Edit: Ry
Tình cảm vướng mắc dây dưa thường không phải thứ gì rõ rệt, nó luôn mập mờ mông lung.
Tiến tới khiến người mơ màng, vui thích, buồn phiền, lo được lo mất. Ấy là mạng che mặt của tình yêu, là sự mỹ lệ khiến người ta mê muội và căm hận nó.
Lâm Chức cúp máy, Tống Gia Trúc vẫn rất sốt ruột.
Cậu muốn mau chóng tới bên Lâm Chức, xem tình trạng của y.
Trong đầu cậu lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi, gần như là phân tích từng chữ.
Gặp chuyện, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Chức là liên hệ cậu, chính y cũng không biết vì sao. Loại ẩn ý này khiến Tống Gia Trúc nhảy nhót chưa từng có, nhưng vẫn không nhịn được hiểu theo một nghĩa khác.
Biết rõ cậu bị câm còn gọi cho cậu, có phải Lâm Chức tự giễu vì chuyện này không?
Những tâm tình này tranh luận trong đầu, lý trí lại không thể đưa ra phán đoán. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi Lâm Chức trả lời.
[Tống Gia Trúc]: Nhà cậu ở chỗ nào?
Lâm Chức nhìn tin nhắn trên điện thoại, không trả lời ngay, đợi qua chừng nửa phút mới gõ.
[Lâm Chức]: Không có gì đâu, cậu không cần phải tới, cũng không nghiêm trọng.
Từ chối rất phù hợp với lẽ thường, dù có là bạn thân thì cũng hiếm ai nghe thấy bạn mình bị trặc chân lại lo lắng chạy ngay tới nhà đối phương.
[Tống Gia Trúc]: Cậu ở nhà một mình mà đúng không, như vậy không tiện đâu, để tôi mua đồ ăn mang sang cho cậu.
Tống Gia Trúc biết Lâm Chức đang sống một mình, đợt trước học bổ túc, cậu phát hiện từ những câu chuyện y kể.
Thật ra sốt sắng như vậy đã không giống Tống Gia Trúc rồi, nhưng có vẻ cậu không nhận ra.
Là người sáng tạo tình huống này, đương nhiên Lâm Chức sẽ không nhắc nhở.
[Lâm Chức]: Cũng được, nhớ mua cái gì cay nhé.
Y trả lời như vậy, dùng tốc độ còn chậm hơn, thong thả về nhà.
Trước khi Tống Gia Trúc tới, y phải chuẩn bị một chút.
Tống Gia Trúc xem địa chỉ Lâm Chức đưa, ra khỏi cửa hàng, tới nơi gần nhất mua đồ ăn tối.
Đợi người ta gói xong, cậu đặt xe tới nhà y.
Nhà Lâm Chức nằm ở tầng 12, Tống Gia Trúc ấn thang máy, nhìn phản chiếu trên bức tường kim loại, cậu vô thức vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, đi tới gõ cửa.
Nhà Lâm Chức có 3 phòng 2 sảnh, ở cửa trước có đặt cây cảnh, cửa phòng bếp đang đóng, bàn trong phòng khách và phòng ăn đều không có gì.
Bài trí trong nhà theo phong cách ấm cúng, trên tường còn có ảnh chụp của gia đình bốn người, bên cạnh là tranh thêu.
Thấy Tống Gia Trúc chăm chú quan sát, Lâm Chức thuận miệng bảo: “Cái tranh treo ở bên cạnh là mẹ tôi thêu đấy.”
Đó là tranh thêu chữ thập mà mẹ nguyên chủ hứng lên thêu từ rất nhiều năm về trước, giữ lại cho tới tận giờ.
Trong bức ảnh gia đình kia, vì để chân thật hơn, hệ thống nhét ảnh khi Lâm Chức còn bé vào. Lâm Chức nhìn cảm thấy không hài hòa, nhưng hiển nhiên Tống Gia Trúc không nghĩ vậy.
Ánh mắt cậu rời khỏi bé Lâm Chức, đặt đồ ăn lên bàn xong nhìn chân y, dùng ngôn ngữ tay hỏi: Sao rồi?
“Vẫn ổn, không bị nặng, chỉ hơi sưng thôi. Không sờ vào thì cũng không đau.”
