Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 131: Nàng là người mập mạp, nàng mập như lợn, nàng là người chậm chạp!
/226
|
Lâu Lan im lặng cho nàng nói,mắt phượng lại nhìn chằm chằm vào lưng nữ tử đang đứng đằng kia, thân hình gầy gò,bạch y không ngừng tung bay gió,hắn muốn lập tức chạy đến ôm nàng vào lòng nhưng cho đến lúc này nàng cũng không đồng ý ở trước mặt hắn nói rõ thân phận,nghĩ đến đây khóe môi nhếch lên có chút giễu cợt…..Lục Uyển đứng bên cạnh vẫn líu ríu không ngừng,nàng căn bản không nhận thấy hắn đã thay đổi lạnh nhạt hơn,một lúc sau mới kéo Lâu Lan rời đi,trong khi bọn họ đã rời đi Tra Tiểu Tân vẫn đứng im một chổ không nhúc nhích,nàng đã bị thương rồi…rất đau nha.
“Ơ… a…” Phía sau truyền đến âm thanh lớn càng lúc càng gần
Tra Tiểu Tân lúc này mới bừng tỉnh,quay đầu nhìn quanh bốn phía mới thấy người tuyết đang chuyển động,động tác làm tuyết trên người rơi xuống,lộ ra gương mặt thân quen,Tra Tiểu Tân nhìn thấy gương mặt kia sợ hãi chạy đến,hồi lâu cổ họng mới nói một câu: “Tô! Tô! Tô!”
“Rất lạnh a! Van cầu ngươi giúp ta phủi bớt lớp tuyết trên người ta nha? Ta rất lạnh, ta tay chân đều đông cứng !” Tô Đại Thẩm hai chân run rẩy,mặt đông lại lạnh muốn chết luôn.
Tra Tiểu Tân kinh hãi tay liền phủi lớp tuyết đóng thành băng trên người bà ta ra,tại sao ,tại sao lại có thể như vậy?Tô Đại Thẩm vì sao là người tuyết?Vừa rồi không phải nữ nhân kia nói chính tay nàng ta làm người tuyết sao?
Tô Đại Thẩm mở mắt ra ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy đầu không thể tưởng tượng được,trước mắt là một nam tử diện mạo tuấn tú,hắn có mày kiếm, mắt sáng như sao,môi nở nụ cười ngọt ngày,là hắn cứu mình ? !
Nhớ được bản thân hôm nay là tới diễn trò , vì thế Tra Tiểu Tân mỉm cười vươn tay về phía nàng: “Đứng lên.”
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn,Tô Đại Thẩm ba mươi tám năm qua lần đầu có mối tình đầu ! Đây là lần đầu tiên có nam nhân chủ động vươn tay đỡ nàng mà không đòi tiền! Nhất thời cảm động hốc mắt ươn ướt,đưa tay cho nàng.
Tra Tiểu Tân cho nàng một ánh mắt cổ vũ, vì thế đưa tay kéo,lập tức nụ cười có chút khó khăn! Cố lên ! Bà ta nặng như vậy nàng một mình nàng làm sao có thể kéo lên được a!Cố lên!Cố lên !Nàng quả thật kéo không nổi lại muốn giả bộ rất nhẹ,nhìn nàng mỉm cười,Tra Tiểu Tân cảm thấy nàng thật sự có thể đi thi đấu vật được nha!
“Ngươi có phải không kéo nổi ta dậy không, cũng đúng thôi, ta mập như vậy…” Tô Đại Thẩm ánh mắt chờ mong dần dần ảm đạm ,khuôn mặt đau thương, đúng vậy, nàng là người mập mạp,mập như lợn,nàng còn chậm chạp nữa!Nhưng có một khắc nàng lại như thiếu nữ nằm mơ hy vọng có thể cùng hắncó tình cảm lưu luyến tốt đẹp! Nghĩ vậy,nàng có chút tự ti rụt bàn tay lại.
“Không có, bổn thiếu gia làm sao có thể kéo không nổi ngươi nha.” Nhận thấy bà ta thay đổi,Tra Tiểu Tân trong lòng một trận khổ sở vì thế nắm chặt tay nàng dùng sức kéo.
Tô Đại Thẩm thấy nàng mặt đỏ lên, rõ ràng kéo không nhúc nhích lại muốn kéo, cảm động mắt ứa lệ, trong lòng đối nàng bắt đầu có tình cảm,tuy không thể cùng người hiền lành như vậy ở cùng chổ nhưng nếu làm bạn nè cũng tốt lắm!Nghĩ vậy nàng muốn tự mình đứng lên để người kia thoải mái một chút,ai ngờ Tra Tiểu Tân tay vươn đến tay áo ké mạnh, “roẹt” một tiếng,tay áo của Tô Đại Thẩm bị kéo rách,lộ ra cánh tay mập mạp,hai người đều sửng sốt!
