Phế Đô

Chương 29 - Chương 29

/67


Ông già lại lấy ra một hộp nhỏ bằng gỗ bồ kết, mở hộp lấy ra một quyển sổ chép tay chỉ có bốn tờ, rồi ghé sát vào tai Mạnh Vân Phòng thì thầm. Mạnh Vân Phòng nói:

– Không sao, tôi còn phải ngồi xe máy của chú em đi về. Khi nào có tiến triển tôi sẽ đến ngay.

Ông già bảo:

– Anh không phải đến, chiều mai có lẽ tôi sẽ sang bên anh.

Hia người chia tay ra khỏi thôn. Mạnh Vân Phòng nói:

Bạn đang đọc truyện tại

– Chi Điệp ơi, anh cảm thấy ông già như thế nào?

Trang Chi Điệp đáp:

– Tôi không thích hạng người này, quỷ quyệt lắm!

Mạnh Vân Phòng nói:

– Ông ấy đề phòng anh đấy, tôi không nói tên anh ra. Ông ấy đã lạnh nhạt với anh.

Trang Chi Điệp nói:

– Lần này thì anh mù cả hai mắt.

Mạnh Vân Phòng đáp:

– Cũng chẳng biết vè này thật hay giả, mình có chuyển hoá được lời vè hay không? Nếu cả hai mắt mù tịt, có lẽ Hạ Tiệp sẽ bỏ mình mà đi.

Trang Chi Điệp nói:

– Chẳng phải anh đã tra cho chị ấy rồi. Chị ấy chỉ tái giá có một lần phải không nào?

Mạnh Vân Phòng đáp:

– Cho dù không bỏ đi, thì cũng đối xử với mình chẳng ra sao. Lúc đó anh luôn đến thăm mình nhé?

Trang Chi Điệp đáp:

– Không sao, nếu chị ấy như thế thật, thì tôi đưa anh đến am ni cô, Tuệ Minh đối với anh chẳng tốt đấy sao?

Mạnh Vân Phòng nói:

– Chị ấy lên chức giám viện thì khác trước rồi. Để có khoản tiền trích cho am, mình đã giới thiệu chị ấy với Hoàng Đức Phúc. Bây giờ có việc gì chị ấy trực tiếp đi tìm Hoàng Đức Phúc, gặp mình chỉ đọc A Di Đà Phật, trở thành người cửa Phật chính cống rồi.

Trang Chi Điệp cười bảo:

– Đương nhiên người ta là người cửa Phật, tôi chỉ sợ anh đã phá thân Phật của người ta.

Mạnh Vân Phòng chỉ cười hì hì không nói gì. Nhìn cái cười với dáng vẻ như vậy của Mạnh Vân Phòng, trong lòng Trang Chi Điệp có phần không thoải mái, hình tượng của Tuệ Minh mặc áo cà sa óng ánh đã mấy lần hiện ra trước mắt, suýt nữa xe máy lao xuống rãnh nước cạnh đường. Đến ngoài cửa Bắc, trước mặt là đường sắt vắt ngang, Trang Chi Điệp đột nhiên hỏi:

– Đây là Đạo Bắc phải không nhỉ?

Mạnh Vân Phòng trả lời:

– Vâng, đây là Đạo Bắc đấy.

Trang Chi Điệp hỏi:

– Đường Thượng Kiệm ở đâu nhỉ?

Mạnh Vân Phòng đáp:

– Đi vào cửa Bắc rẽ về phía đông một đoạn là đến.

Trang Chi Điệp bảo:

– Tuyệt quá, tôi dẫn anh đi gặp một người đàn bà.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Anh còn gửi ở đấy một người đàn bà ư?

Trang Chi Điệp mắng:

– Câm ngay cái mồm thối của anh lại đi!

Thế là Trang Chi Điệp nói đến chuyện của Chung Duy Hiền, lại nói đến địa chỉ của A Lan ghi cho, đi qua đây tại sao không tạt vào hỏi xem A Lan đã gửi thư giúp chưa? Hỏi thăm tình hình ở Túc Châu như thế nào? Nói tới mức Mạnh Vân Phòng cứ khen Trang Chi Điệp tốt bụng rối rít. Hai người đi đến Đường Thượng Kiệm lại chính là khu vực cư trú của người tỉnh Hà Nam. Vừa bước vào ngõ Phổ Tế là giống như đi trong hành lang của một toà nhà lớn, hai bên gần như đều là mặt tiền một gian hai gian hoặc cao hoặc thấp. Bếp than nấu cơm, chum vại đựng nước sạch, sọt đựng rác, nhất loạt để dưới sàn cửa sổ và cửa ra vào. Người qua lại không thể không nhìn trước ngó sau, bước cẩn thận để khỏi va vào cái này cái kia, ba người không thể sóng vai dăt tay đi hàng ngang được. Có ai ở phía trước đi đến cũng phải nghiêng người tránh sát vào tường, hơi thở của đối phương toả ra, ngửi thấy cả mùi thuốc lá hay mùi tỏi. Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng đỗ xe máy trước đầu ngõ, đang buồn không có nơi để, lại sợ mất, thì mấy bà già đang chơi bài ở đầu ngõ lên tiếng bảo:

