Thấm thóat đã đến gần ngày mở phiên toà, những người bị cáo trao đổi cho nhau xem bản tường trình gỡ tội, sau đó cùng các luật sư nghiên cứu những vấn đề đối phương có thể đột nhiên nêu ra trong quá trình đối đáp tranh luận và lại chuẩn bị ứng phó với từng vấn đề. Mãi đến ngày cuối cùng trước khi ra toà, Chung Duy Hiền còn sai Chu Mẫn đưa bản tường trình đã qua bốn lần sửa chữa của ông để Trang Chi Điệp xem lại. Trang Chi Điệp liền gửi đi một chai rượu an thần, bảo ông già đừng suy nghĩ điều gì nữa, cứ uống vài chén thuốc, ngủ một giấc ngon lành. Chu Mẫn bảo ông Hiền đã xài vô khối thuốc an thần, hơn một năm nay, ông thường kêu mất ngủ, hoàn toàn dựa vào thuốc an thần. Mấy hôm nay sắc mặt ông nhợt nhạt, lên một lần cầu thang, mồ hôi trộm vã ra như tắm, phải nghỉ mấy lần. Ngưu Nguyệt Thanh liền đi tới bảo:
– Chu Mẫn này, ngày mai cậu phải tươi tỉnh vào, râu cũng cạo đi, phải áp đảo đối phương trước về mặt khí thế mới được.
Chu Mẫn đáp:
– Chị mặc cho thầy Điệp quần áo gì?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
Bạn đang đọc truyện tại
– Anh ấy đã có một bộ com lê mới, chưa có cà vạt mới, chiều nay chị bảo Liễu Nguyệt đi mua một cái màu đỏ tươi.
Trang Chi Điệp gạt đi:
– Thôi, thôi, có phải đi nhận giải thưởng Nobel đâu?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Anh cứ coi như đi nhận giải thưởng, để cho con mụ họ Cảnh mở mắt ra mà nhìn, ngày xưa không lấy anh là một điều đáng tiếc. Ngày mai em đi, Liễu Nguyệt và Đường Uyển Nhi đều bảo sẽ đi theo. Em còn bảo cho vợ Uông Hy Miên và Hạ Tiệp cùng đi, mặc quần áo đẹp nhất vào, một là để các anh bạo dạn lên, hai là cũng để các quan toà nhìn thấy vợ và bạn của Trang Chi Điệp đều là người đẹp như tiên, người nào cũng hơn hẳn con người họ Cảnh kia, chị ta không được tự tỏ ra đa tình, cứ tưởng mình là một bông hoa, anh yêu chị ta là tự hạ thấp mình.
Trang Chi Điệp chán ngán vung tay bảo Chu Mẫn đi nghỉ, bảo Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ, liền gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, bảo anh ấy đến bói cho một quẻ
Sau khi Mạnh Vân Phòng đến, hai người vào phòng sách đóng cửa thì thầm với nhau. Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đợi hai người ra, hỏi kết quả chờ đến mười một giờ ba mươi phút, vẫn chưa ra, liền giục nhau đi ngủ, rồi ai về buồng người đó. Ở trong phòng sách, Mạnh Vân Phòng nhìn đồng hồ đã mười hai giờ đúng, lúc hai khí âm dương giao nhau, đã đốt một nén nhang, bảo Trang Chi Điệp nín hơi tĩnh khí, úp tay vào nhau nắm một bó cỏ thi (còn gọi là cỏ răng cưa) một lúc, rồi chia tay thành đống, tính ra sáu nét hào tạo thành một quẻ khôn thầy địa thuỷ, lẩm bẩm đọc và vẽ đi viết lại. Trang Chi Điệp nhìn vào thấy trên đó viết:
Giờ Bính Dần, Kỷ Dậu, Đinh Dậu, Canh Tý
Sáu thần
—bố mẹ dậu kim – ứng…con cháu dậu kim – Thế Thanh long. . Anh em hợi thuỷ – thế tài hợi thuỷ – Huyền vu. . Quan quỷ Sửu thổ …. Anh em sửu thổ – Bạch hổ …. Thê tài Ngọ hoả …. Thế – quan quỷ mão mộc – Ứng đằng xà …quan quỷ thìn thô. . Động – Bố mẹ kỷ hoả – Câu trần. – Con cháu Dần mộc…Anh em mùi thổ – Chu tước.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Quẻ này quả thật hơi kỳ quặc.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Lành hay dữ? Tốt hay xấu?