Lâm Chức lại có vẻ không quan tâm, y ngồi xuống ghế sô pha, duỗi cái chân đau ra đặt lên ghế.
Cổ chân trắng nõn, khớp nối chỗ mắt cá chân lại sưng đỏ rõ ràng.
Tống Gia Trúc hỏi: Trong nhà có rượu thuốc không?
“Có, trong phòng tôi ấy, vừa mang vào đó. Nhưng mà thôi đau lắm, ăn trước đi.”
Tống Gia Trúc: Không được, phải bóp rượu thuốc hoặc là thoa đá mới mau khỏi, để kệ như thế lỡ mai nặng hơn thì sao?
Tống Gia Trúc: Đang là mùa đông, thoa đá sẽ lạnh, dùng rượu thuốc tốt hơn.
Tống Gia Trúc khua tay loạn lên, có thể nói là tận tình khuyên bảo.
Lâm Chức nhắm mắt lại, rất thiếu chân thành nói: “Không thấy gì hết.”
Không khí tĩnh lặng trong chớp mắt, Lâm Chức tưởng tượng phản ứng của Tống Gia Trúc trong đầu, chợt cảm nhận được cậu lại gần.
Người Tống Gia Trúc luôn có một mùi thơm sạch sẽ của nước giặt, bắt nguồn từ quần áo của cậu, nhưng hình như lại hơi khác, khiến người ta nghĩ đến trúc xanh sau cơn mưa.
Lâm Chức cảm giác có ngón tay xoa quanh mắt mình, vô thức mở ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt Tống Gia Trúc.
Con ngươi Tống Gia Trúc có màu đen, lúc nhìn người khác sẽ tạo cảm giác rất chăm chú.
Lâm Chức thấy khuôn mặt cậu đã ửng hồng, nhưng Tống Gia Trúc lại không phát hiện sự khác thường của bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh dùng ngôn ngữ tay nói: Giờ thấy rồi.
“Nhóc câm, cũng may cậu không nói được đấy, không thì chắc tôi nhức đầu mà chết quá.”
Sự xấu tính của thiếu niên vẫn như mọi ngày, nhưng cậu không còn ghét dáng vẻ này của y nữa.
Tống Gia Trúc: Rượu thuốc.
“Lười đứng dậy lắm, cậu vào phòng tôi lấy đi.”
Lâm Chức nằm trên ghế sô pha, bộ đồ y đang mặc không phải cái hôm nay mặc ra ngoài, mà là bộ áo ngủ vải nhung thoáng mát, chỉ vị trí phòng ngủ của mình cho Tống Gia Trúc.
Tống Gia Trúc không ngờ mình có thể vào phòng của Lâm Chức, trái tim lỡ mấy nhịp.
Lâm Chức chăm chú nhìn bóng lưng cậu, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.
Thật ra bạn bè, thậm chí là bạn học bình thường, vào phòng ngủ của nhau cũng chẳng có gì, người có cảm xúc khác, hiển nhiên là người có ý nghĩ đặc biệt.
Tống Gia Trúc mở cửa phòng Lâm Chức, thu hết bố cục vào trong mắt.
Căn phòng này lớn hơn phòng của cậu một chút, trên thành cửa sổ đặt mấy cái gối, bàn học có sách vở, trên tường dán áp phích minh tinh nào đó Tống Gia Trúc không nhận ra. Cậu không nhịn được chụp lại, định về nhà tra tìm.
Chăn của Lâm Chức là kiểu lông nhung xù xù, vừa đáng yêu vừa ấm áp.
Ánh mắt Tống Gia Trúc dạo qua một vòng mới cầm rượu thuốc trên bàn học.
Rượu thuốc lại bị để dưới một quyển sách, mà trong sách hình như có kẹp gì đó, lộ ra một khúc.
Không nên nhìn trộm đồ của người ta, Tống Gia Trúc nghĩ.
Nhưng cái tay lại như tách rời với ý chí, kéo tấm hình kia ra ngoài một chút.
Góc độ trong ảnh cho thấy đây là chụp trộm, hình như là ở sân bóng rổ. Chụp xong còn photoshop rồi mới in, vì mặt những người khác đều bị dán hình hoạt hình, chỉ có một người lộ mặt.
