng thức, lúc dừng xe, cậu nhìn thấy một con SUV màu đen đang dừng bên ngoài cổng phòng làm việc.
Đây nhất định là xe ba Tôn Vấn Cừ, Phương Trì căng thẳng tới mức đây là xe gì cũng không nhìn được, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, rồi xuống xe.
Tôn Vấn Cừ cũng xuống xe, vỗ nhẹ hai lần sau thắt lưng cậu, đi tới trước cậu, rồi vào cổng.
Trên bộ bàn uống trà "hậu hiện đại và truyền thống kết hợp", "cổ điển và thời thượng giao thoa" có lẽ làm cho cha vừa nhìn thấy đã cau mày mà ngày thường Mã Lượng chỉ dùng để làm màu trong sân, giờ đã được dọn lên một bộ trà cụ cũng "hậu hiện đại và truyền thống kết hợp", "cổ điển và thời thượng giao thoa" giống vậy.
Bên cạnh bàn ngồi ba người.
Ba, Mã Lượng, và Lý Bác Văn.
Nghe thấy tiếng bước chân hắn đi vào, Lý Bác Văn là người đầu tiên nghiêng đầu, lúc thấy rõ là hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi rất nhanh đã chuyển thành mừng rỡ.
"Vấn Cừ! Thật sự là cậu! Không ngờ, cậu còn đến thật!" Gã đứng lên, bước nhanh tiến lên đón, rồi quay đầu lại nói một câu với ba hắn, "Chú Tôn, chú xem đi, là Vấn Cừ thật này."
Tôn Vấn Cừ vừa nhấc tay lên ngăn lại cánh tay Lý Bác Văn đang đưa qua định đập lên vai hắn, vừa đi thẳng tới bên cạnh ba: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Ba hắn thả cái chén trong tay xuống, rồi quay đầu sang liếc mắt nhìn hắn: "Bất ngờ thật à?"
"Vâng." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cảm thấy mình đã trốn giỏi lắm rồi?" Ba cười lạnh.
"Không, con cũng đâu có trốn." Tôn Vấn Cừ cũng cười.
Ba nhìn hắn chằm chằm một lúc, rồi chuyển ánh mắt về hướng phía sau hắn: "Người nào đây."
—__—
Không hiểu sao cứ edit tới mỗi đoạn hai người rên, lại có kích động muốn edit thành "Ái chà chà, ái chà chà..." ʕʘ‿ʘʔ
/97
|