Còn Ngưu Nguyệt Thanh về nhà, đã cãi cọ với chồng trong đêm. Chị bảo chắc chắn Trang Chi Điệp đã yêu Đường Uyển Nhi, yêu tới mức không còn là bạn là người quen nữa. Nếu không tại sao lại nói dối chị Đường Uyển Nhi đã về ngay từ sớm? Trang Chi Điệp khuyên giải mãi, Ngưu Nguyệt Thanh vẫn không nghe, cứ bắt chồng nói rõ quan hệ với Đường Uyển Nhi đến mức nào, tại sao lại tốt như vậy? Đã hôn môi hay ngủ với nhau? Ngủ với nhau ở đâu? Ngủ như thế nào? Đến mức này, Trang Chi Điệp đành phải ngậm miệng. Càng im lặng, Ngưu Nguyệt Thanh càng điên tiết. Trang Chi Điệp bực tới mức từ phòng khách đi sang phòng sách, Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi theo sang phòng sách, Trang Chi Điệp lại từ phòng sách sang phòng ngủ, Ngưu Nguyệt Thanh lại vào phòng ngủ. Trang Chi Điệp cài cúc áo, dắp chăn len ngủ, Ngưu Nguyệt Thanh cũng nằm xuống truy hỏi. Sau đó chị kể một thôi một hồi nỗi khổ của chị trong gia đình này. Chị nói từ ngày cưới nhau đến giờ, Trang Chi Điệp đã đối xử bạc bẽo quá thể với mình, ngày lễ dịp tết, ngày nghỉ, ngày chủ nhật, chưa bao giờ dẫn chị đi phố, chưa bao giờ dẫn chị đi xem phim, mua than mua gạo không động đến tay, nấu cơm, giặt quần áo không động đến tay. Chị chăm lo anh ăn anh mặc, lại còn phải đối xử với khách khứa đến nhà. Chị đã lơ là công việc cơ quan, chỉ cốt làm sao mọi việc thích ứng với chồng mình. Nhưng chồng chị đã để tâm đến người khác. Chị hỏi:
– Anh vẫn lấy im lặng đối phó với em sao? Anh cứ tưởng im lặng vậy là xong ư? Trước đây anh đối xử với em như vậy, em đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng lần này không xong đâu! Anh phải kể ra từng sự việc. Anh nói đi, nói rõ cho em xem nào!
Nhưng Trang Chi Điệp cứ trùm chăn nằm ngủ, hơn nữa còn khe khẽ ngáy. Ngưu Nguyệt Thanh liền lật tung chăn, túm chặt cổ áo Trang Chi Điệp lắc mạnh. Chị mắng:
– Anh ngủ à? Anh lại ngủ được à? Anh không coi tôi là người như vậy, thì tôi làm vợ anh cái nỗi gì? Có là chó là mèo đi chăng nữa, thì anh cũng không được tỉnh bơ mà đi ngủ đâu!
Trang Chi Điệp đột nhiên ngồi dậy, gạt mạnh một cái, đẩy Ngưu Nguyệt Thanh ra, bước xuống giường, lại vào phòng sách. Ngưu Nguyệt Thanh liền khóc hu hu. Buồng bên cạnh Liễu Nguyệt đã nghe thấy, biết ngay việc này hoàn toàn do mình gây nên. Song cũng muốn xem xem nước dâng ngập bờ sông thế nào, nhưng khi thấy Ngưu Nguyệt Thanh oà khóc thì trong lòng cũng thấy căng thẳng, liền đi sang khuyên giải. Ngưu Nguyệt Thanh biết ngay Liễu Nguyệt đã nghe được nội dung cãi nhau của hai người, thành thử lại cảm thấy bẽ mặt trước Liễu Nguyệt, liền bất chấp tất cả, nhảy khỏi giường chạy vào phòng khách, giằng luôn quyển sách Trang Chi Điệp đang đọc quẳng xuống đất. Trang Chi Điệp nói:
Bạn đang đọc truyện tại
– Liễu Nguyệt này, em thử xem xem chỉ ta hiền thảo biết chừng nào, quăng sách đi đây này!
Liễu Nguyệt liền giục:
– Thầy Điệp ơi, thầy cầm lấy bút trên bàn, thầy sống nhờ vào cây bút, chị cả đang cơn tức giận, cẩn thận không chị quăng vỡ đấy!
Như thể nghe vậy, ngang nhiên chụp luôn cây bút đập mạnh vào cửa, nói:
– Tôi hiền thảo đập phá đấy! Tôi đập phá để anh biết tôi hiền thảo đấy!
Chị lại bắt đầu mắng Liễu Nguyệt:
– Liễu Nguyệt, cô về phòng cô đi, cô định khuấy rối lên hả?
Liễu Nguyệt hỏi:
– Em khuấy rối cái gì? Em không khuấy rối. Chị có tức giận, chị cứ mắng em đi, em là con hầu là người giúp việc, em không trách chị đâu.
Ngưu Nguyệt Thanh càng điên tiết trở về phòng ngủ khóc rống lên.
Một đêm không yên lành đã qua đi. Ba người thức dậy, ai cũng sưng húp mắt. Liễu Nguyệt nấu cơm xong, bưng cho hai người ăn. Trang Chi Điệp xì xụp ăn xong, Ngưu Nguyệt Thanh không ăn.
Anh giục:
– Ăn đi chứ. Ăn no mới có sức mà trút giận sang anh chứ!
Liễu Nguyệt bảo:
– Thầy Điệp ơi, khi nên nói thì thầy không nói, lúc không nên nói thì thầy lại nói nhiều lời tỉnh táo thế!
Trang Chi Điệp bảo:
– Chỉ tại em đấy Liễu Nguyệt ạ, em đã nói với chị cả, anh và Đường Uyển Nhi chờ em ở cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, vậy thì có gì nào! Anh cứ bảo khi chờ em, hai người đã nói những gì không được hay sao?
Trang Chi Điệp nói:
– Nói tào lao tùy tiện anh nhớ làm gì? Từ nay về sau đã có kinh nghiệm, khi ra khỏi cửa phải mua một cái máy ghi âm mang theo người.
Ngưu Nguyệt Thanh nghe hết từng câu nhưng vẫn im lặng. Trang Chi Điệp giục:
– Ăn đi, ăn xong em và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch thành phố. Việc chính vẫn phải làm. Em sẽ nói với bà vợ ông ấy chuyện vụ kiện, sau đó bảo ông chủ tịch đi gặp viện trưởng và ông Nỷ, bí thư phụ trách chính trị pháp luật. Việc này gấp gáp phải làm trước. Cho dù ông chủ tịch có đi sang thuyết phục thì cũng phải hai ba ngày. Không có thời gian đâu, không được chậm trễ.
