Đảo mắt đã đến ngày xuất phát.
Vào lúc trời lờ mờ sáng, Tần Vân đã rời khỏi Tần phủ, cưỡi ngựa tiến về Quận chủ phủ.
Các vị.
Quận chủ đại nhân đang tiếp đãi Y Tiêu, Tần Vân cùng với chủ tớ hai người Giả Hoài Nhân ở sảnh chính.
Quận chủ đại nhân trịnh trọng nói: Thiên Niên Băng Ngọc Quả liên quan đến sống chết của lão già ta. Chuyến này đi kính xin các ngươi dốc hết toàn lực để thu thập Linh quả, nếu như thành công, cả đời lão hủ ta cũng sẽ không quên công ơn của các ngươi.
Bác Ôn, chúng ta đã đáp ứng rồi thì đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực. Y Tiêu nói.
Quận chủ đại nhân ở nhà chờ tin vui là được. Tần Vân cũng nói.
Chúng ta chắc chắn sẽ giành được Linh quả vì Quận chủ ngài. Giả Hoài Nhân cũng tự tin nói.
Tùy tùng bên cạnh bưng lấy cái mâm, trên mâm có năm chén rượu làm bằng đồng xanh đã rót đầy rượu.
Quận chủ đại nhân lấy một chén rượu.
Y Tiêu, Tần Vân, Giả Hoài Nhân , lão bộc yêu quái Tiền thúc ai ai cũng cầm lên một chén rượu.
Quận chủ đại nhân nâng chén: Chuyến đi Thương Nha Sơn lần này hết thảy mọi việc đều phải nghe lệnh Y Tiêu, không được tự ý làm theo ý mình. Ngày mai ta cũng sẽ đi đến Thương Nha Sơn để chờ các ngươi dưới chân núi. Nói tóm lại là hết thảy đều nhờ vào các ngươi rồi.
Bốn người Tần Vân, Y Tiêu cũng nâng chén.
Cùng nhau uống cạn rượu trong chén.
Bác Ôn, cáo từ. Y Tiêu nói xong liền rời sảnh, cả bốn người họ đều lên ngựa rồi nhanh chóng ra khỏi Quận chủ phủ.
Quận chủ đại nhân dõi mắt ngắm nhìn theo họ đi về phía xa.
Cha à, Thiên Niên Băng Ngọc Quả nhất định sẽ lấy được. Ôn Trùng cũng đứng ở bên người phụ thân thấp giọng nói.
. . .
Lộc cộc lộc cộc.
Sau khi bốn người Tần Vân ra khỏi quận thành Quảng Lăng liền dọc theo đường lớn đi về hướng bắc, móng ngựa chạy như bay, tốc độ cực nhanh.
Nếu như nói dân cư trong quận thành đông đúc, dân chúng đều mong muốn được sống ở nơi an toàn hơn như nội thành, ngay cả giá cả sinh hoạt cũng cực cao. Ở ngoài thành thì dấu vết con người lại ít đi, bình thường đi rất lâu cũng không tìm thấy ma nào, nếu ngẫu nhiên thấy một ngôi làng thì cũng là ngôi làng lớn tụ tập mấy ngàn người! Bởi vì người dân phải tụ tập rất nhiều mới có thể xây dựng đội bảo vệ thôn mạnh mẽ, trang bị số lượng lớn cung nỏ mới có thể uy hiếp được một số tiểu yêu.
Hơn nữa nhờ lính tuần tra có thể tùy thời chạy đến trợ giúp, Nhân tộc mới có thể sống sót ở ngoài thành.
Nếu là nội thành, triều đình có sự khống chế tuyệt đối.
Còn ở ngoài thành chính là nơi phân tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc!
Phía trước chính là huyện thành Dư An rồi. Đợi đến giữa trưa, bốn người Tần Vân đã tới huyện thành Dư An, trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Bởi vì suy cho cùng thì số lượng yêu quái khá thưa thớt so với Nhân tộc nên cũng không phải muốn đụng phải yêu quái là đụng.
Y Tiêu nói: Ngoài hai mươi dặm phía Tây huyện thành Dư An chính là Thương Nha Sơn. Chúng ta trước tiên ở một đêm trong huyện thành Dư An đã, rồi sáng mai hẵng lên núi.
Xin nghe theo lời của Y Tiêu cô nương. Giả Hoài Nhân liền nói.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, vài ngày trước khi Y Tiêu ở Quận chủ phủ, hắn đã từng đi viếng thăm để có thể gặp mặt thường xuyên hơn. Không biết tại sao Y Tiêu cô nương lại suốt ngày bế quan tĩnh tu, không tiếp khách!
