Tả An Chi ngây ra như phỗng.
Phản ứng là nằm trong dự liệu của Đông Phương Bất Bại, lấy thân phận đệ tử danh môn chính phái sống hơn mười năm, nay phát hiện hóa ra mình xuất thân Ma giáo, đả kích này tất nhiên rất lớn. Đông Phương Bất Bại vỗ nhẹ sau lưng Tả An Chi, nhẹ giọng trấn an nàng: “Cô không phải là không có định kết bè phái sao? Bây giờ đã biết lai lịch của bản thân, thì nên sớm ngày trở về trong giáo, đấy mới là nhà của cô. Ta nghĩ năm đó gia đình họ Tả giấu cô ở Tung Sơn, lại không nói cho cô thân thế thực sự của mình, nhất định là không có lòng tốt gì.”
Thật ra thì hắn đoán không đúng, Tả An Chi đối với xuất thân chính phái hay Ma giáo cũng không quan trọng, đối với nàng, xuất thân chỉ là xuất thân thôi, không thể quyết định hướng đi trong tương lai của nàng. Nàng không có ý định giúp chính phái tiêu diệt Ma giáo, cũng không có ý định giúp Ma giáo diệt chính phái. Nàng chỉ buồn bực một điều, dòng họ mới và tên kết hợp với nhau xong, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến một người khác. Nàng ngẫm nghĩ một lát, lập tức nói: “Vẫn gọi ta là Tả An Chi đi, tên này gọi suốt mười năm đã quen rồi.”
Đông Phương Bất Bại lại nghĩ nàng như vậy là vẫn còn lưu luyến phái Tung Sơn, liền nói tiếp: “Cô không tin ta sao? Ngày ấy ta đem cô mang về trong phủ, liền thấy có người gửi thư cho phái Tung Sơn, vì vậy mới nhận ra cô là muội muội của Tả Lãnh Thiền. Ta định gây khó dễ cho cô, định thông qua đó mà tìm hiểu ý đồ của cô, nhưng không thu hoạch được gì. Ai ngờ, vào ngày cô bị đánh, trong lúc vô tình ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa lão Phạm và một người khác. Sau đó, đi vào hỏi mới biết, năm xưa hắn là thủ hạ chuyên hầu hạ Phạm trưởng lão. Hắn nhớ rõ Phạm trưởng lão từng dùng thuốc nước vẽ một ấn ký trên cổ tay của Phạm gia tiểu thư. Đó là hình binh khí nổi danh của ông ấy, ông ấy đã nói, nếu chẳng may ông ấy gặp chuyện bất trắc, người trong Thần giáo có thể dựa vào ấn ký đó mà xác định được hậu nhân của Phạm gia. Năm đó, uy danh của mười vị trưởng lão rất lớn, ngay cả giáo chủ cũng phải kiêng dè họ vài phần. Nhưng bởi vì chuyện đau lòng này xảy ra, cho nên Nhậm giáo chủ mới nhân cơ hội nắm toàn quyền trong tay. Cô nghĩ xem, Phạm trưởng lão là người đứng đầu trong mười đại trưởng lão, trong giáo có không ít người từng chịu ân huệ của ông ấy, đều là nhớ mãi không quên. Nếu cô trở về, chẳng phải sẽ tốt hơn so với đứng chung chiến tuyến với kẻ lúc nào cũng có thể đâm lén cô Tả Lãnh Thiền sao?”
Hắn nói đến đây, mềm giọng tha thiết, động tác cũng thân mật vuốt lưng nàng, tựa hồ như toàn bộ đều là suy nghĩ của Tả An Chi.
Nhưng trên đời này sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đối tốt với bạn cả. Tả An Chi không yên lòng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe, sau đó đột nhiên hỏi: “Ta đi không có mục đích, ngay cả chính mình cũng không biết định đi đâu, huynh làm sao tìm được ta?”
