Tần Vân duy trì ẩn thân, thi triển thân pháp bay qua bay lại trong sơn cốc, sự ảo diệu của thân pháp hắn có thể nói là đạp tuyết vô ngân(đi trên tuyết không để lại dấu vết), không phát ra chút tiếng động.
Cảm ứng của đám yêu quái rất nhạy bén, chỉ cần khoảng cách hơi chút gần là chỉ sợ đám yêu quái sẽ phát giác được mùi vị của Nhân loại. Vì vậy chỉ còn cách vòng đường tránh từng con yêu quái một, dọc theo một tuyến đường quanh co khúc chiết tiếp cận cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ kia.
Bạch Hổ đại vương! Bạch Hổ đại vương!
Một con tiểu Yêu chạy vội về hướng trạch viện, thấy được cửa sau trạch viện có một người đàn ông khỏe mạnh đi ra liền hô to.
Lỗ tai Tần Vân khẽ nhúc nhích, không khỏi cả kinh.
Bạch Hổ đại vương ư? Tần Vân liền đưa mắt liếc nhìn người đàn ông khỏe mạnh đi ra từ trạch viện kia.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nên pháp nhãn căn bản nhìn không ra một chút khí tức nào của người đàn ông khỏe mạnh kia.
Nhưng cách xưng hô Bạch Hổ đại vương kia lại làm cho Tần Vân cảm thấy không ổn.
Bạch Hổ đại vương sao? Quảng Lăng quận ta có ai gọi là Bạch Hổ đại vương không nhỉ? Tần Vân trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng theo đó liền biến sắc.
Quảng Lăng quận không có ai tên vậy cả!
Thế nhưng một quận khác của Giang Châu — Trấn Sơn quận lại có, đó là một Tiên Thiên đại yêu tiếng tăm lừng lẫy! Là “Bạch Hổ Đại yêu” chiếm giữ Hắc Phong Lĩnh.
Chẳng lẽ là Bạch Hổ Đại yêu của Hắc Phong Lĩnh thuộc Trấn Sơn quận? Trong lòng Tần Vân xiết chặt, người có tên, cây có bóng. “Dâm uy” của Bạch Hổ Đại yêu đương nhiên là hắn đã sớm nghe qua.
Nếu thật sự hắn thì không ổn rồi! Mặc kệ như thế nào, lấy được Linh quả đã rồi tính sau.
Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, thân hình hắn vẫn không ngừng bay qua bay lại trong rừng.
Cho đến khi đến gần cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ kia mới nhảy dựng lên, vượt qua phạm vi canh giữ của mười mấy tên tiểu yêu rồi rơi xuống bên cạnh Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ. Trong nháy mắt thò tay liền bắt được trái 'Thiên Niên Băng Ngọc Quả kia. Linh quả trực tiếp bị giật xuống rồi bỏ vào hộp ngọc mang theo bên người, hộp ngọc thì lập tức được bỏ vào trong ngực.
Đã tới tay. Trong lòng Tần Vân vui vẻ.
. . .
Rất nhiều yêu quái trong hạp cốc Vụ Hồ đều phát hiện Thiên Niên Băng Ngọc Quả đã thành thục, lập tức đều kích động ồn ào hẳn lên, từng tên một nhìn vào trái Linh quả kia.
Linh quả thành thục rồi.
Quả thật đã thành thục.
Đã thành màu đỏ cả rồi. Đám tiểu yêu này tên nào cũng vui mừng ra mặt, quãng thời gian buồn chán để trông coi ở đây từ nay kết thúc.
Tiếng ồn ào này cũng làm cho Bạch Hổ Đại yêu ở trong sân nhỏ của trạch viện ngừng lại việc vung vẩy hai cây cự phủ, trực tiếp ném đôi cự phủ trên mặt đất vang lên tiếng “ầm” rồi thản nhiên đẩy cửa viện đi ra ngoài. Sau khi Bạch Hổ đại yêu đi ra khỏi cửa sau liền đưa mắt hướng về chỗ Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ.
Bạch Hổ đại vương! Bạch Hổ đại vương! Tên tiểu yêu đến bẩm báo cũng đang chạy tới.
Cuối cùng cũng thành thục. Bạch Hổ Đại yêu khoác lên một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, đi chân trần đứng ở đó, cười mỉm nhìn về phía cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ ở đằng xa.
Đúng lúc này ——
Bựt!