Khi vào đến thành liền chọn ngay một khách sạn tốt rồi ở ngay.
Đêm hè mát lạnh, chẳng qua có khá nhiều muỗi.
Tần Vân thui thủi ngồi uống rượu trên nóc nhà. Khó có được một ngày không tu luyện bản mệnh phi kiếm, hắn cũng không ngủ được, liền lấy một bầu rượu từ chưởng quầy rồi ngồi đây uống một cách chậm rãi.
Vù. Một dáng người bồng bềnh rơi trên nóc nhà như tiên tử giáng trần.
Y Tiêu ngồi ở một bên cười hỏi: Đã muộn vậy rồi sao Tần huynh còn chưa ngủ đi? Vì lo cho chuyện lên núi ngày mai sao?
Chẳng qua là thưởng thức cảnh đêm mà thôi, chẳng phải bây giờ có cảnh đẹp, có rượu ngon, còn có Y cô nương bồi tiếp sao? Nếu như ta ngủ sớm thì sao lại có chuyện tốt như vậy? Tần Vân cười nói.
Y Tiêu hé miệng cười cười, nói: Đừng uống một mình như vậy chứ, cho ta uống thử nào.
Bắt lấy. Tần Vân tiện tay ném qua.
Y Tiêu bắt lấy, ngửa đầu đổ rượu từ bầu rượu xuống miệng, “ừng ực” uống một hớp lớn, uống xong liền ho khan hai tiếng rồi lau đi vết rượu nơi khóe miệng.
Bình thường ngươi rất ít khi uống rượu à? Tần Vân thấy thế hỏi.
Bình thường trong tông phái, sư tôn ta quản lý rất nghiêm khắc. Y Tiêu nói đơn giản một câu rồi lập tức nói: Đúng rồi Tần huynh, lần này đi Thương Nha Sơn, lão yêu bộc của tên Giả Hoài Nhân kia còn có chút tác dụng, tuy nói hắn rất trung thành với tên họ Giả kia nhưng suy cho cùng hắn vẫn là yêu quái, nếu như phát hiện có gì không đúng, bất kể là bạn hay thù đều có thể trực tiếp ra tay trừ khử.
Tần Vân gật đầu: Bên trong Thương Nha Sơn có rất nhiều yêu quái, nếu như hắn ngấm ngầm mưu tính chúng ta, đương nhiên diệt trừ không nương tay. Quận chủ đại nhân cũng nói rồi, lần này hết thảy đều nghe theo ngươi, ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm như thế đi.
Y Tiêu cười nói: Đó là do bác Ôn tin tưởng ta. Xét về kinh nghiệm thì Tần huynh so với ta còn phong phú hơn, cũng xin Tần huynh chỉ điểm nhiều hơn để việc đoạt được Linh quả càng thêm nắm chắc.
Cái này cũng không có gì hay để nói đâu. Tần Vân nói.
Tần huynh, xin hãy nói vài câu đi, lần này ta cũng chưa có kế hoạch gì cả. Y Tiêu liền thúc giục.
Tần Vân liền nói: Cũng không cần phải lo lắng, muốn ngắt lấy Linh quả, mấu chốt là lúc vừa mới bắt đầu nhất định phải ẩn giấu thực lực, tốt nhất không nên bại lộ hành tung lặng yên lẻn vào đến nơi có Thiên Niên Băng Ngọc Quả kia. Nếu quả thật bại lộ thì cũng chỉ có thể lộ ra vài phần thực lực, khiến đám yêu quái cảm thấy không có uy hiếp quá lớn, nhất định không được để cho đám yêu quái cảm thấy không cản được rồi hủy diệt đi Linh quả.
Tần Vân nói: Một khi Linh quả thành thục đương nhiên cũng là lúc cướp đoạt. Để cướp Linh quả, nhất định phải nhanh, hơn nữa tốt nhất là bí mật một chút, bởi vì bên cạnh Linh quả nhất định có yêu quái trông coi. Nếu là bọn chúng thấy không ngăn cản được, sợ rằng sẽ hủy diệt Linh quả.
Tần Vân nói tiếp: Về phần khi đạt được Linh quả, đó cũng là lúc chúng ta vắt chân lên cổ mà chạy. Bởi vì khi Linh quả tới tay nhất định sẽ kinh động đến bọn yêu quái, bọn yêu quái chắc chắn sẽ điên cuồng.