– Cứ để đấy không sao đâu, trộm cắp nào trong thành Tây Kinh dám đến đây chứ!

Mạnh Vân Phòng hỏi:

– Vậy thì lạ đấy. Lẽ nào Cục trưởng cục công an ở ngõ này?

Bà già đáp:

– Đừng có nói Cục trưởng ở đây, ngay đến trưởng phòng cũng không ở ngõ này. Ngõ chật hẹp thế này, cửa ra vào đối diện với cửa ra vào, cửa sổ đối diện với cửa sổ, kể cắp trốn ở đâu chứ? Đầu ngõ chúng tôi ngồi đây đánh bài, cuối ngõ cũng kê bàn chơi mạt chược, kẻ cắp vào lối này, sao ra được lối kia!

Trang Chi Điệp nói:

– Một ngõ một gia đình, hay lắm, xin hỏi bà có biết chị gái A Lan ở gian nào không ạ, người An Huy ấy mà.

Bà già hỏi:

– Người An Huy à? Ở đây làm gì có người An Huy nhỉ?

Một bà già khác nói:

– Vợ Mục Gia Nhân chẳng phải người An Huy là gì?

Bà già này hỏi:

– Sao anh không nói là vợ của người Hà Nam hả? Vợ của Mục Gia Nhân thì sao lại không biết. Chị ấy có một cô em gái đến đây ở khá lâu rồi. Đó là hai bông hoa của ngõ này. Các anh ở đâu vậy? Là họ hàng hay bạn học?

Mạnh Vân Phòng đáp:

– Dạ, cũng làm việc với nhau.

Bà già đáp:

– Nhà số hai mươi bảy, nhớ nhé, nhà số hai mươi bảy, nhà số hai mươi bảy sát cửa. nhà số hai mươi chín, đừng có vào nhà số hai mươi chín đấy. Giờ này vợ chồng mới cưới nhà số hai mươi chín đang ngủ, chớ đẩy cửa vào mà ê mặt đấy.

Hai người cùng cười, bước đi rồi vẫn còn nghe thấy bà già đang nói:

– Cái nhà họ Mục kể cũng lạ, đời nọ nối đời kia, thằng chồng đứa nào cũng cục mịch xấu như ma, mà con vợ thì đứa nào cũng xinh đẹp như tiên sa.

Hai người lần tìm theo số nhà, nóng bức như đi vào bếp lò. Một người đàn bà cởi trần, trạc hơn năm mươi tuổi, mái tóc rối bung, búi tó lên đỉnh đầu, trán lấm tấm rôm, song lại rắc đầy phấn trắng, hai cái vú lép kẹp như quả mướp treo lủng lẳng trước ngực, đứng trước một cửa sổ kéo kín rèm gọi vào:

– A Quí ơi, A Quí ơi, A Quí ơi, mi chết rồi hả?

Trong nhà lâu lắm không có tiếng trả lời, sau cùng có tiếng đàn bà nói vọng ra:

– A…A…A…Quí không ở…ở…ở…ự…ự…ự…!

Trang Chi Điệp lúc đầu không hiểu tại sao giọng nói lại đứt quãng như vậy, sau đó nghe người đàn bà cởi trần kia chửi:

– Bảo cho mà biết, trời oi bức nóng hầm hập, mà kéo kính rèm cửa sổ như thế, các người không sợ bụng mọc rôm ư? Các người đang bận ta đi đây, lát nữa xong việc bảo A Quí cho vay âu tương ta kho cá nhé?

Trang Chi Điệp cũng biết rõ ẩn ý trong giọng nói đó, tủm tỉm cười. Đi mãi đến giữa ngõ, thấy một người đàn ông ngồi xổm ở cửa nhà số hai mươi bảy giặt quần áo, Trang Chi Điệp hỏi:

– Đây là nhà số hai mươi bảy hả anh?

Người đàn ông trả lời:

– Vâng, nhà số hai mươi bảy.

