*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Chu đưa Phương Trì đến chỗ nhà Tôn Vấn Cừ thì phải rẽ vào hướng khác của giao lộ, cách nhà Tôn Vấn Cừ còn rất xa, có điều Phương Trì không bảo cậu đưa nữa, đưa người về đến nơi, Hứa Chu cũng không cần ăn cơm nữa luôn.
"Mày đi làm gì thế?" Hứa Chu hỏi.
"Nấu ăn," Phương Trì nói, "Dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo..."
"...Làm việc nhà à? Mày ở chỗ câu lạc bộ không phải kiếm được nhiều tiền lắm à, sao lại phải làm thêm việc nữa?" Hứa Chu nhìn cậu, cả lớp đều biết Phương Trì chỉ ở một mình trong thành phố, sinh hoạt hàng ngày đều phải dựa vào bản thân tự thi đấu và làm dẫn đường, thu nhập còn rất khá.
"Một lời khó nói hết," Phương Trì thở dài, vỗ vai Hứa Chu, "Đi đây."
Tranh Tôn Vấn Cừ vẽ, Phương Trì còn rất có hứng thú, đồng ý tới đây cũng chỉ vì xem tranh.
Cậu không biết Tôn Vấn Cừ sẽ vẽ cậu với Hoàng tổng thành thế nào, nếu như giống như chữ của hắn, vậy thì cũng rất đẹp, bồi lại tranh rồi có thể treo trong phòng.
Có lúc nghĩ lại thì thật bất ngờ, đạo đức Tôn Vấn Cừ thế kia mà còn có thể liên quan đến mấy thứ thư họa này.
Hơn nữa còn có thể vẽ tặng người khác, làm cho cậu không hiểu sao, bên ngoài một số thứ cực kỳ không thể chấp nhận ở Tôn Vấn Cừ, còn có một chút cảm động.
Cổng nhà Tôn Vấn Cừ đang mở, bên ngoài dừng chiếc xe con bọ đỏ ngày hôm đó.
Cậu đi vào sân, gõ cửa một cái, hôm nay có khách, cậu sẽ không nhảy cửa sổ, cho Tôn Vấn Cừ chút mặt mũi.
Có người đi qua mở cửa, là Mã Lượng.
Phương Trì không biết nên gọi thế nào, anh, hay là......chú....
"Xin chào." Do dự một lúc, cậu bỏ luôn xưng hô.
"Cháu trai lớn à," Mã Lượng cười nói, "Chờ cháu nửa, nửa ngày rồi."
"Tôi mới vừa tan học," Phương Trì vào nhà, ném cặp xuống sàn nhà cạnh tường, "Không có thức ăn đúng không?"
"Có thức ăn, tôi với chú Lượng Tử của cậu đi mua rồi," Tôn Vấn Cừ đi từ trong phòng làm việc ra, trong tay là một cuộn giấy Tuyên Thành, mơ hồ có thể nhìn thấy nét mực, "Cậu làm luôn là được."
"Ồ." Phương Trì đáp một tiếng, nhìn giấy trong tay hắn, còn thật sự là mèo thuỷ mặc.
"Cái này cho cậu," Tôn Vấn Cừ đưa giấy tới, "Tôi vẽ nửa ngày rồi đó."
"Còn đóng, đóng cả con dấu đấy." Mã Lượng cười nói.
"À." Phương Trì nhận lấy cuộn giấy Tuyên kia, từ từ mở ra.
Có lẽ bởi vì vẫn tưởng rằng đây là một bức tranh thủy mặc, loại đặc biệt văn nghệ đặc biệt đặc biệt mô phạm đặc biệt...., cho nên khi cậu cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy nội dung to to nhỏ nhỏ vẽ trên giấy kém xa vô cùng, sững sờ đến nửa phút cũng chưa phản ứng lại được.
Vẽ rất đẹp, hơn nữa là dùng bút lông vẽ, đồng thời vẽ cũng rất sinh động. Khuôn mặt tổng tài nghiêm túc của Hoàng tổng cũng được hiện ra, vừa nhìn đã biết là Hoàng tổng, còn con sen hót cất bên cạnh....
"Anh đây là..." Phương Trì cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, "Chibi à?"
"Làm sao, cậu nhìn chibi không lọt mắt à?" Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi vẽ mất nửa ngày đó."
Không sai, đây chính là một bức tranh, dùng bút lông vẽ, thế nào cũng chỉ to khoảng hai thước trên giấy Tuyên, sắc mực nông sâu thích thú, kết cấu nặng nhẹ hợp lý, chủ thứ rõ ràng, hư thực hòa sinh, hô ứng cân bằng...... một bức tranh chibi to bằng lòng bàn tay.
Hoàng tổng và cậu đều vẽ rất đáng yêu, bên cạnh thật sự có con dấu của Tôn Vấn Cừ, tình huống bất ngờ kiểu này khiến Phương Trì nhìn tranh cười không ngừng được.
"Nó thật sự vẽ mất...nửa ngày đó, ít nhất cũng, cũng mất nửa tiếng." Mã Lượng ở bên cạnh cũng bật cười.
"Thích hay không thì cũng nói một câu đi chứ." Tôn Vấn Cừ khoanh tay nhìn cậu.
"Rất thích." Phương Trì cuộn tranh lại, "Cám ơn."
"Không cần khách sáo," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Tôi chủ yếu là muốn nhìn thử xem cậu có biết cười không, không ngờ còn có cả lúm đồng tiền."
Phương Trì ngẩn người, ngẫm lại mình vừa cười thành thế kia, đột nhiên lúng túng, quay người để tranh lên bàn uống nước rồi đi vào nhà bếp.
Thức ăn Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng đi mua, đều chất đống trên bệ bếp trong nhà bếp, còn có một đống gia vị có chữ nước ngoài, Phương Trì không nhận ra là thứ gì, mở ra liếm một cái mới nhận ra.
"Thức ăn đủ, đủ chưa?" Mã Lượng đến cửa phòng bếp hỏi một câu.
"Đủ, đủ một tuần," Phương Trì nhìn thức ăn, "Hai người trước đây mở nhà hàng à."
"Đỡ cho cậu, cậu phải chạy đi mua," Mã Lượng cười, "Cháu trai lớn vất vả rồi, nêm nếm nhạt, nhạt chút, ba cháu ăn nhạt."
Phương Trì quay đầu lại liếc nhìn gã.
"Ba đẻ đó." Mã Lượng cười đến mức mắt sắp không thấy đâu, quay người trở về phòng khách.
Phương Trì đảo qua đồ ăn, cũng thật sự là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, một người nói lắp như Mã Lượng còn tận dụng mọi nơi để mà khẩu nghiệp.
"Chốc nữa cũng ăn đi," Mã Lượng lại quay lại, "Chỗ ba cậu có rượu, rượu ngon."
"...À." Phương Trì nói.
"Cái này phải vẽ, vẽ bao lâu?" Mã Lượng đi vào phòng làm việc.
