Đang lúc hai người nói xong cửa “Oành” một tiếng bị mở toan,Hoa Nguyệt che những điểm đỏ trên mặt hét ầm lên: “Tiện nhân!Dám hại ta!Ta muốn giết ngươi!” Nói xong liền cầm lấy băng ghế đi về phía đầu của Lục Uyển,Thu Dung sợ tới mức hô to thành tiếng.
“Tiểu Lục, cẩn thận nha!”
Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng vạn năm không đổi: “Hoa Nguyệt!”
“Vương gia,thiếp sợ quá,nàng vừa hét muốn giết thiếp.” Lục Uyển khóc lóc chạy đến cạnh Lâu Lan,khóc rất thê lương.Nha hoàn xung quanh sợ đến mức tất cả quỳ xuống đất,Thu Dung bởi vì thân thể không khỏe nên nằm im trên giường tịnh dưỡng.
“Còn không mau đem đồ vật bỏ xuống.” Lâu Lan nhìn chằm chằm nàng gằn từng tiếng,khuôn mặt xinh đẹp bị mây đen che kín làm người ta không rét mà run vừa trở về thì nghe tiếng cãi nhau ồn ào,đúng là một chuyện hoang đường!
Hoa Nguyệt vừa tức vừa oan ức lại không dám nói lại, băng ghế trong tay rơi xuống đất, run giọng nói: “Nô tì biết sai.” Giờ phút này tóc nàng rối tung, quần áo không chỉnh tề,cộng thêm khuôn mặt có nhiều đốm đỏ làm người ta chán ghét.
Lục Uyển vào lúc này khóc lớn tiếng hơn,tiếng khóc thê lương đến nỗi làm người ta thương tiếc.
Lâu Lan trong lòng biết nữ nhân này tranh thủ bày kế đoạt tình cảm,thật là đáng ghét,mắt phượng sâu thẳm nhìn Lục Uyển đang giả khóc lại nhìn sang Hoa Nguyệt,thản nhiên nói: “Mặt nàng nhìn không khỏe lắm hay là về nhà mẹ nàng để nghỉ ngơi…… ” như vậy cũng tránh chuyện tranh giành sủng ái trong vương phủ,mà Hoa thái phó cũng có thể dạy dỗ Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt cho rằng Lâu Lan muốn đuổi nàng đi, khóc đến thương tâm: “Vương gia,van người đừng đuổi nô tì đi, van cầu ngươi,lần sau nô tì không dám nữa, không dám …”
Tay Lục Uyển mặc dù che ngực nhưng lén cười trộm,Thu Dung không đành lòng nhưng cũng không dám mở miệng cầu xin,các nha hoàn cũng cầu xinh cho Hoa Nguyệt nhưng Lâu Lan không ở lại một giây liền rời đi,hồng ảnh lúc ẩn lúc hiện biến mất.
“Ha ha,muốn đùa bỡn người khác cũng phải nhìn xem đối phương là ai,lần sau ngươi dám bày kế hại ta,kết cục sẽ không đơn giản như vậy !” Lục Uyển đi đến trước mặt nàng trước vừa cười nói hàm chứa cảnh cáo.
Đại dì mụ chảy quá nhiều làm nàng mất nhiều hơi sức cả nhìn cũng chưa nhìn nàng,Thu Dung ngồi trên giường nhìn hai người,thần sắc u buồn.
Mùa đông khắc nghiệt.
Trên đường phố dài chỉ có vài người bán hàng đang gắt cổ họng rao hàng,người đi qua lại cực ít.
Tra Tiểu Tân nhìn xung quang bốn phía không thấy người sau đó mới từ cửa sau đi ra,Mộc Xuân Phong ánh mắt quái dị nhìn bộ dáng cải trang của nàng này,nhíu mày nói: “Ngươi xác định như vậy… Có thể?”
