Mặt trời lúc này vẫn đang đang ở trên đỉnh đầu, đi ở trên đường thậm chí còn nóng bức, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy cả người lạnh run.
Hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Tả An Chi vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như đang đeo một tảng đá nặng ngàn cân, ngay cả chân hắn cũng không nhấc lên nổi. Nhưng hắn vẫn còn có thể khinh công, vì vậy, Đông Phương Bất Bại liền bay như một mũi tên, lướt qua đám người Thanh Long đường còn đang ngây dại, lướt qua con ngựa điên kia, đi tới bên cạnh Tả An Chi.
Trên người nàng không có vết thương rõ ràng, cũng không có vết máu, nhưng lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Loại tình hình này so với vết thương bên ngoài còn đáng sợ hơn, bởi vì có thể là bị nội thương nghiêm trọng rồi. Nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, Đông Phương Bất Bại cố gắng kiềm nén bất an trong lòng, đưa tay thò vào trong vạt áo của nàng, muốn kiểm tra xem lục phủ ngũ tạng của nàng có bị thương không.
“Aizz, đừng quá đáng.” Tay của Đông Phương Bất Bại thình lình bị bắt được. Tả An Chi mở to mắt, bất mãn trừng hắn.
Ánh mắt của nàng thực sự rất đẹp, trắng đen rõ ràng, sáng trong động lòng người. Mà trọng yếu hơn là, nàng mở mắt nghĩa là nàng tỉnh, mà xem ra cũng không có tổn thương gì. Hất tay ý bảo đám người Thanh Long đường không có chuyện gì, không cần lại đây, sau đó Đông Phương Bất Bại liền đỡ Tả An Chi ngồi dậy, sắc mặt không vui cúi đầu nhìn nàng: “Nàng gạt ta?”
“Không có, là ta vừa tỉnh mà.” Tả An Chi vội giải thích. Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng tuy rằng đúng lúc vận nội lực bảo vệ bản thân, nhưng cú văng quá mạnh, cho nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, đã thấy Đông Phương Bất Bại chuẩn bị thò tay vào ngực nàng, hơn nữa, ánh mắt hắn còn vô cùng đau đớn. So với điều trước mà nói, điều sau càng khiến nàng sợ hãi hơn, dường như nàng không áp chế được một loại cảm xúc nào đó nữa.
Huống chi, trước mặt bao nhiêu người mà tả tơi thế này quả thực khó coi. Vì vậy nàng định đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, giả bộ như không có chuyện gì. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại bỗng nhiên nở nụ cười, dùng thân thể che khuất tầm mắt của mọi người, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mà bàn tay đang đặt ở ngực nàng vẫn không ngừng cách một lớp vải mà sờ soạng. Hành động của hắn khiến nàng không thở nổi. Cả người của hắn vô cùng rắn chắc, nhưng môi lại ấm áp mềm mại, từng chút, từng chút, đang không ngừng liếm cắn đôi môi của nàng. Môi của hắn và môi của nàng dán với nhau, ngay cả hô hấp của hai người cũng loạn nhịp đầy ái muội, phân không rõ là hơi thở của ai. Mà bàn tay kia, có lẽ bởi vì quần áo quá mỏng manh, cho nên độ ấm lòng bàn tay của Đông Phương Bất Bại truyền hẳn vào cơ thể nàng. Tả An Chi sợ hãi, nghi hoặc nhìn ánh mắt tối đen của hắn. Bên trong ánh mắt ấy, không hề có chút mê loạn nào, chỉ có sự tỉnh táo và bình tĩnh, còn có cả ý chí kiên định. Mà thành lũy trái tim nàng hằng cố thủ, lại bị chính sự cố chấp kiên định ấy làm nứt ra một khe hở.
“Đứng lên đi.” Cẩn thận sờ soạng toàn thân nàng một lần nữa, đến khi xác định nàng không bị gãy xương hay nội thương thì Đông Phương Bất Bại mới buông nàng ra. Vẻ mặt của hắn dường như vừa rồi vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Con ngựa tại sao lại phát cuồng?”
Đề tài chuyển quá nhanh, khiến Tả An Chi phải hồi lâu mới phản ứng lại, đáp: “Ta cũng không rõ lắm, nó đột nhiên như vậy.”