Y Tiêu nghe gật đầu: Ta cũng nghĩ như vậy
Tần Vân nói: Quá trình nghe tuy đơn giản, nhưng lúc thực hiện không chỉ cần sự can đảm cẩn trọng mà còn phải gọn gàng và linh hoạt. Khi đụng phải một số tình huống bất ngờ thì chỉ cần tùy cơ ứng biến là được. Đúng rồi, yêu quái biết thời gian Linh quả thành thục sao?
Y Tiêu nói: Thiên Niên Băng Ngọc Quả, lúc trước đều là trăm năm thành thục một lần, trải qua mười lần mới vừa có Thiên Niên Băng Ngọc Quả. Bởi vì thời gian cách đây quá lâu, bọn yêu quái cũng không thể nào tính ra được thời gian thành thục là ngày nào tháng nào năm nào. Bác Ôn cũng phải mời cao nhân có sở trường về suy diễn để suy diễn cho thật cẩn thận mới xác định được thời gian thành thục của Thiên Niên Băng Ngọc Quả, là giờ Tỵ của ngày mai.
Tần Vân gật đầu: Vậy là tốt rồi, đám yêu quái không rõ vào thời gian của ngày nào mà chỉ biết là đại khái biết trong một hai tháng này thì chúng ta sẽ càng thêm nắm chắc.
Y Tiêu cười nói: Nếu như yêu quái biết Linh quả thành thục vào lúc nào thì chúng ta muốn âm thầm ăn trộm Linh quả liền khó khăn hơn rồi. Về phần ngày mai, kính xin Tần Vân huynh giúp đỡ nhiều hơn chút rồi.
Tần Vân nói: Cũng là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Ta am hiểu chém giết cự ly gần, cũng không giỏi về đánh xa.
Ta thì hoàn toàn ngược lại, không am hiểu cận chiến. Y Tiêu mỉm cười, những người tu hành pháp thuật bình thường đều cố gắng giữ khoảng cách với yêu quái bởi bình thường yêu quái cận chiến đều rất mạnh! Còn người cận chiến diệt yêu như Tần Vân lại khá là hiếm thấy.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng.
Bốn người Tần Vân liền lập tức rời khỏi khách sạn, khi cửa thành vừa mở là họ đã ra khỏi huyện thành Dư An, tiến về Thương Nha Sơn phía trước.
Thương Nha Sơn.
Vỏn vẹn hơn hai mươi dặm đường, chỉ cần giục ngựa chạy vội thì rất nhanh đã đến.
Núi cao nhất trong cảnh nội Quảng Lăng quận. Tần Vân ngẩng đầu nhìn lại, thế núi hào hùng, núi cao đâm thủng tầng mây, rõ ràng không biết trong núi này có bao nhiêu yêu quái sinh sống.
Bốn người bọn hắn xuống ngựa cột ngựa ở bên một khu rừng.
Các vị.
Y Tiêu nhìn về phía Tần Vân, Giả Hoài Nhân cùng với lão bộc yêu quái Tiền thúc kia, nói: Ta cảnh cáo trước, hết thảy dựa theo những gì đã được bàn bạc trước mà làm, lần này chúng ta lên núi phải cố gắng nhẹ nhàng không kinh động đến một con yêu quái nào. Nếu người nào quá sơ ý hoặc cố tình dây vào yêu quái, thì đừng trách Ngũ Hành thần lôi của ta không nói tình cảm. Vừa nói xong, trong đôi mắt Y Tiêu đều có sấm sét lập loè.
Giả Hoài Nhân không kiềm được cảm thấy sợ hãi, liền nói: Yên tâm yên tâm, Y cô nương, ngươi nói thế nào chúng ta sẽ làm như thế nấy.
Hết thảy nghe lời Y cô nương. Yêu quái lão bộc Tiền thúc cũng nói, cho dù lão bộc Tiền thúc đối mặt với Ngũ Hành thần lôi thanh danh hiển hách cũng không nắm chắc có thể ngăn cản.
Đệ tử của đại phái đứng đầu quả thật bất phàm. Tần Vân thấy thế thì âm thầm cảm thán.
Lên núi nào. Y Tiêu ra lệnh một tiếng.
Bốn người bọn họ liền lặng yên không một tiếng động lên núi, cho dù người yếu nhất là Giả Hoài Nhân cũng đã mở ra Tiên Môn nên việc vượt thác qua đèo cũng chỉ là chuyệ nhỏ mà thôi.
