Lại nói về phía quân Tào, trên đỉnh núi Cảnh Sơn, lúc ấy Tào Tháo đứng trên đỉnh núi cao, nhìn bao quát xuống trận địa, xem thấy Triệu Vân tung hoành ngang dọc, mới quay sang hỏi tả hữu rằng:
- Quái lạ kìa! Viên tướng nào ở dưới kia mà dám đơn thân độc mã xông vào phá vòng binh, không lẽ Lưu Bị lại kiếm được một hổ tướng dũng mãnh và bạo gan đến thế?
Một quân sư nói:
- Thật cũng lạ! Điển Thanh đã về kia, thừa tướng có thể hỏi anh ta thì rõ.
Tào Tháo nghe xong báo cáo của Điển Thanh về Triệu Vân, đứng trên đỉnh núi, Tháo thấy Triệu Vân đi đến đâu, người ngựa binh Tào dãn ra đến đấy, trong lòng tên đại gian hùng đã mơ hồ có khái niệm gì đó.
Quay sang đám cận tướng đứng hai bên tả hữu, Tháo hỏi:
- Triệu Vân là một hổ tướng đời nay. Nếu hắn đột phá trùng vây chạy lên phía Bắc thì đã thoát, vậy lý do gì mà hắn phải lội ngược dòng nước lũ để chạy về phía Trường Bản?
Cận tướng vội tâu:
- Theo thần nghĩ, hắn đang phải mang một trọng trách gì đó.
Vừa lúc đó, Trương Cáp hớt hải mang thân hình tàn tạ, máu me bê bết lò dò đi về. Tháo ngồi trên ngựa, vung roi chỉ Trương Cáp, cao giọng hỏi:
- Trương tướng quân mà cũng không làm gì được thằng Triệu Vân đó à?
Trương Cáp vẫn còn kinh hoảng, thở hồng hộc đáp:
- Bẩm, hắn quả dũng mãnh, toàn bộ đội binh Thất Tinh của hạ tướng đều tan rã cả.
Tào Tháo thất kinh:
- Hà, hắn lợi hại thế sao? Điển Thanh bại trận vì khinh địch đã đành, mà cả đội Thất Tinh cũng tan rã sao?
- Vâng, nhưng tiểu tướng có dò ra một chuyện quan trọng.
Ngừng lại thở một hơi, mặt hơi nhăn lại vì vết thương ở tay bị máy động, Trương Cáp nặng nhọc nói từng chữ:
- Hắn...đang...bảo hộ....con....trai.....Lưu Bị...
- “Cái gì, ngươi có chắc chắn không?” Tào Tháo nhổm hẳn khỏi mình ngựa, giọng như lạc đi, hỏi lại lần nữa như không còn tin vào tai của chính mình.
Trương Cáp cắn răng, khẳng định:
- Dạ, chính thế, vì thần nghe tận mắt và nhìn tận nơi thằng bé còn khóc, nó được Triệu Vân buộc chặt vào bọc trước ngực.
Tào Tháo phấn chấn hẳn lên, quay đầu lại nói với chư tướng:
- Lưu Bị là đối thủ đáng gờm nhất của ta, bắt được con hắn thì còn lợi gấp bội so với hạ được Triệu Vân. Mà điều kiện của chúng ta, nếu đạt được cả hai mục đích đó thì là tốt nhất. Ai dám ra trận lập công này?
Tào Tháo vừa dứt lời, một viên hổ tướng đứng sau lưng đã ứng tiếng nói lớn rằng:
- Tiểu tướng xin lãnh mạng cho.
Tào Tháo quay lại xem, thì ra là đại tướng quân Từ Hoảng. Tháo ngần ngừ rồi thở dài nói:
- Từ tướng quân, tướng quân có chắc chắn bắt sống được cường địch không?
Từ Hoảng nói:
- Thần theo đại vương từ khi khởi nghiệp, đến bây giờ chưa kể ai vào mắt coi là danh tướng xứng tay, lẽ nào đến nay, chỉ vì một tên tiểu tốt mà binh Tào thừa tướng lại nhụt chí, xin thừa tướng cứ giao Triệu Vân cho thần, thầy trò chúng nó sẽ không thoát được đâu.