Quả cây màu đỏ trên bề mặt lưu chuyển vầng sáng màu tím kia, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Hổ Đại yêu cùng với rất nhiều tiểu yêu đang hưng phấn, sau khi “bựt” một tiếng trực tiếp bị hái xuống liền biến mất vô tung vô ảnh.
Trong lúc nhất thời hạp cốc Vụ Hồ đều an tĩnh lại, tất cả yêu quái đều an tĩnh lại từng tên một.
Bạch Hổ Đại yêu cũng ngây ngẩn cả người.
Mỗi người bọn hắn đều thấy qua vốn có Linh quả mọc ở chỗ đó, nhưng bây giờ lại trống không, chỉ còn lại những cành lá như những khối băng vô nghĩa.
Có ăn trộm.
Có người ăn trộm Linh quả.
Đám yêu quái lập tức gào lên phẫn nộ.
Trong đôi mắt Bạch Hổ Đại yêu có một tia lãnh ý, đột nhiên quát lớn: Ra đây!
Tiếng quát này lại làm cho không trung sinh ra gợn sóng mắt thường có thể thấy được, giống như mặt nước đang lăn tăn sóng nước, cuồn cuộn dâng trào về phía bốn phương tám hướng.
Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây!
m thanh không ngừng truyền ra khắp bốn phía.
Mới vừa bắt đầu uy lực của âm thanh cũng không lớn, nhưng dưới sự cộng hưởng vô số tiếng “ra đây” liền giống như tiếng sấm cuồn cuộn, càng ngày càng vang. Làm cho gợn sóng cũng càng thêm rõ ràng, những gợn sóng kinh khủng quét về bốn phương tám hướng, rất nhanh liền quét sạch phạm vi mấy trăm trượng xung quanh, rất nhiều tiểu yêu đều đau lớn che đầu lại. Mà chấn động này đương nhiên cũng quét về phía bốn người Tần Vân, Y Tiêu, Giả Hoài Nhân và lão bộc Tiền Thúc bọn họ.
Khoảng cách giữa bọn họ và Bạch Hổ đại yêu còn chưa tới trăm trượng.
Phù. Vòng bảo hộ ẩn thân của Tần Vân dưới sự chấn động của gợn sóng liền trực tiếp vỡ vụn, thân hình lộ ra, vòng bảo hộ tàng hình này rất yếu ớt, cho dù một bộ khoái bình thường của người phàm chỉ cần một kiếm cũng có thể đâm rách. Thuật ẩn thân chú trọng vào quỷ dị, còn phòng hộ lại không đáng nhắc tới.
Rầm rầm rầm ~~~
Cây cỏ xung quanh chỗ ba người Y Tiêu ẩn nấp bị chấn động đến nỗi rất nhiều lá cây bay lên, ba người Y Tiêu bọn họ cũng bại lộ.
Bạch Hổ đại vương ư? Lão Yêu Tiền Thúc sắc mặt đại biến, ngay lập tức truyền âm nói: Y cô nương, Bạch Hổ đại vương này rất có thể là Bạch Hổ Đại yêu của Trấn Sơn quận!
Bạch Hổ Đại yêu sao? Giả Hoài Nhân bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chân như nhũn ra.
Y Tiêu là tới từ Côn Lôn châu, tuy không quá quen thuộc với Giang Châu nhưng nếu như đã đến Giang Châu thì đương nhiên một số tin tức cơ bản là phải nắm được.
Ví dụ như một số Đại yêu thanh danh hiển hách, chiếm giữ ở các nơi.
Bạch Hổ Đại yêu chính là một trong Đại yêu của Trấn Sơn quận. Tuy rằng không giống 'Thủy Thần' độc bá Quảng Lăng quận, làm hại dân gian đã hơn hai trăm năm, ngay cả triều đình cũng không làm gì được. Nhưng Bạch Hổ Đại yêu lại có sở trường ngự gió, có thể bay giữa thiên địa, cao nhân Tiên Thiên Hư Đan cảnh bình thường không phải là đối thủ của con Đại yêu này. Mà nếu tiền bối Tiên Thiên Thực Đan cảnh ra tay thì Bạch Hổ Đại yêu này lại bay lên trời mà trốn.
Không nghĩ tới ở Quảng Lăng quận lại đụng phải Bạch Hổ Đại yêu của Trấn Sơn quận. Y Tiêu nhíu mày, truyền âm nói: Lão Tiền, Giả Hoài Nhân, nhiệm vụ hai người các ngươi đã hoàn thành. Thực lực Bạch Hổ Đại yêu này quá mạnh mẽ, hai người các ngươi lo mà chạy khỏi đây đi.