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Tốt thì tốt đấy. Quẻ thầy địa thuỷ thì “một dương mà quấn năm âm, có hình tượng oai phong của vị đại tướng, do đó có hoạ tranh giành nhau, phía bị cáo bên này, tuy anh đứng thứ hai, nhưng đòi hỏi anh phải đứng ra cầm cờ. Ngũ hào quân vị, thì anh em hợi thuỷ chiếm chỗ, lại là thê tài, cho nên có nỗi lo hao tốn tiền của. Nhị báo quan quỷ, thì ứng với ý nhiều tai hoạ. Điều này chứng tỏ giai đoạn này anh gặp nhiều tai nạn, hay là tai họa vẫn tiếp tục thế nhỉ? Để tôi xem lại. Vì chuyện văn chương dẫn đến kiện cáo văn chương là hoạ, dương khí quá thịnh. Phần nhiều là còn phải tốn sức. Quẻ khôn là âm, là tiểu nhân là đàn bà, là tây nam, tứ trụ lại tranh cướp nhau để sống, e rằng hướng tây nam còn có chuyện lo lắng chưa yên.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Như vậy có nghĩa là phiên toà ngày mai còn phiền phức phải không?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Khôn là có ý dơ ra duỗi ra, cũng có ý thuận, đúng như con ngựa cái, thích phóng ngược gió, nhưng tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần ung dung làm theo chính nghĩa, thì sẽ tốt lành. Xem ý thì ngày mai mở phiên toà, tuy không thể hoàn toàn loại bỏ tai họa, nhưng chỉ cần kiên trì lẽ phải, lại khôn khéo ứng xử, thì sẽ suôn sẻ tất cả mà giành phần thắng.
Nói xong nhớ lại cái gì đó, liền đưa tay móc túi, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, giở ra, bên trong có một tờ giấy máu đỏ, bảo Trang Chi Điệp bỏ vào túi áp sát người. Trang Chi Điệp không hiểu, hỏi cái gì, Mạnh Vân Phòng mới nói, trong thị dân Tây Kinh có một thói quen, khi có chuyện, trong người có mảnh giấy máu kinh nguyệt của con gái trinh tiết, thì sẽ tránh được ma tà, anh đã có ý chuẩn bị trước cho Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp bảo:
– Tôi không cần, anh lại hại cô bé nào vậy? Anh có được giấy máu này đâu có phải còn là kinh nguyệt của lọai gái tân cơ chứ?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Anh nói oan cho tôi rồi đó! Hiện giờ các cô gái chưa kết hôn, chẳng cô nào dám bảo đảm là gái tơ, nhưng màu này của gái tơ thật đấy. Nói thật với anh, hôm qua tôi đến am ni cô gặp Tuệ Minh, chị ấy đi xách nước, tôi phát hiện dưới gầm giường có một cục giấy máu, biết là chị ấy đang thay giấy đệm lót thời kỳ có kinh ở trong nhà, thấy tôi đi vào, không kịp vứt di, mà quăng xuống gầm giường. Lúc ấy tôi nghĩ anh sắp sửa ra hầu toà, đã len lén xé lấy một mảnh. Người đàn bà khác có trong trắng hay không, tôi không dám cả quyết, song với Tuệ Minh, thì tỉ lệ trong trắng cao hơn nhiều. Tuy tôi hoài nghi chị ấy có quan hệ tốt với Hoàng Đức Phúc song cũng không đến nỗi để cho Hoàng Đức Phúc làm hư hỏng thân phận của mình đâu! Huống hồ Tuệ Minh là người đàn bà thuộc loại dịu ngọt kín đáo biết giữ mình cẩn thận, giấy máu của chị ấy chỉ có khí tốt lành, chứ không có khí xấu độc.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Dịu dàng kín đáo, biết giữ mình cẩn thận ư? Từ này hay đấy!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đàn bà có nhiều loại, lọai thì đanh đá cứng rắn, loại thì trắng trẻo nuột nà, loại thì bủng beo béo bệu, loại thì đen gầy thô kệch, Đường Uyển Nhi thuộc loại trắng trẻo nuột nà, nếu cô ấy là gái tân, thì máu của cô ấy tốt.
