Sáng hôm sau, Ninh Sở nhìn cháo loãng và bánh bao chay trên bàn, mặt tràn đầy hắc tuyến, nàng vẫn là không có thịt ăn a ~~ Này đối với nàng có bao nhiêu dày vò a ~~
"Tiểu thư, ngày mai là ngày phát linh thạch, ngày mai sẽ có thịt ăn, người đừng làm khuôn mặt đó nữa a " Tiểu Thanh lo lắng nhìn khuôn mặt đen không thể đen hơn của NInh Sở.
" Ta biết " Ninh Sở nghiến răng kèn kẹt, theo bản năng nghiến ra một câu, khiến Tiểu Thanh kinh hồn táng đảm ( ý là đáng sợ ý )
Nàng đang ăn điểm tâm thì đại trưởng lão tới, trong trí nhớ nguyên chủ, đây là người duy nhất trong gia tộc đối xử tốt với nàng.
" Sở Sở a, xem ta mang cho ngươi cái gì này " Đại trưởng lão cầm trong tay mọt gói đồ nhỏ, tủm tỉm cười mang vào nhà.
Ninh Sở vừa nghe dại trưởng lão mang đến này nọ, hảo cảm dành cho ông cũng tăng thêm, liền nhìn gói đồ nhỏ trong tay ông. Kết quả đại trưởng lão vừa mở gói đồ ra, xem bên trong không phải là thịt, tâm can nàng tan nát a ~~ Không có thịt a ~~ Bên trong đều là hoa quế cao, một chút thịt cũng không có.
" Sở Sở, mau ăn đi " Đại trưởng lão nhìn biểu cảm đau khổ trên mặt Ninh Sở, thoáng qua một tia khác thường trong mắt.
" Ân. Cảm ơn đại trưởng lão." Ninh Sở khổ sở gật đầu, tùy tiện cầm hoa quế cao lên, đưa đến bên miệng thì khựng lại. Sắc mặt nàng đại biến... Này, hoa quế cao này .. có độc ! Chẳng lẽ đại trưởng lão chính là người hạ độc.
Nghĩ đến đây tâm Ninh Sở trùng xuống, sắc mặt lạnh lẽo. Nàng hướng đại trưởng lão : " Đại trưởng lão, ngươi đi theo ta, ta có vài lời nói với ngươi"
Đại trưởng lão nhìn Ninh Sở, khuôn mặt trở nên vui vẻ tươi cười, Sở Sở a , ngươi rốt cuộc cũng thay đổi sao ?
" Vì sao ? " Nhẹ người hướng vào bóng tối ẩn nấp, Ninh Sở không quanh co lòng vòng, hướng thẳng vào chủ đề.
" Sở sở, ngươi đang nói cái gì ? cái gì vì sao ? " Đại trưởng lão nhức đầu, tỏ ra không hiểu nàng muốn hỏi cái gì .
NInh Sở giương mắt, thần sắc phát ra lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đại trưởng lão : " Vì sao hạ độc với ta ! "
Đại trưởng lão nghe Ninh Sở nói, ánh mắt thoáng chột dạ, đối với Ninh Sở ngốc ngốc cười nói : " Ninh Sở, ngươi có lầm hay không ? Gia gia sao có thể đối với ngươi hạ độc ? "
Ninh Sở rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hắn có tia chột dạ, tâm lạnh lẽo, ánh mắt phát ra tia sáng sắc bén : " Đại trưởng lão, ngươi còn muốn cùng ta giả bộ hồ đồ ? "
" Ừ, là ta ! " GẶp Ninh Sở như thế , đại trưởng lão cũng không muốn giả bộ hồ đồ, trực tiếp nói với nàng.
" Vì sao ? " Ninh Sở lúc này hoàn toàn mất mác, lúc đầu nàng còn nghĩ, là có người nhân lúc hắn không chú ý mà hạ dược, nhưng thật không ngờ hắn lại thừa nhận, ha ha, thật buồn cười, nguyên lai lúc trước nghĩa tình chỉ là giả vờ thôi..
" Đứa nhỏ, năm đó căn cơ tu luyện của ngươi bị hủy, nếu xuất hiện với diện mạo ấy, gia gia sợ chúng bạn ngươi ghi hận, sẽ khi dễ ngươi, cho nên... gia gia chỉ còn cách này ! " Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Ninh Sở, đáy mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn cả đời đều không cưới vợ sinh con, trong lòng sớm đã coi Ninh Sở là cháu gái ruột.
" Ngươi căn bản gạt ta ! Trong cơ thể ta không chỉ trúng một loại độc, căn cơ tu luyện bị hủy cũng là do bị hạ độc ! " Ninh Sở lúc này thanh âm không hề có độ ấm, vẻ mặt càng lạnh lùng làm người ta sợ hãi, giống như la sát.
