- Vâng.
Hô Lôi đại tướng quân không dám cự tuyệt, chỉ có thể thử thêm lần nữa. Nhưng thử rồi lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Hô Lôi tướng quân nhìn Tần Vân, hơi chút lúng túng:
- Tần công tử, hình như Long hậu nổi giận rồi. Không thèm để ý đến tin tức của ta nữa?
Tần Vân gật đầu:
- Không để ý? Cũng tốt. Đợi đến khi ta làm xong việc, từ từ sẽ xử lý chuyện này. Về phần ba người các ngươi...
Hô Lôi đại tướng quân vội vàng lên tiếng:
- Tần công tử tha mạng, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Lạp tướng quân và Hà tướng quân cũng van cầu tha thứ:
- Chúng ta cũng không nguyện ý đuổi giết nữ nhân của Đại vương.
Ba người bọn hắn chẳng hề có suy nghĩ dám phản kháng, nhìn thấy một màn vừa rồi thôi liền biết rõ Tần công tử này rất lợi hại.
Ánh mắt Tần Vân đảo qua ba tên đại yêu kia:
- Ta có thể tha chết cho các ngươi, nhưng cũng phải trách tội một phen. Giao hết bảo vật trên thân ra đây, còn các ngươi thì có thể cút đi.
- Bảo vật trên thân?
Ba người bọn hắn nhìn nhau. Sau đó ngoan ngoãn giao hết pháp bảo trên thân ra.
- Tần công tử, chừng này bảo vật công tử không thèm đế ý đâu nhỉ.
Giọng nói của Hô Lôi tướng quân nhỏ dần.
Tần Vân này thật quá đáng, phải bỏ đi bảo vật trên người, lòng bọn chúng còn đau hơn cả mất một cái chân hoặc một cánh tay. Dù sao thì tay chân vẫn có thể nghĩ cách để mọc dài ra lần nữa. Nhưng một ít bảo vật này vất vả lắm bọn hắn mới tích góp được, lại bị đoạt rồi. Biết lúc nào mới có thể tích lũy được lại bao nhiêu đó chứ.
Nhưng vì mạng sống, bọn hắn buộc phải ngoan ngoãn giao nộp thôi. Tần Vân rõ ràng là muốn cho bọn chúng đau lòng đấy mà, cái hắn muốn chính là khiến cho bọn chúng thực sự đau lòng đây!
Tần Vân mở miệng:
- Còn nữa. Các ngươi hãy nói cho Giao Long vương nhà các ngươi biết. Chuyện của Tiểu Ngư yêu chính là chuyện của ta. Long Hậu ra lệnh cho các ngươi đuổi giết Tiểu Yêu ngư. Ta muốn một câu trả lời thích hợp từ Giao Long vương. Nếu như hắn ta không nói rõ được, ta đành phải ghé thăm Giao Long cung các ngươi một chuyến thôi.
Ba người bọn hắn nghe xong đều giật mình:
- Chuyện này...
Tần Vân hắn còn muốn đến tận Giao Long cung sao?
Tần Vân phất tay nói:
- Cút đi.
- Vâng.
Cả ba người bọn hắn đều cun cút rời đi.
Vù một tiếng. Ba người Hô Lôi đại tướng quân đều ngoan ngoãn cưỡi gió rời đi.
Còn Tần Vân thì nhìn tấm bia mộ bên cạnh, trên đó khắc tên của một người huynh đệ tốt của hắn:
- Thư Sinh, mối thù của ngươi, ta nhất định sẽ báo.
Trên một ngọn núi khác phía xa xa.
- Hả. Ba tên Yêu tộc?
- Là người của Hoàng Giao Long cung đấy.
Bách Hoa nương nương đảo mắt nhìn bọn hắn, lập tức liền nhận ra thân phận của mấy người Hô Lôi tướng quân, sau đó mặc kệ để bọn hắn rời đi.
Lam Bà sơn lại trở nên yên tĩnh.
Dù sao thì đang có rất nhiều đại yêu ma từ Quảng Lăng quận chạy đến nơi này. Chỉ là muốn đến nơi cũng cần mất một đoạn thời gian.
