“Quy tắc đố thơ đó là hai người ngồi đối diện sau tấm bình phong đối thơ, mà thơ tùy theo Ninh Thanh tiểu thư ra chữ, ai có thể đối đến cuối thì chiến thắng, bây giờ bắt đầu! Đề thơ chính là “Đào”, mỗi người đều phải đọc một bài thơ liên quan đến chữ đào, không được lặp lại.”
Người kia vừa nói xong lần lượt từng người vào phòng, bởi vì chỉ có một phòng, cho nên những người khác đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, không bao lâu người ở bên trong đều ủ rũ đi ra lại thay người khác vào.
“A, Lạc Hầu Quân, gã sai vặt bên cạnh ngươi là ai? Trước kia chưa bao giờ gặp qua?” Mộc Xuân Phong chú ý đến nam tử thanh tú mặc áo thô vải lam trên người ngồi bên cạnh hắn, phong lưu phe phẩy quạt cười hỏi.
Tra Tiểu Tân nghe xong lời hắn nói sợ tới mức thân mình co rúm lại, nhưng nghĩ đến hai mắt nàng vẽ vết bớt tròn màu đen giống như gấu mèo kia, chắc là không có ai phát hiện đâu, nghĩ vậy liền ngẩng đầu, làm mấy người kia sợ tới chén trong tay rơi xuống đất, Tra Tiểu Tân lúc này mới yên lòng không cúi đầu.
“Là mấy ngày trước mang về trên đường, sao vậy, dáng vẻ sẽ rất độc đáo à?” Lạc Hầu Quân cũng không hoảng hốt, nhìn thẳng vào hai mắt quầng thâm khổng lồ của nàng, những người nén cảm giác buồn nôn gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Mộc Xuân Phong có chút suy tư nhìn nàng chằm chằm, nhưng nhìn không ra manh mối gì, lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh.
Tra Tiểu Tân thở ra hơi, nam tử mấy ngày trước ở kỹ viện đúng là Lạc Hầu, đang lúc nàng kinh ngạc làm sao hắn có thể tìm được nàng thì chính bản thân hắn nói ra mục đích, nguyên nhân là hắn hi vọng nàng giúp hắn thắng được danh hiệu đệ nhất lần này, cũng hứa chỉ cần nàng chiến thắng hắn sẽ bảo vệ nàng bình an, cho nàng thêm một cửa hàng để nàng đường đường chính chính làm ăn, Tra Tiểu Tân nghĩ điều kiện không tệ vì thế đáp ứng.
“Tiếp theo là hai vị cuối cùng, mời Mộc Xuân Phong và Lạc Hầu vào.” Người kia hô to, đa số số người vừa rồi tham gia thi đấu đều bị loại, đối giỏi nhất cũng chỉ có năm câu, nếu giữa họ có người vượt qua chính là người thắng.
“Vậy ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó! Nếu không chỉ có thể sống cả đời ở kỹ viện!” Lạc Hầu đi vào lại nhắc nhở nàng, lưng Tra Tiểu Tân toát mồ hôi lạnh, cố gắng cười nhìn hắn gật đầu cam đoan, hai người đi vào, vừa ngồi xuống Tra Tiểu Tân liền nhìn đến thân ảnh phớt hồng mông lung sau bình phong kia, tim đập nhanh hơn, đó là… Lâu Lan ư!
“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng.” Tra Tiểu Tân đang suy nghĩ hỗn loạn hắn đã mở miệng, giọng nói lạnh như băng, mát lạnh mà lại êm tai, đúng là Lâu Lan!!!
Người kia vừa nói xong lần lượt từng người vào phòng, bởi vì chỉ có một phòng, cho nên những người khác đứng bên ngoài thấp thỏm chờ đợi, không bao lâu người ở bên trong đều ủ rũ đi ra lại thay người khác vào.
“A, Lạc Hầu Quân, gã sai vặt bên cạnh ngươi là ai? Trước kia chưa bao giờ gặp qua?” Mộc Xuân Phong chú ý đến nam tử thanh tú mặc áo thô vải lam trên người ngồi bên cạnh hắn, phong lưu phe phẩy quạt cười hỏi.
Tra Tiểu Tân nghe xong lời hắn nói sợ tới mức thân mình co rúm lại, nhưng nghĩ đến hai mắt nàng vẽ vết bớt tròn màu đen giống như gấu mèo kia, chắc là không có ai phát hiện đâu, nghĩ vậy liền ngẩng đầu, làm mấy người kia sợ tới chén trong tay rơi xuống đất, Tra Tiểu Tân lúc này mới yên lòng không cúi đầu.
“Là mấy ngày trước mang về trên đường, sao vậy, dáng vẻ sẽ rất độc đáo à?” Lạc Hầu Quân cũng không hoảng hốt, nhìn thẳng vào hai mắt quầng thâm khổng lồ của nàng, những người nén cảm giác buồn nôn gật đầu, cũng không hỏi nữa.
Mộc Xuân Phong có chút suy tư nhìn nàng chằm chằm, nhưng nhìn không ra manh mối gì, lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng người bên cạnh.
Tra Tiểu Tân thở ra hơi, nam tử mấy ngày trước ở kỹ viện đúng là Lạc Hầu, đang lúc nàng kinh ngạc làm sao hắn có thể tìm được nàng thì chính bản thân hắn nói ra mục đích, nguyên nhân là hắn hi vọng nàng giúp hắn thắng được danh hiệu đệ nhất lần này, cũng hứa chỉ cần nàng chiến thắng hắn sẽ bảo vệ nàng bình an, cho nàng thêm một cửa hàng để nàng đường đường chính chính làm ăn, Tra Tiểu Tân nghĩ điều kiện không tệ vì thế đáp ứng.
“Tiếp theo là hai vị cuối cùng, mời Mộc Xuân Phong và Lạc Hầu vào.” Người kia hô to, đa số số người vừa rồi tham gia thi đấu đều bị loại, đối giỏi nhất cũng chỉ có năm câu, nếu giữa họ có người vượt qua chính là người thắng.
“Vậy ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó! Nếu không chỉ có thể sống cả đời ở kỹ viện!” Lạc Hầu đi vào lại nhắc nhở nàng, lưng Tra Tiểu Tân toát mồ hôi lạnh, cố gắng cười nhìn hắn gật đầu cam đoan, hai người đi vào, vừa ngồi xuống Tra Tiểu Tân liền nhìn đến thân ảnh phớt hồng mông lung sau bình phong kia, tim đập nhanh hơn, đó là… Lâu Lan ư!
“Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng.” Tra Tiểu Tân đang suy nghĩ hỗn loạn hắn đã mở miệng, giọng nói lạnh như băng, mát lạnh mà lại êm tai, đúng là Lâu Lan!!!
/226
|