Vào lúc trời lờ mờ sáng, Tần Vân đã rời khỏi Tần phủ, cưỡi ngựa tiến về Quận chủ phủ.
Các vị.
Quận chủ đại nhân đang tiếp đãi Y Tiêu, Tần Vân cùng với chủ tớ hai người Giả Hoài Nhân ở sảnh chính.
Quận chủ đại nhân trịnh trọng nói: Thiên Niên Băng Ngọc Quả liên quan đến sống chết của lão già ta. Chuyến này đi kính xin các ngươi dốc hết toàn lực để thu thập Linh quả, nếu như thành công, cả đời lão hủ ta cũng sẽ không quên công ơn của các ngươi.
Bác Ôn, chúng ta đã đáp ứng rồi thì đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực. Y Tiêu nói.
Quận chủ đại nhân ở nhà chờ tin vui là được. Tần Vân cũng nói.
Chúng ta chắc chắn sẽ giành được Linh quả vì Quận chủ ngài. Giả Hoài Nhân cũng tự tin nói.
Tùy tùng bên cạnh bưng lấy cái mâm, trên mâm có năm chén rượu làm bằng đồng xanh đã rót đầy rượu.
Quận chủ đại nhân lấy một chén rượu.
Y Tiêu, Tần Vân, Giả Hoài Nhân , lão bộc yêu quái Tiền thúc ai ai cũng cầm lên một chén rượu.
Quận chủ đại nhân nâng chén: Chuyến đi Thương Nha Sơn lần này hết thảy mọi việc đều phải nghe lệnh Y Tiêu, không được tự ý làm theo ý mình. Ngày mai ta cũng sẽ đi đến Thương Nha Sơn để chờ các ngươi dưới chân núi. Nói tóm lại là hết thảy đều nhờ vào các ngươi rồi.
Bốn người Tần Vân, Y Tiêu cũng nâng chén.
Cùng nhau uống cạn rượu trong chén.
Bác Ôn, cáo từ. Y Tiêu nói xong liền rời sảnh, cả bốn người họ đều lên ngựa rồi nhanh chóng ra khỏi Quận chủ phủ.
Quận chủ đại nhân dõi mắt ngắm nhìn theo họ đi về phía xa.
Cha à, Thiên Niên Băng Ngọc Quả nhất định sẽ lấy được. Ôn Trùng cũng đứng ở bên người phụ thân thấp giọng nói.
. . .
Lộc cộc lộc cộc.
Sau khi bốn người Tần Vân ra khỏi quận thành Quảng Lăng liền dọc theo đường lớn đi về hướng bắc, móng ngựa chạy như bay, tốc độ cực nhanh.
Nếu như nói dân cư trong quận thành đông đúc, dân chúng đều mong muốn được sống ở nơi an toàn hơn như nội thành, ngay cả giá cả sinh hoạt cũng cực cao. Ở ngoài thành thì dấu vết con người lại ít đi, bình thường đi rất lâu cũng không tìm thấy ma nào, nếu ngẫu nhiên thấy một ngôi làng thì cũng là ngôi làng lớn tụ tập mấy ngàn người! Bởi vì người dân phải tụ tập rất nhiều mới có thể xây dựng đội bảo vệ thôn mạnh mẽ, trang bị số lượng lớn cung nỏ mới có thể uy hiếp được một số tiểu yêu.
Hơn nữa nhờ lính tuần tra có thể tùy thời chạy đến trợ giúp, Nhân tộc mới có thể sống sót ở ngoài thành.
Nếu là nội thành, triều đình có sự khống chế tuyệt đối.
Còn ở ngoài thành chính là nơi phân tranh giữa Nhân tộc và Yêu tộc!
Phía trước chính là huyện thành Dư An rồi. Đợi đến giữa trưa, bốn người Tần Vân đã tới huyện thành Dư An, trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì. Bởi vì suy cho cùng thì số lượng yêu quái khá thưa thớt so với Nhân tộc nên cũng không phải muốn đụng phải yêu quái là đụng.
Y Tiêu nói: Ngoài hai mươi dặm phía Tây huyện thành Dư An chính là Thương Nha Sơn. Chúng ta trước tiên ở một đêm trong huyện thành Dư An đã, rồi sáng mai hẵng lên núi.
Xin nghe theo lời của Y Tiêu cô nương. Giả Hoài Nhân liền nói.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, vài ngày trước khi Y Tiêu ở Quận chủ phủ, hắn đã từng đi viếng thăm để có thể gặp mặt thường xuyên hơn. Không biết tại sao Y Tiêu cô nương lại suốt ngày bế quan tĩnh tu, không tiếp khách!
