Sáng hôm sau, sau khi Ô Nhược ăn xong điểm tâm, Thi Cửu mang tranh cho y xem qua. Trong tranh là hai tiểu cô nương chưa xuất giá, một người dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người yêu kiều, một người diện mạo kiều mỵ, dáng người yểu điệu. ngoài ra, điểm giống nhau của cả hai chính là ánh mắt câu hồn đoạt phách. Nhìn hai bức tranh, Ô Đại và Ô Tiểu cả người liền tê dại.
Ô Nhược rất hài lòng về hiệu suất làm việc của Thi Cửu, y đem hai bức tranh đưa tới trước mặt Ô Đại Ô Tiểu: Huynh đệ các ngươi nhìn tranh xem mình thích cô nương nào?
Cả Ô Đại và Ô Tiểu đều sửng sốt: Thiếu gia, người đây là......
Ta sai Thi Cửu tìm vợ cho các ngươi, không vui sao?
Ô Đại Ô Tiểu mừng rỡ như điên. Ngày hôm qua, bọn chúng rất lo lắng không biết thiếu gia có phát hiện ra việc chúng đổi đồ ăn rồi xử phạt mình hay không. Vậy mà hôm nay thiếu gia lại tìm cho hai anh em hai người vợ xinh đẹp, hơn nữa hình như Ô Nhược không phát hiện chuyện đổi đồ ăn. Cho nên, bọn chúng sao có thể không vui: Dạ thích, nô tài vô cùng thích, thiếu gia, người thật sự thú hai nàng cho nô tài sao?
Không thú cho các ngươi chẳng lẽ thú cho ta? Ô Nhược chỉ chỉ bức tranh: Các ngươi chọn nhanh lên, một người một bức, chọn xong thì coi ngày thành thân
Ô Đại Ô Tiểu cẩn thận hỏi: Thiếu gia, hai vị cô nương đẹp đẽ như vậy liệu sẽ đồng ý gả cho huynh đệ nô tài sao?
Ô Đại cũng tự hiểu rõ rằng bộ dạng của hắn và đệ đệ cũng vô cùng bình thường, hai vị cô nương kia làm sao lại để ý đến bọn hắn được?
Dù thế nào thì các ngươi vẫn là người hầu của thiếu gia Ô gia, thân phận hiển nhiên cao hơn dân thường. Mà hai nàng kia chẳng qua chỉ là con nhà bần nông, nếu có nói thì vẫn là nói hai nàng đang trèo cao
Ngẫm nghĩ thấy Ô Nhược nói cũng có lý, Ô Đại phấn khởi cầm hai bức tranh lên nghiêm túc nhìn. Diện mạo hai cô nương đều rất xinh xắn, quả là rất khó để lựa chọn, nếu hai người chỉ gả cho một mình hắn thì tốt rồi. Mà bản thân Ô Tiểu rõ ràng cũng do dự y như vậy.
Trông thấy huynh đệ bọn chúng không biết chọn ai, Ô Nhược cầm lấy chén trà, hắn nương theo động tác uống trà mà che khuất khóe miệng đang nở nụ cười lạnh.
Cuối cùng, hai huynh đệ quyết định nhờ Thi Cửu dẫn bọn chúng lén lút đi gặp tận mặt hai vị cô nương. Dù sao thì tranh và người thật vẫn khác nhau lắm nha.
Một lúc lâu sau, huynh đệ bọn chúng mang vẻ mặt vui mừng dào dạt quay trở về. Đồng thời chúng cũng đã chọn được cô nương để thành thân. Để phòng ngừa hai vị cô nương đổi ý, Ô Đại Ô Tiểu liền cùng xin phép Ô Nhược nghỉ vài ngày để trở về cùng người nhà thương lượng ngày thành thân.
Sau khi bọn chúng đi rồi, Ô Nhược hỏi Thi Cửu: Bọn chúng làm cách nào để chọn cô nương thành thân?
Thi Cửu nói: Hai huynh đệ bọn chúng đều thích cả hai cô nương. Cuối cùng, chúng chơi đoán số để chịn ra
Hai tên đó thực sự thích hai cô nương đó?
