Edit: Ry
Minh Dao nhận ra sự thất lễ của mình, cau mày quay đi.
Có thể là gần đây thời tiết quá nóng, khiến tâm trạng anh cũng rối loạn theo.
Chỉ một lát sau, xe của Minh Dao đã lái ra khỏi biệt thự.
Không có ai theo dõi, Quản Ý thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, đùa với Lâm Chức: “Khí chất của bạn anh mạnh thật đấy.”
“Đúng vậy.”
Lâm Chức khẽ cười, hẹn giờ huấn luyện với Quản Ý xong thì ôm Nhu Nhu tiễn hắn ra cửa.
“Phu nhân... Lâm tiên sinh, bữa tối sẵn sàng rồi ạ.”
Hầu gái quen miệng gọi xong vội vàng đổi giọng, lo lắng vò góc áo.
Lâm Chức vẫn nhớ, cô gái này chính là hầu gái hôm đó sơn móng tay cho y, lá gan có hơi nhỏ.
“Biết rồi.”
Do có người ngoài đến nên Lâm Chức dặn người hầu đổi cách xưng hô.
Xưng hô thế này thật ra cũng gọi là trở về như cũ, vì lúc nguyên chủ dọn vào đây, người hầu trong biệt thự đều gọi hắn là “Lâm tiên sinh“. Nhưng do nguyên chủ sợ Minh Dao, có đôi khi người hầu gọi hắn “tiên sinh” hoặc do phát âm không chuẩn, chữ Lâm được phát âm tương đối nhẹ, khiến nguyên chủ đều tưởng là Minh Dao tới, bị giật mình. Cộng thêm nguyên chủ mới vào xã hội thượng lưu, rất hâm mộ đám phu nhân công tử kia, bản thân hắn cũng thích đàn ông, thế là dứt khoát bảo người hầu trong biệt thự gọi mình là “phu nhân”, thỏa mãn sự hư vinh của hắn, dù sao nghe vậy sẽ giống như hắn là chủ nhân nơi này.
Thế giới này cho phép người cùng giới kết hôn, nam giới được gọi là phu nhân cũng không phải chuyện lạ.
Minh Dao vốn không quan tâm tới những chuyện này, thế nên xưng hô đó cứ thế trở thành cố định trong biệt thự.
Ăn tối xong, Lâm Chức chơi đùa với chú cún trong sân.
Y lấy chút thịt bọc trong một cái khăn lụa, trải trên lòng bàn tay, mỗi lần chó con nghe lời làm động tác thì sẽ thưởng cho nó một viên thịt khô.
Khăn lụa đung đưa trên chóp mũi ướt át của chú cún, tản ra mùi bạc hà nhàn nhạt.
Ngày mưa dông nọ, Lâm Chức vào phòng Minh Dao đã ngửi được thứ mùi này trên người anh ta.
Về sau y cũng hỏi bóng gió nhãn hiệu sữa tắm Minh Dao dùng với quản gia chịu trách nhiệm mua sắm đồ trong nhà, mua một lọ cùng nhãn hiệu, xác định mùi giống nhau thì đặt vào góc, đợi lúc này lấy ra để nó phát huy tác dụng.
Y đã ngâm khăn lụa trong sữa tắm một hồi, định huấn luyện cún con móc nối mùi hương với phần thưởng, từ đó thích thứ mùi này.
“Cần phải cố gắng phấn đấu cho anh nha.”
Lâm Chức dịu dàng xoa đầu Nhu Nhu, cún con thiên sứ nhỏ sung sướng cọ đầu vào lòng bàn tay y.
01 trong không gian nhìn mà bĩu môi, nếu không phải hiện giờ nó không thể hóa hình thì nó cũng có thể để kí chủ ôm rồi xoa như thế, nó hữu dụng hơn con cún này nhiều.
Từ từ... 01 sửng sốt, nó có thể hóa hình sao?
Sổ tay của hệ thống có ghi cái này à? Không có mà? Vậy sao nó lại nhớ?
01 không hiểu gì gãi đầu, tinh thần trở nên sa sút.
Lâm Chức không biết tâm sự của hệ thống nhỏ, trở về giặt sạch khăn, hong khô rồi gấp lại.