Cuối cùng thì Ngưu Nguyệt Thanh đã lên tiếng:
– Bảo em đi nói chuyện với ông bà chủ tịch ư? Bây giờ lại cần đến em hả?
Trang Chi Điệp đáp:
– Đàn bà nói chuyện với đàn bà dễ hơn mà.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không nói. Anh yêu Cảnh Tuyết Ấm mà, anh yêu đàn bà mà, anh còn sợ đàn bà c cáo trạng hả? Kiện cáo chuyện trai gái, cái tên nghe mới hay làm sao! Anh chẳng phải cũng thường nói, thà chết dưới hoa làm ma cũng đáng đó sao? Toà án xử anh chém đầu thế mới đáng lắm. Em đi nói cái gì? Chồng mình tằng tịu với người đàn bà khác bị lộ tẩy, em lại đi dẹp dư luận ư? Đàn bà như em sao mà rẻ rúng thế? Chẳng còn biết thể diện là gì ư?
Thấy vợ lại nói cái giọng ấy, Trang Chi Điệp liền nín lặng, chờ lúc vợ thở hổn hển, anh liền hỏi:
– Nói xong chưa?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh có lý do thì đi mà nói.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em không đi gặp chủ tịch nói chuyện thì anh cũng không đi. Em bảo anh và Đường Uyển Nhi yêu nhau thì anh yêu Đường Uyển Nhi đấy, yêu đến mức độ nào thì em muốn tưởng tượng thế nào cứ việc đi mà tưởng tượng. Em cũng gọi cả điện cho Chu Mẫn, cũng có thể cùng Chu Mẫn đi mà điều tra!
Nói xong đi ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa rồi, còn quay lại cầm bao thuốc lá thơm trên bàn.
Thế là buổi sáng hôm ấy, Ngưu Nguyệt Thanh không đi làm. Chị nằm trong nhà khóc tới mức đau đớn thảm thiết, tay chân lạnh ngắt hết.
Liễu Nguyệt lúc đầu vào khuyên, bị một trận mắng nhiếc nên thân, lỉnh luôn vào phòng sách, ngồi bần thần nhìn xe cộ và người đi lại trên đường cái qua cửa sổ. Còn ông già kéo cái xe khung sắt kêu lọc cọc, thì cứ cất tiếng rao:
– Đồ nát nào! Đồ nát nào!
Tiếng rao bên đường cái cứ lặp đi lặp lại hơn một tiếng đồng hồ đến não lòng người. Người ở căn hộ bên cạnh sốt tiết lên, mở toang cánh cửa sổ ở đàng sau ra, hét to:
– Lão mua đồng nát kia! Lão mua đồng nát kia!
Ông già ngẩng đầu lên hỏi:
– Ở đây có đồng nát hả?
Người kia chửi xuống:
– Có cái con khỉ!
Ông già không tức giận, vừa kéo xe đi, vừa đọc mấy câu vè:
Nhà văn loại một dựa vào chính giới
Bám theo công chức làm công sai
Nhà văn loại hai chơi vượt rào
Giúp nhà doanh nghiệp soạn quảng cáo
Nhà văn loại ba in ấn lậu
Đổi sách dâm ô lấy tiền tiêu
Nhà văn loại bốn bụng đói meo
Giữ đạo văn chương sống thanh cao
Nhà văn loại năm in thì ngán ngao
Đít mình mình gãi biết làm sao?
Chiều hôm ấy Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch uỷ ban thành phố. Chủ tịch bận đi họp, vợ ông và Đại Chính nhiệt tình đón tiếp hai người, liền tỏ lời xin cưới, bảo ngày này tháng sau. Liễu Nguyệt đến đây không còn là khách nữa, còn phu nhân nhà con lần sau đến thì Liễu Nguyệt sẽ là chủ nhà đứng ra chiêu đãi bà mối lớn. Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, nét mặt tự nhiên hớn hở. Bà vợ ông chủ tịch lại nói, bố mẹ Liễu Nguyệt không ở trong thành phố, mà gia đình bên ấy lại tốt với Liễu Nguyệt như vậy, thì coi như là gia đình bố mẹ đẻ, đến ngày cưới, theo phong tục gia đình nhà gái phải sắm đồ cưới, xe đón dâu sẽ sang bên ấy đón cô dâu.
Trong bụng Ngưu Nguyệt Thanh còn đang băn khoăn, nhưng ngoài miệng thì tươi cười đáp đương nhiên, đương nhiên là như thế. Bà vợ ông chủ tịch liền vui vẻ:
– Đương nhiên như thế thật sao? Anh chị đã là người làm mối, lại còn phải bỏ tiền sắm đồ cưới, vậy chẳng phải để người ta chê cười gia đình chúng tôi hay sao? Không cần anh chị bỏ một xu vào đồ cưới. Đại Chính sai người đưa đồ cưới sang trước, đến hôm ấy sẽ khiêng về cho đẹp mặt.
Ngưu Nguyệt Thanh liền vui vẻ đáp:
– Cho dù Đại Chính khiêng đồ cưới sang trước, thì chúng tôi cũng không để Liễu Nguyệt ra đi với hai bàn tay không! Bên này đã suy nghĩ chu đáo như vậy, đã dành cho chúng tôi thể diện lớn, tôi và Trang Chi Điệp có mong cũng chẳng được vĩnh viễn làm gia đình mẹ đẻ của Liễu Nguyệt.