“Ta làm sao tìm được cô? Hừ?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên xiết chặt hông nàng, hờn giận nói: “Triệu trưởng lão kia to gan lớn mật, cư nhiên cấu kết với cô, ngay cả Tả Lãnh Thiền cũng phục kích ta trên đường. Ta mang theo không nhiều người lắm, vì thế ở trên đường thiệt mạng hơn một nửa. Chỉ sợ những người ta để lại trong giáo giờ này cũng bị Triệu trưởng lão kia khống chế rồi. Hắn không có lệnh của giáo chủ mà dám tự tiện hạ độc thủ với huynh đệ trong giáo, cho nên ta nhất định sẽ phải lên Hắc Mộc Nhai tìm Nhậm giáo chủ để ngài ấy thay ta chủ trì công đạo. Còn gặp cô cũng là ngẫu nhiên thôi. Ta bị thương trên đường, vì thế hắn liền thông báo với bên ngoài là ta bị Tả Lãnh Thiền giết chết. Chính là Đông Phương Bất Bại ta làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, chẳng phải là uổng cho cái tên này sao.”
Nghe đến đây, trong lòng Tả An Chi có chút buồn cười, nhịn không được liền cười rộ lên: “Đông Phương đại nhân…”
“Cô vì cái gì cứ gọi ta là Đông Phương đại nhân? Cô cũng không phải thuộc hạ của ta, cứ gọi đầy đủ cả tên đi.” Đông Phương Bất Bại cắt ngang lời của nàng.
Tả An Chi thấy hắn kiên quyết như vậy, đành nói: “Được rồi. Đông Phương Bất Bại, huynh là bởi vì nghi ngờ ta là nội gián, cho nên mới nghi ngờ thân thế của ta? Sau khi nắm chắc xuất thân của ta rồi, mới muốn khống chế ta trong tay huynh, phải không? Ta đoán, địa vị của Phạm gia ở trong Nhật Nguyệt thần giáo không thể khinh thường. Ta còn luôn thấy kỳ quái, bên cạnh huynh có nhiều thám tử như vậy, làm sao có thể không phát hiện ra, nay mới tường tận chuyện này. Huynh nếu dễ dành bị đánh bại như vậy, làm sao xứng gọi là Đông Phương Bất Bại. Cho dù không có ta, thì huynh cũng lật đổ được Triệu trưởng lão thôi.”
“Ha ha ha, cô quả nhiên là tri kỷ của ta. Ta không trở về Phong Lôi Đường, chính là muốn nhân cơ hội này nhìn xem bên cạnh có bao nhiêu thám tử mai phục, thuận tiện nhìn xem có bao người trung thành. Chẳng phải ta đã cho Triệu trưởng lão một cơ hội để động thủ sao, hắn muốn giết ta thật lâu rồi. Nay ta muốn nhìn một chịu, là hắn tự chịu diệt vong, hay vẫn là ta tự cao tự đại.” Đông Phương Bất Bại bị bóc trần tâm tư, chẳng những không thẹn quá hóa giận, ngược lại lại không kiêng nể gì mà cười ha hả.
Hắn buông Tả An Chi ra, đứng lên đi vài bước, chậm rãi nói: “Tên của ta là chính mình sửa. Sau khi cha mẹ ta mất, ngay cả tiền mai táng bọn họ cũng không có. Lúc đó, ta đã thề, một ngày nào đó, ta nhất định phải đứng trên đầu tất cả mọi người, để bọn hắn ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ta cũng không có. Ta là Đông Phương Bất Bại, là không thể thất bại, bởi vì chỉ cần ngã xuống sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng. Người đã từng chịu khổ, sẽ khắc rất sâu những ngày khốn khó, cho nên một khi thoát khỏi, sẽ không bao giờ muốn trở về nữa.” Hắn đưa lưng về phía Tả An Chi, tay áo bay trong gió đêm, thanh âm dường như từ xa xăm truyền đến: “Thân phận của cô đặc biệt như vậy, ta làm sao có thể yên tâm để cô không ở bên cạnh ta. Cô nếu như lần này chạy mất thì đành thôi, nhưng bởi vì đã gặp, nên ta sẽ không thể buông tha cho cô nữa rồi.”