Trang Chi Điệp lại hỏi:

– Có phải A Lan ở đây không anh?

Người đàn ông ngẩng đầu, còn đang nhìn hai người, thì ở trong nhà có tiếng hỏi vọng ra:

– Ai vậy? A Lan đang ở trong này.

Người đàn ông dịch chậu quần áo ra để hai người đi vào. Vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn bà mặc quần áo ngủ đang ngồi trên giường đôi, ôm đầu gối cắt móng chân, bàn chân nhỏ xinh xắn, mười móng chân nhuộm màu đỏ. Chị ta ngẩng đầu lên, song không phải A Lan. Mạnh Vân Phòng đưa danh thiếp ra và giới thiệu:

– Đây là nhà văn Trang Chi Điệp, ấy ấy quen A Lan.

Người đàn bà tụt ngay xuống giường, đưa mắt chăm chăm nhìn Trang Chi Điệp rồi bảo:

– Chao ơi, hôm nay là ngày gì, mà nhân vật to lớn thế này đến thăm? – chị ta vừa vơ chiếc áo sơ mi trên giường mặc vào người, vừa nói – Kìa, sao các anh không ngồi xuống đi? Gia Nhân ơi, anh xem ai đến nhà mình này, sao anh đực mặt ra thế, không rót nước mời khách đi. Đây là chồng em.

Mục Gia Nhân quay đầu lại cười, mặt rất đen, song răng lại trắng , tay bám đầy bọt xà phòng. Người đàn bà liền nói:

– Các anh xem chồng em đấy, anh ấy chỉ biết ở nhà nào giặt, nào vò, chẳng có chí khí gì, để các anh cười chê!

Mục Gia Nhân đỏ mặt tía tai, mồ hôi nhễ nhại, ngượng nghịu, lủng bủng đáp:

– Anh không giặt, em cũng có giặt đâu!

Chị vợ đáp:

– Anh nói thế hả, nếu anh tài giỏi như ngài Điệp đây thì em ngày nào cũng hầu hạ anh đi sáng tác, chẳng cần anh động đến một cọng rác trong nhà.

Trang Chi Điệp liền nói dàn hoả:

– Tôi quý hoá đến vậy ư? Trong gia đình, tôi vẫn thường xuyên nấu cơm và giặt quần áo đấy.

Người đàn bà nói:

– Sao lại thế được? Vậy thì chị nhà sai rồi. Chị ta mệt cơ thể một chút, nhưng mệt người không sao cả, mệt lòng mới là cái mệt chết người các anh ạ!

Mục Gia Nhân rót trà xong, vẫn ngồi một bên cười. Chị vợ cầm cầm cái quạt quạt cho Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng, phân bua nhà chật, không có quạt điện. Chồng chị là nhân viên thiết kế bản vẽ của đội xây dựng, ngồi vẽ bản vẽ trên cái bàn kia, đứa con thì làm bài tập trên bàn máy khâu, hễ bật quạt điện một cái là đồ đạc trong nhà bay tứ tung, cho nên chị không mua quạt điện. Trang Chi Điệp thấy ngượng để chị ta quạt cho mình, liền cầm cái quạt tự quạt lấy. Người đàn bà hỏi:

– Các anh tìm A Lan à? Em là chị thứ hai của A Lan. Em tên là A Xán. Hôm ấy A Lan về có nói với em về ngài, em còn không tin cơ. Em bảo nhận vật to thế cho mi gặp mặt à? Sau đó A Lan về, cầm theo thư của ngài, bảo là phu nhân của ngài đem đến, nhờ em gửi cho chị cả, lúc đấy em mới tin. Nhưng em không hiểu, tại sao lại nhờ chị cả em gửi thư trở lại Tây Kinh?

Trang Chi Điệp nói rõ ngọn nguồn rồi hỏi:

– Ở bên Túc Châu có tin gì không ạ?

A Xán đáp:

– Có một người đàn bà là Tuyết Thuỵ Mai, đầu tiên dạy học ở trường trung học số 1, bị qui là phái hữu mấy chục năm, sau khi sửa sai được ba năm thì đã chết từ lâu rồi.

