Nghe xong lời nói hắn mọi người mới yên tâm, đi theo rối rít quở trách Mộc Xuân Phong không phải là nam nhân, Gia Luật Hằng nhàn nhạt cười,con ngươi u ám trong bóng đêm tại đây lóe ra không rõ, giây lát, mới trầm giọng nói: “Tiếp tục đi.”
“Dạ!”
Đội ngũ to lớn đi lại ở trên sa mạc,lá cờ phất phới tung bay trong gió,chí khí hùng tâm.
Đầu tháng tư sơ, trong hồ nước lá sen khai khởi một đóa hoa, màu sắc xanh nhạt . Thỉng thoảng có cá vàng nhảy ra, bắn tung tóe bọt nước trong suốt thấm trên lá sen, gió nhẹ thổi qua mùi hoa bay đến mọi người, một mảnh xuân ý dạt dào.
Từ sau khi Tra Tiểu Tân gả đến Mộc Vương Phủ vẻn vẹn đến ngày thứ bảy.
Tất cả người trong phủ từ lão tổ tông cho tới người quét rác đều biết Mộc Xuân Phong đối với tân cưới vào rất tốt,dường như là một tấc cũng không rời thân, cơm tự mình đút cho nàng ăn,nước tự mình đưa đến cho nàng uống, chỉ cần nàng chau mày liền kể chuyện tiếu lâm cho nàng nghe, chỉ cần nghe nàng ho khan một tiếng liền cho phủ thêm áo ngoài nàng,mỗi buổi sáng đều ôm nàng trong lòng cùng nhau thưởng thức cảnh sắc xung quanh, hoặc xem trò vui.
Ngoan ngoãn phục tùng sủng ái.
Nhưng người ngoài biết hắn đối với nàng rất tốt đồng thời cũng biết nàng lạnh như băng, từ sau ngày đại hôn nàng bệnh nặng, bệnh xong thì một câu nói cũng không nói nhiều, giống người đần độn, hai gò má tái nhợt không có khí sắc, trong đôi mắt to đen bóng cũng thất thần,thường hay ngớ ra.
Ngày hôm đó,Mộc Xuân Phong bởi vì biên giới chiến tranh có nhiều vấn đề trọng liền vào triều, trước khi đi lặp lại dặn dò hạ nhân phải chăm sóc nàng thật tốt, thiếu một cọng tóc cũng đừng nghĩ sống quá đêm nay, đám hạ nhân nơm nớp lo sợ, lo lắng không yên, e sợ nàng ra một việc nhỏ.
Một mình Tra Tiểu Tân đi đến hồ nước phía sau hậu viện ngây ngốc ngẩn người, nhìn bươm bướm tự do chơi đùa.Trong lòng đột nhiên đau đớn, đêm đó, nàng đợi vẻn vẹn một đêm, nhịn súôt một đêm, chờ mong suốt một đêm, hắn vẫn là không có về.
“Chàng đã nói, hội cưới ta…” Miệng thì thào nói nhỏ trung nước mắt giống hạt châu chảy xuống, thân ảnh lẻ loi cô độc, giống như gió thổi qua sẽ nhẹ nhàng bay đi.
Ninh Thanh đứng ngoài sân nhìn thấy nàng một người ngơ ngác đứng ở đàng kia, trong lòng lại thật giận lại lo lắng, bởi vì nàng xuất hiện Mộc Xuân Phong liền nhìn cũng không nhìn nàng một cái,ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước vào, nàng hẳn là hận nàng , nhưng mà nàng quá yêu Mộc Xuân Phong .Tra Tiểu Tân có cái gì không vui liền ảnh hưởng đến Mộc Xuân Phong, nghĩ như vậy, nàng tiến lên, cũng dặn dò cái khác thị nữ lui ra phía sau.
“Lấy gà theo gà, lấy cẩu tùy cẩu.Nếu thật đã gả vào Mộc vương phủ ngươi đã quên lúc trước cùng vương gia rất tốt sao, hắn đối với ngươi rất tốt tất cả mọi người đều nhìn thấy” Mặc dù không đồng ý, nàng vẫn là nói ra bản thân trong lòng nói.