Hoàng Giao hồ, thủy vực rộng lớn, tung hoành đã ngàn vạn năm. Bên trong còn có rất nhiều yêu quái Thủy tộc. Ở sâu dưới đáy hồ còn có một tòa Giao Long cung cổ kính, là nơi mà Hoàng Giao nhất mạch đã tọa trấn mấy vạn năm.
Giờ phút này bên trong Giao Long cung.
- Hừ. Tên Hồ Lôi này thật chẳng biết quy củ gì. Một tên Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ của Nhân tộc muốn gặp ta là có thể gặp sao?
Long Hậu ngồi trên một chiếc giường mây xa xỉ, hào nhoáng, giống như đám mây mù hội tụ lại, mềm mại vô cùng. Ả ta ngồi đó, bộ ngực đầy đặn lộ ra hơn phân nửa, vẫn còn phập phồng.
Ả ta vốn kiêu căng đã thành thói quen rồi.
Ở Giao Long cung này người nào dám không cung kính với ả chứ? Ngay cả Giao Long vương cũng phải mềm mỏng, dỗ dành ả kia đấy.
Thị nữ đứng bên cạnh bóp vai cho ả ta cũng lên tiếng a dua:
- Tên Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ Nhân tộc kia không hiểu quy củ thì thôi. Chẳng lẽ Hô Lôi hắn lại còn không hiểu quy củ? Long hậu, đợi Hô Lôi quay về nhất định phải giáo huấn hắn ta một trận.
Long hậu gật đầu phân phó:
- Đợi hắn về đến nơi thì hãy gọi vào đây cho ta.
- Vâng.
Thị nữ nhu thuận đáp lời.
Một giọng nói hùng hồn ân cần vang lên:
- Phu nhân, phu nhân!
Giao Long vương bước vào ngay sau đó. Giao Long vương cũng có bộ dáng hình người, nhưng đầu lại là đầu Giao Long to lớn, lân giáp hiện ra một màu vàng. Dù sao thì chân thân của hắn cũng là Hoàng Giao.
Long hậu liếc mắt nhìn trượng phu nhà mình:
- Chuyện gì?
Giao Long vương phất tay, thị nữ đứng bên cạnh lập tức ngoan ngoãn lui ra.
Long hậu vẫn nửa nằm nửa ngồi như trước:
- Ra vẻ huyền bí.
Giao Long vương lập tức lên tiếng:
- Phu nhân. Vừa rồi ta biết được một chuyện lớn, đủ để làm thiên hạ này náo động đấy.
Long hậu lên tiếng thúc giục:
- Đại sự gì? Tranh thủ thời gian nói đi.
Giao Long vương liền nói:
- Chính là tên tu hành giả Nhân tộc Tần Vân ở Quảng Lăng thuộc Giang châu kia. Nàng từng nghe nói đến hắn ta chứ?
- Đã từng nghe nói. Là một tên tiểu tử may mắn, có được bảo bối trong Tiên phủ.
Long hậu gật đầu, lại nói tiếp:
- Không phải là có rất nhiều đại yêu ma đang theo dõi hắn ta sao?
Giao Long vương cũng vội vàng nói:
- Hắn đã đến Tiền châu rồi, còn ở ngay Gia An quận! Chỉ cách Hoàng Giao hồ này của chúng ta hơn nghìn dặm mà thôi. Nghe nói bốn vị đại yêu ma Bách Hoa nương nương, Ám Tượng lão tổ, Độc Long vương và Thính Phong cốc chủ đang góp sức đối phó với hắn ta, nhưng lại chẳng làm gì được hắn. Bây giờ đang có rất nhiều đại yêu ma tọa trấn ở Quảng Lăng trên đường chạy đến Gia An quận đấy. Sẽ sớm xảy ra một trận đại chiến thu hút sự chú ý của thiên hạ cho xem.
Long hậu nghe xong cũng giật mình:
- Cái gì? Hắn dám đến đây? Còn chạy đến Gia An quận? Bốn người Bách Hoa nương nương liên thủ cũng không làm gì được hắn?