Nghe vậy Trang Chi Điệp bất giác đau lòng, anh nghĩ chỗ dựa tinh thần Chung Duy Hiền hoàn toàn trông cậy vào Tuyết Thuỵ Mai, nếu ông ấy biết người đã chết, ông sẽ gục đổ hoàn toàn. Trong chốc lát anh nói:

– Vân Phòng này, anh chớ có nói chuyện này với ai nhé. A Xán cũng không được nói đấy. Người nói vô tình, song không biết một khi đã đến tai ông tổng biên tập, là sẽ lấy mất mạng của ông đó. Bây giờ xem ra, tôi phải tiếp tục thay Tuyết Thuỵ Mai viết thư cho Chung Duy Hiền. A Xán giúp tôi gửi cho chị cả, nhờ chị ấy thay cho một phong bì khác, viết địa chỉ gia đình chị ấy vào rồi gửi trở lại Tây Kinh. Nếu không, tổng biên tập Chung Duy Hiền vẫn gửi thư theo địa chỉ cũ, mấy lá thư trước không gửi trả lại có lẽ bị thất lạc, nếu lại gửi trả về một hai lần nữa, thì ông Hiền sẽ sinh nghi.

– Ngài Điệp có tấm lòng thiện như vậy thì em còn từ chối làm sao được? nếu ngài đã viết thư, ngài có thì giờ thì đem đến, hay để em đến nhà ngài nhận cũng được.

Trang Chi Điệp nói:

– Đâu dám để em phải chạy đi chạy lại, chỗ tôi cạnh đơn vị A Lan cũng gần thôi, tôi cứ đưa cho A Lan được mà.

A Xán nói:

– Thế cũng được, chỉ có điều gần đây A Lan thường không đến nhà máy, chả là em nó bận thiết kế nhà vệ sinh công cộng, suốt ngày long đong lật đật.

Trang Chi Điệp hỏi:

– Thiết kế vẫn chưa xong à?

A Xán nói:

– Ai biết đâu đấy, có mỗi cái nhà vệ sinh công cộng mà em nó làm cẩn thận như thiết kế hội trường lớn nhân dân không bằng! Mấy hôm nay về bảo, ông Vương chủ nhiệm hai ba hôm lại điệu đi, nhưng phương án thì chưa quyết định, buồn đến mức em nó về nhà leo lên gác nằm, cơm cũng chẳng ăn.

Đến bây giờ Trang Chi Điệp mới để ý ở góc tường có một cái thang, leo lên thang là một cái gác, A Lan ở trên gác đó.

Anh nói:

– Trên gác kia có lẽ mát hơn.

– Đâu có mát, trên gác nóng nực lắm. Trên ấy có cửa sổ, vốn có thể thông gió, nhưng ở trước mặt cũng có nhà gác nhỏ, hai người đàn ông sống độc thân ở đó, nên A Lan đành phải đóng cửa sổ. Ở trên gác phải đi khom, lại thiếu ánh sáng, ngày nào em cũng nấu canh đậu xanh cho em nó uống. Em bảo mi mau mau lấy chồng đi, lấy anh nào khá giả vào, để khỏi phải chịu tội mãi ở đây. Em nó chỉ nói, em đang thế này, hễ lấy chồng vào là chẳng làm gì được nữa, coi như chấm dứt. Ôi, khi em còn trẻ cũng hăng hái hơn em nó bây giờ. Hiện giờ chẳng làm nên công tích gì, chẳng phải vẫn đang sống đó sao?

Giữa lúc đó, có người dùng xe ba bánh chở than cục đi qua ngõ, chậu giặt quần áo để trước cửa đã chắn mất lối đi, họ cất gịong bảo bê giúp chậu giặt vào. Mục Gia Nhân vội chạy ra bê chậu, tiện tay xách luôn xô nước vào nhà, chiếc xe lọc cọc đi qua, lại xách xô nước ra cửa. Mục Gia Nhân không có việc gì, cũng không có chuyện để nói, lại tiếp tục vò giặt quần áo trong chậu. A Xán liền sai chồng đi mua mấy thứ ăn về mời khách uống rượu. Trang Chi Điệp vội vàng từ chối, nhưng đã bị A Xán đốp luôn:

– Chê chúng tôi không lo nổi một bữa rượu sao? Hay là chê ở đây bẩn?

A Xán còn đưa hai tay ấn Trang Chi Điệp yên chí ngồi xuống, tiện thể đã suổi một vài hạt bụi rơi trên cổ áo sau của Trang Chi Điệp.

Bữa rượu đã được tổ chức ngay trong nhà A Xán, thức nhắm không ngoài mấy món gan lợn, dạ dầy lợn, tai lợn, măng và nấm. A Xán còn rán một con cá vừa phải. Khi rán cá ở bếp than ngoài cửa, mùi thơm lan tỏa suốt nửa ngõ. Trong gian nhà đối diện có trẻ nhỏ lên tiếng đòi ăn cá. Trang Chi Điệp đưa mắt nhìn qua cửa, trong cửa sổ đối diện có một bà già đang cán mì sợi, bà già cũng cởi trần, hai cái vú dài ngoằng thõng xuống tận cạp quần, mà trên lưng thì cõng hai đứa trẻ cùng một lúc. Bà già bảo:

– Ăn cá gì, không mở mắt ra mà nhìn nhà dì Xán có khách à? Này bú đi!