“Chuyện đó, ta, ta không phải cố ý !” Tra Tiểu Tân hồi lâu mới nói ra những lời này, vẻ mặt ủ rũ hối hận,trời ơi! Nàng vì lại làm việc tệ như thế này ? ! Đều do thối Lâu Lan kia!Nếu không phải hắn và nữ nhân kia thân mật mới ảnh hưởng đến tâm tình của nàng sao? !
“A, ta cũng quen rồi, dù sao, ta cho tới bây giờ vẫn rất mập,bất luận có tay áo hay không.Tô Đại Thẩm cố gắng nhìn nàng mỉm cười,muốn giả bộ không quan tâm đến bộ dáng nhưng nói xong cúi đầu càng thấp.
Nhìn thấy nàng như vậy trong lòng Tra Tiểu Tân khó chịu nói không nên lời, lập tức đem áo khoác trên người cởi ra phủ lên người bà, cười vui vẻ nói: “Bổn thiếu gia chính là cố ý xé rách ống tay áo của nàng, như vậy mới có thể lấy lòng.”
“Ngươi… Ngươi nói ngươi là cố ý ?” Tô Đại Thẩm trợn to hai mắt đẫm lệ, không thể tin được nha.
Tra Tiểu Tân vung quạt cười phong lưu: “Mong rằng cô nương đừng nóng giận.” Nói xong,cặp mắt đen như ngọc thạch kia nhìn nàng miệng cười tủm tỉm,mặt Tô Đại Thẩm đỏ như quả táo.
“Làm sao có thể tức giận nha!” Nàng nhẹ nhàng nói giọng cực ngọt ngào.
“Bổn thiếu gia họ Bạch, về sau nàng gọi ta là Tiểu Bạch, không biết cô nương danh tánh thế nào?” Tra Tiểu Tân bắt chước ngôn ngữ và cử chỉ tao nhã của các công tử.
“… Ta gọi, ta gọi là Tô Lê.” Tô Đại Thẩm nhỏ đến nổi dường như nghe không thấy.
Tra Tiểu Tân gật đầu múa quạt, khen: “Tên rất hay! Tô là dịu dàng, Lê là thanh tú.” Bị nàng như vậy nhất khoa tô đại thẩm càng là xuân tâm nhộn nhạo.
“Bạch công tử,cây quạt của ngươi…sao bị rách?” Tô Lê thấy hắn quạt cây quạt rách, gió thổi qua còn giấy thì tung bay,thật là thê lương.
“Chuyện đó thì… chuyện đó… A! Bổn thiếu muốn về nhà ăn cơm trưa , sẽ tán gẫu sau.” Tra Tiểu Tân vô cùng khó khăn, tiêu sái đem cây quạt khép lại, trong nháy mắt tiến đến trước mặt nàng cười nói: “Không biết ngày mai ta có thể gặp Tô Lê cô nương không?”
Tô lê cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Ta mỗi ngày đều ở trong vườn này,chỉ cần ngươi tới là có thể nhìn thấy .”
“A, thì ra là thế.” Tra Tiểu Tân chuẩn bị chạy lại nghĩ đến một vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi làm sao có thể làm người tuyết nha? !”
Bị nàng vừa hỏi, Tô Lê ánh mắt lóng lánh lẩn trốn, chua sót nói: “Tại vì, lục uyển cô nương nói muốn làm người tuyết để cho vương gia vui nhưng là bản thân lại sợ lạnh, vì thế…”
“Vì thế làm người tuyết trên người nàng? !” Tra Tiểu Tân tức giận bất bình nói, buồn cười! Nữ nhân kia lại làm chuyện ác độc như thế! ! !
Tô Lê thấy nàng vì bản thân bênh vực,u buồn trong mắt phút chốc mất hết, vừa khóc vừa mỉm cười: “Bạch công tử,ngươi đừng lo cho Tô Lê,ngươi về nhà trước đi, đừng để gia nhân chờ.”
Thấy nàng lo cho mình như thế,Tra Tiểu Tân đè nén lửa giận mỉm cười nhìn nàng nói lời từ biệt, xoay người khi đem cây quạt tê cái nát !Hừ!Được lắm,Lục Uyển.Lần sau ta sẽ chỉnh nàng!!!
Đi trên con đường sầm uất Tra Tiểu Tân nghĩ đến cây quạt bị rách mướp kia vì thế đi vào một gian hàng tả nhìn mấy cây quạt tin xảo, có vẽ núi, có vẽ mỹ nhân.