Trang Chi Điệp thuận tay bỏ luôn mẩu giấy máu vào túi áo, Mạnh Vân Phòng lại bảo:
– Anh chưa ra toà bao giờ, xem xét xử trong phim có vẻ khủng khiếp lắm, thật ra toà án địa phương đơn giản nhiều, toà dân sự càng đơn giản hơn nữa. Trong một cái phòng nhỏ, phía trước kê ba cái bàn, chánh án ngồi ở giữa, thẩm phán ngồi ở hai bên. Bàn ở hai bên có thư ký, bàn dọc tiếp theo là luật sư, sau đó kê hai hàng ghế gỗ dài trong phòng, bị cáo ngồi bên này, nguyên cáo ngồi bên kia, giống như họp thông thường, chẳng có gì đáng sợ. Anh đã hiểu rồi cứ yên tâm mà đi, tôi ở nhà cố gắng niệm chú phát khí công cho anh.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi định nói với anh, tôi không muốn đi, tôi tìm anh đến, chủ yếu là bảo anh đi thay tôi.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
– Bảo tôi đi thay à? Đâu có được. Muốn thay thế trên phiên toà phải được toà án đồng ý, lại còn phải điền bản thay thế.
Trang Chi Điệp nói:
– Ban ngày tôi đã hỏi thẩm phán Tư Mã Cung qua điện thoại về chuyện này, đầu tiên ông ấy khó xử, sau đó đã đồng ý, bảo sáng ngày mai tôi sẽ viết một giấy uỷ quyền đưa cho anh là người thay thế mang đi cũng được. Nói thật, tôi không muốn gặp mặt Cảnh Tuyết Ấm ở đấy. Chuyện này tôi chưa nói với ai, tôi sợ bọn họ đến ép tôi đi. Đêm nay anh khỏi phải về nhà, chúng mình kê giường ngủ chung với nhau ở đây, anh cũng có thể đọc cho quen bản đối đáp biện hộ của tôi.
Mạnh Vân Phòng bảo:
– Kiếp này anh đã tóm chặt tôi, kiếp trước chắc chắn mắc nợ anh gì rồi. – Đột nhiên kêu lên – Ái chà, bây giờ tôi mới rõ những hàm ý của quẻ ấy, trong quẻ nói có hình tượng oai phong của đại tướng, vị đại tướng ấy không phải anh mà là tôi!
Trang Chi Điệp nói:
– Như vậy có nghĩa là số phận của anh đã định sẵn, vậy thì tôi khỏi lo chuyện anh nữa!
Hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Trang Chi Điệp đã thức dậy, dặn dò Mạnh Vân Phòng mấy câu rồi một mình lẳng lặng ra khỏi cửa. Người trên đường phố còn vắng, các bà già quét dọn vệ sinh, tung chổi quét soàn soạt, mặt đường bụi tung lên mù mịt, có ông già tập chạy thể dục, vừa chạy, vừa cầm cái radio nhỏ nghe tin tức. Trang Chi Điệp chưa bao giờ dậy sớm thế này, cũng chẳng biết đi đâu, đi qua một ngõ phố nhỏ, ngõ phố này vốn là nơi chuyên thêu gấm trướng, ngày thường không có xe qua lại, từng sợi dây thép căng ra treo đầy bức gấm các màu, là một thắng cảnh đặc biệt của thành phố. Trang Chi Điệp một là đã lâu lắm không đi qua đây, hai là đi dạo bước đến đây rồi, cũng nảy ra ý nghĩ: nếu thắng kiện, bảo Chu Mẫn lấy danh nghĩa cá nhân tặng toà án một bức. Trang Chi Điệp đi vào trong phố, nhưng không thấy một bức nào treo lên, mà mới có các tấm bỉên cửa hàng thay vào như “cửa hàng làm đồ quảng cáo”, “cửa hàng làm cạc visit”, dân phố đã thức dậy đang xôn xao treo các loại mẫu quảng cáo trên địa phận và không gian của mình. Trang Chi Điệp cảm thấy lạ lùng, liền hỏi một người đàn ông:
– Tại sao phố này không thêu gấm trướng nữa hả anh?
Người đàn ông trả lời:
– Anh chưa nghe bài hát “Đi theo cảm giác” à? Những năm trước đây hội họp nhiều, có hội họp tất sẽ ban phát trao tặng gấm trướng, cả phố này chúng tôi nhờ làm gấm trướng kiếm ăn. Bây giờ đi vào làm kinh tế, buôn bán cờ quạt gấm trướng không ăn tua nữa, tiêu điều lắm, nhưng đâu đâu cũng trỉên khai chiến dịch quảng cáo, người người ra khỏi cửa đều quan tâm đến cạc visit, không ngờ thay đổi đi một cái, làm ăn của chúng tôi so với trước kia thu nhập đã gấp mười lần.
Trang Chi Điệp cứ ồ ồ rối rít, liền rẽ sang một phố khác. Vừa đi được chục bước thì chị Lưu dắt con bò sữa đang đi đến trước mặt. Trang Chi Điệp liền bú sữa bò tươi tại chỗ, nhưng không cho chị Lưu dắt bò mà tự mình dắt đi. chị Lưu hỏi:
– Tại sao anh lại dắt bò thế? Để người ta nhìn thấy không cười tôi thì cũng mắng tôi không biết thế nào là cao thấp sang hèn ư?
Trang Chi Điệp đáp:
– Hôm nay tôi rỗi, chị cứ để tôi dắt, tôi đã uống sữa của con bò này một năm, tôi nên dắt nó chứ!
– Chu Mẫn này, ngày mai cậu phải tươi tỉnh vào, râu cũng cạo đi, phải áp đảo đối phương trước về mặt khí thế mới được.
Chu Mẫn đáp:
– Chị mặc cho thầy Điệp quần áo gì?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
Bạn đang đọc truyện tại
– Anh ấy đã có một bộ com lê mới, chưa có cà vạt mới, chiều nay chị bảo Liễu Nguyệt đi mua một cái màu đỏ tươi.
Trang Chi Điệp gạt đi:
– Thôi, thôi, có phải đi nhận giải thưởng Nobel đâu?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Anh cứ coi như đi nhận giải thưởng, để cho con mụ họ Cảnh mở mắt ra mà nhìn, ngày xưa không lấy anh là một điều đáng tiếc. Ngày mai em đi, Liễu Nguyệt và Đường Uyển Nhi đều bảo sẽ đi theo. Em còn bảo cho vợ Uông Hy Miên và Hạ Tiệp cùng đi, mặc quần áo đẹp nhất vào, một là để các anh bạo dạn lên, hai là cũng để các quan toà nhìn thấy vợ và bạn của Trang Chi Điệp đều là người đẹp như tiên, người nào cũng hơn hẳn con người họ Cảnh kia, chị ta không được tự tỏ ra đa tình, cứ tưởng mình là một bông hoa, anh yêu chị ta là tự hạ thấp mình.
