Lão bộc Tiền thúc bình tĩnh dựa vào tảng đá lớn.
... Có lẽ những việc ta làm mấy năm nay đã hại Hoài Nhân rồi.
... Hy vọng ta chết rồi, Hoài Nhân có thể tỉnh ngộ.
... Cũng tốt, dù sao một người tu tiên ở Vưu Cao huyện sống sót cũng là không thành vấn đề.
... Ta đây sắp chết rồi, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Về sau Hoài Nhân phải dựa vào chính bản thân mình rồi.
Từng hình ảnh lướt qua trong đầu Lão Tiền.
Đó đều là những hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời lão, cũng là nguyên nhân mà lão tận tâm đốc sức vì Giả phủ.
…
Thời gian đó là cuối thu, trời đang mưa to.
Một con chó nhỏ mới được sinh không bao lâu đang lạnh run nép vào phía bên ngoài tường viện. Một thư sinh che dù đi qua phát hiện ra con chó nhỏ, sau đó đã ôm nó trong lòng, ấm áp nói nhỏ:
- Chú nhóc nhỏ này không có ai thương ngươi à? Ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà đây, rất nhanh cũng sẽ không có cơm ăn. Chú nhóc nhỏ này thật thông minh, biết chui vào lồng ngực ta.
…
Thư sinh này đọc sách cả đời nhưng mà ngay cả tú tài cũng không được công nhận. Con chó vàng này được nuôi cũng rất gầy. Nhưng một người một chó lại nương tựa lẫn nhau mà sống.
…
Đêm hôm ấy, Đế Lưu Tương hóa thành ngàn vạn tơ vàng, lần lượt rơi xuống nhân gian.
Một lão cẩu già yếu được một tia Đế Lưu Tương này tẩy rửa luyện thân, mở ra linh trí, từ đó nó trở thành yêu. Vận mệnh của một người một chó từ đây về sau được thay đổi.
Từ đó về sau, đã có Giả phủ, có lão bộc Tiền thúc, có Cổ Hoài Nhân.
…
- Chủ nhân, ta muốn đến với người.
Lão bộc Tiền thúc yên lặng nói:
- Ta không thể chăm sóc Hoài Nhân được nữa rồi, rốt cuộc ta đã có thể đi theo người.
Trong lúc ý thức của lão mơ hồ, lão bộc Tiền thúc cảm ứng được có hai bóng người xuất hiện bên cạnh.
Tần Vân, Y Tiêu nhìn thấy Tiền Thúc đều thở dài.
- Hết thuốc chữa rồi.
Tần Vân liếc nhìn, thương thế của Tiền Thúc rất nặng, nếu là Nhân tộc đã chết sớm rồi, mặc dù là yêu quái, nội tâm Tiền thúc có chấp niệm nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Tiền Thúc khó khăn mở mắt ra, nhìn hai người bên cạnh, mở miệng nói không lưu loát:
- Tần, Tần công tử, Y cô nương, tiểu yêu có một thỉnh cầu, mong hai vị có thể giúp đỡ tiểu yêu.
- Tiền lão xin cứ nói.
Tần Vân nói.
- Sau khi ta chết, hy vọng hai người có thể đem ta chôn cất bên cạnh mộ của chủ nhân ta, Giả phủ Vưu Cao huyện hai người hỏi liền sẽ có người chỉ cho, làm phiền hai người.
Lão bộc Tiền thúc yếu ớt thều thào nói. May là Tần Vân cùng Y Tiêu đều là người tu tiên nên mới có thể nghe rõ được.
- Ngươi yên tâm đi.
Y Tiêu nói.
Cẩu yêu Tiền Thúc mỉm cười. Chấp niệm của hắn rời đi, tinh thần cũng buông lỏng, liền cảm thấy thân thể lâng lâng. Trong mơ hồ, một thư sinh thân thiết xuất hiện trước mặt, mỉm cười nhìn lão. Lão bộc Tiền thúc liền hóa thành một con chó vàng lớn vội chạy tới.
…
Tần Vân thấy khí tức của Tiền Thúc nhanh chóng tiêu tán, thân hình nhanh chóng hiện nguyên hình, hiện ra nguyên hình một con chó vàng to lớn, thân thể tổn thương nặng, một số bộ phận không còn nguyên vẹn.
- Ta hôm nay mới để ý, yêu quái cũng lòng trung nghĩa như vậy.
