Lá cây từ trên không rơi xuống, vừa lúc rơi vào chóp mũi của Tả An Chi. Nàng cau mũi lại, thò tay gạt cái lá xuống, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi. Nàng đã nằm ở đây một lúc lâu, cũng không muốn cử động.
Từ sau hôm mười trưởng lão tề tựu, ngoại trừ nàng ở lại Hắc Mộc Nhai thì những người khác đều rời khỏi. Tả An Chi làm sao không biết, Nhậm Ngã Hành lưu nàng lại là muốn nắm nàng trong lòng bàn tay, để nếu có chuyện gì thì tùy thời sử dụng. Nàng hiện nay quá yếu, giống như một miếng mồi ngon mà mỗi người muốn cắn một miếng. Nhưng nàng cứ tỏ ra không biết, mỗi ngày cần luyện công thì luyện công, còn không thì đi mượn sức hoặc áp chế người trong Thanh Long đường. Người nào mà cứng mềm đều không ăn, thì đừng trách nàng dùng Tam Thi não thần đan Đông Phương Bất Bại đưa cho.
Vì sao người ta thì chỉ cần tùy tiện đọc mấy chương binh pháp Tôn Tử, sau đó nói “Minh nguyệt bao giờ có? Nâng cốc hỏi trời xanh”, thêm vào “Ta hiểu chàng, ta đồng tình chàng, ta quan tâm chàng” thì lập tức sẽ có một hàng mỹ nam tử văn võ toàn tài đứng xếp hàng xin vì nàng sống vì nàng chết. Mà đều là hoàng đế Vương gia, võ lâm minh chủ a.
Trong khi Tả An Chi nàng cũng là người xuyên không thì sáng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, muốn thu phục thủ hạ của mình, đừng nói là than thở, ngay cả khóc có khi nước mắt cũng đầy mấy thùng rồi. Muốn triệu hồi thuộc hạ thì nàng cũng phải nhờ lão già cầm đầu, mà bọn chúng đến, rõ ràng là bằng mặt mà không bằng lòng. Hừ, tại sao với những trưởng lão khác thì các ngươi nghe lời răm rắp, mà đến phiên ta thì không ai để vào mắt. Nàng cuối cùng chính là bị bọn họ làm cho tức giận, đem nhét hết Tam Thi não thần đan vào miệng bọn họ để bọn họ nghe lời. Nhưng mà rõ ràng trong mắt nàng, cái nhìn của bọn họ như chuột thấy mèo a, chẳng lẽ hình tượng nữ ma đầu của nàng đã ăn sâu vào lòng bọn họ rồi. Hay đây chính là vận mệnh của nữ phụ đóng vai vật hy sinh, trở thành hòn đá kê chân để nhân vật chính diễn đoạn trừ gian diệt ác? Đừng đùa, cho dù là nhân vật phụ, nhưng nếu có tên nhân vật chính nào định lấy nàng làm đá kê chân, nàng nhất định sẽ đánh vỡ đầu hắn.
Giờ phút nàng nàng xem như đã hiểu rất rõ tám chữ “Người trong giang hồ, không thể tự quyết”. Đi vào thời đại này, thời gian cũng không phải quá dài, nhưng nàng học được không ít. Cho nên quả thực tiềm lực của con người là vô hạn, dưới áp lực sinh tồn, có rất nhiều chuyện không cần học cũng biết.
Bất quá chuyện này cũng thuyết minh một điều, đó là con người Đông Phương Bất Bại rất phức tạp, nàng là người thân mật nhất với hắn, cũng không rõ hắn còn bao nhiêu bản lãnh chưa thi triển. Khó trách Nhậm Ngã Hành còn kiêng kị hắn hơn mấy trưởng lão kì cựu kia. Nói ngay chuyện Tam Thi não thần đan này, theo Đông Phương Bất Bại nói là hắn ra lệnh cho Ngũ Độc giáo bí mật điều chế, năm xưa hắn đã dùng nó để khống chế Đằng La cô nương. Mà Nhậm Ngã Hành lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của loại thuốc này, xem ra Ngũ Độc giáo chính là thế lực chống lưng cho Đông Phương Bất Bại.