Bà già liền đưa tay dính bột mì trắng, cầm cặp vú quăng ra sau vai, hai đứa trẻ đã chộp được, bú liền. A Xán liền xới một bát cơm tẻ, gắp mấy miếng cá bưng sang nhà bên kia, lúc quay trở về khe khẽ nói:

– Chắc các anh sẽ cười cái lối ăn mặc của bà già, nghe nói thời còn trẻ bà ấy xinh đáo để, riêng cặp vú kia đã làm cho biết bao người đàn ông thèm nhỏ dãi, có hai anh đã mắc sai lầm. Bây giờ về già cũng không giữ gìn nữa. Cũng do ở đây nóng nực quá, quần áo có đẹp đến mấy cũng không mặc nổi.

Ăn uống xong, bốn người lại chuyện trò một lúc. Mục Gia Nhân rửa xong nồi bát, sửa soạn đi làm. Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng cũng rục rịch ra về. Mục Gia Nhân giữ lại bảo:

– Các anh vội gì, tôi phải làm ca đêm, không đi không được. Các anh cứ ngồi chơi nói chuyện, tối nay ở đây ăn món đặc sản mì sợi tương của dân Hà Nam chúng tôi.

Trang Chi Điệp nói:

– Ăn liên tục thế sao được? Sau này đến chơi không cho ăn nữa hả?

A Xán bảo:

– Em biết rồi. Các anh giữ ý, chồng em đi vắng, tránh dị nghị có phải không? Trong lòng trong sạch, thì con trai con gái có ngủ chung một giường cũng chẳng sao.

A Xán bạo mồm bạo miệng đến nỗi Trang Chi Điệp và Mạnh Vân Phòng ngượng đỏ mặt, đành ngồi im thin thít. Mục Gia Nhân đi rồi, A Xán liền hỏi các anh đến bằng phương tiện gì, xe để ở đâu. Sau khi biết đến bằng xe máy, liền bảo Mạnh Vân Phòng đi đẩy đến, để tránh khi các bà già về nhà sẽ không còn ai coi. Mạnh Vân Phòng vừa đi khỏi, thì cặp mắt lúng liếng của A Xán nhìn vào Trang Chi Điệp hỏi:

– Anh nói thật đi, định đi thật hay là ngượng nào?

Trang Chi Điệp liền cười hì hì đáp:

– Em đối xử thành thực lắm, tuy mới gặp lần đầu, song cảm thấy quen thuộc lắm, gần gũi lắm!

– Lời nói thật lọt tai ngay. Anh không biết đâu, anh đến thăm nhà em mừng lắm, nếu không chê bỏ anh cứ ngồi chơi lâu lâu một lúc, em sang nhà bên cạnh vay một gói hạt dưa về cắn.

Nói rồi A Xán đi luôn. Mạnh Vân Phòng trở lại. Trang Chi Điệp hỏi:

– Anh cảm thấy A Xán thế nào?

– Sắc đẹp trời cho, tính tình cũng tốt.

Trang Chi Điệp bảo:

– Tôi hiếm gặp người đàn bà như thế này, cô ấy tự nhiên thoải mái hơn A Lan, càng ít mùi phấn sáp hơn những người đàn bà thông thường, Đàn bà không có mùi phấn son đáng quý đáng thân như kẻ sĩ không có mùi binh khí, như nhà sư không có mùi hương lửa.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

– Anh lại thích cô ấy rồi hả?

Lúc này A Xán đã bước vào cửa, đưa cho mỗi người một nắm hạt dưa bảo:

– A Lan về rất muộn, sao anh không tranh thủ thời gian ngồi đây viết cho tổng biên tập Chung Duy Hiền một lá thư nữa, ngày mai em ra bưu điện gửi cho chị cả. Tổng biên tập Chung Duy Hiền ở hoàn cảnh như vậy, thì thêm một bức thư sẽ sống thêm được một tuổi.

Mạnh Vân Phòng nói:

– A Xán cũng có nhận biết như vậy ư!

– So sánh trái tim với trái tim mà. Có điều em còn trẻ như thế này, song không có một nơi gửi thư đi, cũng chẳng có một lá thư nào gửi đến.