Thời gian dần trôi đi trong kế hoạch, mấy ngày sau Lâm Chức tới thăm ông Minh, lại nghe ông cụ hỏi chuyện công việc.
“Làm thư kí cho thằng nhóc kia thì cháu sẽ được thêm kiến thức, hiểu rõ hơn tình huống. Đợi cháu nắm bắt được kĩ năng, ông sẽ sắp xếp cho cháu chuyển qua bộ phận khác. Cháu là đứa nhỏ có hoài bão, phải có nơi thích hợp để dang tay dang chân.”
Ông cụ vừa uống trà vừa nói, trời nóng nên ông không ăn được mấy, chỉ có trà là vẫn uống thoải mái.
“Cháu nghĩ Minh Dao cũng có ý định như vậy, những ngày qua ở bên cạnh anh ấy cháu đã học được rất nhiều.”
Tuy nói là thư kí, nhưng những việc Lâm Chức làm lại khác với những thư kí kia.
Không cần bưng trà rót nước, không cần ghi chép cuộc họp, cũng không cần sắp xếp lịch trình các kiểu, giống như cố vấn được đặc biệt mời đến, thỉnh thoảng đi xã giao cùng Minh Dao, tham dự vài trường hợp quan trọng.
Trong đống tài liệu kế hoạch mang tới, trong đó có vài cái đã bắt đầu thậm chí còn đã hoàn thành, có cái chưa khởi công, chưa lập hợp đồng. Minh Dao chính là muốn xem y sẽ đưa ra phương án như thế nào, thậm chí thông qua cách thức chồng chất thông tin trong thời gian ngắn để quan sát khả năng quyết định, mạch suy nghĩ và khả năng chịu áp lực của y. Cách kiểm tra này cũng không khác mấy với ông Minh, chỉ là trực tiếp hơn chút, không hổ là hai ông cháu.
Ông lão nhìn cháu dâu xinh đẹp động lòng người bên cạnh, tươi cười thổi trà rồi nói: “Tối nay ở lại đây dùng bữa đi, ông gọi cả Minh Dao tới nữa.”
Lâm Chức có vẻ hơi bất ngờ, nhưng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông cụ thấm thía nói: “Minh Dao, thằng bé trông có hơi lạnh lùng, nhưng thật ra nó là người nặng tình nghĩa, có đôi khi là quá trọng tình nghĩa nên mới tự chui vào ngõ cụt... Chức Chức à, hai đứa cũng coi như đã kết hôn, hãy cố gắng nói chuyện với nó, đừng quá để ý mặt lạnh của nó.”
Dường như ông cụ nhớ lại chuyện xưa, thoáng thẫn thờ nhìn đằng xa.
Lâm Chức cười đáp: “Cháu là người vô tư, trước giờ chưa từng để chuyện gì trong lòng.”
Lời này của y như đồng ý, lại như cố tình hiểu sai, ông cụ không nắm được ý nghĩ của y, cũng không nhắc lại.
Chuyện của đám nhỏ, ông chỉ có thể đứng nhìn. Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là ông ép hai đứa nhỏ cưới, nếu giờ cân nhắc suy nghĩ của Lâm Chức, mà bên phía Minh Dao lại không chịu, thì sẽ là sai lầm.
Lâm Chức nói sang chuyện khác, nhảy qua chủ đề vừa rồi.
Đương nhiên y thấy được ý tác hợp của ông cụ, nhưng lúc này không tỏ thái độ quá rõ ràng mới có không gian để tiến lùi.
So với chuyện này, Lâm Chức để ý đến nửa câu trước hơn.
“Quá nặng tình nghĩa đến mức tự chui vào ngõ cụt”, câu này hiển nhiên liên quan tới khúc mắc của Minh Dao, rốt cuộc là anh ta đã chui vào ngõ cụt như thế nào mới không chịu đứng dậy?
Biến cố của gia đình họ Minh có ba việc: tai nạn xe của Minh Dao, mẹ Minh qua đời, ba Minh mất tích. Bà Minh qua đời vì tuổi cao ốm đau, cộng thêm lúc bà mất, Minh Dao đã ngồi xe lăn được vài năm nên không tính vào trong biến cố.