Khi vào đến thành liền chọn ngay một khách sạn tốt rồi ở ngay.
Đêm hè mát lạnh, chẳng qua có khá nhiều muỗi.
Tần Vân thui thủi ngồi uống rượu trên nóc nhà. Khó có được một ngày không tu luyện bản mệnh phi kiếm, hắn cũng không ngủ được, liền lấy một bầu rượu từ chưởng quầy rồi ngồi đây uống một cách chậm rãi.
Vù. Một dáng người bồng bềnh rơi trên nóc nhà như tiên tử giáng trần.
Y Tiêu ngồi ở một bên cười hỏi: Đã muộn vậy rồi sao Tần huynh còn chưa ngủ đi? Vì lo cho chuyện lên núi ngày mai sao?
Chẳng qua là thưởng thức cảnh đêm mà thôi, chẳng phải bây giờ có cảnh đẹp, có rượu ngon, còn có Y cô nương bồi tiếp sao? Nếu như ta ngủ sớm thì sao lại có chuyện tốt như vậy? Tần Vân cười nói.
Y Tiêu hé miệng cười cười, nói: Đừng uống một mình như vậy chứ, cho ta uống thử nào.
Bắt lấy. Tần Vân tiện tay ném qua.
Y Tiêu bắt lấy, ngửa đầu đổ rượu từ bầu rượu xuống miệng, “ừng ực” uống một hớp lớn, uống xong liền ho khan hai tiếng rồi lau đi vết rượu nơi khóe miệng.
Bình thường ngươi rất ít khi uống rượu à? Tần Vân thấy thế hỏi.
Bình thường trong tông phái, sư tôn ta quản lý rất nghiêm khắc. Y Tiêu nói đơn giản một câu rồi lập tức nói: Đúng rồi Tần huynh, lần này đi Thương Nha Sơn, lão yêu bộc của tên Giả Hoài Nhân kia còn có chút tác dụng, tuy nói hắn rất trung thành với tên họ Giả kia nhưng suy cho cùng hắn vẫn là yêu quái, nếu như phát hiện có gì không đúng, bất kể là bạn hay thù đều có thể trực tiếp ra tay trừ khử.
Tần Vân gật đầu: Bên trong Thương Nha Sơn có rất nhiều yêu quái, nếu như hắn ngấm ngầm mưu tính chúng ta, đương nhiên diệt trừ không nương tay. Quận chủ đại nhân cũng nói rồi, lần này hết thảy đều nghe theo ngươi, ngươi nói làm thế nào thì sẽ làm như thế đi.
Y Tiêu cười nói: Đó là do bác Ôn tin tưởng ta. Xét về kinh nghiệm thì Tần huynh so với ta còn phong phú hơn, cũng xin Tần huynh chỉ điểm nhiều hơn để việc đoạt được Linh quả càng thêm nắm chắc.
Cái này cũng không có gì hay để nói đâu. Tần Vân nói.
Tần huynh, xin hãy nói vài câu đi, lần này ta cũng chưa có kế hoạch gì cả. Y Tiêu liền thúc giục.
Tần Vân liền nói: Cũng không cần phải lo lắng, muốn ngắt lấy Linh quả, mấu chốt là lúc vừa mới bắt đầu nhất định phải ẩn giấu thực lực, tốt nhất không nên bại lộ hành tung lặng yên lẻn vào đến nơi có Thiên Niên Băng Ngọc Quả kia. Nếu quả thật bại lộ thì cũng chỉ có thể lộ ra vài phần thực lực, khiến đám yêu quái cảm thấy không có uy hiếp quá lớn, nhất định không được để cho đám yêu quái cảm thấy không cản được rồi hủy diệt đi Linh quả.
Tần Vân nói: Một khi Linh quả thành thục đương nhiên cũng là lúc cướp đoạt. Để cướp Linh quả, nhất định phải nhanh, hơn nữa tốt nhất là bí mật một chút, bởi vì bên cạnh Linh quả nhất định có yêu quái trông coi. Nếu là bọn chúng thấy không ngăn cản được, sợ rằng sẽ hủy diệt Linh quả.
Tần Vân nói tiếp: Về phần khi đạt được Linh quả, đó cũng là lúc chúng ta vắt chân lên cổ mà chạy. Bởi vì khi Linh quả tới tay nhất định sẽ kinh động đến bọn yêu quái, bọn yêu quái chắc chắn sẽ điên cuồng.