“Ta là cháu gái của Phạm trưởng lão, không phải là muội muội của Tả Lãnh Thiền, cho nên bây giờ ta chỉ có thể tính là bằng hữu của huynh, mà không phải là tù binh.” Người kia vô cùng âm hiểm, không những chỉ giúp Tả Lãnh Thiền giết kẻ chống đối, mà còn dùng phương pháp dụ dỗ cưỡng bức hắn trục xuất nàng khỏi Tung Sơn. Hắn biết rõ nàng không có võ công, căn bản không thể tự mình đi lại trong giang hồ, vì thế chỉ còn cách bám chặt lấy hắn. Mà nàng lại không hay ho đi trên con đường lên Hắc Mộc Nhai, cho nên mới bị hắn túm được. Dù sao cũng chạy không thoát, chi bằng tranh thủ cho bản thân một chút đãi ngộ.
“Được, là bạn bè, không phải tù binh.” Đông Phương Bất Bại không có ý kiến gì với lời nói của nàng, một lần nữa lại ngồi xuống, ôm nàng vào trong lòng: “Ngủ đi, ngày mai phải vào trong thành lấy hành lí và ngựa, chú ý dưỡng sức.”
Bị người ôm ngủ thật mất mặt, cũng không hợp lễ nghi, nhưng nếu đẩy hắn ra, phỏng chừng sẽ bị lạnh mà sinh bệnh. Mặc niệm trong lòng mấy lần Quỳ Hoa Bảo Điển xong, Tả An Chi liền không lo lắng nữa, quyết định vứt mặt mũi và lễ tiết đi, vùi đầu vào lòng Đông Phương Bất Bại ngủ.
Trong lòng nàng không vui, cho nên ngủ cũng không sâu. Trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh.
Đông Phương Bất Bại thân thể vô cùng rắn chắc, chứng minh cho việc hắn một khắc cũng không ngừng luyện võ. Nhưng người này rắn như vậy, thực sự không thể thay thế chăn ấm đệm êm được, làm cho toàn thân nàng đều đau. May mắn hắn vẫn còn tác dụng chống lạnh, cho nên cả đêm nàng đều cảm thấy ấm áp. Thấy Đông Phương Bất Bại còn chưa tỉnh, Tả An Chi xê dịch thân mình, đi lặng lẽ ra ngoài rửa mặt, không ngờ cánh tay hắn cứng như sắt, căn bản không để nàng nhúc nhích một phân nào.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, định đổi tư thế, để thư giãn gân cốt sau một đêm. Bỗng nhiên, Tả An Chi cảm giác được một cái gì đó vô cùng cứng rắn để trên người, lập tức cứng ngắc bất động.
Đây là cái gì a? Tả An Chi thật muốn thét chói tai.
Cũng may nàng vẫn còn một chút ý chí, không kêu ra tiếng, còn không ngừng tự nói với mình, tuy rằng vị trí có điểm kỳ quái, nhưng không chừng là bởi vì người này thích giấu binh khí ở chỗ kín đáo như vậy. Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hẳn là không thể có loại công năng này mới đúng chứ. Nghĩ tới đây, nàng càng thêm trấn tĩnh, dùng sức đẩy Đông Phương Bất Bại, còn ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng kêu lên: “Mau đứng lên, huynh mang theo cái gì vậy, chọc đến ta rồi.”
Nàng là cháu gái của Phạm Tùng, người có khí lực phi thường lớn, cho nên trời sinh sức lực cũng không nhỏ. Đông Phương Bất Bại bị nàng đẩy một cái liền ngã, hắn nâng tay che ánh mặt trời, lười biếng cười nói: “Cô nói cái gì vậy?”
Bây giờ hắn nằm thẳng cẳng, quần áo lại sát người, cho nên Tả An Chi tự nhiên có thể nhìn rất rõ cái bộ phận nào đó, rõ ràng còn rất bình thường.
“Huynh là nam?” Kiềm chế xúc động muốn tụt quần hắn ra kiểm tra, Tả An Chi vội vàng che mặt lại. Bây giờ nàng chỉ ước giá như mình là người trong suốt mà thôi. Khi nào trở về, nàng nhất định phải đốt hết đống tiểu thuyết trong nhà. Ai bảo là Đông Phương Bất Bại luyện thần công phải tự cung a!