Đông Phương Bất Bại không nói, nắm tay nàng đi đến bên cạnh con ngựa đang hí dài nằm trên đất. Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn chân con ngựa, sau đó thì thầm nói: “Chân trước của nó bị người ta dùng kim đâm vào, lúc trước đâm không sâu, cho nên không có việc gì, sau khi chạy thì kim mới càng đâm sâu vào. Đến khi đâm vào thịt, con ngựa mới đau đến nỗi mất khống chế.”
“A? Là ai làm?” Tả An Chi cả kinh, “Con ngựa này là của chàng, như vậy, người đâm kim chính là muốn hại chàng sao?”
“Không biết.” Đông Phương Bất Bại lắc đầu, tầm mắt chuyển tới đám người Thanh Long đường còn đang đứng phía xa xa, ám chỉ với nàng đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện này.
Con ngựa này là hắn cùng mấy người khác mua. Nhưng con ngựa này đặc biệt ở chỗ, nó là con chạy nhanh nhất, ở trong đám ngựa cũng khỏe mạnh nhất, vì thế nên hắn mới chọn nó, không ngờ lại bị người khác đặt bẫy. Người nọ hẳn là muốn hại hắn, nhưng không ngờ Tả An Chi lại bị tai bay vạ gió. Chỉ là, một kỹ xảo nhỏ như vậy mà muốn hại chết hắn, không khỏi quá buồn cười đi.
Từ trong vó ngựa rút ra mấy cây châm, Đông Phương Bất Bại sờ chân ngựa, nói: “Xương cốt không gãy, nhưng không thể cưỡi nữa.”
Con ngựa kia “Xích xích” kêu hai tiếng, thử đứng lên đi vài bước, quả nhiên là khập khiễng.
Từ lúc nãy đến giờ, Đông Phương Bất Bại không hề buông tay Tả An Chi ta, ngay cả lúc ngồi xổm xuống cũng túm nàng cùng ngồi. Mà Tả An Chi cũng không giãy dụa, để mặc theo ý hắn. Đông Phương Bất Bại đưa nàng lên một con ngựa khác, sau đó chính mình cũng nhảy lên ngồi sau lưng nàng, giơ roi giục ngựa, chậm rãi mà đi. Hắn trên mặt tuy không thay lòng, nhưng trong lòng không ngừng nổi sóng.
Người xuống tay, chính là người phải hiểu rõ hắn, có lẽ chính là một trong những kẻ thủ hạ. Cho dù không phải là kẻ đó trực tiếp ra tay, nhưng ít nhất cũng hỗ trợ truyền tin tức. Nói không chừng, ngay cả con ngựa kia cũng đã được an bài ngay từ đầu. Như vậy, là người nào muốn ra tay với mình? Mà hắn vì cái gì lại ra tay với mình?
Có lẽ không ngoài đám người muốn hắn chết quách từ lâu rồi.
Trong chốn giang hồ, đám người chính phái tự đề ra nhiệm vụ “trảm yêu trừ ma”, rất có khả năng xuống tay với người của Ma giáo. Nhưng bọn hắn cũng tự cho mình là quang minh chính đại, cho nên sẽ rất ít người dùng thủ đoạn ám hại kiểu này. Nhưng nếu đã dùng, nhất định so với Ma giáo còn độc ác hơn, làm sao lại để Tả An Chi có thể không thương tích gì mà thoát được.
Còn những người trong giáo không thích hắn thăng chức, hoặc là việc hắn thăng chức gây trở ngại cho họ, cũng có khả năng xuống tay. Thí dụ như đám người trong Thanh Long đường, cũng có thể là mấy vị trưởng lão kia, nhưng nếu bọn hắn xuống tay, cũng không thể nhẹ như vậy. Đối với võ công của Đông Phương Bất Bại, muốn để hắn ngã ngựa chết, quả thực còn đáng cười hơn trò cười.
Còn một khả năng cuối cùng, mà ngay cả hắn cũng không dám nghĩ. Hành động lần này của Tả An Chi thực khiến cho người ta phải nhìn nàng bằng con mắt khác, có thể làm an tâm rất nhiều người, nhưng sẽ làm cho một người bất an.
Nàng nhu nhược yếu đuối vô dụng như vậy, không thể không phụ thuộc vào ai, như vậy, người kia có thể là Đông Phương Bất Bại, cũng có thể là Nhậm Ngã Hành. Mà sau khi nàng thi triển thủ đoạn này, Nhậm Ngã Hành chẳng lẽ không nổi lên nghi ngờ với nàng. Nàng là cháu gái của Phạm Tùng trưởng lão, liệu có thể hay không sau này cũng sẽ giống như ông ta, lãnh đạo mười đại trưởng lão, quyền lực ngang với giáo chủ? Thanh Long Phong Lôi, thực lực của hai đường này đều không thể khinh thường, hắn nhất định sẽ nghi ngờ nàng có lòng phản trắc, hợp lực với Đông Phương Bất Bại để xưng bá một phương.