Tôn Vấn Cừ đang nhìn một bức tranh trên bàn, vẽ chính là Hoàng tổng, mới vừa phác họa hình dáng, "Không biết, hai ngày gì đó, tay chưa quen."
"Sao lại đột nhiên để, để ý thế?" Mã Lượng nhìn hắn.
"Rảnh rỗi," Tôn Vấn Cừ cười, tranh vẫn chưa vẽ xong, vì lừa Phương Trì lại đây, hắn mới vẽ tạm bản chibi trong mấy phút cho đủ quân số, "Tao hôm qua còn viết chữ cho La Bằng, viết nửa ngày cũng không viết được, tay cứng, vẽ vẽ linh tinh chút cho mềm tay."
"Lão đương...ích tráng dán đầu, đầu giường à?" Mã Lượng nở nụ cười.
"Ừ, cũng không phải viết lão ngưu đẩy xe lão mã thức đường* gì gì đó," Tôn Vấn Cừ nghĩ ngợi, "Đến lúc mấy đứa nó đi leo núi, mày đi không?"
*lão mã thức đường: chỉ người sành sỏi, người già biết đường.
"Mày đi thì tao, tao đi," Mã Lượng nói, "Tao với Bác Văn, không nói chuyện."
"Nói thế này, ai không biết còn tưởng chúng ta là tình tay ba," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.
"Vô, vô dụng như mày," Mã Lượng liếc hắn một cái, "Không phải đồ ăn, của tao."
"Cút!" Tôn Vấn Cừ nhìn gã, cũng chỉ có Mã Lượng nói như thế mới không làm hắn giận.
Đây cũng coi như là nỗi đau của hắn, nếu như là người khác dám đâm hắn như thế, hắn rất có thể sẽ cầm nghiên mực lên đập vào mặt luôn.
Phương Trì tuy biết nấu ăn, nhưng có lẽ bình thường cũng không làm được thứ phức tạp như vậy, qua nửa tiếng, Tôn Vấn Cừ ngồi trong phòng khách nghe, chỉ rơi xẻng nấu ăn cũng đã rơi mất bốn lần, còn làm rơi bát một lần.
"Cái xẻng nấu ăn của tôi còn sống không đó?" Hắn hô một tiếng.
Phương Trì không trả lời, chỉ giơ tay ra, cầm lấy cái xẻng quơ quơ về hướng phòng khách.
"Rơi hỏng tính vào tiền lương." Tôn Vấn Cừ bồi thêm một câu.
Trong phòng bếp không có tiếng trả lời, vang lên tiếng đồ ăn rơi vào nồi "xèo" một cái.
Ba người ăn cơm, Phương Trì làm bốn món mặn một món canh, sườn, cá, cà tím xào thịt băm* cùng với một món rau, thêm một bát canh dưa chuột trứng bắc thảo*.
Trông không đẹp lắm, đồ ăn đều dính lại, mép đĩa còn dính nước sốt, có điều ngửi mùi thì cũng được.
"Tài nghệ chỉ có vậy, ăn tạm đi." Phương Trì nói.
"Uống ít rượu không" Tôn Vấn Cừ cầm bình rượu không biết là rượu gì ra từ trong tủ, đang định đổ vào ly trước mặt Phương Trì thì dừng lại, "Ồ, cậu không uống được, còn chưa trưởng thành mà."
Phương Trì liếc mắt nhìn hắn không nói gì.
Mã Lượng cầm bình qua, rót thêm rượu cho Phương Trì.
"Đây là rượu gì?" Phương Trì hỏi một câu, trên lọ đều là chữ nho nhỏ không biết của nước nào, hình vẽ cũng tương đối trừu tượng, không nhìn ra được tí gợi ý nào.
"Nhị oa đầu hồng tinh năm 82," Tôn Vấn Cừ chỉ chén cậu, "Cậu đầu tiên nếm thử đã, không thì tôi lấy đũa cho cậu chấm chút?"
"Đến đây," Mã Lượng liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Hai người không chán à, chơi, chơi không chịu để yên, cho xong."
"Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Tôn Vấn Cừ ngồi đối diện Phương Trì, "Đã thành niên chưa?"
"Tôi..." Phương Trì mới vừa mở miệng đã bị Tôn Vấn Cừ ngắt lời.
"Còn nói 14 tuổi học cấp hai tôi đánh cậu." Tôn Vấn Cừ chỉ cậu.
"Thành niên rồi." Phương Trì thở dài khe khẽ.
"Lớp 12 nhỉ?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cũng chỉ có lớp mười hai mới phải đến trường tự học buổi tối."
"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng.
"Cậu diễn đủ sâu đấy, phỏng vấn cậu thử xem, sức lực đâu ra mà nhập diễn thế," Tôn Vấn Cừ gắp miếng sườn, "Ừm, sườn không tệ, dưới vẻ xấu xí bên ngoài còn có một trái chym mỹ vị... Phương Ảnh và cậu là quan hệ gì?"
"Chị họ tôi." Phương Trì cúi đầu ăn cải xanh.
"Sao tôi lại không biết cô ta có em trai như cậu?" Tôn Vấn Cừ suy nghĩ.
"Lúc hai người quen nhau tôi còn chưa lên đây học, không ở cùng chỗ," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Hai người có tốt không?"
"Tốt không?" Tôn Vấn Cừ quay mặt qua hỏi Mã Lượng.
"Mẹ kiếp," Mã Lượng cũng đang gặm sườn, mơ màng nói, "Tao nên nói là tốt, hay là không tốt, tốt chứ, chuyện đòi tiền này cũng làm, làm rồi?"
"Làm rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy, là tốt," Mã Lượng gật gật đầu, "Tình đầu ban sơ, mơ mộng ngây ngô hồ đồ."
"Vậy là nói..." Phương Trì ngẩng đầu nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh..."
"Không, thật sự không bội tình bạc nghĩa," Tôn Vấn Cừ lập tức nói, "Lúc cô ấy chuyển trường thì bọn tôi chia tay, chia tay cũng là cô ấy nói, dù rằng tôi cũng không buồn bực gì."
"À," Phương Trì liền cúi đầu, cảm thấy hơi mất mặt.
"Đến đây, uống một ngụm." Mã Lượng nâng ly lên, "Vì...tay nghề, cháu trai."
"Vì tờ giấy bán thân đầu tiên của con trai tao." Tôn Vấn Cừ cũng nâng chén.
Phương Trì gần như không nói được gì, nâng chén lên không nói.
"Không nói gì à? Vì cái gì gì đó," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại.
"Vì không vượt được hai người." Phương Trì nói.
"Uống," Mã Lượng cười, uống một hớp rượu, "Cậu có thể vì của cậu, ba...ba, ba..."
Phương Trì nhìn gã nhíu mày.
"...chìm bảy nổi! Cuộc sống." Mã Lượng nói hết lời.