Y Tiêu nói.
- Yêu quái cũng có yêu quái tốt.
Tần Vân gật đầu, hắn hành tẩu thiên hạ cũng đã gặp không ít yêu quái tốt. Người có người trung nghĩa, yêu quái cũng có. Đối với những bậc này trung nghĩa, Tần Vân trong nội tâm đều rất kính trọng.
- Lúc trước ta còn hoài nghi hắn sẽ cấu kết với yêu quái Thương Nha Sơn.
Y Tiêu có chút hổ thẹn.
Không thấy tận mắt rất khó nói. Ta lúc trước cũng chỉ nghe qua lời đồn về hắn, lần này cũng là lần đầu tiếp xúc.
Tần Vân đứng ở vách đỉnh núi, nhìn về bốn phía, nói:
- Trước tiên khoan nói những thứ này, hiện tại đối phó với những yêu quái này đi đã.
- Ừm.
Trong lòng Y Tiêu căng thẳng, nghiêm nghị nhìn về bốn phía.
Bốn phía xa xa đã tụ tập một nhóm lớn yêu quái, thậm chí là trên trời cũng có rất nhiều yêu quái. Bạch Hổ Đại yêu ở trên không trung nhìn chằm chằm vào họ. Hai người Tần Vân Y Tiên cho rằng tính cả Vụ Hồ hạp cốc vốn chỉ có gần trăm tên yêu quái nay số lượng đã tăng lên hơn năm trăm.
…
Bờ sông Lan Dương, có một cái phủ đệ lâm viên cỡ lớn, bên trong có đình đài lầu các kéo dài san sát liên tiếp nhau, có cầu có nước có cây có cối hòn non bộ, càng có nhiều tiểu mỹ nhân ở trong đó, thật đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Thế nhưng nơi đây lại là nơi ở của yêu quái đã hoành hành bá đạo toàn bộ Quảng Lăng quận hai trăm năm nay, khiến triều đình đều không làm gì được, là phủ đệ của Đại yêu ‘Thủy Thần’.
Thủy Thần có chút gầy yếu, mặc áo bào màu trắng, chắp tay đứng bên cạnh hồ nước.
Hai hàng lông mi của hắn có phần dài, ánh mắt âm lãnh, hai má không thịt. Con mắt âm lãnh nhìn về phía xa xa:
Bên Thương Nha Sơn kia một mực không có tin tức truyền đến. Đáng ra Thiên Niên Băng Ngọc Quả ở tháng này thành thục rồi mới đúng chứ. Linh quả này không phải là ta cần mà là muốn thu thập để bán với giá cao! Quảng Lăng quận thủ năm nay tuổi đã khá cao, nhất định rất muốn lấy được Thiên Niên Băng Ngọc Quả, e rằng hắn sẽ phải có âm mưu đoạt linh quả. Nhưng mà có Bạch Hổ sư đệ ở đây, chắc cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu.
Mặc dù đoán được Quảng Lăng quận Quận thủ có khả năng mưu đoạt, thế nhưng Thủy Thần hắn vẫn một mực không muốn tự mình đi qua.
- Nếu ta đi Thương Nha Sơn không chừng Đạo gia Phật môn hoặc là triều đình bên kia sẽ bố trí cạm bẫy, phái ra một gã cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh giết ta.
Thủy Thần cười lạnh.
- Hừ hừ, cho dù có dụ hoặc lớn hơn, cũng đừng mơ tưởng dẫn ta ra ngoài.
Hai trăm năm nay, Thủy Thần chính xác là hung uy ngập trời.
Khiến dân chúng Quảng Lăng quận nhận lấy vô số cực khổ. Một nhà Tần Vân cũng đã từng bị đại nạn.
Rất nhiều cao nhân tu tiên cũng không thể chịu được, triều đình cũng chịu đựng tổn thất không ít. Họ đều bố trí một vài cạm bẫy dụ Thủy Thần rời sông xa một chút rồi động thủ giết hắn. Nhưng Thủy Thần vẫn một mực không mắc mưu, mặc cho dụ hoặc có lớn thế nào cũng không dao động được hắn. Một khi thấy tình thế không ổn hắn liền chui xuống sông lớn chuồn mất. Hắn dám xưng là ‘Thủy Thần’ đích thị là do có chỗ dựa đấy. Trong nước, Nhân tộc hoàn toàn không làm gì được hắn.