Đây là chuyện từ mười năm trước, căn cứ vào những gì Lâm Chức nghe được, khi xảy ra tai nạn xe khiến mẹ Minh qua đời, chân Minh Dao bị tàn phế, khi đó ba Minh vẫn chưa mất tích.
Lâm Chức không nghe ngóng được thời gian cụ thể ba Minh biến mất, vì sau khi mẹ Minh qua đời, ba Minh thường xuyên bỏ nhà đi giải sầu. Khi đó mọi người đã gần như không gặp được ông ta, thời gian ông ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người rất khó đoán, nội tình chỉ có người nhà họ Minh là rõ ràng.
Nếu như nói tai nạn xe cộ năm đó là do Minh Dao gây ra, dẫn đến cái chết của mẹ Minh, từ đó tự trách không muốn đứng dậy, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Lâm Chức luôn cảm thấy với tính cách của Minh Dao, dù anh ta có trọng tình nghĩa tới mấy thì cũng sẽ không tới mức vì tự trách mà không thể đứng dậy.
Vì người mẹ đã mất của Minh Dao chắc chắn sẽ hi vọng anh sẽ khỏe mạnh hạnh phúc, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng quan hệ mẹ con không tốt.
Tóm lại có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, Lâm Chức còn cần thu thập thêm thông tin để tiến hành phán đoán.
Cái này trong lòng Minh Dao là cấm địa, khi y chân chính bước chân vào khu vực này, cũng chính là lúc nhiệm vụ của y sắp hoàn thành.
Lâm Chức từng hỏi 01 sau khi nhiệm vụ thành công sẽ như thế nào, 01 không nói, chỉ trả lời đến lúc đó mới có thể biết.
Lâm Chức đoán cái này có lẽ là cơ chế vận hành của nó nên không hỏi lại.
Lúc ăn tối chỉ có Lâm Chức và ông Minh.
Minh Dao nói có bữa tiệc nên không thể tới, ông cụ cũng đành thôi.
Lâm Chức ăn xong một bát gà xé sợi rồi về nhà, đang tắm thì nghe thấy 01 mách lẻo.
[Báo cáo kí chủ! Đối tượng nhiệm vụ không hề đi dự tiệc, tọa độ của anh ta vẫn luôn ở công ty không dịch chuyển! Giờ đang trên đường trở về!]
Lâm Chức biết 01 có hệ thống bảo vệ riêng tư cá nhân, vừa tắm vừa trả lời: [Ừ.]
01: [Anh ta không muốn gặp chúng ta sao?]
Từ lúc Minh Dao và Lâm Chức trao đổi điều kiện nuôi chó, 01 cũng cảm giác được đối tượng đang xa lánh kí chủ, mặc dù bọn họ vốn chưa từng gần gũi.
Lâm Chức: [Đúng, và cũng không đúng.]
01: [Tình cảm của con người thật phức tạp.]
“Vốn dĩ người là một sinh vật cực kì phức tạp.”
Lâm Chức lau nước trên người, khẽ thở dài lẩm bẩm.
“Đến lúc tăng ca rồi.”
Lâm Chức đi qua trước gương, mặt kính mờ mờ phản chiếu sườn mặt y.
Y nhìn về phía giao diện dự báo thời tiết trên điện thoại, nụ cười như có như không.
Sáng hôm sau trời trong veo, trước khi ra khỏi nhà Lâm Chức còn khen thời tiết thật đẹp.
Nhân viên trong ban thư kí ngạc nhiên phát hiện, người đẹp từ lúc đi làm đến giờ luôn tan làm đúng giờ, hôm nay lại vẫn ngồi yên ở bàn làm việc, không có ý định rời đi.
01 không nhịn được hỏi: [Kí chủ, nhiệm vụ đối tượng không ở đây, tại sao chúng ta phải tăng ca vậy? Cũng đâu có được đi nhờ xe về nhà.]
Hôm nay Minh Dao có buổi đàm phán kí kết, tạm thời không ở công ty.
[Vậy để anh ta tiện đường, hoặc là không tiện đường tới đón chẳng phải sẽ tốt hơn sao?]
Cùng một lí do sử dụng nhiều lần sẽ mất hiệu quả, nhưng trong tình huống mục đích không đổi, lí do lại đổi thì sẽ có sự khác biệt.