Giao Long vương gật đầu:
- Ừ. Vì vậy ta nói hắn rất lợi hại. Thực lực Kiếm tiên kia thật không dễ chơi.
Ngay lúc này, Long hậu lại đột nhiên trầm mặc.
- Trận đại chiến này rất thú vị đấy. Nàng nói xem, chúng ta có nên đến đó nhìn một chút? Dù sao thì cũng rất gần Hoàng giao hồ chúng ta.
Giao Long vương nhìn Long hậu, ngờ vực lên tiếng:
- Nàng làm sao thế? Sao lại không lên tiếng?
Long hậu cau mày nói:
- Thiếp đang nhớ lại. Lúc trước Hô Lôi đưa tin cho thiếp, nói là tên Tần Vân kia muốn gặp thiếp, còn dùng xuyên thấu truyền tin cho thiếp nhìn thấy tên Tần Vân kia. Lúc ấy thiếp chỉ nghĩ hắn là một tên tiểu tử may mắn mà thôi. Chỉ là một Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ nhỏ bé, lại muốn gặp thiếp? Thiếp tức giận liền mắng Hô Lôi không hiểu quy củ. Trực tiếp cắt đứt liên hệ. Bây giờ cẩn thận nhớ lại, thì làm sao Hô Lôi lại ở chung một chỗ với Tần Vân kia chứ? Hô Lôi đang ở Gia An quận, mà bây giờ chàng nói Tần Vân cũng đang ở Gia An quận?
Giao Long vương kinh ngạc:
- Hắn tìm nàng? Mau nói đi, xem hắn có lí do gì muốn nói không?
Long hậu bĩu môi:
- Còn có chuyện gì tốt chứ? Bảo bối của hắn sẽ không đưa cho chúng ta. Chỉ là hắn có thể ngăn cản bốn người Bách Hoa nương nương, chuyện này làm thiếp hơi giật mình đấy.
Giao Long vương liền nói:
- Hắn ta còn trẻ tuổi lại có được một phần thực lực như vậy. Trên thân lại có nhiều bảo bối, rất đáng giá để gặp đấy.
Long hậu nói:
- Chàng trực tiếp tìm Hô Lôi là được rồi.
Lúc này Giao Long vương gật đầu. Sau đó đảo tay xuất ra một tấm lệnh bài màu vàng, truyền tin với Hô Lôi tướng quân.
Giao Long vương nghi hoặc lên tiếng:
- Hử? Không quan tâm tới ta? Hô Lôi tuyệt đối không dám phớt lờ ta đâu.
Long hậu thấy vậy thì cũng cảm thấy nghi hoặc, vội thử một lần:
- Để thiếp thử xem.
Nhưng ả ta cũng không thể nào liên lạc được với Hô Lôi đại tướng quân. Bọn họ đều không biết, tất cả bảo vật trên người Hô Lôi đại tướng quân đều đã bị Tần Vân chiếm rồi. Ngay cả bảo vật truyền tin đương nhiên cũng không thể giữ lại.
Giao Long vương lo lắng lên tiếng:
- Không biết Tần Vân tìm nàng có chuyện gì. Ngay lúc này hắn không ở Quảng Lăng lại chạy đến Gia An quận. Thậm chí còn rơi vào vây công của mấy người Bách Hoa nương nương, nhưng lại thông qua Hô Lôi để tìm nàng, sợ rằng là có chuyện gì đó quan trọng.
Long hậu cười nhạo, khinh thường lên tiếng:
- Quan tâm hắn có chuyện gì làm gì? Nếu hắn có việc tự nhiên sẽ phải đến Giao Long cung bái kiến thiếp và chàng. Huống hồ hắn còn dám can đảm đến Gia An quận, để lộ hành tung chỉ sợ không còn tính mạng quay về Quảng Lăng đâu. Với một tên nhất định phải chết thì có chuyện gì tốt mà nói chứ.
Giao Long vương vô cùng bất đắc dĩ:
- Vậy nàng...