Tốt. Tảng đá trong lòng lão Yêu Tiền Thúc liền được thả xuống, ngay lập tức truyền âm đáp, Giả Hoài Nhân cũng ngay lập tức truyền âm đáp.
Bạch Hổ Đại yêu có sự uy hiếp quá lớn đối với chủ tớ hai người Giả Hoài Nhân.
Chúng ta đi thôi.
Lão Yêu Tiền Thúc cùng Giả Hoài Nhân nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài hạp cốc.
Mà Y Tiêu lại hướng lại chạy về phía Tần Vân, Tần Vân cũng chạy về phía nàng. Hai người bọn họ đều rõ ràng, trong hai người, một người am hiểu cận chiến, một người am hiểu đạo pháp đánh xa. Hai người phối hợp lại mới là tốt nhất.
Dù sao tên Bạch Hổ Đại yêu này tạo cho Tần Vân và Y Tiêu áp lực rất lớn.
. . .
Ba tên Nhân tộc, còn có một tên Yêu tộc nương nhờ vào Nhân tộc? Bạch Hổ Đại yêu cười phì một tiếng.
Hắn ngay cả di chuyển cũng lười, bèn đứng ở tại chỗ tùy ý vung tay một cái.
Vù vù vù. . .
Chỉ thấy chín hạt ngôi sao bay ra từ trong tay, sau khi bay gặp gió liền to lên biến thành chín hòn đá màu xanh đậm kích thước cỡ đầu lâu, trên tảng đá khắc lấy vô số phù văn, ngọn gió đen quấn quanh cũng càng nhiều.
Chín hòn đá màu xanh đậm xé rách trời cao, trông như chín quả sao băng, ba hòn đánh về phía chủ tớ Giả Hoài Nhân, ba hòn bay về phía Y Tiêu, còn ba hòn thì bắn sang Tần Vân.
Là Phong Lôi Thạch! Lão bộc Yêu quái Tiền Thúc quá sợ hãi.
Hoài Nhân, đi mau.
Lão bộc Yêu quái toàn thân mọc ra bộ lông, đầu cũng biến thành đầu chó, một phát bắt được quần áo của Giả Hoài Nhân, vèo cái liền hóa thành tàn ảnh chạy trốn, tốc độ tăng đến cực hạn.
Hừ hừ. Bạch Hổ Đại yêu cười nhạo, ánh mắt ngược lại rơi vào trên người Tần Vân nơi xa, bởi Tần Vân đã hái Linh quả nên hắn mới mục tiêu mà gã quan tâm nhất.
Vèo.
Tần Vân thúc giục Thần Hành phù lục, hóa thành một luồng ánh sáng phóng tới chỗ Y Tiêu.
Vù vù vù.
Ba hòn Phong Lôi Thạch hung mãnh bắn tới.
Rầm rầm rầm.
Trong nháy mắt Tần Vân xuất kiếm, dưới sự lập loè của kiếm quang, ba đạo kiếm quang mơ hồ phân biệt chém vào ba hòn Phong Lôi Thạch. Ba hòn Phong Lôi Thạch này vốn còn hung mãnh vô cùng, nhưng dưới kiếm quang mạnh mẽ này lại có một loại sức mạnh vô hình tiến vào trong Phong Lôi Thạch làm rung rộng phù văn của nó, khiến cho phù văn bên ngoài Phong Lôi Thạch đều có chút rung động lắc lư. Ba hòn Phong Lôi Thạch đều lắc lư lắc lư.
Ồ? Phong Lôi Thạch của ta! Trong lòng Bạch Hổ Đại yêu giật mình, mắt nhìn về phía Tần Vân ở xa, nghĩ: Sợ rằng nếu ném thêm vài tảng về phía hắn thì phù văn Phong Lôi Thạch của ta cũng sẽ nát tới nơi, rõ ràng sức kiếm của hắn không lớn nhưng tại sao lại có thể phá hoại pháp khí mạnh mẽ như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là đệ tử của tông phái đứng đầu?
Trong lòng Bạch Hổ Đại yêu khẽ nhúc nhích, ba hòn Phong Lôi Thạch vốn đánh về phía Tần Vân lập tức chuyển hướng bay ngược về.
. . .
Bên kia.