Ánh mắt của Tra Tiểu Tân dại ra vòng vo chuyển động, chuyển tới trên người Ninh Thanh, mặt mày thanh tú trong đó có một cổ quyến rũ phong tình, là một nữ tử đoan trang thanh nhã, vốn nên hưởng thụ tân hôn ngọt ngào, bởi vì nàng bị lạnh nhạt, nghĩ vậy, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Nghe ba chữ đó Ninh Thanh chợt ngẩn ra, tìm tòi nghiên cứu dường như quan sát nàng, nhưng cũng không có thấy trong mắt nàng có tia thương hại,cho nên mới thả lỏng, lời nói thành khẩn: “Ta biết cô thật thích Lâu Lan vương gia, hắn người đáng được nữ tử ái mộ, nhưng là cô có hay không nghĩ tới, vương gia đứng ở trước mặt cả triều văn võ muốn lấy cô là phải cần bao nhiêu quyết tâm,lúc nói những lời này hắn biết mình mắc tội sau lưng nhúng chàm vương tẩu, đây chính là tội danh cả đời đều tẩy không được!Cả đời Xuân Phong tao nhã trong sáng, mặc dù cũng từng phong lưu, nhưng danh tiếng danh dự luôn luôn tốt, chỉ bởi vì cô, hắn đã phá vỡ chính mình!”
Lời nói không nhẹ không nặng lại giống bão táp cuốn về phía Tra Tiểu Tân, thân mình hơi lui về phía sau từng bước,ánh mắt nàng bắt đầu hỗn độn.Đúng rồi,lúc nàng hận hắn tại sao không nghĩ tới điểm này? ! Vì nàng gánh vác này bêu danh, đáng giá sao?
“Ta luôn luôn thật chán ghét cô , khi cô là ông chủ hữu cầu tất ứng, bởi vì chỉ có ngươi và hắn đồng thời xuất hiện ánh mắt hắn cho tới bây giờ đều là nhìn cô , cứ việc trong miệng hắn nói người yêu là ta, ngươi có biết hay không ta có bao nhiêu hâm mộ ghen tị còn có hận ngươi, nhưng lúc hắn cưới ngươi trở về ta chỉ có một ý tưởng, ta và cô cùng nhau hảo hảo thương hắn, chăm sóc hắn. Xuân Phong từ nhỏ sẽ không có cha mẹ, mặt ngoài ôn nhã, nội tâm là thật cô độc .” Ninh Thanh đang nói những lời này ,trong mắt tổng hàm chứa sương một còn có nhu tình.
Tra Tiểu Tân bị nàng kia nói chợt một hồi ngẩn ra, nàng thật không ngờ tiểu thư kiêu ngạo này trong lòng lại tinh tế như thế.Nếu tính thời gian, nàng và Mộc Xuân Phong ở chung thời điểm khá dài, nhưng người chân chính hiểu biết hắn chỉ có này nữ tử thanh lệ trước mắt.
“Ta thật sự thật chán ghét ngươi, nhưng ta thật sự hi vọng ngươi không cần làm hắn thương tâm , lần trước hắn ở Mộc vương phủ liên tục thả hai cuộn yên hỏa chỉ vì muốn cùng ngươi xem, nhưng mà ngươi lần thứ hai đều không có đến, bởi vì ngươi, hắn hiện tại bệnh càng nặng không dứt, thời tiết chỉ cần lạnh một chút sẽ ho khan không ngừng.”
“Thì ra nàng thương hắn.” Tra Tiểu Tân trả lờ một câu, trước kia nàng luôn luôn cảm thấy nữ tử trước mắt là đại tiểu thư tùy hứng, hiện tại mới phát hiện nàng cũng là một người ngay thẳng chân thật.
Ninh Thanh nghe xong lời của nàng mặt ửng đỏ, giọng nói có chút cứng ngắc: “Đúng vậy, ta thương hắn, ta sẽ cả đời sẽ ở bên người hắn chămsóc hắn, chỉ sợ hắn không thương ta.” Nói đến lúc này trong lòng có chua sót, tâm hắn chỉ sợ đời này cũng không chiếm được.
Đang lúc hai người nói chuyện thì nghe được giọng thị nữ: “Vương gia.”