Trang Chi Điệp chán ngán vung tay bảo Chu Mẫn đi nghỉ, bảo Ngưu Nguyệt Thanh cũng đi ngủ, liền gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, bảo anh ấy đến bói cho một quẻ
Sau khi Mạnh Vân Phòng đến, hai người vào phòng sách đóng cửa thì thầm với nhau. Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt đợi hai người ra, hỏi kết quả chờ đến mười một giờ ba mươi phút, vẫn chưa ra, liền giục nhau đi ngủ, rồi ai về buồng người đó. Ở trong phòng sách, Mạnh Vân Phòng nhìn đồng hồ đã mười hai giờ đúng, lúc hai khí âm dương giao nhau, đã đốt một nén nhang, bảo Trang Chi Điệp nín hơi tĩnh khí, úp tay vào nhau nắm một bó cỏ thi (còn gọi là cỏ răng cưa) một lúc, rồi chia tay thành đống, tính ra sáu nét hào tạo thành một quẻ khôn thầy địa thuỷ, lẩm bẩm đọc và vẽ đi viết lại. Trang Chi Điệp nhìn vào thấy trên đó viết:
Giờ Bính Dần, Kỷ Dậu, Đinh Dậu, Canh Tý
Sáu thần
—bố mẹ dậu kim – ứng…con cháu dậu kim – Thế Thanh long. . Anh em hợi thuỷ – thế tài hợi thuỷ – Huyền vu. . Quan quỷ Sửu thổ …. Anh em sửu thổ – Bạch hổ …. Thê tài Ngọ hoả …. Thế – quan quỷ mão mộc – Ứng đằng xà …quan quỷ thìn thô. . Động – Bố mẹ kỷ hoả – Câu trần. – Con cháu Dần mộc…Anh em mùi thổ – Chu tước.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Quẻ này quả thật hơi kỳ quặc.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Lành hay dữ? Tốt hay xấu?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Tốt thì tốt đấy. Quẻ thầy địa thuỷ thì “một dương mà quấn năm âm, có hình tượng oai phong của vị đại tướng, do đó có hoạ tranh giành nhau, phía bị cáo bên này, tuy anh đứng thứ hai, nhưng đòi hỏi anh phải đứng ra cầm cờ. Ngũ hào quân vị, thì anh em hợi thuỷ chiếm chỗ, lại là thê tài, cho nên có nỗi lo hao tốn tiền của. Nhị báo quan quỷ, thì ứng với ý nhiều tai hoạ. Điều này chứng tỏ giai đoạn này anh gặp nhiều tai nạn, hay là tai họa vẫn tiếp tục thế nhỉ? Để tôi xem lại. Vì chuyện văn chương dẫn đến kiện cáo văn chương là hoạ, dương khí quá thịnh. Phần nhiều là còn phải tốn sức. Quẻ khôn là âm, là tiểu nhân là đàn bà, là tây nam, tứ trụ lại tranh cướp nhau để sống, e rằng hướng tây nam còn có chuyện lo lắng chưa yên.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Như vậy có nghĩa là phiên toà ngày mai còn phiền phức phải không?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Khôn là có ý dơ ra duỗi ra, cũng có ý thuận, đúng như con ngựa cái, thích phóng ngược gió, nhưng tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần ung dung làm theo chính nghĩa, thì sẽ tốt lành. Xem ý thì ngày mai mở phiên toà, tuy không thể hoàn toàn loại bỏ tai họa, nhưng chỉ cần kiên trì lẽ phải, lại khôn khéo ứng xử, thì sẽ suôn sẻ tất cả mà giành phần thắng.