Khuôn mặt Lão bộc Yêu quái Tiền thúc dữ tợn, một tay ném Giả Hoài Nhân ra, quát: Đi mau. Đồng thời quay người điên cuồng ngăn cản ba hòn Phong Lôi Thạch kia, vù vù vù ~~~ ba hòn Phong Lôi Thạch vẫn đập tới với uy thế hung mãnh như ma quỷ, trong nháy mắt cơ thể lão bộc Tiền thúc đều trở nên mơ hồ, hắn chủ động đón lấy ba hòn Phong Lôi Thạch kia chỉ vì lo cho Giả Hoài Nhân bị đánh trúng.
Dù sao chỉ cần để lọt một tảng thì cũng đủ để Giả Hoài Nhân chôn xác tại đây.
Bởi vì phải ngăn trở tất cả Phong Lôi Thạch nên việc né tránh giữ mạng cũng không thể, lão bộc Tiền Thúc cũng đã cố hết sức.
Oành Oành Oành ~~~ Dưới sự oanh kích của Phong Lôi Thạch, lão bộc Tiền thúc khó khăn lắm tiếp được ba hòn Phong Lôi Thạch oanh kích liên tục hơn mười lần, rốt cuộc không thể đỡ được nữa, một tảng Phong Lôi Thạch nện lên người lão, đánh lão ta trực tiếp bay ngược dính vào trong hốc đá ở giữa sườn núi, “phụt”, một ngụm máu tươi phun ra.
Tiền Thúc.
Giả Hoài Nhân đang điên cuồng áp dụng định luật bảo toàn tính mạng cũng chú ý đến đằng sau, thấy cảnh Tiền thúc bay ngược phun máu, trong lòng không khỏi thắt lại.
Mà ba hòn Phong Lôi Thạch kia liền liên tiếp đánh về phía lão bộc Tiền thúc đang trọng thương.
Oành oành oanh. Sự đe dọa mỗi một đòn của Phong Lôi Thạch đều rất lớn, tốc độ cũng nhanh đến tuyệt đỉnh, Tiền Thúc miễn cưỡng ngăn được hai hòn, một hòn Phong Lôi Thạch cuối cùng lại nện lên ngực lão, xương lão vỡ vụn, ngực bị lõm vào trong, một ngụm máu tươi cùng với một phần mảnh vụn nội tạng đều bị nhổ ra, trên khuôn mặt đầy lông lá của lão bộc Tiền thúc rất dữ tợn.
Xong rồi! Chênh lệch giữa ta và Đại yêu Tiên Thiên vẫn là quá lớn, ngay cả pháp khí Phong Lôi Thạch mà hắn điều khiển cũng đỡ không nổi. Đáy lòng Lão bộc Tiền thúc bắt đầu tuyệt vọng, đồng thời nhìn về phía Giả Hoài Nhân đang chạy như bay ở phía xa, hắn bây giờ chỉ mong Hoài Nhân có thể thoát đi.
Oanh! ! !
Bỗng nhiên giữa không trung sấm chớp lóe lên, mơ hồ hiện ra hình dáng ngũ sắc lôi đình quấn quanh đánh về phía Bạch Hổ Đại yêu.
Sấm chớp quá nhanh, mặc dù là oanh ra từ trong lòng bàn tay Y Tiêu nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Hổ Đại yêu, lúc này Bạch Hổ Đại yêu duỗi tay trái ra, bàn tay lập tức biến thành một bộ vuốt hổ to lớn, một trảo là đã mạnh mẽ chặn lại ngũ sắc lôi đình kia.
Ầm ầm! ! !
Ngũ Hành thần lôi đánh cho bộ vuốt Hổ kia cháy đen cả lông, làm Bạch Hổ Đại yêu cũng phải toàn lực ngăn cản, không cách nào điều khiển chín hòn Phong Lôi Thạch một cách nghiêm túc, tốc độ bay của Phong Lôi Thạch đều trở nên chậm lại, uy thế đại giảm, điều này cũng giúp cho lão bộc Tiền Thúc tránh được một kiếp.
Ngũ hành lôi pháp sao? Lại thêm một đệ tử đại phái đứng đầu à? Thú vị, quả thật rất thú vị. Trong đôi mắt Bạch Hổ Đại yêu tràn đầy hưng phấn.
Vèo.
Tần Vân ở đằng xa hóa thành lưu quang chạy tới cạnh Y Tiêu.
Hai người đứng chung một chỗ.
Tên Hổ yêu này thật là lợi hại, ngạnh kháng Ngũ Hành thần lôi của ta cũng chỉ có một vết thương nhẹ mà thôi. Y Tiêu truyền âm nói.