Thậm chí Lâm Chức còn đang tự hỏi mình có nên dùng biện pháp cũ xì trật chân nhưng đầy tính thực dụng kia không, nhưng nghĩ rồi lại thôi, giờ Minh Dao vẫn chưa đạt tới giai đoạn có thể bóp rượu thuốc cho y.
Điện thoại của Lâm Chức ở bên cạnh bỗng hiện tin nhắn, người nhắn là Hồ Đồng.
[Hồ Đồng]: Lâu lắm rồi không gặp nhau, tối nay cậu rảnh không? Giới thiệu bạn mới cho cậu làm quen, chắc chắn hai người sẽ có chủ đề chung.
Việc này khiến kế hoạch của Lâm Chức hơi rối loạn, nhưng y suy tư một hồi, vẫn quyết định nhận lời. Dù sao cũng cần duy trì quan hệ, Hồ Đồng đã giúp y không ít việc.
Nghĩ đến thời tiết tối nay, Lâm Chức cảm thấy nhận lời cũng tốt, kế hoạch chỉ là biến động một chút mà thôi.
Bởi vì Hồ Đồng nói muốn tới đón nên Lâm Chức gửi địa chỉ cho hắn.
[Hồ Đồng]:???
[Hồ Đồng]: Giờ này mà sao cậu lại ở chỗ đó? Từ khi nào cậu có quan hệ với nhà họ Minh thế?
Mặc dù Hồ Đồng là cậu ấm nhà giàu chỉ ham mê nghệ thuật tranh vẽ thơ ca, nhưng cái gì cần biết thì vẫn biết.
[Lâm Chức]: Đang làm việc cho họ.
[Hồ Đồng]: Đỉnh nha, tôi chịu thôi. Trước giờ đã không có tài buôn bán rồi, nên dứt khoát không tham gia luôn.
[Hồ Đồng]: Tôi nhờ bạn tôi đi đón cậu, tối gặp nhé.
Lâm Chức lưu lại văn bản trên máy tính, đợi bạn của Hồ Đồng tới rồi đi xuống.
Ngay khi thang máy xuống lầu một, 01 lại báo tọa độ của Minh Dao đang di chuyển về phía công ty.
[Vậy đúng là không khéo.]
Lâm Chức trả lời như vậy, ra khỏi thang máy lại cố tình bước chậm hơn. Nếu đã thế thì hãy để mọi chuyện trở thành sự trùng hợp tốt đẹp.
Xe Minh Dao đỗ trước cửa tòa nhà, đợi trợ lí về văn phòng lấy tài liệu.
Bây giờ không phải giờ cao điểm tan tầm, có thể nhìn thấy rất rõ người thanh niên bước ra từ tòa nhà.
Sao giờ Lâm Chức mới về?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Minh Dao rồi biến mất, sau đó anh do dự. Lát nữa Lâm Chức đòi lên xe, anh có nên từ chối hay không.
Chỉ là đi nhờ xe thôi, lại nói trời cũng sắp mưa.
Mặc dù mưa còn chưa rơi xuống, nhưng không khí ẩm ướt khiến chân Minh Dao bắt đầu nhức nhối.
Đúng như Minh Dao dự đoán, trời dần đổ cơn mưa.
Lâm Chức giơ tay che mưa, bước nhanh hơn.
Minh Dao nhấn nút kéo cửa kính xuống, đã thấy một người đàn ông bước xuống khỏi ghế lái của một chiếc xe đỗ đằng trước, đi về phía Lâm Chức, bung dù cho y.
Dù có chút khoảng cách thì Minh Dao vẫn thấy rõ mặt gã, không phải người lần trước anh thấy trong nhà.
Dường như Lâm Chức đang tươi cười nói cảm ơn người kia, cả hai che dù cho nhau đi về phía chiếc xe.
Cơn đau ở chân bỗng trở nên kịch liệt, khiến hít thở cũng khó khăn.
Ngày mưa thật khiến người ta căm ghét, Minh Dao sầm mặt kéo cửa sổ lên.
Người nào đó có xe ngồi rồi, đâu cần đi nhờ xe nữa.