“Đương nhiên có thể!Ở đây chờ một chút ta sẽ ra ngòai dọa nàng,lúc đó ngươi mới xuất hiện!” Tra Tiểu Tân tự tin nói,giờ phút này trên mặt nàng đang che tất chân màu đen,chỉ lộ ra hai con mắt,tất này do nàng dặn riêng hạ nhân làm dùng tơ tằm dệt thành,toàn thân mặc trang phục màu đen,rất quái lạ làm người ta nhìn thấy buồn cười
“Ngươi khẳng định với bộ dạng này ngươi sẽ không hù nàng chết ngất chứ ?” Mộc Xuân Phong biết Ninh Thanh trời sanh tính nhát gan e sợ,lỡ như bộ dáng hung thần ác sát này dọa nàng sợ hình như không tốt lắm,dù sao mục đích của hắn không phải là Ninh Thanh mà là nàng.
Tra Tiểu Tân không kiên nhẫn phất tay: “Không đâu !Nhưng nhớ kỹ chờ đến khi ta làm nàng sợ hãi cực độ thì ngươi liền xuất hiện đá ta một cước,sau đó ta làm bộ cầu xin tha thứ rồi chạy đi.”
“Thật sự đá sao? “
“Nói nhảm! Không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây!” Tra Tiểu Tân nói xong đem tất chân che lại tất cả khuôn mặt,trông buồn cười cực kỳ,ngay sau đó lén lút đi dọc theo góc tường,Mộc Xuân Phong như có điều suy nghĩ gõ cây quạt vào lòng bàn tay,nhìn về phía nàng đang đi đến.
Vào lúc giữa trưa,cửa sau công viên diễn kịch.
Bởi vì hôm nay thời tiết rất lạnh nên cửa chính khép chặt,cũng không có người đi đường,Tra Tiểu Tân đi vài bước liền trốn sang một bên xác định không có người đi qua, quả nhiên khi nàng đến gần cửa phát hiện Ninh Thanh tiểu thư đang đứng ở đó chờ,ánh mắt trong veo xinh đẹp.
“A, thời cơ đã đến.” Tra Tiểu Tân hít sâu mấy hơi thở sau đó ngồi xổm xuống dùng tuyết ra sức nặn ra một thanh màu kiếm trắng,giơ nó lên đong đưa liền phát ra ánh sáng chói lọi đi về phía Ninh Thanh.
“Mộc công tử làm sao còn chưa đến…” Ninh Thanh không ngừng nhìn xung quanh,đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân dồn dập,vì thế vui sướng chuyển mắtnhìn lại,liền thấy trước mắt một hắc y nhân đang đi về phía nàng,mặt không biết bị cái gì che kín,cả khuôn mặt mờ ảo nhìn không rõ,nhất là trong tay còn cầm một thanh kiếm… kiếm làm bằng tuyết?Đây là…… Trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên,không phải là người điên chứ?
Tra Tiểu Tân thấy mình thành công làm nàng sợ hãi,học theo tivi lí đạo tặc hái hoa thường cười dâm đãng nói: “Mỹ nhân,có phải rất cô đơn không? !” Nói xong tay còn sờ cằm nàng.
“A!” Ninh thanh sợ tới mức liên tục thét chói tai, theo bản năng sẽ đẩy ra nàng,ai ngờ thanh kiếm bị nàng làm gãy,cả hai đều sửng sốt.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Tra Tiểu Tân nhìn thấy thanh kiếm bị gãy làm hai liền chau mặt nhìn nàng.
“Ta không phải cố ý, thực xin lỗi, ta…” Ninh Thanh nhìn không rõ ngũ quan sau miếng vải đen,trong lòng sợ run lên,giọng nói có chút nức nở.
Tra Tiểu Tân tự nhiên đem kiếm ném xuống,nhìn nàng sau đó từng bước tới gần,hai tay cố ý không ngừng xoa nắn,cười phóng đãng: “Nếu mỹ nhân chịu nhận lỗi ta cũng không tính toán,vậy để ta hôn nàng…” Nói xong mở hai tay ra hướng về phía nàng,Ninh Thanh sợ hãi kêu thành tiếng,chân va vào nhau,cả người ngã xuống mặt tuyết.