Phản ứng là nằm trong dự liệu của Đông Phương Bất Bại, lấy thân phận đệ tử danh môn chính phái sống hơn mười năm, nay phát hiện hóa ra mình xuất thân Ma giáo, đả kích này tất nhiên rất lớn. Đông Phương Bất Bại vỗ nhẹ sau lưng Tả An Chi, nhẹ giọng trấn an nàng: “Cô không phải là không có định kết bè phái sao? Bây giờ đã biết lai lịch của bản thân, thì nên sớm ngày trở về trong giáo, đấy mới là nhà của cô. Ta nghĩ năm đó gia đình họ Tả giấu cô ở Tung Sơn, lại không nói cho cô thân thế thực sự của mình, nhất định là không có lòng tốt gì.”
Thật ra thì hắn đoán không đúng, Tả An Chi đối với xuất thân chính phái hay Ma giáo cũng không quan trọng, đối với nàng, xuất thân chỉ là xuất thân thôi, không thể quyết định hướng đi trong tương lai của nàng. Nàng không có ý định giúp chính phái tiêu diệt Ma giáo, cũng không có ý định giúp Ma giáo diệt chính phái. Nàng chỉ buồn bực một điều, dòng họ mới và tên kết hợp với nhau xong, khó tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến một người khác. Nàng ngẫm nghĩ một lát, lập tức nói: “Vẫn gọi ta là Tả An Chi đi, tên này gọi suốt mười năm đã quen rồi.”
Đông Phương Bất Bại lại nghĩ nàng như vậy là vẫn còn lưu luyến phái Tung Sơn, liền nói tiếp: “Cô không tin ta sao? Ngày ấy ta đem cô mang về trong phủ, liền thấy có người gửi thư cho phái Tung Sơn, vì vậy mới nhận ra cô là muội muội của Tả Lãnh Thiền. Ta định gây khó dễ cho cô, định thông qua đó mà tìm hiểu ý đồ của cô, nhưng không thu hoạch được gì. Ai ngờ, vào ngày cô bị đánh, trong lúc vô tình ta nghe thấy cuộc nói chuyện giữa lão Phạm và một người khác. Sau đó, đi vào hỏi mới biết, năm xưa hắn là thủ hạ chuyên hầu hạ Phạm trưởng lão. Hắn nhớ rõ Phạm trưởng lão từng dùng thuốc nước vẽ một ấn ký trên cổ tay của Phạm gia tiểu thư. Đó là hình binh khí nổi danh của ông ấy, ông ấy đã nói, nếu chẳng may ông ấy gặp chuyện bất trắc, người trong Thần giáo có thể dựa vào ấn ký đó mà xác định được hậu nhân của Phạm gia. Năm đó, uy danh của mười vị trưởng lão rất lớn, ngay cả giáo chủ cũng phải kiêng dè họ vài phần. Nhưng bởi vì chuyện đau lòng này xảy ra, cho nên Nhậm giáo chủ mới nhân cơ hội nắm toàn quyền trong tay. Cô nghĩ xem, Phạm trưởng lão là người đứng đầu trong mười đại trưởng lão, trong giáo có không ít người từng chịu ân huệ của ông ấy, đều là nhớ mãi không quên. Nếu cô trở về, chẳng phải sẽ tốt hơn so với đứng chung chiến tuyến với kẻ lúc nào cũng có thể đâm lén cô Tả Lãnh Thiền sao?”
Hắn nói đến đây, mềm giọng tha thiết, động tác cũng thân mật vuốt lưng nàng, tựa hồ như toàn bộ đều là suy nghĩ của Tả An Chi.
Nhưng trên đời này sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đối tốt với bạn cả. Tả An Chi không yên lòng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã nghe, sau đó đột nhiên hỏi: “Ta đi không có mục đích, ngay cả chính mình cũng không biết định đi đâu, huynh làm sao tìm được ta?”