Minh Dao nhận ra sự thất lễ của mình, cau mày quay đi.
Có thể là gần đây thời tiết quá nóng, khiến tâm trạng anh cũng rối loạn theo.
Chỉ một lát sau, xe của Minh Dao đã lái ra khỏi biệt thự.
Không có ai theo dõi, Quản Ý thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, đùa với Lâm Chức: “Khí chất của bạn anh mạnh thật đấy.”
“Đúng vậy.”
Lâm Chức khẽ cười, hẹn giờ huấn luyện với Quản Ý xong thì ôm Nhu Nhu tiễn hắn ra cửa.
“Phu nhân... Lâm tiên sinh, bữa tối sẵn sàng rồi ạ.”
Hầu gái quen miệng gọi xong vội vàng đổi giọng, lo lắng vò góc áo.
Lâm Chức vẫn nhớ, cô gái này chính là hầu gái hôm đó sơn móng tay cho y, lá gan có hơi nhỏ.
“Biết rồi.”
Do có người ngoài đến nên Lâm Chức dặn người hầu đổi cách xưng hô.
Xưng hô thế này thật ra cũng gọi là trở về như cũ, vì lúc nguyên chủ dọn vào đây, người hầu trong biệt thự đều gọi hắn là “Lâm tiên sinh“. Nhưng do nguyên chủ sợ Minh Dao, có đôi khi người hầu gọi hắn “tiên sinh” hoặc do phát âm không chuẩn, chữ Lâm được phát âm tương đối nhẹ, khiến nguyên chủ đều tưởng là Minh Dao tới, bị giật mình. Cộng thêm nguyên chủ mới vào xã hội thượng lưu, rất hâm mộ đám phu nhân công tử kia, bản thân hắn cũng thích đàn ông, thế là dứt khoát bảo người hầu trong biệt thự gọi mình là “phu nhân”, thỏa mãn sự hư vinh của hắn, dù sao nghe vậy sẽ giống như hắn là chủ nhân nơi này.
Thế giới này cho phép người cùng giới kết hôn, nam giới được gọi là phu nhân cũng không phải chuyện lạ.
Minh Dao vốn không quan tâm tới những chuyện này, thế nên xưng hô đó cứ thế trở thành cố định trong biệt thự.
Ăn tối xong, Lâm Chức chơi đùa với chú cún trong sân.
Y lấy chút thịt bọc trong một cái khăn lụa, trải trên lòng bàn tay, mỗi lần chó con nghe lời làm động tác thì sẽ thưởng cho nó một viên thịt khô.
Khăn lụa đung đưa trên chóp mũi ướt át của chú cún, tản ra mùi bạc hà nhàn nhạt.
Ngày mưa dông nọ, Lâm Chức vào phòng Minh Dao đã ngửi được thứ mùi này trên người anh ta.
Về sau y cũng hỏi bóng gió nhãn hiệu sữa tắm Minh Dao dùng với quản gia chịu trách nhiệm mua sắm đồ trong nhà, mua một lọ cùng nhãn hiệu, xác định mùi giống nhau thì đặt vào góc, đợi lúc này lấy ra để nó phát huy tác dụng.
Y đã ngâm khăn lụa trong sữa tắm một hồi, định huấn luyện cún con móc nối mùi hương với phần thưởng, từ đó thích thứ mùi này.
“Cần phải cố gắng phấn đấu cho anh nha.”
Lâm Chức dịu dàng xoa đầu Nhu Nhu, cún con thiên sứ nhỏ sung sướng cọ đầu vào lòng bàn tay y.
01 trong không gian nhìn mà bĩu môi, nếu không phải hiện giờ nó không thể hóa hình thì nó cũng có thể để kí chủ ôm rồi xoa như thế, nó hữu dụng hơn con cún này nhiều.
Từ từ... 01 sửng sốt, nó có thể hóa hình sao?
Sổ tay của hệ thống có ghi cái này à? Không có mà? Vậy sao nó lại nhớ?
01 không hiểu gì gãi đầu, tinh thần trở nên sa sút.
Lâm Chức không biết tâm sự của hệ thống nhỏ, trở về giặt sạch khăn, hong khô rồi gấp lại.