Tào Tháo nói:
- Nếu kẻ địch thế đông mà tướng ta người nào người nấy võ công cũng đều cao cười, đẩy lui được đám binh lính là việc đơn giản. Có điều như các ngươi đã thấy từ Điển Thanh và Trương Cáp, Triệu Vân thần dũng vô địch, con bé tỳ thiếp của hắn kiếm pháp tinh thuần, mà võ công của tên Chấp Kỳ Lang cũng vô cùng ảo diệu, vậy hợp sức của ba người bọn chúng lại thì việc áp đảo toàn bộ bọn chúng không phải chuyện quá đơn giản, các tướng đừng có quá chủ quan.
Nói đến đây, Tào Tháo thấy ánh lửa loé lên trong mắt Từ Hoảng, Tháo liền cố ý tránh né con mắt đố kỵ của Từ Hoảng nên ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác. Tháo tiếp tục giọng đều đều nói:
- A Đẩu là đứa bé rất quan trọng, cần phải bắt sống, vả lại Triệu Vân cũng là tướng dữ, ta e ngươi đánh chẳng xuể chăng?
Từ Hoảng thấy chủ tướng chê tài mình, uất khí bốc lên, mặt đỏ gay vòng tay nói:
- Tiểu tướng nêu không bắt được Triệu Vân và A Đẩu, xin tình nguyện dâng cái mạng này để thừa tướng mặc tình xử trí.
Hai viên hổ tướng khác của Tào Tháo thấy vậy cũng giục ngựa tiến lên thưa:
- Xin thừa tướng cho anh em chúng tôi xuất trận lập công này!
Tào Tháo xem lại, thì ra là anh em Tào Thị Song Hùng Tào Nhân, Tào Hồng. Tháo cả mừng vì cái kế dùng tướng không bằng khích tướng của mình, lại thấy cả hai anh em Tào Nhân, Tào Hồng cũng xung phong đi thì lại càng yên tâm, liền đáp rằng:
- Chẳng phải ta không tin vào tài nghệ của Từ tướng quân, nhưng Triệu Vân là hổ tướng đời nay, dẫu cho Điển Thanh, Trương Cáp cùng hàng nghìn tinh binh như Thất Tinh đội, Liên Hoàn Giáp Mã Trận còn bị đánh tan thì ta nào có thể yên tâm được. Nay có Tào nhị tướng, ta nghĩ ba tướng nên đi với nhau thì mới đảm bảo toàn thắng được.
Ba viên chiến tướng nghe lệnh, vội vung roi thúc ngựa, đem theo quân mã bản bộ xông đi. Chợt từ phía sau Tào Tháo, đại tướng Trương Liêu cũng ứng tiếng:
- Tiểu tướng từ lâu cũng nghe nói thương pháp Triệu Vân quán tuyệt thiên hạ, nhân dịp này cũng muốn được ra trận thử sức tranh tài, mong thừa tướng chuẩn y.
Tháo nghe chúng tướng đều xung phong ra trận, trong lòng cũng thấy an tâm, song vẫn dặn dò Trương Liêu:
- Ta biết tướng quân là bậc anh tài, thương pháp chẳng kém gì sư huynh là Chiến Thần Lã Bố khi xưa. Nếu tướng quân đi thì chắc mười phần thủ thắng, song cũng phải tiểu tâm cẩn thận.
Trương Liêu đắc lệnh, đề thương lên ngựa, quát vang một tiếng, kéo quân thẳng ra chiến trường. Trương Liêu vừa kéo quân đi, Tháo nhìn theo, bất giác cảm khái buột miệng nói:
- Với những chiến tướng như thế này, nếu không bình định được thiên hạ, há chẳng phải Tháo ta đã phụ công kỳ vọng của đất trời sao.
Nghe chủ tướng nói vậy, các tướng khác của Tháo không khỏi đem lòng suy nghĩ. Một người trong số đó lại nghĩ rằng Tháo khinh thường các tướng khác, lòng tự ái nổi lên, râu tóc vểnh ngược, vòng tay nói với Tào Tháo:
- Không phải chỉ các tướng trẻ đó mới có thể lập công. Hạ tướng tuy không còn trẻ, nhưng sức vẫn còn đánh được mãnh hổ, xin thừa tướng cho thử sức trận này.