Xa xa nhìn lại, trong rừng xanh um tươi chính thân ảnh màu lam phiêu dật, Ninh Thanh biết hắn không thích thấy nàng và Tra Tiểu Tân ở cùng một chỗ, vì thế xoay người rời đi, thấy nàng đi rồi hắn đến Tra Tiểu Tân nhất thời không biết đối mặt như thế nào, vừa vặn con ong lại bay tới trước mặt nàng, nàng sợ tới mức kêu một vài tiếng rồi lui về sau, chân vừa trợt, cả người lập tức rơi vào hồ nước lạnh như băng.
“Tiểu Tân!” Mộc Xuân Phong mỉm cười mchỉ một thoáng hoảng loạn, giống như bay liền nhảy xuống.
Mấy tiếng thét chói tai cũng truyền ra,Ninh Thanh ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện vừa xả ra, trong lòng bắt đầu có dự cảm bất hảo.
“Khụ khụ…” Từ trong nước bị Mộc Xuân Phong ôm lấy sau đó Tra Tiểu Tân không ngừng ho khan, trong miệng ói ra nước, mấy ngày trong lòng buồn bực hơn nữa bị gió hàn thổi vào giờ lại rơi xuống nước,người một chút mơ màng.
“Vương gia…” Ninh Thanh lắp bắp nói xong, lo lắng cho thân thể hai người bọn họ cũng lo lắng chính mình.
Mộc Xuân Phong giống như không có nghe trực tiếp đem Tra Tiểu Tân nâng lên, lạnh lùng nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt kia làm cho cả người phát run.Ninh Thanh cứng người ở nơi đó, nàng biết nếu hôm nay không giải thích sau này cũng không thể giải thích, vì thế cấp tốc đi đến bên người hắn nói: “Vương gia, không phải thiếp, không…”
“Bốp” Vang lên một thanh âm thanh thúy, tất cả mọi người chấn động.
Ninh Thanh che nửa bên gò má nóng bừng trong lòng quặng đau, quật cường mở to mắt nhìn hắn: “Chàng không tin thiếp.”
Không muốn nhìn nàng,Mộc Xuân Phong ôm lấy Tra Tiểu Tân liền chạy nhanh về phòng, đồng thời rống ra tiếng: “Mau truyền ngự y cho bổn vương!”
“Dạ!”
Đội ngũ to lớn đi lại ở trên sa mạc,lá cờ phất phới tung bay trong gió,chí khí hùng tâm.
Đầu tháng tư sơ, trong hồ nước lá sen khai khởi một đóa hoa, màu sắc xanh nhạt . Thỉng thoảng có cá vàng nhảy ra, bắn tung tóe bọt nước trong suốt thấm trên lá sen, gió nhẹ thổi qua mùi hoa bay đến mọi người, một mảnh xuân ý dạt dào.
Từ sau khi Tra Tiểu Tân gả đến Mộc Vương Phủ vẻn vẹn đến ngày thứ bảy.
Tất cả người trong phủ từ lão tổ tông cho tới người quét rác đều biết Mộc Xuân Phong đối với tân cưới vào rất tốt,dường như là một tấc cũng không rời thân, cơm tự mình đút cho nàng ăn,nước tự mình đưa đến cho nàng uống, chỉ cần nàng chau mày liền kể chuyện tiếu lâm cho nàng nghe, chỉ cần nghe nàng ho khan một tiếng liền cho phủ thêm áo ngoài nàng,mỗi buổi sáng đều ôm nàng trong lòng cùng nhau thưởng thức cảnh sắc xung quanh, hoặc xem trò vui.
Ngoan ngoãn phục tùng sủng ái.
Nhưng người ngoài biết hắn đối với nàng rất tốt đồng thời cũng biết nàng lạnh như băng, từ sau ngày đại hôn nàng bệnh nặng, bệnh xong thì một câu nói cũng không nói nhiều, giống người đần độn, hai gò má tái nhợt không có khí sắc, trong đôi mắt to đen bóng cũng thất thần,thường hay ngớ ra.