Thời gian dần trôi đi trong kế hoạch, mấy ngày sau Lâm Chức tới thăm ông Minh, lại nghe ông cụ hỏi chuyện công việc.
“Làm thư kí cho thằng nhóc kia thì cháu sẽ được thêm kiến thức, hiểu rõ hơn tình huống. Đợi cháu nắm bắt được kĩ năng, ông sẽ sắp xếp cho cháu chuyển qua bộ phận khác. Cháu là đứa nhỏ có hoài bão, phải có nơi thích hợp để dang tay dang chân.”
Ông cụ vừa uống trà vừa nói, trời nóng nên ông không ăn được mấy, chỉ có trà là vẫn uống thoải mái.
“Cháu nghĩ Minh Dao cũng có ý định như vậy, những ngày qua ở bên cạnh anh ấy cháu đã học được rất nhiều.”
Tuy nói là thư kí, nhưng những việc Lâm Chức làm lại khác với những thư kí kia.
Không cần bưng trà rót nước, không cần ghi chép cuộc họp, cũng không cần sắp xếp lịch trình các kiểu, giống như cố vấn được đặc biệt mời đến, thỉnh thoảng đi xã giao cùng Minh Dao, tham dự vài trường hợp quan trọng.
Trong đống tài liệu kế hoạch mang tới, trong đó có vài cái đã bắt đầu thậm chí còn đã hoàn thành, có cái chưa khởi công, chưa lập hợp đồng. Minh Dao chính là muốn xem y sẽ đưa ra phương án như thế nào, thậm chí thông qua cách thức chồng chất thông tin trong thời gian ngắn để quan sát khả năng quyết định, mạch suy nghĩ và khả năng chịu áp lực của y. Cách kiểm tra này cũng không khác mấy với ông Minh, chỉ là trực tiếp hơn chút, không hổ là hai ông cháu.
Ông lão nhìn cháu dâu xinh đẹp động lòng người bên cạnh, tươi cười thổi trà rồi nói: “Tối nay ở lại đây dùng bữa đi, ông gọi cả Minh Dao tới nữa.”
Lâm Chức có vẻ hơi bất ngờ, nhưng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông cụ thấm thía nói: “Minh Dao, thằng bé trông có hơi lạnh lùng, nhưng thật ra nó là người nặng tình nghĩa, có đôi khi là quá trọng tình nghĩa nên mới tự chui vào ngõ cụt... Chức Chức à, hai đứa cũng coi như đã kết hôn, hãy cố gắng nói chuyện với nó, đừng quá để ý mặt lạnh của nó.”
Dường như ông cụ nhớ lại chuyện xưa, thoáng thẫn thờ nhìn đằng xa.
Lâm Chức cười đáp: “Cháu là người vô tư, trước giờ chưa từng để chuyện gì trong lòng.”
Lời này của y như đồng ý, lại như cố tình hiểu sai, ông cụ không nắm được ý nghĩ của y, cũng không nhắc lại.
Chuyện của đám nhỏ, ông chỉ có thể đứng nhìn. Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng là ông ép hai đứa nhỏ cưới, nếu giờ cân nhắc suy nghĩ của Lâm Chức, mà bên phía Minh Dao lại không chịu, thì sẽ là sai lầm.
Lâm Chức nói sang chuyện khác, nhảy qua chủ đề vừa rồi.
Đương nhiên y thấy được ý tác hợp của ông cụ, nhưng lúc này không tỏ thái độ quá rõ ràng mới có không gian để tiến lùi.
So với chuyện này, Lâm Chức để ý đến nửa câu trước hơn.
“Quá nặng tình nghĩa đến mức tự chui vào ngõ cụt”, câu này hiển nhiên liên quan tới khúc mắc của Minh Dao, rốt cuộc là anh ta đã chui vào ngõ cụt như thế nào mới không chịu đứng dậy?
Biến cố của gia đình họ Minh có ba việc: tai nạn xe của Minh Dao, mẹ Minh qua đời, ba Minh mất tích. Bà Minh qua đời vì tuổi cao ốm đau, cộng thêm lúc bà mất, Minh Dao đã ngồi xe lăn được vài năm nên không tính vào trong biến cố.