Tháo xem lại, viên đại tướng đó trông thoáng qua mặt đen như lọ chảo, mũi lớn râu rìa, mặc giáp sắt màu than, cưỡi ngựa ô truy, đứng sừng sững một đống tối đen như núi, thì ra là đại tướng Hắc Tướng Quân Lưu Quốc Hùng. Họ Lưu là một tướng tài, theo Tháo ngay từ những ngày đầu lập nghiệp, sức cử đỉnh ngàn cân, cũng xứng danh là một đại tướng. Hắc Tướng Quân bấy giờ tuổi đã gần lục tuần, tóc râu không còn giữ vẻ đen tuyền như tiên hiệu mà cũng lác đác điểm sợi bạc, mà sức lực tráng kiện như trẻ thanh niên, ngồi trên lưng ngựa hươi búa xem dường thể một vị thiên thần, giọng nạt vang rân, hùng hổ oai võ lắm. Hắc Tướng Quân với Tháo tình thân như thủ túc, tuy lỗ mãng nhưng lại vô cùng trung thành, Tháo quý lắm nên thường giữ bên mình, ít khi cho xuất trận.
Nghe Lưu Quốc Hùng nói vậy, Tháo ngần ngừ nói:
- Ta chỉ buột miệng nói vậy, chứ tướng quân là trụ cột, các tướng trẻ khác nào có thể sánh kịp.
- Vậy thì hạ tướng xin ra trận chuyến này, xin thừa tướng ân chuẩn.
Tháo không biết làm sao, đành đồng ý cho đi. Lưu Quốc Hùng dẫn binh đi rồi, Tháo liền hạ lệnh cho quân đi truyền báo các nơi rằng:
- Triệu Vân đi đến đâu, không được bắn lén, mục đích tối thượng là bắt sống cả hai chủ tớ.
Nhờ có hiệu lệnh trên của Tào Tháo, nhờ có lòng lấn tài và sự ganh đua của các tướng Tào mà quả nhân quân Tào tịnh không dùng đến cung tiễn đối phó với mấy thầy trò Triệu Vân. Triệu Vân không biết điều đó, A Đẩu lại càng không biết. Lúc này, ba thầy trò Triệu Vân vẫn cắm cổ phi ngựa xông pha, gấp rút cướp đường tiến về phía cầu Trường Bản.
- Quái lạ kìa! Viên tướng nào ở dưới kia mà dám đơn thân độc mã xông vào phá vòng binh, không lẽ Lưu Bị lại kiếm được một hổ tướng dũng mãnh và bạo gan đến thế?
Một quân sư nói:
- Thật cũng lạ! Điển Thanh đã về kia, thừa tướng có thể hỏi anh ta thì rõ.
Tào Tháo nghe xong báo cáo của Điển Thanh về Triệu Vân, đứng trên đỉnh núi, Tháo thấy Triệu Vân đi đến đâu, người ngựa binh Tào dãn ra đến đấy, trong lòng tên đại gian hùng đã mơ hồ có khái niệm gì đó.
Quay sang đám cận tướng đứng hai bên tả hữu, Tháo hỏi:
- Triệu Vân là một hổ tướng đời nay. Nếu hắn đột phá trùng vây chạy lên phía Bắc thì đã thoát, vậy lý do gì mà hắn phải lội ngược dòng nước lũ để chạy về phía Trường Bản?
Cận tướng vội tâu:
- Theo thần nghĩ, hắn đang phải mang một trọng trách gì đó.
Vừa lúc đó, Trương Cáp hớt hải mang thân hình tàn tạ, máu me bê bết lò dò đi về. Tháo ngồi trên ngựa, vung roi chỉ Trương Cáp, cao giọng hỏi:
- Trương tướng quân mà cũng không làm gì được thằng Triệu Vân đó à?
Trương Cáp vẫn còn kinh hoảng, thở hồng hộc đáp:
- Bẩm, hắn quả dũng mãnh, toàn bộ đội binh Thất Tinh của hạ tướng đều tan rã cả.
Tào Tháo thất kinh:
- Hà, hắn lợi hại thế sao? Điển Thanh bại trận vì khinh địch đã đành, mà cả đội Thất Tinh cũng tan rã sao?
- Vâng, nhưng tiểu tướng có dò ra một chuyện quan trọng.