Không muốn đẩy hắn vào chỗ chết, lại có năng lực sai khiến người của Thanh Long đường xuống tay với hắn, khả năng chỉ có một người, đó chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, Nhậm Ngã Hành. Hắn làm vậy là muốn giá họa cho các trưởng lão, để cho bọn họ sẽ đấu đá nhau, không có cách nào liên minh với nhau chống lại hắn? Hay là còn có ý đồ khác? Việc này Đông Phương Bất Bại không lí giải được, Nhậm Ngã Hành là anh hùng cao ngạo, tại sao lại dùng một thủ đoạn ngu xuẩn như vậy.
Đông Phương Bất Bại tâm tư khó lường, nhưng chuyện này hắn không đoán được, có lẽ tuy Nhậm Ngã Hành sai người xuống tay, nhưng xuống tay thế nào thì người đó tự quyết. Nhậm Ngã Hành tính tình táo bạo, bảo thủ, đầy tớ ở bên cạnh hắn không cầu có công, chỉ cầu có thể sống. Vì vậy, hắn có lẽ chỉ đơn giản sai người nọ làm Đông Phương Bất Bại bị thương, lại không gây nguy hiểm cho tính mạng. Mà xuống tay thế nào cho có chừng mực là điều rất khó. Có lẽ người nọ nghĩ như vậy, cho nên mới chọn cách vụng về này, tốt xấu cũng coi như hoàn thành mệnh lệnh của Nhậm Ngã Hành. Nhưng người nọ lại không dự đoán được, người ngã xuống không phải là Đông Phương Bất Bại, mà là Tả An Chi.
Trong khi Đông Phương Bất Bại đang vắt óc suy nghĩ dụng ý của Nhậm Ngã Hành, thì lúc này, Tả An Chi lại mang một tâm tư khác.
Hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Tả An Chi vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như đang đeo một tảng đá nặng ngàn cân, ngay cả chân hắn cũng không nhấc lên nổi. Nhưng hắn vẫn còn có thể khinh công, vì vậy, Đông Phương Bất Bại liền bay như một mũi tên, lướt qua đám người Thanh Long đường còn đang ngây dại, lướt qua con ngựa điên kia, đi tới bên cạnh Tả An Chi.
Trên người nàng không có vết thương rõ ràng, cũng không có vết máu, nhưng lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Loại tình hình này so với vết thương bên ngoài còn đáng sợ hơn, bởi vì có thể là bị nội thương nghiêm trọng rồi. Nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, Đông Phương Bất Bại cố gắng kiềm nén bất an trong lòng, đưa tay thò vào trong vạt áo của nàng, muốn kiểm tra xem lục phủ ngũ tạng của nàng có bị thương không.
“Aizz, đừng quá đáng.” Tay của Đông Phương Bất Bại thình lình bị bắt được. Tả An Chi mở to mắt, bất mãn trừng hắn.
Ánh mắt của nàng thực sự rất đẹp, trắng đen rõ ràng, sáng trong động lòng người. Mà trọng yếu hơn là, nàng mở mắt nghĩa là nàng tỉnh, mà xem ra cũng không có tổn thương gì. Hất tay ý bảo đám người Thanh Long đường không có chuyện gì, không cần lại đây, sau đó Đông Phương Bất Bại liền đỡ Tả An Chi ngồi dậy, sắc mặt không vui cúi đầu nhìn nàng: “Nàng gạt ta?”
“Không có, là ta vừa tỉnh mà.” Tả An Chi vội giải thích. Vừa rồi lúc rơi xuống, nàng tuy rằng đúng lúc vận nội lực bảo vệ bản thân, nhưng cú văng quá mạnh, cho nên vẫn hôn mê bất tỉnh. Khó khăn lắm mới mở được mắt ra, đã thấy Đông Phương Bất Bại chuẩn bị thò tay vào ngực nàng, hơn nữa, ánh mắt hắn còn vô cùng đau đớn. So với điều trước mà nói, điều sau càng khiến nàng sợ hãi hơn, dường như nàng không áp chế được một loại cảm xúc nào đó nữa.