Hai người đàn bà đã nói chuyện với nhau bằng quan hệ thông gia, toàn là công việc cần phải ra tay sắm sửa của đàn bà, đại loại như mua sắm những đồ đạc dụng cụ gì, kiểu dáng ra sao, màu sắc thế nào, chiêu đãi những bạn bè thân thích nào, chiêu đãi ở đâu, mỗi mâm giá bao nhiêu, ai làm phù dâu, ai đứng ra điều khiển lễ cưới, ai làm chủ đám cưới…Cứ thế kể lể ra, bàn hết một buổi chiều. Cuối cùng Ngưu Nguyệt Thanh mới vô tình nói ra mục đích chủ yếu nhất của buổi gặp gỡ hôm nay. Chị kể lại tường tận nguyên nhân của vụ kiện, nét mặt nhăn nhó ca thán những nỗi khổ đã phải chịu đựng từ khi có vụ kiện đến giờ, liền nhấn đi nhấn lại quả thật bế tắc không có lối ra mới tìm đến cầu xin chủ tịch cứu giúp. Khi nói những lời này, Ngưu Nguyệt Thanh không nhìn vào mặt phu nhân chủ tịch, nhịp độ rất nhanh, nói qua rồi lại cảm thấy lộn xộn, liền nhắc lại. Trong bụng thầm nghĩ, mình đã muối mặt, không dám nhìn vào nét mặt bà ấy, nếu nhìn thấy bà ấy tỏ ra khó xử trên nét mặt, mình sẽ không nói tiếp được, chờ khi mình nói một mạch cho hết sự việc, nếu bà ấy trả lời nước đôi, thì mình sẽ lập tức đứng dậy ra về.
Cuối cùng chị đã nói xong, mặt đỏ bừng bừng, lại cất tiếng:
– Chà chà, tôi đã nói với bà những gì nhỉ, anh Điệp dặn tôi, chớ có nói việc này trước mặt bà, không hiểu sao tôi lại nói ra? Chuyện này xấu mặt lắm, bên ngoài họ xôn xao bàn tán về anh Điệp, anh ấy suốt ngày buồn bực đứng ngồi không yên. Tôi nói điều này ra với bà, có lẽ ông bà cũng sẽ chê cười anh ấy!
Nhưng phu nhân chủ tịch lại cười bảo:
– Chuyện ấy có gì đâu phải xấu hổ, kiện cáo là việc bình thường. Những văn nhân như anh Điệp hay sĩ diện, có vụ việc này cũng không thấy anh ấy gặp bố của Đại Chính nói ra?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh ấy ư, chỉ biết viết văn thôi, ra khỏi cửa cứ như gỗ như đá!
– Mấy hôm trước có vài người còn nói với tôi nhà văn thì trên trời dưới đất chả có chỗ nào không biết, chị sống với Trang Chi Điệp cuộc sống chắc là phong phú lắm.
– Trời, anh ấy viết sách toàn là bịa, thật ra trong cuộc sống chẳng hiểu cái gì, cuộc sống trong gia đình khô khan lắm. Bà cứ hỏi anh mà xem, ngoài viết văn ra anh ấy còn biết cái gì? Đừng nói so với chủ tịch thành phố, so với một trưởng phòng cũng không bằng, một cái hay che lấp trăm cái dở!
Phu nhân chủ tịch thành phố nói:
– Nhưng tôi có biết viết chuyện đâu, chị cũng không biết viết. Một người chủ tịch thành phố có thể bầu ra, chứ một nhà văn đâu có bầu ra được. Anh ấy là vàng của thành phố chúng ta đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Chao ơi, bà đánh giá anh ấy cao như vậy. Nhưng nhà chị Cảnh Tuyết Ấm kia đã kiện anh ấy, cứ cố tình làm anh ấy hôi thối!
Phu nhân chủ tịch bảo:
– Tôi xin nói với chị, không ai đánh đổ được mình trừ chính mình. Trong thành Tây Kinh không thể không có một Trang Chi Điệp. Kẻ nào muốn đánh đổ Trang Chi Điệp , thì chủ Tịch thành phố cũng không tán thành.
Bà ta vừa lấy khăn lau ở nước trà trên bàn, vừa nói:
– Tôi sẽ nói chuyện này với bố của Đại Chính.
Ngưu Nguyệt Thanh thanh thản trong lòng, song cứ sợ bà vợ ông chủ tịch sẽ quên, nên lại bảo ông chủ tịch không giúp đỡ sẽ có thể gây hậu quả nặng nề. Bà ấy liền bảo:
– Tôi nhớ rồi. Liễu Nguyệt ơi, con vào trong tủ lạnh pha cho chị cả một cốc nước chanh mát.
Liễu Nguyệt bưng nước mát đi ra, nói:
– Chị cả ơi, hôm nay chị bôi bác thầy Điệp ghê quá. Người ta là nhà văn lớn, chị lại coi người ta không đáng giá một xu!
Bà vợ chủ tịch nói:
– Chị cả con đâu có bôi bác thầy Điệp, câu nào chị ấy chẳng khen cơ chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Tôi đã nói từ lâu lắm, kiếp sau có làm thân đàn bà, thì có chết cũng không lấy nhà văn
Bà vợ chủ tịch nói:
– Đấy nhé, chỉ cần chị để lộ tin này, chị xem ở trong thành Tây Kinh có vô khối người định cướp anh ấy cho mà xem!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Ai sẽ lấy anh ấy cơ chứ! Chỉ có thứ đàn bà ngốc nghe như tôi đây hồi ấy đã lấy anh ấy, bây giờ ai muốn lấy, tôi cứ cho họ lấy, tôi mừng tới mức chắp tay lạy Phật.
Liễu Nguyệt liền hỏi:
– Thật không? Có thật không?
Ngưu Nguyệt Thanh trợn mắt nẹt cô ta.
Lúc ăn cơm, Ngưu Nguyệt Thanh cứ khăng khăng không chịu ở lại ăn cơm. Chị còn đưa mặt ra hiệu cho Liễu Nguyệt nói giúp. Liễu Nguyệt cũng đành phải lên tiếng, bảo chị cả lo thầy Điệp ở nhà một mình, hai chị em phải về mau mau nấu cơm cho thầy.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Không nấu cơm cho anh ấy, anh ấy đành phải ra quán ăn. Quán ăn ngoài phố bát đũa không sạch sẽ, ăn vào mắc bệnh thì khốn.
Bà vợ chủ tịch nói:
– Kệ xác anh ấy, mắc bệnh, thì tôi tìm cho chị một anh trưởng phòng mà sống. Chị chẳng đã nói lấy anh ấy chẳng bằng lấy một trưởng phòng là gì.
Ngưu Nguyệt Thanh liền cười. Bà vợ chủ tịch bảo:
– Từ lâu đã nghe nói chị là người vợ thảo hiền. Quả nhiên không sai, vậy thì tôi không giữ nữa. Đại Chính, con ra tiễn bà mối lớn của các con.
Nhưng Đại Chính ở nhà trong gọi Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt hỏi có việc gì, cứ đứng tại chỗ. Ngưu Nguyệt Thanh liền đẩy cô ta đi còn mình đứng ngoài hành lang với bà vợ chủ tịch, vẫn không thấy Liễu Nguyệt ra. Lúc cô ta đi ra, thì bà vợ chủ tịch hỏi:
– Liễu Nguyệt, con làm sao vậy, môi nhợt nhạt ra hả?