Tin tức Tần Vân xuất hiện ở Lam Bà sơn ở Gia An quận, bốn vị đại yêu ma Bách Hoa nương nương, Ám Tượng lão tổ liên thủ vây công nhưng lại không thể làm gì được. Hiện tại càng ngày càng có nhiều đại yêu ma chạy đến nên tin tức truyền đi cũng nhanh chóng hơn.
Giao Long vương Hoàng Giao hồ đã biết. Đương nhiên các nhân vật đứng đầu các thế lực khắp nơi cũng biết.
Giang châu, Cảnh Sơn phái.
Cung chưởng môn nghi hoặc lên tiếng:
- Tần Vân này không ở Quảng Lăng đợi sao lại chạy đến Gia An quận của Tiền châu vậy? Chuyện này phiền toái rồi. Phi kiếm của hắn tuy lợi hại, có thể ngăn cản được địa hỏa. Bây giờ có thể chặn được bốn đại yêu ma, lại có thêm nhiều đại yêu ma vào góp sức đấy. Theo ta được biết thì còn có hai vị tuyệt thế hung ma Lang Sơn lão tổ và Ngạc Long lão tổ nữa.
Cung chưởng môn lạnh nhạt nói:
- Không cần phải xen vào quá nhiều. Cảnh phái sơn chúng ta cũng không thể giúp đỡ được gì. Đối mặt với nhiều đại yêu ma như vậy, trong thiên hạ này người dám đứng ra giúp đỡ Tần Vân cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Hôm nay trên người Tần Vân có rất nhiều bảo vật. Nếu quả thật hắn ta cố tình cầu cứu thì chỉ cần bỏ ra một món Pháp bảo nhất phẩm mời cao thủ đến trợ giúp cũng chẳng phải việc khó gì. Nhưng nếu hắn không nỡ bỏ bảo vật thì những người tu hành khác há lại nguyện ý dốc sức liều mạng vì hắn hay sao?
Nguyên Phù cung chủ cũng đành thở dài.
Phải. Đại yêu ma nhiều vô số kể. Cực cảnh cũng có. Người tu hành Tiên Thiên kim đan có tư cách nhúng tay vào trong thiên hạ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vả lại cũng sẽ không có người nào vô duyên vô cớ vì Tần Vân mà dốc sức liều mạng cả.
Vũ Phong quận chúa khoác một bộ đồ tím cười to:
- Tốt tốt tốt. Tần Vân này thật đúng là tự tìm đường chết. Ngược lại ta muốn nhìn xem, lần này hắn sống như thế nào.
Y Thái Thạch đứng bên cạnh thì thở dài một hơi:
- Tần Vân hắn sao lại không khôn ngoan chút nào vậy? Nếu như hắn chết rồi, Tiêu nhi sẽ phải làm sao bây giờ?
Vũ Phong quận chú bĩu môi:
- Chàng đau lòng cho nữ nhi của chàng?
Chuyện Y Tiêu thành thân với Tần Vân không hề giữ bí mật. Mấy người lão tổ Y thị đều biết rõ cả. Người của Tần gia cũng biết. Đương nhiên Y Thái Thạch đã nhận được tin tức, biết rõ nữ nhi mình đã kết duyên với Tần Vân rồi. Nhưng chuyện này vẫn chưa hỏi qua ý kiến của người làm phụ thân là hắn. Y Thái Thạch cũng không nói gì, bởi vì hắn biết rõ, bản thân mình không đủ tư cách để trách móc.
Chỉ là hôm nay thấy Tần Vân rơi vào tuyệt cảnh, Y Thái Thạch cũng chỉ biết thở dài một hơi.
- Chàng đau lòng cho nữ tế của chàng. Nhưng hắn cũng phải chết thôi. Lần này, hắn chết chắc rồi.
Trong mắt Vũ Phong quận chúa hằn lên hận ý. Ả không thể quên được lúc Tần Vân cứu Y Tiêu đi. Hắn ôn nhu với Y Tiêu bao nhiêu lại tàn nhẫn với ả bấy nhiêu, buông những lời làm ả xấu mặt.
Nỗi nhục này ả chưa từng phải trải qua.