Tống Gia Trúc nhìn khuôn mặt kia, ghép lại với nam sinh mấy hôm trước nhắc nhở mình.
Đôi mắt cậu trở nên lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn một hồi rồi đặt nó về lại chỗ cũ.
Cậu cầm chai rượu thuốc ra khỏi phòng, vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra cơn sóng cảm xúc ẩn bên dưới.
Cậu phải dốc hết sức mới khống chế được bản thân không để lại dấu tay trên bức hình kia, chỉ cần cậu cầm mạnh một chút thôi là nó sẽ có nếp gấp.
Gương mặt kia thật đáng ghét, khiến cho lòng tốt của nam sinh cũng khiến Tống Gia Trúc cảm thấy chướng mắt.
Hóa ra cậu thích người này?
Tại sao nhất định phải là cậu ta?
Sự không cam tâm cứ quanh quẩn trong đầu, cậu ngồi xuống trước mặt Lâm Chức, đặt chân y lên đùi mình, mở nắp rượu thuốc.
Rõ ràng còn chưa bắt đầu bôi, Lâm Chức đã định rụt chân về.
“Tôi sợ đau.”
Lâm Chức cau mày, dường như đang nghĩ cớ để từ chối.
Tống Gia Trúc lại nắm chặt mắt cá chân y, không cho rụt về. Cậu nhìn mặt Lâm Chức, dùng ngôn ngữ tay bảo: Tôi sẽ bóp nhẹ thôi, không đau đâu.
Tớ sẽ không làm cậu đau, vậy nên tại sao người đó không thể là tớ?
Tại sao không thể là tớ?
Khát vọng nôn nóng bí ẩn dường như có chỗ xả, mang theo ghen ghét xấu xí và im ắng chờ mong.
Trong chớp mắt đó, Tống Gia Trúc mới hoàn toàn hiểu được những xúc cảm dị dạng này tới từ đâu.
Rung động thời niên thiếu như đốm lửa trên thảo nguyên, thoáng cái đã cháy rực cả một vùng.
Tống Gia Trúc dịu dàng xoa mắt cá chân Lâm Chức, đôi mắt đen thẳm mang theo tình cảm không biết che giấu, như nhành cây chết héo lan tràn giữa đêm trăng lạnh lẽo.
Tớ sẽ thay thế cậu ta.
Dù cho Tống Gia Trúc đã cố ý nhẹ tay, nhưng rượu thuốc phải xoa bóp thì mới có hiệu quả, cảm giác đau khiến mắt Lâm Chức nhanh chóng hiện lên ánh nước.
Thật ra nếu y muốn thì cũng nhịn được thôi, không đến mức phải khóc, nhưng tại sao phải nhịn.
Mỗi một giọt nước mắt của y đều để lại cho người xứng đáng được nhìn.
Tống Gia Trúc đã cố gắng kiềm chế, nhưng Lâm Chức vẫn cảm nhận được áp suất thấp trên người cậu.
Nói thật thì lấy tấm hình đó ra có hơi cố tình, nhưng chắc Tống Gia Trúc sẽ không theo tới cùng, sẽ cho rằng y về nhà nghĩ về những gì cậu nói, sau đó lấy ảnh người kia ra nhìn suy tư.
Tấm ảnh đó của Hứa Liệt Dương là nguyên chủ chụp, hắn còn chụp vài bức khác nữa, đều là chụp ở sân bóng. Không nhiều ảnh lắm, ngày đầu tiên tới đây Lâm Chức đã thu dọn lại, lúc đó y đã nghĩ tới công dụng của chúng.
Thời cơ hoàn hảo, Lâm Chức quyết định thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Đôi khi không thể cứng nhắc tiến hành từng bước đã được vạch trước, chỉ cần không có thất bại ngoài ý muốn, đó đều là những việc khiến kế hoạch trở nên thú vị hơn.
Thật ra y không định để Tống Gia Trúc ghen ghét thành cuồng, cái đó chỉ là một phần của mục đích, đối mặt với các mảnh vỡ nhân cách khác nhau thì phải có phương pháp khác nhau.