"Ai." Phương Trì hơi buồn cười.
Lúc ở cùng Mã Lượng, Tôn Vấn Cừ bình thường hơn mọi ngày không ít, lúc trò chuyện cũng không quái gở, cũng không đùa cậu.
Phương Trì cảm thấy quá cảm động luôn, vùi đầu hai ba miếng đã ăn cơm xong.
"Thiếu niên đúng là không giống nhau," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Như heo ăn, chẳng cần quan tâm."
"Anh thật sự chưa từng vì mồm miệng ngứa đòn mà bị đánh à?" Phương Trì nói.
"Từng có chứ," Tôn Vấn Cừ gắp một miếng đồ ăn, "Bị cậu đánh."
Mã Lượng ngồi bên cạnh không nhịn được cười, "Nó thay đổi, mấy năm, trước đây, không như vậy."
Cơm nước xong xôi, Phương Trì dọn dẹp bát đũa đi rửa, Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng ngồi ở phòng khách nói chuyện, nghe được Mã Lượng tuy nói lắp, thế nhưng giọng điệu không giống lúc đang ăn cơm, tuy không nghe rõ là nói gì, nhưng lời lẽ vô cùng sâu xa.
Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không nói gì, như thể Mã Lượng đang cô đơn đọc diễn cảm một mình, nhưng đáng tiếc là lại nói lắp.
Bên trong hợp đồng phục vụ kia còn có mấy thứ như giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, Phương Trì rửa bát xong thì tiện tay bỏ mấy bộ quần áo Tôn Vấn Cừ đặt cạnh máy giặt vào trong thùng giặt.
"Tôi đi đây, đến trường học, ngày hôm qua không đi xếp hàng được." Phương Trì đi tới phòng khác, Tôn Vấn Cừ đang sắp xếp dụng cụ uống trà rồi pha trà.
"Uống một ngụm trà không? Bớt cho buổi tối lại buồn ngủ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không uống, tôi mất ngủ." Phương Trì nhấc cặp lên.
"Lại đi bộ?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Cậu cả ngày lừa đảo cũng không mua cho mình cái xe được à, xe đạp cũng được."
"Có," Phương Trì đeo tai nghe lên, mở cửa ra ngoài, "Tôi thích đi bộ."
Phương Trì có xe đạp, mua mấy năm rồi, mà không đạp được mấy lần, cậu thật sự thích đi bộ hơn.
Đi bộ có thể làm cho cậu cảm thấy chân thật, còn có thể tập thể dục, có lúc còn có thể nhớ lại mấy ngày còn bé theo sau ông nội chạy bò khắp núi.
Ký ức tuổi ấu thơ thực sự là ghi lòng tạc dạ.
Hứa Chu luôn nói như vậy, tuổi thơ của cậu ta là chơi game, cho nên giờ cứ thấy game là không ra khỏi ổ được.
Phương Trì nghĩ rằng lời này cũng có lý, cậu hiện giờ đến nằm mơ vẫn còn luôn nhìn thấy được màu xanh ngắt đầy mắt, tình cờ còn cảm thấy có thể ngửi được mùi tanh của đất.
"Hé lô!" Trong tai nghe, một bài hát vừa phát xong, đột nhiên truyền ra tiếng người.
Phương Trì sợ hết hồn, một lúc vẫn chưa làm rõ được, giọng nói này là từ trong ống nghe truyền tới hay là bên cạnh có người nói.
Lúc đang nhìn người hai bên, giọng nói lại vang lên: "Mấy bài hát này nghe cũng quá chán rồi, lần sau sang lưu cho cậu mấy bài có tinh thần chút!"
Phương Trì giờ đã nghe ra được, đây là giọng Tôn Vấn Cừ.
"Mịa?" Cậu lấy MP3 từ đâu đó ra, thật sự là một đoạn ghi âm.
Có lẽ là lúc cậu nấu cơm, để MP3 trên bàn bị Tôn Vấn Cừ cầm lấy hành hạ một trận.
Cậu lấy headphones xuống, xóa bỏ đoạn ghi âm này đi, kiểm tra lại một lần không có đoạn ghi âm khác, để tránh nửa đường nghe lại giật mình.
Tâm trí người này rốt cuộc đã bao năm rồi không trưởng thành cơ chứ! Đừng có nói là 360 độ, chính là có xoay 3600 độ, cũng không nhìn ra được là người đã sắp ba mươi!
Tôn Vấn Cừ quyết định khôi phục thói quen tập thể hình trước đây.
Sáng sớm rời giường, tâm trạng không tệ, dùng hơn nửa ngày, thuận lợi mà hoàn thành một bức tranh kia cho Phương Trì, nghỉ ngơi một lúc rồi đi ra ngoài.
Phòng tập thể hình bên cạnh khu nhà mà trước đây hay đến đã đổi chủ, trang trí cũng thay đổi hoàn toàn, nhìn như club, Tôn Vấn Cừ đi vào còn chưa ngồi vững, đã bị mấy người huấn luyện viên bao vây.
Hắn chọn một người huấn luyện viên tương đối vừa mắt hàn huyên vài câu, mấy người khác thức thời đi ra, khiến hắn có ảo giác như thể đến nightclub chọn người.
Huấn luyện viên riêng này họ Dương, nói tương đối vừa mắt là có nguyên nhân, bởi vì lúc không có những người khác làm nổi bật lên, huấn luyện viên Dương nhìn chẳng hề vừa mắt chút nào, chỉ có vóc người còn tương đối có chừng mực, không luyện mình thành tam giác ngược hoặc hình thang ngược.
"Tôi giới thiệu cho anh một vài hạng mục đi, anh tăng cơ hay là..." Huấn luyện viên Dương mở tài liệu trong tay ra.
"Đừng giới thiệu, tôi nghe đau đầu," Tôn Vấn Cừ xua tay, "Tôi làm thẻ, một ngày hai tiếng, mục tiêu là không nuôi mỡ, che được xương sườn, cái khác thì cậu cứ nhìn đó mà làm."
"Được rồi!" Huấn luyện viên Dương lập tức nở nụ cười, "Tôi tính thử cho anh, rồi báo giá."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đứng lên, đi đến khu thiết bị, đều là mới, thiết bị cũng đầy đủ.
Trước đây hắn tập thể hình cũng không phải vì tập thể hình, chỉ là vì giết thời gian, tiện thể thấy ai có vóc dáng được được hắn sẽ nhìn thêm vài lần, giờ trở về thấy làm gì cũng không có sức lực, cũng chỉ có tập thể hình mới giết được thời gian.
"Anh Tôn?" Có người ở phía sau lưng gọi, "Là anh Tôn phải không? Tôn Vấn Cừ?"
Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, thấy phía sau có một người đàn ông đang cởi trần toát mồ hôi cả người, dựa theo pháo trùng thiên xanh da trời mọc trên đầu người này, Tôn Vấn Cừ nhận ra cậu ta: "Gà con à."