Dạ, đúng như vậy
Tốt lắm
Ô Nhược dặn dò thêm: Thi Cửu, ngươi âm thầm đưa hai cô nương đó qua đây, không được để ai phát hiện chuyện này, có biết không?
Dạ, phu nhân
Tốc độ làm việc của Thi Cửu cực kỳ nhanh chóng. Chưa đến nửa canh giờ, hắn đã đưa hai vị cô nương cải trang đến trước mặt Ô Nhược: Phu nhân, cô nương bên trái tên là Lưu Tiểu Như, còn người bên phải tên là Trần Hỉ Nhân
Ô Nhược nhìn hai nàng rất lâu. Cho đến lúc hai nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, y mới chậm rãi nói: Trước khi tới đây, chắc hai ngươi đã được nghe người của ta nói rất rõ rồi. Nếu các ngươi làm việc cho ta thì phải ký khế ước chủ nô, sau này mọi việc đều phải làm theo lệnh của ta, không được phản bội ta dù chỉ là ý nghĩ. Nếu không, kết cục của hai ngươi chắc chắn sẽ là hồn phi phách tán
Ô Nhược lấy ra hai túi tiền đặt trên bàn: Nếu đồng ý, hai ngàn lượng này sẽ là của các ngươi. Sau này, nếu làm tốt ta sẽ thưởng thêm
Chỉ cần hai ngàn lượng đã đủ cho các nàng sống thoải mái cả một đời này. Vì vậy, hai cô nương kia liền động tâm. Có điều, bọn họ có hơi lo lắng về việc sẽ ký khế ước với Ô Nhược.
Ô Nhược cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên ở trán hai nàng, giọt máu liền lóe sáng và ngấm vào dưới da nhanh chóng.
Sau khi ký xong khế ước chủ nô, hai cô nương vô cùng cao hứng cầm ngân phiếu cùng Thi Cửu rời khỏi Hắc phủ.
Tối hôm đó, Ô Đại Ô Tiểu trở lại Hắc phủ báo tin. Chúng quyết định mười ngày sau sẽ thành thân.
Ô Nhược cho hai huynh đệ chúng mỗi người một trăm lượng bạc. huynh đệ Ô Đại vô cùng cao hứng cầm ngân lượng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bọn chúng, khóe môi Ô Nhược nhếch lên. Những ngày tiếp theo, y tạm thời có thể chuyên tâm vào việc chữa trị cha mình.
Ô Nhược rất hài lòng về hiệu suất làm việc của Thi Cửu, y đem hai bức tranh đưa tới trước mặt Ô Đại Ô Tiểu: Huynh đệ các ngươi nhìn tranh xem mình thích cô nương nào?
Cả Ô Đại và Ô Tiểu đều sửng sốt: Thiếu gia, người đây là......
Ta sai Thi Cửu tìm vợ cho các ngươi, không vui sao?
Ô Đại Ô Tiểu mừng rỡ như điên. Ngày hôm qua, bọn chúng rất lo lắng không biết thiếu gia có phát hiện ra việc chúng đổi đồ ăn rồi xử phạt mình hay không. Vậy mà hôm nay thiếu gia lại tìm cho hai anh em hai người vợ xinh đẹp, hơn nữa hình như Ô Nhược không phát hiện chuyện đổi đồ ăn. Cho nên, bọn chúng sao có thể không vui: Dạ thích, nô tài vô cùng thích, thiếu gia, người thật sự thú hai nàng cho nô tài sao?
Không thú cho các ngươi chẳng lẽ thú cho ta? Ô Nhược chỉ chỉ bức tranh: Các ngươi chọn nhanh lên, một người một bức, chọn xong thì coi ngày thành thân
Ô Đại Ô Tiểu cẩn thận hỏi: Thiếu gia, hai vị cô nương đẹp đẽ như vậy liệu sẽ đồng ý gả cho huynh đệ nô tài sao?
Ô Đại cũng tự hiểu rõ rằng bộ dạng của hắn và đệ đệ cũng vô cùng bình thường, hai vị cô nương kia làm sao lại để ý đến bọn hắn được?