Ngày hôm đó,Mộc Xuân Phong bởi vì biên giới chiến tranh có nhiều vấn đề trọng liền vào triều, trước khi đi lặp lại dặn dò hạ nhân phải chăm sóc nàng thật tốt, thiếu một cọng tóc cũng đừng nghĩ sống quá đêm nay, đám hạ nhân nơm nớp lo sợ, lo lắng không yên, e sợ nàng ra một việc nhỏ.
Một mình Tra Tiểu Tân đi đến hồ nước phía sau hậu viện ngây ngốc ngẩn người, nhìn bươm bướm tự do chơi đùa.Trong lòng đột nhiên đau đớn, đêm đó, nàng đợi vẻn vẹn một đêm, nhịn súôt một đêm, chờ mong suốt một đêm, hắn vẫn là không có về.
“Chàng đã nói, hội cưới ta…” Miệng thì thào nói nhỏ trung nước mắt giống hạt châu chảy xuống, thân ảnh lẻ loi cô độc, giống như gió thổi qua sẽ nhẹ nhàng bay đi.
Ninh Thanh đứng ngoài sân nhìn thấy nàng một người ngơ ngác đứng ở đàng kia, trong lòng lại thật giận lại lo lắng, bởi vì nàng xuất hiện Mộc Xuân Phong liền nhìn cũng không nhìn nàng một cái,ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước vào, nàng hẳn là hận nàng , nhưng mà nàng quá yêu Mộc Xuân Phong .Tra Tiểu Tân có cái gì không vui liền ảnh hưởng đến Mộc Xuân Phong, nghĩ như vậy, nàng tiến lên, cũng dặn dò cái khác thị nữ lui ra phía sau.
“Lấy gà theo gà, lấy cẩu tùy cẩu.Nếu thật đã gả vào Mộc vương phủ ngươi đã quên lúc trước cùng vương gia rất tốt sao, hắn đối với ngươi rất tốt tất cả mọi người đều nhìn thấy” Mặc dù không đồng ý, nàng vẫn là nói ra bản thân trong lòng nói.
Ánh mắt của Tra Tiểu Tân dại ra vòng vo chuyển động, chuyển tới trên người Ninh Thanh, mặt mày thanh tú trong đó có một cổ quyến rũ phong tình, là một nữ tử đoan trang thanh nhã, vốn nên hưởng thụ tân hôn ngọt ngào, bởi vì nàng bị lạnh nhạt, nghĩ vậy, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Nghe ba chữ đó Ninh Thanh chợt ngẩn ra, tìm tòi nghiên cứu dường như quan sát nàng, nhưng cũng không có thấy trong mắt nàng có tia thương hại,cho nên mới thả lỏng, lời nói thành khẩn: “Ta biết cô thật thích Lâu Lan vương gia, hắn người đáng được nữ tử ái mộ, nhưng là cô có hay không nghĩ tới, vương gia đứng ở trước mặt cả triều văn võ muốn lấy cô là phải cần bao nhiêu quyết tâm,lúc nói những lời này hắn biết mình mắc tội sau lưng nhúng chàm vương tẩu, đây chính là tội danh cả đời đều tẩy không được!Cả đời Xuân Phong tao nhã trong sáng, mặc dù cũng từng phong lưu, nhưng danh tiếng danh dự luôn luôn tốt, chỉ bởi vì cô, hắn đã phá vỡ chính mình!”
Lời nói không nhẹ không nặng lại giống bão táp cuốn về phía Tra Tiểu Tân, thân mình hơi lui về phía sau từng bước,ánh mắt nàng bắt đầu hỗn độn.Đúng rồi,lúc nàng hận hắn tại sao không nghĩ tới điểm này? ! Vì nàng gánh vác này bêu danh, đáng giá sao?
“Ta luôn luôn thật chán ghét cô , khi cô là ông chủ hữu cầu tất ứng, bởi vì chỉ có ngươi và hắn đồng thời xuất hiện ánh mắt hắn cho tới bây giờ đều là nhìn cô , cứ việc trong miệng hắn nói người yêu là ta, ngươi có biết hay không ta có bao nhiêu hâm mộ ghen tị còn có hận ngươi, nhưng lúc hắn cưới ngươi trở về ta chỉ có một ý tưởng, ta và cô cùng nhau hảo hảo thương hắn, chăm sóc hắn. Xuân Phong từ nhỏ sẽ không có cha mẹ, mặt ngoài ôn nhã, nội tâm là thật cô độc .” Ninh Thanh đang nói những lời này ,trong mắt tổng hàm chứa sương một còn có nhu tình.