"Trùng hợp quá, anh Tôn cũng đến đây tập thể hình à?" Tiểu Kỷ quăng quả tạ xuống rồi đi tới.
"Tôi sống ở đây." Tôn Vấn Cừ lùi về phía sau.
"À đúng." Tiểu Kỷ suy nghĩ rồi nở nụ cười, "Anh sống ở ngay khu bên cạnh...tóc anh dài rồi à? Sao không gọi em đến sửa sang lại."
"Dài rồi?" Tôn Vấn Cừ nhìn sang gương bên cạnh, "Mới có mới ngày, dài đến mức nhìn ra được chắc tôi ăn phải thuốc kích thích tăng trưởng rồi."
"Có thể sửa sang lại một chút, cũng có thể nhuộm màu, tóc anh đen quá, nhìn hơi tối," Tiểu Kỷ đứng vừa nâng tạ vừa đứng song song cạnh hắn nhìn vào gương, "Nếu không thì nhuộm highlight cũng được, tương đối sành điệu."
Tôn Vấn Cừ nhìn một vạt xanh da trời trên đầu gã: "Không."
"À, anh đừng nhìn em, em là vì nhấn mạnh cảm giác thiết kế thôi," Tiểu Kỷ sờ tóc mình, "Nếu làm cho anh, chắc chắn sẽ không như thế."
"Tôi muốn làm thì sẽ gọi cho cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
Nói linh tinh với Tiểu Kỷ vài câu, huấn luyện viên Dương bên kia đã nói là có thể làm thẻ rồi, cho hắn xem giá cả.
Tôn Vấn Cừ không nhìn kỹ, đưa tiền luôn.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ hôm nay hay là...", Huấn luyện viên Dương bàn bạc với hắn.
"Hôm nay luôn đi, cũng đã đến rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Được, để tôi nói với anh kế hoạch mỗi ngày đã." Huấn luyện viên Dương nhanh chóng lấy ra một tờ giấy in kế hoạch luyện tập mỗi ngày, chuẩn bị nói cho hắn.
"Không cần, cậu cứ nói thẳng cậu muốn gì là được." Tôn Vấn Cừ nói.
Không hiểu tại sao, hắn rất ghét người khác nói cho mình gì đó, cho dù là trình bày của Tiểu Kỷ lúc làm tóc, hay là kế hoạch huấn luyện của huấn luyện viên Dương, chỉ cần có người giảng giải cho hắn cái gì, hắn sẽ không hiểu sao cảm thấy buồn bực mất tập trung, nghe cũng chẳng lọt.
Giằng co hai tiếng, toát mồ hôi toàn thân, Tôn Vấn Cừ cảm thấy rất sảng khoái, về nhà tắm xong nằm lên ghế sofa rồi mới thấy mệt, cũng không có sức đi vào phòng lên giường, cứ nằm trên ghế sofa ngủ luôn như vậy.
Giấc ngủ sau khi vận động có chất lượng không tệ, cũng không mơ mộng gì, hắn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi cho tới khi có người đẩy trên người hắn mấy cái, hắn mới mơ màng mà tỉnh lại.
Sau đó bị việc mình nằm trong phòng có người đẩy được mình khiến cho sợ đến mức nhảy dựng, tỉnh lại hoàn toàn.
"Là tôi." Phương Trì đứng trước mặt hắn, trán đầy mồ hôi mà nhìn hắn.
"Không đúng, tôi không đóng cửa sổ à?" Tôn Vấn Cừ đứng lên nhìn cửa sổ, vẫn đang đóng chặt, "Cậu vào kiểu gì?"
Phương Trì thở dài, giơ tay lên, trong tay cầm chìa khóa của hắn, "Cái này cắm trên cửa, anh thế này mà từ trước đến nay chưa từng bị trộm đến à?"
"Không," Tôn Vấn Cừ cầm chìa khóa ném lên bàn, "Hôm nay tùy tiện nấu bát mì đi, tôi chiều nay vận động quá sức không muốn ăn."
"Vận động quá nhiều phải đói đến mức mắt lóe sáng xanh lục mới đúng chứ," Phương Trì gỡ tai nghe ra bỏ lên bàn, lúc lấy MP3 ra định thả xuống liền liếc Tôn Vấn Cừ, "Anh đừng có mà ghi âm gì vào trong đồ của tôi, hôm qua làm tôi sợ hết hồn."
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Gan bé như hạt vừng, tôi cảm thấy mấy bài hát của cậu quá chán, trong máy tính tôi có nhiều bài nghe được lắm, cậu có thể chọn."
Phương Trì nhớ lại GRAVITY của Tôn Vấn Cừ hôm đó, còn có bài hát tiếng Anh trong xe, lắc đầu: "Mấy bài của anh tôi nghe không hiểu, tôi nghe cũng thấy chán."
"Tôi đang nâng cao thường thức của cậu đấy," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Thật sự không cầu tiến."
"Anh cực kỳ cầu tiến," Phương Trì thuận miệng lặp lại một câu, chuẩn bị vào nhà bếp nấu mì, "Không thì ăn mì lạnh trộn..."
"Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa xem nào." Giọng Tôn Vấn Cừ đột nhiên lạnh đi.
Phương Trì sửng sốt, lúc quay đầu lại nhìn, nhận ra mặt Tôn Vấn Cừ rất khó coi, cậu hoàn toàn mê man, không hiểu mình đạp lên chỗ nào trên người hắn: "Làm sao thế?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi cau mày phất tay: "Không sao, nấu mì đi."
Phương Trì tùy tiện nấu một ít nước sốt, làm bát mì trộn cho Tôn Vấn Cừ.
"Tôi không ăn hết nhiều như thế," Tôn Vấn Cừ nhìn mì, "Cậu làm theo lượng cậu ăn đấy à?"
"Không phải," Phương Trì quay người đi vào nhà bếp lấy một cái bát nhỏ ra, "Theo lượng ăn của tôi thì phải hai bát, anh không phải bảo không thấy ngon miệng à, giảm nửa bát cho anh đã chỉ có như thế."
Tôn Vấn Cừ ăn một miếng mì: "Ai, trình độ nấu mì của cậu cách xa trình độ nấu ăn hơn 800 con phố."
"Tôi toàn ăn mì, một năm ăn mấy trăm bát luyện ra được." Phương Trì nói, cúi đầu hai cái ăn hết sạch mì.
"Ăn nhiều thế mà cũng không béo," Tôn Vấn Cừ vừa ăn vừa nhìn cậu, "Là vì toàn đi bộ, hay là toàn chạy trốn."
"Không chạy trốn," Phương Trì nói, "Lúc không luyện tập thì chạy bộ."
"Luyện tập? Luyện cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.