Dù thế nào thì các ngươi vẫn là người hầu của thiếu gia Ô gia, thân phận hiển nhiên cao hơn dân thường. Mà hai nàng kia chẳng qua chỉ là con nhà bần nông, nếu có nói thì vẫn là nói hai nàng đang trèo cao
Ngẫm nghĩ thấy Ô Nhược nói cũng có lý, Ô Đại phấn khởi cầm hai bức tranh lên nghiêm túc nhìn. Diện mạo hai cô nương đều rất xinh xắn, quả là rất khó để lựa chọn, nếu hai người chỉ gả cho một mình hắn thì tốt rồi. Mà bản thân Ô Tiểu rõ ràng cũng do dự y như vậy.
Trông thấy huynh đệ bọn chúng không biết chọn ai, Ô Nhược cầm lấy chén trà, hắn nương theo động tác uống trà mà che khuất khóe miệng đang nở nụ cười lạnh.
Cuối cùng, hai huynh đệ quyết định nhờ Thi Cửu dẫn bọn chúng lén lút đi gặp tận mặt hai vị cô nương. Dù sao thì tranh và người thật vẫn khác nhau lắm nha.
Một lúc lâu sau, huynh đệ bọn chúng mang vẻ mặt vui mừng dào dạt quay trở về. Đồng thời chúng cũng đã chọn được cô nương để thành thân. Để phòng ngừa hai vị cô nương đổi ý, Ô Đại Ô Tiểu liền cùng xin phép Ô Nhược nghỉ vài ngày để trở về cùng người nhà thương lượng ngày thành thân.
Sau khi bọn chúng đi rồi, Ô Nhược hỏi Thi Cửu: Bọn chúng làm cách nào để chọn cô nương thành thân?
Thi Cửu nói: Hai huynh đệ bọn chúng đều thích cả hai cô nương. Cuối cùng, chúng chơi đoán số để chịn ra
Hai tên đó thực sự thích hai cô nương đó?
Dạ, đúng như vậy
Tốt lắm
Ô Nhược dặn dò thêm: Thi Cửu, ngươi âm thầm đưa hai cô nương đó qua đây, không được để ai phát hiện chuyện này, có biết không?
Dạ, phu nhân
Tốc độ làm việc của Thi Cửu cực kỳ nhanh chóng. Chưa đến nửa canh giờ, hắn đã đưa hai vị cô nương cải trang đến trước mặt Ô Nhược: Phu nhân, cô nương bên trái tên là Lưu Tiểu Như, còn người bên phải tên là Trần Hỉ Nhân
Ô Nhược nhìn hai nàng rất lâu. Cho đến lúc hai nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, y mới chậm rãi nói: Trước khi tới đây, chắc hai ngươi đã được nghe người của ta nói rất rõ rồi. Nếu các ngươi làm việc cho ta thì phải ký khế ước chủ nô, sau này mọi việc đều phải làm theo lệnh của ta, không được phản bội ta dù chỉ là ý nghĩ. Nếu không, kết cục của hai ngươi chắc chắn sẽ là hồn phi phách tán
Ô Nhược lấy ra hai túi tiền đặt trên bàn: Nếu đồng ý, hai ngàn lượng này sẽ là của các ngươi. Sau này, nếu làm tốt ta sẽ thưởng thêm
Chỉ cần hai ngàn lượng đã đủ cho các nàng sống thoải mái cả một đời này. Vì vậy, hai cô nương kia liền động tâm. Có điều, bọn họ có hơi lo lắng về việc sẽ ký khế ước với Ô Nhược.
Ô Nhược cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên ở trán hai nàng, giọt máu liền lóe sáng và ngấm vào dưới da nhanh chóng.
Sau khi ký xong khế ước chủ nô, hai cô nương vô cùng cao hứng cầm ngân phiếu cùng Thi Cửu rời khỏi Hắc phủ.
Tối hôm đó, Ô Đại Ô Tiểu trở lại Hắc phủ báo tin. Chúng quyết định mười ngày sau sẽ thành thân.
Ô Nhược cho hai huynh đệ chúng mỗi người một trăm lượng bạc. huynh đệ Ô Đại vô cùng cao hứng cầm ngân lượng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng bọn chúng, khóe môi Ô Nhược nhếch lên. Những ngày tiếp theo, y tạm thời có thể chuyên tâm vào việc chữa trị cha mình.
/154
|