Cảm ứng của đám yêu quái rất nhạy bén, chỉ cần khoảng cách hơi chút gần là chỉ sợ đám yêu quái sẽ phát giác được mùi vị của Nhân loại. Vì vậy chỉ còn cách vòng đường tránh từng con yêu quái một, dọc theo một tuyến đường quanh co khúc chiết tiếp cận cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ kia.
Bạch Hổ đại vương! Bạch Hổ đại vương!
Một con tiểu Yêu chạy vội về hướng trạch viện, thấy được cửa sau trạch viện có một người đàn ông khỏe mạnh đi ra liền hô to.
Lỗ tai Tần Vân khẽ nhúc nhích, không khỏi cả kinh.
Bạch Hổ đại vương ư? Tần Vân liền đưa mắt liếc nhìn người đàn ông khỏe mạnh đi ra từ trạch viện kia.
Bởi vì khoảng cách quá xa, nên pháp nhãn căn bản nhìn không ra một chút khí tức nào của người đàn ông khỏe mạnh kia.
Nhưng cách xưng hô Bạch Hổ đại vương kia lại làm cho Tần Vân cảm thấy không ổn.
Bạch Hổ đại vương sao? Quảng Lăng quận ta có ai gọi là Bạch Hổ đại vương không nhỉ? Tần Vân trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng theo đó liền biến sắc.
Quảng Lăng quận không có ai tên vậy cả!
Thế nhưng một quận khác của Giang Châu — Trấn Sơn quận lại có, đó là một Tiên Thiên đại yêu tiếng tăm lừng lẫy! Là “Bạch Hổ Đại yêu” chiếm giữ Hắc Phong Lĩnh.
Chẳng lẽ là Bạch Hổ Đại yêu của Hắc Phong Lĩnh thuộc Trấn Sơn quận? Trong lòng Tần Vân xiết chặt, người có tên, cây có bóng. “Dâm uy” của Bạch Hổ Đại yêu đương nhiên là hắn đã sớm nghe qua.
Nếu thật sự hắn thì không ổn rồi! Mặc kệ như thế nào, lấy được Linh quả đã rồi tính sau.
Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, thân hình hắn vẫn không ngừng bay qua bay lại trong rừng.
Cho đến khi đến gần cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ kia mới nhảy dựng lên, vượt qua phạm vi canh giữ của mười mấy tên tiểu yêu rồi rơi xuống bên cạnh Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ. Trong nháy mắt thò tay liền bắt được trái 'Thiên Niên Băng Ngọc Quả kia. Linh quả trực tiếp bị giật xuống rồi bỏ vào hộp ngọc mang theo bên người, hộp ngọc thì lập tức được bỏ vào trong ngực.
Đã tới tay. Trong lòng Tần Vân vui vẻ.
. . .
Rất nhiều yêu quái trong hạp cốc Vụ Hồ đều phát hiện Thiên Niên Băng Ngọc Quả đã thành thục, lập tức đều kích động ồn ào hẳn lên, từng tên một nhìn vào trái Linh quả kia.
Linh quả thành thục rồi.
Quả thật đã thành thục.
Đã thành màu đỏ cả rồi. Đám tiểu yêu này tên nào cũng vui mừng ra mặt, quãng thời gian buồn chán để trông coi ở đây từ nay kết thúc.
Tiếng ồn ào này cũng làm cho Bạch Hổ Đại yêu ở trong sân nhỏ của trạch viện ngừng lại việc vung vẩy hai cây cự phủ, trực tiếp ném đôi cự phủ trên mặt đất vang lên tiếng “ầm” rồi thản nhiên đẩy cửa viện đi ra ngoài. Sau khi Bạch Hổ đại yêu đi ra khỏi cửa sau liền đưa mắt hướng về chỗ Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ.
Bạch Hổ đại vương! Bạch Hổ đại vương! Tên tiểu yêu đến bẩm báo cũng đang chạy tới.
Cuối cùng cũng thành thục. Bạch Hổ Đại yêu khoác lên một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, đi chân trần đứng ở đó, cười mỉm nhìn về phía cây Thiên Niên Băng Ngọc Quả Thụ ở đằng xa.
Đúng lúc này ——
Bựt!
Quả cây màu đỏ trên bề mặt lưu chuyển vầng sáng màu tím kia, dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Hổ Đại yêu cùng với rất nhiều tiểu yêu đang hưng phấn, sau khi “bựt” một tiếng trực tiếp bị hái xuống liền biến mất vô tung vô ảnh.
