Bọn áo đen Thất Tinh Môn kêu la thất thanh, sau đó quát tháo ầm ĩ, từ bốn phương tám hướng vung đao lao tới, lập tức bao vây Hứa Hùng vào giữa. Tiêu Dao Tử Vũ Chấn Kỳ thấy Triệu Vân chưa ra mặt thì cũng không tham chiến, chỉ hoành đao đưa mắt nhìn xung quanh đề phòng.
Qua lời kể của sư phụ là Thương Vương, Triệu Vân biết Vũ Chấn Kỳ sở dĩ có danh hiệu là Tiêu Dao Tử thật ra có hai ý nghĩa, bởi ông ta ngoài võ công siêu tuyệt, công thủ vẹn toàn như múa, là truyền nhân duy nhất của Tiêu Dao Môn, còn có lối sống vô cùng phóng dật, an nhàn tự tại, đúng với ý nghĩa của từ “tiêu dao”.
Lại nói, Tán Hồn Kỳ là một môn vũ khí rất ít ai luyện tập, bởi môn vũ khí này có cả cương lẫn nhu, lúc thi triển luôn phải kết hợp giữa cái cương của cán cờ và cái nhu nhưng ào ạt của lá cờ. Nếu người sử dụng không đủ hỏa hầu, kẻ thọ thương trước tiên thường là chính bản thân người sử dụng do lúng túng trước đường cuốn của lá cờ.
Triệu Vân tuy biết Tán Hồn Kỳ Hứa Hùng võ công trác tuyệt, song trước mắt kẻ địch đông thế này, cũng không khỏi thầm lo cho thuộc hạ, thế nhưng, nỗi lo lắng của Triệu Vân là thừa, ngay khi bọn Thất Tinh Môn ồ ạt lao tới, Tán Hồn Kỳ nắm chặt cán lá cờ, đầu mũi thương trên cán cờ quét ra, đồng thời xoay người thật nhanh, lập tức lá cờ tạo thành một vòng sáng bạc với đường kính khoảng một trượng, kỳ phong phần phật.
Có mấy tên Thất Tinh Môn không biết sống chết cố gắng xông vào, kết quả kẻ may mắn thì buông đao lui ra, người xấu số thì vỡ đầu gãy cổ, cờ phong lấp loáng, trong tiếng rú thảm khốc, lại thêm ba bốn tên táng mạng.
Bọn môn đồ Thất Tinh Môn này tuy không phải là những nhân vật cao minh tuyệt đỉnh trên chốn giang hồ, những cũng là những tên ưu tú của Thất Tinh Môn. Nhưng đứng trước Hứa Hùng với vũ khí lạ kỳ, bọn chúng không thể hiểu được cách đối phó, trong thoáng chốc đã bị tử thương hết sáu bảy tên, không khỏi kinh hoàng bối rối, nhuệ khí lập tức giảm đi rất nhiều. Một số tên cầm Phích Lịch Lôi Hoả Đạn, nếu không vì có mặt Tiêu Dao Tử ở đây, chắc đã ném đại ra rồi.
Lúc này tuy vẫn giáp công và quát tháo ầm ĩ, song trận thế Thất Tinh Môn đã lơi lỏng, người nào cũng cong lưng rụt cổ, tiến hai bước nhưng lại lùi ba bước, mũi đao kiếm chĩa ra phía sau, tình trạng ấy dĩ nhiên đâu thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hứa Hùng, chỉ thấy viên thiết hán buông tiếng quát vang, đột nhiên thay đổi chiêu thức, hay tay một trên một dưới nắm chặt cán Tán Hồn Kỳ, song thủ tả thu hữu kích, hữu thu tả kích, phối hợp với thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân, chớp nhoáng lại có thêm bốn năm tên Thất Tinh Môn ngã gục.
Bấy giờ hai mươi mấy tên Thất Tinh Môn đã ngã gục, số còn lại kinh hoàng bối rối, cây Tán Hồn Kỳ lại càng thêm thần xuất quỷ mạt, tung hoành ngang dọc.
Thấy vậy, Tiêu Dao Tử không còn cầm lòng được nữa, hú lên một tiếng phi thân lên không, thân hình xoè ra như cánh đại bàng, tay cầm đại đao lao nhanh đến, từ trên cao giáng xuống sau lưng Tán Hồn Kỳ một chiêu chém xả, lưỡi đao rung lên, chia làm ba đường nhằm vào các bộ vị đầu, cổ và hông của Hứa Hùng mà chém tới, lưỡi đao lấp lánh tạo thành một màn lưới chắc chắn, sầm sập lao xuống đầu Hứa Hùng.