Huống chi, trước mặt bao nhiêu người mà tả tơi thế này quả thực khó coi. Vì vậy nàng định đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, giả bộ như không có chuyện gì. Nhưng Đông Phương Bất Bại lại bỗng nhiên nở nụ cười, dùng thân thể che khuất tầm mắt của mọi người, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mà bàn tay đang đặt ở ngực nàng vẫn không ngừng cách một lớp vải mà sờ soạng. Hành động của hắn khiến nàng không thở nổi. Cả người của hắn vô cùng rắn chắc, nhưng môi lại ấm áp mềm mại, từng chút, từng chút, đang không ngừng liếm cắn đôi môi của nàng. Môi của hắn và môi của nàng dán với nhau, ngay cả hô hấp của hai người cũng loạn nhịp đầy ái muội, phân không rõ là hơi thở của ai. Mà bàn tay kia, có lẽ bởi vì quần áo quá mỏng manh, cho nên độ ấm lòng bàn tay của Đông Phương Bất Bại truyền hẳn vào cơ thể nàng. Tả An Chi sợ hãi, nghi hoặc nhìn ánh mắt tối đen của hắn. Bên trong ánh mắt ấy, không hề có chút mê loạn nào, chỉ có sự tỉnh táo và bình tĩnh, còn có cả ý chí kiên định. Mà thành lũy trái tim nàng hằng cố thủ, lại bị chính sự cố chấp kiên định ấy làm nứt ra một khe hở.
“Đứng lên đi.” Cẩn thận sờ soạng toàn thân nàng một lần nữa, đến khi xác định nàng không bị gãy xương hay nội thương thì Đông Phương Bất Bại mới buông nàng ra. Vẻ mặt của hắn dường như vừa rồi vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, đưa tay kéo nàng đứng lên: “Con ngựa tại sao lại phát cuồng?”
Đề tài chuyển quá nhanh, khiến Tả An Chi phải hồi lâu mới phản ứng lại, đáp: “Ta cũng không rõ lắm, nó đột nhiên như vậy.”
Đông Phương Bất Bại không nói, nắm tay nàng đi đến bên cạnh con ngựa đang hí dài nằm trên đất. Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn chân con ngựa, sau đó thì thầm nói: “Chân trước của nó bị người ta dùng kim đâm vào, lúc trước đâm không sâu, cho nên không có việc gì, sau khi chạy thì kim mới càng đâm sâu vào. Đến khi đâm vào thịt, con ngựa mới đau đến nỗi mất khống chế.”
“A? Là ai làm?” Tả An Chi cả kinh, “Con ngựa này là của chàng, như vậy, người đâm kim chính là muốn hại chàng sao?”
“Không biết.” Đông Phương Bất Bại lắc đầu, tầm mắt chuyển tới đám người Thanh Long đường còn đang đứng phía xa xa, ám chỉ với nàng đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện này.
Con ngựa này là hắn cùng mấy người khác mua. Nhưng con ngựa này đặc biệt ở chỗ, nó là con chạy nhanh nhất, ở trong đám ngựa cũng khỏe mạnh nhất, vì thế nên hắn mới chọn nó, không ngờ lại bị người khác đặt bẫy. Người nọ hẳn là muốn hại hắn, nhưng không ngờ Tả An Chi lại bị tai bay vạ gió. Chỉ là, một kỹ xảo nhỏ như vậy mà muốn hại chết hắn, không khỏi quá buồn cười đi.
Từ trong vó ngựa rút ra mấy cây châm, Đông Phương Bất Bại sờ chân ngựa, nói: “Xương cốt không gãy, nhưng không thể cưỡi nữa.”
Con ngựa kia “Xích xích” kêu hai tiếng, thử đứng lên đi vài bước, quả nhiên là khập khiễng.
Từ lúc nãy đến giờ, Đông Phương Bất Bại không hề buông tay Tả An Chi ta, ngay cả lúc ngồi xổm xuống cũng túm nàng cùng ngồi. Mà Tả An Chi cũng không giãy dụa, để mặc theo ý hắn. Đông Phương Bất Bại đưa nàng lên một con ngựa khác, sau đó chính mình cũng nhảy lên ngồi sau lưng nàng, giơ roi giục ngựa, chậm rãi mà đi. Hắn trên mặt tuy không thay lòng, nhưng trong lòng không ngừng nổi sóng.