Mộc Xuân phong đứng bên ngoài quan sát thấy thời cơ đã đến,lập tức lao ra: “Thanh Nhi!”
Anh hùng cứu mỹ nhân chính thức bắt đầu…
“Xuân Phong!” Ninh thanh nhìn thấy Mộc Xuân Phong đột nhiên khóc thành tiếng,dáng vẻ dịu dàng thương xót làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào trong ngực.
Mộc Xuân Phong thấy Tra Tiểu Tân đảo mắt ra hiệu liền một cước đá trúng bụng nàng,sau đó đỡ Ninh Thanh quan tâm hỏi:”Thanh Nhi, thực xin lỗi, ta đã tới trễ!” Ninh Thanh chủ động ôm lấy hắn khóc nức nở,Mộc Xuân Phong không ngừng dịu dàng an ủi ánh mắt lại vội vàng nhìn về phía Tra Tiểu Tân,vừa rồi nhất thời không thu được lực không biết có đá bị thương nàng không?
“A…” Tra Tiểu Tân cong người đau đến nổi thở ra hơi,trong đôi mắt đen toàn là đau đớn,một cước vừa rồi đá thẳng vào bụng nàng,mà sức lực lại lớn, hai tay run rẩy che chỗ kia,ai ngờ cơn đau lan tràn ngay sau đó dưới mặt đất tuyết lại có màu sắc đỏ bừng,Tra Tiểu Tân ôm bụng run rẩy,môi run như cánh hoa đung đưa trước gió! Một cước của hắn đá thẳng về phía đại dì mụ!
“Không cần sợ, không cần sợ, ta ở chỗ này.” Mộc Xuân Phong ôm nàng trong lòng lẩm bẩm an ủi nàng,tay dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng,hắn muốn đưa nàng về Ninh phủ càng nhanh càng tốt sau đó quay lại xem Tra Tiểu Tân có bị thương hay không.
Ninh Thanh càng rút thật sâu vào lòng hắn,giọng nói vẫn còn sợ hãi: “Nếu, nếu ngươi không đến, ta…” Nghe được tiếng nàng khóc Mộc Xuân Phong đành phải thu lại nỗi bất an trong lòng,không ngừng an ủi nàng.
“Tiểu Lục, cẩn thận nha!”
Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng vạn năm không đổi: “Hoa Nguyệt!”
“Vương gia,thiếp sợ quá,nàng vừa hét muốn giết thiếp.” Lục Uyển khóc lóc chạy đến cạnh Lâu Lan,khóc rất thê lương.Nha hoàn xung quanh sợ đến mức tất cả quỳ xuống đất,Thu Dung bởi vì thân thể không khỏe nên nằm im trên giường tịnh dưỡng.
“Còn không mau đem đồ vật bỏ xuống.” Lâu Lan nhìn chằm chằm nàng gằn từng tiếng,khuôn mặt xinh đẹp bị mây đen che kín làm người ta không rét mà run vừa trở về thì nghe tiếng cãi nhau ồn ào,đúng là một chuyện hoang đường!
Hoa Nguyệt vừa tức vừa oan ức lại không dám nói lại, băng ghế trong tay rơi xuống đất, run giọng nói: “Nô tì biết sai.” Giờ phút này tóc nàng rối tung, quần áo không chỉnh tề,cộng thêm khuôn mặt có nhiều đốm đỏ làm người ta chán ghét.
Lục Uyển vào lúc này khóc lớn tiếng hơn,tiếng khóc thê lương đến nỗi làm người ta thương tiếc.