Triệu Vân biết Hứa Hùng không phải là đối thủ của một bậc tiền bối như Tiêu Dao Tử, ba cái Vấn Tâm Đinh do Tô Uyển Vân đưa đã cầm sẵn trong tay lẹ làng ném ra với thủ pháp Tam Tinh chiếu hộ, song không phải trực tiếp nhắm vào người Tiêu Dao Tử, bởi dù có ném trúng đối phương thì cũng khó cứu được Tán Hồn Kỳ, nên mục tiêu của Triệu Vân là nhắm vào sau gáy Tiêu Dao Tử để doạ lão, tức là vị trí lão sắp lao tới.
Tiêu Dao Tử Vũ Chấn Kỳ đang đà đao, chợt thấy trước mặt có vài đốm đen bay qua, bất giác giật mình thoáng chững người lại, cùng lúc, lão nghe sau ót có tiếng gió rít, giật mình lẹ làng cúi thấp đầu và xoay người lách sang bên hơn một trượng mới quay phắt lại, chỉ thấy chân phải vắt đá quét ngang, người hạ xuống lại cất lên, lướt tới trên tàng cây, quay người lại cười ha hả nói :
- Khá lắm, họ Triệu kia quả là khôn ngoan, đã bố trí phục binh từ trước. Hẹn tái ngộ!
Dứt lời, Tiêu Dao Tử bỏ lại phía sau một chuỗi cười quái dị, phi thân về phía tây mất dạng, đám môn đồ của Thất Tinh Môn cũng lục tục rút binh. Hứa Hùng còn đang ngơ ngác, bỗng nghe Triệu Vân quát to:
- Chạy mau, đề phòng hoả đạn.
Cùng lúc, bọn Thất Tinh Môn đồng loạt ném ra Phích Lịch Lôi Hoả Đạn, khói lửa lập tức bốc lên, rừng cây cháy rần rật, Hứa Hùng theo phản xạ may mà phi thân lên ngọn cây, cùng với Tô Uyển Vân và Triệu Vân cùng chuyền cành ra xa, tìm lại ngựa tránh đường ngọn lửa, cả ba lại đội đêm tối mà đi. A Đẩu sau bữa ăn tối bất đắc dĩ lại say sưa ngủ vùi trong bọc áo giáp của Triệu Vân.
Qua lời kể của sư phụ là Thương Vương, Triệu Vân biết Vũ Chấn Kỳ sở dĩ có danh hiệu là Tiêu Dao Tử thật ra có hai ý nghĩa, bởi ông ta ngoài võ công siêu tuyệt, công thủ vẹn toàn như múa, là truyền nhân duy nhất của Tiêu Dao Môn, còn có lối sống vô cùng phóng dật, an nhàn tự tại, đúng với ý nghĩa của từ “tiêu dao”.
Lại nói, Tán Hồn Kỳ là một môn vũ khí rất ít ai luyện tập, bởi môn vũ khí này có cả cương lẫn nhu, lúc thi triển luôn phải kết hợp giữa cái cương của cán cờ và cái nhu nhưng ào ạt của lá cờ. Nếu người sử dụng không đủ hỏa hầu, kẻ thọ thương trước tiên thường là chính bản thân người sử dụng do lúng túng trước đường cuốn của lá cờ.
Triệu Vân tuy biết Tán Hồn Kỳ Hứa Hùng võ công trác tuyệt, song trước mắt kẻ địch đông thế này, cũng không khỏi thầm lo cho thuộc hạ, thế nhưng, nỗi lo lắng của Triệu Vân là thừa, ngay khi bọn Thất Tinh Môn ồ ạt lao tới, Tán Hồn Kỳ nắm chặt cán lá cờ, đầu mũi thương trên cán cờ quét ra, đồng thời xoay người thật nhanh, lập tức lá cờ tạo thành một vòng sáng bạc với đường kính khoảng một trượng, kỳ phong phần phật.
Có mấy tên Thất Tinh Môn không biết sống chết cố gắng xông vào, kết quả kẻ may mắn thì buông đao lui ra, người xấu số thì vỡ đầu gãy cổ, cờ phong lấp loáng, trong tiếng rú thảm khốc, lại thêm ba bốn tên táng mạng.