Liễu Nguyệt đáp:
– Con có sao đâu ạ?
Đại Chính cũng một bước ba lắc đi ra, sắc mặt đỏ gay, gọi:
– Mẹ ơi, mẹ ơi!
Bà vợ chủ tịch đột nhiên giơ nắm tay gõ vào trán mình, nói với Ngưu Nguyệt Thanh:
– Già rồi, già rồi, mình già tới mức chẳng còn ra làm sao nữa!
Ra đến ngoài phố, thì trời đã nhá nhem tối, Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt cùng đi ra chợ đêm ăn cơm. Liễu Nguyệt hỏi:
– Vậy thì không về nữa, còn thầy Điệp thì sao?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Kệ anh ấy, anh ấy bỏ mặc chị, thì chị cũng không có chỗ cho anh ấy trong trái tim nữa.
Chị mua hai bát vằn thắn, bốn cái bánh nhân thịt. Liễu Nguyệt nói:
– Em ăn một cái bánh nhân thịt là đủ, chị ăn được bao nhiêu?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Ăn không hết, không dám để cho bữa sau được à?
Liễu Nguyệt hiểu ý, nói:
– Em ngốc quá, tại sao lại hỏi những câu thừa thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh đã gõ đũa vào đầu Liễu Nguyệt. Về tới nhà trong phòng khách tối om, chỉ trong phòng sách có điện. Ngưu Nguyệt Thanh đi vào bếp, thấy nồi xoong lạnh ngắt, biết Trang Chi Điệp chưa nấu cơm. Liễu Nguyệt thì đi vào phòng sách, nói với Trang Chi Điệp đã đắp chăn nằm trên ghế da:
– Anh đoán thử bọn em đi đâu nào? Những việc cần làm chúng em đã làm xong.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Thật à?
Liễu Nguyệt đáp:
– Chị cả ngoài miệng nói không đi, nhưng việc cần làm vẫn phải làm.
Trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh gọi:
– Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt! Mồm em dài vừa chứ! em nói với anh ấy cái gì vậy, để anh ấy coi chị là loại đàn bà chẳng ra gì phải không? Viên men để đâu, em tìm cho chị mấy viên, em cũng ăn đi. Tối nay ăn nhiều thịt quá, ban đêm sẽ chướng bụng khó tiêu.
Liễu Nguyệt cười bảo:
– Anh chưa ăn phải không, đem về cho anh hai cái bánh nhân thịt đấy!
Trang Chi Điệp đáp:
– Anh ăn rồi!
Ngưu Nguyệt Thanh lại gọi:
– Liễu Nguyệt, em còn rình ràng gì trong đó, sao không về đi ngủ đi?
Liễu Nguyệt đáp:
– Ngủ đây, ngủ đây.
Thấy Ngưu Nguyệt Thanh đã vào buồng ngủ, liền nói với Trang Chi Điệp:
– Tối nay anh lại định ngủ ở đây à? Trưa nay chị ấy khóc thảm thiết lắm, buổi chiều lại còn đi làm việc, anh phải vào động viên an ủi chị ấy chứ!
Nói xong trở về buồng ngủ của mình. Trang Chi Điệp suy nghĩ rồi bê chăn vào phòng ngủ. Ngưu Nguyệt Thanh đã tắt đèn. Trong bóng đêm, anh cởi quần áo, rồi vào buồng tắm lau rửa nửa dưới người, sau đó mò vào giường. Ngưu Nguyệt Thanh quấn tròn chăn quanh người, anh cứ cố chui vào, rồi nằm sắp lên. Ngưu Nguyệt Thanh không phản kháng, cũng không đón tiếp, anh cứ lặng lẽ làm động tác (tác giả cắt bỏ năm mươi hai chữ).
Trang Chi Điệp hết sức tỏ ra đam mê, cố ý ra vẻ bức xúc, liền gí mồm quết lưỡi chị, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh cứ ngậm chặt môi, hơn nữa đầu lăn bên này bên kia. Trang Chi Điệp phì cười nói:
– Anh kể cho em nghe một câu chuyện, có một anh chàng háu ăn, ăn cơm, trong đĩa thức ăn có rau chân vịt xào với trứng chim cút. Anh ta lấy đũa gắp, trứng chim cút lăn sang bên này, lại gắp tiếp thì trứng lại trượt sang bên kia. Gắp đi gắp lại năm sáu lần vẫn không gắp được, anh ta đâm ra sốt ruột, gạt một cái, trứng văng ra đất, nhấc chân bước lên nhặt, vì cuống quýt giẫm nát cả trứng.
Ngưu Nguyệt Thanh cũng phì cười bảo:
– Vậy thì anh cũng giẫm chết em đi.
Trang Chi Điệp nói:
– Thôi nhé, coi như không có chuyện gì xảy ra, vợ chồng cãi nhau, hễ cứ ngủ như thế này là trời quang mây tạnh.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh đã nghĩ ra rồi chứ, đã có lòng tốt rồi phải không?
Trang Chi Điệp im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh lại nói:
– Nếu tối nay anh không vào, thì quả thật em hoàn toàn thất vọng đối với anh. Anh vào được là tốt, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa, không nhắc tới chuyện cũ. Nhưng em phải rút ra bài học, phải đề phòng anh. Anh phải cắt đứt mọi qua lại với Đường Uyển Nhi. Nếu anh muốn đến nhà cô ta, em sẽ cùng đi, không được em cho phép, cô ta cũng không được đến nhà mình.
Trang Chi Điệp vẫn im lặng, chỉ mó máy. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Hôm nay sao anh hăng thế, em không hứng thú đâu. Anh phải kể chuyện cho em nghe cơ.
Chị đẩy anh xuống. Trong đêm tối, Trang Chi Điệp đực người ra một lúc, anh không có chuyện gì hay mà kể, liền bật điện bảo xem video.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Những cái băng vàng vọt ấy ư?
Trang Chi Điệp đã bật mở máy, lập tức trên màn hình hiện ra những pha loạn xị bát nháo. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Đấy mà là người à? Chẳng khác gì một bày súc vật.
Trang Chi Điệp bảo:
– Trong nhiều gia đình trí thức cao cấp đều có loại băng này dành riêng cho các đôi vợ chồng xem trước khi lên giường, như vậy sẽ tạo ra một không khí cảm hứng. Em thấy thế nào, được chưa?