==================
*canh dưa chuột trứng bắc thảo:
*cà tím xào thịt băm:
======================
Hứa Chu đưa Phương Trì đến chỗ nhà Tôn Vấn Cừ thì phải rẽ vào hướng khác của giao lộ, cách nhà Tôn Vấn Cừ còn rất xa, có điều Phương Trì không bảo cậu đưa nữa, đưa người về đến nơi, Hứa Chu cũng không cần ăn cơm nữa luôn.
"Mày đi làm gì thế?" Hứa Chu hỏi.
"Nấu ăn," Phương Trì nói, "Dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo..."
"...Làm việc nhà à? Mày ở chỗ câu lạc bộ không phải kiếm được nhiều tiền lắm à, sao lại phải làm thêm việc nữa?" Hứa Chu nhìn cậu, cả lớp đều biết Phương Trì chỉ ở một mình trong thành phố, sinh hoạt hàng ngày đều phải dựa vào bản thân tự thi đấu và làm dẫn đường, thu nhập còn rất khá.
"Một lời khó nói hết," Phương Trì thở dài, vỗ vai Hứa Chu, "Đi đây."
Tranh Tôn Vấn Cừ vẽ, Phương Trì còn rất có hứng thú, đồng ý tới đây cũng chỉ vì xem tranh.
Cậu không biết Tôn Vấn Cừ sẽ vẽ cậu với Hoàng tổng thành thế nào, nếu như giống như chữ của hắn, vậy thì cũng rất đẹp, bồi lại tranh rồi có thể treo trong phòng.
Có lúc nghĩ lại thì thật bất ngờ, đạo đức Tôn Vấn Cừ thế kia mà còn có thể liên quan đến mấy thứ thư họa này.
Hơn nữa còn có thể vẽ tặng người khác, làm cho cậu không hiểu sao, bên ngoài một số thứ cực kỳ không thể chấp nhận ở Tôn Vấn Cừ, còn có một chút cảm động.
Cổng nhà Tôn Vấn Cừ đang mở, bên ngoài dừng chiếc xe con bọ đỏ ngày hôm đó.
Cậu đi vào sân, gõ cửa một cái, hôm nay có khách, cậu sẽ không nhảy cửa sổ, cho Tôn Vấn Cừ chút mặt mũi.
Có người đi qua mở cửa, là Mã Lượng.
Phương Trì không biết nên gọi thế nào, anh, hay là......chú....
"Xin chào." Do dự một lúc, cậu bỏ luôn xưng hô.
"Cháu trai lớn à," Mã Lượng cười nói, "Chờ cháu nửa, nửa ngày rồi."
"Tôi mới vừa tan học," Phương Trì vào nhà, ném cặp xuống sàn nhà cạnh tường, "Không có thức ăn đúng không?"
"Có thức ăn, tôi với chú Lượng Tử của cậu đi mua rồi," Tôn Vấn Cừ đi từ trong phòng làm việc ra, trong tay là một cuộn giấy Tuyên Thành, mơ hồ có thể nhìn thấy nét mực, "Cậu làm luôn là được."
"Ồ." Phương Trì đáp một tiếng, nhìn giấy trong tay hắn, còn thật sự là mèo thuỷ mặc.
"Cái này cho cậu," Tôn Vấn Cừ đưa giấy tới, "Tôi vẽ nửa ngày rồi đó."
"Còn đóng, đóng cả con dấu đấy." Mã Lượng cười nói.
"À." Phương Trì nhận lấy cuộn giấy Tuyên kia, từ từ mở ra.
Có lẽ bởi vì vẫn tưởng rằng đây là một bức tranh thủy mặc, loại đặc biệt văn nghệ đặc biệt đặc biệt mô phạm đặc biệt...., cho nên khi cậu cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy nội dung to to nhỏ nhỏ vẽ trên giấy kém xa vô cùng, sững sờ đến nửa phút cũng chưa phản ứng lại được.
Vẽ rất đẹp, hơn nữa là dùng bút lông vẽ, đồng thời vẽ cũng rất sinh động. Khuôn mặt tổng tài nghiêm túc của Hoàng tổng cũng được hiện ra, vừa nhìn đã biết là Hoàng tổng, còn con sen hót cất bên cạnh....
"Anh đây là..." Phương Trì cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, "Chibi à?"
"Làm sao, cậu nhìn chibi không lọt mắt à?" Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi vẽ mất nửa ngày đó."
Không sai, đây chính là một bức tranh, dùng bút lông vẽ, thế nào cũng chỉ to khoảng hai thước trên giấy Tuyên, sắc mực nông sâu thích thú, kết cấu nặng nhẹ hợp lý, chủ thứ rõ ràng, hư thực hòa sinh, hô ứng cân bằng...... một bức tranh chibi to bằng lòng bàn tay.
Hoàng tổng và cậu đều vẽ rất đáng yêu, bên cạnh thật sự có con dấu của Tôn Vấn Cừ, tình huống bất ngờ kiểu này khiến Phương Trì nhìn tranh cười không ngừng được.
"Nó thật sự vẽ mất...nửa ngày đó, ít nhất cũng, cũng mất nửa tiếng." Mã Lượng ở bên cạnh cũng bật cười.
"Thích hay không thì cũng nói một câu đi chứ." Tôn Vấn Cừ khoanh tay nhìn cậu.
"Rất thích." Phương Trì cuộn tranh lại, "Cám ơn."
"Không cần khách sáo," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Tôi chủ yếu là muốn nhìn thử xem cậu có biết cười không, không ngờ còn có cả lúm đồng tiền."
Phương Trì ngẩn người, ngẫm lại mình vừa cười thành thế kia, đột nhiên lúng túng, quay người để tranh lên bàn uống nước rồi đi vào nhà bếp.
Thức ăn Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng đi mua, đều chất đống trên bệ bếp trong nhà bếp, còn có một đống gia vị có chữ nước ngoài, Phương Trì không nhận ra là thứ gì, mở ra liếm một cái mới nhận ra.
"Thức ăn đủ, đủ chưa?" Mã Lượng đến cửa phòng bếp hỏi một câu.
"Đủ, đủ một tuần," Phương Trì nhìn thức ăn, "Hai người trước đây mở nhà hàng à."
"Đỡ cho cậu, cậu phải chạy đi mua," Mã Lượng cười, "Cháu trai lớn vất vả rồi, nêm nếm nhạt, nhạt chút, ba cháu ăn nhạt."
Phương Trì quay đầu lại liếc nhìn gã.
"Ba đẻ đó." Mã Lượng cười đến mức mắt sắp không thấy đâu, quay người trở về phòng khách.
Phương Trì đảo qua đồ ăn, cũng thật sự là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, một người nói lắp như Mã Lượng còn tận dụng mọi nơi để mà khẩu nghiệp.
"Chốc nữa cũng ăn đi," Mã Lượng lại quay lại, "Chỗ ba cậu có rượu, rượu ngon."
"...À." Phương Trì nói.
"Cái này phải vẽ, vẽ bao lâu?" Mã Lượng đi vào phòng làm việc.