Tra Tiểu Tân bị nàng kia nói chợt một hồi ngẩn ra, nàng thật không ngờ tiểu thư kiêu ngạo này trong lòng lại tinh tế như thế.Nếu tính thời gian, nàng và Mộc Xuân Phong ở chung thời điểm khá dài, nhưng người chân chính hiểu biết hắn chỉ có này nữ tử thanh lệ trước mắt.
“Ta thật sự thật chán ghét ngươi, nhưng ta thật sự hi vọng ngươi không cần làm hắn thương tâm , lần trước hắn ở Mộc vương phủ liên tục thả hai cuộn yên hỏa chỉ vì muốn cùng ngươi xem, nhưng mà ngươi lần thứ hai đều không có đến, bởi vì ngươi, hắn hiện tại bệnh càng nặng không dứt, thời tiết chỉ cần lạnh một chút sẽ ho khan không ngừng.”
“Thì ra nàng thương hắn.” Tra Tiểu Tân trả lờ một câu, trước kia nàng luôn luôn cảm thấy nữ tử trước mắt là đại tiểu thư tùy hứng, hiện tại mới phát hiện nàng cũng là một người ngay thẳng chân thật.
Ninh Thanh nghe xong lời của nàng mặt ửng đỏ, giọng nói có chút cứng ngắc: “Đúng vậy, ta thương hắn, ta sẽ cả đời sẽ ở bên người hắn chămsóc hắn, chỉ sợ hắn không thương ta.” Nói đến lúc này trong lòng có chua sót, tâm hắn chỉ sợ đời này cũng không chiếm được.
Đang lúc hai người nói chuyện thì nghe được giọng thị nữ: “Vương gia.”
Xa xa nhìn lại, trong rừng xanh um tươi chính thân ảnh màu lam phiêu dật, Ninh Thanh biết hắn không thích thấy nàng và Tra Tiểu Tân ở cùng một chỗ, vì thế xoay người rời đi, thấy nàng đi rồi hắn đến Tra Tiểu Tân nhất thời không biết đối mặt như thế nào, vừa vặn con ong lại bay tới trước mặt nàng, nàng sợ tới mức kêu một vài tiếng rồi lui về sau, chân vừa trợt, cả người lập tức rơi vào hồ nước lạnh như băng.
“Tiểu Tân!” Mộc Xuân Phong mỉm cười mchỉ một thoáng hoảng loạn, giống như bay liền nhảy xuống.
Mấy tiếng thét chói tai cũng truyền ra,Ninh Thanh ngơ ngác nhìn tất cả mọi chuyện vừa xả ra, trong lòng bắt đầu có dự cảm bất hảo.
“Khụ khụ…” Từ trong nước bị Mộc Xuân Phong ôm lấy sau đó Tra Tiểu Tân không ngừng ho khan, trong miệng ói ra nước, mấy ngày trong lòng buồn bực hơn nữa bị gió hàn thổi vào giờ lại rơi xuống nước,người một chút mơ màng.
“Vương gia…” Ninh Thanh lắp bắp nói xong, lo lắng cho thân thể hai người bọn họ cũng lo lắng chính mình.
Mộc Xuân Phong giống như không có nghe trực tiếp đem Tra Tiểu Tân nâng lên, lạnh lùng nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt kia làm cho cả người phát run.Ninh Thanh cứng người ở nơi đó, nàng biết nếu hôm nay không giải thích sau này cũng không thể giải thích, vì thế cấp tốc đi đến bên người hắn nói: “Vương gia, không phải thiếp, không…”
“Bốp” Vang lên một thanh âm thanh thúy, tất cả mọi người chấn động.
Ninh Thanh che nửa bên gò má nóng bừng trong lòng quặng đau, quật cường mở to mắt nhìn hắn: “Chàng không tin thiếp.”
Không muốn nhìn nàng,Mộc Xuân Phong ôm lấy Tra Tiểu Tân liền chạy nhanh về phòng, đồng thời rống ra tiếng: “Mau truyền ngự y cho bổn vương!”
/226
|