Đám binh thú của Bách Thú Sơn Vương, ngoài Bách Thú Sơn Vương, ba tướng Tào Lý Điển, Vu Cấm, Nhạc Tiến và Thập Thú Thần Tướng là còn đứng vững. Các tướng Tào, ai nấy đều lặng người kinh hãi trước uy vũ của Triệu Vân.
Bách Thú Sơn Vương Đường Nhật Phong quay sang nói với các tướng:
- Thường Sơn Triệu Tử Long quả danh bất hư truyền, dùng sức trị y e khó lòng, mà dùng binh thú thì vướng sông dài, các tướng tính sao?
Nhạc Tiến cất lời:
- Triệu Tử Long oai mãnh thế nào thì mọi người đều rõ, nhưng tướng đánh trăm trận tất có chỗ mỏi mệt, Tử Long đã phải đối phó với không biết bao nhiêu đại tướng, e rằng lúc này hắn chỉ phô trương chút oai lực cuối cùng mà thôi.
Lý Điển, vốn đã từng chạm trán Tử Long trong trận chiến thành Tân Dã, lắc đầu nói:
- Các tướng quân đừng khinh thường, tài của Tử Long không kém gì Tả Hữu Võ Vương, vả lại tiếng hắn quát còn lồng lộng tận cuối chiến trường, bao nhiêu dã thú cũng phải quỳ mọp lo sợ, cái nội công phổ vào tiếng quát đó, nếu không phải là người mạnh khoẻ, sao có thể làm được?
Đệ Tứ Thú Tướng Ưng Ma Bột Hoàng Hà nghe Lý Điển chê quân dã thú thì tự ái nổi lên, vả lại đây cũng là lần đầu Bột Hoàng Hà xuống núi theo Bách Thú Sơn Vương, chưa từng gặp anh hùng thiên hạ, trong lòng vẫn còn vô cùng kiêu ngạo. Nay nghe Lý Điển nói vậy, tính kiêu căng ngạo mạn nổi lên, Bột tướng quân cười nhạt một tiếng nói:
- Ông sợ thì cứ đứng bên này mà quan chiến, thằng giặc nhãi nhép đó chẳng qua có một vài đường thương thủ mạng thôi, liệu sức bao lăm mà dám chống lại cả đàn hổ báo quân ta.
Nói rồi, Ưng Ma vòng tay nói với Bách Thú Sơn Vương:
- Xin sư phụ hạ lệnh, đệ tử dù bất tài cũng xin đem đám thần ưng sang sông tiêu diệt bọn nhãi nhép kia để làm mồi cho đám hổ báo nhậu tối nay.
Đường Nhật Phong chưa kịp trả lời, bên kia sông, Triệu Vân thấy binh tướng Tào bàn cãi mãi, trong lòng nổi cáu, vung cây Phi Hổ Thương một vòng, vận hết sức, vươn người, ngửa cổ thu sức gầm lên một tiếng thật dài như sấm rền trên đỉnh non cao, dứt tiếng gầm, Triệu Vân quát lên như sét nổ mà rằng:
- Bớ bọn dã thú kia, chúng bay sợ thì rút lui đi, ta cho toàn mạng, nếu không sang đây được thì đợi đấy, ta sẽ sang tiếp chiến với các ngươi.
Một tiếng gầm thứ hai của Triệu Vân làm binh thú của Đường Nhật Phong đều cảm thấy chân tay bủn rủn, móng vuốt như muốn rụng ra, tinh thần toán loạn. Đường Nhật Phong chưa kịp hạ lệnh hay trả lời cho Ưng Ma, vó ngựa Bạch Mã đã tung lên, con chiến mã ngửa cổ hý lên một tiếng như sét giật, chiến mã lao qua cầu như cuồng phong, chiếc bờm trắng dài căng gió như lá chiến kỳ, chớp mắt Triệu Vân đã vượt qua cầu, tiến sát đến bên quân binh của Bách Thú Sơn Vương. Thoáng chốc, bóng Phi Hổ Thương đã lấp loá ánh lên, bọn Thú Tướng hoảng sợ, vài gã đứng đầu nghiến răng vung đao thương xuất chiêu kháng cự.
Triệu Vân đang đà tấn công, thấy hàng chục đạo kiếm, thương quang ảnh bay đến, không hề nao núng, miệng nhếch mép cười nhạt, Phi Hổ Thương trong tay vung lên đánh liền một trăm lẻ tám thế, dệt nên màn lưới mềm mại đón lấy luồng quang ảnh của tất cả đám vũ khí kia.