Ngưu Nguyệt Thanh giục:
– Tắt đi, tắt đi! Đó là chà đạp giày xéo lên con người.
Trang Chi Điệp đành phải tắt máy, trở lại giường (tác giả cắt bỏ ba mươi sáu chữ)
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh và Đường Uyển Nhi cũng như thế này chứ?
Trang Chi Điệp lại im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh vẫn gặng hỏi. Anh đáp:
– Đừng nói những chuyện ấy, muốn chơi thì nói những chuyện chơi em ạ!
Lâu lắm Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, đột nhiên chị bảo:
– Không được, không được. Em không thể nghĩ đến chuyện ấy của các người, hễ nghĩ đến là em thấy buồn nôn.
Trang Chi Điệp dừng tại chỗ, và sau đó lăn xuống, khóc thầm.
– Anh vẫn lấy im lặng đối phó với em sao? Anh cứ tưởng im lặng vậy là xong ư? Trước đây anh đối xử với em như vậy, em đã tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, nhưng lần này không xong đâu! Anh phải kể ra từng sự việc. Anh nói đi, nói rõ cho em xem nào!
Nhưng Trang Chi Điệp cứ trùm chăn nằm ngủ, hơn nữa còn khe khẽ ngáy. Ngưu Nguyệt Thanh liền lật tung chăn, túm chặt cổ áo Trang Chi Điệp lắc mạnh. Chị mắng:
– Anh ngủ à? Anh lại ngủ được à? Anh không coi tôi là người như vậy, thì tôi làm vợ anh cái nỗi gì? Có là chó là mèo đi chăng nữa, thì anh cũng không được tỉnh bơ mà đi ngủ đâu!
Trang Chi Điệp đột nhiên ngồi dậy, gạt mạnh một cái, đẩy Ngưu Nguyệt Thanh ra, bước xuống giường, lại vào phòng sách. Ngưu Nguyệt Thanh liền khóc hu hu. Buồng bên cạnh Liễu Nguyệt đã nghe thấy, biết ngay việc này hoàn toàn do mình gây nên. Song cũng muốn xem xem nước dâng ngập bờ sông thế nào, nhưng khi thấy Ngưu Nguyệt Thanh oà khóc thì trong lòng cũng thấy căng thẳng, liền đi sang khuyên giải. Ngưu Nguyệt Thanh biết ngay Liễu Nguyệt đã nghe được nội dung cãi nhau của hai người, thành thử lại cảm thấy bẽ mặt trước Liễu Nguyệt, liền bất chấp tất cả, nhảy khỏi giường chạy vào phòng khách, giằng luôn quyển sách Trang Chi Điệp đang đọc quẳng xuống đất. Trang Chi Điệp nói:
Bạn đang đọc truyện tại
– Liễu Nguyệt này, em thử xem xem chỉ ta hiền thảo biết chừng nào, quăng sách đi đây này!
Liễu Nguyệt liền giục:
– Thầy Điệp ơi, thầy cầm lấy bút trên bàn, thầy sống nhờ vào cây bút, chị cả đang cơn tức giận, cẩn thận không chị quăng vỡ đấy!
Như thể nghe vậy, ngang nhiên chụp luôn cây bút đập mạnh vào cửa, nói:
– Tôi hiền thảo đập phá đấy! Tôi đập phá để anh biết tôi hiền thảo đấy!
Chị lại bắt đầu mắng Liễu Nguyệt:
– Liễu Nguyệt, cô về phòng cô đi, cô định khuấy rối lên hả?
Liễu Nguyệt hỏi:
– Em khuấy rối cái gì? Em không khuấy rối. Chị có tức giận, chị cứ mắng em đi, em là con hầu là người giúp việc, em không trách chị đâu.
Ngưu Nguyệt Thanh càng điên tiết trở về phòng ngủ khóc rống lên.
Một đêm không yên lành đã qua đi. Ba người thức dậy, ai cũng sưng húp mắt. Liễu Nguyệt nấu cơm xong, bưng cho hai người ăn. Trang Chi Điệp xì xụp ăn xong, Ngưu Nguyệt Thanh không ăn.
Anh giục:
– Ăn đi chứ. Ăn no mới có sức mà trút giận sang anh chứ!
Liễu Nguyệt bảo:
– Thầy Điệp ơi, khi nên nói thì thầy không nói, lúc không nên nói thì thầy lại nói nhiều lời tỉnh táo thế!
Trang Chi Điệp bảo:
– Chỉ tại em đấy Liễu Nguyệt ạ, em đã nói với chị cả, anh và Đường Uyển Nhi chờ em ở cổng trụ sở uỷ ban nhân dân thành phố, vậy thì có gì nào! Anh cứ bảo khi chờ em, hai người đã nói những gì không được hay sao?
Trang Chi Điệp nói:
– Nói tào lao tùy tiện anh nhớ làm gì? Từ nay về sau đã có kinh nghiệm, khi ra khỏi cửa phải mua một cái máy ghi âm mang theo người.
Ngưu Nguyệt Thanh nghe hết từng câu nhưng vẫn im lặng. Trang Chi Điệp giục:
– Ăn đi, ăn xong em và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch thành phố. Việc chính vẫn phải làm. Em sẽ nói với bà vợ ông ấy chuyện vụ kiện, sau đó bảo ông chủ tịch đi gặp viện trưởng và ông Nỷ, bí thư phụ trách chính trị pháp luật. Việc này gấp gáp phải làm trước. Cho dù ông chủ tịch có đi sang thuyết phục thì cũng phải hai ba ngày. Không có thời gian đâu, không được chậm trễ.
Cuối cùng thì Ngưu Nguyệt Thanh đã lên tiếng:
– Bảo em đi nói chuyện với ông bà chủ tịch ư? Bây giờ lại cần đến em hả?
Trang Chi Điệp đáp:
– Đàn bà nói chuyện với đàn bà dễ hơn mà.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em không nói. Anh yêu Cảnh Tuyết Ấm mà, anh yêu đàn bà mà, anh còn sợ đàn bà c cáo trạng hả? Kiện cáo chuyện trai gái, cái tên nghe mới hay làm sao! Anh chẳng phải cũng thường nói, thà chết dưới hoa làm ma cũng đáng đó sao? Toà án xử anh chém đầu thế mới đáng lắm. Em đi nói cái gì? Chồng mình tằng tịu với người đàn bà khác bị lộ tẩy, em lại đi dẹp dư luận ư? Đàn bà như em sao mà rẻ rúng thế? Chẳng còn biết thể diện là gì ư?