Trong lúc nhất thời hạp cốc Vụ Hồ đều an tĩnh lại, tất cả yêu quái đều an tĩnh lại từng tên một.
Bạch Hổ Đại yêu cũng ngây ngẩn cả người.
Mỗi người bọn hắn đều thấy qua vốn có Linh quả mọc ở chỗ đó, nhưng bây giờ lại trống không, chỉ còn lại những cành lá như những khối băng vô nghĩa.
Có ăn trộm.
Có người ăn trộm Linh quả.
Đám yêu quái lập tức gào lên phẫn nộ.
Trong đôi mắt Bạch Hổ Đại yêu có một tia lãnh ý, đột nhiên quát lớn: Ra đây!
Tiếng quát này lại làm cho không trung sinh ra gợn sóng mắt thường có thể thấy được, giống như mặt nước đang lăn tăn sóng nước, cuồn cuộn dâng trào về phía bốn phương tám hướng.
Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây! Ra đây!
m thanh không ngừng truyền ra khắp bốn phía.
Mới vừa bắt đầu uy lực của âm thanh cũng không lớn, nhưng dưới sự cộng hưởng vô số tiếng “ra đây” liền giống như tiếng sấm cuồn cuộn, càng ngày càng vang. Làm cho gợn sóng cũng càng thêm rõ ràng, những gợn sóng kinh khủng quét về bốn phương tám hướng, rất nhanh liền quét sạch phạm vi mấy trăm trượng xung quanh, rất nhiều tiểu yêu đều đau lớn che đầu lại. Mà chấn động này đương nhiên cũng quét về phía bốn người Tần Vân, Y Tiêu, Giả Hoài Nhân và lão bộc Tiền Thúc bọn họ.
Khoảng cách giữa bọn họ và Bạch Hổ đại yêu còn chưa tới trăm trượng.
Phù. Vòng bảo hộ ẩn thân của Tần Vân dưới sự chấn động của gợn sóng liền trực tiếp vỡ vụn, thân hình lộ ra, vòng bảo hộ tàng hình này rất yếu ớt, cho dù một bộ khoái bình thường của người phàm chỉ cần một kiếm cũng có thể đâm rách. Thuật ẩn thân chú trọng vào quỷ dị, còn phòng hộ lại không đáng nhắc tới.
Rầm rầm rầm ~~~
Cây cỏ xung quanh chỗ ba người Y Tiêu ẩn nấp bị chấn động đến nỗi rất nhiều lá cây bay lên, ba người Y Tiêu bọn họ cũng bại lộ.
Bạch Hổ đại vương ư? Lão Yêu Tiền Thúc sắc mặt đại biến, ngay lập tức truyền âm nói: Y cô nương, Bạch Hổ đại vương này rất có thể là Bạch Hổ Đại yêu của Trấn Sơn quận!
Bạch Hổ Đại yêu sao? Giả Hoài Nhân bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chân như nhũn ra.
Y Tiêu là tới từ Côn Lôn châu, tuy không quá quen thuộc với Giang Châu nhưng nếu như đã đến Giang Châu thì đương nhiên một số tin tức cơ bản là phải nắm được.
Ví dụ như một số Đại yêu thanh danh hiển hách, chiếm giữ ở các nơi.
Bạch Hổ Đại yêu chính là một trong Đại yêu của Trấn Sơn quận. Tuy rằng không giống 'Thủy Thần' độc bá Quảng Lăng quận, làm hại dân gian đã hơn hai trăm năm, ngay cả triều đình cũng không làm gì được. Nhưng Bạch Hổ Đại yêu lại có sở trường ngự gió, có thể bay giữa thiên địa, cao nhân Tiên Thiên Hư Đan cảnh bình thường không phải là đối thủ của con Đại yêu này. Mà nếu tiền bối Tiên Thiên Thực Đan cảnh ra tay thì Bạch Hổ Đại yêu này lại bay lên trời mà trốn.
Không nghĩ tới ở Quảng Lăng quận lại đụng phải Bạch Hổ Đại yêu của Trấn Sơn quận. Y Tiêu nhíu mày, truyền âm nói: Lão Tiền, Giả Hoài Nhân, nhiệm vụ hai người các ngươi đã hoàn thành. Thực lực Bạch Hổ Đại yêu này quá mạnh mẽ, hai người các ngươi lo mà chạy khỏi đây đi.
