“Ai! Sao nha đầu kia không nhìn thấy?! Còn không mau nâng chân lên! Y phục Vương gia bị ngươi giẫm lên rồi!” Diêu Định không vui, nói xong dùng sức kéo nàng ra, Tra Tiểu Tân lảo đảo cả người ngã xuống đất, cái mũi đụng phải mặt đất sưng lên.
“Thực xui xẻo! Sau này đi đường cẩn thận một chút nhé!” Diêu Định vẫn lặp lại không ngừng, tay lau vết bẩn trên người Lâu Lan, hai người rời đi.
Tra Tiểu Tân quỳ rạp trên mặt đất giống người chết vẫn không nhúc nhích, nàng thở khó khăn, dường như hít nhiều một hơi phổi sẽ nổ tung, bên hông cơ hồ còn cảm giác hắn vừa mới ôm, cẩn thận nâng ánh mắt lên, một góc áo hồng vừa vặn biến mất trong mắt nàng, tuyệt diễm phiêu dật.
Hắn, không nhận ra nàng là ai…
Rõ ràng hi vọng như thế vì sao còn không cam lòng và mong đợi?
Chỉ sợ, hắn nhận ra nàng một chút?!
Tra Tiểu Tân suy nghĩ miên man mặt mình sát trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục, chỉ nghe tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, là hắn sao?! Đè nén không được kích động, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú như ngọc.
“A ” Mộc Xuân Phong cười sáng lạng, bàn tay thon dài trắng nõn vươn đến chỗ nàng, mềm mại như thế nắm lấy nhất định rất thoải mái.
Tra Tiểu Tân bán tín bán nghi, vừa nghĩ bản thân vừa mới cứu nãi nãi hẳn là hắn sẽ không hại mình, cho nên yên tâm vươn tay ra, lập tức, cả người được hắn đỡ dậy, sau đó chỉ nghe hắn cười: “A, Làm sao không ngoan như vậy, nàng muốn nhảy xuống sao?!” Nói xong tay liền đưa tay đẩy nàng ra bên ngoài lan can, trong lòng Tra Tiểu Tân thầm kêu không tốt, toàn bộ thân mình nghiêng về phía hồ, giận dữ quay đầu, chỉ là nhìn hắn cười thân thiết, trong lòng phát hỏa tay nàng nắm chặt lấy y phục trứơc ngực hắn,nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi cười.
“Muốn nhảy cùng nhau nhảy! Ai cũng trốn không thoát!!!”
Cách đó không xa, gia đinh đang quét rác chỉ thấy Thập Tam Vương gia và Tra Tiểu Tân hai người ôm thành một khối rơi xuống mặt hồ, chỉ nghe tiếng vang khối băng “ ken két”, thoáng chốc, mặt hồ yên tĩnh nứt ra mấy khe hở, hai người bọn họ ôm nhau nhảy xuống, bọn nha hoàn thét chói tai thành tiếng.
“Thật lãng mạn nha!”
Bọn gia đinh yên lặng lau nước mắt: “Thực cảm động nha!”
“Thực xui xẻo! Sau này đi đường cẩn thận một chút nhé!” Diêu Định vẫn lặp lại không ngừng, tay lau vết bẩn trên người Lâu Lan, hai người rời đi.
Tra Tiểu Tân quỳ rạp trên mặt đất giống người chết vẫn không nhúc nhích, nàng thở khó khăn, dường như hít nhiều một hơi phổi sẽ nổ tung, bên hông cơ hồ còn cảm giác hắn vừa mới ôm, cẩn thận nâng ánh mắt lên, một góc áo hồng vừa vặn biến mất trong mắt nàng, tuyệt diễm phiêu dật.
Hắn, không nhận ra nàng là ai…
Rõ ràng hi vọng như thế vì sao còn không cam lòng và mong đợi?
Chỉ sợ, hắn nhận ra nàng một chút?!
Tra Tiểu Tân suy nghĩ miên man mặt mình sát trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục, chỉ nghe tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, là hắn sao?! Đè nén không được kích động, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú như ngọc.
“A ” Mộc Xuân Phong cười sáng lạng, bàn tay thon dài trắng nõn vươn đến chỗ nàng, mềm mại như thế nắm lấy nhất định rất thoải mái.
Tra Tiểu Tân bán tín bán nghi, vừa nghĩ bản thân vừa mới cứu nãi nãi hẳn là hắn sẽ không hại mình, cho nên yên tâm vươn tay ra, lập tức, cả người được hắn đỡ dậy, sau đó chỉ nghe hắn cười: “A, Làm sao không ngoan như vậy, nàng muốn nhảy xuống sao?!” Nói xong tay liền đưa tay đẩy nàng ra bên ngoài lan can, trong lòng Tra Tiểu Tân thầm kêu không tốt, toàn bộ thân mình nghiêng về phía hồ, giận dữ quay đầu, chỉ là nhìn hắn cười thân thiết, trong lòng phát hỏa tay nàng nắm chặt lấy y phục trứơc ngực hắn,nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi cười.
“Muốn nhảy cùng nhau nhảy! Ai cũng trốn không thoát!!!”
Cách đó không xa, gia đinh đang quét rác chỉ thấy Thập Tam Vương gia và Tra Tiểu Tân hai người ôm thành một khối rơi xuống mặt hồ, chỉ nghe tiếng vang khối băng “ ken két”, thoáng chốc, mặt hồ yên tĩnh nứt ra mấy khe hở, hai người bọn họ ôm nhau nhảy xuống, bọn nha hoàn thét chói tai thành tiếng.
“Thật lãng mạn nha!”
Bọn gia đinh yên lặng lau nước mắt: “Thực cảm động nha!”
/226
|