“Ninh tiểu thư,quạt của chúng tôi đều nhập từ Tây vực,tiểu thư lại đây chọn một cái.” Ông chủ ân cần giới thiệu, Tra Tiểu Tân không khỏi dựng lỗ tai lên, Ninh tiểu thư? Quả nhiên,quay đầu liền nhìn thấy một người thanh nhã thoát tục mà bên cạnh nàng có một người tiêu sái múa quạt,Mộc Xuân Phong một thân áo lam,quả thực là tài tử giai nhân.
“Ơ… a…” Phía sau truyền đến âm thanh lớn càng lúc càng gần
Tra Tiểu Tân lúc này mới bừng tỉnh,quay đầu nhìn quanh bốn phía mới thấy người tuyết đang chuyển động,động tác làm tuyết trên người rơi xuống,lộ ra gương mặt thân quen,Tra Tiểu Tân nhìn thấy gương mặt kia sợ hãi chạy đến,hồi lâu cổ họng mới nói một câu: “Tô! Tô! Tô!”
“Rất lạnh a! Van cầu ngươi giúp ta phủi bớt lớp tuyết trên người ta nha? Ta rất lạnh, ta tay chân đều đông cứng !” Tô Đại Thẩm hai chân run rẩy,mặt đông lại lạnh muốn chết luôn.
Tra Tiểu Tân kinh hãi tay liền phủi lớp tuyết đóng thành băng trên người bà ta ra,tại sao ,tại sao lại có thể như vậy?Tô Đại Thẩm vì sao là người tuyết?Vừa rồi không phải nữ nhân kia nói chính tay nàng ta làm người tuyết sao?
Tô Đại Thẩm mở mắt ra ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy đầu không thể tưởng tượng được,trước mắt là một nam tử diện mạo tuấn tú,hắn có mày kiếm, mắt sáng như sao,môi nở nụ cười ngọt ngày,là hắn cứu mình ? !
Nhớ được bản thân hôm nay là tới diễn trò , vì thế Tra Tiểu Tân mỉm cười vươn tay về phía nàng: “Đứng lên.”
Nhìn bàn tay thon dài trắng nõn,Tô Đại Thẩm ba mươi tám năm qua lần đầu có mối tình đầu ! Đây là lần đầu tiên có nam nhân chủ động vươn tay đỡ nàng mà không đòi tiền! Nhất thời cảm động hốc mắt ươn ướt,đưa tay cho nàng.
Tra Tiểu Tân cho nàng một ánh mắt cổ vũ, vì thế đưa tay kéo,lập tức nụ cười có chút khó khăn! Cố lên ! Bà ta nặng như vậy nàng một mình nàng làm sao có thể kéo lên được a!Cố lên!Cố lên !Nàng quả thật kéo không nổi lại muốn giả bộ rất nhẹ,nhìn nàng mỉm cười,Tra Tiểu Tân cảm thấy nàng thật sự có thể đi thi đấu vật được nha!
“Ngươi có phải không kéo nổi ta dậy không, cũng đúng thôi, ta mập như vậy…” Tô Đại Thẩm ánh mắt chờ mong dần dần ảm đạm ,khuôn mặt đau thương, đúng vậy, nàng là người mập mạp,mập như lợn,nàng còn chậm chạp nữa!Nhưng có một khắc nàng lại như thiếu nữ nằm mơ hy vọng có thể cùng hắncó tình cảm lưu luyến tốt đẹp! Nghĩ vậy,nàng có chút tự ti rụt bàn tay lại.
“Không có, bổn thiếu gia làm sao có thể kéo không nổi ngươi nha.” Nhận thấy bà ta thay đổi,Tra Tiểu Tân trong lòng một trận khổ sở vì thế nắm chặt tay nàng dùng sức kéo.
Tô Đại Thẩm thấy nàng mặt đỏ lên, rõ ràng kéo không nhúc nhích lại muốn kéo, cảm động mắt ứa lệ, trong lòng đối nàng bắt đầu có tình cảm,tuy không thể cùng người hiền lành như vậy ở cùng chổ nhưng nếu làm bạn nè cũng tốt lắm!Nghĩ vậy nàng muốn tự mình đứng lên để người kia thoải mái một chút,ai ngờ Tra Tiểu Tân tay vươn đến tay áo ké mạnh, “roẹt” một tiếng,tay áo của Tô Đại Thẩm bị kéo rách,lộ ra cánh tay mập mạp,hai người đều sửng sốt!
“Chuyện đó, ta, ta không phải cố ý !” Tra Tiểu Tân hồi lâu mới nói ra những lời này, vẻ mặt ủ rũ hối hận,trời ơi! Nàng vì lại làm việc tệ như thế này ? ! Đều do thối Lâu Lan kia!Nếu không phải hắn và nữ nhân kia thân mật mới ảnh hưởng đến tâm tình của nàng sao? !