Hô Lôi đại tướng quân không dám cự tuyệt, chỉ có thể thử thêm lần nữa. Nhưng thử rồi lại chẳng có động tĩnh gì cả.
Hô Lôi tướng quân nhìn Tần Vân, hơi chút lúng túng:
- Tần công tử, hình như Long hậu nổi giận rồi. Không thèm để ý đến tin tức của ta nữa?
Tần Vân gật đầu:
- Không để ý? Cũng tốt. Đợi đến khi ta làm xong việc, từ từ sẽ xử lý chuyện này. Về phần ba người các ngươi...
Hô Lôi đại tướng quân vội vàng lên tiếng:
- Tần công tử tha mạng, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Lạp tướng quân và Hà tướng quân cũng van cầu tha thứ:
- Chúng ta cũng không nguyện ý đuổi giết nữ nhân của Đại vương.
Ba người bọn hắn chẳng hề có suy nghĩ dám phản kháng, nhìn thấy một màn vừa rồi thôi liền biết rõ Tần công tử này rất lợi hại.
Ánh mắt Tần Vân đảo qua ba tên đại yêu kia:
- Ta có thể tha chết cho các ngươi, nhưng cũng phải trách tội một phen. Giao hết bảo vật trên thân ra đây, còn các ngươi thì có thể cút đi.
- Bảo vật trên thân?
Ba người bọn hắn nhìn nhau. Sau đó ngoan ngoãn giao hết pháp bảo trên thân ra.
- Tần công tử, chừng này bảo vật công tử không thèm đế ý đâu nhỉ.
Giọng nói của Hô Lôi tướng quân nhỏ dần.
Tần Vân này thật quá đáng, phải bỏ đi bảo vật trên người, lòng bọn chúng còn đau hơn cả mất một cái chân hoặc một cánh tay. Dù sao thì tay chân vẫn có thể nghĩ cách để mọc dài ra lần nữa. Nhưng một ít bảo vật này vất vả lắm bọn hắn mới tích góp được, lại bị đoạt rồi. Biết lúc nào mới có thể tích lũy được lại bao nhiêu đó chứ.
Nhưng vì mạng sống, bọn hắn buộc phải ngoan ngoãn giao nộp thôi. Tần Vân rõ ràng là muốn cho bọn chúng đau lòng đấy mà, cái hắn muốn chính là khiến cho bọn chúng thực sự đau lòng đây!
Tần Vân mở miệng:
- Còn nữa. Các ngươi hãy nói cho Giao Long vương nhà các ngươi biết. Chuyện của Tiểu Ngư yêu chính là chuyện của ta. Long Hậu ra lệnh cho các ngươi đuổi giết Tiểu Yêu ngư. Ta muốn một câu trả lời thích hợp từ Giao Long vương. Nếu như hắn ta không nói rõ được, ta đành phải ghé thăm Giao Long cung các ngươi một chuyến thôi.
Ba người bọn hắn nghe xong đều giật mình:
- Chuyện này...
Tần Vân hắn còn muốn đến tận Giao Long cung sao?
Tần Vân phất tay nói:
- Cút đi.
- Vâng.
Cả ba người bọn hắn đều cun cút rời đi.
Vù một tiếng. Ba người Hô Lôi đại tướng quân đều ngoan ngoãn cưỡi gió rời đi.
Còn Tần Vân thì nhìn tấm bia mộ bên cạnh, trên đó khắc tên của một người huynh đệ tốt của hắn:
- Thư Sinh, mối thù của ngươi, ta nhất định sẽ báo.
Trên một ngọn núi khác phía xa xa.
- Hả. Ba tên Yêu tộc?
- Là người của Hoàng Giao Long cung đấy.
Bách Hoa nương nương đảo mắt nhìn bọn hắn, lập tức liền nhận ra thân phận của mấy người Hô Lôi tướng quân, sau đó mặc kệ để bọn hắn rời đi.
Lam Bà sơn lại trở nên yên tĩnh.
Dù sao thì đang có rất nhiều đại yêu ma từ Quảng Lăng quận chạy đến nơi này. Chỉ là muốn đến nơi cũng cần mất một đoạn thời gian.