Nhưng khí thế tỏa ra từ người Tống Gia Trúc khiến y rất vui, đây là biểu hiện đối phương để ý y. Có những lúc Lâm Chức cảm thấy mình rất quái dị, dường như y biến thành con quái vật lấy quan tâm và ỷ lại làm thức ăn.
Có điều tầm mắt lại cao quá, chỉ thích người mình có cảm giác, có cảm giác thì y mới muốn tiến thêm bước nữa với đối phương, như thế cảm xúc đối phương cho y mới có giá trị.
“Tống Gia Trúc, được rồi.”
Mùi rượu thuốc ngập trong không gian, phần mắt cá chân của Lâm Chức đã bị bóp cho đỏ lừ, màu đỏ loang ra khiến khó tìm được phần sưng ở đâu.
Tống Gia Trúc nhìn giọt nước mắt treo trên lông mi Lâm Chức. Lúc cậu nắn bóp, Lâm Chức ôm một cái gối trong lòng, lúc này y đặt cằm trên gối, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ đáng thương.
Đại khái là vì đau, giọng y cũng run rẩy hơn.
Đôi mắt vô tội khép hờ, dường như buồn phiền vì đau, đôi môi cong tự nhiên hơi bĩu ra. Tống Gia Trúc ngẩn người, vô thức nặng tay hơn chút.
Lâm Chức kêu một tiếng, bóp chặt gối trong tay.
Ngón tay thon dài màu trắng nhạt lún vào gối, dưới mu bàn tay trắng nõn là mạch máu xanh nhạt rõ rệt.
“Tống Gia Trúc, cậu làm đau quá.”
Giọng thiếu niên ấm ức vô cùng, trong mắt viết đầy lên án.
Khác với nước mắt ở sân thể dục hôm đó, Tống Gia Trúc không còn bài xích, thay vào đó là một loại cảm xúc vi diệu khiến cậu thấy thật ra mình cũng rất xấu xa.
___________________________________
Coi thằng nhỏ bị dụ thấy thương chưa kìa =))))))))))))))
Tình cảm vướng mắc dây dưa thường không phải thứ gì rõ rệt, nó luôn mập mờ mông lung.
Tiến tới khiến người mơ màng, vui thích, buồn phiền, lo được lo mất. Ấy là mạng che mặt của tình yêu, là sự mỹ lệ khiến người ta mê muội và căm hận nó.
Lâm Chức cúp máy, Tống Gia Trúc vẫn rất sốt ruột.
Cậu muốn mau chóng tới bên Lâm Chức, xem tình trạng của y.
Trong đầu cậu lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi, gần như là phân tích từng chữ.
Gặp chuyện, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Chức là liên hệ cậu, chính y cũng không biết vì sao. Loại ẩn ý này khiến Tống Gia Trúc nhảy nhót chưa từng có, nhưng vẫn không nhịn được hiểu theo một nghĩa khác.
Biết rõ cậu bị câm còn gọi cho cậu, có phải Lâm Chức tự giễu vì chuyện này không?
Những tâm tình này tranh luận trong đầu, lý trí lại không thể đưa ra phán đoán. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi Lâm Chức trả lời.
[Tống Gia Trúc]: Nhà cậu ở chỗ nào?
Lâm Chức nhìn tin nhắn trên điện thoại, không trả lời ngay, đợi qua chừng nửa phút mới gõ.
[Lâm Chức]: Không có gì đâu, cậu không cần phải tới, cũng không nghiêm trọng.
Từ chối rất phù hợp với lẽ thường, dù có là bạn thân thì cũng hiếm ai nghe thấy bạn mình bị trặc chân lại lo lắng chạy ngay tới nhà đối phương.
[Tống Gia Trúc]: Cậu ở nhà một mình mà đúng không, như vậy không tiện đâu, để tôi mua đồ ăn mang sang cho cậu.
Tống Gia Trúc biết Lâm Chức đang sống một mình, đợt trước học bổ túc, cậu phát hiện từ những câu chuyện y kể.
Thật ra sốt sắng như vậy đã không giống Tống Gia Trúc rồi, nhưng có vẻ cậu không nhận ra.