Tiếng thép ngân dài, bọn Thú Tướng của Bách Thú Sơn Vương thảy đều không chịu được sức tấn công như núi lở đó, ngựa thú đang cưỡi đều chùn bước lùi lại. Riêng Đệ Lục Thú Tướng Phi Thử Giả Quyên, Đệ Thất Thú Tướng Thiềm Thừ Quái Tẩu Tôn Đức thì đen đủi hơn cả, cả hai vừa vung vũ khí đỡ đòn Triệu Vân thì đã thấy tay nặng trĩu, chiêu thức tung ra chậm lại cứ như vướng níu hàng ngàn sợi tơ vô hình. Rồi cả hai nghe ngực và cổ họng lạnh toát bởi hơi thép, mắt mờ đi, một thương của Triệu Vân đã đâm suốt ngực cả hai tên. Mấy tên thú nô thấy cảnh tượng Triệu Vân hạ sát chủ tướng của chúng quá nhanh thì, khiếp vía, vài tên buột mồm rú lên, chẳng còn chút sức lực chiến đấu nào nữa.
Triệu Vân tiếp tục lao lên, tay trái ngoắt ra sau rút Thanh Hồng Kiếm tấn công cả hai tên Thú Tướng tiếp theo, ánh kiếm chia ra tấn công cả hai cùng một lúc. Màn kiếm ảnh của Triệu Vân dưới tuyệt nghệ Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm mở rất rộng, mờ mờ và mịt mù tựa sương thu, ánh màu hồng phơn phớt. Màn sương kiếm ảnh chết chóc thổi mạnh về phía mục tiêu và bao trùm lấy hai tên Thú Tướng tiếp theo.
Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm thực chất chỉ có một chiêu kiếm duy nhất, tuy nhiên, đây lại là chiêu kiếm tuyệt độc, kiếm chiêu biến đổi theo tâm tư và suy nghĩ của người kiếm sỹ, do vậy, tuy là một chiêu kiếm nhưng chiêu sau chẳng có một chút gì giống chiêu trước, tính khốc liệt của chiêu kiếm cũng phụ thuộc vào lòng quyết sát của kiếm sỹ.
Lúc này, Triệu Vân sát khí nổi lên ngùn ngụt, Thanh Hồng Kiếm trong tay, nương theo đà tiến của chiến mã, lại xuất ra một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm nữa. Đường kiếm ngân lên trong gió, rào rào như mưa phùn, mục tiêu nhắm tới là hai tên Đệ Nhị Thú Tướng và Đệ Ngũ Thú Tướng. Hai tên thấy chiêu thức của Triệu Vân ác hiểm, trong lòng không khỏi kinh mang khi thấy mình là mục tiêu tiếp theo, cả hai vội vung vũ khí, vận hết sức liên thủ. Hắc Báo Thần sử cây Đại Đầu Quỷ Đao, Kim Xà Lang Quân sử cây Kim Xà Kiếm, tuy tính chất đao kiếm khác nhau, nhưng là anh em kết nghĩa lâu ngày, chiêu thức của cả hai không hề vướng víu và cản trở lẫn nhau, ngược lại, cả hai loại vũ khí cùng hoà làm một, tạo thành một bức màn thép kiên cố và kín đáo.
Dù chiêu liên thủ của hai tên thú tướng khá vững chắc, nhưng tiếc rằng, cả hai đã quên mất một điều, cây Thanh Hồng Kiếm trong tay Triệu Vân là một trong hai bảo kiếm của Tào Tháo. Cùng với Ỷ Thiên Kiếm, Thanh Hồng Kiếm từ lâu đã nổi danh chém sắt như chém bùn, bảo đao, lợi kiếm gặp phải đều như cây non trước cuồng phong bão táp. Cho nên, dù có bức màn thép kiên cố, khi làn mưa kiếm ảnh mờ mờ của Triệu Vân va chạm vào bức màn thép kia, chỉ nghe tiếng kiếm cắt sắt ngọt, cây Đại Đầu Quỷ Đao của Hắc Báo Thần đã đứt lìa, kèm theo một giọt mưa kiếm long lanh bay vút vào ngực tên Đệ Nhị Thú Tướng.
Đệ Ngũ Thú Tướng Kim Xà Lang Quân nhờ có Kim Xà Kiếm cũng là bảo vật, tuy có sứt mẻ sau va chạm với Thanh Hồng Kiếm nhưng cũng không đến nỗi đứt lìa, chưa kịp mừng vì đỡ được chiêu độc kiếm của Triệu Vân thì đã thấy cổ họng tắc nghẹn, mắt mờ đi rồi vô thức ập đến. Thì ra, hắn tuy không bị hạ bởi Thanh Hồng Kiếm, nhưng lại quên rằng Triệu Vân là người nổi danh về thương pháp chứ không phải về kiếm, và Phi Hổ Thương đã không bỏ lỡ cơ hội đâm thủng yết hầu Kim Xà Lang Quân.