Tốt. Tảng đá trong lòng lão Yêu Tiền Thúc liền được thả xuống, ngay lập tức truyền âm đáp, Giả Hoài Nhân cũng ngay lập tức truyền âm đáp.
Bạch Hổ Đại yêu có sự uy hiếp quá lớn đối với chủ tớ hai người Giả Hoài Nhân.
Chúng ta đi thôi.
Lão Yêu Tiền Thúc cùng Giả Hoài Nhân nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài hạp cốc.
Mà Y Tiêu lại hướng lại chạy về phía Tần Vân, Tần Vân cũng chạy về phía nàng. Hai người bọn họ đều rõ ràng, trong hai người, một người am hiểu cận chiến, một người am hiểu đạo pháp đánh xa. Hai người phối hợp lại mới là tốt nhất.
Dù sao tên Bạch Hổ Đại yêu này tạo cho Tần Vân và Y Tiêu áp lực rất lớn.
. . .
Ba tên Nhân tộc, còn có một tên Yêu tộc nương nhờ vào Nhân tộc? Bạch Hổ Đại yêu cười phì một tiếng.
Hắn ngay cả di chuyển cũng lười, bèn đứng ở tại chỗ tùy ý vung tay một cái.
Vù vù vù. . .
Chỉ thấy chín hạt ngôi sao bay ra từ trong tay, sau khi bay gặp gió liền to lên biến thành chín hòn đá màu xanh đậm kích thước cỡ đầu lâu, trên tảng đá khắc lấy vô số phù văn, ngọn gió đen quấn quanh cũng càng nhiều.
Chín hòn đá màu xanh đậm xé rách trời cao, trông như chín quả sao băng, ba hòn đánh về phía chủ tớ Giả Hoài Nhân, ba hòn bay về phía Y Tiêu, còn ba hòn thì bắn sang Tần Vân.
Là Phong Lôi Thạch! Lão bộc Yêu quái Tiền Thúc quá sợ hãi.
Hoài Nhân, đi mau.
Lão bộc Yêu quái toàn thân mọc ra bộ lông, đầu cũng biến thành đầu chó, một phát bắt được quần áo của Giả Hoài Nhân, vèo cái liền hóa thành tàn ảnh chạy trốn, tốc độ tăng đến cực hạn.
Hừ hừ. Bạch Hổ Đại yêu cười nhạo, ánh mắt ngược lại rơi vào trên người Tần Vân nơi xa, bởi Tần Vân đã hái Linh quả nên hắn mới mục tiêu mà gã quan tâm nhất.
Vèo.
Tần Vân thúc giục Thần Hành phù lục, hóa thành một luồng ánh sáng phóng tới chỗ Y Tiêu.
Vù vù vù.
Ba hòn Phong Lôi Thạch hung mãnh bắn tới.
Rầm rầm rầm.
Trong nháy mắt Tần Vân xuất kiếm, dưới sự lập loè của kiếm quang, ba đạo kiếm quang mơ hồ phân biệt chém vào ba hòn Phong Lôi Thạch. Ba hòn Phong Lôi Thạch này vốn còn hung mãnh vô cùng, nhưng dưới kiếm quang mạnh mẽ này lại có một loại sức mạnh vô hình tiến vào trong Phong Lôi Thạch làm rung rộng phù văn của nó, khiến cho phù văn bên ngoài Phong Lôi Thạch đều có chút rung động lắc lư. Ba hòn Phong Lôi Thạch đều lắc lư lắc lư.
Ồ? Phong Lôi Thạch của ta! Trong lòng Bạch Hổ Đại yêu giật mình, mắt nhìn về phía Tần Vân ở xa, nghĩ: Sợ rằng nếu ném thêm vài tảng về phía hắn thì phù văn Phong Lôi Thạch của ta cũng sẽ nát tới nơi, rõ ràng sức kiếm của hắn không lớn nhưng tại sao lại có thể phá hoại pháp khí mạnh mẽ như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là đệ tử của tông phái đứng đầu?
Trong lòng Bạch Hổ Đại yêu khẽ nhúc nhích, ba hòn Phong Lôi Thạch vốn đánh về phía Tần Vân lập tức chuyển hướng bay ngược về.
. . .
Bên kia.