“A, ta cũng quen rồi, dù sao, ta cho tới bây giờ vẫn rất mập,bất luận có tay áo hay không.Tô Đại Thẩm cố gắng nhìn nàng mỉm cười,muốn giả bộ không quan tâm đến bộ dáng nhưng nói xong cúi đầu càng thấp.
Nhìn thấy nàng như vậy trong lòng Tra Tiểu Tân khó chịu nói không nên lời, lập tức đem áo khoác trên người cởi ra phủ lên người bà, cười vui vẻ nói: “Bổn thiếu gia chính là cố ý xé rách ống tay áo của nàng, như vậy mới có thể lấy lòng.”
“Ngươi… Ngươi nói ngươi là cố ý ?” Tô Đại Thẩm trợn to hai mắt đẫm lệ, không thể tin được nha.
Tra Tiểu Tân vung quạt cười phong lưu: “Mong rằng cô nương đừng nóng giận.” Nói xong,cặp mắt đen như ngọc thạch kia nhìn nàng miệng cười tủm tỉm,mặt Tô Đại Thẩm đỏ như quả táo.
“Làm sao có thể tức giận nha!” Nàng nhẹ nhàng nói giọng cực ngọt ngào.
“Bổn thiếu gia họ Bạch, về sau nàng gọi ta là Tiểu Bạch, không biết cô nương danh tánh thế nào?” Tra Tiểu Tân bắt chước ngôn ngữ và cử chỉ tao nhã của các công tử.
“… Ta gọi, ta gọi là Tô Lê.” Tô Đại Thẩm nhỏ đến nổi dường như nghe không thấy.
Tra Tiểu Tân gật đầu múa quạt, khen: “Tên rất hay! Tô là dịu dàng, Lê là thanh tú.” Bị nàng như vậy nhất khoa tô đại thẩm càng là xuân tâm nhộn nhạo.
“Bạch công tử,cây quạt của ngươi…sao bị rách?” Tô Lê thấy hắn quạt cây quạt rách, gió thổi qua còn giấy thì tung bay,thật là thê lương.
“Chuyện đó thì… chuyện đó… A! Bổn thiếu muốn về nhà ăn cơm trưa , sẽ tán gẫu sau.” Tra Tiểu Tân vô cùng khó khăn, tiêu sái đem cây quạt khép lại, trong nháy mắt tiến đến trước mặt nàng cười nói: “Không biết ngày mai ta có thể gặp Tô Lê cô nương không?”
Tô lê cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Ta mỗi ngày đều ở trong vườn này,chỉ cần ngươi tới là có thể nhìn thấy .”
“A, thì ra là thế.” Tra Tiểu Tân chuẩn bị chạy lại nghĩ đến một vấn đề, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi làm sao có thể làm người tuyết nha? !”
Bị nàng vừa hỏi, Tô Lê ánh mắt lóng lánh lẩn trốn, chua sót nói: “Tại vì, lục uyển cô nương nói muốn làm người tuyết để cho vương gia vui nhưng là bản thân lại sợ lạnh, vì thế…”
“Vì thế làm người tuyết trên người nàng? !” Tra Tiểu Tân tức giận bất bình nói, buồn cười! Nữ nhân kia lại làm chuyện ác độc như thế! ! !
Tô Lê thấy nàng vì bản thân bênh vực,u buồn trong mắt phút chốc mất hết, vừa khóc vừa mỉm cười: “Bạch công tử,ngươi đừng lo cho Tô Lê,ngươi về nhà trước đi, đừng để gia nhân chờ.”
Thấy nàng lo cho mình như thế,Tra Tiểu Tân đè nén lửa giận mỉm cười nhìn nàng nói lời từ biệt, xoay người khi đem cây quạt tê cái nát !Hừ!Được lắm,Lục Uyển.Lần sau ta sẽ chỉnh nàng!!!
Đi trên con đường sầm uất Tra Tiểu Tân nghĩ đến cây quạt bị rách mướp kia vì thế đi vào một gian hàng tả nhìn mấy cây quạt tin xảo, có vẽ núi, có vẽ mỹ nhân.
“Ninh tiểu thư,quạt của chúng tôi đều nhập từ Tây vực,tiểu thư lại đây chọn một cái.” Ông chủ ân cần giới thiệu, Tra Tiểu Tân không khỏi dựng lỗ tai lên, Ninh tiểu thư? Quả nhiên,quay đầu liền nhìn thấy một người thanh nhã thoát tục mà bên cạnh nàng có một người tiêu sái múa quạt,Mộc Xuân Phong một thân áo lam,quả thực là tài tử giai nhân.
/226
|