Nói xong nhớ lại cái gì đó, liền đưa tay móc túi, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, giở ra, bên trong có một tờ giấy máu đỏ, bảo Trang Chi Điệp bỏ vào túi áp sát người. Trang Chi Điệp không hiểu, hỏi cái gì, Mạnh Vân Phòng mới nói, trong thị dân Tây Kinh có một thói quen, khi có chuyện, trong người có mảnh giấy máu kinh nguyệt của con gái trinh tiết, thì sẽ tránh được ma tà, anh đã có ý chuẩn bị trước cho Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp bảo:
– Tôi không cần, anh lại hại cô bé nào vậy? Anh có được giấy máu này đâu có phải còn là kinh nguyệt của lọai gái tân cơ chứ?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Anh nói oan cho tôi rồi đó! Hiện giờ các cô gái chưa kết hôn, chẳng cô nào dám bảo đảm là gái tơ, nhưng màu này của gái tơ thật đấy. Nói thật với anh, hôm qua tôi đến am ni cô gặp Tuệ Minh, chị ấy đi xách nước, tôi phát hiện dưới gầm giường có một cục giấy máu, biết là chị ấy đang thay giấy đệm lót thời kỳ có kinh ở trong nhà, thấy tôi đi vào, không kịp vứt di, mà quăng xuống gầm giường. Lúc ấy tôi nghĩ anh sắp sửa ra hầu toà, đã len lén xé lấy một mảnh. Người đàn bà khác có trong trắng hay không, tôi không dám cả quyết, song với Tuệ Minh, thì tỉ lệ trong trắng cao hơn nhiều. Tuy tôi hoài nghi chị ấy có quan hệ tốt với Hoàng Đức Phúc song cũng không đến nỗi để cho Hoàng Đức Phúc làm hư hỏng thân phận của mình đâu! Huống hồ Tuệ Minh là người đàn bà thuộc loại dịu ngọt kín đáo biết giữ mình cẩn thận, giấy máu của chị ấy chỉ có khí tốt lành, chứ không có khí xấu độc.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Dịu dàng kín đáo, biết giữ mình cẩn thận ư? Từ này hay đấy!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Đàn bà có nhiều loại, lọai thì đanh đá cứng rắn, loại thì trắng trẻo nuột nà, loại thì bủng beo béo bệu, loại thì đen gầy thô kệch, Đường Uyển Nhi thuộc loại trắng trẻo nuột nà, nếu cô ấy là gái tân, thì máu của cô ấy tốt.
Trang Chi Điệp thuận tay bỏ luôn mẩu giấy máu vào túi áo, Mạnh Vân Phòng lại bảo:
– Anh chưa ra toà bao giờ, xem xét xử trong phim có vẻ khủng khiếp lắm, thật ra toà án địa phương đơn giản nhiều, toà dân sự càng đơn giản hơn nữa. Trong một cái phòng nhỏ, phía trước kê ba cái bàn, chánh án ngồi ở giữa, thẩm phán ngồi ở hai bên. Bàn ở hai bên có thư ký, bàn dọc tiếp theo là luật sư, sau đó kê hai hàng ghế gỗ dài trong phòng, bị cáo ngồi bên này, nguyên cáo ngồi bên kia, giống như họp thông thường, chẳng có gì đáng sợ. Anh đã hiểu rồi cứ yên tâm mà đi, tôi ở nhà cố gắng niệm chú phát khí công cho anh.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi định nói với anh, tôi không muốn đi, tôi tìm anh đến, chủ yếu là bảo anh đi thay tôi.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
– Bảo tôi đi thay à? Đâu có được. Muốn thay thế trên phiên toà phải được toà án đồng ý, lại còn phải điền bản thay thế.
Trang Chi Điệp nói:
– Ban ngày tôi đã hỏi thẩm phán Tư Mã Cung qua điện thoại về chuyện này, đầu tiên ông ấy khó xử, sau đó đã đồng ý, bảo sáng ngày mai tôi sẽ viết một giấy uỷ quyền đưa cho anh là người thay thế mang đi cũng được. Nói thật, tôi không muốn gặp mặt Cảnh Tuyết Ấm ở đấy. Chuyện này tôi chưa nói với ai, tôi sợ bọn họ đến ép tôi đi. Đêm nay anh khỏi phải về nhà, chúng mình kê giường ngủ chung với nhau ở đây, anh cũng có thể đọc cho quen bản đối đáp biện hộ của tôi.