Khuôn mặt Lão bộc Yêu quái Tiền thúc dữ tợn, một tay ném Giả Hoài Nhân ra, quát: Đi mau. Đồng thời quay người điên cuồng ngăn cản ba hòn Phong Lôi Thạch kia, vù vù vù ~~~ ba hòn Phong Lôi Thạch vẫn đập tới với uy thế hung mãnh như ma quỷ, trong nháy mắt cơ thể lão bộc Tiền thúc đều trở nên mơ hồ, hắn chủ động đón lấy ba hòn Phong Lôi Thạch kia chỉ vì lo cho Giả Hoài Nhân bị đánh trúng.
Dù sao chỉ cần để lọt một tảng thì cũng đủ để Giả Hoài Nhân chôn xác tại đây.
Bởi vì phải ngăn trở tất cả Phong Lôi Thạch nên việc né tránh giữ mạng cũng không thể, lão bộc Tiền Thúc cũng đã cố hết sức.
Oành Oành Oành ~~~ Dưới sự oanh kích của Phong Lôi Thạch, lão bộc Tiền thúc khó khăn lắm tiếp được ba hòn Phong Lôi Thạch oanh kích liên tục hơn mười lần, rốt cuộc không thể đỡ được nữa, một tảng Phong Lôi Thạch nện lên người lão, đánh lão ta trực tiếp bay ngược dính vào trong hốc đá ở giữa sườn núi, “phụt”, một ngụm máu tươi phun ra.
Tiền Thúc.
Giả Hoài Nhân đang điên cuồng áp dụng định luật bảo toàn tính mạng cũng chú ý đến đằng sau, thấy cảnh Tiền thúc bay ngược phun máu, trong lòng không khỏi thắt lại.
Mà ba hòn Phong Lôi Thạch kia liền liên tiếp đánh về phía lão bộc Tiền thúc đang trọng thương.
Oành oành oanh. Sự đe dọa mỗi một đòn của Phong Lôi Thạch đều rất lớn, tốc độ cũng nhanh đến tuyệt đỉnh, Tiền Thúc miễn cưỡng ngăn được hai hòn, một hòn Phong Lôi Thạch cuối cùng lại nện lên ngực lão, xương lão vỡ vụn, ngực bị lõm vào trong, một ngụm máu tươi cùng với một phần mảnh vụn nội tạng đều bị nhổ ra, trên khuôn mặt đầy lông lá của lão bộc Tiền thúc rất dữ tợn.
Xong rồi! Chênh lệch giữa ta và Đại yêu Tiên Thiên vẫn là quá lớn, ngay cả pháp khí Phong Lôi Thạch mà hắn điều khiển cũng đỡ không nổi. Đáy lòng Lão bộc Tiền thúc bắt đầu tuyệt vọng, đồng thời nhìn về phía Giả Hoài Nhân đang chạy như bay ở phía xa, hắn bây giờ chỉ mong Hoài Nhân có thể thoát đi.
Oanh! ! !
Bỗng nhiên giữa không trung sấm chớp lóe lên, mơ hồ hiện ra hình dáng ngũ sắc lôi đình quấn quanh đánh về phía Bạch Hổ Đại yêu.
Sấm chớp quá nhanh, mặc dù là oanh ra từ trong lòng bàn tay Y Tiêu nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Hổ Đại yêu, lúc này Bạch Hổ Đại yêu duỗi tay trái ra, bàn tay lập tức biến thành một bộ vuốt hổ to lớn, một trảo là đã mạnh mẽ chặn lại ngũ sắc lôi đình kia.
Ầm ầm! ! !
Ngũ Hành thần lôi đánh cho bộ vuốt Hổ kia cháy đen cả lông, làm Bạch Hổ Đại yêu cũng phải toàn lực ngăn cản, không cách nào điều khiển chín hòn Phong Lôi Thạch một cách nghiêm túc, tốc độ bay của Phong Lôi Thạch đều trở nên chậm lại, uy thế đại giảm, điều này cũng giúp cho lão bộc Tiền Thúc tránh được một kiếp.
Ngũ hành lôi pháp sao? Lại thêm một đệ tử đại phái đứng đầu à? Thú vị, quả thật rất thú vị. Trong đôi mắt Bạch Hổ Đại yêu tràn đầy hưng phấn.
Vèo.
Tần Vân ở đằng xa hóa thành lưu quang chạy tới cạnh Y Tiêu.
Hai người đứng chung một chỗ.
Tên Hổ yêu này thật là lợi hại, ngạnh kháng Ngũ Hành thần lôi của ta cũng chỉ có một vết thương nhẹ mà thôi. Y Tiêu truyền âm nói.
/257
|