Bách Thú Sơn Vương Đường Nhật Phong quay sang nói với các tướng:
- Thường Sơn Triệu Tử Long quả danh bất hư truyền, dùng sức trị y e khó lòng, mà dùng binh thú thì vướng sông dài, các tướng tính sao?
Nhạc Tiến cất lời:
- Triệu Tử Long oai mãnh thế nào thì mọi người đều rõ, nhưng tướng đánh trăm trận tất có chỗ mỏi mệt, Tử Long đã phải đối phó với không biết bao nhiêu đại tướng, e rằng lúc này hắn chỉ phô trương chút oai lực cuối cùng mà thôi.
Lý Điển, vốn đã từng chạm trán Tử Long trong trận chiến thành Tân Dã, lắc đầu nói:
- Các tướng quân đừng khinh thường, tài của Tử Long không kém gì Tả Hữu Võ Vương, vả lại tiếng hắn quát còn lồng lộng tận cuối chiến trường, bao nhiêu dã thú cũng phải quỳ mọp lo sợ, cái nội công phổ vào tiếng quát đó, nếu không phải là người mạnh khoẻ, sao có thể làm được?
Đệ Tứ Thú Tướng Ưng Ma Bột Hoàng Hà nghe Lý Điển chê quân dã thú thì tự ái nổi lên, vả lại đây cũng là lần đầu Bột Hoàng Hà xuống núi theo Bách Thú Sơn Vương, chưa từng gặp anh hùng thiên hạ, trong lòng vẫn còn vô cùng kiêu ngạo. Nay nghe Lý Điển nói vậy, tính kiêu căng ngạo mạn nổi lên, Bột tướng quân cười nhạt một tiếng nói:
- Ông sợ thì cứ đứng bên này mà quan chiến, thằng giặc nhãi nhép đó chẳng qua có một vài đường thương thủ mạng thôi, liệu sức bao lăm mà dám chống lại cả đàn hổ báo quân ta.
Nói rồi, Ưng Ma vòng tay nói với Bách Thú Sơn Vương:
- Xin sư phụ hạ lệnh, đệ tử dù bất tài cũng xin đem đám thần ưng sang sông tiêu diệt bọn nhãi nhép kia để làm mồi cho đám hổ báo nhậu tối nay.
Đường Nhật Phong chưa kịp trả lời, bên kia sông, Triệu Vân thấy binh tướng Tào bàn cãi mãi, trong lòng nổi cáu, vung cây Phi Hổ Thương một vòng, vận hết sức, vươn người, ngửa cổ thu sức gầm lên một tiếng thật dài như sấm rền trên đỉnh non cao, dứt tiếng gầm, Triệu Vân quát lên như sét nổ mà rằng:
- Bớ bọn dã thú kia, chúng bay sợ thì rút lui đi, ta cho toàn mạng, nếu không sang đây được thì đợi đấy, ta sẽ sang tiếp chiến với các ngươi.
Một tiếng gầm thứ hai của Triệu Vân làm binh thú của Đường Nhật Phong đều cảm thấy chân tay bủn rủn, móng vuốt như muốn rụng ra, tinh thần toán loạn. Đường Nhật Phong chưa kịp hạ lệnh hay trả lời cho Ưng Ma, vó ngựa Bạch Mã đã tung lên, con chiến mã ngửa cổ hý lên một tiếng như sét giật, chiến mã lao qua cầu như cuồng phong, chiếc bờm trắng dài căng gió như lá chiến kỳ, chớp mắt Triệu Vân đã vượt qua cầu, tiến sát đến bên quân binh của Bách Thú Sơn Vương. Thoáng chốc, bóng Phi Hổ Thương đã lấp loá ánh lên, bọn Thú Tướng hoảng sợ, vài gã đứng đầu nghiến răng vung đao thương xuất chiêu kháng cự.
Triệu Vân đang đà tấn công, thấy hàng chục đạo kiếm, thương quang ảnh bay đến, không hề nao núng, miệng nhếch mép cười nhạt, Phi Hổ Thương trong tay vung lên đánh liền một trăm lẻ tám thế, dệt nên màn lưới mềm mại đón lấy luồng quang ảnh của tất cả đám vũ khí kia.