“Ta làm sao tìm được cô? Hừ?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên xiết chặt hông nàng, hờn giận nói: “Triệu trưởng lão kia to gan lớn mật, cư nhiên cấu kết với cô, ngay cả Tả Lãnh Thiền cũng phục kích ta trên đường. Ta mang theo không nhiều người lắm, vì thế ở trên đường thiệt mạng hơn một nửa. Chỉ sợ những người ta để lại trong giáo giờ này cũng bị Triệu trưởng lão kia khống chế rồi. Hắn không có lệnh của giáo chủ mà dám tự tiện hạ độc thủ với huynh đệ trong giáo, cho nên ta nhất định sẽ phải lên Hắc Mộc Nhai tìm Nhậm giáo chủ để ngài ấy thay ta chủ trì công đạo. Còn gặp cô cũng là ngẫu nhiên thôi. Ta bị thương trên đường, vì thế hắn liền thông báo với bên ngoài là ta bị Tả Lãnh Thiền giết chết. Chính là Đông Phương Bất Bại ta làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, chẳng phải là uổng cho cái tên này sao.”
Nghe đến đây, trong lòng Tả An Chi có chút buồn cười, nhịn không được liền cười rộ lên: “Đông Phương đại nhân…”
“Cô vì cái gì cứ gọi ta là Đông Phương đại nhân? Cô cũng không phải thuộc hạ của ta, cứ gọi đầy đủ cả tên đi.” Đông Phương Bất Bại cắt ngang lời của nàng.
Tả An Chi thấy hắn kiên quyết như vậy, đành nói: “Được rồi. Đông Phương Bất Bại, huynh là bởi vì nghi ngờ ta là nội gián, cho nên mới nghi ngờ thân thế của ta? Sau khi nắm chắc xuất thân của ta rồi, mới muốn khống chế ta trong tay huynh, phải không? Ta đoán, địa vị của Phạm gia ở trong Nhật Nguyệt thần giáo không thể khinh thường. Ta còn luôn thấy kỳ quái, bên cạnh huynh có nhiều thám tử như vậy, làm sao có thể không phát hiện ra, nay mới tường tận chuyện này. Huynh nếu dễ dành bị đánh bại như vậy, làm sao xứng gọi là Đông Phương Bất Bại. Cho dù không có ta, thì huynh cũng lật đổ được Triệu trưởng lão thôi.”
“Ha ha ha, cô quả nhiên là tri kỷ của ta. Ta không trở về Phong Lôi Đường, chính là muốn nhân cơ hội này nhìn xem bên cạnh có bao nhiêu thám tử mai phục, thuận tiện nhìn xem có bao người trung thành. Chẳng phải ta đã cho Triệu trưởng lão một cơ hội để động thủ sao, hắn muốn giết ta thật lâu rồi. Nay ta muốn nhìn một chịu, là hắn tự chịu diệt vong, hay vẫn là ta tự cao tự đại.” Đông Phương Bất Bại bị bóc trần tâm tư, chẳng những không thẹn quá hóa giận, ngược lại lại không kiêng nể gì mà cười ha hả.
Hắn buông Tả An Chi ra, đứng lên đi vài bước, chậm rãi nói: “Tên của ta là chính mình sửa. Sau khi cha mẹ ta mất, ngay cả tiền mai táng bọn họ cũng không có. Lúc đó, ta đã thề, một ngày nào đó, ta nhất định phải đứng trên đầu tất cả mọi người, để bọn hắn ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ta cũng không có. Ta là Đông Phương Bất Bại, là không thể thất bại, bởi vì chỉ cần ngã xuống sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng. Người đã từng chịu khổ, sẽ khắc rất sâu những ngày khốn khó, cho nên một khi thoát khỏi, sẽ không bao giờ muốn trở về nữa.” Hắn đưa lưng về phía Tả An Chi, tay áo bay trong gió đêm, thanh âm dường như từ xa xăm truyền đến: “Thân phận của cô đặc biệt như vậy, ta làm sao có thể yên tâm để cô không ở bên cạnh ta. Cô nếu như lần này chạy mất thì đành thôi, nhưng bởi vì đã gặp, nên ta sẽ không thể buông tha cho cô nữa rồi.”