Tôn Vấn Cừ đang nhìn một bức tranh trên bàn, vẽ chính là Hoàng tổng, mới vừa phác họa hình dáng, "Không biết, hai ngày gì đó, tay chưa quen."
"Sao lại đột nhiên để, để ý thế?" Mã Lượng nhìn hắn.
"Rảnh rỗi," Tôn Vấn Cừ cười, tranh vẫn chưa vẽ xong, vì lừa Phương Trì lại đây, hắn mới vẽ tạm bản chibi trong mấy phút cho đủ quân số, "Tao hôm qua còn viết chữ cho La Bằng, viết nửa ngày cũng không viết được, tay cứng, vẽ vẽ linh tinh chút cho mềm tay."
"Lão đương...ích tráng dán đầu, đầu giường à?" Mã Lượng nở nụ cười.
"Ừ, cũng không phải viết lão ngưu đẩy xe lão mã thức đường* gì gì đó," Tôn Vấn Cừ nghĩ ngợi, "Đến lúc mấy đứa nó đi leo núi, mày đi không?"
*lão mã thức đường: chỉ người sành sỏi, người già biết đường.
"Mày đi thì tao, tao đi," Mã Lượng nói, "Tao với Bác Văn, không nói chuyện."
"Nói thế này, ai không biết còn tưởng chúng ta là tình tay ba," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi.
"Vô, vô dụng như mày," Mã Lượng liếc hắn một cái, "Không phải đồ ăn, của tao."
"Cút!" Tôn Vấn Cừ nhìn gã, cũng chỉ có Mã Lượng nói như thế mới không làm hắn giận.
Đây cũng coi như là nỗi đau của hắn, nếu như là người khác dám đâm hắn như thế, hắn rất có thể sẽ cầm nghiên mực lên đập vào mặt luôn.
Phương Trì tuy biết nấu ăn, nhưng có lẽ bình thường cũng không làm được thứ phức tạp như vậy, qua nửa tiếng, Tôn Vấn Cừ ngồi trong phòng khách nghe, chỉ rơi xẻng nấu ăn cũng đã rơi mất bốn lần, còn làm rơi bát một lần.
"Cái xẻng nấu ăn của tôi còn sống không đó?" Hắn hô một tiếng.
Phương Trì không trả lời, chỉ giơ tay ra, cầm lấy cái xẻng quơ quơ về hướng phòng khách.
"Rơi hỏng tính vào tiền lương." Tôn Vấn Cừ bồi thêm một câu.
Trong phòng bếp không có tiếng trả lời, vang lên tiếng đồ ăn rơi vào nồi "xèo" một cái.
Ba người ăn cơm, Phương Trì làm bốn món mặn một món canh, sườn, cá, cà tím xào thịt băm* cùng với một món rau, thêm một bát canh dưa chuột trứng bắc thảo*.
Trông không đẹp lắm, đồ ăn đều dính lại, mép đĩa còn dính nước sốt, có điều ngửi mùi thì cũng được.
"Tài nghệ chỉ có vậy, ăn tạm đi." Phương Trì nói.
"Uống ít rượu không" Tôn Vấn Cừ cầm bình rượu không biết là rượu gì ra từ trong tủ, đang định đổ vào ly trước mặt Phương Trì thì dừng lại, "Ồ, cậu không uống được, còn chưa trưởng thành mà."
Phương Trì liếc mắt nhìn hắn không nói gì.
Mã Lượng cầm bình qua, rót thêm rượu cho Phương Trì.
"Đây là rượu gì?" Phương Trì hỏi một câu, trên lọ đều là chữ nho nhỏ không biết của nước nào, hình vẽ cũng tương đối trừu tượng, không nhìn ra được tí gợi ý nào.
"Nhị oa đầu hồng tinh năm 82," Tôn Vấn Cừ chỉ chén cậu, "Cậu đầu tiên nếm thử đã, không thì tôi lấy đũa cho cậu chấm chút?"
"Đến đây," Mã Lượng liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Hai người không chán à, chơi, chơi không chịu để yên, cho xong."
"Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Tôn Vấn Cừ ngồi đối diện Phương Trì, "Đã thành niên chưa?"
"Tôi..." Phương Trì mới vừa mở miệng đã bị Tôn Vấn Cừ ngắt lời.
"Còn nói 14 tuổi học cấp hai tôi đánh cậu." Tôn Vấn Cừ chỉ cậu.
"Thành niên rồi." Phương Trì thở dài khe khẽ.
"Lớp 12 nhỉ?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cũng chỉ có lớp mười hai mới phải đến trường tự học buổi tối."
"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng.
"Cậu diễn đủ sâu đấy, phỏng vấn cậu thử xem, sức lực đâu ra mà nhập diễn thế," Tôn Vấn Cừ gắp miếng sườn, "Ừm, sườn không tệ, dưới vẻ xấu xí bên ngoài còn có một trái chym mỹ vị... Phương Ảnh và cậu là quan hệ gì?"
"Chị họ tôi." Phương Trì cúi đầu ăn cải xanh.
"Sao tôi lại không biết cô ta có em trai như cậu?" Tôn Vấn Cừ suy nghĩ.
"Lúc hai người quen nhau tôi còn chưa lên đây học, không ở cùng chỗ," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Hai người có tốt không?"
"Tốt không?" Tôn Vấn Cừ quay mặt qua hỏi Mã Lượng.
"Mẹ kiếp," Mã Lượng cũng đang gặm sườn, mơ màng nói, "Tao nên nói là tốt, hay là không tốt, tốt chứ, chuyện đòi tiền này cũng làm, làm rồi?"
"Làm rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Vậy, là tốt," Mã Lượng gật gật đầu, "Tình đầu ban sơ, mơ mộng ngây ngô hồ đồ."
"Vậy là nói..." Phương Trì ngẩng đầu nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh..."
"Không, thật sự không bội tình bạc nghĩa," Tôn Vấn Cừ lập tức nói, "Lúc cô ấy chuyển trường thì bọn tôi chia tay, chia tay cũng là cô ấy nói, dù rằng tôi cũng không buồn bực gì."
"À," Phương Trì liền cúi đầu, cảm thấy hơi mất mặt.
"Đến đây, uống một ngụm." Mã Lượng nâng ly lên, "Vì...tay nghề, cháu trai."
"Vì tờ giấy bán thân đầu tiên của con trai tao." Tôn Vấn Cừ cũng nâng chén.
Phương Trì gần như không nói được gì, nâng chén lên không nói.
"Không nói gì à? Vì cái gì gì đó," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại.
"Vì không vượt được hai người." Phương Trì nói.
"Uống," Mã Lượng cười, uống một hớp rượu, "Cậu có thể vì của cậu, ba...ba, ba..."
Phương Trì nhìn gã nhíu mày.
"...chìm bảy nổi! Cuộc sống." Mã Lượng nói hết lời.
"Ai." Phương Trì hơi buồn cười.