Hoàng Giao hồ, thủy vực rộng lớn, tung hoành đã ngàn vạn năm. Bên trong còn có rất nhiều yêu quái Thủy tộc. Ở sâu dưới đáy hồ còn có một tòa Giao Long cung cổ kính, là nơi mà Hoàng Giao nhất mạch đã tọa trấn mấy vạn năm.
Giờ phút này bên trong Giao Long cung.
- Hừ. Tên Hồ Lôi này thật chẳng biết quy củ gì. Một tên Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ của Nhân tộc muốn gặp ta là có thể gặp sao?
Long Hậu ngồi trên một chiếc giường mây xa xỉ, hào nhoáng, giống như đám mây mù hội tụ lại, mềm mại vô cùng. Ả ta ngồi đó, bộ ngực đầy đặn lộ ra hơn phân nửa, vẫn còn phập phồng.
Ả ta vốn kiêu căng đã thành thói quen rồi.
Ở Giao Long cung này người nào dám không cung kính với ả chứ? Ngay cả Giao Long vương cũng phải mềm mỏng, dỗ dành ả kia đấy.
Thị nữ đứng bên cạnh bóp vai cho ả ta cũng lên tiếng a dua:
- Tên Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ Nhân tộc kia không hiểu quy củ thì thôi. Chẳng lẽ Hô Lôi hắn lại còn không hiểu quy củ? Long hậu, đợi Hô Lôi quay về nhất định phải giáo huấn hắn ta một trận.
Long hậu gật đầu phân phó:
- Đợi hắn về đến nơi thì hãy gọi vào đây cho ta.
- Vâng.
Thị nữ nhu thuận đáp lời.
Một giọng nói hùng hồn ân cần vang lên:
- Phu nhân, phu nhân!
Giao Long vương bước vào ngay sau đó. Giao Long vương cũng có bộ dáng hình người, nhưng đầu lại là đầu Giao Long to lớn, lân giáp hiện ra một màu vàng. Dù sao thì chân thân của hắn cũng là Hoàng Giao.
Long hậu liếc mắt nhìn trượng phu nhà mình:
- Chuyện gì?
Giao Long vương phất tay, thị nữ đứng bên cạnh lập tức ngoan ngoãn lui ra.
Long hậu vẫn nửa nằm nửa ngồi như trước:
- Ra vẻ huyền bí.
Giao Long vương lập tức lên tiếng:
- Phu nhân. Vừa rồi ta biết được một chuyện lớn, đủ để làm thiên hạ này náo động đấy.
Long hậu lên tiếng thúc giục:
- Đại sự gì? Tranh thủ thời gian nói đi.
Giao Long vương liền nói:
- Chính là tên tu hành giả Nhân tộc Tần Vân ở Quảng Lăng thuộc Giang châu kia. Nàng từng nghe nói đến hắn ta chứ?
- Đã từng nghe nói. Là một tên tiểu tử may mắn, có được bảo bối trong Tiên phủ.
Long hậu gật đầu, lại nói tiếp:
- Không phải là có rất nhiều đại yêu ma đang theo dõi hắn ta sao?
Giao Long vương cũng vội vàng nói:
- Hắn đã đến Tiền châu rồi, còn ở ngay Gia An quận! Chỉ cách Hoàng Giao hồ này của chúng ta hơn nghìn dặm mà thôi. Nghe nói bốn vị đại yêu ma Bách Hoa nương nương, Ám Tượng lão tổ, Độc Long vương và Thính Phong cốc chủ đang góp sức đối phó với hắn ta, nhưng lại chẳng làm gì được hắn. Bây giờ đang có rất nhiều đại yêu ma tọa trấn ở Quảng Lăng trên đường chạy đến Gia An quận đấy. Sẽ sớm xảy ra một trận đại chiến thu hút sự chú ý của thiên hạ cho xem.
Long hậu nghe xong cũng giật mình:
- Cái gì? Hắn dám đến đây? Còn chạy đến Gia An quận? Bốn người Bách Hoa nương nương liên thủ cũng không làm gì được hắn?