“Ta là cháu gái của Phạm trưởng lão, không phải là muội muội của Tả Lãnh Thiền, cho nên bây giờ ta chỉ có thể tính là bằng hữu của huynh, mà không phải là tù binh.” Người kia vô cùng âm hiểm, không những chỉ giúp Tả Lãnh Thiền giết kẻ chống đối, mà còn dùng phương pháp dụ dỗ cưỡng bức hắn trục xuất nàng khỏi Tung Sơn. Hắn biết rõ nàng không có võ công, căn bản không thể tự mình đi lại trong giang hồ, vì thế chỉ còn cách bám chặt lấy hắn. Mà nàng lại không hay ho đi trên con đường lên Hắc Mộc Nhai, cho nên mới bị hắn túm được. Dù sao cũng chạy không thoát, chi bằng tranh thủ cho bản thân một chút đãi ngộ.
“Được, là bạn bè, không phải tù binh.” Đông Phương Bất Bại không có ý kiến gì với lời nói của nàng, một lần nữa lại ngồi xuống, ôm nàng vào trong lòng: “Ngủ đi, ngày mai phải vào trong thành lấy hành lí và ngựa, chú ý dưỡng sức.”
Bị người ôm ngủ thật mất mặt, cũng không hợp lễ nghi, nhưng nếu đẩy hắn ra, phỏng chừng sẽ bị lạnh mà sinh bệnh. Mặc niệm trong lòng mấy lần Quỳ Hoa Bảo Điển xong, Tả An Chi liền không lo lắng nữa, quyết định vứt mặt mũi và lễ tiết đi, vùi đầu vào lòng Đông Phương Bất Bại ngủ.
Trong lòng nàng không vui, cho nên ngủ cũng không sâu. Trời vừa tờ mờ sáng liền tỉnh.
Đông Phương Bất Bại thân thể vô cùng rắn chắc, chứng minh cho việc hắn một khắc cũng không ngừng luyện võ. Nhưng người này rắn như vậy, thực sự không thể thay thế chăn ấm đệm êm được, làm cho toàn thân nàng đều đau. May mắn hắn vẫn còn tác dụng chống lạnh, cho nên cả đêm nàng đều cảm thấy ấm áp. Thấy Đông Phương Bất Bại còn chưa tỉnh, Tả An Chi xê dịch thân mình, đi lặng lẽ ra ngoài rửa mặt, không ngờ cánh tay hắn cứng như sắt, căn bản không để nàng nhúc nhích một phân nào.
Nàng bất đắc dĩ thở dài, định đổi tư thế, để thư giãn gân cốt sau một đêm. Bỗng nhiên, Tả An Chi cảm giác được một cái gì đó vô cùng cứng rắn để trên người, lập tức cứng ngắc bất động.
Đây là cái gì a? Tả An Chi thật muốn thét chói tai.
Cũng may nàng vẫn còn một chút ý chí, không kêu ra tiếng, còn không ngừng tự nói với mình, tuy rằng vị trí có điểm kỳ quái, nhưng không chừng là bởi vì người này thích giấu binh khí ở chỗ kín đáo như vậy. Đông Phương Bất Bại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, hẳn là không thể có loại công năng này mới đúng chứ. Nghĩ tới đây, nàng càng thêm trấn tĩnh, dùng sức đẩy Đông Phương Bất Bại, còn ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng kêu lên: “Mau đứng lên, huynh mang theo cái gì vậy, chọc đến ta rồi.”
Nàng là cháu gái của Phạm Tùng, người có khí lực phi thường lớn, cho nên trời sinh sức lực cũng không nhỏ. Đông Phương Bất Bại bị nàng đẩy một cái liền ngã, hắn nâng tay che ánh mặt trời, lười biếng cười nói: “Cô nói cái gì vậy?”
Bây giờ hắn nằm thẳng cẳng, quần áo lại sát người, cho nên Tả An Chi tự nhiên có thể nhìn rất rõ cái bộ phận nào đó, rõ ràng còn rất bình thường.
“Huynh là nam?” Kiềm chế xúc động muốn tụt quần hắn ra kiểm tra, Tả An Chi vội vàng che mặt lại. Bây giờ nàng chỉ ước giá như mình là người trong suốt mà thôi. Khi nào trở về, nàng nhất định phải đốt hết đống tiểu thuyết trong nhà. Ai bảo là Đông Phương Bất Bại luyện thần công phải tự cung a!
/56
|