Mạnh Vân Phòng bảo:
– Kiếp này anh đã tóm chặt tôi, kiếp trước chắc chắn mắc nợ anh gì rồi. – Đột nhiên kêu lên – Ái chà, bây giờ tôi mới rõ những hàm ý của quẻ ấy, trong quẻ nói có hình tượng oai phong của đại tướng, vị đại tướng ấy không phải anh mà là tôi!
Trang Chi Điệp nói:
– Như vậy có nghĩa là số phận của anh đã định sẵn, vậy thì tôi khỏi lo chuyện anh nữa!
Hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Trang Chi Điệp đã thức dậy, dặn dò Mạnh Vân Phòng mấy câu rồi một mình lẳng lặng ra khỏi cửa. Người trên đường phố còn vắng, các bà già quét dọn vệ sinh, tung chổi quét soàn soạt, mặt đường bụi tung lên mù mịt, có ông già tập chạy thể dục, vừa chạy, vừa cầm cái radio nhỏ nghe tin tức. Trang Chi Điệp chưa bao giờ dậy sớm thế này, cũng chẳng biết đi đâu, đi qua một ngõ phố nhỏ, ngõ phố này vốn là nơi chuyên thêu gấm trướng, ngày thường không có xe qua lại, từng sợi dây thép căng ra treo đầy bức gấm các màu, là một thắng cảnh đặc biệt của thành phố. Trang Chi Điệp một là đã lâu lắm không đi qua đây, hai là đi dạo bước đến đây rồi, cũng nảy ra ý nghĩ: nếu thắng kiện, bảo Chu Mẫn lấy danh nghĩa cá nhân tặng toà án một bức. Trang Chi Điệp đi vào trong phố, nhưng không thấy một bức nào treo lên, mà mới có các tấm bỉên cửa hàng thay vào như “cửa hàng làm đồ quảng cáo”, “cửa hàng làm cạc visit”, dân phố đã thức dậy đang xôn xao treo các loại mẫu quảng cáo trên địa phận và không gian của mình. Trang Chi Điệp cảm thấy lạ lùng, liền hỏi một người đàn ông:
– Tại sao phố này không thêu gấm trướng nữa hả anh?
Người đàn ông trả lời:
– Anh chưa nghe bài hát “Đi theo cảm giác” à? Những năm trước đây hội họp nhiều, có hội họp tất sẽ ban phát trao tặng gấm trướng, cả phố này chúng tôi nhờ làm gấm trướng kiếm ăn. Bây giờ đi vào làm kinh tế, buôn bán cờ quạt gấm trướng không ăn tua nữa, tiêu điều lắm, nhưng đâu đâu cũng trỉên khai chiến dịch quảng cáo, người người ra khỏi cửa đều quan tâm đến cạc visit, không ngờ thay đổi đi một cái, làm ăn của chúng tôi so với trước kia thu nhập đã gấp mười lần.
Trang Chi Điệp cứ ồ ồ rối rít, liền rẽ sang một phố khác. Vừa đi được chục bước thì chị Lưu dắt con bò sữa đang đi đến trước mặt. Trang Chi Điệp liền bú sữa bò tươi tại chỗ, nhưng không cho chị Lưu dắt bò mà tự mình dắt đi. chị Lưu hỏi:
– Tại sao anh lại dắt bò thế? Để người ta nhìn thấy không cười tôi thì cũng mắng tôi không biết thế nào là cao thấp sang hèn ư?
Trang Chi Điệp đáp:
– Hôm nay tôi rỗi, chị cứ để tôi dắt, tôi đã uống sữa của con bò này một năm, tôi nên dắt nó chứ!
/67
|