Mai phục ta quá nhiều lần, Nhân tộc cũng đã buông tha việc dụ dỗ ta.
Khi Bạch Hổ sư đệ có được Linh quả trong tay, đến lúc đó phân cho hắn một phần chỗ tốt. Còn dư lại là của ta, đến lúc đó ta có thể đổi nhiều bảo bối hơn.
Thủy Thần đã nghĩ đến việc đem Linh quả bán cho người nào.
…
Hai người Tần Vân đang ở trên đỉnh núi bên cạnh Vụ Hồ hạp cốc.
Bởi vì cách Vụ Hồ hạp cốc càng gần yêu quái tụ tập càng nhanh. Trong một thời gian ngắn đã chạy đến hơn ba trăm tên yêu quái, tính cả trăm yêu quái tại Vụ Hồ hạp cốc đã tụ tập được gần năm trăm tên yêu quái.
- Tần huynh, làm sao bây giờ? Giết ra ngoài à?
Y Tiêu hỏi.
- Xung quanh bây giờ đã tụ tập được gần năm trăm con yêu quái, chưa kể vẫn đang còn tiếp tục tăng lên, còn Bạch Hổ Đại yêu ở trên không trung đang nhìn chằm chằm.
Tần Vân nói.
- Có nhiều yêu quái tại đây như vậy, cưỡng ép giết ra ngoài cũng không có khả quan mấy.
- Ta và ngươi liên thủ, ta và ngươi đều có chút bảo bối bảo vệ tính mạng, ta tin tưởng có thể lao ra.
Y Tiêu ánh mắt sắc bén ác liệt, đối mặt với thế cục như vầy, nhất định phải liều.
- Trước hết để cho ta thử xem, nếu như không được chúng ta cùng nhau giết ra.
Tần Vân truyền âm nói.
- Tần huynh, người có cách?
Y Tiêu sững sờ, liền nghi hoặc.
- Y cô nương, ngươi chỉ cần chú ý bảo vệ tính mạng của bản thân, cũng thuận tiện trông coi thanh đại phủ này, đừng để Hổ yêu ở trên lấy lại.
Tần Vân để đại phủ cùng bộ vuốt hổ xuống.
- Yên tâm, ta có pháp bảo bên người, trông chừng xung quanh vẫn được.
Y Tiêu nói xong liền giẫm lên đại phủ.
- Hổ yêu cũng không có cách áp sát ta, nhưng mà Tần huynh, biện pháp người nói là gì? Nhiều yêu quái vây công như vậy, người một mình chống đỡ có được không?
Phía trên trời Bạch Hổ đang ngự gió phi hành quan sát phía dưới, hắn nhìn một số yêu quái từ Thương Nha Sơn không ngừng hướng đến nơi này tập hợp. Lòng tin của hắn tăng lên gấp trăm lần.
Hắn cũng không vội động thủ, xung quanh đã có gần năm trăm yêu quái, kéo thời gian càng lâu, yêu quái tụ tập xung quanh cành nhiều, ưu thế càng lớn.
Vèo.
Tần Vân đột nhiên hành động.
Thân ảnh hắn di chuyển cực nhanh, liền đến bên ngoài một mảnh đất trống trải rộng mười trượng, bốn phía không có vật gì che chắn trở ngại.
- Tên Kiếm tiên này tính làm gì đây?
Bạch Hổ Đại yêu cũng sững sờ. Hắn ở trên vách núi, đám yêu quái vây công hắn còn có chút phiền phức. Hiện tại đứng ở bãi đất trống, yêu quái ở bốn phương tám hướng thậm chí trên trời dưới đất đều vây công hắn, hắn đây không phải đang tự tìm đường chết sao?
- Tần huynh, rốt cuộc ngươi có biện pháp gì?
Y Tiêu thấy thế cũng cả kinh, ngay lập tức truyền âm lo lắng nói.
Nếu mà không có nắm chắc hai ta cùng nhau giết ra ngoài.
- Xem đi rồi biết.
Tần Vân truyền âm nói.
Ngay lập tức, đủ các loại yêu quái ở bốn phương tám hướng bao vây Tần Vân lại, lúc này Tần Vân mở miệng nói, thanh âm vang vọng khắp đất trời:
- Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta ở đây này! Ta sẽ đứng ở nơi này, mặc cho các ngươi tới giết ta. Nếu có thể làm tổn thương tới một cọng tóc của ta coi như các người có bản lĩnh.