Tiếng thép ngân dài, bọn Thú Tướng của Bách Thú Sơn Vương thảy đều không chịu được sức tấn công như núi lở đó, ngựa thú đang cưỡi đều chùn bước lùi lại. Riêng Đệ Lục Thú Tướng Phi Thử Giả Quyên, Đệ Thất Thú Tướng Thiềm Thừ Quái Tẩu Tôn Đức thì đen đủi hơn cả, cả hai vừa vung vũ khí đỡ đòn Triệu Vân thì đã thấy tay nặng trĩu, chiêu thức tung ra chậm lại cứ như vướng níu hàng ngàn sợi tơ vô hình. Rồi cả hai nghe ngực và cổ họng lạnh toát bởi hơi thép, mắt mờ đi, một thương của Triệu Vân đã đâm suốt ngực cả hai tên. Mấy tên thú nô thấy cảnh tượng Triệu Vân hạ sát chủ tướng của chúng quá nhanh thì, khiếp vía, vài tên buột mồm rú lên, chẳng còn chút sức lực chiến đấu nào nữa.
Triệu Vân tiếp tục lao lên, tay trái ngoắt ra sau rút Thanh Hồng Kiếm tấn công cả hai tên Thú Tướng tiếp theo, ánh kiếm chia ra tấn công cả hai cùng một lúc. Màn kiếm ảnh của Triệu Vân dưới tuyệt nghệ Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm mở rất rộng, mờ mờ và mịt mù tựa sương thu, ánh màu hồng phơn phớt. Màn sương kiếm ảnh chết chóc thổi mạnh về phía mục tiêu và bao trùm lấy hai tên Thú Tướng tiếp theo.
Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm thực chất chỉ có một chiêu kiếm duy nhất, tuy nhiên, đây lại là chiêu kiếm tuyệt độc, kiếm chiêu biến đổi theo tâm tư và suy nghĩ của người kiếm sỹ, do vậy, tuy là một chiêu kiếm nhưng chiêu sau chẳng có một chút gì giống chiêu trước, tính khốc liệt của chiêu kiếm cũng phụ thuộc vào lòng quyết sát của kiếm sỹ.
Lúc này, Triệu Vân sát khí nổi lên ngùn ngụt, Thanh Hồng Kiếm trong tay, nương theo đà tiến của chiến mã, lại xuất ra một chiêu Hoàn Vũ Nhất Tuyệt Kiếm nữa. Đường kiếm ngân lên trong gió, rào rào như mưa phùn, mục tiêu nhắm tới là hai tên Đệ Nhị Thú Tướng và Đệ Ngũ Thú Tướng. Hai tên thấy chiêu thức của Triệu Vân ác hiểm, trong lòng không khỏi kinh mang khi thấy mình là mục tiêu tiếp theo, cả hai vội vung vũ khí, vận hết sức liên thủ. Hắc Báo Thần sử cây Đại Đầu Quỷ Đao, Kim Xà Lang Quân sử cây Kim Xà Kiếm, tuy tính chất đao kiếm khác nhau, nhưng là anh em kết nghĩa lâu ngày, chiêu thức của cả hai không hề vướng víu và cản trở lẫn nhau, ngược lại, cả hai loại vũ khí cùng hoà làm một, tạo thành một bức màn thép kiên cố và kín đáo.
Dù chiêu liên thủ của hai tên thú tướng khá vững chắc, nhưng tiếc rằng, cả hai đã quên mất một điều, cây Thanh Hồng Kiếm trong tay Triệu Vân là một trong hai bảo kiếm của Tào Tháo. Cùng với Ỷ Thiên Kiếm, Thanh Hồng Kiếm từ lâu đã nổi danh chém sắt như chém bùn, bảo đao, lợi kiếm gặp phải đều như cây non trước cuồng phong bão táp. Cho nên, dù có bức màn thép kiên cố, khi làn mưa kiếm ảnh mờ mờ của Triệu Vân va chạm vào bức màn thép kia, chỉ nghe tiếng kiếm cắt sắt ngọt, cây Đại Đầu Quỷ Đao của Hắc Báo Thần đã đứt lìa, kèm theo một giọt mưa kiếm long lanh bay vút vào ngực tên Đệ Nhị Thú Tướng.
Đệ Ngũ Thú Tướng Kim Xà Lang Quân nhờ có Kim Xà Kiếm cũng là bảo vật, tuy có sứt mẻ sau va chạm với Thanh Hồng Kiếm nhưng cũng không đến nỗi đứt lìa, chưa kịp mừng vì đỡ được chiêu độc kiếm của Triệu Vân thì đã thấy cổ họng tắc nghẹn, mắt mờ đi rồi vô thức ập đến. Thì ra, hắn tuy không bị hạ bởi Thanh Hồng Kiếm, nhưng lại quên rằng Triệu Vân là người nổi danh về thương pháp chứ không phải về kiếm, và Phi Hổ Thương đã không bỏ lỡ cơ hội đâm thủng yết hầu Kim Xà Lang Quân.
/50
|