Thấy vợ lại nói cái giọng ấy, Trang Chi Điệp liền nín lặng, chờ lúc vợ thở hổn hển, anh liền hỏi:
– Nói xong chưa?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh có lý do thì đi mà nói.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em không đi gặp chủ tịch nói chuyện thì anh cũng không đi. Em bảo anh và Đường Uyển Nhi yêu nhau thì anh yêu Đường Uyển Nhi đấy, yêu đến mức độ nào thì em muốn tưởng tượng thế nào cứ việc đi mà tưởng tượng. Em cũng gọi cả điện cho Chu Mẫn, cũng có thể cùng Chu Mẫn đi mà điều tra!
Nói xong đi ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa rồi, còn quay lại cầm bao thuốc lá thơm trên bàn.
Thế là buổi sáng hôm ấy, Ngưu Nguyệt Thanh không đi làm. Chị nằm trong nhà khóc tới mức đau đớn thảm thiết, tay chân lạnh ngắt hết.
Liễu Nguyệt lúc đầu vào khuyên, bị một trận mắng nhiếc nên thân, lỉnh luôn vào phòng sách, ngồi bần thần nhìn xe cộ và người đi lại trên đường cái qua cửa sổ. Còn ông già kéo cái xe khung sắt kêu lọc cọc, thì cứ cất tiếng rao:
– Đồ nát nào! Đồ nát nào!
Tiếng rao bên đường cái cứ lặp đi lặp lại hơn một tiếng đồng hồ đến não lòng người. Người ở căn hộ bên cạnh sốt tiết lên, mở toang cánh cửa sổ ở đàng sau ra, hét to:
– Lão mua đồng nát kia! Lão mua đồng nát kia!
Ông già ngẩng đầu lên hỏi:
– Ở đây có đồng nát hả?
Người kia chửi xuống:
– Có cái con khỉ!
Ông già không tức giận, vừa kéo xe đi, vừa đọc mấy câu vè:
Nhà văn loại một dựa vào chính giới
Bám theo công chức làm công sai
Nhà văn loại hai chơi vượt rào
Giúp nhà doanh nghiệp soạn quảng cáo
Nhà văn loại ba in ấn lậu
Đổi sách dâm ô lấy tiền tiêu
Nhà văn loại bốn bụng đói meo
Giữ đạo văn chương sống thanh cao
Nhà văn loại năm in thì ngán ngao
Đít mình mình gãi biết làm sao?
Chiều hôm ấy Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đi đến nhà chủ tịch uỷ ban thành phố. Chủ tịch bận đi họp, vợ ông và Đại Chính nhiệt tình đón tiếp hai người, liền tỏ lời xin cưới, bảo ngày này tháng sau. Liễu Nguyệt đến đây không còn là khách nữa, còn phu nhân nhà con lần sau đến thì Liễu Nguyệt sẽ là chủ nhà đứng ra chiêu đãi bà mối lớn. Ngưu Nguyệt Thanh nghe vậy, nét mặt tự nhiên hớn hở. Bà vợ ông chủ tịch lại nói, bố mẹ Liễu Nguyệt không ở trong thành phố, mà gia đình bên ấy lại tốt với Liễu Nguyệt như vậy, thì coi như là gia đình bố mẹ đẻ, đến ngày cưới, theo phong tục gia đình nhà gái phải sắm đồ cưới, xe đón dâu sẽ sang bên ấy đón cô dâu.
Trong bụng Ngưu Nguyệt Thanh còn đang băn khoăn, nhưng ngoài miệng thì tươi cười đáp đương nhiên, đương nhiên là như thế. Bà vợ ông chủ tịch liền vui vẻ:
– Đương nhiên như thế thật sao? Anh chị đã là người làm mối, lại còn phải bỏ tiền sắm đồ cưới, vậy chẳng phải để người ta chê cười gia đình chúng tôi hay sao? Không cần anh chị bỏ một xu vào đồ cưới. Đại Chính sai người đưa đồ cưới sang trước, đến hôm ấy sẽ khiêng về cho đẹp mặt.
Ngưu Nguyệt Thanh liền vui vẻ đáp:
– Cho dù Đại Chính khiêng đồ cưới sang trước, thì chúng tôi cũng không để Liễu Nguyệt ra đi với hai bàn tay không! Bên này đã suy nghĩ chu đáo như vậy, đã dành cho chúng tôi thể diện lớn, tôi và Trang Chi Điệp có mong cũng chẳng được vĩnh viễn làm gia đình mẹ đẻ của Liễu Nguyệt.
Hai người đàn bà đã nói chuyện với nhau bằng quan hệ thông gia, toàn là công việc cần phải ra tay sắm sửa của đàn bà, đại loại như mua sắm những đồ đạc dụng cụ gì, kiểu dáng ra sao, màu sắc thế nào, chiêu đãi những bạn bè thân thích nào, chiêu đãi ở đâu, mỗi mâm giá bao nhiêu, ai làm phù dâu, ai đứng ra điều khiển lễ cưới, ai làm chủ đám cưới…Cứ thế kể lể ra, bàn hết một buổi chiều. Cuối cùng Ngưu Nguyệt Thanh mới vô tình nói ra mục đích chủ yếu nhất của buổi gặp gỡ hôm nay. Chị kể lại tường tận nguyên nhân của vụ kiện, nét mặt nhăn nhó ca thán những nỗi khổ đã phải chịu đựng từ khi có vụ kiện đến giờ, liền nhấn đi nhấn lại quả thật bế tắc không có lối ra mới tìm đến cầu xin chủ tịch cứu giúp. Khi nói những lời này, Ngưu Nguyệt Thanh không nhìn vào mặt phu nhân chủ tịch, nhịp độ rất nhanh, nói qua rồi lại cảm thấy lộn xộn, liền nhắc lại. Trong bụng thầm nghĩ, mình đã muối mặt, không dám nhìn vào nét mặt bà ấy, nếu nhìn thấy bà ấy tỏ ra khó xử trên nét mặt, mình sẽ không nói tiếp được, chờ khi mình nói một mạch cho hết sự việc, nếu bà ấy trả lời nước đôi, thì mình sẽ lập tức đứng dậy ra về.