Ngừng lại thở một hơi, mặt hơi nhăn lại vì vết thương ở tay bị máy động, Trương Cáp nặng nhọc nói từng chữ:
- Hắn...đang...bảo hộ....con....trai.....Lưu Bị...
- “Cái gì, ngươi có chắc chắn không?” Tào Tháo nhổm hẳn khỏi mình ngựa, giọng như lạc đi, hỏi lại lần nữa như không còn tin vào tai của chính mình.
Trương Cáp cắn răng, khẳng định:
- Dạ, chính thế, vì thần nghe tận mắt và nhìn tận nơi thằng bé còn khóc, nó được Triệu Vân buộc chặt vào bọc trước ngực.
Tào Tháo phấn chấn hẳn lên, quay đầu lại nói với chư tướng:
- Lưu Bị là đối thủ đáng gờm nhất của ta, bắt được con hắn thì còn lợi gấp bội so với hạ được Triệu Vân. Mà điều kiện của chúng ta, nếu đạt được cả hai mục đích đó thì là tốt nhất. Ai dám ra trận lập công này?
Tào Tháo vừa dứt lời, một viên hổ tướng đứng sau lưng đã ứng tiếng nói lớn rằng:
- Tiểu tướng xin lãnh mạng cho.
Tào Tháo quay lại xem, thì ra là đại tướng quân Từ Hoảng. Tháo ngần ngừ rồi thở dài nói:
- Từ tướng quân, tướng quân có chắc chắn bắt sống được cường địch không?
Từ Hoảng nói:
- Thần theo đại vương từ khi khởi nghiệp, đến bây giờ chưa kể ai vào mắt coi là danh tướng xứng tay, lẽ nào đến nay, chỉ vì một tên tiểu tốt mà binh Tào thừa tướng lại nhụt chí, xin thừa tướng cứ giao Triệu Vân cho thần, thầy trò chúng nó sẽ không thoát được đâu.
Tào Tháo nói:
- Nếu kẻ địch thế đông mà tướng ta người nào người nấy võ công cũng đều cao cười, đẩy lui được đám binh lính là việc đơn giản. Có điều như các ngươi đã thấy từ Điển Thanh và Trương Cáp, Triệu Vân thần dũng vô địch, con bé tỳ thiếp của hắn kiếm pháp tinh thuần, mà võ công của tên Chấp Kỳ Lang cũng vô cùng ảo diệu, vậy hợp sức của ba người bọn chúng lại thì việc áp đảo toàn bộ bọn chúng không phải chuyện quá đơn giản, các tướng đừng có quá chủ quan.
Nói đến đây, Tào Tháo thấy ánh lửa loé lên trong mắt Từ Hoảng, Tháo liền cố ý tránh né con mắt đố kỵ của Từ Hoảng nên ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác. Tháo tiếp tục giọng đều đều nói:
- A Đẩu là đứa bé rất quan trọng, cần phải bắt sống, vả lại Triệu Vân cũng là tướng dữ, ta e ngươi đánh chẳng xuể chăng?
Từ Hoảng thấy chủ tướng chê tài mình, uất khí bốc lên, mặt đỏ gay vòng tay nói:
- Tiểu tướng nêu không bắt được Triệu Vân và A Đẩu, xin tình nguyện dâng cái mạng này để thừa tướng mặc tình xử trí.
Hai viên hổ tướng khác của Tào Tháo thấy vậy cũng giục ngựa tiến lên thưa:
- Xin thừa tướng cho anh em chúng tôi xuất trận lập công này!
Tào Tháo xem lại, thì ra là anh em Tào Thị Song Hùng Tào Nhân, Tào Hồng. Tháo cả mừng vì cái kế dùng tướng không bằng khích tướng của mình, lại thấy cả hai anh em Tào Nhân, Tào Hồng cũng xung phong đi thì lại càng yên tâm, liền đáp rằng:
- Chẳng phải ta không tin vào tài nghệ của Từ tướng quân, nhưng Triệu Vân là hổ tướng đời nay, dẫu cho Điển Thanh, Trương Cáp cùng hàng nghìn tinh binh như Thất Tinh đội, Liên Hoàn Giáp Mã Trận còn bị đánh tan thì ta nào có thể yên tâm được. Nay có Tào nhị tướng, ta nghĩ ba tướng nên đi với nhau thì mới đảm bảo toàn thắng được.