Mạnh Vân Phòng bảo:

– Con người xinh đẹp có khí chất tốt như A Xán sao lại không có người gửi thư đến kia chứ?

– Ai cũng nói thế, nhưng chính vì khuôn mặt và khí chất ấy đã hại em. Lúc còn trẻ thì mơ ước cao hơn trời, khi thành người lớn, thì mệnh mỏng như tờ giấy, rơi vào cảnh ngộ cao không tới thấp không thông. Không gặp được người cao hơn mình, mà mèo chết chó thối, vẫy bỏ không được. Đâu có giống các anh?

Mạnh Vân Phòng nói:

– Đều như nhau cả. Anh Điệp đây có nhiều thư lắm, song đều là loại thư học hỏi cách thức sáng tác, chưa bao giờ thấy anh ấy nói có đàn bà tìm anh ấy.

– Có lẽ phu nhân Điệp xinh đẹp, bọn con gái lượng sức mình không dám đến.

Mạnh Vân Phòng bảo:

– Quả tình chị Điệp có xinh đẹp.

A Xán cười bảo:

– Vậy thì tốt.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

– Tốt như thế nào cơ?

A Xán đáp:

– Nếu anh nói chị Điệp xấu thì em lại buồn. Anh thử nghĩ người đàn bà khác nhìn thấy anh Điệp chắc chắn ai cũng có cảm tình, hỏi tại sao thì có lẽ không ai nói rõ được. Nếu nghe nói chị Điệp xấu, cô ta sẽ cảm thấy tiêu chuẩn của anh Điệp thấp quá, có yêu anh ấy cũng cảm thấy không hăng hái gì.

Mạnh Vân Phòng nói:

– Em có ý nghĩ lạ thật đấy, thông thường đã yêu mến một người đàn ông, chỉ mong vợ anh ta xấu, mới có hy vọng tấn công.

Trang Chi Điệp cứ xua tay lia lịa, bảo tán gì mà khiếp thế, rồi nhìn A Xán bảo:

– A Xán ở ngõ này tiếc thật đấy.

A Xán đáp:

– Cũng chẳng có gì đáng tiếc đâu. Trên đời này phần lớn là đàn bà loại A lấy đàn ông loại D mà. Người đời thường nói vàng chôn dưới đất rút cục vẫn là vàng, đương nhiên không có ý nói em là vàng đâu, nhưng cho dù là thỏi vàng, đem chôn bạn xuống đất, bạn là vàng thì có tác dụng gì? Gang thép không có giá, song có thể đúc nồi chảo nấu cơm, thì quả thật gang thép có giá trị hơn vàng! Điều an ủi em hiện nay là em còn có một đứa con trai ngoan ngoãn, cháu người kháu khỉnh, mà đầu óc cũng thông minh.

Mạnh Vân Phòng hỏi:

– Thế cậu bé đâu?

– Cháu học sơ trung, tối về muộn, nhà trường dạy thêm bài. Hy vọng của em gửi gấm cả vào cháu. Em đòi hỏi cháu sau này học hết đại học, học tiếp phó tiến sĩ, rồi ra nước ngoài đóng dựng sự nghiệp.

Trang Chi Điệp thấy băn khoăn nói:

– Em còn trẻ thế này, đang là lúc tràn đầy sức sống, nếu dồn cả tâm tư vào đứa con thì…

A Xán cười, cười rất sượng, cúi đầu nhìn mặt bàn, thấy mặt bàn có một lớp bụi, liền cầm giẻ lau đi, nói:

– Anh nói đúng, nhưng anh không hiểu – lại cười nói tiếp – Em đã từng nói với A Lan, trước kia em đã từng chịu đói ở Tân Cương. A Lan bảo em nó cũng đã từng nhịn đói. Nhưng A Lan chỉ có một lần đi công tác ở miền núi, đi một ngày đường không có một miếng cơm, còn em chịu đói như thế nào nhỉ? Em thật sự ăn bữa này không biết bữa mai thế nào, gia đình nghèo túng tới mức không có một nắm gạo, lúc nào cũng thấy bụng đói, hai trường hợp ấy khác nhau chứ!

Trang Chi Điệp nói:

– Tôi hiểu…

Mạnh Vân Phòng ngồi một bên nghe, trong lòng dường như đã hiểu ra điều gì, lại không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy họ nói chuyện với nhau hợp ý, liền bảo anh lấy xem máy đi vào trong thành phố có chút việc. Trang Chi Điệp cứ ở đây viết thư và chờ, hai tiếng đồng hồ sau về đón. Bất chấp Trang Chi Điệp có đồng ý hay không, nói xong Mạnh Vân Phòng đi ra xe nổ máy “Mộc Lan” đi luôn.