... Có lẽ những việc ta làm mấy năm nay đã hại Hoài Nhân rồi.
... Hy vọng ta chết rồi, Hoài Nhân có thể tỉnh ngộ.
... Cũng tốt, dù sao một người tu tiên ở Vưu Cao huyện sống sót cũng là không thành vấn đề.
... Ta đây sắp chết rồi, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Về sau Hoài Nhân phải dựa vào chính bản thân mình rồi.
Từng hình ảnh lướt qua trong đầu Lão Tiền.
Đó đều là những hồi ức quý giá nhất trong cuộc đời lão, cũng là nguyên nhân mà lão tận tâm đốc sức vì Giả phủ.
…
Thời gian đó là cuối thu, trời đang mưa to.
Một con chó nhỏ mới được sinh không bao lâu đang lạnh run nép vào phía bên ngoài tường viện. Một thư sinh che dù đi qua phát hiện ra con chó nhỏ, sau đó đã ôm nó trong lòng, ấm áp nói nhỏ:
- Chú nhóc nhỏ này không có ai thương ngươi à? Ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà đây, rất nhanh cũng sẽ không có cơm ăn. Chú nhóc nhỏ này thật thông minh, biết chui vào lồng ngực ta.
…
Thư sinh này đọc sách cả đời nhưng mà ngay cả tú tài cũng không được công nhận. Con chó vàng này được nuôi cũng rất gầy. Nhưng một người một chó lại nương tựa lẫn nhau mà sống.
…
Đêm hôm ấy, Đế Lưu Tương hóa thành ngàn vạn tơ vàng, lần lượt rơi xuống nhân gian.
Một lão cẩu già yếu được một tia Đế Lưu Tương này tẩy rửa luyện thân, mở ra linh trí, từ đó nó trở thành yêu. Vận mệnh của một người một chó từ đây về sau được thay đổi.
Từ đó về sau, đã có Giả phủ, có lão bộc Tiền thúc, có Cổ Hoài Nhân.
…
- Chủ nhân, ta muốn đến với người.
Lão bộc Tiền thúc yên lặng nói:
- Ta không thể chăm sóc Hoài Nhân được nữa rồi, rốt cuộc ta đã có thể đi theo người.
Trong lúc ý thức của lão mơ hồ, lão bộc Tiền thúc cảm ứng được có hai bóng người xuất hiện bên cạnh.
Tần Vân, Y Tiêu nhìn thấy Tiền Thúc đều thở dài.
- Hết thuốc chữa rồi.
Tần Vân liếc nhìn, thương thế của Tiền Thúc rất nặng, nếu là Nhân tộc đã chết sớm rồi, mặc dù là yêu quái, nội tâm Tiền thúc có chấp niệm nên mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Tiền Thúc khó khăn mở mắt ra, nhìn hai người bên cạnh, mở miệng nói không lưu loát:
- Tần, Tần công tử, Y cô nương, tiểu yêu có một thỉnh cầu, mong hai vị có thể giúp đỡ tiểu yêu.
- Tiền lão xin cứ nói.
Tần Vân nói.
- Sau khi ta chết, hy vọng hai người có thể đem ta chôn cất bên cạnh mộ của chủ nhân ta, Giả phủ Vưu Cao huyện hai người hỏi liền sẽ có người chỉ cho, làm phiền hai người.
Lão bộc Tiền thúc yếu ớt thều thào nói. May là Tần Vân cùng Y Tiêu đều là người tu tiên nên mới có thể nghe rõ được.
- Ngươi yên tâm đi.
Y Tiêu nói.
Cẩu yêu Tiền Thúc mỉm cười. Chấp niệm của hắn rời đi, tinh thần cũng buông lỏng, liền cảm thấy thân thể lâng lâng. Trong mơ hồ, một thư sinh thân thiết xuất hiện trước mặt, mỉm cười nhìn lão. Lão bộc Tiền thúc liền hóa thành một con chó vàng lớn vội chạy tới.
…
Tần Vân thấy khí tức của Tiền Thúc nhanh chóng tiêu tán, thân hình nhanh chóng hiện nguyên hình, hiện ra nguyên hình một con chó vàng to lớn, thân thể tổn thương nặng, một số bộ phận không còn nguyên vẹn.
- Ta hôm nay mới để ý, yêu quái cũng lòng trung nghĩa như vậy.
Y Tiêu nói.