Ai, hắn hôm nay đang ở đâu a? Bọn họ tuy ở dưới cùng một bầu trời, vậy mà không thể gặp nhau không thể gần gũi, chỉ có thể không ngừng nhớ nhau. Chỉ cần nghĩ tới Đông Phương Bất Bại cũng đang cố gắng cùng nàng, Tả An Chi liền nhịn không được cười đến ngọt ngào. Nàng cảm thấy mình phải tu ba kiếp mới may mắn có thể gặp được một người như vậy, còn cùng hắn tương thân tương ái, cho nên, cho dù có chuyện rắc rối gì nàng cũng có thể vượt qua. Nàng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất cùng lá cây trên quần áo, sau đó chậm rãi đi ra giữa sân.
Phía trước rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Tả An Chi ngẩn người, ngừng bước chân lại. Bởi vì thanh âm này nàng vô cùng quen thuộc, không phải ai xa lạ, chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo Nhậm Ngã Hành. Hắn tại sao lại chạy tới đây? Việc nàng ở sau rừng cây này luyện công là điều mọi người đều biết, bình thường không dám tới quấy rầy. Trong võ lâm, kị nhất là nhìn lén người khác luyện công, cho dù là Nhậm Ngã Hành, cũng không nên đặt chân tới đây.
“Ngũ Nhạc kiếm phái tề tựu tại Hằng Sơn?” Thanh âm của Nhậm Ngã Hành mặc dù không cao, nhưng đủ để người ta nghe rõ.
“Vâng, Đông Phương huynh đệ lần này đi tiêu diệt Hằng Sơn, mang theo không nhiều người, chỉ sợ không ứng phó được.” Hướng Vấn Thiên tỏ ý nghi ngờ. Hắn xưa nay luôn bất hòa với Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại bị vây rất hợp ý hắn, nhưng đề cập đến chuyện trong giáo, hắn không rõ thái độ của Nhậm Ngã Hành với Đông Phương Bất Bại, cho nên không dám không bẩm báo chuyện này.
“Đông Phương huynh đệ võ công cao cường, lại có mưu lược. Mà Ngũ Nhạc kiếm phái từ mười năm trước nguyên khí đại thương, cho nên ta nghĩ không phải đối thủ của hắn, Hướng huynh đệ cứ yên tâm đi. Ta có mấy bình rượu ngon, để ta bảo đầu bếp nấu vài món ăn rồi chúng ta cùng nhấm nháp.” Nhậm Ngã Hành cười ha ha, sau đó lôi kéo Hướng Vấn Thiên chạy đi.
Yên tâm? Yên tâm mới là lạ. Hướng Vấn Thiên kia thì lo lắng gì, người cần lo lắng là nàng đây này. Nhậm Ngã Hành cố ý chạy tới đây nói lời này, chẳng phải là muốn nói cho nàng nghe sao. Nếu nàng không để ý, sau này Nhậm Ngã Hành sẽ mượn sức nàng. Còn nếu như nàng thiếu kiên nhẫn, phóng đi cùng Đông Phương Bất Bại đồng sinh cộng tử thì vị giáo chủ ngày thường hiền hòa này sẽ nhân cơ hội loại bỏ nàng luôn. Một con rối không biết nghe lời thì dùng làm gì? Hắn đưa được nàng ngồi vào chức trưởng lão thì tương lai cũng có thể nâng đỡ người khác lên.
Biết rõ đây là kế thử, là cái hố đào sẵn dụ nàng nhảy xuống. Nhưng nàng lại không thể không nhảy xuống, bởi vì quan tâm quá hóa loạn, nàng không thể đã biết Đông Phương Bất Bại rơi vào nguy hiểm mà cái gì cũng không làm.
Tả An Chi cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng, tuy rằng biết Nhậm Ngã Hành làm không sai, bởi vì song phương lập trường bất đồng. Nhưng là một đương sự trong đó, rất khó để nàng dùng con mắt của người ngoài cuộc để xem xét việc này. Ngũ Nhạc kiếm phái vì cái gì lại tụ tập ở Hằng Sơn? Trừ phi là có người báo tin. Cũng không biết Thiếu Lâm, Võ Đang có động tĩnh gì không. Đông Phương Bất Bại mang theo không nhiều người, cho dù hắn mưu cao đến đâu, võ công giỏi thế nào, thì cũng không thể san bằng chênh lệch lực lượng, chỉ cần đánh trường kì cũng có thể giết hắn. Lúc trước là nàng khẳng định Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, cho nên nhất định sẽ không chết. Nhưng Đông Phương Bất Bại của hôm nay, không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, liệu rằng tương lai có vì thế mà thay đổi không? Hằng Sơn rất gần Hắc Mộc Nhai, nhưng đôi khi, chỉ một chút thế thôi cũng có thể đánh mất tính mạng của một người. Chỉ cần nghĩ tới Đông Phương Bất Bại có khả năng bị trọng thương, thậm chí tính mạng khó giữ được, đều là do tên giáo chủ kia an bài, Tả An Chi chỉ hận không thể ngăn cản việc này xảy ra.