Là người sáng tạo tình huống này, đương nhiên Lâm Chức sẽ không nhắc nhở.
[Lâm Chức]: Cũng được, nhớ mua cái gì cay nhé.
Y trả lời như vậy, dùng tốc độ còn chậm hơn, thong thả về nhà.
Trước khi Tống Gia Trúc tới, y phải chuẩn bị một chút.
Tống Gia Trúc xem địa chỉ Lâm Chức đưa, ra khỏi cửa hàng, tới nơi gần nhất mua đồ ăn tối.
Đợi người ta gói xong, cậu đặt xe tới nhà y.
Nhà Lâm Chức nằm ở tầng 12, Tống Gia Trúc ấn thang máy, nhìn phản chiếu trên bức tường kim loại, cậu vô thức vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo, đi tới gõ cửa.
Nhà Lâm Chức có 3 phòng 2 sảnh, ở cửa trước có đặt cây cảnh, cửa phòng bếp đang đóng, bàn trong phòng khách và phòng ăn đều không có gì.
Bài trí trong nhà theo phong cách ấm cúng, trên tường còn có ảnh chụp của gia đình bốn người, bên cạnh là tranh thêu.
Thấy Tống Gia Trúc chăm chú quan sát, Lâm Chức thuận miệng bảo: “Cái tranh treo ở bên cạnh là mẹ tôi thêu đấy.”
Đó là tranh thêu chữ thập mà mẹ nguyên chủ hứng lên thêu từ rất nhiều năm về trước, giữ lại cho tới tận giờ.
Trong bức ảnh gia đình kia, vì để chân thật hơn, hệ thống nhét ảnh khi Lâm Chức còn bé vào. Lâm Chức nhìn cảm thấy không hài hòa, nhưng hiển nhiên Tống Gia Trúc không nghĩ vậy.
Ánh mắt cậu rời khỏi bé Lâm Chức, đặt đồ ăn lên bàn xong nhìn chân y, dùng ngôn ngữ tay hỏi: Sao rồi?
“Vẫn ổn, không bị nặng, chỉ hơi sưng thôi. Không sờ vào thì cũng không đau.”
Lâm Chức lại có vẻ không quan tâm, y ngồi xuống ghế sô pha, duỗi cái chân đau ra đặt lên ghế.
Cổ chân trắng nõn, khớp nối chỗ mắt cá chân lại sưng đỏ rõ ràng.
Tống Gia Trúc hỏi: Trong nhà có rượu thuốc không?
“Có, trong phòng tôi ấy, vừa mang vào đó. Nhưng mà thôi đau lắm, ăn trước đi.”
Tống Gia Trúc: Không được, phải bóp rượu thuốc hoặc là thoa đá mới mau khỏi, để kệ như thế lỡ mai nặng hơn thì sao?
Tống Gia Trúc: Đang là mùa đông, thoa đá sẽ lạnh, dùng rượu thuốc tốt hơn.
Tống Gia Trúc khua tay loạn lên, có thể nói là tận tình khuyên bảo.
Lâm Chức nhắm mắt lại, rất thiếu chân thành nói: “Không thấy gì hết.”
Không khí tĩnh lặng trong chớp mắt, Lâm Chức tưởng tượng phản ứng của Tống Gia Trúc trong đầu, chợt cảm nhận được cậu lại gần.
Người Tống Gia Trúc luôn có một mùi thơm sạch sẽ của nước giặt, bắt nguồn từ quần áo của cậu, nhưng hình như lại hơi khác, khiến người ta nghĩ đến trúc xanh sau cơn mưa.
Lâm Chức cảm giác có ngón tay xoa quanh mắt mình, vô thức mở ra, đúng lúc đối diện với ánh mắt Tống Gia Trúc.
Con ngươi Tống Gia Trúc có màu đen, lúc nhìn người khác sẽ tạo cảm giác rất chăm chú.
Lâm Chức thấy khuôn mặt cậu đã ửng hồng, nhưng Tống Gia Trúc lại không phát hiện sự khác thường của bản thân, cố gắng giữ bình tĩnh dùng ngôn ngữ tay nói: Giờ thấy rồi.
“Nhóc câm, cũng may cậu không nói được đấy, không thì chắc tôi nhức đầu mà chết quá.”