Đây là chuyện từ mười năm trước, căn cứ vào những gì Lâm Chức nghe được, khi xảy ra tai nạn xe khiến mẹ Minh qua đời, chân Minh Dao bị tàn phế, khi đó ba Minh vẫn chưa mất tích.
Lâm Chức không nghe ngóng được thời gian cụ thể ba Minh biến mất, vì sau khi mẹ Minh qua đời, ba Minh thường xuyên bỏ nhà đi giải sầu. Khi đó mọi người đã gần như không gặp được ông ta, thời gian ông ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người rất khó đoán, nội tình chỉ có người nhà họ Minh là rõ ràng.
Nếu như nói tai nạn xe cộ năm đó là do Minh Dao gây ra, dẫn đến cái chết của mẹ Minh, từ đó tự trách không muốn đứng dậy, cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Lâm Chức luôn cảm thấy với tính cách của Minh Dao, dù anh ta có trọng tình nghĩa tới mấy thì cũng sẽ không tới mức vì tự trách mà không thể đứng dậy.
Vì người mẹ đã mất của Minh Dao chắc chắn sẽ hi vọng anh sẽ khỏe mạnh hạnh phúc, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng quan hệ mẹ con không tốt.
Tóm lại có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, Lâm Chức còn cần thu thập thêm thông tin để tiến hành phán đoán.
Cái này trong lòng Minh Dao là cấm địa, khi y chân chính bước chân vào khu vực này, cũng chính là lúc nhiệm vụ của y sắp hoàn thành.
Lâm Chức từng hỏi 01 sau khi nhiệm vụ thành công sẽ như thế nào, 01 không nói, chỉ trả lời đến lúc đó mới có thể biết.
Lâm Chức đoán cái này có lẽ là cơ chế vận hành của nó nên không hỏi lại.
Lúc ăn tối chỉ có Lâm Chức và ông Minh.
Minh Dao nói có bữa tiệc nên không thể tới, ông cụ cũng đành thôi.
Lâm Chức ăn xong một bát gà xé sợi rồi về nhà, đang tắm thì nghe thấy 01 mách lẻo.
[Báo cáo kí chủ! Đối tượng nhiệm vụ không hề đi dự tiệc, tọa độ của anh ta vẫn luôn ở công ty không dịch chuyển! Giờ đang trên đường trở về!]
Lâm Chức biết 01 có hệ thống bảo vệ riêng tư cá nhân, vừa tắm vừa trả lời: [Ừ.]
01: [Anh ta không muốn gặp chúng ta sao?]
Từ lúc Minh Dao và Lâm Chức trao đổi điều kiện nuôi chó, 01 cũng cảm giác được đối tượng đang xa lánh kí chủ, mặc dù bọn họ vốn chưa từng gần gũi.
Lâm Chức: [Đúng, và cũng không đúng.]
01: [Tình cảm của con người thật phức tạp.]
“Vốn dĩ người là một sinh vật cực kì phức tạp.”
Lâm Chức lau nước trên người, khẽ thở dài lẩm bẩm.
“Đến lúc tăng ca rồi.”
Lâm Chức đi qua trước gương, mặt kính mờ mờ phản chiếu sườn mặt y.
Y nhìn về phía giao diện dự báo thời tiết trên điện thoại, nụ cười như có như không.
Sáng hôm sau trời trong veo, trước khi ra khỏi nhà Lâm Chức còn khen thời tiết thật đẹp.
Nhân viên trong ban thư kí ngạc nhiên phát hiện, người đẹp từ lúc đi làm đến giờ luôn tan làm đúng giờ, hôm nay lại vẫn ngồi yên ở bàn làm việc, không có ý định rời đi.
01 không nhịn được hỏi: [Kí chủ, nhiệm vụ đối tượng không ở đây, tại sao chúng ta phải tăng ca vậy? Cũng đâu có được đi nhờ xe về nhà.]
Hôm nay Minh Dao có buổi đàm phán kí kết, tạm thời không ở công ty.
[Vậy để anh ta tiện đường, hoặc là không tiện đường tới đón chẳng phải sẽ tốt hơn sao?]
Cùng một lí do sử dụng nhiều lần sẽ mất hiệu quả, nhưng trong tình huống mục đích không đổi, lí do lại đổi thì sẽ có sự khác biệt.