Mạnh Vân Phòng vừa đi khỏi, Trang Chi Điệp có phần nào không được tự nhiên. A Xán hỏi:

– Bây giờ thì anh yên chí viết thư chứ ạ?

Trang Chi Điệp đáp:

– Vâng.

A Xán liền lấy giấy bút ra, gạt những thứ để lộn xộn trên mặt bàn sang một bên để Trang Chi Điệp ngồi, chị bảo chị ngồi đây xem sách, không gây ảnh hưởng đến anh. Ngay một lúc Trang Chi Điệp chưa thể nhập cuộc được, mở đầu vài chữ, lại xé đi. A Xán liền bảo nắng rọi vào, bước đến đóng rèm cửa sổ, lại sợ anh ấy bức, lấy quạt quạt cho anh ở đàng sau.

Trang Chi Điệp bảo không cần quạt, tìm được cảm xúc bắt đầu viết, càng viết càng nhập hồn, tình cảm sâu nặng như đam mê. A Xán ngồi một chỗ đọc sách một lúc, đưa mắt lặng lẽ nhìn dáng dấp Trang Chi Điệp đang chăm chú viết thư. Không biết đã bao lâu, Trang Chi Điệp viết xong, quay lại nhìn, thấy A Xán đang nhìn mình ngây người ra. Anh nhìn A Xán, song chị không phát hiện ra, anh lên tiếng:

– Viết xong rồi!

A Xán bất thình lình giật mình, biết mình bị mất vía, mặt e thẹn đỏ ửng, vội vàng nói:

– Viết xong rồi ư, sao anh viết nhanh thế?

Trong chốc lát Trang Chi Điệp nghĩ thầm, từ lúc đến nhà đến bây giờ đã thấy cô ấy thẹn đỏ mặt bao giờ đâu. A Xán bước đến gần hỏi:

– Anh thử đọc cho em nghe được không?

Trang Chi Điệp đáp:

– Sao không được, em nghe nhé, xem có vị đàn bà các em không, anh chỉ lo tổng biên tập Chung Duy Hiền nhận ra tình cảm không thật.

Nói xong anh liền đọc thư, chẵn chặn ba trang giấy. Trang Chi Điệp đọc xong, chợt phát hiện ngay trước mặt có một bàn tay trắng muốt. Năm ngón thon dài, song rất mũm mĩm, ngón út và ngón đeo nhẫn áp sát xuống mặt bàn, còn ngón giữa và ngón trỏ thì cong lên, đang run rẩy. Lúc này anh mất biết A Xán đã đứng sát ngay cạnh mình từ lúc nào, một tay vịn vào bàn, một tay đang quạt nhè nhẹ sau lưng anh. Anh ngẩng lên, khoảng không trên đầu chính là khuôn mặt của A Xán đang nhìn xuống, hai mắt đắm đuối, đôi má đỏ ửng:

– Em cảm thấy thế nào?

A Xán đáp:

– Em hoang mang cảm thấy, hình như bức thư này viết cho em

Trang Chi Điệp chợt xúc động, thốt lên hai tiếng khản đặc:

– A Xán!

A Xán đáp:

– Dạ!

Toàn thân chị đang lảo đảo. Bàn tay đang cầm bút của Trang Chi Điệp vội đưa ra, khi bàn tay cầm bút đỡ vào thắt lưng của A Xán, và người anh cùng một lúc đứng lên, thì cái miệng đang sà xuống và cái miệng đang ngẩng lên liền đấu vào nhau ở chỗ khoảng trống chưa đứng thẳng dậy. Ngòi bút kia đã dây mực lên chiếc áo sơ mi trắng của A Xán. Hai người ôm choàng lấy nhau, va vào chiếc ghế mây đổ chỏng trơ.

Trang Chi Điệp nói:

– A Xán ơi, đây là một bức thư anh viết hay nhất, anh viết trong sự thiện cảm đối với em.

A Xán đáp:

– Thật thế ư, anh thích em thật ư?

Trang Chi Điệp lại xiết chặt A Xán thêm một lần nữa, anh không muốn nói nhiều, cũng không cần nói. Anh bày tỏ sự đồng tình và yêu thích A Xán bằng sức mạnh và lòng cuồng nhiệt của mình. Nằm gọn trong lòng anh, A Xán nói:

– Không biết anh đánh giá em thế nào, cho em là người đàn bà hư hỏng. Không phải đâu, em không hư hỏng đâu, thật đấy! Anh đã thích em ư, em không dám tin như thế, em nghĩ cho dù em có làm chuyện ấy với anh, cũng là một việc đẹp, em cần được đẹp một lần.