"Tiểu thư, ngày mai là ngày phát linh thạch, ngày mai sẽ có thịt ăn, người đừng làm khuôn mặt đó nữa a " Tiểu Thanh lo lắng nhìn khuôn mặt đen không thể đen hơn của NInh Sở.
" Ta biết " Ninh Sở nghiến răng kèn kẹt, theo bản năng nghiến ra một câu, khiến Tiểu Thanh kinh hồn táng đảm ( ý là đáng sợ ý )
Nàng đang ăn điểm tâm thì đại trưởng lão tới, trong trí nhớ nguyên chủ, đây là người duy nhất trong gia tộc đối xử tốt với nàng.
" Sở Sở a, xem ta mang cho ngươi cái gì này " Đại trưởng lão cầm trong tay mọt gói đồ nhỏ, tủm tỉm cười mang vào nhà.
Ninh Sở vừa nghe dại trưởng lão mang đến này nọ, hảo cảm dành cho ông cũng tăng thêm, liền nhìn gói đồ nhỏ trong tay ông. Kết quả đại trưởng lão vừa mở gói đồ ra, xem bên trong không phải là thịt, tâm can nàng tan nát a ~~ Không có thịt a ~~ Bên trong đều là hoa quế cao, một chút thịt cũng không có.
" Sở Sở, mau ăn đi " Đại trưởng lão nhìn biểu cảm đau khổ trên mặt Ninh Sở, thoáng qua một tia khác thường trong mắt.
" Ân. Cảm ơn đại trưởng lão." Ninh Sở khổ sở gật đầu, tùy tiện cầm hoa quế cao lên, đưa đến bên miệng thì khựng lại. Sắc mặt nàng đại biến... Này, hoa quế cao này .. có độc ! Chẳng lẽ đại trưởng lão chính là người hạ độc.
Nghĩ đến đây tâm Ninh Sở trùng xuống, sắc mặt lạnh lẽo. Nàng hướng đại trưởng lão : " Đại trưởng lão, ngươi đi theo ta, ta có vài lời nói với ngươi"
Đại trưởng lão nhìn Ninh Sở, khuôn mặt trở nên vui vẻ tươi cười, Sở Sở a , ngươi rốt cuộc cũng thay đổi sao ?
" Vì sao ? " Nhẹ người hướng vào bóng tối ẩn nấp, Ninh Sở không quanh co lòng vòng, hướng thẳng vào chủ đề.
" Sở sở, ngươi đang nói cái gì ? cái gì vì sao ? " Đại trưởng lão nhức đầu, tỏ ra không hiểu nàng muốn hỏi cái gì .
NInh Sở giương mắt, thần sắc phát ra lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đại trưởng lão : " Vì sao hạ độc với ta ! "
Đại trưởng lão nghe Ninh Sở nói, ánh mắt thoáng chột dạ, đối với Ninh Sở ngốc ngốc cười nói : " Ninh Sở, ngươi có lầm hay không ? Gia gia sao có thể đối với ngươi hạ độc ? "
Ninh Sở rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hắn có tia chột dạ, tâm lạnh lẽo, ánh mắt phát ra tia sáng sắc bén : " Đại trưởng lão, ngươi còn muốn cùng ta giả bộ hồ đồ ? "
" Ừ, là ta ! " GẶp Ninh Sở như thế , đại trưởng lão cũng không muốn giả bộ hồ đồ, trực tiếp nói với nàng.
" Vì sao ? " Ninh Sở lúc này hoàn toàn mất mác, lúc đầu nàng còn nghĩ, là có người nhân lúc hắn không chú ý mà hạ dược, nhưng thật không ngờ hắn lại thừa nhận, ha ha, thật buồn cười, nguyên lai lúc trước nghĩa tình chỉ là giả vờ thôi..
" Đứa nhỏ, năm đó căn cơ tu luyện của ngươi bị hủy, nếu xuất hiện với diện mạo ấy, gia gia sợ chúng bạn ngươi ghi hận, sẽ khi dễ ngươi, cho nên... gia gia chỉ còn cách này ! " Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Ninh Sở, đáy mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn cả đời đều không cưới vợ sinh con, trong lòng sớm đã coi Ninh Sở là cháu gái ruột.
" Ngươi căn bản gạt ta ! Trong cơ thể ta không chỉ trúng một loại độc, căn cơ tu luyện bị hủy cũng là do bị hạ độc ! " Ninh Sở lúc này thanh âm không hề có độ ấm, vẻ mặt càng lạnh lùng làm người ta sợ hãi, giống như la sát.
/29
|