Sự xấu tính của thiếu niên vẫn như mọi ngày, nhưng cậu không còn ghét dáng vẻ này của y nữa.
Tống Gia Trúc: Rượu thuốc.
“Lười đứng dậy lắm, cậu vào phòng tôi lấy đi.”
Lâm Chức nằm trên ghế sô pha, bộ đồ y đang mặc không phải cái hôm nay mặc ra ngoài, mà là bộ áo ngủ vải nhung thoáng mát, chỉ vị trí phòng ngủ của mình cho Tống Gia Trúc.
Tống Gia Trúc không ngờ mình có thể vào phòng của Lâm Chức, trái tim lỡ mấy nhịp.
Lâm Chức chăm chú nhìn bóng lưng cậu, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.
Thật ra bạn bè, thậm chí là bạn học bình thường, vào phòng ngủ của nhau cũng chẳng có gì, người có cảm xúc khác, hiển nhiên là người có ý nghĩ đặc biệt.
Tống Gia Trúc mở cửa phòng Lâm Chức, thu hết bố cục vào trong mắt.
Căn phòng này lớn hơn phòng của cậu một chút, trên thành cửa sổ đặt mấy cái gối, bàn học có sách vở, trên tường dán áp phích minh tinh nào đó Tống Gia Trúc không nhận ra. Cậu không nhịn được chụp lại, định về nhà tra tìm.
Chăn của Lâm Chức là kiểu lông nhung xù xù, vừa đáng yêu vừa ấm áp.
Ánh mắt Tống Gia Trúc dạo qua một vòng mới cầm rượu thuốc trên bàn học.
Rượu thuốc lại bị để dưới một quyển sách, mà trong sách hình như có kẹp gì đó, lộ ra một khúc.
Không nên nhìn trộm đồ của người ta, Tống Gia Trúc nghĩ.
Nhưng cái tay lại như tách rời với ý chí, kéo tấm hình kia ra ngoài một chút.
Góc độ trong ảnh cho thấy đây là chụp trộm, hình như là ở sân bóng rổ. Chụp xong còn photoshop rồi mới in, vì mặt những người khác đều bị dán hình hoạt hình, chỉ có một người lộ mặt.
Tống Gia Trúc nhìn khuôn mặt kia, ghép lại với nam sinh mấy hôm trước nhắc nhở mình.
Đôi mắt cậu trở nên lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn một hồi rồi đặt nó về lại chỗ cũ.
Cậu cầm chai rượu thuốc ra khỏi phòng, vẻ mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nhìn ra cơn sóng cảm xúc ẩn bên dưới.
Cậu phải dốc hết sức mới khống chế được bản thân không để lại dấu tay trên bức hình kia, chỉ cần cậu cầm mạnh một chút thôi là nó sẽ có nếp gấp.
Gương mặt kia thật đáng ghét, khiến cho lòng tốt của nam sinh cũng khiến Tống Gia Trúc cảm thấy chướng mắt.
Hóa ra cậu thích người này?
Tại sao nhất định phải là cậu ta?
Sự không cam tâm cứ quanh quẩn trong đầu, cậu ngồi xuống trước mặt Lâm Chức, đặt chân y lên đùi mình, mở nắp rượu thuốc.
Rõ ràng còn chưa bắt đầu bôi, Lâm Chức đã định rụt chân về.
“Tôi sợ đau.”
Lâm Chức cau mày, dường như đang nghĩ cớ để từ chối.
Tống Gia Trúc lại nắm chặt mắt cá chân y, không cho rụt về. Cậu nhìn mặt Lâm Chức, dùng ngôn ngữ tay bảo: Tôi sẽ bóp nhẹ thôi, không đau đâu.
Tớ sẽ không làm cậu đau, vậy nên tại sao người đó không thể là tớ?
Tại sao không thể là tớ?
Khát vọng nôn nóng bí ẩn dường như có chỗ xả, mang theo ghen ghét xấu xí và im ắng chờ mong.
Trong chớp mắt đó, Tống Gia Trúc mới hoàn toàn hiểu được những xúc cảm dị dạng này tới từ đâu.