Cuối cùng chị đã nói xong, mặt đỏ bừng bừng, lại cất tiếng:
– Chà chà, tôi đã nói với bà những gì nhỉ, anh Điệp dặn tôi, chớ có nói việc này trước mặt bà, không hiểu sao tôi lại nói ra? Chuyện này xấu mặt lắm, bên ngoài họ xôn xao bàn tán về anh Điệp, anh ấy suốt ngày buồn bực đứng ngồi không yên. Tôi nói điều này ra với bà, có lẽ ông bà cũng sẽ chê cười anh ấy!
Nhưng phu nhân chủ tịch lại cười bảo:
– Chuyện ấy có gì đâu phải xấu hổ, kiện cáo là việc bình thường. Những văn nhân như anh Điệp hay sĩ diện, có vụ việc này cũng không thấy anh ấy gặp bố của Đại Chính nói ra?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Anh ấy ư, chỉ biết viết văn thôi, ra khỏi cửa cứ như gỗ như đá!
– Mấy hôm trước có vài người còn nói với tôi nhà văn thì trên trời dưới đất chả có chỗ nào không biết, chị sống với Trang Chi Điệp cuộc sống chắc là phong phú lắm.
– Trời, anh ấy viết sách toàn là bịa, thật ra trong cuộc sống chẳng hiểu cái gì, cuộc sống trong gia đình khô khan lắm. Bà cứ hỏi anh mà xem, ngoài viết văn ra anh ấy còn biết cái gì? Đừng nói so với chủ tịch thành phố, so với một trưởng phòng cũng không bằng, một cái hay che lấp trăm cái dở!
Phu nhân chủ tịch thành phố nói:
– Nhưng tôi có biết viết chuyện đâu, chị cũng không biết viết. Một người chủ tịch thành phố có thể bầu ra, chứ một nhà văn đâu có bầu ra được. Anh ấy là vàng của thành phố chúng ta đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Chao ơi, bà đánh giá anh ấy cao như vậy. Nhưng nhà chị Cảnh Tuyết Ấm kia đã kiện anh ấy, cứ cố tình làm anh ấy hôi thối!
Phu nhân chủ tịch bảo:
– Tôi xin nói với chị, không ai đánh đổ được mình trừ chính mình. Trong thành Tây Kinh không thể không có một Trang Chi Điệp. Kẻ nào muốn đánh đổ Trang Chi Điệp , thì chủ Tịch thành phố cũng không tán thành.
Bà ta vừa lấy khăn lau ở nước trà trên bàn, vừa nói:
– Tôi sẽ nói chuyện này với bố của Đại Chính.
Ngưu Nguyệt Thanh thanh thản trong lòng, song cứ sợ bà vợ ông chủ tịch sẽ quên, nên lại bảo ông chủ tịch không giúp đỡ sẽ có thể gây hậu quả nặng nề. Bà ấy liền bảo:
– Tôi nhớ rồi. Liễu Nguyệt ơi, con vào trong tủ lạnh pha cho chị cả một cốc nước chanh mát.
Liễu Nguyệt bưng nước mát đi ra, nói:
– Chị cả ơi, hôm nay chị bôi bác thầy Điệp ghê quá. Người ta là nhà văn lớn, chị lại coi người ta không đáng giá một xu!
Bà vợ chủ tịch nói:
– Chị cả con đâu có bôi bác thầy Điệp, câu nào chị ấy chẳng khen cơ chứ!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Tôi đã nói từ lâu lắm, kiếp sau có làm thân đàn bà, thì có chết cũng không lấy nhà văn
Bà vợ chủ tịch nói:
– Đấy nhé, chỉ cần chị để lộ tin này, chị xem ở trong thành Tây Kinh có vô khối người định cướp anh ấy cho mà xem!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Ai sẽ lấy anh ấy cơ chứ! Chỉ có thứ đàn bà ngốc nghe như tôi đây hồi ấy đã lấy anh ấy, bây giờ ai muốn lấy, tôi cứ cho họ lấy, tôi mừng tới mức chắp tay lạy Phật.
Liễu Nguyệt liền hỏi:
– Thật không? Có thật không?
Ngưu Nguyệt Thanh trợn mắt nẹt cô ta.
Lúc ăn cơm, Ngưu Nguyệt Thanh cứ khăng khăng không chịu ở lại ăn cơm. Chị còn đưa mặt ra hiệu cho Liễu Nguyệt nói giúp. Liễu Nguyệt cũng đành phải lên tiếng, bảo chị cả lo thầy Điệp ở nhà một mình, hai chị em phải về mau mau nấu cơm cho thầy.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Không nấu cơm cho anh ấy, anh ấy đành phải ra quán ăn. Quán ăn ngoài phố bát đũa không sạch sẽ, ăn vào mắc bệnh thì khốn.
Bà vợ chủ tịch nói:
– Kệ xác anh ấy, mắc bệnh, thì tôi tìm cho chị một anh trưởng phòng mà sống. Chị chẳng đã nói lấy anh ấy chẳng bằng lấy một trưởng phòng là gì.
Ngưu Nguyệt Thanh liền cười. Bà vợ chủ tịch bảo:
– Từ lâu đã nghe nói chị là người vợ thảo hiền. Quả nhiên không sai, vậy thì tôi không giữ nữa. Đại Chính, con ra tiễn bà mối lớn của các con.
Nhưng Đại Chính ở nhà trong gọi Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt hỏi có việc gì, cứ đứng tại chỗ. Ngưu Nguyệt Thanh liền đẩy cô ta đi còn mình đứng ngoài hành lang với bà vợ chủ tịch, vẫn không thấy Liễu Nguyệt ra. Lúc cô ta đi ra, thì bà vợ chủ tịch hỏi:
– Liễu Nguyệt, con làm sao vậy, môi nhợt nhạt ra hả?
Liễu Nguyệt đáp:
– Con có sao đâu ạ?
Đại Chính cũng một bước ba lắc đi ra, sắc mặt đỏ gay, gọi:
– Mẹ ơi, mẹ ơi!
Bà vợ chủ tịch đột nhiên giơ nắm tay gõ vào trán mình, nói với Ngưu Nguyệt Thanh:
– Già rồi, già rồi, mình già tới mức chẳng còn ra làm sao nữa!
Ra đến ngoài phố, thì trời đã nhá nhem tối, Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt cùng đi ra chợ đêm ăn cơm. Liễu Nguyệt hỏi:
– Vậy thì không về nữa, còn thầy Điệp thì sao?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Kệ anh ấy, anh ấy bỏ mặc chị, thì chị cũng không có chỗ cho anh ấy trong trái tim nữa.