Giao Long vương gật đầu:
- Ừ. Vì vậy ta nói hắn rất lợi hại. Thực lực Kiếm tiên kia thật không dễ chơi.
Ngay lúc này, Long hậu lại đột nhiên trầm mặc.
- Trận đại chiến này rất thú vị đấy. Nàng nói xem, chúng ta có nên đến đó nhìn một chút? Dù sao thì cũng rất gần Hoàng giao hồ chúng ta.
Giao Long vương nhìn Long hậu, ngờ vực lên tiếng:
- Nàng làm sao thế? Sao lại không lên tiếng?
Long hậu cau mày nói:
- Thiếp đang nhớ lại. Lúc trước Hô Lôi đưa tin cho thiếp, nói là tên Tần Vân kia muốn gặp thiếp, còn dùng xuyên thấu truyền tin cho thiếp nhìn thấy tên Tần Vân kia. Lúc ấy thiếp chỉ nghĩ hắn là một tên tiểu tử may mắn mà thôi. Chỉ là một Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ nhỏ bé, lại muốn gặp thiếp? Thiếp tức giận liền mắng Hô Lôi không hiểu quy củ. Trực tiếp cắt đứt liên hệ. Bây giờ cẩn thận nhớ lại, thì làm sao Hô Lôi lại ở chung một chỗ với Tần Vân kia chứ? Hô Lôi đang ở Gia An quận, mà bây giờ chàng nói Tần Vân cũng đang ở Gia An quận?
Giao Long vương kinh ngạc:
- Hắn tìm nàng? Mau nói đi, xem hắn có lí do gì muốn nói không?
Long hậu bĩu môi:
- Còn có chuyện gì tốt chứ? Bảo bối của hắn sẽ không đưa cho chúng ta. Chỉ là hắn có thể ngăn cản bốn người Bách Hoa nương nương, chuyện này làm thiếp hơi giật mình đấy.
Giao Long vương liền nói:
- Hắn ta còn trẻ tuổi lại có được một phần thực lực như vậy. Trên thân lại có nhiều bảo bối, rất đáng giá để gặp đấy.
Long hậu nói:
- Chàng trực tiếp tìm Hô Lôi là được rồi.
Lúc này Giao Long vương gật đầu. Sau đó đảo tay xuất ra một tấm lệnh bài màu vàng, truyền tin với Hô Lôi tướng quân.
Giao Long vương nghi hoặc lên tiếng:
- Hử? Không quan tâm tới ta? Hô Lôi tuyệt đối không dám phớt lờ ta đâu.
Long hậu thấy vậy thì cũng cảm thấy nghi hoặc, vội thử một lần:
- Để thiếp thử xem.
Nhưng ả ta cũng không thể nào liên lạc được với Hô Lôi đại tướng quân. Bọn họ đều không biết, tất cả bảo vật trên người Hô Lôi đại tướng quân đều đã bị Tần Vân chiếm rồi. Ngay cả bảo vật truyền tin đương nhiên cũng không thể giữ lại.
Giao Long vương lo lắng lên tiếng:
- Không biết Tần Vân tìm nàng có chuyện gì. Ngay lúc này hắn không ở Quảng Lăng lại chạy đến Gia An quận. Thậm chí còn rơi vào vây công của mấy người Bách Hoa nương nương, nhưng lại thông qua Hô Lôi để tìm nàng, sợ rằng là có chuyện gì đó quan trọng.
Long hậu cười nhạo, khinh thường lên tiếng:
- Quan tâm hắn có chuyện gì làm gì? Nếu hắn có việc tự nhiên sẽ phải đến Giao Long cung bái kiến thiếp và chàng. Huống hồ hắn còn dám can đảm đến Gia An quận, để lộ hành tung chỉ sợ không còn tính mạng quay về Quảng Lăng đâu. Với một tên nhất định phải chết thì có chuyện gì tốt mà nói chứ.
Giao Long vương vô cùng bất đắc dĩ:
- Vậy nàng...