Lâu Lan trong lòng biết nữ nhân này tranh thủ bày kế đoạt tình cảm,thật là đáng ghét,mắt phượng sâu thẳm nhìn Lục Uyển đang giả khóc lại nhìn sang Hoa Nguyệt,thản nhiên nói: “Mặt nàng nhìn không khỏe lắm hay là về nhà mẹ nàng để nghỉ ngơi…… ” như vậy cũng tránh chuyện tranh giành sủng ái trong vương phủ,mà Hoa thái phó cũng có thể dạy dỗ Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt cho rằng Lâu Lan muốn đuổi nàng đi, khóc đến thương tâm: “Vương gia,van người đừng đuổi nô tì đi, van cầu ngươi,lần sau nô tì không dám nữa, không dám …”
Tay Lục Uyển mặc dù che ngực nhưng lén cười trộm,Thu Dung không đành lòng nhưng cũng không dám mở miệng cầu xin,các nha hoàn cũng cầu xinh cho Hoa Nguyệt nhưng Lâu Lan không ở lại một giây liền rời đi,hồng ảnh lúc ẩn lúc hiện biến mất.
“Ha ha,muốn đùa bỡn người khác cũng phải nhìn xem đối phương là ai,lần sau ngươi dám bày kế hại ta,kết cục sẽ không đơn giản như vậy !” Lục Uyển đi đến trước mặt nàng trước vừa cười nói hàm chứa cảnh cáo.
Đại dì mụ chảy quá nhiều làm nàng mất nhiều hơi sức cả nhìn cũng chưa nhìn nàng,Thu Dung ngồi trên giường nhìn hai người,thần sắc u buồn.
Mùa đông khắc nghiệt.
Trên đường phố dài chỉ có vài người bán hàng đang gắt cổ họng rao hàng,người đi qua lại cực ít.
Tra Tiểu Tân nhìn xung quang bốn phía không thấy người sau đó mới từ cửa sau đi ra,Mộc Xuân Phong ánh mắt quái dị nhìn bộ dáng cải trang của nàng này,nhíu mày nói: “Ngươi xác định như vậy… Có thể?”
“Đương nhiên có thể!Ở đây chờ một chút ta sẽ ra ngòai dọa nàng,lúc đó ngươi mới xuất hiện!” Tra Tiểu Tân tự tin nói,giờ phút này trên mặt nàng đang che tất chân màu đen,chỉ lộ ra hai con mắt,tất này do nàng dặn riêng hạ nhân làm dùng tơ tằm dệt thành,toàn thân mặc trang phục màu đen,rất quái lạ làm người ta nhìn thấy buồn cười
“Ngươi khẳng định với bộ dạng này ngươi sẽ không hù nàng chết ngất chứ ?” Mộc Xuân Phong biết Ninh Thanh trời sanh tính nhát gan e sợ,lỡ như bộ dáng hung thần ác sát này dọa nàng sợ hình như không tốt lắm,dù sao mục đích của hắn không phải là Ninh Thanh mà là nàng.
Tra Tiểu Tân không kiên nhẫn phất tay: “Không đâu !Nhưng nhớ kỹ chờ đến khi ta làm nàng sợ hãi cực độ thì ngươi liền xuất hiện đá ta một cước,sau đó ta làm bộ cầu xin tha thứ rồi chạy đi.”
“Thật sự đá sao? “
“Nói nhảm! Không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây!” Tra Tiểu Tân nói xong đem tất chân che lại tất cả khuôn mặt,trông buồn cười cực kỳ,ngay sau đó lén lút đi dọc theo góc tường,Mộc Xuân Phong như có điều suy nghĩ gõ cây quạt vào lòng bàn tay,nhìn về phía nàng đang đi đến.
Vào lúc giữa trưa,cửa sau công viên diễn kịch.
Bởi vì hôm nay thời tiết rất lạnh nên cửa chính khép chặt,cũng không có người đi đường,Tra Tiểu Tân đi vài bước liền trốn sang một bên xác định không có người đi qua, quả nhiên khi nàng đến gần cửa phát hiện Ninh Thanh tiểu thư đang đứng ở đó chờ,ánh mắt trong veo xinh đẹp.
“A, thời cơ đã đến.” Tra Tiểu Tân hít sâu mấy hơi thở sau đó ngồi xổm xuống dùng tuyết ra sức nặn ra một thanh màu kiếm trắng,giơ nó lên đong đưa liền phát ra ánh sáng chói lọi đi về phía Ninh Thanh.