Nếu như Đông Phương Bất Bại còn sống mà nàng lại trở mặt với Nhậm Ngã Hành thì nàng sẽ không cần tiếp tục giả bộ nữa, có thể đường đường chính chính mà ở bên hắn. Còn nếu hắn chết, nàng sẽ không tự tử theo hắn, làm như vậy thật sự quá vô nghĩa. Nàng sẽ phải sống để báo thù cho hắn, dùng máu của những người hại hắn để tế hắn. Tả An Chi một quyền đánh vào thân cây, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, không hề để ý mu bàn tay rướm máu. Nàng thi triển khinh công bay nhanh ra bên ngoài khu rừng.
“Các ngươi mang theo một nửa số người ngày đêm chạy tới Lạc Dương, trên đường không được chậm trễ, một nửa còn lại đi báo tin cho Nhậm giáo chủ, nói Nhậm đại tiểu thư đã bị người của Ngũ Nhạc bắt đi, sau đó lập tức đưa Nhậm đại tiểu thư mang đến Hằng Sơn.” Tả An Chi tập trung năm người phụ nữ võ công cao đến, trầm giọng nói: “Nhớ rõ lúc báo tin phải chọn thời cơ tốt, canh ba xông vào báo tin, nếu có người nào dám cản các ngươi lại, thì cứ giết chết hắn mà xông vào.”
Nàng ở Hắc Mộc Nhai mấy ngày nay, biết Nhậm Ngã Hành vào canh ba sẽ luyện công. Người bên ngoài không biết, nhưng nàng lại rất rõ, Nhậm Ngã Hành luyện chính là Hấp tinh đại pháp. Nếu có thể vào lúc hắn luyện công làm rối loạn tâm thần hắn, thì cho dù không chết, hắn nhất định cũng bị thương nặng.
Nhậm Ngã Hành mưu kế thâm độc, không ngại hại người, nhưng đối với con gái thì không. Nhậm Ngã Hành sau khi để tang vợ, đối với con gái coi như châu báu mà bảo vệ, thậm chí vì nàng mà không lấy vợ nữa. Nhậm đại tiểu thư không thích ở Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành liền phái Lục Trúc Ông cùng nàng đến thành Lạc Dương. Hắn đau lòng con gái mình như vậy, chẳng lẽ những người khác không do cha mẹ sinh ra sao? Hắn ngồi ngôi cao, một câu liền quyết định sống chết của người khác, cho nên bây giờ cũng phải cho hắn nếm chút mùi vị đau đớn. Nhậm Ngã Hành phái không ít người bảo vệ Nhậm đại tiểu thư, nhưng hắn lại không ngờ số người bị nàng thu phục cũng không ít. Hơn nữa, nàng không bị lửa giận làm mất đi lý trí, định trực tiếp đến cứu Đông Phương Bất Bại.
Thanh Long đường tuy rằng nhân tài đông đúc, là đường mạnh nhất trong Nhật Nguyệt Thần giáo, nhưng mọi người lại phân tán khắp nơi. Hơn nữa cho dù là lệnh của nàng, cũng sẽ có một bộ phận tự cao tự đại mà không nghe. Huống hồ, cho dù Thanh Long đường và Phong Lôi đường hợp lực, cũng chưa chắc đã đối phó được Ngũ Nhạc kiếm phái. Chỉ có Nhậm Ngã Hành mới có thể triệu tập hầu hết binh lực trong giáo, mở đường sống cho Đông Phương Bất Bại.
Mắt nhìn thấy năm người kia nhận lệnh mà đi, Tả An Chi dẫn theo đám người còn lại, cũng không cáo từ Nhậm Ngã Hành mà lập tức xuống núi, giục ngựa chạy tới Hằng Sơn.