Chị mua hai bát vằn thắn, bốn cái bánh nhân thịt. Liễu Nguyệt nói:
– Em ăn một cái bánh nhân thịt là đủ, chị ăn được bao nhiêu?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
– Ăn không hết, không dám để cho bữa sau được à?
Liễu Nguyệt hiểu ý, nói:
– Em ngốc quá, tại sao lại hỏi những câu thừa thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh đã gõ đũa vào đầu Liễu Nguyệt. Về tới nhà trong phòng khách tối om, chỉ trong phòng sách có điện. Ngưu Nguyệt Thanh đi vào bếp, thấy nồi xoong lạnh ngắt, biết Trang Chi Điệp chưa nấu cơm. Liễu Nguyệt thì đi vào phòng sách, nói với Trang Chi Điệp đã đắp chăn nằm trên ghế da:
– Anh đoán thử bọn em đi đâu nào? Những việc cần làm chúng em đã làm xong.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Thật à?
Liễu Nguyệt đáp:
– Chị cả ngoài miệng nói không đi, nhưng việc cần làm vẫn phải làm.
Trong phòng khách, Ngưu Nguyệt Thanh gọi:
– Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt! Mồm em dài vừa chứ! em nói với anh ấy cái gì vậy, để anh ấy coi chị là loại đàn bà chẳng ra gì phải không? Viên men để đâu, em tìm cho chị mấy viên, em cũng ăn đi. Tối nay ăn nhiều thịt quá, ban đêm sẽ chướng bụng khó tiêu.
Liễu Nguyệt cười bảo:
– Anh chưa ăn phải không, đem về cho anh hai cái bánh nhân thịt đấy!
Trang Chi Điệp đáp:
– Anh ăn rồi!
Ngưu Nguyệt Thanh lại gọi:
– Liễu Nguyệt, em còn rình ràng gì trong đó, sao không về đi ngủ đi?
Liễu Nguyệt đáp:
– Ngủ đây, ngủ đây.
Thấy Ngưu Nguyệt Thanh đã vào buồng ngủ, liền nói với Trang Chi Điệp:
– Tối nay anh lại định ngủ ở đây à? Trưa nay chị ấy khóc thảm thiết lắm, buổi chiều lại còn đi làm việc, anh phải vào động viên an ủi chị ấy chứ!
Nói xong trở về buồng ngủ của mình. Trang Chi Điệp suy nghĩ rồi bê chăn vào phòng ngủ. Ngưu Nguyệt Thanh đã tắt đèn. Trong bóng đêm, anh cởi quần áo, rồi vào buồng tắm lau rửa nửa dưới người, sau đó mò vào giường. Ngưu Nguyệt Thanh quấn tròn chăn quanh người, anh cứ cố chui vào, rồi nằm sắp lên. Ngưu Nguyệt Thanh không phản kháng, cũng không đón tiếp, anh cứ lặng lẽ làm động tác (tác giả cắt bỏ năm mươi hai chữ).
Trang Chi Điệp hết sức tỏ ra đam mê, cố ý ra vẻ bức xúc, liền gí mồm quết lưỡi chị, nhưng Ngưu Nguyệt Thanh cứ ngậm chặt môi, hơn nữa đầu lăn bên này bên kia. Trang Chi Điệp phì cười nói:
– Anh kể cho em nghe một câu chuyện, có một anh chàng háu ăn, ăn cơm, trong đĩa thức ăn có rau chân vịt xào với trứng chim cút. Anh ta lấy đũa gắp, trứng chim cút lăn sang bên này, lại gắp tiếp thì trứng lại trượt sang bên kia. Gắp đi gắp lại năm sáu lần vẫn không gắp được, anh ta đâm ra sốt ruột, gạt một cái, trứng văng ra đất, nhấc chân bước lên nhặt, vì cuống quýt giẫm nát cả trứng.
Ngưu Nguyệt Thanh cũng phì cười bảo:
– Vậy thì anh cũng giẫm chết em đi.
Trang Chi Điệp nói:
– Thôi nhé, coi như không có chuyện gì xảy ra, vợ chồng cãi nhau, hễ cứ ngủ như thế này là trời quang mây tạnh.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh đã nghĩ ra rồi chứ, đã có lòng tốt rồi phải không?
Trang Chi Điệp im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh lại nói:
– Nếu tối nay anh không vào, thì quả thật em hoàn toàn thất vọng đối với anh. Anh vào được là tốt, em có thể tha thứ cho anh một lần nữa, không nhắc tới chuyện cũ. Nhưng em phải rút ra bài học, phải đề phòng anh. Anh phải cắt đứt mọi qua lại với Đường Uyển Nhi. Nếu anh muốn đến nhà cô ta, em sẽ cùng đi, không được em cho phép, cô ta cũng không được đến nhà mình.
Trang Chi Điệp vẫn im lặng, chỉ mó máy. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Hôm nay sao anh hăng thế, em không hứng thú đâu. Anh phải kể chuyện cho em nghe cơ.
Chị đẩy anh xuống. Trong đêm tối, Trang Chi Điệp đực người ra một lúc, anh không có chuyện gì hay mà kể, liền bật điện bảo xem video.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Những cái băng vàng vọt ấy ư?
Trang Chi Điệp đã bật mở máy, lập tức trên màn hình hiện ra những pha loạn xị bát nháo. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Đấy mà là người à? Chẳng khác gì một bày súc vật.
Trang Chi Điệp bảo:
– Trong nhiều gia đình trí thức cao cấp đều có loại băng này dành riêng cho các đôi vợ chồng xem trước khi lên giường, như vậy sẽ tạo ra một không khí cảm hứng. Em thấy thế nào, được chưa?
Ngưu Nguyệt Thanh giục:
– Tắt đi, tắt đi! Đó là chà đạp giày xéo lên con người.
Trang Chi Điệp đành phải tắt máy, trở lại giường (tác giả cắt bỏ ba mươi sáu chữ)
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Anh và Đường Uyển Nhi cũng như thế này chứ?
Trang Chi Điệp lại im lặng. Ngưu Nguyệt Thanh vẫn gặng hỏi. Anh đáp:
– Đừng nói những chuyện ấy, muốn chơi thì nói những chuyện chơi em ạ!
Lâu lắm Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, đột nhiên chị bảo:
– Không được, không được. Em không thể nghĩ đến chuyện ấy của các người, hễ nghĩ đến là em thấy buồn nôn.
Trang Chi Điệp dừng tại chỗ, và sau đó lăn xuống, khóc thầm.
/67
|