Rung động thời niên thiếu như đốm lửa trên thảo nguyên, thoáng cái đã cháy rực cả một vùng.
Tống Gia Trúc dịu dàng xoa mắt cá chân Lâm Chức, đôi mắt đen thẳm mang theo tình cảm không biết che giấu, như nhành cây chết héo lan tràn giữa đêm trăng lạnh lẽo.
Tớ sẽ thay thế cậu ta.
Dù cho Tống Gia Trúc đã cố ý nhẹ tay, nhưng rượu thuốc phải xoa bóp thì mới có hiệu quả, cảm giác đau khiến mắt Lâm Chức nhanh chóng hiện lên ánh nước.
Thật ra nếu y muốn thì cũng nhịn được thôi, không đến mức phải khóc, nhưng tại sao phải nhịn.
Mỗi một giọt nước mắt của y đều để lại cho người xứng đáng được nhìn.
Tống Gia Trúc đã cố gắng kiềm chế, nhưng Lâm Chức vẫn cảm nhận được áp suất thấp trên người cậu.
Nói thật thì lấy tấm hình đó ra có hơi cố tình, nhưng chắc Tống Gia Trúc sẽ không theo tới cùng, sẽ cho rằng y về nhà nghĩ về những gì cậu nói, sau đó lấy ảnh người kia ra nhìn suy tư.
Tấm ảnh đó của Hứa Liệt Dương là nguyên chủ chụp, hắn còn chụp vài bức khác nữa, đều là chụp ở sân bóng. Không nhiều ảnh lắm, ngày đầu tiên tới đây Lâm Chức đã thu dọn lại, lúc đó y đã nghĩ tới công dụng của chúng.
Thời cơ hoàn hảo, Lâm Chức quyết định thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Đôi khi không thể cứng nhắc tiến hành từng bước đã được vạch trước, chỉ cần không có thất bại ngoài ý muốn, đó đều là những việc khiến kế hoạch trở nên thú vị hơn.
Thật ra y không định để Tống Gia Trúc ghen ghét thành cuồng, cái đó chỉ là một phần của mục đích, đối mặt với các mảnh vỡ nhân cách khác nhau thì phải có phương pháp khác nhau.
Nhưng khí thế tỏa ra từ người Tống Gia Trúc khiến y rất vui, đây là biểu hiện đối phương để ý y. Có những lúc Lâm Chức cảm thấy mình rất quái dị, dường như y biến thành con quái vật lấy quan tâm và ỷ lại làm thức ăn.
Có điều tầm mắt lại cao quá, chỉ thích người mình có cảm giác, có cảm giác thì y mới muốn tiến thêm bước nữa với đối phương, như thế cảm xúc đối phương cho y mới có giá trị.
“Tống Gia Trúc, được rồi.”
Mùi rượu thuốc ngập trong không gian, phần mắt cá chân của Lâm Chức đã bị bóp cho đỏ lừ, màu đỏ loang ra khiến khó tìm được phần sưng ở đâu.
Tống Gia Trúc nhìn giọt nước mắt treo trên lông mi Lâm Chức. Lúc cậu nắn bóp, Lâm Chức ôm một cái gối trong lòng, lúc này y đặt cằm trên gối, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ đáng thương.
Đại khái là vì đau, giọng y cũng run rẩy hơn.
Đôi mắt vô tội khép hờ, dường như buồn phiền vì đau, đôi môi cong tự nhiên hơi bĩu ra. Tống Gia Trúc ngẩn người, vô thức nặng tay hơn chút.
Lâm Chức kêu một tiếng, bóp chặt gối trong tay.
Ngón tay thon dài màu trắng nhạt lún vào gối, dưới mu bàn tay trắng nõn là mạch máu xanh nhạt rõ rệt.
“Tống Gia Trúc, cậu làm đau quá.”
Giọng thiếu niên ấm ức vô cùng, trong mắt viết đầy lên án.
Khác với nước mắt ở sân thể dục hôm đó, Tống Gia Trúc không còn bài xích, thay vào đó là một loại cảm xúc vi diệu khiến cậu thấy thật ra mình cũng rất xấu xa.
___________________________________
Coi thằng nhỏ bị dụ thấy thương chưa kìa =))))))))))))))
/65
|