Từ sau hôm mười trưởng lão tề tựu, ngoại trừ nàng ở lại Hắc Mộc Nhai thì những người khác đều rời khỏi. Tả An Chi làm sao không biết, Nhậm Ngã Hành lưu nàng lại là muốn nắm nàng trong lòng bàn tay, để nếu có chuyện gì thì tùy thời sử dụng. Nàng hiện nay quá yếu, giống như một miếng mồi ngon mà mỗi người muốn cắn một miếng. Nhưng nàng cứ tỏ ra không biết, mỗi ngày cần luyện công thì luyện công, còn không thì đi mượn sức hoặc áp chế người trong Thanh Long đường. Người nào mà cứng mềm đều không ăn, thì đừng trách nàng dùng Tam Thi não thần đan Đông Phương Bất Bại đưa cho.
Vì sao người ta thì chỉ cần tùy tiện đọc mấy chương binh pháp Tôn Tử, sau đó nói “Minh nguyệt bao giờ có? Nâng cốc hỏi trời xanh”, thêm vào “Ta hiểu chàng, ta đồng tình chàng, ta quan tâm chàng” thì lập tức sẽ có một hàng mỹ nam tử văn võ toàn tài đứng xếp hàng xin vì nàng sống vì nàng chết. Mà đều là hoàng đế Vương gia, võ lâm minh chủ a.
Trong khi Tả An Chi nàng cũng là người xuyên không thì sáng dậy sớm hơn gà, tối ngủ muộn hơn chó, muốn thu phục thủ hạ của mình, đừng nói là than thở, ngay cả khóc có khi nước mắt cũng đầy mấy thùng rồi. Muốn triệu hồi thuộc hạ thì nàng cũng phải nhờ lão già cầm đầu, mà bọn chúng đến, rõ ràng là bằng mặt mà không bằng lòng. Hừ, tại sao với những trưởng lão khác thì các ngươi nghe lời răm rắp, mà đến phiên ta thì không ai để vào mắt. Nàng cuối cùng chính là bị bọn họ làm cho tức giận, đem nhét hết Tam Thi não thần đan vào miệng bọn họ để bọn họ nghe lời. Nhưng mà rõ ràng trong mắt nàng, cái nhìn của bọn họ như chuột thấy mèo a, chẳng lẽ hình tượng nữ ma đầu của nàng đã ăn sâu vào lòng bọn họ rồi. Hay đây chính là vận mệnh của nữ phụ đóng vai vật hy sinh, trở thành hòn đá kê chân để nhân vật chính diễn đoạn trừ gian diệt ác? Đừng đùa, cho dù là nhân vật phụ, nhưng nếu có tên nhân vật chính nào định lấy nàng làm đá kê chân, nàng nhất định sẽ đánh vỡ đầu hắn.
Giờ phút nàng nàng xem như đã hiểu rất rõ tám chữ “Người trong giang hồ, không thể tự quyết”. Đi vào thời đại này, thời gian cũng không phải quá dài, nhưng nàng học được không ít. Cho nên quả thực tiềm lực của con người là vô hạn, dưới áp lực sinh tồn, có rất nhiều chuyện không cần học cũng biết.
Bất quá chuyện này cũng thuyết minh một điều, đó là con người Đông Phương Bất Bại rất phức tạp, nàng là người thân mật nhất với hắn, cũng không rõ hắn còn bao nhiêu bản lãnh chưa thi triển. Khó trách Nhậm Ngã Hành còn kiêng kị hắn hơn mấy trưởng lão kì cựu kia. Nói ngay chuyện Tam Thi não thần đan này, theo Đông Phương Bất Bại nói là hắn ra lệnh cho Ngũ Độc giáo bí mật điều chế, năm xưa hắn đã dùng nó để khống chế Đằng La cô nương. Mà Nhậm Ngã Hành lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của loại thuốc này, xem ra Ngũ Độc giáo chính là thế lực chống lưng cho Đông Phương Bất Bại.