Thậm chí Lâm Chức còn đang tự hỏi mình có nên dùng biện pháp cũ xì trật chân nhưng đầy tính thực dụng kia không, nhưng nghĩ rồi lại thôi, giờ Minh Dao vẫn chưa đạt tới giai đoạn có thể bóp rượu thuốc cho y.
Điện thoại của Lâm Chức ở bên cạnh bỗng hiện tin nhắn, người nhắn là Hồ Đồng.
[Hồ Đồng]: Lâu lắm rồi không gặp nhau, tối nay cậu rảnh không? Giới thiệu bạn mới cho cậu làm quen, chắc chắn hai người sẽ có chủ đề chung.
Việc này khiến kế hoạch của Lâm Chức hơi rối loạn, nhưng y suy tư một hồi, vẫn quyết định nhận lời. Dù sao cũng cần duy trì quan hệ, Hồ Đồng đã giúp y không ít việc.
Nghĩ đến thời tiết tối nay, Lâm Chức cảm thấy nhận lời cũng tốt, kế hoạch chỉ là biến động một chút mà thôi.
Bởi vì Hồ Đồng nói muốn tới đón nên Lâm Chức gửi địa chỉ cho hắn.
[Hồ Đồng]:???
[Hồ Đồng]: Giờ này mà sao cậu lại ở chỗ đó? Từ khi nào cậu có quan hệ với nhà họ Minh thế?
Mặc dù Hồ Đồng là cậu ấm nhà giàu chỉ ham mê nghệ thuật tranh vẽ thơ ca, nhưng cái gì cần biết thì vẫn biết.
[Lâm Chức]: Đang làm việc cho họ.
[Hồ Đồng]: Đỉnh nha, tôi chịu thôi. Trước giờ đã không có tài buôn bán rồi, nên dứt khoát không tham gia luôn.
[Hồ Đồng]: Tôi nhờ bạn tôi đi đón cậu, tối gặp nhé.
Lâm Chức lưu lại văn bản trên máy tính, đợi bạn của Hồ Đồng tới rồi đi xuống.
Ngay khi thang máy xuống lầu một, 01 lại báo tọa độ của Minh Dao đang di chuyển về phía công ty.
[Vậy đúng là không khéo.]
Lâm Chức trả lời như vậy, ra khỏi thang máy lại cố tình bước chậm hơn. Nếu đã thế thì hãy để mọi chuyện trở thành sự trùng hợp tốt đẹp.
Xe Minh Dao đỗ trước cửa tòa nhà, đợi trợ lí về văn phòng lấy tài liệu.
Bây giờ không phải giờ cao điểm tan tầm, có thể nhìn thấy rất rõ người thanh niên bước ra từ tòa nhà.
Sao giờ Lâm Chức mới về?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Minh Dao rồi biến mất, sau đó anh do dự. Lát nữa Lâm Chức đòi lên xe, anh có nên từ chối hay không.
Chỉ là đi nhờ xe thôi, lại nói trời cũng sắp mưa.
Mặc dù mưa còn chưa rơi xuống, nhưng không khí ẩm ướt khiến chân Minh Dao bắt đầu nhức nhối.
Đúng như Minh Dao dự đoán, trời dần đổ cơn mưa.
Lâm Chức giơ tay che mưa, bước nhanh hơn.
Minh Dao nhấn nút kéo cửa kính xuống, đã thấy một người đàn ông bước xuống khỏi ghế lái của một chiếc xe đỗ đằng trước, đi về phía Lâm Chức, bung dù cho y.
Dù có chút khoảng cách thì Minh Dao vẫn thấy rõ mặt gã, không phải người lần trước anh thấy trong nhà.
Dường như Lâm Chức đang tươi cười nói cảm ơn người kia, cả hai che dù cho nhau đi về phía chiếc xe.
Cơn đau ở chân bỗng trở nên kịch liệt, khiến hít thở cũng khó khăn.
Ngày mưa thật khiến người ta căm ghét, Minh Dao sầm mặt kéo cửa sổ lên.
Người nào đó có xe ngồi rồi, đâu cần đi nhờ xe nữa.
/65
|