Bọn môn đồ Thất Tinh Môn này tuy không phải là những nhân vật cao minh tuyệt đỉnh trên chốn giang hồ, những cũng là những tên ưu tú của Thất Tinh Môn. Nhưng đứng trước Hứa Hùng với vũ khí lạ kỳ, bọn chúng không thể hiểu được cách đối phó, trong thoáng chốc đã bị tử thương hết sáu bảy tên, không khỏi kinh hoàng bối rối, nhuệ khí lập tức giảm đi rất nhiều. Một số tên cầm Phích Lịch Lôi Hoả Đạn, nếu không vì có mặt Tiêu Dao Tử ở đây, chắc đã ném đại ra rồi.
Lúc này tuy vẫn giáp công và quát tháo ầm ĩ, song trận thế Thất Tinh Môn đã lơi lỏng, người nào cũng cong lưng rụt cổ, tiến hai bước nhưng lại lùi ba bước, mũi đao kiếm chĩa ra phía sau, tình trạng ấy dĩ nhiên đâu thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hứa Hùng, chỉ thấy viên thiết hán buông tiếng quát vang, đột nhiên thay đổi chiêu thức, hay tay một trên một dưới nắm chặt cán Tán Hồn Kỳ, song thủ tả thu hữu kích, hữu thu tả kích, phối hợp với thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân, chớp nhoáng lại có thêm bốn năm tên Thất Tinh Môn ngã gục.
Bấy giờ hai mươi mấy tên Thất Tinh Môn đã ngã gục, số còn lại kinh hoàng bối rối, cây Tán Hồn Kỳ lại càng thêm thần xuất quỷ mạt, tung hoành ngang dọc.
Thấy vậy, Tiêu Dao Tử không còn cầm lòng được nữa, hú lên một tiếng phi thân lên không, thân hình xoè ra như cánh đại bàng, tay cầm đại đao lao nhanh đến, từ trên cao giáng xuống sau lưng Tán Hồn Kỳ một chiêu chém xả, lưỡi đao rung lên, chia làm ba đường nhằm vào các bộ vị đầu, cổ và hông của Hứa Hùng mà chém tới, lưỡi đao lấp lánh tạo thành một màn lưới chắc chắn, sầm sập lao xuống đầu Hứa Hùng.
Triệu Vân biết Hứa Hùng không phải là đối thủ của một bậc tiền bối như Tiêu Dao Tử, ba cái Vấn Tâm Đinh do Tô Uyển Vân đưa đã cầm sẵn trong tay lẹ làng ném ra với thủ pháp Tam Tinh chiếu hộ, song không phải trực tiếp nhắm vào người Tiêu Dao Tử, bởi dù có ném trúng đối phương thì cũng khó cứu được Tán Hồn Kỳ, nên mục tiêu của Triệu Vân là nhắm vào sau gáy Tiêu Dao Tử để doạ lão, tức là vị trí lão sắp lao tới.
Tiêu Dao Tử Vũ Chấn Kỳ đang đà đao, chợt thấy trước mặt có vài đốm đen bay qua, bất giác giật mình thoáng chững người lại, cùng lúc, lão nghe sau ót có tiếng gió rít, giật mình lẹ làng cúi thấp đầu và xoay người lách sang bên hơn một trượng mới quay phắt lại, chỉ thấy chân phải vắt đá quét ngang, người hạ xuống lại cất lên, lướt tới trên tàng cây, quay người lại cười ha hả nói :
- Khá lắm, họ Triệu kia quả là khôn ngoan, đã bố trí phục binh từ trước. Hẹn tái ngộ!
Dứt lời, Tiêu Dao Tử bỏ lại phía sau một chuỗi cười quái dị, phi thân về phía tây mất dạng, đám môn đồ của Thất Tinh Môn cũng lục tục rút binh. Hứa Hùng còn đang ngơ ngác, bỗng nghe Triệu Vân quát to:
- Chạy mau, đề phòng hoả đạn.
Cùng lúc, bọn Thất Tinh Môn đồng loạt ném ra Phích Lịch Lôi Hoả Đạn, khói lửa lập tức bốc lên, rừng cây cháy rần rật, Hứa Hùng theo phản xạ may mà phi thân lên ngọn cây, cùng với Tô Uyển Vân và Triệu Vân cùng chuyền cành ra xa, tìm lại ngựa tránh đường ngọn lửa, cả ba lại đội đêm tối mà đi. A Đẩu sau bữa ăn tối bất đắc dĩ lại say sưa ngủ vùi trong bọc áo giáp của Triệu Vân.
/50
|