A Xán bảo Trang Chi Điệp ngồi tử tế và lại một lần nữa nói rõ mình là một người đàn bà tốt, là người đàn bà không hư hỏng, ngày còn bé chị học rất giỏi, nhưng thành phần gia đình chị thuộc tầng lớp cao, từ An Huy chị đi chi viện biên giới ở Tân Cương và ở đó may mắn tìm được Mục Gia Nhân và mới được cùng điều đến Tây Kinh mấy năm trước. Cuộc sống hiện nay của chị rất mệt mỏi, rất tồi tệ, là một người dân bình thường nhỏ nhoi, song tâm tình chị vẫn thanh cao, chị không phải là con người xấu xí, chị có cái dáng đẹp khuôn mặt trắng trẻo, nhưng ngoài chồng ra, chị chưa bao giờ để bất cứ người nào chăm chăm nhìn chị, thưởng thức chị. Trang Chi Điệp nói:

– Anh tin em, A Xán ạ, em đừng nói nữa.

A Xán đáp:

– Điều cần nói em đã nói hết với anh. Em chỉ muốn làm một người trong suốt như pha lê trước mặt anh, nếu anh thích em thì em để anh nhìn em, thưởng thức em, em cần phải doạ anh đấy!

(Tác giả cắt đi bốn trăm mười một chữ)

A Xán kéo anh xuống, anh chỉ ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng. A Xán nói:

– Người em thơm đấy, Mục Gia Nhân đã từng bảo thế, thằng nhóc con em cũng nói như vậy, anh thử ngửi ở dưới thì biết chỗ ấy mới thơm.

Trang Chi Điệp phủ phục xuống, quả nhiên có một luồng khí thơm bốc lên nóng hổi, liền cảm thấy mình như đang ở trong sương mù (tác giả bỏ đi hai mươi hai chữ).

Nhưng A Xán lại nhổm dậy, ôm anh nằm xuống và bảo:

– Em không hối hận, em đâu có hối hận? Em xúc động quá đấy, em phải cám ơn anh, thật đấy, em nên cám ơn anh thế nào nhỉ? Anh đã làm em thoả mãn, không chỉ thoả mãn về thể xác, mà thoả mãn cả tâm linh. Anh không biết em bi quan, nản lòng như thế nào đâu, em cứ bảo đời em thế là hết, nhưng anh đã thích em như thế này, em không xin anh thứ gì, không xin anh tiền, không xin anh làm việc gì, có một danh nhân là anh đây đã thích em, thì em lại có lòng tin vào mục đích của cuộc sống! Quả thật, em hâm mộ phu nhân của anh, chị ấy lấy được anh, chắc chắn làm việc gì cũng thành công, cũng huy hoàng, em ghen với chị ấy, ghen với chị ấy lắm! Nhưng em tin em không dám thay thế chị ta, cũng không nghĩ như thế. Em và anh thế này, anh yên tâm, em sẽ không gây cho anh bất cứ sự phiền hà và gánh nặng nào đâu.

Chưa bao giờ Trang Chi Điệp nghe người đàn bà nào nói với anh như vậy. Anh bò dậy, lau khô nước mắt cho A Xán và nói:

– A Xán này, anh không tốt đâu, em nói thế anh xấu hổ đấy!

Nói xong, anh ngồi thừ ra, song A Xán đã nói:

– Em không cần anh như vậy, em không cần anh như vậy đâu!

Xán lại ôm chặt lấy anh, ngả đầu vào lòng anh. Hai người ngồi im lặng một lúc, thì A Xán khẽ hỏi:

– Anh có muốn hút thuốc không?

A Xán thò tay lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ở đầu giường, ngậm vào miệng, châm lửa, rồi lấy ra đặt vào môi Trang Chi Điệp. Nhưng Trang Chi Điệp bỏ thuốc ra và bảo:

– Em cho anh ngửi mùi thơm của em một lần nữa nhé, để mùi thơm của em át mùi hôi thối trên người anh đi!

A Xán ngoan ngoãn nằm thẳng người ra, Trang Chi Điệp liền quỳ xuống hôn và ngửi từ đầu đến chân một lượt. Anh cho A Xán biết địa chỉ của căn nhà “cầu khuyết”, anh hy vọng hai người sẽ còn gặp nhau.

A Xán nước mắt ướt đầm, gật đầu đồng ý.

/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status