Y Tiêu nghe gật đầu: Ta cũng nghĩ như vậy
Tần Vân nói: Quá trình nghe tuy đơn giản, nhưng lúc thực hiện không chỉ cần sự can đảm cẩn trọng mà còn phải gọn gàng và linh hoạt. Khi đụng phải một số tình huống bất ngờ thì chỉ cần tùy cơ ứng biến là được. Đúng rồi, yêu quái biết thời gian Linh quả thành thục sao?
Y Tiêu nói: Thiên Niên Băng Ngọc Quả, lúc trước đều là trăm năm thành thục một lần, trải qua mười lần mới vừa có Thiên Niên Băng Ngọc Quả. Bởi vì thời gian cách đây quá lâu, bọn yêu quái cũng không thể nào tính ra được thời gian thành thục là ngày nào tháng nào năm nào. Bác Ôn cũng phải mời cao nhân có sở trường về suy diễn để suy diễn cho thật cẩn thận mới xác định được thời gian thành thục của Thiên Niên Băng Ngọc Quả, là giờ Tỵ của ngày mai.
Tần Vân gật đầu: Vậy là tốt rồi, đám yêu quái không rõ vào thời gian của ngày nào mà chỉ biết là đại khái biết trong một hai tháng này thì chúng ta sẽ càng thêm nắm chắc.
Y Tiêu cười nói: Nếu như yêu quái biết Linh quả thành thục vào lúc nào thì chúng ta muốn âm thầm ăn trộm Linh quả liền khó khăn hơn rồi. Về phần ngày mai, kính xin Tần Vân huynh giúp đỡ nhiều hơn chút rồi.
Tần Vân nói: Cũng là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Ta am hiểu chém giết cự ly gần, cũng không giỏi về đánh xa.
Ta thì hoàn toàn ngược lại, không am hiểu cận chiến. Y Tiêu mỉm cười, những người tu hành pháp thuật bình thường đều cố gắng giữ khoảng cách với yêu quái bởi bình thường yêu quái cận chiến đều rất mạnh! Còn người cận chiến diệt yêu như Tần Vân lại khá là hiếm thấy.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng.
Bốn người Tần Vân liền lập tức rời khỏi khách sạn, khi cửa thành vừa mở là họ đã ra khỏi huyện thành Dư An, tiến về Thương Nha Sơn phía trước.
Thương Nha Sơn.
Vỏn vẹn hơn hai mươi dặm đường, chỉ cần giục ngựa chạy vội thì rất nhanh đã đến.
Núi cao nhất trong cảnh nội Quảng Lăng quận. Tần Vân ngẩng đầu nhìn lại, thế núi hào hùng, núi cao đâm thủng tầng mây, rõ ràng không biết trong núi này có bao nhiêu yêu quái sinh sống.
Bốn người bọn hắn xuống ngựa cột ngựa ở bên một khu rừng.
Các vị.
Y Tiêu nhìn về phía Tần Vân, Giả Hoài Nhân cùng với lão bộc yêu quái Tiền thúc kia, nói: Ta cảnh cáo trước, hết thảy dựa theo những gì đã được bàn bạc trước mà làm, lần này chúng ta lên núi phải cố gắng nhẹ nhàng không kinh động đến một con yêu quái nào. Nếu người nào quá sơ ý hoặc cố tình dây vào yêu quái, thì đừng trách Ngũ Hành thần lôi của ta không nói tình cảm. Vừa nói xong, trong đôi mắt Y Tiêu đều có sấm sét lập loè.
Giả Hoài Nhân không kiềm được cảm thấy sợ hãi, liền nói: Yên tâm yên tâm, Y cô nương, ngươi nói thế nào chúng ta sẽ làm như thế nấy.
Hết thảy nghe lời Y cô nương. Yêu quái lão bộc Tiền thúc cũng nói, cho dù lão bộc Tiền thúc đối mặt với Ngũ Hành thần lôi thanh danh hiển hách cũng không nắm chắc có thể ngăn cản.
Đệ tử của đại phái đứng đầu quả thật bất phàm. Tần Vân thấy thế thì âm thầm cảm thán.
Lên núi nào. Y Tiêu ra lệnh một tiếng.
Bốn người bọn họ liền lặng yên không một tiếng động lên núi, cho dù người yếu nhất là Giả Hoài Nhân cũng đã mở ra Tiên Môn nên việc vượt thác qua đèo cũng chỉ là chuyệ nhỏ mà thôi.
/257
|