Tin tức Tần Vân xuất hiện ở Lam Bà sơn ở Gia An quận, bốn vị đại yêu ma Bách Hoa nương nương, Ám Tượng lão tổ liên thủ vây công nhưng lại không thể làm gì được. Hiện tại càng ngày càng có nhiều đại yêu ma chạy đến nên tin tức truyền đi cũng nhanh chóng hơn.
Giao Long vương Hoàng Giao hồ đã biết. Đương nhiên các nhân vật đứng đầu các thế lực khắp nơi cũng biết.
Giang châu, Cảnh Sơn phái.
Cung chưởng môn nghi hoặc lên tiếng:
- Tần Vân này không ở Quảng Lăng đợi sao lại chạy đến Gia An quận của Tiền châu vậy? Chuyện này phiền toái rồi. Phi kiếm của hắn tuy lợi hại, có thể ngăn cản được địa hỏa. Bây giờ có thể chặn được bốn đại yêu ma, lại có thêm nhiều đại yêu ma vào góp sức đấy. Theo ta được biết thì còn có hai vị tuyệt thế hung ma Lang Sơn lão tổ và Ngạc Long lão tổ nữa.
Cung chưởng môn lạnh nhạt nói:
- Không cần phải xen vào quá nhiều. Cảnh phái sơn chúng ta cũng không thể giúp đỡ được gì. Đối mặt với nhiều đại yêu ma như vậy, trong thiên hạ này người dám đứng ra giúp đỡ Tần Vân cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Hôm nay trên người Tần Vân có rất nhiều bảo vật. Nếu quả thật hắn ta cố tình cầu cứu thì chỉ cần bỏ ra một món Pháp bảo nhất phẩm mời cao thủ đến trợ giúp cũng chẳng phải việc khó gì. Nhưng nếu hắn không nỡ bỏ bảo vật thì những người tu hành khác há lại nguyện ý dốc sức liều mạng vì hắn hay sao?
Nguyên Phù cung chủ cũng đành thở dài.
Phải. Đại yêu ma nhiều vô số kể. Cực cảnh cũng có. Người tu hành Tiên Thiên kim đan có tư cách nhúng tay vào trong thiên hạ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vả lại cũng sẽ không có người nào vô duyên vô cớ vì Tần Vân mà dốc sức liều mạng cả.
Vũ Phong quận chúa khoác một bộ đồ tím cười to:
- Tốt tốt tốt. Tần Vân này thật đúng là tự tìm đường chết. Ngược lại ta muốn nhìn xem, lần này hắn sống như thế nào.
Y Thái Thạch đứng bên cạnh thì thở dài một hơi:
- Tần Vân hắn sao lại không khôn ngoan chút nào vậy? Nếu như hắn chết rồi, Tiêu nhi sẽ phải làm sao bây giờ?
Vũ Phong quận chú bĩu môi:
- Chàng đau lòng cho nữ nhi của chàng?
Chuyện Y Tiêu thành thân với Tần Vân không hề giữ bí mật. Mấy người lão tổ Y thị đều biết rõ cả. Người của Tần gia cũng biết. Đương nhiên Y Thái Thạch đã nhận được tin tức, biết rõ nữ nhi mình đã kết duyên với Tần Vân rồi. Nhưng chuyện này vẫn chưa hỏi qua ý kiến của người làm phụ thân là hắn. Y Thái Thạch cũng không nói gì, bởi vì hắn biết rõ, bản thân mình không đủ tư cách để trách móc.
Chỉ là hôm nay thấy Tần Vân rơi vào tuyệt cảnh, Y Thái Thạch cũng chỉ biết thở dài một hơi.
- Chàng đau lòng cho nữ tế của chàng. Nhưng hắn cũng phải chết thôi. Lần này, hắn chết chắc rồi.
Trong mắt Vũ Phong quận chúa hằn lên hận ý. Ả không thể quên được lúc Tần Vân cứu Y Tiêu đi. Hắn ôn nhu với Y Tiêu bao nhiêu lại tàn nhẫn với ả bấy nhiêu, buông những lời làm ả xấu mặt.
Nỗi nhục này ả chưa từng phải trải qua.
/257
|