“Mộc công tử làm sao còn chưa đến…” Ninh Thanh không ngừng nhìn xung quanh,đúng lúc này chợt nghe tiếng bước chân dồn dập,vì thế vui sướng chuyển mắtnhìn lại,liền thấy trước mắt một hắc y nhân đang đi về phía nàng,mặt không biết bị cái gì che kín,cả khuôn mặt mờ ảo nhìn không rõ,nhất là trong tay còn cầm một thanh kiếm… kiếm làm bằng tuyết?Đây là…… Trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên,không phải là người điên chứ?
Tra Tiểu Tân thấy mình thành công làm nàng sợ hãi,học theo tivi lí đạo tặc hái hoa thường cười dâm đãng nói: “Mỹ nhân,có phải rất cô đơn không? !” Nói xong tay còn sờ cằm nàng.
“A!” Ninh thanh sợ tới mức liên tục thét chói tai, theo bản năng sẽ đẩy ra nàng,ai ngờ thanh kiếm bị nàng làm gãy,cả hai đều sửng sốt.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Tra Tiểu Tân nhìn thấy thanh kiếm bị gãy làm hai liền chau mặt nhìn nàng.
“Ta không phải cố ý, thực xin lỗi, ta…” Ninh Thanh nhìn không rõ ngũ quan sau miếng vải đen,trong lòng sợ run lên,giọng nói có chút nức nở.
Tra Tiểu Tân tự nhiên đem kiếm ném xuống,nhìn nàng sau đó từng bước tới gần,hai tay cố ý không ngừng xoa nắn,cười phóng đãng: “Nếu mỹ nhân chịu nhận lỗi ta cũng không tính toán,vậy để ta hôn nàng…” Nói xong mở hai tay ra hướng về phía nàng,Ninh Thanh sợ hãi kêu thành tiếng,chân va vào nhau,cả người ngã xuống mặt tuyết.
Mộc Xuân phong đứng bên ngoài quan sát thấy thời cơ đã đến,lập tức lao ra: “Thanh Nhi!”
Anh hùng cứu mỹ nhân chính thức bắt đầu…
“Xuân Phong!” Ninh thanh nhìn thấy Mộc Xuân Phong đột nhiên khóc thành tiếng,dáng vẻ dịu dàng thương xót làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào trong ngực.
Mộc Xuân Phong thấy Tra Tiểu Tân đảo mắt ra hiệu liền một cước đá trúng bụng nàng,sau đó đỡ Ninh Thanh quan tâm hỏi:”Thanh Nhi, thực xin lỗi, ta đã tới trễ!” Ninh Thanh chủ động ôm lấy hắn khóc nức nở,Mộc Xuân Phong không ngừng dịu dàng an ủi ánh mắt lại vội vàng nhìn về phía Tra Tiểu Tân,vừa rồi nhất thời không thu được lực không biết có đá bị thương nàng không?
“A…” Tra Tiểu Tân cong người đau đến nổi thở ra hơi,trong đôi mắt đen toàn là đau đớn,một cước vừa rồi đá thẳng vào bụng nàng,mà sức lực lại lớn, hai tay run rẩy che chỗ kia,ai ngờ cơn đau lan tràn ngay sau đó dưới mặt đất tuyết lại có màu sắc đỏ bừng,Tra Tiểu Tân ôm bụng run rẩy,môi run như cánh hoa đung đưa trước gió! Một cước của hắn đá thẳng về phía đại dì mụ!
“Không cần sợ, không cần sợ, ta ở chỗ này.” Mộc Xuân Phong ôm nàng trong lòng lẩm bẩm an ủi nàng,tay dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng,hắn muốn đưa nàng về Ninh phủ càng nhanh càng tốt sau đó quay lại xem Tra Tiểu Tân có bị thương hay không.
Ninh Thanh càng rút thật sâu vào lòng hắn,giọng nói vẫn còn sợ hãi: “Nếu, nếu ngươi không đến, ta…” Nghe được tiếng nàng khóc Mộc Xuân Phong đành phải thu lại nỗi bất an trong lòng,không ngừng an ủi nàng.
/226
|