Ai, hắn hôm nay đang ở đâu a? Bọn họ tuy ở dưới cùng một bầu trời, vậy mà không thể gặp nhau không thể gần gũi, chỉ có thể không ngừng nhớ nhau. Chỉ cần nghĩ tới Đông Phương Bất Bại cũng đang cố gắng cùng nàng, Tả An Chi liền nhịn không được cười đến ngọt ngào. Nàng cảm thấy mình phải tu ba kiếp mới may mắn có thể gặp được một người như vậy, còn cùng hắn tương thân tương ái, cho nên, cho dù có chuyện rắc rối gì nàng cũng có thể vượt qua. Nàng đứng lên, vỗ vỗ bùn đất cùng lá cây trên quần áo, sau đó chậm rãi đi ra giữa sân.
Phía trước rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Tả An Chi ngẩn người, ngừng bước chân lại. Bởi vì thanh âm này nàng vô cùng quen thuộc, không phải ai xa lạ, chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo Nhậm Ngã Hành. Hắn tại sao lại chạy tới đây? Việc nàng ở sau rừng cây này luyện công là điều mọi người đều biết, bình thường không dám tới quấy rầy. Trong võ lâm, kị nhất là nhìn lén người khác luyện công, cho dù là Nhậm Ngã Hành, cũng không nên đặt chân tới đây.
“Ngũ Nhạc kiếm phái tề tựu tại Hằng Sơn?” Thanh âm của Nhậm Ngã Hành mặc dù không cao, nhưng đủ để người ta nghe rõ.
“Vâng, Đông Phương huynh đệ lần này đi tiêu diệt Hằng Sơn, mang theo không nhiều người, chỉ sợ không ứng phó được.” Hướng Vấn Thiên tỏ ý nghi ngờ. Hắn xưa nay luôn bất hòa với Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại bị vây rất hợp ý hắn, nhưng đề cập đến chuyện trong giáo, hắn không rõ thái độ của Nhậm Ngã Hành với Đông Phương Bất Bại, cho nên không dám không bẩm báo chuyện này.
“Đông Phương huynh đệ võ công cao cường, lại có mưu lược. Mà Ngũ Nhạc kiếm phái từ mười năm trước nguyên khí đại thương, cho nên ta nghĩ không phải đối thủ của hắn, Hướng huynh đệ cứ yên tâm đi. Ta có mấy bình rượu ngon, để ta bảo đầu bếp nấu vài món ăn rồi chúng ta cùng nhấm nháp.” Nhậm Ngã Hành cười ha ha, sau đó lôi kéo Hướng Vấn Thiên chạy đi.
Yên tâm? Yên tâm mới là lạ. Hướng Vấn Thiên kia thì lo lắng gì, người cần lo lắng là nàng đây này. Nhậm Ngã Hành cố ý chạy tới đây nói lời này, chẳng phải là muốn nói cho nàng nghe sao. Nếu nàng không để ý, sau này Nhậm Ngã Hành sẽ mượn sức nàng. Còn nếu như nàng thiếu kiên nhẫn, phóng đi cùng Đông Phương Bất Bại đồng sinh cộng tử thì vị giáo chủ ngày thường hiền hòa này sẽ nhân cơ hội loại bỏ nàng luôn. Một con rối không biết nghe lời thì dùng làm gì? Hắn đưa được nàng ngồi vào chức trưởng lão thì tương lai cũng có thể nâng đỡ người khác lên.
Biết rõ đây là kế thử, là cái hố đào sẵn dụ nàng nhảy xuống. Nhưng nàng lại không thể không nhảy xuống, bởi vì quan tâm quá hóa loạn, nàng không thể đã biết Đông Phương Bất Bại rơi vào nguy hiểm mà cái gì cũng không làm.
Tả An Chi cảm thấy lửa giận bừng bừng trong lòng, tuy rằng biết Nhậm Ngã Hành làm không sai, bởi vì song phương lập trường bất đồng. Nhưng là một đương sự trong đó, rất khó để nàng dùng con mắt của người ngoài cuộc để xem xét việc này. Ngũ Nhạc kiếm phái vì cái gì lại tụ tập ở Hằng Sơn? Trừ phi là có người báo tin. Cũng không biết Thiếu Lâm, Võ Đang có động tĩnh gì không. Đông Phương Bất Bại mang theo không nhiều người, cho dù hắn mưu cao đến đâu, võ công giỏi thế nào, thì cũng không thể san bằng chênh lệch lực lượng, chỉ cần đánh trường kì cũng có thể giết hắn. Lúc trước là nàng khẳng định Đông Phương Bất Bại sẽ trở thành giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, cho nên nhất định sẽ không chết. Nhưng Đông Phương Bất Bại của hôm nay, không luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, liệu rằng tương lai có vì thế mà thay đổi không? Hằng Sơn rất gần Hắc Mộc Nhai, nhưng đôi khi, chỉ một chút thế thôi cũng có thể đánh mất tính mạng của một người. Chỉ cần nghĩ tới Đông Phương Bất Bại có khả năng bị trọng thương, thậm chí tính mạng khó giữ được, đều là do tên giáo chủ kia an bài, Tả An Chi chỉ hận không thể ngăn cản việc này xảy ra.