- Yêu quái cũng có yêu quái tốt.
Tần Vân gật đầu, hắn hành tẩu thiên hạ cũng đã gặp không ít yêu quái tốt. Người có người trung nghĩa, yêu quái cũng có. Đối với những bậc này trung nghĩa, Tần Vân trong nội tâm đều rất kính trọng.
- Lúc trước ta còn hoài nghi hắn sẽ cấu kết với yêu quái Thương Nha Sơn.
Y Tiêu có chút hổ thẹn.
Không thấy tận mắt rất khó nói. Ta lúc trước cũng chỉ nghe qua lời đồn về hắn, lần này cũng là lần đầu tiếp xúc.
Tần Vân đứng ở vách đỉnh núi, nhìn về bốn phía, nói:
- Trước tiên khoan nói những thứ này, hiện tại đối phó với những yêu quái này đi đã.
- Ừm.
Trong lòng Y Tiêu căng thẳng, nghiêm nghị nhìn về bốn phía.
Bốn phía xa xa đã tụ tập một nhóm lớn yêu quái, thậm chí là trên trời cũng có rất nhiều yêu quái. Bạch Hổ Đại yêu ở trên không trung nhìn chằm chằm vào họ. Hai người Tần Vân Y Tiên cho rằng tính cả Vụ Hồ hạp cốc vốn chỉ có gần trăm tên yêu quái nay số lượng đã tăng lên hơn năm trăm.
…
Bờ sông Lan Dương, có một cái phủ đệ lâm viên cỡ lớn, bên trong có đình đài lầu các kéo dài san sát liên tiếp nhau, có cầu có nước có cây có cối hòn non bộ, càng có nhiều tiểu mỹ nhân ở trong đó, thật đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Thế nhưng nơi đây lại là nơi ở của yêu quái đã hoành hành bá đạo toàn bộ Quảng Lăng quận hai trăm năm nay, khiến triều đình đều không làm gì được, là phủ đệ của Đại yêu ‘Thủy Thần’.
Thủy Thần có chút gầy yếu, mặc áo bào màu trắng, chắp tay đứng bên cạnh hồ nước.
Hai hàng lông mi của hắn có phần dài, ánh mắt âm lãnh, hai má không thịt. Con mắt âm lãnh nhìn về phía xa xa:
Bên Thương Nha Sơn kia một mực không có tin tức truyền đến. Đáng ra Thiên Niên Băng Ngọc Quả ở tháng này thành thục rồi mới đúng chứ. Linh quả này không phải là ta cần mà là muốn thu thập để bán với giá cao! Quảng Lăng quận thủ năm nay tuổi đã khá cao, nhất định rất muốn lấy được Thiên Niên Băng Ngọc Quả, e rằng hắn sẽ phải có âm mưu đoạt linh quả. Nhưng mà có Bạch Hổ sư đệ ở đây, chắc cũng sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu.
Mặc dù đoán được Quảng Lăng quận Quận thủ có khả năng mưu đoạt, thế nhưng Thủy Thần hắn vẫn một mực không muốn tự mình đi qua.
- Nếu ta đi Thương Nha Sơn không chừng Đạo gia Phật môn hoặc là triều đình bên kia sẽ bố trí cạm bẫy, phái ra một gã cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh giết ta.
Thủy Thần cười lạnh.
- Hừ hừ, cho dù có dụ hoặc lớn hơn, cũng đừng mơ tưởng dẫn ta ra ngoài.
Hai trăm năm nay, Thủy Thần chính xác là hung uy ngập trời.
Khiến dân chúng Quảng Lăng quận nhận lấy vô số cực khổ. Một nhà Tần Vân cũng đã từng bị đại nạn.
Rất nhiều cao nhân tu tiên cũng không thể chịu được, triều đình cũng chịu đựng tổn thất không ít. Họ đều bố trí một vài cạm bẫy dụ Thủy Thần rời sông xa một chút rồi động thủ giết hắn. Nhưng Thủy Thần vẫn một mực không mắc mưu, mặc cho dụ hoặc có lớn thế nào cũng không dao động được hắn. Một khi thấy tình thế không ổn hắn liền chui xuống sông lớn chuồn mất. Hắn dám xưng là ‘Thủy Thần’ đích thị là do có chỗ dựa đấy. Trong nước, Nhân tộc hoàn toàn không làm gì được hắn.
