Diêu Định nhìn nàng mặt đen thui liền “Phụt” cười thành tiếng, ngay cả sắc mặt không vui của Mộc Xuân Phong cũng cười ha ha, Tra Tiểu Tân không biết làm sao đứng ở đằng kia, cũng không biết bản thân vừa dụi viền mắt viền mắt vết bớt nhòe đầy mặt! Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lâu Lan không đổi, vẫn lạnh lùng nhàn nhạt lòng mới dịu xuống ngay sau đó lấy tay che mặt, hắn không nhận ra mình sao.
“Bổn vương nói thua, chính là thua.” Lâu Lan không hứng thú nhìn nàng, như chạm phải tuyết, rất lạnh rất nhạt. tay Diêu Định dùng sức đẩy nàng ra, Tra Tiểu Tân trượt chân cả người ngã trên mặt đất làm những người khác cười nhạo, mà thân ảnh tao nhã biến mất không dấu vết trước mắt nàng, lên xe ngựa, rất nhanh, xe ngựa liền lăn bánh, tất cả quá trình nhìn cũng chưa nhìn nàng một cái.
Tra Tiểu Tân lập tức bò trên đất đứng lên đuổi theo, đợi xe ngựa không nhìn thấy nàng mới chậm rãi ngồi xuống ôm lấy mình, hắn đi vội như vậy là có chuyện gì? Có phải Lục Uyển gọi hắn trở về? Hay là Hoa Nguyệt, hay là Thu Dung…. Nghĩ đi nghĩ lại ngực lại đau, tay nàng dùng sức lau khóe mắt ướt át, lẩm bẩm nói: “Tiểu Lâu, ta là Tra Tiểu Tân mà…”
Khi ngươi quay người lúc đó có từng nghĩ tới người ngã xuống đất chính là nữ tử từng rúc vào lòng ngươi cười thoải mái không.
Khi ngươi rời đi ngồi trên xe ngựa lúc đó có từng nghĩ tới nàng ngồi một mình giữa đêm giá rét, rơi lệ vì ngươi không.
Bởi vì không biết hắn có đẩy ai ra cửa phòng, vào phòng của ai, ôm ấp ai, cho nên mới rơi lệ.
Bởi vì bất luận là ai, cũng không phải là nàng.
Sau cuộc thi thơ Lạc Hầu hết lòng tuân thủ hứa hẹn cho Tra Tiểu Tân một cửa hàng bên đường, cộng thêm ba trăm lượng, rất là thoải mái! Điều này làm Tra Tiểu Tân cảm thán cùng là người vì sao khác nhau lớn như vậy?! Nhớ tới tên miệng mày gian xảo kia, Mộc Xuân Phong gian trá giảo quyệt nàng tiếc không lấy đao khoét trên người hắn vài lỗ!!! Cửa hàng bình thường sau khi trang hoàng Tra Tiểu Tân đặt tên “Hữu cầu tất ứng”.
“Đến nào, ai đi qua đi ngang qua không nên bỏ qua a! Vào Hữu cầu tất ứng, nhất định mọi việc đều hoàn thành tốt đẹp!”
Tra Tiểu Tân đứng ở cửa lớn tiếng hô khẩu hiệu, cửa hàng bị nam nữ già trẻ vây quanh nước chảy không lọt, rõ ràng ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào hơn mười mỹ nhân đứng bên trong, y phục các nàng rất ít, gặp người liền liếc mắt đưa tình và hôn gió, làm người ta tâm hồn phơi phới. Tất cả đều do Tra Tiểu Tân dùng năm mươi lượng mời về, chính vì muốn hấp dẫn mọi người.
“Cửa hàng của ngươi có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của khách sao?!” Một phu nhân tiến đến dò hỏi, bán tín bán nghi.
Tra Tiểu Tân vỗ ngực gật đầu: “Đương nhiên! đương nhiên! Chỉ cần ngươi nói không có gì ta làm không được!”
“Bổn vương nói thua, chính là thua.” Lâu Lan không hứng thú nhìn nàng, như chạm phải tuyết, rất lạnh rất nhạt. tay Diêu Định dùng sức đẩy nàng ra, Tra Tiểu Tân trượt chân cả người ngã trên mặt đất làm những người khác cười nhạo, mà thân ảnh tao nhã biến mất không dấu vết trước mắt nàng, lên xe ngựa, rất nhanh, xe ngựa liền lăn bánh, tất cả quá trình nhìn cũng chưa nhìn nàng một cái.
Tra Tiểu Tân lập tức bò trên đất đứng lên đuổi theo, đợi xe ngựa không nhìn thấy nàng mới chậm rãi ngồi xuống ôm lấy mình, hắn đi vội như vậy là có chuyện gì? Có phải Lục Uyển gọi hắn trở về? Hay là Hoa Nguyệt, hay là Thu Dung…. Nghĩ đi nghĩ lại ngực lại đau, tay nàng dùng sức lau khóe mắt ướt át, lẩm bẩm nói: “Tiểu Lâu, ta là Tra Tiểu Tân mà…”
Khi ngươi quay người lúc đó có từng nghĩ tới người ngã xuống đất chính là nữ tử từng rúc vào lòng ngươi cười thoải mái không.
Khi ngươi rời đi ngồi trên xe ngựa lúc đó có từng nghĩ tới nàng ngồi một mình giữa đêm giá rét, rơi lệ vì ngươi không.
Bởi vì không biết hắn có đẩy ai ra cửa phòng, vào phòng của ai, ôm ấp ai, cho nên mới rơi lệ.
Bởi vì bất luận là ai, cũng không phải là nàng.
Sau cuộc thi thơ Lạc Hầu hết lòng tuân thủ hứa hẹn cho Tra Tiểu Tân một cửa hàng bên đường, cộng thêm ba trăm lượng, rất là thoải mái! Điều này làm Tra Tiểu Tân cảm thán cùng là người vì sao khác nhau lớn như vậy?! Nhớ tới tên miệng mày gian xảo kia, Mộc Xuân Phong gian trá giảo quyệt nàng tiếc không lấy đao khoét trên người hắn vài lỗ!!! Cửa hàng bình thường sau khi trang hoàng Tra Tiểu Tân đặt tên “Hữu cầu tất ứng”.
“Đến nào, ai đi qua đi ngang qua không nên bỏ qua a! Vào Hữu cầu tất ứng, nhất định mọi việc đều hoàn thành tốt đẹp!”
Tra Tiểu Tân đứng ở cửa lớn tiếng hô khẩu hiệu, cửa hàng bị nam nữ già trẻ vây quanh nước chảy không lọt, rõ ràng ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào hơn mười mỹ nhân đứng bên trong, y phục các nàng rất ít, gặp người liền liếc mắt đưa tình và hôn gió, làm người ta tâm hồn phơi phới. Tất cả đều do Tra Tiểu Tân dùng năm mươi lượng mời về, chính vì muốn hấp dẫn mọi người.
“Cửa hàng của ngươi có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của khách sao?!” Một phu nhân tiến đến dò hỏi, bán tín bán nghi.
Tra Tiểu Tân vỗ ngực gật đầu: “Đương nhiên! đương nhiên! Chỉ cần ngươi nói không có gì ta làm không được!”
/226
|