Nếu như Đông Phương Bất Bại còn sống mà nàng lại trở mặt với Nhậm Ngã Hành thì nàng sẽ không cần tiếp tục giả bộ nữa, có thể đường đường chính chính mà ở bên hắn. Còn nếu hắn chết, nàng sẽ không tự tử theo hắn, làm như vậy thật sự quá vô nghĩa. Nàng sẽ phải sống để báo thù cho hắn, dùng máu của những người hại hắn để tế hắn. Tả An Chi một quyền đánh vào thân cây, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, không hề để ý mu bàn tay rướm máu. Nàng thi triển khinh công bay nhanh ra bên ngoài khu rừng.
“Các ngươi mang theo một nửa số người ngày đêm chạy tới Lạc Dương, trên đường không được chậm trễ, một nửa còn lại đi báo tin cho Nhậm giáo chủ, nói Nhậm đại tiểu thư đã bị người của Ngũ Nhạc bắt đi, sau đó lập tức đưa Nhậm đại tiểu thư mang đến Hằng Sơn.” Tả An Chi tập trung năm người phụ nữ võ công cao đến, trầm giọng nói: “Nhớ rõ lúc báo tin phải chọn thời cơ tốt, canh ba xông vào báo tin, nếu có người nào dám cản các ngươi lại, thì cứ giết chết hắn mà xông vào.”
Nàng ở Hắc Mộc Nhai mấy ngày nay, biết Nhậm Ngã Hành vào canh ba sẽ luyện công. Người bên ngoài không biết, nhưng nàng lại rất rõ, Nhậm Ngã Hành luyện chính là Hấp tinh đại pháp. Nếu có thể vào lúc hắn luyện công làm rối loạn tâm thần hắn, thì cho dù không chết, hắn nhất định cũng bị thương nặng.
Nhậm Ngã Hành mưu kế thâm độc, không ngại hại người, nhưng đối với con gái thì không. Nhậm Ngã Hành sau khi để tang vợ, đối với con gái coi như châu báu mà bảo vệ, thậm chí vì nàng mà không lấy vợ nữa. Nhậm đại tiểu thư không thích ở Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành liền phái Lục Trúc Ông cùng nàng đến thành Lạc Dương. Hắn đau lòng con gái mình như vậy, chẳng lẽ những người khác không do cha mẹ sinh ra sao? Hắn ngồi ngôi cao, một câu liền quyết định sống chết của người khác, cho nên bây giờ cũng phải cho hắn nếm chút mùi vị đau đớn. Nhậm Ngã Hành phái không ít người bảo vệ Nhậm đại tiểu thư, nhưng hắn lại không ngờ số người bị nàng thu phục cũng không ít. Hơn nữa, nàng không bị lửa giận làm mất đi lý trí, định trực tiếp đến cứu Đông Phương Bất Bại.
Thanh Long đường tuy rằng nhân tài đông đúc, là đường mạnh nhất trong Nhật Nguyệt Thần giáo, nhưng mọi người lại phân tán khắp nơi. Hơn nữa cho dù là lệnh của nàng, cũng sẽ có một bộ phận tự cao tự đại mà không nghe. Huống hồ, cho dù Thanh Long đường và Phong Lôi đường hợp lực, cũng chưa chắc đã đối phó được Ngũ Nhạc kiếm phái. Chỉ có Nhậm Ngã Hành mới có thể triệu tập hầu hết binh lực trong giáo, mở đường sống cho Đông Phương Bất Bại.
Mắt nhìn thấy năm người kia nhận lệnh mà đi, Tả An Chi dẫn theo đám người còn lại, cũng không cáo từ Nhậm Ngã Hành mà lập tức xuống núi, giục ngựa chạy tới Hằng Sơn.
/56
|