Ba viên chiến tướng nghe lệnh, vội vung roi thúc ngựa, đem theo quân mã bản bộ xông đi. Chợt từ phía sau Tào Tháo, đại tướng Trương Liêu cũng ứng tiếng:
- Tiểu tướng từ lâu cũng nghe nói thương pháp Triệu Vân quán tuyệt thiên hạ, nhân dịp này cũng muốn được ra trận thử sức tranh tài, mong thừa tướng chuẩn y.
Tháo nghe chúng tướng đều xung phong ra trận, trong lòng cũng thấy an tâm, song vẫn dặn dò Trương Liêu:
- Ta biết tướng quân là bậc anh tài, thương pháp chẳng kém gì sư huynh là Chiến Thần Lã Bố khi xưa. Nếu tướng quân đi thì chắc mười phần thủ thắng, song cũng phải tiểu tâm cẩn thận.
Trương Liêu đắc lệnh, đề thương lên ngựa, quát vang một tiếng, kéo quân thẳng ra chiến trường. Trương Liêu vừa kéo quân đi, Tháo nhìn theo, bất giác cảm khái buột miệng nói:
- Với những chiến tướng như thế này, nếu không bình định được thiên hạ, há chẳng phải Tháo ta đã phụ công kỳ vọng của đất trời sao.
Nghe chủ tướng nói vậy, các tướng khác của Tháo không khỏi đem lòng suy nghĩ. Một người trong số đó lại nghĩ rằng Tháo khinh thường các tướng khác, lòng tự ái nổi lên, râu tóc vểnh ngược, vòng tay nói với Tào Tháo:
- Không phải chỉ các tướng trẻ đó mới có thể lập công. Hạ tướng tuy không còn trẻ, nhưng sức vẫn còn đánh được mãnh hổ, xin thừa tướng cho thử sức trận này.
Tháo xem lại, viên đại tướng đó trông thoáng qua mặt đen như lọ chảo, mũi lớn râu rìa, mặc giáp sắt màu than, cưỡi ngựa ô truy, đứng sừng sững một đống tối đen như núi, thì ra là đại tướng Hắc Tướng Quân Lưu Quốc Hùng. Họ Lưu là một tướng tài, theo Tháo ngay từ những ngày đầu lập nghiệp, sức cử đỉnh ngàn cân, cũng xứng danh là một đại tướng. Hắc Tướng Quân bấy giờ tuổi đã gần lục tuần, tóc râu không còn giữ vẻ đen tuyền như tiên hiệu mà cũng lác đác điểm sợi bạc, mà sức lực tráng kiện như trẻ thanh niên, ngồi trên lưng ngựa hươi búa xem dường thể một vị thiên thần, giọng nạt vang rân, hùng hổ oai võ lắm. Hắc Tướng Quân với Tháo tình thân như thủ túc, tuy lỗ mãng nhưng lại vô cùng trung thành, Tháo quý lắm nên thường giữ bên mình, ít khi cho xuất trận.
Nghe Lưu Quốc Hùng nói vậy, Tháo ngần ngừ nói:
- Ta chỉ buột miệng nói vậy, chứ tướng quân là trụ cột, các tướng trẻ khác nào có thể sánh kịp.
- Vậy thì hạ tướng xin ra trận chuyến này, xin thừa tướng ân chuẩn.
Tháo không biết làm sao, đành đồng ý cho đi. Lưu Quốc Hùng dẫn binh đi rồi, Tháo liền hạ lệnh cho quân đi truyền báo các nơi rằng:
- Triệu Vân đi đến đâu, không được bắn lén, mục đích tối thượng là bắt sống cả hai chủ tớ.
Nhờ có hiệu lệnh trên của Tào Tháo, nhờ có lòng lấn tài và sự ganh đua của các tướng Tào mà quả nhân quân Tào tịnh không dùng đến cung tiễn đối phó với mấy thầy trò Triệu Vân. Triệu Vân không biết điều đó, A Đẩu lại càng không biết. Lúc này, ba thầy trò Triệu Vân vẫn cắm cổ phi ngựa xông pha, gấp rút cướp đường tiến về phía cầu Trường Bản.
/50
|