Lúc ở cùng Mã Lượng, Tôn Vấn Cừ bình thường hơn mọi ngày không ít, lúc trò chuyện cũng không quái gở, cũng không đùa cậu.
Phương Trì cảm thấy quá cảm động luôn, vùi đầu hai ba miếng đã ăn cơm xong.
"Thiếu niên đúng là không giống nhau," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Như heo ăn, chẳng cần quan tâm."
"Anh thật sự chưa từng vì mồm miệng ngứa đòn mà bị đánh à?" Phương Trì nói.
"Từng có chứ," Tôn Vấn Cừ gắp một miếng đồ ăn, "Bị cậu đánh."
Mã Lượng ngồi bên cạnh không nhịn được cười, "Nó thay đổi, mấy năm, trước đây, không như vậy."
Cơm nước xong xôi, Phương Trì dọn dẹp bát đũa đi rửa, Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng ngồi ở phòng khách nói chuyện, nghe được Mã Lượng tuy nói lắp, thế nhưng giọng điệu không giống lúc đang ăn cơm, tuy không nghe rõ là nói gì, nhưng lời lẽ vô cùng sâu xa.
Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không nói gì, như thể Mã Lượng đang cô đơn đọc diễn cảm một mình, nhưng đáng tiếc là lại nói lắp.
Bên trong hợp đồng phục vụ kia còn có mấy thứ như giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, Phương Trì rửa bát xong thì tiện tay bỏ mấy bộ quần áo Tôn Vấn Cừ đặt cạnh máy giặt vào trong thùng giặt.
"Tôi đi đây, đến trường học, ngày hôm qua không đi xếp hàng được." Phương Trì đi tới phòng khác, Tôn Vấn Cừ đang sắp xếp dụng cụ uống trà rồi pha trà.
"Uống một ngụm trà không? Bớt cho buổi tối lại buồn ngủ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Không uống, tôi mất ngủ." Phương Trì nhấc cặp lên.
"Lại đi bộ?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Cậu cả ngày lừa đảo cũng không mua cho mình cái xe được à, xe đạp cũng được."
"Có," Phương Trì đeo tai nghe lên, mở cửa ra ngoài, "Tôi thích đi bộ."
Phương Trì có xe đạp, mua mấy năm rồi, mà không đạp được mấy lần, cậu thật sự thích đi bộ hơn.
Đi bộ có thể làm cho cậu cảm thấy chân thật, còn có thể tập thể dục, có lúc còn có thể nhớ lại mấy ngày còn bé theo sau ông nội chạy bò khắp núi.
Ký ức tuổi ấu thơ thực sự là ghi lòng tạc dạ.
Hứa Chu luôn nói như vậy, tuổi thơ của cậu ta là chơi game, cho nên giờ cứ thấy game là không ra khỏi ổ được.
Phương Trì nghĩ rằng lời này cũng có lý, cậu hiện giờ đến nằm mơ vẫn còn luôn nhìn thấy được màu xanh ngắt đầy mắt, tình cờ còn cảm thấy có thể ngửi được mùi tanh của đất.
"Hé lô!" Trong tai nghe, một bài hát vừa phát xong, đột nhiên truyền ra tiếng người.
Phương Trì sợ hết hồn, một lúc vẫn chưa làm rõ được, giọng nói này là từ trong ống nghe truyền tới hay là bên cạnh có người nói.
Lúc đang nhìn người hai bên, giọng nói lại vang lên: "Mấy bài hát này nghe cũng quá chán rồi, lần sau sang lưu cho cậu mấy bài có tinh thần chút!"
Phương Trì giờ đã nghe ra được, đây là giọng Tôn Vấn Cừ.
"Mịa?" Cậu lấy MP3 từ đâu đó ra, thật sự là một đoạn ghi âm.
Có lẽ là lúc cậu nấu cơm, để MP3 trên bàn bị Tôn Vấn Cừ cầm lấy hành hạ một trận.
Cậu lấy headphones xuống, xóa bỏ đoạn ghi âm này đi, kiểm tra lại một lần không có đoạn ghi âm khác, để tránh nửa đường nghe lại giật mình.
Tâm trí người này rốt cuộc đã bao năm rồi không trưởng thành cơ chứ! Đừng có nói là 360 độ, chính là có xoay 3600 độ, cũng không nhìn ra được là người đã sắp ba mươi!
Tôn Vấn Cừ quyết định khôi phục thói quen tập thể hình trước đây.
Sáng sớm rời giường, tâm trạng không tệ, dùng hơn nửa ngày, thuận lợi mà hoàn thành một bức tranh kia cho Phương Trì, nghỉ ngơi một lúc rồi đi ra ngoài.
Phòng tập thể hình bên cạnh khu nhà mà trước đây hay đến đã đổi chủ, trang trí cũng thay đổi hoàn toàn, nhìn như club, Tôn Vấn Cừ đi vào còn chưa ngồi vững, đã bị mấy người huấn luyện viên bao vây.
Hắn chọn một người huấn luyện viên tương đối vừa mắt hàn huyên vài câu, mấy người khác thức thời đi ra, khiến hắn có ảo giác như thể đến nightclub chọn người.
Huấn luyện viên riêng này họ Dương, nói tương đối vừa mắt là có nguyên nhân, bởi vì lúc không có những người khác làm nổi bật lên, huấn luyện viên Dương nhìn chẳng hề vừa mắt chút nào, chỉ có vóc người còn tương đối có chừng mực, không luyện mình thành tam giác ngược hoặc hình thang ngược.
"Tôi giới thiệu cho anh một vài hạng mục đi, anh tăng cơ hay là..." Huấn luyện viên Dương mở tài liệu trong tay ra.
"Đừng giới thiệu, tôi nghe đau đầu," Tôn Vấn Cừ xua tay, "Tôi làm thẻ, một ngày hai tiếng, mục tiêu là không nuôi mỡ, che được xương sườn, cái khác thì cậu cứ nhìn đó mà làm."
"Được rồi!" Huấn luyện viên Dương lập tức nở nụ cười, "Tôi tính thử cho anh, rồi báo giá."
"Ừ." Tôn Vấn Cừ đứng lên, đi đến khu thiết bị, đều là mới, thiết bị cũng đầy đủ.
Trước đây hắn tập thể hình cũng không phải vì tập thể hình, chỉ là vì giết thời gian, tiện thể thấy ai có vóc dáng được được hắn sẽ nhìn thêm vài lần, giờ trở về thấy làm gì cũng không có sức lực, cũng chỉ có tập thể hình mới giết được thời gian.
"Anh Tôn?" Có người ở phía sau lưng gọi, "Là anh Tôn phải không? Tôn Vấn Cừ?"
Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, thấy phía sau có một người đàn ông đang cởi trần toát mồ hôi cả người, dựa theo pháo trùng thiên xanh da trời mọc trên đầu người này, Tôn Vấn Cừ nhận ra cậu ta: "Gà con à."