Người xuống tay, chính là người phải hiểu rõ hắn, có lẽ chính là một trong những kẻ thủ hạ. Cho dù không phải là kẻ đó trực tiếp ra tay, nhưng ít nhất cũng hỗ trợ truyền tin tức. Nói không chừng, ngay cả con ngựa kia cũng đã được an bài ngay từ đầu. Như vậy, là người nào muốn ra tay với mình? Mà hắn vì cái gì lại ra tay với mình?
Có lẽ không ngoài đám người muốn hắn chết quách từ lâu rồi.
Trong chốn giang hồ, đám người chính phái tự đề ra nhiệm vụ “trảm yêu trừ ma”, rất có khả năng xuống tay với người của Ma giáo. Nhưng bọn hắn cũng tự cho mình là quang minh chính đại, cho nên sẽ rất ít người dùng thủ đoạn ám hại kiểu này. Nhưng nếu đã dùng, nhất định so với Ma giáo còn độc ác hơn, làm sao lại để Tả An Chi có thể không thương tích gì mà thoát được.
Còn những người trong giáo không thích hắn thăng chức, hoặc là việc hắn thăng chức gây trở ngại cho họ, cũng có khả năng xuống tay. Thí dụ như đám người trong Thanh Long đường, cũng có thể là mấy vị trưởng lão kia, nhưng nếu bọn hắn xuống tay, cũng không thể nhẹ như vậy. Đối với võ công của Đông Phương Bất Bại, muốn để hắn ngã ngựa chết, quả thực còn đáng cười hơn trò cười.
Còn một khả năng cuối cùng, mà ngay cả hắn cũng không dám nghĩ. Hành động lần này của Tả An Chi thực khiến cho người ta phải nhìn nàng bằng con mắt khác, có thể làm an tâm rất nhiều người, nhưng sẽ làm cho một người bất an.
Nàng nhu nhược yếu đuối vô dụng như vậy, không thể không phụ thuộc vào ai, như vậy, người kia có thể là Đông Phương Bất Bại, cũng có thể là Nhậm Ngã Hành. Mà sau khi nàng thi triển thủ đoạn này, Nhậm Ngã Hành chẳng lẽ không nổi lên nghi ngờ với nàng. Nàng là cháu gái của Phạm Tùng trưởng lão, liệu có thể hay không sau này cũng sẽ giống như ông ta, lãnh đạo mười đại trưởng lão, quyền lực ngang với giáo chủ? Thanh Long Phong Lôi, thực lực của hai đường này đều không thể khinh thường, hắn nhất định sẽ nghi ngờ nàng có lòng phản trắc, hợp lực với Đông Phương Bất Bại để xưng bá một phương.
Không muốn đẩy hắn vào chỗ chết, lại có năng lực sai khiến người của Thanh Long đường xuống tay với hắn, khả năng chỉ có một người, đó chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, Nhậm Ngã Hành. Hắn làm vậy là muốn giá họa cho các trưởng lão, để cho bọn họ sẽ đấu đá nhau, không có cách nào liên minh với nhau chống lại hắn? Hay là còn có ý đồ khác? Việc này Đông Phương Bất Bại không lí giải được, Nhậm Ngã Hành là anh hùng cao ngạo, tại sao lại dùng một thủ đoạn ngu xuẩn như vậy.
Đông Phương Bất Bại tâm tư khó lường, nhưng chuyện này hắn không đoán được, có lẽ tuy Nhậm Ngã Hành sai người xuống tay, nhưng xuống tay thế nào thì người đó tự quyết. Nhậm Ngã Hành tính tình táo bạo, bảo thủ, đầy tớ ở bên cạnh hắn không cầu có công, chỉ cầu có thể sống. Vì vậy, hắn có lẽ chỉ đơn giản sai người nọ làm Đông Phương Bất Bại bị thương, lại không gây nguy hiểm cho tính mạng. Mà xuống tay thế nào cho có chừng mực là điều rất khó. Có lẽ người nọ nghĩ như vậy, cho nên mới chọn cách vụng về này, tốt xấu cũng coi như hoàn thành mệnh lệnh của Nhậm Ngã Hành. Nhưng người nọ lại không dự đoán được, người ngã xuống không phải là Đông Phương Bất Bại, mà là Tả An Chi.
Trong khi Đông Phương Bất Bại đang vắt óc suy nghĩ dụng ý của Nhậm Ngã Hành, thì lúc này, Tả An Chi lại mang một tâm tư khác.
/56
|