Mai phục ta quá nhiều lần, Nhân tộc cũng đã buông tha việc dụ dỗ ta.
Khi Bạch Hổ sư đệ có được Linh quả trong tay, đến lúc đó phân cho hắn một phần chỗ tốt. Còn dư lại là của ta, đến lúc đó ta có thể đổi nhiều bảo bối hơn.
Thủy Thần đã nghĩ đến việc đem Linh quả bán cho người nào.
…
Hai người Tần Vân đang ở trên đỉnh núi bên cạnh Vụ Hồ hạp cốc.
Bởi vì cách Vụ Hồ hạp cốc càng gần yêu quái tụ tập càng nhanh. Trong một thời gian ngắn đã chạy đến hơn ba trăm tên yêu quái, tính cả trăm yêu quái tại Vụ Hồ hạp cốc đã tụ tập được gần năm trăm tên yêu quái.
- Tần huynh, làm sao bây giờ? Giết ra ngoài à?
Y Tiêu hỏi.
- Xung quanh bây giờ đã tụ tập được gần năm trăm con yêu quái, chưa kể vẫn đang còn tiếp tục tăng lên, còn Bạch Hổ Đại yêu ở trên không trung đang nhìn chằm chằm.
Tần Vân nói.
- Có nhiều yêu quái tại đây như vậy, cưỡng ép giết ra ngoài cũng không có khả quan mấy.
- Ta và ngươi liên thủ, ta và ngươi đều có chút bảo bối bảo vệ tính mạng, ta tin tưởng có thể lao ra.
Y Tiêu ánh mắt sắc bén ác liệt, đối mặt với thế cục như vầy, nhất định phải liều.
- Trước hết để cho ta thử xem, nếu như không được chúng ta cùng nhau giết ra.
Tần Vân truyền âm nói.
- Tần huynh, người có cách?
Y Tiêu sững sờ, liền nghi hoặc.
- Y cô nương, ngươi chỉ cần chú ý bảo vệ tính mạng của bản thân, cũng thuận tiện trông coi thanh đại phủ này, đừng để Hổ yêu ở trên lấy lại.
Tần Vân để đại phủ cùng bộ vuốt hổ xuống.
- Yên tâm, ta có pháp bảo bên người, trông chừng xung quanh vẫn được.
Y Tiêu nói xong liền giẫm lên đại phủ.
- Hổ yêu cũng không có cách áp sát ta, nhưng mà Tần huynh, biện pháp người nói là gì? Nhiều yêu quái vây công như vậy, người một mình chống đỡ có được không?
Phía trên trời Bạch Hổ đang ngự gió phi hành quan sát phía dưới, hắn nhìn một số yêu quái từ Thương Nha Sơn không ngừng hướng đến nơi này tập hợp. Lòng tin của hắn tăng lên gấp trăm lần.
Hắn cũng không vội động thủ, xung quanh đã có gần năm trăm yêu quái, kéo thời gian càng lâu, yêu quái tụ tập xung quanh cành nhiều, ưu thế càng lớn.
Vèo.
Tần Vân đột nhiên hành động.
Thân ảnh hắn di chuyển cực nhanh, liền đến bên ngoài một mảnh đất trống trải rộng mười trượng, bốn phía không có vật gì che chắn trở ngại.
- Tên Kiếm tiên này tính làm gì đây?
Bạch Hổ Đại yêu cũng sững sờ. Hắn ở trên vách núi, đám yêu quái vây công hắn còn có chút phiền phức. Hiện tại đứng ở bãi đất trống, yêu quái ở bốn phương tám hướng thậm chí trên trời dưới đất đều vây công hắn, hắn đây không phải đang tự tìm đường chết sao?
- Tần huynh, rốt cuộc ngươi có biện pháp gì?
Y Tiêu thấy thế cũng cả kinh, ngay lập tức truyền âm lo lắng nói.
Nếu mà không có nắm chắc hai ta cùng nhau giết ra ngoài.
- Xem đi rồi biết.
Tần Vân truyền âm nói.
Ngay lập tức, đủ các loại yêu quái ở bốn phương tám hướng bao vây Tần Vân lại, lúc này Tần Vân mở miệng nói, thanh âm vang vọng khắp đất trời:
- Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Ta ở đây này! Ta sẽ đứng ở nơi này, mặc cho các ngươi tới giết ta. Nếu có thể làm tổn thương tới một cọng tóc của ta coi như các người có bản lĩnh.
/257
|