"Trùng hợp quá, anh Tôn cũng đến đây tập thể hình à?" Tiểu Kỷ quăng quả tạ xuống rồi đi tới.
"Tôi sống ở đây." Tôn Vấn Cừ lùi về phía sau.
"À đúng." Tiểu Kỷ suy nghĩ rồi nở nụ cười, "Anh sống ở ngay khu bên cạnh...tóc anh dài rồi à? Sao không gọi em đến sửa sang lại."
"Dài rồi?" Tôn Vấn Cừ nhìn sang gương bên cạnh, "Mới có mới ngày, dài đến mức nhìn ra được chắc tôi ăn phải thuốc kích thích tăng trưởng rồi."
"Có thể sửa sang lại một chút, cũng có thể nhuộm màu, tóc anh đen quá, nhìn hơi tối," Tiểu Kỷ đứng vừa nâng tạ vừa đứng song song cạnh hắn nhìn vào gương, "Nếu không thì nhuộm highlight cũng được, tương đối sành điệu."
Tôn Vấn Cừ nhìn một vạt xanh da trời trên đầu gã: "Không."
"À, anh đừng nhìn em, em là vì nhấn mạnh cảm giác thiết kế thôi," Tiểu Kỷ sờ tóc mình, "Nếu làm cho anh, chắc chắn sẽ không như thế."
"Tôi muốn làm thì sẽ gọi cho cậu." Tôn Vấn Cừ nói.
Nói linh tinh với Tiểu Kỷ vài câu, huấn luyện viên Dương bên kia đã nói là có thể làm thẻ rồi, cho hắn xem giá cả.
Tôn Vấn Cừ không nhìn kỹ, đưa tiền luôn.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ hôm nay hay là...", Huấn luyện viên Dương bàn bạc với hắn.
"Hôm nay luôn đi, cũng đã đến rồi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Được, để tôi nói với anh kế hoạch mỗi ngày đã." Huấn luyện viên Dương nhanh chóng lấy ra một tờ giấy in kế hoạch luyện tập mỗi ngày, chuẩn bị nói cho hắn.
"Không cần, cậu cứ nói thẳng cậu muốn gì là được." Tôn Vấn Cừ nói.
Không hiểu tại sao, hắn rất ghét người khác nói cho mình gì đó, cho dù là trình bày của Tiểu Kỷ lúc làm tóc, hay là kế hoạch huấn luyện của huấn luyện viên Dương, chỉ cần có người giảng giải cho hắn cái gì, hắn sẽ không hiểu sao cảm thấy buồn bực mất tập trung, nghe cũng chẳng lọt.
Giằng co hai tiếng, toát mồ hôi toàn thân, Tôn Vấn Cừ cảm thấy rất sảng khoái, về nhà tắm xong nằm lên ghế sofa rồi mới thấy mệt, cũng không có sức đi vào phòng lên giường, cứ nằm trên ghế sofa ngủ luôn như vậy.
Giấc ngủ sau khi vận động có chất lượng không tệ, cũng không mơ mộng gì, hắn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mãi cho tới khi có người đẩy trên người hắn mấy cái, hắn mới mơ màng mà tỉnh lại.
Sau đó bị việc mình nằm trong phòng có người đẩy được mình khiến cho sợ đến mức nhảy dựng, tỉnh lại hoàn toàn.
"Là tôi." Phương Trì đứng trước mặt hắn, trán đầy mồ hôi mà nhìn hắn.
"Không đúng, tôi không đóng cửa sổ à?" Tôn Vấn Cừ đứng lên nhìn cửa sổ, vẫn đang đóng chặt, "Cậu vào kiểu gì?"
Phương Trì thở dài, giơ tay lên, trong tay cầm chìa khóa của hắn, "Cái này cắm trên cửa, anh thế này mà từ trước đến nay chưa từng bị trộm đến à?"
"Không," Tôn Vấn Cừ cầm chìa khóa ném lên bàn, "Hôm nay tùy tiện nấu bát mì đi, tôi chiều nay vận động quá sức không muốn ăn."
"Vận động quá nhiều phải đói đến mức mắt lóe sáng xanh lục mới đúng chứ," Phương Trì gỡ tai nghe ra bỏ lên bàn, lúc lấy MP3 ra định thả xuống liền liếc Tôn Vấn Cừ, "Anh đừng có mà ghi âm gì vào trong đồ của tôi, hôm qua làm tôi sợ hết hồn."
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Gan bé như hạt vừng, tôi cảm thấy mấy bài hát của cậu quá chán, trong máy tính tôi có nhiều bài nghe được lắm, cậu có thể chọn."
Phương Trì nhớ lại GRAVITY của Tôn Vấn Cừ hôm đó, còn có bài hát tiếng Anh trong xe, lắc đầu: "Mấy bài của anh tôi nghe không hiểu, tôi nghe cũng thấy chán."
"Tôi đang nâng cao thường thức của cậu đấy," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Thật sự không cầu tiến."
"Anh cực kỳ cầu tiến," Phương Trì thuận miệng lặp lại một câu, chuẩn bị vào nhà bếp nấu mì, "Không thì ăn mì lạnh trộn..."
"Con mẹ nó, cậu lặp lại lần nữa xem nào." Giọng Tôn Vấn Cừ đột nhiên lạnh đi.
Phương Trì sửng sốt, lúc quay đầu lại nhìn, nhận ra mặt Tôn Vấn Cừ rất khó coi, cậu hoàn toàn mê man, không hiểu mình đạp lên chỗ nào trên người hắn: "Làm sao thế?"
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi cau mày phất tay: "Không sao, nấu mì đi."
Phương Trì tùy tiện nấu một ít nước sốt, làm bát mì trộn cho Tôn Vấn Cừ.
"Tôi không ăn hết nhiều như thế," Tôn Vấn Cừ nhìn mì, "Cậu làm theo lượng cậu ăn đấy à?"
"Không phải," Phương Trì quay người đi vào nhà bếp lấy một cái bát nhỏ ra, "Theo lượng ăn của tôi thì phải hai bát, anh không phải bảo không thấy ngon miệng à, giảm nửa bát cho anh đã chỉ có như thế."
Tôn Vấn Cừ ăn một miếng mì: "Ai, trình độ nấu mì của cậu cách xa trình độ nấu ăn hơn 800 con phố."
"Tôi toàn ăn mì, một năm ăn mấy trăm bát luyện ra được." Phương Trì nói, cúi đầu hai cái ăn hết sạch mì.
"Ăn nhiều thế mà cũng không béo," Tôn Vấn Cừ vừa ăn vừa nhìn cậu, "Là vì toàn đi bộ, hay là toàn chạy trốn."
"Không chạy trốn," Phương Trì nói, "Lúc không luyện tập thì chạy bộ."
"Luyện tập? Luyện cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày.
==================
*canh dưa chuột trứng bắc thảo:
*cà tím xào thịt băm:
======================
/97
|